Chương 228: Uyên ương nghịch nước
Thịnh thế thanh ca
07/08/2020
Edit: Thảo Hoàng Quý phi.
Beta: Vy Phi.
Sau khi Lý Hoài Ân tìm người tới chèo thuyền đến, Hoàng thượng liền kéo Thẩm Vũ lên thuyền, hai người bọn họ lựa chọn dùng lưới đánh cá. Cũng may mỗi ngày phòng bếp nhỏ đều cần rất nhiều cá, cho nên buổi tối hôm trước sẽ giăng lưới đánh cá, ngày hôm sau tới thu lưới. Giờ phút này người của phòng bếp nhỏ còn không dám lại đây, vừa lúc tiện nghi cho hai người Hoàng thượng và Thẩm Vũ.
Thuyền này không đủ lớn, nhiều lắm chỉ đủ năm người, trong đó một người chèo thuyền, còn có một người phụ trách chỉ dạy hai vị chủ tử giăng lưới như thế nào, vẫn còn một người đứng ở đuôi thuyền, cẩn thận nhìn chằm chằm hai vị chủ tử, sợ xảy ra sai lầm.
Vốn Thẩm Vũ không quá hứng thú với bắt cá, nhưng sau khi nghe được Hoàng thượng nói phải sửa trị bọn cá không có mắt này, trong lòng nàng tức khắc dâng tràn hào khí. Nàng đường đường là Hoàng hậu Đại Tần, làm được sủng phi, ép được Thái hậu, thắng được Hoàng thượng, đấu được tân sủng. Trong cuộc đời Thẩm Vũ chưa từng thua, dựa vào cái gì lại thua trên tay của một con cá!
Nếu không câu được một con cá, vậy để ngàn ngàn vạn vạn con cá chôn cùng!
Hai người hợp lực kéo lưới đánh cá, cũng may tuy rằng sông Đường trong xanh, lượng cá không ít, nhưng dù sao cũng không phải chuyên dùng để nuôi cá. Số lượng cá vớt lên cũng rất khả quan, khó khăn mới kéo được cái lưới lớn lên, mới vừa ném vào trong khoang thuyền, những con cá đó đã bắt đầu tung người nhảy lên.
Nhìn vảy cá, dưới ánh nắng chiếu xuống nhuốm màu ánh bạc, trong lòng Thẩm Vũ dâng lên một cảm giác hưng phấn kỳ lạ. Trong lưới đánh cá, đương nhiên ngoại trừ cá lớn, cũng có một ít cá nhỏ bất hạnh sa lưới. Thẩm Vũ ngồi xổm bên cạnh nhìn, cảm thấy những con cá nhỏ này có mang về cũng không quan trọng, rốt cuộc nàng còn chưa hận thù đến mức muốn đuổi tận giết tuyệt.
Thẩm Vũ đưa tay tới nhẹ nhàng đẩy lưới đánh cá ra, cầm cá nhỏ lên ném sông Đường. Dưới sự phân phó của Hoàng thượng, các cung nhân trên bờ cũng sôi nổi hành động, cởi giày và tất ném sang một bên, xắn ống quần lên, đi chân trần xuống dòng nước đang chảy, trong tay cầm chạc cây, hai mắt trừng to không chớp nhìn chằm chằm mặt hồ, nhìn thấy cá bơi qua thì lập tức chọc cành cây tới, chọc một cái thì tính một cái. Cũng là báo thù giúp Hoàng hậu nương nương!
Tề Ngọc quay đầu liếc mắt nhìn Thẩm Vũ, thấy nàng hết sức chuyên chú mà lựa cá, khóe miệng không tự chủ được mà cong lên một độ cong rất nhỏ. Nhìn thấy nàng chìm đắm trong đó như thế hắn liền yên lòng, hết sức chuyên chú đối phó lưới đánh cá trong tay.
Lúc này Thẩm Vũ đang chuẩn bị bắt một con cá nhỏ, khổ nổi con cá này lại vô cùng hiếu động, chạm vào một chút thì nó đã nhảy lên không ngừng. Thẩm Vũ phí rất nhiều công sức mới bắt được nó, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy bóng dáng to lớn của Hoàng thượng, tức khắc nổi lên ý trêu đùa. Nàng giấu con cá ra sau lưng, chậm rãi đứng lên, nhìn thị vệ đứng canh ở đuôi thuyền kia một chút, nhẹ nhàng lắc đầu ý bảo hắn đừng để lộ ra, rồi thật cẩn thận đi tới gần sau lưng Hoàng thượng.
Nàng giơ một tay khác tới khẽ chọc Hoàng thượng, Tề Ngọc ngừng động tác trên tay, từ từ quay đầu, không ngờ một con cá tung tăng nhảy nhót gần ngay trước mắt, hơn nữa gần như dán vào mắt hắn, thậm chí bọt nước trên người cá cũng bắn tung toé lên mặt và mắt hắn.
Hắn nhắm mắt lại theo bản năng, đưa lên tay cản lại, bước chân tự nhiên lui lại sau mấy bước.
“Hoàng thượng, cẩn thận!” Thị vệ vẫn luôn ở đuôi thuyền không hé răng lúc này kinh hoảng thất thố hô một câu, lập tức đứng lên, hiển nhiên là muốn vọt tới trước mặt Hoàng thượng.
Đáng tiếc thị vệ vẫn chậm một bước, ngôi cửu ngũ không để ý bị rơi vào trong nước, trong tay còn kéo lưới đánh cá, sau đó thành công biến chính mình thành "cá" trong lưới đánh cá!
Các cung nhân phát hiện tình huống bất thường bên này lập tức rối rít nhìn qua, chỉ là khi bọn họ thấy Hoàng thượng rơi vào trong nước, mọi người giống như bị điểm huyệt, không thể động đậy, toàn bộ thân thể cứng đơ.
“Hoàng thượng rơi xuống nước!” Lập tức có cung nữ nhát gan kinh hoảng hét to lên.
Xong đời, Hoàng thượng có chết không? Nếu Hoàng thượng chết, người chôn cùng có phải là đám người bọn họ hay không?
Cung nhân hô lớn làm Thẩm Vũ phản ứng lại, thị vệ ở đuôi thuyền đã vọt tới trước mặt, cong lưng vươn tay kéo Hoàng thượng lên. Tề Ngọc đã bơi tới cạnh thuyền, không hề liếc mắt nhìn thị vệ đưa tay tới, đôi mắt nhìn chằm chằm Thẩm Vũ, toàn thân đều ướt đẫm, tóc cũng ướt sũng, cho nên Thẩm Vũ căn bản không phân rõ thần sắc trên mặt hắn đến tột cùng là như thế nào.
“Hoàng thượng, thần thiếp không phải cố ý. Đều là tại con cá nhỏ này, thần thiếp kéo người lên, đợi lát nữa người tự mình xử quyết con cá này!” Đối diện với đôi mắt lạnh băng của Hoàng thượng, Thẩm Vũ thiếu tự tin nói.
Nàng vừa nói còn vừa ngồi xổm xuống, chậm rãi vươn tay, trên mặt mang theo vài phần tươi cười lấy lòng.
Bàn tay trắng nõn mịn màng gần ngay trước mắt, móng tay vô cùng gọn gàng chỉnh tề, sạch sẽ, không sơn bất cứ màu sắc gì, vừa thấy chính là một bàn tay sống trong nhung lụa, làm người ta sinh hảo cảm. Tề Ngọc nâng cánh tay mình khỏi mặt nước, bắt lấy bàn tay nàng.
Thẩm Vũ hơi dùng sức chuẩn bị kéo hắn lên, một tay khác muốn nắm lấy mạn thuyền. Nào biết vẻ đông lạnh trên mặt Tề Ngọc lại lập tức biến thành ý cười, mang theo vài phần quỷ dị.
Tề Ngọc đột nhiên kéo cánh tay, Thẩm Vũ liền theo phương hướng của hắn nhào xuống mặt nước. Cánh tay nhàn rỗi còn lại của Hoàng thượng nhẹ nhàng khua mặt nước vài cái, hắn lập tức chuyển qua bên cạnh. Thẩm Vũ rơi vào chỗ trống không, cũng không bổ nhào vào trong lòng hắn, nước sông tanh mặn lập tức tràn vào trong mũi miệng.
Thẩm Vũ uống vài ngụm nước, mới ngoi đầu lên khỏi mặt nước. Khổ nỗi nàng căn bản không biết bơi, vùng vẫy lung tung. Cũng may Tề Ngọc vẫn luôn không buông tay nàng, thấy bộ dạng thê thảm này của nàng, lại lần nữa dùng sức kéo nàng vào trong ngực. Đôi uyên ương mệnh khổ này rốt cuộc nghịch nước dưới sông Đường! Tên gọi tắt uyên ương nghịch nước!
Cho dù là người trên thuyền, hay cung nhân canh giữ ở trên bờ, đều không biết làm sao mà đứng tại chỗ. Tiếng thét chói tai kêu xuống nước cứu Hoàng thượng cũng đều ngừng lại. Biểu tình của Hoàng thượng rõ ràng là đang dương dương tự đắc!
Lý Hoài Ân chậm rãi nâng lên tay, đè dạ dày của mình lại, bỗng nhiên cảm thấy dạ dày đau quá! Nhưng hắn lập tức phản ứng, vội vàng cho người trở về lấy xiêm y.
Cánh tay Thẩm Vũ mạnh mẽ ôm cổ Hoàng thượng, cả người nàng hận không thể dán trên người hắn, đầu Thẩm Vũ đặt ở trên vai hắn, hai chân quấn quanh eo hắn. Hai người gần như là cổ dán cổ, ngực dán ngực, bụng dựa vào bụng, thậm chí đến một khe hở cũng không có.
“A Vũ, buông ra chút, trẫm sắp bị nàng kẹp chết rồi!” Đối với việc nàng nhiệt tình nhào vào trong ngực như vậy, Tề Ngọc rõ ràng có chút không chịu nổi. Nhẹ nhàng nâng tay vỗ vỗ sau lưng Thẩm Vũ, trong giọng nói chứa vài phần khổ sở, hiển nhiên là bị Thẩm Vũ đè ép.
Thẩm Vũ không quản được nhiều như vậy, cái loại cảm giác quẫn bách sắp chết đuối này làm cho nàng vô cùng khẩn trương, căn bản là không dám buông ra một chút nào.
“Nàng còn kéo trẫm như vậy, trẫm sẽ ấn nàng vào trong nước!” Tề Ngọc vừa nghiến răng nghiến lợi uy hiếp, vừa ra sức dang hai tay gạt nước, chỉ nghĩ phải lên được thuyền.
Thẩm Vũ không để ý tới hắn, cũng may hai người ở cách thuyền không xa, Tề Ngọc bơi một chút đã đến bên cạnh thuyền. Ba người khác trên thuyền đã tụ tập lại, vội vàng vươn tay kéo hai người lên. Mấy người kia đều tốn sức rất lớn mới làm hai vị chủ tử một lần nữa trở lại trên thuyền.
Toàn thân của Hoàng thượng và Thẩm Vũ đều ướt đẫm, vô cùng chật vật. Tóc ướt bết vào mặt, y phục dính sát trên người, cũng may là mùa hạ, nếu không thể nào hai người bọn họ cũng bị lạnh chết. Hoàng thượng duỗi tay ôm nàng, hai người giống như hai con gà rớt vào nồi canh, vẫn dính chặt lấy nhau. Dù sao với dáng vẻ hiện tại của Thẩm Vũ, nếu như bị người khác thấy, phỏng chừng Hoàng thượng sẽ cho người moi mắt.
Thuyền nhanh chóng bơi tới bên bờ sông, người lấy xiêm y còn chưa quay lại. Hai vị chủ tử cũng không thể làm gì, chỉ có thể ngồi chờ trên thuyền. Trên tóc nước nhỏ giọt xuống, thậm chí chảy cả vào trong mắt, lại theo gương mặt rơi xuống, giống như là rơi lệ.
Hoàng thượng và Thẩm Vũ dán vào nhau, hấp thu nhiệt độ cơ thể của nhau, rồi lại bởi vì sự tình vừa rồi mà ghét bỏ nhau, sinh ra một hồi cãi cọ hữu khí vô lực.
“Hoàng thượng, vì sao người muốn kéo thần thiếp xuống nước! Thể chất thần thiếp thiên hàn, không thể gặp nước lạnh!” Giọng điệu Thẩm Vũ gần như là chất vấn, tâm tư vốn áy náy bởi vì hù dọa Hoàng thượng, làm cho ngôi cửu ngũ không cẩn thận rơi xuống nước, đã lập tức hoàn toàn tan biến.
Hắn đáng bị rơi xuống nước!
Nàng vừa dứt lời, Tề Ngọc hơi nhướng mày, trên mặt hiện lên vài phần bất mãn, hiển nhiên cảm thấy không vui với lời lên án của Thẩm Vũ.
“Nàng hại trẫm rơi xuống nước, trẫm tự mình kéo nàng xuống, cũng coi như là báo thù. Sau lại không phải trẫm kéo nàng lên thuyền sao, coi như thanh toán xong. Thể chất nàng thiên hàn, thể chất trẫm đã xác định là âm hàn! Chính là bệnh do lần trước ở trên giường ngọc, nàng không cho trẫm đứng dậy!” Tinh lực của Hoàng thượng hiển nhiên khá hơn nhiều so với Thẩm Vũ, lúc lên án đối phương, ý nghĩ càng rõ ràng, lý do càng đầy đủ hơn.
Thẩm Vũ bị hắn đổ tội, nhất thời không thể đáp trả, hung hăng trừng mắt nhìn hắn, hừ lạnh một tiếng, lại là không nói chuyện nữa, hiển nhiên không muốn phản ứng. Nhưng thầm nghĩ cũng không thể tiện nghi cho hắn như vậy, nàng vươn đôi tay lạnh băng, trực tiếp từ sau cổ hắn luồn vào vạt áo.
Hai người đều không hẹn mà cùng run lập cập, về sau không bao giờ muốn bắt cá nữa, nhất định chính là cá trả thù!
Cuối cùng người lấy xiêm y kéo dài hơi tàn mà chạy trở về, cũng may hai vị chủ tử cũng không bị lạnh chết. Toàn bộ cung nhân đều đưa lưng về phía hai người bọn họ, làm thành một vòng tròn, vây quanh hai người họ ở bên trong. Hai người cũng bất chấp tất cả, nhanh chóng cởi xiêm y trên người ra, luống cuống tay chân mặc từng cái vào.
Đến giày cũng đổi, dùng sức nhảy lên vài cái mới xem như xong xuôi.
“Mau dọn dẹp cá bắt được một chút rồi hồi cung, thật là đen đủi, trẫm không bao giờ muốn cùng Hoàng hậu câu cá nữa!” Hoàng thượng phất tay, ngữ khí kiên định mà nói ra một câu như vậy, hiển nhiên lần câu cá này vĩnh viễn lưu lại trong lòng hắn một bóng ma.
Thẩm Vũ nghe hắn dùng giọng điệu ghét bỏ như vậy, tức khắc đáy lòng cũng bốc lên hỏa khí, không khỏi hừ lạnh một tiếng, thấp giọng phản bác nói: “Rõ ràng là Hoàng thượng muốn thần thiếp câu cá cùng người! Thần thiếp cũng không dám lại câu cá với người nữa, bình thường đi câu cá, thần thiếp chỉ không câu được cá mà thôi, bây giờ rơi thẳng xuống nước luôn!”
Beta: Vy Phi.
Sau khi Lý Hoài Ân tìm người tới chèo thuyền đến, Hoàng thượng liền kéo Thẩm Vũ lên thuyền, hai người bọn họ lựa chọn dùng lưới đánh cá. Cũng may mỗi ngày phòng bếp nhỏ đều cần rất nhiều cá, cho nên buổi tối hôm trước sẽ giăng lưới đánh cá, ngày hôm sau tới thu lưới. Giờ phút này người của phòng bếp nhỏ còn không dám lại đây, vừa lúc tiện nghi cho hai người Hoàng thượng và Thẩm Vũ.
Thuyền này không đủ lớn, nhiều lắm chỉ đủ năm người, trong đó một người chèo thuyền, còn có một người phụ trách chỉ dạy hai vị chủ tử giăng lưới như thế nào, vẫn còn một người đứng ở đuôi thuyền, cẩn thận nhìn chằm chằm hai vị chủ tử, sợ xảy ra sai lầm.
Vốn Thẩm Vũ không quá hứng thú với bắt cá, nhưng sau khi nghe được Hoàng thượng nói phải sửa trị bọn cá không có mắt này, trong lòng nàng tức khắc dâng tràn hào khí. Nàng đường đường là Hoàng hậu Đại Tần, làm được sủng phi, ép được Thái hậu, thắng được Hoàng thượng, đấu được tân sủng. Trong cuộc đời Thẩm Vũ chưa từng thua, dựa vào cái gì lại thua trên tay của một con cá!
Nếu không câu được một con cá, vậy để ngàn ngàn vạn vạn con cá chôn cùng!
Hai người hợp lực kéo lưới đánh cá, cũng may tuy rằng sông Đường trong xanh, lượng cá không ít, nhưng dù sao cũng không phải chuyên dùng để nuôi cá. Số lượng cá vớt lên cũng rất khả quan, khó khăn mới kéo được cái lưới lớn lên, mới vừa ném vào trong khoang thuyền, những con cá đó đã bắt đầu tung người nhảy lên.
Nhìn vảy cá, dưới ánh nắng chiếu xuống nhuốm màu ánh bạc, trong lòng Thẩm Vũ dâng lên một cảm giác hưng phấn kỳ lạ. Trong lưới đánh cá, đương nhiên ngoại trừ cá lớn, cũng có một ít cá nhỏ bất hạnh sa lưới. Thẩm Vũ ngồi xổm bên cạnh nhìn, cảm thấy những con cá nhỏ này có mang về cũng không quan trọng, rốt cuộc nàng còn chưa hận thù đến mức muốn đuổi tận giết tuyệt.
Thẩm Vũ đưa tay tới nhẹ nhàng đẩy lưới đánh cá ra, cầm cá nhỏ lên ném sông Đường. Dưới sự phân phó của Hoàng thượng, các cung nhân trên bờ cũng sôi nổi hành động, cởi giày và tất ném sang một bên, xắn ống quần lên, đi chân trần xuống dòng nước đang chảy, trong tay cầm chạc cây, hai mắt trừng to không chớp nhìn chằm chằm mặt hồ, nhìn thấy cá bơi qua thì lập tức chọc cành cây tới, chọc một cái thì tính một cái. Cũng là báo thù giúp Hoàng hậu nương nương!
Tề Ngọc quay đầu liếc mắt nhìn Thẩm Vũ, thấy nàng hết sức chuyên chú mà lựa cá, khóe miệng không tự chủ được mà cong lên một độ cong rất nhỏ. Nhìn thấy nàng chìm đắm trong đó như thế hắn liền yên lòng, hết sức chuyên chú đối phó lưới đánh cá trong tay.
Lúc này Thẩm Vũ đang chuẩn bị bắt một con cá nhỏ, khổ nổi con cá này lại vô cùng hiếu động, chạm vào một chút thì nó đã nhảy lên không ngừng. Thẩm Vũ phí rất nhiều công sức mới bắt được nó, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy bóng dáng to lớn của Hoàng thượng, tức khắc nổi lên ý trêu đùa. Nàng giấu con cá ra sau lưng, chậm rãi đứng lên, nhìn thị vệ đứng canh ở đuôi thuyền kia một chút, nhẹ nhàng lắc đầu ý bảo hắn đừng để lộ ra, rồi thật cẩn thận đi tới gần sau lưng Hoàng thượng.
Nàng giơ một tay khác tới khẽ chọc Hoàng thượng, Tề Ngọc ngừng động tác trên tay, từ từ quay đầu, không ngờ một con cá tung tăng nhảy nhót gần ngay trước mắt, hơn nữa gần như dán vào mắt hắn, thậm chí bọt nước trên người cá cũng bắn tung toé lên mặt và mắt hắn.
Hắn nhắm mắt lại theo bản năng, đưa lên tay cản lại, bước chân tự nhiên lui lại sau mấy bước.
“Hoàng thượng, cẩn thận!” Thị vệ vẫn luôn ở đuôi thuyền không hé răng lúc này kinh hoảng thất thố hô một câu, lập tức đứng lên, hiển nhiên là muốn vọt tới trước mặt Hoàng thượng.
Đáng tiếc thị vệ vẫn chậm một bước, ngôi cửu ngũ không để ý bị rơi vào trong nước, trong tay còn kéo lưới đánh cá, sau đó thành công biến chính mình thành "cá" trong lưới đánh cá!
Các cung nhân phát hiện tình huống bất thường bên này lập tức rối rít nhìn qua, chỉ là khi bọn họ thấy Hoàng thượng rơi vào trong nước, mọi người giống như bị điểm huyệt, không thể động đậy, toàn bộ thân thể cứng đơ.
“Hoàng thượng rơi xuống nước!” Lập tức có cung nữ nhát gan kinh hoảng hét to lên.
Xong đời, Hoàng thượng có chết không? Nếu Hoàng thượng chết, người chôn cùng có phải là đám người bọn họ hay không?
Cung nhân hô lớn làm Thẩm Vũ phản ứng lại, thị vệ ở đuôi thuyền đã vọt tới trước mặt, cong lưng vươn tay kéo Hoàng thượng lên. Tề Ngọc đã bơi tới cạnh thuyền, không hề liếc mắt nhìn thị vệ đưa tay tới, đôi mắt nhìn chằm chằm Thẩm Vũ, toàn thân đều ướt đẫm, tóc cũng ướt sũng, cho nên Thẩm Vũ căn bản không phân rõ thần sắc trên mặt hắn đến tột cùng là như thế nào.
“Hoàng thượng, thần thiếp không phải cố ý. Đều là tại con cá nhỏ này, thần thiếp kéo người lên, đợi lát nữa người tự mình xử quyết con cá này!” Đối diện với đôi mắt lạnh băng của Hoàng thượng, Thẩm Vũ thiếu tự tin nói.
Nàng vừa nói còn vừa ngồi xổm xuống, chậm rãi vươn tay, trên mặt mang theo vài phần tươi cười lấy lòng.
Bàn tay trắng nõn mịn màng gần ngay trước mắt, móng tay vô cùng gọn gàng chỉnh tề, sạch sẽ, không sơn bất cứ màu sắc gì, vừa thấy chính là một bàn tay sống trong nhung lụa, làm người ta sinh hảo cảm. Tề Ngọc nâng cánh tay mình khỏi mặt nước, bắt lấy bàn tay nàng.
Thẩm Vũ hơi dùng sức chuẩn bị kéo hắn lên, một tay khác muốn nắm lấy mạn thuyền. Nào biết vẻ đông lạnh trên mặt Tề Ngọc lại lập tức biến thành ý cười, mang theo vài phần quỷ dị.
Tề Ngọc đột nhiên kéo cánh tay, Thẩm Vũ liền theo phương hướng của hắn nhào xuống mặt nước. Cánh tay nhàn rỗi còn lại của Hoàng thượng nhẹ nhàng khua mặt nước vài cái, hắn lập tức chuyển qua bên cạnh. Thẩm Vũ rơi vào chỗ trống không, cũng không bổ nhào vào trong lòng hắn, nước sông tanh mặn lập tức tràn vào trong mũi miệng.
Thẩm Vũ uống vài ngụm nước, mới ngoi đầu lên khỏi mặt nước. Khổ nỗi nàng căn bản không biết bơi, vùng vẫy lung tung. Cũng may Tề Ngọc vẫn luôn không buông tay nàng, thấy bộ dạng thê thảm này của nàng, lại lần nữa dùng sức kéo nàng vào trong ngực. Đôi uyên ương mệnh khổ này rốt cuộc nghịch nước dưới sông Đường! Tên gọi tắt uyên ương nghịch nước!
Cho dù là người trên thuyền, hay cung nhân canh giữ ở trên bờ, đều không biết làm sao mà đứng tại chỗ. Tiếng thét chói tai kêu xuống nước cứu Hoàng thượng cũng đều ngừng lại. Biểu tình của Hoàng thượng rõ ràng là đang dương dương tự đắc!
Lý Hoài Ân chậm rãi nâng lên tay, đè dạ dày của mình lại, bỗng nhiên cảm thấy dạ dày đau quá! Nhưng hắn lập tức phản ứng, vội vàng cho người trở về lấy xiêm y.
Cánh tay Thẩm Vũ mạnh mẽ ôm cổ Hoàng thượng, cả người nàng hận không thể dán trên người hắn, đầu Thẩm Vũ đặt ở trên vai hắn, hai chân quấn quanh eo hắn. Hai người gần như là cổ dán cổ, ngực dán ngực, bụng dựa vào bụng, thậm chí đến một khe hở cũng không có.
“A Vũ, buông ra chút, trẫm sắp bị nàng kẹp chết rồi!” Đối với việc nàng nhiệt tình nhào vào trong ngực như vậy, Tề Ngọc rõ ràng có chút không chịu nổi. Nhẹ nhàng nâng tay vỗ vỗ sau lưng Thẩm Vũ, trong giọng nói chứa vài phần khổ sở, hiển nhiên là bị Thẩm Vũ đè ép.
Thẩm Vũ không quản được nhiều như vậy, cái loại cảm giác quẫn bách sắp chết đuối này làm cho nàng vô cùng khẩn trương, căn bản là không dám buông ra một chút nào.
“Nàng còn kéo trẫm như vậy, trẫm sẽ ấn nàng vào trong nước!” Tề Ngọc vừa nghiến răng nghiến lợi uy hiếp, vừa ra sức dang hai tay gạt nước, chỉ nghĩ phải lên được thuyền.
Thẩm Vũ không để ý tới hắn, cũng may hai người ở cách thuyền không xa, Tề Ngọc bơi một chút đã đến bên cạnh thuyền. Ba người khác trên thuyền đã tụ tập lại, vội vàng vươn tay kéo hai người lên. Mấy người kia đều tốn sức rất lớn mới làm hai vị chủ tử một lần nữa trở lại trên thuyền.
Toàn thân của Hoàng thượng và Thẩm Vũ đều ướt đẫm, vô cùng chật vật. Tóc ướt bết vào mặt, y phục dính sát trên người, cũng may là mùa hạ, nếu không thể nào hai người bọn họ cũng bị lạnh chết. Hoàng thượng duỗi tay ôm nàng, hai người giống như hai con gà rớt vào nồi canh, vẫn dính chặt lấy nhau. Dù sao với dáng vẻ hiện tại của Thẩm Vũ, nếu như bị người khác thấy, phỏng chừng Hoàng thượng sẽ cho người moi mắt.
Thuyền nhanh chóng bơi tới bên bờ sông, người lấy xiêm y còn chưa quay lại. Hai vị chủ tử cũng không thể làm gì, chỉ có thể ngồi chờ trên thuyền. Trên tóc nước nhỏ giọt xuống, thậm chí chảy cả vào trong mắt, lại theo gương mặt rơi xuống, giống như là rơi lệ.
Hoàng thượng và Thẩm Vũ dán vào nhau, hấp thu nhiệt độ cơ thể của nhau, rồi lại bởi vì sự tình vừa rồi mà ghét bỏ nhau, sinh ra một hồi cãi cọ hữu khí vô lực.
“Hoàng thượng, vì sao người muốn kéo thần thiếp xuống nước! Thể chất thần thiếp thiên hàn, không thể gặp nước lạnh!” Giọng điệu Thẩm Vũ gần như là chất vấn, tâm tư vốn áy náy bởi vì hù dọa Hoàng thượng, làm cho ngôi cửu ngũ không cẩn thận rơi xuống nước, đã lập tức hoàn toàn tan biến.
Hắn đáng bị rơi xuống nước!
Nàng vừa dứt lời, Tề Ngọc hơi nhướng mày, trên mặt hiện lên vài phần bất mãn, hiển nhiên cảm thấy không vui với lời lên án của Thẩm Vũ.
“Nàng hại trẫm rơi xuống nước, trẫm tự mình kéo nàng xuống, cũng coi như là báo thù. Sau lại không phải trẫm kéo nàng lên thuyền sao, coi như thanh toán xong. Thể chất nàng thiên hàn, thể chất trẫm đã xác định là âm hàn! Chính là bệnh do lần trước ở trên giường ngọc, nàng không cho trẫm đứng dậy!” Tinh lực của Hoàng thượng hiển nhiên khá hơn nhiều so với Thẩm Vũ, lúc lên án đối phương, ý nghĩ càng rõ ràng, lý do càng đầy đủ hơn.
Thẩm Vũ bị hắn đổ tội, nhất thời không thể đáp trả, hung hăng trừng mắt nhìn hắn, hừ lạnh một tiếng, lại là không nói chuyện nữa, hiển nhiên không muốn phản ứng. Nhưng thầm nghĩ cũng không thể tiện nghi cho hắn như vậy, nàng vươn đôi tay lạnh băng, trực tiếp từ sau cổ hắn luồn vào vạt áo.
Hai người đều không hẹn mà cùng run lập cập, về sau không bao giờ muốn bắt cá nữa, nhất định chính là cá trả thù!
Cuối cùng người lấy xiêm y kéo dài hơi tàn mà chạy trở về, cũng may hai vị chủ tử cũng không bị lạnh chết. Toàn bộ cung nhân đều đưa lưng về phía hai người bọn họ, làm thành một vòng tròn, vây quanh hai người họ ở bên trong. Hai người cũng bất chấp tất cả, nhanh chóng cởi xiêm y trên người ra, luống cuống tay chân mặc từng cái vào.
Đến giày cũng đổi, dùng sức nhảy lên vài cái mới xem như xong xuôi.
“Mau dọn dẹp cá bắt được một chút rồi hồi cung, thật là đen đủi, trẫm không bao giờ muốn cùng Hoàng hậu câu cá nữa!” Hoàng thượng phất tay, ngữ khí kiên định mà nói ra một câu như vậy, hiển nhiên lần câu cá này vĩnh viễn lưu lại trong lòng hắn một bóng ma.
Thẩm Vũ nghe hắn dùng giọng điệu ghét bỏ như vậy, tức khắc đáy lòng cũng bốc lên hỏa khí, không khỏi hừ lạnh một tiếng, thấp giọng phản bác nói: “Rõ ràng là Hoàng thượng muốn thần thiếp câu cá cùng người! Thần thiếp cũng không dám lại câu cá với người nữa, bình thường đi câu cá, thần thiếp chỉ không câu được cá mà thôi, bây giờ rơi thẳng xuống nước luôn!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.