Tiền Của Bản Cung! Hoàng Thượng, Cút!

Quyển 2 - Chương 66: Chương 29.2 Nàng thực sự chưa chết!!!

Mê Hoặc Giang Sơn

25/09/2015

“Sau này, cách xa trẫm ra một chút!” Hắn không thích bất cứ kẻ nào chạm vào hắn. Bình thường, nếu người nào chưa được phép mà dám chạm vào hắn, đều chỉ có một con đường chết, dù là đệ đệ ruột của hắn cũng vậy! Nhưng cô gái chết tiệt này thì hắn không muốn giết nàng đơn giản như vậy. Hắn muốn dồn nàng đến con đường chết. Bây giờ nàng vẫn còn phải sống. Hắn muốn nhìn thấy cảnh nàng không muốn sống nữa nhưng hắn cũng không cho nàng chết. Cảnh tượng đó, chắc chắn sẽ vô cùng thú vị!

Tô Cẩm Bình thầm cười mỉa trong lòng, nếu không phải vì bà đây nghe đến bạc, thì dù ngươi có quỳ xuống bên chân ta, ta cũng không thèm đứng gần ngươi như vậy. Nàng vẫn ngoan ngoãn gật đầu: “Nô tỳ biết rồi. Hoàng thượng yên tâm, chỉ cần hàng tháng ngài trả tiền công cho nô tỳ đúng thời hạn, nô tỳ tuyệt đối sẽ không chạm vào ngài!”

“…” Ý của mấy lời này là nàng cho rằng Quân Lâm Uyên hắn là người sẽ đi ăn bớt tiền công của nàng sao?! Hắn nhanh chóng cân nhắc các hành vi của cô gái này, chợt phát ra hai điểm, thứ nhất, là nàng rất coi trọng tính mạng của mình, thứ hai, là nàng rất coi trọng tiền bạc! Như vậy… đôi mắt hẹp dài chợt hiện lên vô số tia sắc lạnh, như vậy thì trò chơi này sẽ càng vui hơn! Hắn hừ lạnh rồi quay người đi, “Nhớ rõ, ngươi chỉ có hai ngày!”

“Vâng!” Mong bà đây cọ thùng cứt à, nằm mơ đi! Nghĩ vậy, nàng không kìm được liền làm mặt quỷ với bóng lưng của hắn, nhưng ngay lúc đó, Quân Lâm Uyên lại đột ngột quay lại, vừa vặn nhìn thấy mặt quỷ của nàng! Gân xanh ở thái dương nảy lên: “Tô Cẩm Bình, ngươi chán sống rồi à?!”

Đầu óc Tô Cẩm Bình cũng đình trệ mất một lúc, mẹ kiếp, đi thì đi đi, đột ngột quay lại làm cái gì?! Trong đầu nàng nhanh chóng suy nghĩ đối sách, lại thấy mặt hắn càng lúc càng khó coi, liền vội vàng nói: “Hoàng thượng, là thế này, là… là…”

“Là thế nào?” Hắn lạnh lùng nhìn nàng, nụ cười trên môi càng trở nên yêu mị hơn. Cô nàng này thật đúng là coi trời bằng vung, dám làm mặt quỷ với mình, trên cổ nàng có mấy cái đầu?!

“Là… à, là vì ta thấy ngài sắp đi, trong lòng không nỡ đến lạ thường, vì quá bi thương, cơ mặt mới run lên, vì vậy mới biến thành dáng vẻ đó!” Cô nàng nào đó vội vàng bịa chuyện, lòng bàn tay cũng ướt đẫm mồ hôi. Cái tên này khó chơi thật, cao hứng cũng cười, mất hứng cũng cười, khiến nàng thật sự không đoán được tiếp theo tâm trạng hắn sẽ thế nào, chỉ có thể nịnh bợ trước đã rồi tính sau. Quân Lâm Uyên này đúng là một đối thủ mạnh mẽ!

Nghe xong mấy lời này, cơ mặt của Quân Lâm Uyên giật mạnh, lạnh lùng nhìn nàng một lúc lâu. Bỗng nhiên, một cung nhân vội vội vàng vàng bước vào bẩm báo: “Bệ hạ, Mộng phi và Trang phi tranh cãi ở ngự hoa viên!”

“Sau đó thì sao?” Hắn quay đầu nhìn gã, chỉ chút chuyện nhỏ ấy cũng không nên đến làm phiền hắn, trừ khi gã chán sống.

Cung nhân lau mồ hôi trên trán, nói: “Sau đó, sau đó bất cẩn đạp phải chậu quân tử lan của ngài… Có điều, có điều thợ làm vườn nói vẫn còn cứu được, chỉ bị rơi rụng vài bông hoa thôi!” Cung nhân này là người phụ trách trông coi vườn hoa, xảy ra chuyện gì sẽ phải chạy tới bẩm báo. Trong ngự hoa viên trồng hơn trăm khóm quân tử lan của bệ hạ. Tuy rằng một đóa hoa có chuyện cũng không phải việc gì lớn, nhưng với tính cách của bệ hạ thì rất khó nói! Mộng phi biết rõ điểm ấy nên mới hại Trang phi như vậy đúng không?

“Ai đạp?” Giọng nói êm ái lại rợn tóc gáy vang lên.

“Là Trang phi đạp ạ. Trang phi bị Mộng phi đẩy.” Cung nhân này là người thật thà hiếm có trong cung nên hoàn toàn nói thật.

Quân Lâm Uyên chợt liếc nhìn Tô Cẩm Bình một cái, đôi mắt hẹp dài thoáng có ý cười mơ hồ, không mấy bận tâm nói: “Trẫm không muốn nhìn thấy Trang phi nữa!” Câu nói này có nghĩa là hắn muốn lấy mạng của Trang phi!

Cung nhân nghe vậy, dù không biết vì sao bệ hạ tha cho Mộng phi, nhưng cũng không dám hỏi nhiều, vội vàng lui ra ngoài…

Ánh mắt Tô Cẩm Bình hơi cứng lại, nàng biết đối phương đang cố tình nói cho mình nghe, hắn nhắc nhở nàng, người thất bại không có tư cách sống sót. Do Mộng phi đẩy nên Trang phi mới dẫm vào hoa, nhưng vì Trang phi vô dụng nên mới có thể bị người ta gài bẫy. Cùng với đó, hắn cũng muốn nói rằng hắn có bao nhiêu thủ đoạn để giày vò người khác và tâm địa tàn nhẫn đến mức nào. Trò chơi đã bắt đầu, hơn nữa, chỉ cần Tô Cẩm Bình thất bại, hắn sẽ khiến nàng sống không bằng chết. Nhưng, nếu sợ hãi, thì nàng đã không phải là Tô Cẩm Bình. Nàng day day trán mình, than thở một câu: “Ôi ôi, ta bị thương quá nặng, ta muốn nghỉ một chút, nghỉ một chút!” rồi ngã xuống giường giả chết.

Quân Lâm Uyên cười lạnh một tiếng rồi nhấc chân bước ra ngoài, không nói thêm câu gì.

Chờ hắn đi khuất, Tô Cẩm Bình lập tức mở mắt. Nàng đã thử hoạt động toàn thân, không thiếu chân thiếu tay, cũng không có xu hướng tàn tật gì cả. Rơi từ nơi cao như vậy xuống dưới, chính nàng cũng nghĩ rằng mình chết chắc rồi, nhưng nàng lại còn sống. Xem ra y thuật của Quân Lâm Uyên thực sự rất cao. Nàng hít sâu một hơi, thầm nghĩ xem tiếp theo phải làm thế nào. Ở lại đây chắc chắn không an toàn, nhưng muốn đi dường như cũng không dễ dàng gì! Cái chết của Bách Lý Dung, Lăng Viễn Sơn, Thiển Thương và câu nói ‘mạng có sao Thiên sát’ của Mặc Khiếu vẫn còn hiển hiện trước mắt! Thôi đi, đến đâu hay đến đó, tìm được cơ hội thì chuồn thôi, gần đây tâm trạng cũng không tốt, mấy ngày này cứ coi như nghỉ ngơi một chút vậy. Với sự thông minh của tiểu Hồng Hồng, chắc hẳn sẽ biết nàng còn sống, hơn nữa, bây giờ nàng có muốn chạy cũng không chạy được.

Nghĩ tới đây, nàng phẩy tay một cái nhưng đột nhiên lại cảm thấy có gì đó khác khác. Vừa dùng lực… mặt chợt biến sắc, Quân Lâm Uyên chết tiệt, hắn cho nàng ăn cái gì mà trong đan điền không còn chút khí lực nào thế này?! Tuy tuyệt chiêu của sát thủ không cần dùng đến nội lực, nhưng chắc chắn phải có khí lực, nếu không dùng khí được, đánh gần còn có phần thắng, chứ muốn trèo tường để trốn khỏi hoàng cung, thì căn bản là nằm mơ giữa ban ngày!!! Mỹ nhân rắn rết, quả nhiên không hổ danh là mỹ nhân rắn rết! Tô Cẩm Bình hung hăng nghiến răng ken két, không đi thì không đi, để xem ai là kẻ xui xẻo nhất!!!

Thật ra, Quân Lâm Uyên không nói với nàng một chuyện. Khi cứu nàng, hắn đã sai người đổi y phục trên người nàng với một xác chết, còn ném hai thi thể vào khu vực sói tuyết thường hay lui tới, để tạo ra hiện trường giả là nàng đã chết rồi.



Trong núi tuyết, mấy đợt nhân mã đi qua đi lại tìm kiếm, Bách Lý Kinh Hồng vốn mang nội thương nặng trong người, giờ lại chạy đi tìm kiếm nhiều ngày, đúng là tai họa liên tiếp. Hắn cắn nát môi dưới vài lần mới có thể giữ vững tinh thần để không ngất xỉu. Chuyện của Dung nhi đã tra ra được manh mối, hắn cũng biết cái chết của Dung nhi là do một tay sư phụ gây ra, cùng với đó, việc sư phụ dẫn nàng tới đây cũng là vì muốn lấy mạng của nàng, nên cuối cùng mới rơi xuống vực. Vì vậy, hiện giờ chính hắn cũng không biết cảm giác của hắn đối với sư phụ là gì. Có kính trọng, nhưng cũng có oán hận.

Chợt, những tiếng ồn lớn vang lên, sắc mặt Phong vô cùng đau xót đi về phía này: “Điện hạ, chúng thuộc hạ tìm được hai thi thể, nhưng khi đám nhân mã tìm thấy, thi thể đã bị sói tuyết ăn sạch, chỉ còn lại cánh tay, y phục… là của Thái tử phi và Quốc sư!”

Tĩnh lặng!!!

Núi tuyết vốn đã rất hoang vắng giờ càng trở nên tĩnh lặng hơn, ngay cả tiếng hít thở cũng trở nên hoặc sâu hơn hoặc mỏng manh hơn, khiến người ta cảm thấy không chân thực.



Ban đầu Phong cứ nghĩ rằng khi nghe mấy lời này, hắn ta sẽ nhìn thấy cảm xúc điên cuồng của điện hạ, nhưng không ngờ nghe xong, sắc mặt hắn lại rất lãnh đạm, giọng nói thanh thanh lạnh lạnh còn lạnh hơn tuyết trong núi tuyết vài phần: “Đưa ta đi.” Bước chân bất giác hơi lảo đảo một chút. Tìm thấy thi thể rồi, nhưng hắn không tin, không tin nàng thực sự sẽ bỏ hắn lại.

Hắn vừa dứt lời, một người đàn ông mặc xiêm y đen tuyền xé gió lao tới, không nói lời nào, giáng mạnh một đấm vào mặt Bách Lý Kinh Hồng! Giọng nói ngông cuồng tà ác tràn ngập sự đau đớn: “Bách Lý Kinh Hồng! Ngươi là đồ vô dụng!”

Máu đỏ văng khắp nơi, nhưng dường như hắn không hề có cảm giác gì, không tức giận, cũng chẳng đau đớn. Phải, Lãnh Tử Hàn nói đúng, hắn là kẻ vô dụng, đích xác là kẻ vô dụng, nếu không phải vì hắn cố chấp giữ vững nguyên tắc/ tín điều trong lòng mình rằng không rút kiếm với sư phụ, thì hắn cũng sẽ không ngất xỉu, cũng sẽ không biến thành cục diện ngày hôm nay. Hắn nhớ rõ rất nhiều thứ, nhưng lại quên mất một điều duy nhất, nếu hắn ngất xỉu, hoặc chết đi rồi, ai sẽ bảo vệ nàng đây?!

Lãnh Tử Hàn trừng mắt hung dữ nhìn hắn một lát rồi quay người đi về phía Phong nói là phát hiện hài cốt.

Bách Lý Kinh Hồng đưa tay lau vết máu bên môi, sau đó cũng đi theo Phong tới chỗ đặt hài cốt. Bàn tay dưới tay áo bào đã siết chặt ra máu, rơi từng giọt trên mặt đất, đỏ đến chướng mắt. Y phục, là của nàng, xương cốt, thân hình cũng không khác, nhưng hắn không tin, hắn không tin nàng đã chết, hắn không tin, rõ ràng hắn vẫn cảm nhận được nàng còn sống.

Mắt Lãnh Tử Hàn đã biến thành màu đỏ tươi, đấm thẳng một quyền vào sâu trong lòng tuyết. Hắn ta hận, hận Bách Lý Kinh Hồng không bảo vệ nàng cho tốt, cũng hận chính mình, chẳng qua chỉ là một hôn lễ thôi mà, vì sao hắn ta phải rời khỏi nàng, vì sao chứ? Đó là tiểu Cẩm sao?! Một thi thể cụt chân chỉ còn lại một cánh tay sao: “Bách Lý Kinh Hồng, ngươi hài lòng chưa?”

“Cẩm nhi không chết.” Hắn nhẹ giọng nói, ánh mắt nhìn thi thể trên mặt đất cũng vô cùng lãnh đạm.

Lãnh Tử Hàn kinh ngạc: “Ngươi nói gì?”

“Cẩm nhi không chết, nàng còn sống.” Dù thi thể của nàng ở ngay trước mắt, nhưng hắn cảm giác nàng vẫn còn sống, là một sự cố chấp đến khó hiểu. Biết đâu nàng nghĩ ra cách nào đó chống chọi để sống sót, rời đi vì muốn báo thù phụ hoàng của hắn, người đã hại nàng rơi xuống vách núi.

Nàng còn sống ư? Lãnh Tử Hàn nhìn lướt qua phần tay chân còn sót lại, đến khi chợt nhìn thấy lòng bàn tay trái của thi thể, hắn ta trợn trừng mắt hưng phấn nói: “Tiểu Cẩm không chết, nàng thực sự không chết!”

Dáng vẻ này của Lãnh Tử Hàn cũng khiến hắn kinh ngạc, khi ánh mắt đảo qua lòng bàn tay trái của thi thể kia, hắn cũng cười, tuy nụ cười rất nhẹ. Nàng thực sự không chết, hắn nhớ rõ trong lòng bàn tay trái của nàng có một vết sẹo. Vốn nên thở phào một hơi, nhưng hắn chợt ngồi xổm người xuống, bàn tay thon dài ôm chặt lấy miệng mình, cố kìm nén tiếng khóc. Có trời mới biết hắn đã sợ hãi đến mức nào, cực kỳ sợ nàng sẽ bỏ hắn lại. Hắn đã trắng tay rồi, chỉ có mình nàng thôi, chỉ có mình nàng thôi…

Mọi người đều kinh sợ, đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy vị điện hạ cao quý như thần tiên của họ khóc, không hề giữ chút hình tượng nào, giống y như một đứa trẻ, ngồi xổm xuống khóc trước mặt họ. Đó là cảm giác tiêu điều cô quạnh đến tuyệt vọng, chỉ nhìn thôi cũng đủ khiến lòng người ta đau quặn. Người đó, vẫn là vị điện hạ của họ sao?!

Đôi mắt đen như mực của Lãnh Tử Hàn nhìn về phía hắn, cuối cùng hắn ta cũng hiểu, hiểu rõ vì sao tiểu Cẩm lại chọn Bách Lý Kinh Hồng. Người đàn ông này yêu tiểu Cẩm không ít hơn mình nửa phần, nhưng quan trọng nhất là, dù Lãnh Tử Hàn hắn có vì tiểu Cẩm mà đau lòng đến chết, thì cũng sẽ không khóc. Vì hắn ta biết có hàng ngàn ngàn vạn vạn người coi hắn ta như vị thần. Hắn ta có thể chết, nhưng không thể khóc! Nếu hắn ta khóc, sẽ làm sụp đổ tín ngưỡng của biết bao nhiêu người.

Nhưng Bách Lý Kinh Hồng thì khác, dù hắn biết có ngàn vạn người coi hắn là thần, dù biết rằng hắn mà khóc sẽ có bao nhiêu hậu thuẫn kiên cố không gì phá nổi trong lòng mọi người bị phá hủy, nhưng hắn vẫn khóc vì nàng. Bởi vì, trong lòng hắn, chỉ có nàng, chỉ có nàng mà thôi… Thần thì là cái gì? Hậu thuẫn thì là cái gì? Chẳng là gì hết. Trong lòng hắn, chỉ có nàng, chỉ có một mình nàng…



“Băng Tâm tỷ, bây giờ chúng ta phải chuyển đi đâu?” Mộng Trầm Tịch đeo hành trang đi theo sau Băng Tâm. Sau khi Viễn Sơn ca ca gặp chuyện chẳng lành, Băng Tâm tỷ quay về lập tức bảo họ thu dọn hành trang chuẩn bị rời đi. Quả nhiên tỷ ấy không đoán sai, bọn họ vừa bước chân trước đi, thì chân sau quan binh đã tới, niêm phong Thanh Phong các, sau đó còn lùng bắt các nàng khắp nơi. Nhờ có người của Dạ Mạc sơn trang giúp đỡ, các nàng mới có thể chạy thoát được.

Người của Thanh Phong các đã đi gần hết, chỉ còn lại Băng Tâm, Mộng Trầm Tịch và Phượng Ca. Buồn cười là, những người bình thường đều to mồm nói mình chân thành ra sao thì bây giờ chẳng còn một ai cả, nhưng ngược lại, tiểu nhị Quý Cát Lợi chạy việc vặt lại vẫn đi theo các nàng, vỗ vỗ ngực nói: “Băng Tâm tỷ ở đâu, Quý Cát Lợi ta ở đó, Tiểu Cát Lợi ta không biết gì nhiều, nhưng vẫn hiểu việc đền ơn đáp nghĩa!”

Tuy Thanh Phong các không còn nữa, nhưng Băng Tâm cũng là người nặng tình nặng nghĩa, nếu đã nhận cô nương là chủ, đương nhiên cũng coi nàng là chủ: “Người của Dạ Mạc sơn trang nói với ta rằng cô nương còn sống, hẳn là có người có lòng cứu đi rồi. Dù thái tử điện hạ truy tìm thế nào cũng sẽ có chỗ bỏ sót. Chúng ta cứ vào Nam ra Bắc tìm thử xem, dù sao…” Dù sao Thanh Phong các cũng bị hủy rồi, các nàng không có chỗ để đi nữa. Vốn là định tá túc ở Dạ Mạc sơn trang, nhưng Băng Tâm nàng đây cũng không phải người có tính thích ăn nhờ ở đậu người khác.

Phượng Ca nói: “Băng Tâm tỷ, tỷ có trách Viễn Sơn ca ca không?” Dù sao tâm huyết cả đời của tỷ ấy cũng vì thế mà bị hủy đi.

“Có gì đáng trách chứ, chẳng qua chỉ là một tòa Thanh Phong các thôi mà, chờ bà đây có tiền, sẽ mở thêm tám gian mười gian như thế! Hơn nữa, nếu tên tiểu tử thối đó biết là chết đi rồi sẽ liên lụy đến chúng ta, thì chắc chắn cũng sẽ không bước ra gánh tội thay.” Lăng Viễn Sơn, người khác có thể không hiểu y, chứ Băng Tâm nàng ta sao có thể không hiểu. Lưu lạc chốn phong trần vốn phải cực kỳ khôn khéo, nhưng tiểu tử đó lại chất chứa trong lòng sự thương cảm cho chúng sinh nhân loại. Người khác xảy ra chuyện gì, dù có là người chẳng hề liên quan, y cũng đều tình nguyện lao ra gắng sức giúp đỡ, đó cũng là lý do vì sao bao nhiêu lần, có bao nhiêu người muốn y tiếp khách, nàng ta đều cố gắng ngăn cản. Nàng ta không ngờ rằng, tên tiểu tử ngốc này phát lòng từ bi khắp nơi, nhưng lần này lại thật sự đánh mất cả mạng mình!

Vừa nhắc tới Lăng Viễn Sơn, Mộng Trầm Tịch òa khóc: “Viễn Sơn ca ca là người tốt mà…”

Phượng Ca cũng không kìm được nước mắt. Quý Cát Lợi là đàn ông, đứng bên cạnh cũng đỏ bừng hai mắt lên. Khi bị khách gây sự ở Thanh Phong Các, Lăng Viễn Sơn cũng từng giúp gã rất nhiều, người tốt như vậy nhưng lại không được sống lâu…

“Đừng khóc nữa, người tốt thường không sống lâu, tai họa lại trường tồn ngàn năm. Thế nên y mới chết, còn chúng ta vẫn sống! Tâm hồn của tiểu tử đó quá từ bi, nếu thấy muội khóc, y nhất định sẽ buồn lòng. Đừng đau lòng nữa, chúng ta vui thì y ở dưới suối vàng mới vui được!” Đây mới đúng là Băng Tâm, cách an ủi cũng chẳng giống người bình thường. Tiểu tử ngốc đó chết vì cô nương, chính y cũng cảm thấy vui vẻ đúng không? Người khác có thể không nhận ra tâm tư của y, nhưng nàng ta sao có thể không đoán ra!



“Vâng! Muội không khóc nữa!” Mọi người cùng lau nước mắt rồi đi theo Băng Tâm đi tìm Tô Cẩm Bình.

Chưa được mấy bước, Phượng Ca lại đột ngột hỏi: “Băng Tâm tỷ, chúng ta cứ thế này mà đi, tỷ không tiếc…” không tiếc cái tên lạnh như băng kia sao?

Nhắc tới Hủy, Băng Tâm lại tức giận! Tên chết băm chết vằm đó, dù thế nào thì hắn ta cũng là người đàn ông của nàng ta rồi, nhưng kết quả thì sao?! Vừa thấy chính mình đã như nhìn thấy quỷ, chạy biến đến mức không cả nhìn thấy bóng áo bào đâu. Băng Tâm nàng đây sống bao nhiêu năm nay cũng chưa từng bị hắt hủi như thế! Có tiếc thì cũng phải buông thôi, thật tức chết nàng ta mất!

“Băng Tâm tỷ!” Tiếng gọi vang lên sau lưng, là của Linh Nhi và Dĩ Mạch.

Băng Tâm dừng bước nhìn hai người: “Hai cô định…”

Linh Nhi đáp ngay: “Cô nương vốn sai ta ở lại Thanh Phong Các để giúp mọi người, giờ mấy người các tỷ không có võ công, đi tìm cô nương cũng không an toàn. Ta và Dĩ Mạch sẽ đi cùng mọi người!”

“Được! Chúng ta đi thôi! Đi bốn phương trời, đường xa xôi, sông thật rộng…” Băng Tâm vừa hát vừa đi.

Sau lưng nàng ta, mọi người đều chảy dài vài vạch đen trên mặt: “Băng Tâm tỷ, bài hát gì vậy, khó nghe quá…” Hơn nữa, dường như đây là bài dành cho đàn ông hát mà!

“Khụ khụ, đây là bài cô nương dạy ta, hát cũng không tệ lắm đúng không?” Nàng ta quay đầu, nhìn họ đầy mong chờ.

Mặt Dĩ Mạch như có hai dòng nước mắt chảy xuống, quay sang nhìn Linh Nhi. Vâng vâng, đúng là không tệ, không tệ đến mức sắp phun hết cả bữa trưa nay ra rồi! Nếu biết trước thế này, thì cô và Linh Nhi đã trực tiếp đi tìm luôn cho rồi, cần gì phải tới đây cùng…

Dạ Mạc sơn trang.

Nhìn cánh cửa phòng đóng chặt, Hủy hỏi: “Người trong đó đâu?”

Một ám vệ bước tới bẩm báo: “Thủ lĩnh, các nàng ấy nói muốn đi tìm Thái tử phi nên chiều nay đã đi rồi ạ!”

Câu nói vừa dứt, Diệt liền cười nói: “Thủ lĩnh, chúc mừng huynh, cuối cùng cũng được giải thoát rồi!” Nhiều ngày nay, thủ lĩnh bị người đàn bà tên Băng Tâm kia đuổi tới bắt lui, nhìn huynh ấy như sắp phát điên đến nơi, cuối cùng người đàn bà phiền phức đó cũng đi rồi!”

Đúng là được giải thoát, nhưng không hiểu vì sao hắn ta lại không cười nổi, lạnh mặt đi mất…

Diệt và Tu quay sang nhìn nhau, thủ lĩnh động lòng rồi sao?!

Tu: “Sao ta cứ cảm thấy dường như thủ lĩnh hơi mất hứng nhỉ?”

“Ta cũng thấy thế, nhưng thủ lĩnh vẫn luôn chỉ có một khuôn mặt lạnh, rất bình thường!” Diệt đáp.

Bên môi Phong khẽ nhếch lên cười, quay sang nhìn hai tên ngốc kia: “Chuyện cao thâm như thế, với chỉ số thông minh của hai huynh thì không hiểu được đâu!”

“Cút!”



Sáng hôm sau, Tô Cẩm Bình rời giường vặn thắt lưng. Một cung nữ bước vào: “Tô Cẩm Bình, Hoàng thượng nói hôm nay cô phải bắt đầu làm việc.”

Vì vậy, cô nàng nào đó đang vặn thắt lưng được một nửa liền khựng lại. Tên chó trời Quân Lâm Uyên, thật sự muốn bà đây cọ rửa thùng cứt cho ngươi sao?

Nàng nghiến răng ken két đi theo cung nữ ra ngoài. Ngươi có kế Trương Lương, ta có kế vượt tường. Cọ thùng cứt à? Mơ đi!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tiền Của Bản Cung! Hoàng Thượng, Cút!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook