Chương 13: Có Người Kế Tục
Cuồng Thượng Gia Cuồng
19/04/2024
Nhiễm Nhiễm có chút kinh ngạc, đương lúc muốn đẩy cửa thì Tô Dịch Thủy đã túm cổ áo nàng đặt phía sau lưng hắn. Chờ Tô Dịch Thủy mở cửa lớn Nhiễm Nhiễm mới nhón chân giương mắt từ sau bả vai sư phụ ngó vào, không ngờ lại đầy một viện toàn là đệ tử phái Không Sơn.
Sở dĩ có thể xác định là đệ tử phái Không Sơn vì trong số đó có nữ tử trên mặt có sẹo Ôn Hồng Phiến, lúc trông thấy Tô Dịch Thủy đẩy cửa, nàng ta chỉ còn lại vẻ sững sờ.
Hình như vì Tô Dịch Thủy đeo mặt nạ nên nàng ta không thể nhận ra ngay tức khắc, nhưng nhác thấy hai kẻ Vũ Thần Vũ Đồng đứng sau lưng hắn, trông kỹ dáng dấp thì đúng là chẳng thể lẫn vào đâu.
Giọng Ôn Hồng Phiến hơi run lên, nói khẽ:
"Dịch Thủy, huynh cuối cùng đã đến."
Nhiễm Nhiễm đứng cạnh sư phụ nhìn thấy khắp nơi đều là đệ tử phái Không Sơn, lại nghĩ vị tiên trưởng này suýt chút nữa là thành sư nương của mình nên khẩu khí dẫn binh hỏi tội giảm xuống không ít. Nàng nhìn trộm sư phụ, đánh giá xem liệu hắn có muốn cùng tiên trưởng ôn lại kỷ niệm xưa hay không, có điều cái mặt nạ của sư phụ chỉ có một biểu tình đờ đẫn đang tỏ vẻ rằng hắn cũng chẳng muốn chủ động chào hỏi gì.
Ôn Hồng Phiến ngược lại không nén được kinh ngạc cùng một chút vui sướng, hỏi:
"Làm sao huynh biết ta ở đây? Tìm ta có chuyện gì..?"
Đương khi ấy bà lão Hoàng ở sát vách nhiệt tình chạy đến, kéo tay Nhiễm Nhiễm nói:
"Ôi Nhiễm Nhiễm, sao cháu lại trở về? Cha mẹ cháu đâu?"
Nhiễm Nhiễm lễ phép chào bà cụ Hoàng, sau khi giải thích vì sao chỉ có một mình trở về thì chuyển chủ đề hỏi:
"Bà ơi, sao bọn họ lại vào nhà cháu đấy ạ?"
Nói đến việc này bà cụ Hoàng có hơi xấu hổ, nhưng nghĩ tới Nhiễm Nhiễm tuổi nhỏ dễ gạt bèn cười đáp:
"Dạo gần đây có rất nhiều người dùng không ít vàng bạc muốn thuê phòng, bà nghĩ nhà cháu không có người ở nếu như không cho thuê thì thật đáng tiếc nên mới thay mặt cho thuê, sau này lúc nào nhà cháu trở về thì sẽ giao lại tiền bạc... À, Ôn tiểu thư không muốn bị người khác làm phiền mà phòng trống nhà bà cũng đã có người thuê, cháu về bao nhiêu ngày, không thì ở cùng phòng với bà được chứ?"
Tuy Nhiễm Nhiễm tuổi nhỏ nhưng lại cực kỳ thông minh, có thể nhìn mặt đoán tâm tư hiểu ra mọi chuyện. Ôn Hồng Phiến dùng giá cao thuê phòng mà nhà bà lão Hoàng lại không còn phòng có thể cho thuê nên đánh chủ ý lên nhà nàng, tự tiện phá ổ khóa đem phòng cho phái Không Sơn thuê.
Nghĩ thông suốt điểm đó, Tiết Nhiễm cũng không nói lời khách khí nữa, mỉm cười hỏi:
"Trước khi đi mẹ cháu không nhờ bà cho thuê mà nhỉ, cái khóa lớn như thế mà không có chìa khóa bà mở ra làm sao được ạ?"
Bà lão Hoàng bị hỏi đến nghẹn nên nhất thời nói không ra lời. Vũ Thần từng ăn một thùng nước cặn của bà ta cũng đối với bà ta không mấy thiện cảm. Y bèn lên tiếng trách cứ:
"Tự ý vào nhà người khác, bà không xem vương pháp ra gì đúng không? Ta nhắm chừng số tiền thuê nhà kia bà cũng không ói ra dễ dàng như vậy!"
Đúng lúc này Tô Dịch Thủy đang một mực im lặng đột nhiên lên tiếng:
"Ôn cô nương, nay gia chủ đã trở về, mong ngươi dẫn người đi cho."
Ôn Hồng Phiến ở một bên nghe đại khái cũng biết Hoàng lão bà tự tiện lấy nhà người khác cho thuê, tình huống này cùng lắm thì cho chủ nhà thêm một chút bạc, thế nhưng lại không nghĩ tới cô nhóc chủ nhà kia còn chưa mở miệng thì Tô Dịch Thủy đã lên tiếng trước đóng cửa đuổi người.
Hiện tại chỉ có kẻ ngu mới không nhận ra là tự mình đa tình, quả tim đang nóng hổi của Ôn Hồng Phiến bị giội cho một gáo nước lạnh, nhếch môi nói với Tiết Nhiễm Nhiễm:
"Xin lỗi tiểu cô nương, thế nhưng hiện giờ chúng ta đã dọn vào rồi, nếu dọn đi dọn lại sẽ rất bất tiện. Hay là bây giờ ta đền bù gấp bội tiền thuê nhà cho cô có được hay không?"
Tiết Nhiễm Nhiễm cảm thấy không tiện nhúng tay vào món nợ ân tình rắc rối của sư phụ, quyết định đem củ khoai lang nóng phỏng tay ném sang người ân sư. Nàng khéo léo trả lời:
"Thật ra ta cũng không để ý lắm, có điều sư phụ không có chỗ ở nên gian phòng này vốn dĩ là định dâng lên cho người cùng bọn sư thúc sư huynh. Việc này... hay là hỏi sư phụ ta có đồng ý ở cùng một nhà với ngài hay không nhé?"
Trong chuyện tình thú xảy ra hiểu lầm cũng là bình thường, Tiết Nhiễm Nhiễm trước đây ở trong thôn rãnh rỗi nằm sấp đầu tường vẫn thường xuyên nghe vài đoạn võ mồm của đám nam thanh nữ tú. Nếu có hiểu lầm thì tốt nhất nên hóa giải, kẻ làm đồ nhi như nàng đương nhiên muốn giúp tri kỷ của sư phụ bắc cầu ô thước, tốt nhất chính là người có tình nối lại tiền duyên làm nên một giai thoại tiên lữ.
Đường đã lót xong, chỉ cần chờ sư phụ đem lừa thả xuống.
Lúc Ôn Hồng Phiến tràn ngập hi vọng nhìn sư phụ, nam nhân đeo mặt nạ chỉ lạnh như băng nói:
"Vũ Thần, tiễn khách!"
Vũ Thần trước nay luôn luôn chấp hành mệnh lệnh từ chủ nhân, thế là vươn tay hướng tới đám người phái Không Sơn đang đứng đầy trong sân viện:
"Mời chư vị dời bước, tiền thuê nhà thì đi đến chỗ lão bà tự ý xông vào nhà người khác mà đòi!"
Nhiễm Nhiễm nhìn trộm Ôn cô nương, trông thấy sắc mặt tái nhợt của nàng cùng với dáng vẻ mọi hi vọng hoàn toàn đổ sụp. Nàng ta lúng ta lúng túng nói:
"Dịch Thủy vẫn chưa chịu tha thứ cho ta hay sao, ngày đó ta cũng không cố ý lừa huynh..."
Tô Dịch Thủy không tiếp tục lên tiếng, hiển nhiên là ngay cả một câu cũng không nói thừa.
Người của phái Không Sơn bắt đầu ồn ào tỏ vẻ không phục:
"Rõ ràng là chúng ta tới trước, tại sao phải nhường cho bọn họ?"
Ôn Hồng Phiến quát:
"Tất cả im miệng, theo ta ra ngoài!"
Vẻ chật vật hiện lên mặt của trưởng lão uy nghi của phái Không Sơn, nàng xanh mặt mang theo đám đệ tử còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra rời khỏi, trong đó có kẻ đang túm áo bà lão Hoàng đòi tiền. Tiết Nhiễm Nhiễm cũng không rảnh quan tâm đến bà lão đang la hét ỏm tỏi, đem cửa lớn chốt lại rồi theo con đường quen thuộc trở về phòng mình.
Đám đệ tử phái Không Sơn có lẽ cho rằng đã tốn tiền thuê trọ nên cũng không dọn dẹp đống bừa bộn trên đất đã rời đi, nàng là người ưa sạch sẽ không muốn dùng chung chăn đệm với kẻ khác, thế nhưng hiện tại mấy thứ này đều bị người ta dùng qua nên không tránh khỏi phải giặt giũ trừ đi ô uế một lượt.
Tô Dịch Thủy ngồi trên ghế mây trong sân nhìn đệ tử nhỏ của mình bận rộn xoắn tay áo đeo tạp dề, khi thì quét rác khi thì vẩy nước, lúc lại lôi ra giặt một đống chăn. Cô nhóc này vừa được nuôi nhiều hơn một chút thịt, cánh tay nhỏ gầy cầm chày gỗ nện lên ga giường trong chậu lớn trông vẫn hơi quá sức.
Tô Dịch Thủy vừa phái Vũ Thần cùng Vũ Đồng đi thăm dò tình hình ở Tuyệt sơn, bọn Cao Thương thì cùng nhau dọn dẹp nhà cửa, bởi sư phụ và tiểu sư muội có thói quen giống nhau là không thích có mùi người lạ trong nhà nên bọn họ phải nghiêm túc dọn dẹp.
Nhìn đồ đệ nhỏ giặt giũ nửa ngày, Tô Dịch Thủy nhàn tản mở miệng:
"Ngươi giặt hết chăn đệm thì tối nay đắp cái gì?"
Nhiễm Nhiễm ngẩng đầu lau mồ hôi, đáp:
"Mẹ cho con một kiện áo dày, tối nay con mặc vào ngủ." – Nói đến đây thì dừng một chút, hỏi sư phụ - "Con giặt hết chăn hai phòng bên cạnh rồi, tối nay sư phụ không có gì đắp ạ?"
Mặc dù lúc ở núi Tây Vĩnh Thành hình như sư phụ cũng không ngủ nhưng hiện giờ đại chiến sắp đến, sư phụ càng cần phải nghỉ ngơi. Nghĩ đến việc sư phụ không có quần áo tránh rét, nàng vội vàng đứng dậy chạy về phòng lấy áo hoa nhỏ đưa cho Tô Dịch Thủy:
"Hay đêm nay sư phụ đắp cái này đi ạ, con còn trẻ không sợ lạnh, chỉ cần mặc nguyên áo ngoài đi ngủ là được."
Tô Dịch Thủy đối với sự hiếu thảo của đệ tử cũng không thấy cảm kích, hắn quét ánh nhìn không mấy hài lòng đến chiếc áo khoác màu hồng quê mùa của nàng, thanh âm bình bình nói:
"Ý của ngươi là ta rất già?"
Hừm..., nên trả lời như thế nào mới không tổn thương tình thầy trò đây? Nếu như lấy tuổi của phàm nhân để tính thì sư phụ hẳn đã ba sáu ba bảy, nhưng đối với người tu chân có tuổi thọ ưu việt thì cỡ như sư phụ chỉ là tuổi mới nhập môn, đương lúc thanh xuân phơi phới. Sư phụ có thuật lưu giữ nhan sắc, muốn giả mạo thiếu niên mười tám mười chín tuổi tuyệt không có vấn đề, đúng là so với từ già này chẳng hề có liên quan.
Nhiễm Nhiễm từ nhỏ đã biết cách lấy lòng trưởng bối nên luôn được người ta yêu thích, tuy vậy nàng vẫn thường cảm thấy dường như mình không tày nào lấy được lòng sư phụ, ân sư luôn bới lông tìm vết hòng tìm ra cái sai trong lời nói của nàng để bắt bẻ. Ngay lúc Nhiễm Nhiễm nghĩ cách làm sao để tán dương dung mạo trẻ đẹp của sư phụ mà không vi phạm điều thứ nhất của môn quy thì sư phụ đã đứng lên nói:
"Đi thôi, đến phiên chợ gần đây mua chăn."
Nghe tới được đi dạo chợ phiên thì hai con mắt của Khâu Hỉ Nhi đã sáng bừng, thế là mấy đồ đệ chuẩn bị một chút bèn lẽo đẽo theo Tô Dịch Thủy ra cửa. Chợ phiên trong trấn đều bán toàn đặc sản của các thôn xóm gần đó, tuy không mấy đa dạng nhưng cũng không ngăn được tâm tình vui vẻ dạo phố của họ.
Bọn thiếu nam thiếu nữ Cao Thương Hỉ Nhi đều mua một ít đồ ăn thức uống, trong túi Nhiễm Nhiễm tuy có một số tiền tương đối lớn là ba lượng bạc nhưng lại không nỡ dùng, đa số thời gian đều đứng bên cạnh xem người khác ăn.
Lúc Tô Dịch Thủy đi ngang qua một cửa hàng may mặc thì bất chợt dừng lại nói với Nhiễm Nhiễm mặc áo hoa màu hồng sau lưng nói:
"Vào trong đặt may một bộ quần áo mới."
Nhiễm Nhiễm cảm thấy đây có lẽ là sư phụ bất thình lình thử lòng xem nàng có mang thói xa hoa lãng phí hay không bèn lập tức tỏ ra hiểu chuyện:
"Quần áo của con đủ rồi, không cần may thêm đâu ạ!"
Ánh mắt phán xét quen thuộc lại xuyên qua mặt nạ hướng đến cô bé mặc áo hồng quê mùa trước mặt, Tô Dịch Thủy điềm đạm nói:
"Đổi màu đơn giản chút, rối mắt lắm.."
Bị sư phụ chê xấu nên Nhiễm Nhiễm đành phải ngậm miệng, thế nhưng nàng vẫn cho rằng quần áo bằng vải hoa mà mẹ tự tay may cho mình rất đẹp. Có điều cô nương trẻ tuổi như nàng vẫn yêu thích cái đẹp, hiển nhiên sẽ không thể kháng cự được sức hấp dẫn của mấy thứ vải xanh xanh đỏ đỏ trong quầy, bị vây đến không có lối thoát. Tô Dịch Thủy nhịn không được cũng bước vào trong, tự mình đưa ra lựa chọn.
Những thứ vải quá lòe loẹt quê mùa hắn không thèm để mắt đến, chỉ chọn một xấp vải trắng tinh, phớt lờ bản vẽ của chủ tiệm mà tự tay thiết kế ra một bộ trường sam đưa cho y. Phần đãi ngộ của các đệ tử là như nhau, kể cả bọn Cao Thương, Bạch Bách Sơn, Khâu Hỉ Nhi mỗi người cũng được một bộ dựa theo vóc dáng.
Tô Dịch Thủy ra tay hào phóng nên chủ tiệm đối với cái mặt nạ kỳ cục của hắn cũng làm như không thấy gì, ý cười đầy mặt vỗ ngực cam đoan sẽ tìm thêm vài thợ may, chiều ngày thứ hai là có thể mang quần áo mới đến cho mấy vị cao đồ trong quý phủ.
Ngoại trừ quần áo thì hai cô nhóc còn được thêm một cây trâm cài tóc nho nhỏ do sư phụ đích thân chọn lựa, chỉ là giá của nó quả thật làm người ta líu lưỡi một phen. Theo như chưởng quỹ nói, những thứ này là vật quý được đem đến từ kinh thành, chỉ vì nơi đây là thôn trấn nhỏ không ai biết xem hàng nên cứ để mãi chưa bán được.
Nhiễm Nhiễm thấy bộ dáng tiêu tiền như nước của sư phụ bỗng cảm thấy cung Linh Tê ngày xưa không phải không có người kế nghiệp, mặc dù ngoài mặt sư phụ luôn luôn chế giễu nó nhưng kỳ thực lại kế thừa rất tốt phong cách xa hoa lãng phí của ma nữ kia. Những thứ ăn, mặc, ở hắn đều rất chú trọng, nghe nhị sư thúc mơ hồ nói hắn là một vương tử lớn lên trong nhung lụa, khó trách sẽ khác biệt với người bình thường.
Sở dĩ có thể xác định là đệ tử phái Không Sơn vì trong số đó có nữ tử trên mặt có sẹo Ôn Hồng Phiến, lúc trông thấy Tô Dịch Thủy đẩy cửa, nàng ta chỉ còn lại vẻ sững sờ.
Hình như vì Tô Dịch Thủy đeo mặt nạ nên nàng ta không thể nhận ra ngay tức khắc, nhưng nhác thấy hai kẻ Vũ Thần Vũ Đồng đứng sau lưng hắn, trông kỹ dáng dấp thì đúng là chẳng thể lẫn vào đâu.
Giọng Ôn Hồng Phiến hơi run lên, nói khẽ:
"Dịch Thủy, huynh cuối cùng đã đến."
Nhiễm Nhiễm đứng cạnh sư phụ nhìn thấy khắp nơi đều là đệ tử phái Không Sơn, lại nghĩ vị tiên trưởng này suýt chút nữa là thành sư nương của mình nên khẩu khí dẫn binh hỏi tội giảm xuống không ít. Nàng nhìn trộm sư phụ, đánh giá xem liệu hắn có muốn cùng tiên trưởng ôn lại kỷ niệm xưa hay không, có điều cái mặt nạ của sư phụ chỉ có một biểu tình đờ đẫn đang tỏ vẻ rằng hắn cũng chẳng muốn chủ động chào hỏi gì.
Ôn Hồng Phiến ngược lại không nén được kinh ngạc cùng một chút vui sướng, hỏi:
"Làm sao huynh biết ta ở đây? Tìm ta có chuyện gì..?"
Đương khi ấy bà lão Hoàng ở sát vách nhiệt tình chạy đến, kéo tay Nhiễm Nhiễm nói:
"Ôi Nhiễm Nhiễm, sao cháu lại trở về? Cha mẹ cháu đâu?"
Nhiễm Nhiễm lễ phép chào bà cụ Hoàng, sau khi giải thích vì sao chỉ có một mình trở về thì chuyển chủ đề hỏi:
"Bà ơi, sao bọn họ lại vào nhà cháu đấy ạ?"
Nói đến việc này bà cụ Hoàng có hơi xấu hổ, nhưng nghĩ tới Nhiễm Nhiễm tuổi nhỏ dễ gạt bèn cười đáp:
"Dạo gần đây có rất nhiều người dùng không ít vàng bạc muốn thuê phòng, bà nghĩ nhà cháu không có người ở nếu như không cho thuê thì thật đáng tiếc nên mới thay mặt cho thuê, sau này lúc nào nhà cháu trở về thì sẽ giao lại tiền bạc... À, Ôn tiểu thư không muốn bị người khác làm phiền mà phòng trống nhà bà cũng đã có người thuê, cháu về bao nhiêu ngày, không thì ở cùng phòng với bà được chứ?"
Tuy Nhiễm Nhiễm tuổi nhỏ nhưng lại cực kỳ thông minh, có thể nhìn mặt đoán tâm tư hiểu ra mọi chuyện. Ôn Hồng Phiến dùng giá cao thuê phòng mà nhà bà lão Hoàng lại không còn phòng có thể cho thuê nên đánh chủ ý lên nhà nàng, tự tiện phá ổ khóa đem phòng cho phái Không Sơn thuê.
Nghĩ thông suốt điểm đó, Tiết Nhiễm cũng không nói lời khách khí nữa, mỉm cười hỏi:
"Trước khi đi mẹ cháu không nhờ bà cho thuê mà nhỉ, cái khóa lớn như thế mà không có chìa khóa bà mở ra làm sao được ạ?"
Bà lão Hoàng bị hỏi đến nghẹn nên nhất thời nói không ra lời. Vũ Thần từng ăn một thùng nước cặn của bà ta cũng đối với bà ta không mấy thiện cảm. Y bèn lên tiếng trách cứ:
"Tự ý vào nhà người khác, bà không xem vương pháp ra gì đúng không? Ta nhắm chừng số tiền thuê nhà kia bà cũng không ói ra dễ dàng như vậy!"
Đúng lúc này Tô Dịch Thủy đang một mực im lặng đột nhiên lên tiếng:
"Ôn cô nương, nay gia chủ đã trở về, mong ngươi dẫn người đi cho."
Ôn Hồng Phiến ở một bên nghe đại khái cũng biết Hoàng lão bà tự tiện lấy nhà người khác cho thuê, tình huống này cùng lắm thì cho chủ nhà thêm một chút bạc, thế nhưng lại không nghĩ tới cô nhóc chủ nhà kia còn chưa mở miệng thì Tô Dịch Thủy đã lên tiếng trước đóng cửa đuổi người.
Hiện tại chỉ có kẻ ngu mới không nhận ra là tự mình đa tình, quả tim đang nóng hổi của Ôn Hồng Phiến bị giội cho một gáo nước lạnh, nhếch môi nói với Tiết Nhiễm Nhiễm:
"Xin lỗi tiểu cô nương, thế nhưng hiện giờ chúng ta đã dọn vào rồi, nếu dọn đi dọn lại sẽ rất bất tiện. Hay là bây giờ ta đền bù gấp bội tiền thuê nhà cho cô có được hay không?"
Tiết Nhiễm Nhiễm cảm thấy không tiện nhúng tay vào món nợ ân tình rắc rối của sư phụ, quyết định đem củ khoai lang nóng phỏng tay ném sang người ân sư. Nàng khéo léo trả lời:
"Thật ra ta cũng không để ý lắm, có điều sư phụ không có chỗ ở nên gian phòng này vốn dĩ là định dâng lên cho người cùng bọn sư thúc sư huynh. Việc này... hay là hỏi sư phụ ta có đồng ý ở cùng một nhà với ngài hay không nhé?"
Trong chuyện tình thú xảy ra hiểu lầm cũng là bình thường, Tiết Nhiễm Nhiễm trước đây ở trong thôn rãnh rỗi nằm sấp đầu tường vẫn thường xuyên nghe vài đoạn võ mồm của đám nam thanh nữ tú. Nếu có hiểu lầm thì tốt nhất nên hóa giải, kẻ làm đồ nhi như nàng đương nhiên muốn giúp tri kỷ của sư phụ bắc cầu ô thước, tốt nhất chính là người có tình nối lại tiền duyên làm nên một giai thoại tiên lữ.
Đường đã lót xong, chỉ cần chờ sư phụ đem lừa thả xuống.
Lúc Ôn Hồng Phiến tràn ngập hi vọng nhìn sư phụ, nam nhân đeo mặt nạ chỉ lạnh như băng nói:
"Vũ Thần, tiễn khách!"
Vũ Thần trước nay luôn luôn chấp hành mệnh lệnh từ chủ nhân, thế là vươn tay hướng tới đám người phái Không Sơn đang đứng đầy trong sân viện:
"Mời chư vị dời bước, tiền thuê nhà thì đi đến chỗ lão bà tự ý xông vào nhà người khác mà đòi!"
Nhiễm Nhiễm nhìn trộm Ôn cô nương, trông thấy sắc mặt tái nhợt của nàng cùng với dáng vẻ mọi hi vọng hoàn toàn đổ sụp. Nàng ta lúng ta lúng túng nói:
"Dịch Thủy vẫn chưa chịu tha thứ cho ta hay sao, ngày đó ta cũng không cố ý lừa huynh..."
Tô Dịch Thủy không tiếp tục lên tiếng, hiển nhiên là ngay cả một câu cũng không nói thừa.
Người của phái Không Sơn bắt đầu ồn ào tỏ vẻ không phục:
"Rõ ràng là chúng ta tới trước, tại sao phải nhường cho bọn họ?"
Ôn Hồng Phiến quát:
"Tất cả im miệng, theo ta ra ngoài!"
Vẻ chật vật hiện lên mặt của trưởng lão uy nghi của phái Không Sơn, nàng xanh mặt mang theo đám đệ tử còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra rời khỏi, trong đó có kẻ đang túm áo bà lão Hoàng đòi tiền. Tiết Nhiễm Nhiễm cũng không rảnh quan tâm đến bà lão đang la hét ỏm tỏi, đem cửa lớn chốt lại rồi theo con đường quen thuộc trở về phòng mình.
Đám đệ tử phái Không Sơn có lẽ cho rằng đã tốn tiền thuê trọ nên cũng không dọn dẹp đống bừa bộn trên đất đã rời đi, nàng là người ưa sạch sẽ không muốn dùng chung chăn đệm với kẻ khác, thế nhưng hiện tại mấy thứ này đều bị người ta dùng qua nên không tránh khỏi phải giặt giũ trừ đi ô uế một lượt.
Tô Dịch Thủy ngồi trên ghế mây trong sân nhìn đệ tử nhỏ của mình bận rộn xoắn tay áo đeo tạp dề, khi thì quét rác khi thì vẩy nước, lúc lại lôi ra giặt một đống chăn. Cô nhóc này vừa được nuôi nhiều hơn một chút thịt, cánh tay nhỏ gầy cầm chày gỗ nện lên ga giường trong chậu lớn trông vẫn hơi quá sức.
Tô Dịch Thủy vừa phái Vũ Thần cùng Vũ Đồng đi thăm dò tình hình ở Tuyệt sơn, bọn Cao Thương thì cùng nhau dọn dẹp nhà cửa, bởi sư phụ và tiểu sư muội có thói quen giống nhau là không thích có mùi người lạ trong nhà nên bọn họ phải nghiêm túc dọn dẹp.
Nhìn đồ đệ nhỏ giặt giũ nửa ngày, Tô Dịch Thủy nhàn tản mở miệng:
"Ngươi giặt hết chăn đệm thì tối nay đắp cái gì?"
Nhiễm Nhiễm ngẩng đầu lau mồ hôi, đáp:
"Mẹ cho con một kiện áo dày, tối nay con mặc vào ngủ." – Nói đến đây thì dừng một chút, hỏi sư phụ - "Con giặt hết chăn hai phòng bên cạnh rồi, tối nay sư phụ không có gì đắp ạ?"
Mặc dù lúc ở núi Tây Vĩnh Thành hình như sư phụ cũng không ngủ nhưng hiện giờ đại chiến sắp đến, sư phụ càng cần phải nghỉ ngơi. Nghĩ đến việc sư phụ không có quần áo tránh rét, nàng vội vàng đứng dậy chạy về phòng lấy áo hoa nhỏ đưa cho Tô Dịch Thủy:
"Hay đêm nay sư phụ đắp cái này đi ạ, con còn trẻ không sợ lạnh, chỉ cần mặc nguyên áo ngoài đi ngủ là được."
Tô Dịch Thủy đối với sự hiếu thảo của đệ tử cũng không thấy cảm kích, hắn quét ánh nhìn không mấy hài lòng đến chiếc áo khoác màu hồng quê mùa của nàng, thanh âm bình bình nói:
"Ý của ngươi là ta rất già?"
Hừm..., nên trả lời như thế nào mới không tổn thương tình thầy trò đây? Nếu như lấy tuổi của phàm nhân để tính thì sư phụ hẳn đã ba sáu ba bảy, nhưng đối với người tu chân có tuổi thọ ưu việt thì cỡ như sư phụ chỉ là tuổi mới nhập môn, đương lúc thanh xuân phơi phới. Sư phụ có thuật lưu giữ nhan sắc, muốn giả mạo thiếu niên mười tám mười chín tuổi tuyệt không có vấn đề, đúng là so với từ già này chẳng hề có liên quan.
Nhiễm Nhiễm từ nhỏ đã biết cách lấy lòng trưởng bối nên luôn được người ta yêu thích, tuy vậy nàng vẫn thường cảm thấy dường như mình không tày nào lấy được lòng sư phụ, ân sư luôn bới lông tìm vết hòng tìm ra cái sai trong lời nói của nàng để bắt bẻ. Ngay lúc Nhiễm Nhiễm nghĩ cách làm sao để tán dương dung mạo trẻ đẹp của sư phụ mà không vi phạm điều thứ nhất của môn quy thì sư phụ đã đứng lên nói:
"Đi thôi, đến phiên chợ gần đây mua chăn."
Nghe tới được đi dạo chợ phiên thì hai con mắt của Khâu Hỉ Nhi đã sáng bừng, thế là mấy đồ đệ chuẩn bị một chút bèn lẽo đẽo theo Tô Dịch Thủy ra cửa. Chợ phiên trong trấn đều bán toàn đặc sản của các thôn xóm gần đó, tuy không mấy đa dạng nhưng cũng không ngăn được tâm tình vui vẻ dạo phố của họ.
Bọn thiếu nam thiếu nữ Cao Thương Hỉ Nhi đều mua một ít đồ ăn thức uống, trong túi Nhiễm Nhiễm tuy có một số tiền tương đối lớn là ba lượng bạc nhưng lại không nỡ dùng, đa số thời gian đều đứng bên cạnh xem người khác ăn.
Lúc Tô Dịch Thủy đi ngang qua một cửa hàng may mặc thì bất chợt dừng lại nói với Nhiễm Nhiễm mặc áo hoa màu hồng sau lưng nói:
"Vào trong đặt may một bộ quần áo mới."
Nhiễm Nhiễm cảm thấy đây có lẽ là sư phụ bất thình lình thử lòng xem nàng có mang thói xa hoa lãng phí hay không bèn lập tức tỏ ra hiểu chuyện:
"Quần áo của con đủ rồi, không cần may thêm đâu ạ!"
Ánh mắt phán xét quen thuộc lại xuyên qua mặt nạ hướng đến cô bé mặc áo hồng quê mùa trước mặt, Tô Dịch Thủy điềm đạm nói:
"Đổi màu đơn giản chút, rối mắt lắm.."
Bị sư phụ chê xấu nên Nhiễm Nhiễm đành phải ngậm miệng, thế nhưng nàng vẫn cho rằng quần áo bằng vải hoa mà mẹ tự tay may cho mình rất đẹp. Có điều cô nương trẻ tuổi như nàng vẫn yêu thích cái đẹp, hiển nhiên sẽ không thể kháng cự được sức hấp dẫn của mấy thứ vải xanh xanh đỏ đỏ trong quầy, bị vây đến không có lối thoát. Tô Dịch Thủy nhịn không được cũng bước vào trong, tự mình đưa ra lựa chọn.
Những thứ vải quá lòe loẹt quê mùa hắn không thèm để mắt đến, chỉ chọn một xấp vải trắng tinh, phớt lờ bản vẽ của chủ tiệm mà tự tay thiết kế ra một bộ trường sam đưa cho y. Phần đãi ngộ của các đệ tử là như nhau, kể cả bọn Cao Thương, Bạch Bách Sơn, Khâu Hỉ Nhi mỗi người cũng được một bộ dựa theo vóc dáng.
Tô Dịch Thủy ra tay hào phóng nên chủ tiệm đối với cái mặt nạ kỳ cục của hắn cũng làm như không thấy gì, ý cười đầy mặt vỗ ngực cam đoan sẽ tìm thêm vài thợ may, chiều ngày thứ hai là có thể mang quần áo mới đến cho mấy vị cao đồ trong quý phủ.
Ngoại trừ quần áo thì hai cô nhóc còn được thêm một cây trâm cài tóc nho nhỏ do sư phụ đích thân chọn lựa, chỉ là giá của nó quả thật làm người ta líu lưỡi một phen. Theo như chưởng quỹ nói, những thứ này là vật quý được đem đến từ kinh thành, chỉ vì nơi đây là thôn trấn nhỏ không ai biết xem hàng nên cứ để mãi chưa bán được.
Nhiễm Nhiễm thấy bộ dáng tiêu tiền như nước của sư phụ bỗng cảm thấy cung Linh Tê ngày xưa không phải không có người kế nghiệp, mặc dù ngoài mặt sư phụ luôn luôn chế giễu nó nhưng kỳ thực lại kế thừa rất tốt phong cách xa hoa lãng phí của ma nữ kia. Những thứ ăn, mặc, ở hắn đều rất chú trọng, nghe nhị sư thúc mơ hồ nói hắn là một vương tử lớn lên trong nhung lụa, khó trách sẽ khác biệt với người bình thường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.