Chương 110: Ngoại Truyện: Nợ Con Cái
Cuồng Thượng Gia Cuồng
15/05/2024
Tô Thân là tông chủ tương lai của Tây sơn, tuy chỉ mới mười bốn tuổi
nhưng vì cha mẹ không đứng đắn mà sớm đã chịu cảnh lo toan quán xuyến
việc trong nhà. Cha và mẹ rời Tây sơn đi ngao du bốn phương, vậy nhưng
trước đó mẹ hắn đã theo thói quen kịp thời nhận một đống đồ đệ mười hai
mười ba tuổi lên núi nhân lúc thôn xóm lân cận mất mùa bán vợ đợ con,
thế là thiếu tông chủ còn chưa có uy tín đã phải nhận nuôi một đám sư
huynh đệ gào khóc há mồm kêu đói.
Về linh căn Trúc Cơ của hắn không dám bàn là cao thâm bao nhiêu, chỉ riêng bản lĩnh gảy bàn tính, thu xếp củi gạo dầu muối đã có thể ngạo nghễ đứng đầu tu chân giới. Có điều đám sư đệ mẫu thân hắn thu nhận có hơi không nghe lời, không chịu ngoan ngoãn tu tiên, lúc nào cũng muốn trốn, hại hắn nửa đêm cũng không thể ngủ mà phải chạy đi bắt nghịch đồ.
Tô Thân từng luyện sức chân với Canh Kim Bạch Hổ không ai sánh được, so với nghịch đồ chạy trốn nhanh hơn rất nhiều, sớm đã nằm chực sẵn trên chạc cây đại thụ. Lát sau, khi một thân ảnh gầy gò lướt dưới tàng cây, hắn bèn nắm chuẩn thời cơ nhảy xuống trước mặt kẻ đó.
"Nửa đêm không ngủ mà chạy khắp núi, lúc ở Long đảo ngươi cũng vậy à?"
Cô nhóc bị Tô Thân chặn lại có hơi gầy gò, thế nhưng gương mặt lại là mỹ nhân tuyệt sắc. Chỉ là trên mặt nàng lại thiếu đi nét trẻ con của thiếu nữ, kèm theo một hơi thở lạnh lùng vượt qua tuổi thật.
"Ta muốn đi tìm mẹ, đừng cản ta!"
Cô nhóc này tên là Đồ Hương Hương, nghe nói cái tên này do mẹ Nhiễm Nhiễm của hắn đặt, rất dễ gọi. Có điều tính tình thối tha của nàng lại không giống tên chút nào.
Tô Thân không cần gảy bàn tính cũng nhớ rõ oắt con này chỉ mấy ngày ngắn ngủi ở Tây sơn đã đập vỡ ba cái bát, đánh người bốn lần. Nghe nói nàng sinh ra và lớn lên ở Long Đảo, bị một đám ác long vây quanh, vậy nên lúc những đứa bé gái khác đang chơi búp bê hổ bông thì Đồ Hương Hương lại giúp mẫu thân ấp trứng rồng hoặc lặn ngụp với đám rồng nước.
Sở cô nương này thật sự rất hoang dã!
Nghe nói cha nàng là tông chủ Xích Diễm môn Ngụy Củ, gã không nhận con, hai mẹ con nàng mới ẩn cư ở Long đảo. Vừa yên ổn được mấy năm, không biết Ngụy Củ kia nghe ngóng được tin lá cải từ chỗ nào, thừa dịp thần trấn đảo bế quan lâu ngày dài tháng bèn đột nhập bắt mẫu thân nàng đi.
Thần trấn đảo đang chủ động chặt đứt tơ tình, vượt qua ải tình rất khó, chỉ còn qua một cuộc thẩm tra cuối cùng là có thể tu luyện thành công, giải được cấm chú nghìn năm ở long đảo. Thời điểm mấu chốt như thế đương nhiên nàng sẽ không hiện thân.
Khi đó đúng lúc Đồ Hương Hương đang cứu một con rồng nhỏ bị kẹt trong hang đá nên bỏ lỡ phụ thân của nàng.
Khoảnh khắc bị bắt đi, Đồ Cửu Diên kịp thời để lại con hạc giấy có dán bùa, một mạch đến Tây sơn truyền tin. Vì thế Tiết Nhiễm Nhiễm và Tô Dịch Thủy đến long đảo đón Đồ Hương Hương, sau đó lại đến núi Xích Diễm nghe ngóng chỗ Đồ Cửu Diên bị bắt.
Đồ Hương Hương cũng lo lắng nên muốn tự mình đến Xích Diễm môn, quyết định sẽ bỏ trốn trong tháng này. Nhìn Tô Thân muốn cản trở nàng, trên mặt cô nhóc được rồng nuôi lớn lập tức hiện ra sắc thái lạnh lùng ngạo nghễ của thần thú thượng cổ:
"Ngươi cảm thấy mình có thể cản được ta?"
Trên người Tô Thân luôn mang túi đồ ăn vặt của mẹ, tuy gương mặt Đồ Hương Hương rất khó coi nhưng hắn vẫn đưa một vốc khoai lang khô cho nàng:
"Bữa cơm chiều ngươi tranh cãi với sư thúc Vũ Thần xô ngã bát đũa, đến cơm cũng không ăn, giờ phỏng chừng rất đói. Ngoài khoai lang khô ta còn có thịt heo ngũ vị, bánh hạnh nhân cam thảo, ngươi xem hợp khẩu vị không?"
Đồ Hương Hương lạnh lùng nhìn thiếu niên đang cười hi hi, ngó đồ ăn vặt trong tay hắn thì nhịn không được nuốt một ngụm nước miếng. Hết cách, đang là tuổi ăn tuổi lớn nên nàng không chịu đói được.
Đợi nàng hiểu ra Tô Thân không phải đến áp giải nàng về mà muốn đi Xích môn với nàng thì bèn không chần chừ hỏi:
"Vũ sư thúc nói cha ta là kẻ xấu tội ác tày trời, ngươi đi cùng nhỡ ổng bắt ngươi thì sao?"
Tô Thân lắc lắc gậy cơ quan được thừa kế từ mẫu thân, đắc ý nói:
"Bản lĩnh của anh đây cũng không phải chỉ để trưng cho đẹp, sao ổng có thể bắt được ta? Còn ngươi kìa, nếu bị ổng bắt rồi giết con chứng đạo thì phải làm sao? Tốt nhất vẫn phải để ta đi cùng, nếu tình thế có gì không đúng vẫn có ta bảo vệ ngươi!"
Vẻ ngoài Tô Thân cực kỳ giống với Tô Dịch Thủy, quá là đẹp trai tươi mới, có điều tính tình hắn lại không lạnh lùng như cha mà lại nhiệt tình giống mẹ. Sự khảng khái trượng nghĩa không khỏi làm Đồ Hương Hương phải quay đầu ngó hắn vài lần, sau đó nhận lấy khoai lang khô ăn từng ngụm...
Tô Thân nhìn nàng ăn ngấu nghiến, không nhịn được nhếch miệng cười, tuy sư tỷ sư muội ở Tây sơn rất nhiều nhưng hắn vẫn thích sư muội có vẻ già trước tuổi này hơn, tuy nàng trông ngông nghênh khó dạy nhưng thật ra chỉ là đứa trẻ vừa xa mẹ. Hắn từng bắt gặp nàng trộm khóc sau núi, nghe nói Ngụy Củ kia không phải thứ tốt lành gì, trước khi nàng được sinh ra còn bắt mẹ nàng phải uống thuốc phá thai. Hắn muốn theo là vì sợ nàng bị gã đàn ông chó má kia làm thương tổn, lại phải đi khóc trộm trong hang, hơn nữa loại việc xuống núi rèn luyện này là con đường bất cứ tiên tu nào cũng phải trải nghiệm.
Tô Thân đã nghe quá nhiều chuyện mạo hiểm của cha mẹ, lòng rất ngưỡng mộ, nhân lúc cha mẹ không ở đây thì bổn thiếu hiệp Tây sơn cũng muốn tạo nên một giai thoại ly kỳ.
Cứ vậy sau khi hai đứa nhóc chia nhau đồ ăn vặt thì lén lút lên đường. Tô Thân nghĩ, lúc này có lẽ cha mẹ hắn đang đại chiến ba trăm hiệp với Ngụy ma đầu, đang chờ hắn tiếp viện.
Cha mẹ Tô Thân đích xác là đang đại chiến ba trăm hiệp, có điều là đại chiến trên giường gỗ trong nhà tranh giữa biển hoa...
Nơi này là chỗ Tô Dịch Thủy từng đưa Tiết Nhiễm Nhiễm đến, mỗi khi hè về thì hoa lại nở ra từng cụm rạng rỡ tuyệt đẹp. Vậy nên Tô Dịch Thủy dứt khoát dựng nhà gỗ tại đây, còn làm ngoại cảnh suối nước chảy quanh phòng viện, đá cuội lát đường cực kỳ trang nhã.
Mỗi năm khi hè về hắn sẽ đưa Nhiễm Nhiễm đi tránh nóng vài ngày, Nhiễm Nhiễm thích nhận đồ đệ, có quá nhiều người phân tán sự chú ý của nàng, vì thế Tô Dịch Thủy đưa nàng đến đây để chữa lành cơn sóng ghen tuông của cựu tông chủ Tây sơn.
Bốn phía nhà gỗ có dán bùa cản muỗi, chỉ còn lại từng đợt hương hoa thơm ngát theo gió đêm đưa sang.
Nhiễm Nhiễm vòng cánh tay nhỏ gầy vòng lên ngực Tô Dịch Thủy, nhẹ giọng:
"Chẳng lẽ chàng thật sự để mặc Ngụy Củ làm trò, để gã đưa Đồ Cửu Diên đi?"
Tô Dịch Thủy hừ lạnh một tiếng:
"Chút chuyện phụ nữ mà gã còn xử lý không được, uổng phí bao nhiêu thời gian của ta. Ta muốn để gã nhìn rõ năng lực của mình, miễn cho gã không xem thường hai mẹ con kia nữa."
Mấy năm gần đây Ngụy Củ đều đặn giống như đi cúng bái tổ tiên của mình, hằng năm đều đến Tây sơn ăn vạ, hỏi chỗ của Đồ Cửu Diên. Tuy Ngụy tôn thượng giờ đã ăn nói khép nép hơn nhưng kỳ thật Nhiễm Nhiễm vẫn cảm giác được Ngụy tôn thượng dường như đã nhận ra mình đánh mất thứ gì đó quý giá. Người bình thường đều như vậy, lúc mất đi mới nhận ra thứ quan trọng với mình.
Sau đó không biết gã lấy tin tức Đồ Cửu Diên ở long đảo từ chỗ nào, cư nhiên hiến tế phần nửa linh lực để nhập cư trái phép, bắt Đồ Cửu Diên đi. Nhiễm Nhiễm vốn lo lắng cho an nguy của Đồ Cửu Diên nên cùng với Tô Dịch Thủy đến xem xét, ai ngờ Tô Dịch Thủy lại dứt khoát tự mình đoạt lại nàng, để nàng đến Tây sơn đoàn tụ với con gái, sau đó mới trở về. Loại nhục nhã bực này nhất định có thể khiến Ngụy tôn thượng tức giận đến bảy lỗ bốc khói, dậm chân chửi cha mắng mẹ!
Tô Dịch Thủy lại lười quan tâm đến chuyện nhà của Ngụy tôn thượng, hắn và Nhiễm Nhiễm sớm đã đến giai đoạn ngưng tụ thành Nguyên Anh đại thừa, vẫn chần chừ chưa thăng tiên là vì muốn ở lại chăm sóc con trai ít lâu nữa, mặt khác cũng muốn để Nhiễm Nhiễm trải nghiệm hết pháo hoa nhân gian. Tuy tuổi thọ của hắn dài hơn người phàm rất nhiều những hai người không dễ gì mới được sống cạnh nhau, một phút một giây cũng không muốn lãng phí. Nơi này cảnh sắc tuyệt đẹp, suối chảy róc rách, cây sai trĩu quả, hắn còn lòng dạ nào can thiệp chuyện nhà của Ngụy Củ đây? Mà tên Ngụy Củ kia mỗi lần trông thấy hắn cõng con trai đi dạo quanh núi đều tỏ ra vẻ đố kỵ, nhắm chừng cũng trăn trở việc mình có con rơi bên ngoài nhưng lại chưa từng bế bồng.
Quả nhiên đương lúc cả hai đang nhàn nhã lánh đời vài hôm thì thứ âm hồn bất tán Ngụy Củ lại mò tới. Ngại kết giới không thể vào, gã chỉ có thể đứng ở rào tre mà giậm chân cao giọng chửi đổng:
"Tô Dịch Thủy, ngươi biết cách dạy con ghê, nó cư nhiên dám lẻn vào Xích môn bỏ thuốc sổ! Mẹ nó lại còn bắt cóc con gái ta theo, không sợ nam nữ nhạy cảm, nắm lấy tay con ta rồi lủi mất! Tô Dịch Thủy ngươi ra đây, trả nữ nhân cho ta, kêu thằng con trời đánh của ngươi tránh xa con gái ta chút! Nhìn cái bản chất của nó thì biết giống ngươi, đều là tên háo sắc!"
Tô Dịch Thủy vốn không quan tâm tới, chợt nhiên nghe gã chửi con mình thì lập tức bị động vào vảy ngược, cười lạnh bước ra nghênh chiến. Tiết Nhiễm Nhiễm thấy hai tên đối thủ nửa đời người ước chừng lại muốn vì con cái mà có một hồi ác chiến, chỉ mong phu quân nàng biết nặng nhẹ, nếu không Hương Hương sớm để tang cha cũng tội nghiệp lắm thay!
Mặt trời vừa lên, lát nữa nàng sẽ hái ít hoa tươi về Tây sơn phơi nắng ướp trà.
Xem ra Ngụy Củ vẫn còn có chút đạo làm cha, chỉ là không biết đứa trẻ Hương Hương kia có chịu nhận gã hay không nhỉ?
Mặt trời đã lên cao, Nhiễm Nhiễm vươn vai duỗi cái eo đau nhức, từ từ nhắm mắt lại giữa tiếng quát mắng rời rạc mơ hồ của Ngụy tôn thượng.
"Tô Dịch Thủy! Trượng phu có năng lực không phải dùng linh lực, có ngon thì ta và ngươi dùng sức mạnh nắm đấm so kè một phen!"
"Ối...con mẹ ngươi, ngươi lại âm độc như vậy!"
"Ai da, từ từ, ngươi đợi ta luyện thành Cửu Âm Huyền công ta sẽ lại đến phân cao thấp!"
Tiếng quát mắng mai một dần theo khí thế của Ngụy tôn thượng, cũng ngày càng trôi xa....
Nhiễm Nhiễm phì cười một cái, bắt đầu rơi vào giấc ngủ ngọt ngào.
Về linh căn Trúc Cơ của hắn không dám bàn là cao thâm bao nhiêu, chỉ riêng bản lĩnh gảy bàn tính, thu xếp củi gạo dầu muối đã có thể ngạo nghễ đứng đầu tu chân giới. Có điều đám sư đệ mẫu thân hắn thu nhận có hơi không nghe lời, không chịu ngoan ngoãn tu tiên, lúc nào cũng muốn trốn, hại hắn nửa đêm cũng không thể ngủ mà phải chạy đi bắt nghịch đồ.
Tô Thân từng luyện sức chân với Canh Kim Bạch Hổ không ai sánh được, so với nghịch đồ chạy trốn nhanh hơn rất nhiều, sớm đã nằm chực sẵn trên chạc cây đại thụ. Lát sau, khi một thân ảnh gầy gò lướt dưới tàng cây, hắn bèn nắm chuẩn thời cơ nhảy xuống trước mặt kẻ đó.
"Nửa đêm không ngủ mà chạy khắp núi, lúc ở Long đảo ngươi cũng vậy à?"
Cô nhóc bị Tô Thân chặn lại có hơi gầy gò, thế nhưng gương mặt lại là mỹ nhân tuyệt sắc. Chỉ là trên mặt nàng lại thiếu đi nét trẻ con của thiếu nữ, kèm theo một hơi thở lạnh lùng vượt qua tuổi thật.
"Ta muốn đi tìm mẹ, đừng cản ta!"
Cô nhóc này tên là Đồ Hương Hương, nghe nói cái tên này do mẹ Nhiễm Nhiễm của hắn đặt, rất dễ gọi. Có điều tính tình thối tha của nàng lại không giống tên chút nào.
Tô Thân không cần gảy bàn tính cũng nhớ rõ oắt con này chỉ mấy ngày ngắn ngủi ở Tây sơn đã đập vỡ ba cái bát, đánh người bốn lần. Nghe nói nàng sinh ra và lớn lên ở Long Đảo, bị một đám ác long vây quanh, vậy nên lúc những đứa bé gái khác đang chơi búp bê hổ bông thì Đồ Hương Hương lại giúp mẫu thân ấp trứng rồng hoặc lặn ngụp với đám rồng nước.
Sở cô nương này thật sự rất hoang dã!
Nghe nói cha nàng là tông chủ Xích Diễm môn Ngụy Củ, gã không nhận con, hai mẹ con nàng mới ẩn cư ở Long đảo. Vừa yên ổn được mấy năm, không biết Ngụy Củ kia nghe ngóng được tin lá cải từ chỗ nào, thừa dịp thần trấn đảo bế quan lâu ngày dài tháng bèn đột nhập bắt mẫu thân nàng đi.
Thần trấn đảo đang chủ động chặt đứt tơ tình, vượt qua ải tình rất khó, chỉ còn qua một cuộc thẩm tra cuối cùng là có thể tu luyện thành công, giải được cấm chú nghìn năm ở long đảo. Thời điểm mấu chốt như thế đương nhiên nàng sẽ không hiện thân.
Khi đó đúng lúc Đồ Hương Hương đang cứu một con rồng nhỏ bị kẹt trong hang đá nên bỏ lỡ phụ thân của nàng.
Khoảnh khắc bị bắt đi, Đồ Cửu Diên kịp thời để lại con hạc giấy có dán bùa, một mạch đến Tây sơn truyền tin. Vì thế Tiết Nhiễm Nhiễm và Tô Dịch Thủy đến long đảo đón Đồ Hương Hương, sau đó lại đến núi Xích Diễm nghe ngóng chỗ Đồ Cửu Diên bị bắt.
Đồ Hương Hương cũng lo lắng nên muốn tự mình đến Xích Diễm môn, quyết định sẽ bỏ trốn trong tháng này. Nhìn Tô Thân muốn cản trở nàng, trên mặt cô nhóc được rồng nuôi lớn lập tức hiện ra sắc thái lạnh lùng ngạo nghễ của thần thú thượng cổ:
"Ngươi cảm thấy mình có thể cản được ta?"
Trên người Tô Thân luôn mang túi đồ ăn vặt của mẹ, tuy gương mặt Đồ Hương Hương rất khó coi nhưng hắn vẫn đưa một vốc khoai lang khô cho nàng:
"Bữa cơm chiều ngươi tranh cãi với sư thúc Vũ Thần xô ngã bát đũa, đến cơm cũng không ăn, giờ phỏng chừng rất đói. Ngoài khoai lang khô ta còn có thịt heo ngũ vị, bánh hạnh nhân cam thảo, ngươi xem hợp khẩu vị không?"
Đồ Hương Hương lạnh lùng nhìn thiếu niên đang cười hi hi, ngó đồ ăn vặt trong tay hắn thì nhịn không được nuốt một ngụm nước miếng. Hết cách, đang là tuổi ăn tuổi lớn nên nàng không chịu đói được.
Đợi nàng hiểu ra Tô Thân không phải đến áp giải nàng về mà muốn đi Xích môn với nàng thì bèn không chần chừ hỏi:
"Vũ sư thúc nói cha ta là kẻ xấu tội ác tày trời, ngươi đi cùng nhỡ ổng bắt ngươi thì sao?"
Tô Thân lắc lắc gậy cơ quan được thừa kế từ mẫu thân, đắc ý nói:
"Bản lĩnh của anh đây cũng không phải chỉ để trưng cho đẹp, sao ổng có thể bắt được ta? Còn ngươi kìa, nếu bị ổng bắt rồi giết con chứng đạo thì phải làm sao? Tốt nhất vẫn phải để ta đi cùng, nếu tình thế có gì không đúng vẫn có ta bảo vệ ngươi!"
Vẻ ngoài Tô Thân cực kỳ giống với Tô Dịch Thủy, quá là đẹp trai tươi mới, có điều tính tình hắn lại không lạnh lùng như cha mà lại nhiệt tình giống mẹ. Sự khảng khái trượng nghĩa không khỏi làm Đồ Hương Hương phải quay đầu ngó hắn vài lần, sau đó nhận lấy khoai lang khô ăn từng ngụm...
Tô Thân nhìn nàng ăn ngấu nghiến, không nhịn được nhếch miệng cười, tuy sư tỷ sư muội ở Tây sơn rất nhiều nhưng hắn vẫn thích sư muội có vẻ già trước tuổi này hơn, tuy nàng trông ngông nghênh khó dạy nhưng thật ra chỉ là đứa trẻ vừa xa mẹ. Hắn từng bắt gặp nàng trộm khóc sau núi, nghe nói Ngụy Củ kia không phải thứ tốt lành gì, trước khi nàng được sinh ra còn bắt mẹ nàng phải uống thuốc phá thai. Hắn muốn theo là vì sợ nàng bị gã đàn ông chó má kia làm thương tổn, lại phải đi khóc trộm trong hang, hơn nữa loại việc xuống núi rèn luyện này là con đường bất cứ tiên tu nào cũng phải trải nghiệm.
Tô Thân đã nghe quá nhiều chuyện mạo hiểm của cha mẹ, lòng rất ngưỡng mộ, nhân lúc cha mẹ không ở đây thì bổn thiếu hiệp Tây sơn cũng muốn tạo nên một giai thoại ly kỳ.
Cứ vậy sau khi hai đứa nhóc chia nhau đồ ăn vặt thì lén lút lên đường. Tô Thân nghĩ, lúc này có lẽ cha mẹ hắn đang đại chiến ba trăm hiệp với Ngụy ma đầu, đang chờ hắn tiếp viện.
Cha mẹ Tô Thân đích xác là đang đại chiến ba trăm hiệp, có điều là đại chiến trên giường gỗ trong nhà tranh giữa biển hoa...
Nơi này là chỗ Tô Dịch Thủy từng đưa Tiết Nhiễm Nhiễm đến, mỗi khi hè về thì hoa lại nở ra từng cụm rạng rỡ tuyệt đẹp. Vậy nên Tô Dịch Thủy dứt khoát dựng nhà gỗ tại đây, còn làm ngoại cảnh suối nước chảy quanh phòng viện, đá cuội lát đường cực kỳ trang nhã.
Mỗi năm khi hè về hắn sẽ đưa Nhiễm Nhiễm đi tránh nóng vài ngày, Nhiễm Nhiễm thích nhận đồ đệ, có quá nhiều người phân tán sự chú ý của nàng, vì thế Tô Dịch Thủy đưa nàng đến đây để chữa lành cơn sóng ghen tuông của cựu tông chủ Tây sơn.
Bốn phía nhà gỗ có dán bùa cản muỗi, chỉ còn lại từng đợt hương hoa thơm ngát theo gió đêm đưa sang.
Nhiễm Nhiễm vòng cánh tay nhỏ gầy vòng lên ngực Tô Dịch Thủy, nhẹ giọng:
"Chẳng lẽ chàng thật sự để mặc Ngụy Củ làm trò, để gã đưa Đồ Cửu Diên đi?"
Tô Dịch Thủy hừ lạnh một tiếng:
"Chút chuyện phụ nữ mà gã còn xử lý không được, uổng phí bao nhiêu thời gian của ta. Ta muốn để gã nhìn rõ năng lực của mình, miễn cho gã không xem thường hai mẹ con kia nữa."
Mấy năm gần đây Ngụy Củ đều đặn giống như đi cúng bái tổ tiên của mình, hằng năm đều đến Tây sơn ăn vạ, hỏi chỗ của Đồ Cửu Diên. Tuy Ngụy tôn thượng giờ đã ăn nói khép nép hơn nhưng kỳ thật Nhiễm Nhiễm vẫn cảm giác được Ngụy tôn thượng dường như đã nhận ra mình đánh mất thứ gì đó quý giá. Người bình thường đều như vậy, lúc mất đi mới nhận ra thứ quan trọng với mình.
Sau đó không biết gã lấy tin tức Đồ Cửu Diên ở long đảo từ chỗ nào, cư nhiên hiến tế phần nửa linh lực để nhập cư trái phép, bắt Đồ Cửu Diên đi. Nhiễm Nhiễm vốn lo lắng cho an nguy của Đồ Cửu Diên nên cùng với Tô Dịch Thủy đến xem xét, ai ngờ Tô Dịch Thủy lại dứt khoát tự mình đoạt lại nàng, để nàng đến Tây sơn đoàn tụ với con gái, sau đó mới trở về. Loại nhục nhã bực này nhất định có thể khiến Ngụy tôn thượng tức giận đến bảy lỗ bốc khói, dậm chân chửi cha mắng mẹ!
Tô Dịch Thủy lại lười quan tâm đến chuyện nhà của Ngụy tôn thượng, hắn và Nhiễm Nhiễm sớm đã đến giai đoạn ngưng tụ thành Nguyên Anh đại thừa, vẫn chần chừ chưa thăng tiên là vì muốn ở lại chăm sóc con trai ít lâu nữa, mặt khác cũng muốn để Nhiễm Nhiễm trải nghiệm hết pháo hoa nhân gian. Tuy tuổi thọ của hắn dài hơn người phàm rất nhiều những hai người không dễ gì mới được sống cạnh nhau, một phút một giây cũng không muốn lãng phí. Nơi này cảnh sắc tuyệt đẹp, suối chảy róc rách, cây sai trĩu quả, hắn còn lòng dạ nào can thiệp chuyện nhà của Ngụy Củ đây? Mà tên Ngụy Củ kia mỗi lần trông thấy hắn cõng con trai đi dạo quanh núi đều tỏ ra vẻ đố kỵ, nhắm chừng cũng trăn trở việc mình có con rơi bên ngoài nhưng lại chưa từng bế bồng.
Quả nhiên đương lúc cả hai đang nhàn nhã lánh đời vài hôm thì thứ âm hồn bất tán Ngụy Củ lại mò tới. Ngại kết giới không thể vào, gã chỉ có thể đứng ở rào tre mà giậm chân cao giọng chửi đổng:
"Tô Dịch Thủy, ngươi biết cách dạy con ghê, nó cư nhiên dám lẻn vào Xích môn bỏ thuốc sổ! Mẹ nó lại còn bắt cóc con gái ta theo, không sợ nam nữ nhạy cảm, nắm lấy tay con ta rồi lủi mất! Tô Dịch Thủy ngươi ra đây, trả nữ nhân cho ta, kêu thằng con trời đánh của ngươi tránh xa con gái ta chút! Nhìn cái bản chất của nó thì biết giống ngươi, đều là tên háo sắc!"
Tô Dịch Thủy vốn không quan tâm tới, chợt nhiên nghe gã chửi con mình thì lập tức bị động vào vảy ngược, cười lạnh bước ra nghênh chiến. Tiết Nhiễm Nhiễm thấy hai tên đối thủ nửa đời người ước chừng lại muốn vì con cái mà có một hồi ác chiến, chỉ mong phu quân nàng biết nặng nhẹ, nếu không Hương Hương sớm để tang cha cũng tội nghiệp lắm thay!
Mặt trời vừa lên, lát nữa nàng sẽ hái ít hoa tươi về Tây sơn phơi nắng ướp trà.
Xem ra Ngụy Củ vẫn còn có chút đạo làm cha, chỉ là không biết đứa trẻ Hương Hương kia có chịu nhận gã hay không nhỉ?
Mặt trời đã lên cao, Nhiễm Nhiễm vươn vai duỗi cái eo đau nhức, từ từ nhắm mắt lại giữa tiếng quát mắng rời rạc mơ hồ của Ngụy tôn thượng.
"Tô Dịch Thủy! Trượng phu có năng lực không phải dùng linh lực, có ngon thì ta và ngươi dùng sức mạnh nắm đấm so kè một phen!"
"Ối...con mẹ ngươi, ngươi lại âm độc như vậy!"
"Ai da, từ từ, ngươi đợi ta luyện thành Cửu Âm Huyền công ta sẽ lại đến phân cao thấp!"
Tiếng quát mắng mai một dần theo khí thế của Ngụy tôn thượng, cũng ngày càng trôi xa....
Nhiễm Nhiễm phì cười một cái, bắt đầu rơi vào giấc ngủ ngọt ngào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.