Chương 60: Phong Ấn Suối Linh
Cuồng Thượng Gia Cuồng
19/04/2024
Chu Phi Hoa vội kêu lên:
"Bệ hạ!"
Tô Vực hiện cũng không muốn nghe nàng ta phân bua.
Lúc này lão Phùng đã sai người đưa thân thể Tô Dịch Thủy đi, sau đó lão quay đầu nói:
"Bệ hạ chuẩn bị nhanh đi, Tô Dịch Thủy đương tổn hao nguyên khí, linh hồn không vững, chính là thời cơ đổi chỗ tốt nhất!"
Tô Vực cũng không muốn lề mề, cái cơ thể bệnh hoạn rách nát này hắn sớm đã không thể chịu nỗi, đương nhiên hi vọng có thể sớm đoạt được cơ thể khỏe mạnh kia. Thế là hắn liền sai người nhốt Nhiễm Nhiễm và Tĩnh phi lại trong cung, sau đó nhanh chóng rời khỏi.
Tĩnh phi được giải huyệt nhưng nàng cũng bị trói gô như Nhiễm Nhiễm, đợi bệ hạ đổi được cơ thể khỏe mạnh kia thì quay lại xử lý sau. Vẻ mặt nàng ta đờ đẫn, hẳn còn đang bàng hoàng trước bộ mặt thật của Tô Vực. Trong ấn tượng của nàng bệ hạ là một người vừa dịu dàng vừa nhân hậu, những năm gần đây có thể vì ốm đau tra tấn nên tính tình hắn mới trở nên quái dị không muốn gặp người, thế nhưng nàng lại trăm nghìn lần không lường được hắn ta lại vì thân thể khỏe mạnh mà nuôi ác long, bây giờ còn trăm phương nghìn kế muốn đoạt đi xác thân của người khác. Làm vậy so với nhập ma thì có gì khác nhau?
Chu Phi Hoa vất vả bừng tỉnh thì phát hiện Nhiễm Nhiễm bên cạnh đang nằm nghiêng một cách quái dị, nàng dù bị trói, cử động có chút không tiện nhưng lúc này lỗ tai đã áp trên mặt đất. Chu Phi Hoa bèn nhỏ giọng hỏi:
"Ngươi làm gì vậy?"
Nhiễm Nhiễm ngẩng đầu nhìn nàng đáp:
"Lát nữa nếu có đại loạn thì xin ngài tìm cơ hội vào thư phòng tìm giúp ta một quyển sách, sách này liên quan đến sống còn của thiên hạ, nhất định phải tìm được."
Chu Phi Hoa đương muốn lên tiếng thì Vấn Hồ cách đó không xa lại lần nữa phát ra tiếng vang kinh thiên động địa, chỉ là lần này không phải hình ảnh rồng lớn nhảy vọt lên mà âm thanh đứt gãy giống như cơn động đất. Đôi mắt Nhiễm Nhiễm trừng lớn, khoảnh khắc trước lúc thanh âm vừa nổi lên nàng liền trầm giọng quát với Chu Phi Hoa:
"Mau tránh ra!"
Trong nháy mắt toàn bộ cung điện lại lần nữa rung lên, nền gạch cũng bắt đầu mạnh bạo nứt vỡ. Giữa những phiến đá nứt toác Nhiễm Nhiễm điểm nhẹ mũi chân, linh lực vừa khôi phục giúp nàng giật phăng dây trói, sau đó tóm lấy Chu Phi Hoa cùng nhau tránh khỏi cung điện sắp đổ sụp.
Sau khi Nhiễm Nhiễm đưa Chu Phi Hoa vào khoảng đất trống thì vội đoạt đao trên người thị vệ chặt đứt dây thừng cho nàng ta, đồng thời di chuyển hạ gục đám lính canh. Đoạn, nàng và Chu Phi Hoa chia ra hành động, Chu Phi Hoa hướng về phía ngự thư phòng, còn nàng niệm chú Cưỡi Gió hướng về phía tẩm cung của Tô Vực bay đi.
Ban nãy khi sàn nhà vừa nứt ra thì chỉ trong nháy mắt nàng liền cảm thấy thân thể nhẹ nhàng hơn rất nhiều, đan điền trống rỗng kể từ khi vào cung lại lần nữa tràn đầy linh khí. Xem ra sau khi sư phụ cưỡi rồng bay lên thất bại đã hành động theo kế hoạch B mà hai người thương nghị xong xuôi khi ở dưới hồ.
Đêm đó trước khi xuống Vấn Hồ nàng đã thăm dò một vòng xung quanh cung điện, dựa theo dao động mạnh yếu của linh lực mà vẽ ra bản đồ, lại bọc nó bằng một lớp sáp rồi mang đi. Ban đầu nàng dự định ra khỏi hoàng cung rồi hỏi xem đám nhị sư thúc có thể từ từ đào địa đạo từ bên ngoài dần hủy đi nền tảng dưới cung điện, công trình này mặc dù lớn nhưng nếu tìm đúng phương hướng rồi dùng bùa điều khiển đám bù nhìn thì ắt có thể hoàn thành chỉ trong vài đêm, sau chỉ cần hủy đi nền cung thì bọn nhị sư thúc cũng có thể cùng vào trợ giúp. Có điều lúc nhìn thấy sư phụ nhập vào thân rồng dưới nước, Nhiễm Nhiễm đã thay đổi ý định.
Nếu như sư phụ không thể nhờ Chính Dương Đoan Ngọ mà bay lên trời thì triệt để tiêu hủy nền tảng bát quái trận dưới nền cung để nó không thể phong bế linh lực cũng không tệ, hiện giờ xem ra kế hoạch của nàng đã phát huy được tính hiệu quả, sau khi Tô Dịch Thủy thất bại trên không đã thử chui xuống lớp bùn nhão dưới đáy Vấn Hồ.
Mặc dù việc xem con rồng như con cá chạch bùn để sử dụng có hơi tổn hại tôn nghiêm của nó nhưng trước thế cục ngàn cân treo sợi tóc bực này thì mọi thứ cũng trở nên bớt quan trọng, hiện chỉ có cách giải đi cấm chế mới có thể chuồn êm. Có điều trong kế hoạch cũng không tính đến Tô Vực lại dòm ngó thân thể của sư phụ, thế nên sau khi giải được cấm chế thì nàng cũng không lo nổi Chu Phi Hoa mà một mình nhanh chóng hướng về phía Tô Vực đuổi theo.
Trước cung điện Tô Vực, đám cận vệ thậm chí còn không thấy rõ bóng người mà chỉ mơ hồ nhìn ra một ánh sáng trắng xẹt qua trước mắt, sau đó Nhiễm Nhiễm đã phi thân nhảy vào cung. Bên trong cung điện đã bày pháp đàn, Tô Dịch Thủy và Tô Vực đang nằm trên hai mảng màu đối lập của trận đồ âm dương, cổ tay cả hai quấn cùng một sợi dây màu đỏ. Lão Phùng ngồi tại mắt trận đang lầm rầm đọc, bốn phía nội cung đương chấn động ầm ầm cũng không đả động đến sự tập trung của lão.
Nhiễm Nhiễm phát hiện trên đỉnh đầu Tô Vực và sư phụ đều có một ngọn đèn dầu, ngọn đèn trên đỉnh đầu Tô Dịch Thủy gần như đã dầu cạn đèn tắt, chỉ còn ánh sáng yếu ớt đang cố giữ chút hơi tàn. Nàng rút gậy cơ quan phi thân một cái đạp lão Phùng khỏi tế đàn, đồng thời rút ra đao ngắn lập tức cắt đứt sợi dây đỏ nối liền trên tay họ. Động tác của nàng tuy nhanh nhưng lúc này lão Phùng đã mở to mắt, phát ra tiếng cười ha ha:
"Con nhóc thối, ngươi chậm một bước rồi!"
Trong nháy mắt khi nàng chặt đứt dây đỏ thì ngọn đèn trên đầu Tô Dịch Thủy cũng hoàn toàn tắt, theo ngọn đèn tắt hắn đột nhiên mở mắt bật dậy. Nhiễm Nhiễm vội kéo hắn, hỏi:
"Sư phụ sao rồi?"
Tô Dịch Thủy chậm rãi quay đầu giương mắt nhìn nàng, lại quay đầu nhìn Tô Vực đang nằm bên cạnh, khóe miệng dần nhếch lên. Hắn đột nhiên vươn tay cầm lấy cổ tay Nhiễm Nhiễm, dùng thế sét đánh không kịp bịt tai muốn điểm linh huyệt nàng.
Một khi linh huyệt bị điểm trúng thì linh lực dù lớn cũng rất khó mà sử dụng. Ngày thường Nhiễm Nhiễm thường cùng sư phụ luyện tập đẩy tay so chiêu, trong số ba đồ đệ Tây sơn cũng chỉ có nàng là được đích thân sư phụ cầm tay dạy dỗ, cho nên nháy mắt Tô Dịch Thủy động thủ thì Nhiễm Nhiễm đã tự nhiên đỡ được, gặp chiêu phá chiêu.
Chẳng may lúc này sư phụ lại hoàn toàn không cho nàng lối thoát, chiêu thức rất sát phạt, Nhiễm Nhiễm thầm kêu không ổn vội thoái lui nhảy ra khỏi trận âm dương. Lúc này sau lưng nàng là một mảng lạnh lẽo, nàng nhìn nam nhân vẫn tuấn mỹ như trước đang mỉm cười với mình, nói:
"Ngươi không phải sư phụ ta!"
Nam nhân chậm rãi đứng lên, hơi có vẻ mừng như điên nhìn hai tay và thân thể mình:
"Mặc dù không phải thân thể của trẫm nhưng có thể giữ được thần thông của nguyên chủ khiến trẫm rất hài lòng."
Nói xong hắn thuận tay vẽ ra chú định thân đánh về phía Nhiễm Nhiễm, mặc dù Tô Vực không tu chân nhưng thân thể hắn vừa đoạt được lại là một bậc kỳ tài, tất cả cách thức đều nằm trong ký ức. Chỉ cần Tô Vực niệm chú thì lập tức có thể triển khai uy lực.
Con ngươi Nhiễm Nhiễm co lại, nàng hoảng hốt nhìn mọi chuyện đang diễn ra, thân thể của sư phụ vậy mà đã bị Tô Vực đánh cắp! May là nàng đối với thân thủ của sư phụ đã tự động hình thành phản xạ, quen thuộc né tránh định thân thuật của sư phụ rồi nhảy sang một bên.
Ngoài cửa sổ đột nhiên truyền đến tiếng rồng ngâm, thì ra sau khi nền cung bị hủy thì xiềng xích trên thân rồng cũng trở nên vô hiệu, rồng con đã có thể bay lên trời lăn lộn trong mây. Nó bay cực nhanh, sau khi lẫn vào mây thì lập tức đã không thấy bóng dáng, hẳn là bay về nơi cố hương long đảo. Nhiễm Nhiễm biết con rồng này bị nuôi thành tàn bạo, một khi thoát khỏi trói buộc sẽ không thể nấn ná ở kinh thành, sư phụ hẳn là theo kế hoạch đưa nó về quê xem như hoàn thành xong hứa hẹn.
Nhưng lúc muốn trở về lại phát hiện thân thể đã bị người ta đoạt mất, chỉ sợ sư phụ sẽ vĩnh viễn bị nhốt trong thân rồng.
"Nàng không cần sợ, ta sẽ không làm khó nàng, thậm chí so với sư phụ nàng còn tốt hơn." – Tô Vực mỉm cười nói với Nhiễm Nhiễm – "Nàng biết không, kiếp trước nàng thật ra chính là..."
Còn chưa nói xong sắc mặt hắn liền sinh ra biến hóa, cúi đầu sờ lên cổ mình. Sợi dây chuyền trên cổ hắn giống như có thứ gì vô cùng nóng bỏng, Tô Vực kéo xuống mới phát hiện đó là một bình ngọc sắp vỡ ra. Thứ này nóng đến mức khiến người ta như phải bỏng, Tô Vực rụt tay lại, thuận tiện ném văng nó ra ngoài.
Khi Nhiễm Nhiễm phản ứng thì đã muộn, bình ngọc "choang" một tiếng vỡ vụn ra. Dòng nước bên trong tràn ra ngoài đã nhanh chóng lan đến chân Tô Vực, đồng thời vô số oán linh trong nước chìm nổi phát ra tiếng cười khằng khặc quái dị:
"Tự do rồi, rốt cục ra ngoài rồi!"
Suối linh bị nhốt thật lâu mới chờ được cơ hội thân thể Tô Dịch Thủy đổi chủ khiến linh lực yếu đi, đồng thời lúc nền móng hoàng cung bị hủy cũng làm sức mạnh nó thức tỉnh, cuối cùng một cái ném của Tô Vực hoàn toàn cởi trói cho nó thoát ra. Suối linh sau khi khổ tận cam lai lập tức vươn móng vuốt yêu ma nhanh chóng bò lên người Tô Dịch Thủy, thoắt cái đã bao trùm lấy cơ thể hắn, muốn khống chế hắn. Đoạn, nó lại bắt đầu phát ra một tràng cười quái dị:
"Thân thể ma tử vẫn phù hợp nhất với ta...Không đúng, sao linh hồn bên trong lại thay đổi rồi? Cũng tốt cũng tốt, chỉ cần là người tham lam thì ta đều thích!"
Rất hiển nhiên chính là bọ ngựa bắt ve, chim sẻ chực sẵn. Tô Vực vốn tưởng đã nắm chắc thắng lợi trong tay, tuyệt không ngờ trên cổ Tô Dịch Thủy lại đeo suối linh âm giới. Hiện giờ suối linh sóng sau xô sóng trước, muốn trở thành chủ nhân mới của thân thể này.
Suối linh vừa cười xấu xa vừa nhanh chóng khống chế cả người Tô Dịch Thủy, cặp mắt của hắn đã bắt đầu đỏ rực lên. Tô Vực cảm giác đầu mình tựa như muốn nổ tung, không khỏi ôm đầu phát ra tiếng k.êu rên thống khổ, giọng nói của hắn càng lúc càng quái dị, như đâm vào màng nhĩ khiến tai người ta đau nhức.
Giờ khắc này giống như mọi chuyện xấu đều lần lượt đổ ập đến, Nhiễm Nhiễm bỗng nhiên tỉnh táo lại, vươn tay móc trong ngực ra một lá bùa. Nàng không biết bùa này có còn trấn trụ được suối linh đã hoàn toàn nhập thân hay không, có điều cũng chỉ có thể mạo hiểm thử, nhược bằng khi nó đã thuận lợi nắm Tô Vực trong tay thì không biết sẽ làm ra hành động ác ôn gì.
Bỗng nhiên có người vọt đến cạnh nàng, Nhiễm Nhiễm ngó qua thì thấy chính là Chu Phi Hoa đã quay trở lại. Nàng ta nhìn hai mắt Tô Dịch Thủy đỏ rực, run rẩy:
"Đã xảy ra chuyện gì, sao ma tử lại xuất thế?"
Hiển nhiên Chu Phi Hoa đã phát hiện tròng mắt đỏ rực của Tô Dịch Thủy, chỉ là ma tử mà nàng ta nói là có ý gì?
Nhiễm Nhiễm cũng không quản được nàng ta, bèn móc ra hai lá bùa rồi đưa một cái cho Chu Phi Hoa:
"Dán cái này lên trán hắn, bằng không suối linh mê hoặc hắn, không biết hắn sẽ làm ra chuyện gì đâu."
Hai nữ tử mặc dù quen nhau chưa lâu nhưng lại rất ăn ý, sau khi nhìn nhau một cái thì lập tức chia làm hai mũi giáp công tiến lên. Tô Dịch Thủy bị suối linh nhập thể càng thêm khó đối phó, dù kiếm pháp Chu Phi Hoa có cao siêu lại khó chống được linh lực cuồn cuộn như thủy triều, nàng ta nhanh chóng đã bị đánh văng đập lên gốc cột đình trong cung điện. Mà một bên Nhiễm Nhiễm cũng cực khổ chèo chống, ý đồ tiếp cận hắn nhưng hoàn toàn không tìm ra cơ hội nào.
Tô Vực đột nhiên cười quái dị phất tay đánh tới Nhiễm Nhiễm.
Nhiễm Nhiễm hiện giờ khó khăn lắm mới có thể tránh thoát, Tô Vực đã hoàn toàn mất lý trí, chiêu thức đánh ra cũng không lưu tình, mỗi một chiêu tung ra nhắm chừng có thể khiến linh hồn người ta vỡ nát. Nàng cắn môi quyết định mạo hiểm, đương lúc Tô Vực lại đánh tới một chưởng như mưa to gió lớn, nàng không tránh mà để nó đập mạnh vào lưng mình, sau khi phun ra một ngụm máu tươi thì thuận thế xoay người đem bùa vàng dán lên trán hắn.
Hết cách, nàng chỉ có thể dùng mình làm mồi nhử để có thể tiếp cận, nhanh chóng hạ quyết tâm liều chết đổi lấy cơ hội như chỉ mành treo chuông. Có điều lần này bùa vàng lại không có tác dụng tốt như trước, nó chỉ khiến Tô Vực hơi dừng lại một chút, sau đó hắn lại phát động lực lượng gỡ bùa rồi tiếp tục đánh úp về phía Nhiễm Nhiễm.
Đúng lúc này một trận tiếng rồng ngâm đột nhiên vang rền trên bầu trời, nóc cung bị hung hăng đánh vỡ, rồng con vậy mà quay lại phát ra tiếng ngâm bay về phía Tô Vực cuốn hắn bay lên không trung, gào thét thêm lần nữa rồi bay đi mất. Nhiễm Nhiễm chịu đựng cơn đau nhức kịch liệt, thở ra một hơi rồi huýt sáo về phía bầu trời gọi Chu Tước, Chu Tước vươn cánh khôi phục cơ thể to lớn, nàng bèn nhảy lên lưng nó hướng về phía con rồng mất hút mà đuổi theo.
Ban nãy nàng trúng trọn vẹn một chiêu của Tô Vực, cho dù trên người có giáp mềm cũng không thể chống đỡ nỗi, hiện thời giáp mềm đã vỡ vụn, thân thể nàng cũng không rét mà run. Nàng biết rõ mình bị nội thương rất nặng, linh lực trong đan điền cũng giống như hơi nước bốc lên trong ấm đun thoắt chốc đã bay biến không sót lại chút gì, nàng cũng không biết chính mình có thể chống đỡ bao lâu.
Tuy con rồng bay rất nhanh nhưng Chu Tước sau khi biến hình cũng lao nhanh như tên bắn, chốc lát đã vọt tới bên thân rồng. Tô Vực bị suối linh nhập thể không ngừng giằng co với rồng con, cuối cùng cả hai đồng loạt rơi xuống. Mặc dù vẫn còn chưa tới Đông Hải nhưng hiện cũng đã ở ngoài khơi, thời điểm cả hai rơi xuống Nhiễm Nhiễm cũng điều khiển Chu Tước bay theo, nàng ghé vào bên tai nó, nhỏ giọng thống khổ:
"Chu Tước nhỏ, ngươi giúp ta nhé, máu ngươi có thể thanh tẩy ma vật, có thể cho ta một ít được không?"
Chu Tước lượn một vòng trên không trung, cao giọng hót lớn. Nhiễm Nhiễm lần mò cắn lên sau lưng nó, nó cũng không phản ứng kịch liệt, giống như ngầm đồng ý cho phép nàng.
Nhiễm Nhiễm dùng sức cắn xuống khiến Chu Tước lớn giọng kêu to, nhưng lúc này nó vẫn không hất ngã nàng. Nhiễm Nhiễm hút được một ngụm linh huyết thì Chu Tước đã bay đến bên cạnh rồng con, nàng chọn thời cơ nhảy xuống ghìm chặt lấy Tô Vực vẫn còn mải miết đấu, nắm lấy cổ hắn đem máu linh trong miệng mình rót vào miệng hắn ta... Chu Tước là thánh vật trừ tà, đám thị tiên trùng trước đây dù sinh trưởng ở ma vực cũng không dám đến gần nó.
Sau khi Nhiễm Nhiễm mớm máu linh cho Tô Vực thì sức cùng lực kiệt rơi xuống, cũng may móng rồng kịp thời đón được nàng, nếu không nàng đã rơi tọt xuống biển. Lúc này Tô Vực muốn nôn ra máu linh cũng không kịp nữa, suối linh không chịu đựng nỗi phát ra tiếng rít chói tai, sau đó mồ hôi và máu tranh nhau chui ra từ chân lông kẽ mắt bị rồng con một ngụm hút vào. Nhiễm Nhiễm còn muốn chống đỡ nhưng vết thương quá nặng, cuối cùng hai mắt tối sầm lâm vào hôn mê.
Lúc tỉnh lại nàng đã thấy mình nằm trong một sơn động ẩm ướt, bên dưới là một cái đệm kết bằng đống cỏ khô. Ngực nàng vẫn đau đớn như cũ, dựa theo ánh sáng từ đống lửa đang cháy tí tách bên cạnh quan sát bốn phía, Nhiễm Nhiễm vừa lúc trông thấy một người đàn ông c.ởi trần có mái tóc xõa thật dài ngồi thiền bên cạnh đống lửa.
Nhìn thấy gương mặt Tô Dịch Thủy Nhiễm Nhiễm có hơi sững sờ, bỗng nhiên nhớ tới thân thể sư phụ hiện giờ đã bị Tô Vực chiếm đoạt. Nàng giật mình vội lục tìm trên người mình xem có lá bùa nào còn sót lại hay không, thế nhưng lại đột nhiên phát hiện thứ mình đang mặc lại là... áo trong của sư phụ!
Áo này là do đích thân nàng xuống tiệm may dưới núi chọn lựa, vừa nhìn thoáng cái là đã nhận ra, lúc này Nhiễm Nhiễm chỉ cần ngẩng đầu lên là có thể thấy quần áo của mình đang được móc lên phơi trên gậy gỗ bên cạnh đốm lửa.
"Cẩu hoàng đế, ai cho ngươi c.ởi quần áo ta?" – Nhiễm Nhiễm muốn đứng dậy nhưng lại phát hiện sau lưng mình bị nẹp vào một tấm ván gỗ, đứng dậy rất tốn sức.
Lúc này nam nhân đang điều tức cũng chậm rãi mở mắt, Nhiễm Nhiễm phát hiện đáy mắt hắn ánh lên một vòng đỏ nhàn nhạt, trong lòng chợt nhảy dựng lên. Hỏng bét! Suối linh vậy mà vẫn chưa tiêu tán.
Nam nhân bước tới cạnh Nhiễm Nhiễm đè nàng xuống, lạnh lùng bảo:
"Nếu còn cử động thì xương cốt của ngươi sẽ lại gãy thành tám khúc, mãi mãi nằm liệt trên giường."
Dáng vẻ trầm mặc của nam nhân không hề giống tên khẩu Phật tâm xà Tô Vực, ngược lại giống sư phụ thanh lãnh của nàng hơn. Nhiễm Nhiễm dù vẫn giữ tư thế bất động nhưng đã rưng rưng nước mắt:
"Tô Vực, nếu ngươi muốn trường sinh thì lấy cơ thể của ta nè, ngươi trả thân thể cho sư phụ ta đi!"
Nam nhân nghe vậy thì cười gằn:
"Cho thế nào?"
Nhiễm Nhiễm kỳ thật cũng không hi vọng lắm, Tô Vực hình như cũng không muốn làm nữ nhân, thân thể của nàng với hắn mà nói thì cũng không có gì hấp dẫn.
Nam nhân không đợi nàng trả lời đã cúi người trước mặt nàng, tóc dài đổ lên hai bên gò má nàng, đôi mắt mang theo ánh đỏ nhàn nhạt nhìn nàng chằm chằm nói:
"Ngươi nói ra những lời như vậy trước mặt một nam nhân có ý đồ với mình mà không nghĩ tới hậu quả sao?"
Cẩu hoàng đế còn dám dằn mặt nàng, nàng vẫn còn chưa mạnh mẽ lên án việc hắn thèm khát thân thể của sư phụ nàng đâu. Thế nhưng mà ánh mắt này của hắn nhìn nàng sao nàng càng lúc càng thấy giống sư phụ ấy nhỉ?
Nam nhân hình như đang cố gắng áp chế lửa giận trong lòng, đáy mắt hắn càng lúc càng đỏ. Hắn xốc cá nướng trên đống lửa lên, nói:
"Mấy ngày trước ngươi nói thèm ăn cá biển tươi này, hôm nay tâm nguyện đạt thành rồi đấy. Tiếc là ở đây không có cà chua để sốt, gắng mà ăn đi!"
Nhiễm Nhiễm nín thở, việc nàng thèm cá biển chỉ nói với tam sư tỷ lúc chưa tới kinh thành, khi ấy sư phụ ngồi cạnh chắc cũng nghe. Tên cẩu hoàng đế hẳn sẽ không biết được lời này của nàng, vậy người này phải chăng là sư phụ đã trở về?
Nhiễm Nhiễm bắt lấy tay hắn, cẩn thận hỏi:
"Trước đây ở thác nước Tây sơn chúng ta từng làm gì?"
Hắn lại cúi đầu:
"Ngươi hỏi chuyện nào? Uống rượu, nghe đàn, hay ngươi dùng miệng hô hấp nhân tạo cho ta?"
Trời ạ, lời này đúng là không sai biệt vào đâu! Thế nhưng kẻ dùng thái độ và mấy lời càn rỡ như vậy nói ra lại có hơi không giống sư phụ trầm ổn. Lúc nói lời này khuôn mặt hắn đã kề sát bên nàng, nhìn qua giống như muốn hà hơi thổi ngạt cho tiểu đồ đệ đang quên cả thở.
Nhiễm Nhiễm đang bị cố định ván gỗ trên người nên không thể cử động, mắt thấy sư phụ càng ngày càng gần thì chỉ có thể hô lên:
"Sư phụ làm con sợ muốn chết, bây giờ còn ở đây trêu chọc người ta! Con còn tưởng người vĩnh viễn không thể trở về được nữa."
Vành mắt nàng đã đỏ ửng, Tô Dịch Thủy lại không hề cảm thấy bất ổn, chỉ lạnh lùng nhíu mày:
"Ta lại gần ngươi chút cũng không được? Không phải ngươi còn chủ động hôn Tô Vực hay sao?"
"Gì mà hôn với không hôn? Con rõ ràng vì xua đuổi suối linh mới bất đắc dĩ đem máu Chu Tước mớm cho hắn... Mà khoan, cái miệng kia không phải miệng của người hả, sao lại nói con chủ động hôn Tô Vực được?"
Bị cặp mắt vừa xinh đẹp vừa kỳ lạ của sư phụ nhìn chằm chằm khiến Nhiễm Nhiễm hơi hơi líu lưỡi, đến phút cuối nàng mới nhớ việc đó chỉ là mình bất đắc dĩ mà thôi. Mục đích là trừ ma, còn hôn cũng là hôn lên miệng của sư phụ...
Nhớ ra việc đó Nhiễm Nhiễm mới chợt phát hiện hình như mình đang thẹn thùng, nàng lập tức nói lời xin lỗi thành khẩn với sư phụ, dù muốn dù không thì nàng cũng tính là lợi dụng người.
Tô Dịch Thủy cúi đầu xuống hôn những lời nói còn sót lại. Cái hôn này mang theo một chút vội vàng, giống như xác định thứ quý giá dễ vỡ của mình lại lần nữa trở về với mình một cách lành lặn. Nhiễm Nhiễm bị thương không thể động đậy, nàng chỉ có thể để mặc cho sư phụ hôn mình đến không thở nỗi, lúc cả hai tách nhau ra Nhiễm Nhiễm để ý màu đỏ trong mắt người đã tiêu tan một chút.
"Sư phụ, người nói lời không giữ lấy lời..."
Sư phụ rõ ràng nói sau này sẽ giữ nghiêm bổn phận thầy trò, ai cũng không thể vượt rào nửa bước, sao hiện giờ lại còn muốn nhiệt tình hơn xưa? Được rồi, dù trước đây nàng có "lợi dụng" sư phụ nhưng ít ra cũng có lý do đường đường chính chính, còn bây giờ nguyên nhân là sao vậy?
Thật ra Tô Dịch Thủy cũng có lý do chính đáng. Ngụm máu linh Chu Tước kia rất có tác dụng, ngay lập tức đã cầm lại ma tính của suối linh. Linh hồn của Tô Vực chỉ vừa mới nhập vào, trước đây hắn dựa vào rồng kéo dài tính mạng nên hút không ít long khí, trên người tự động cũng có chút tính ma.
Một người vừa đoạt xác như Tô Vực căn cơ vẫn chưa vững chắc, kết quả máu Chu Tước cũng xem linh hồn Tô Vực như tà vật mà xua đi ra ngoài, suối linh bị hấp thụ vào miệng rồng cũng hợp thành một thể với linh hồn Tô Dịch Thủy. Tô Dịch Thủy bèn mượn sức mạnh từ suối linh nhân cơ hội từ trên thân rồng nhập lại vào cơ thể mình, chỉ là hắn chưa thể đem suối linh bóc tách ra khỏi bản thân, bình ngọc đã hủy, nếu như cưỡng chế đem nó bức ra thì chỉ sợ nó lại nhập lên người khác rồi tiếp tục tạo ra một trận gió tanh mưa máu. Thế nên Tô Dịch Thủy chỉ có thể biến cơ thể mình thành bình phép, tạm thời phong ấn nó lại.
"Bệ hạ!"
Tô Vực hiện cũng không muốn nghe nàng ta phân bua.
Lúc này lão Phùng đã sai người đưa thân thể Tô Dịch Thủy đi, sau đó lão quay đầu nói:
"Bệ hạ chuẩn bị nhanh đi, Tô Dịch Thủy đương tổn hao nguyên khí, linh hồn không vững, chính là thời cơ đổi chỗ tốt nhất!"
Tô Vực cũng không muốn lề mề, cái cơ thể bệnh hoạn rách nát này hắn sớm đã không thể chịu nỗi, đương nhiên hi vọng có thể sớm đoạt được cơ thể khỏe mạnh kia. Thế là hắn liền sai người nhốt Nhiễm Nhiễm và Tĩnh phi lại trong cung, sau đó nhanh chóng rời khỏi.
Tĩnh phi được giải huyệt nhưng nàng cũng bị trói gô như Nhiễm Nhiễm, đợi bệ hạ đổi được cơ thể khỏe mạnh kia thì quay lại xử lý sau. Vẻ mặt nàng ta đờ đẫn, hẳn còn đang bàng hoàng trước bộ mặt thật của Tô Vực. Trong ấn tượng của nàng bệ hạ là một người vừa dịu dàng vừa nhân hậu, những năm gần đây có thể vì ốm đau tra tấn nên tính tình hắn mới trở nên quái dị không muốn gặp người, thế nhưng nàng lại trăm nghìn lần không lường được hắn ta lại vì thân thể khỏe mạnh mà nuôi ác long, bây giờ còn trăm phương nghìn kế muốn đoạt đi xác thân của người khác. Làm vậy so với nhập ma thì có gì khác nhau?
Chu Phi Hoa vất vả bừng tỉnh thì phát hiện Nhiễm Nhiễm bên cạnh đang nằm nghiêng một cách quái dị, nàng dù bị trói, cử động có chút không tiện nhưng lúc này lỗ tai đã áp trên mặt đất. Chu Phi Hoa bèn nhỏ giọng hỏi:
"Ngươi làm gì vậy?"
Nhiễm Nhiễm ngẩng đầu nhìn nàng đáp:
"Lát nữa nếu có đại loạn thì xin ngài tìm cơ hội vào thư phòng tìm giúp ta một quyển sách, sách này liên quan đến sống còn của thiên hạ, nhất định phải tìm được."
Chu Phi Hoa đương muốn lên tiếng thì Vấn Hồ cách đó không xa lại lần nữa phát ra tiếng vang kinh thiên động địa, chỉ là lần này không phải hình ảnh rồng lớn nhảy vọt lên mà âm thanh đứt gãy giống như cơn động đất. Đôi mắt Nhiễm Nhiễm trừng lớn, khoảnh khắc trước lúc thanh âm vừa nổi lên nàng liền trầm giọng quát với Chu Phi Hoa:
"Mau tránh ra!"
Trong nháy mắt toàn bộ cung điện lại lần nữa rung lên, nền gạch cũng bắt đầu mạnh bạo nứt vỡ. Giữa những phiến đá nứt toác Nhiễm Nhiễm điểm nhẹ mũi chân, linh lực vừa khôi phục giúp nàng giật phăng dây trói, sau đó tóm lấy Chu Phi Hoa cùng nhau tránh khỏi cung điện sắp đổ sụp.
Sau khi Nhiễm Nhiễm đưa Chu Phi Hoa vào khoảng đất trống thì vội đoạt đao trên người thị vệ chặt đứt dây thừng cho nàng ta, đồng thời di chuyển hạ gục đám lính canh. Đoạn, nàng và Chu Phi Hoa chia ra hành động, Chu Phi Hoa hướng về phía ngự thư phòng, còn nàng niệm chú Cưỡi Gió hướng về phía tẩm cung của Tô Vực bay đi.
Ban nãy khi sàn nhà vừa nứt ra thì chỉ trong nháy mắt nàng liền cảm thấy thân thể nhẹ nhàng hơn rất nhiều, đan điền trống rỗng kể từ khi vào cung lại lần nữa tràn đầy linh khí. Xem ra sau khi sư phụ cưỡi rồng bay lên thất bại đã hành động theo kế hoạch B mà hai người thương nghị xong xuôi khi ở dưới hồ.
Đêm đó trước khi xuống Vấn Hồ nàng đã thăm dò một vòng xung quanh cung điện, dựa theo dao động mạnh yếu của linh lực mà vẽ ra bản đồ, lại bọc nó bằng một lớp sáp rồi mang đi. Ban đầu nàng dự định ra khỏi hoàng cung rồi hỏi xem đám nhị sư thúc có thể từ từ đào địa đạo từ bên ngoài dần hủy đi nền tảng dưới cung điện, công trình này mặc dù lớn nhưng nếu tìm đúng phương hướng rồi dùng bùa điều khiển đám bù nhìn thì ắt có thể hoàn thành chỉ trong vài đêm, sau chỉ cần hủy đi nền cung thì bọn nhị sư thúc cũng có thể cùng vào trợ giúp. Có điều lúc nhìn thấy sư phụ nhập vào thân rồng dưới nước, Nhiễm Nhiễm đã thay đổi ý định.
Nếu như sư phụ không thể nhờ Chính Dương Đoan Ngọ mà bay lên trời thì triệt để tiêu hủy nền tảng bát quái trận dưới nền cung để nó không thể phong bế linh lực cũng không tệ, hiện giờ xem ra kế hoạch của nàng đã phát huy được tính hiệu quả, sau khi Tô Dịch Thủy thất bại trên không đã thử chui xuống lớp bùn nhão dưới đáy Vấn Hồ.
Mặc dù việc xem con rồng như con cá chạch bùn để sử dụng có hơi tổn hại tôn nghiêm của nó nhưng trước thế cục ngàn cân treo sợi tóc bực này thì mọi thứ cũng trở nên bớt quan trọng, hiện chỉ có cách giải đi cấm chế mới có thể chuồn êm. Có điều trong kế hoạch cũng không tính đến Tô Vực lại dòm ngó thân thể của sư phụ, thế nên sau khi giải được cấm chế thì nàng cũng không lo nổi Chu Phi Hoa mà một mình nhanh chóng hướng về phía Tô Vực đuổi theo.
Trước cung điện Tô Vực, đám cận vệ thậm chí còn không thấy rõ bóng người mà chỉ mơ hồ nhìn ra một ánh sáng trắng xẹt qua trước mắt, sau đó Nhiễm Nhiễm đã phi thân nhảy vào cung. Bên trong cung điện đã bày pháp đàn, Tô Dịch Thủy và Tô Vực đang nằm trên hai mảng màu đối lập của trận đồ âm dương, cổ tay cả hai quấn cùng một sợi dây màu đỏ. Lão Phùng ngồi tại mắt trận đang lầm rầm đọc, bốn phía nội cung đương chấn động ầm ầm cũng không đả động đến sự tập trung của lão.
Nhiễm Nhiễm phát hiện trên đỉnh đầu Tô Vực và sư phụ đều có một ngọn đèn dầu, ngọn đèn trên đỉnh đầu Tô Dịch Thủy gần như đã dầu cạn đèn tắt, chỉ còn ánh sáng yếu ớt đang cố giữ chút hơi tàn. Nàng rút gậy cơ quan phi thân một cái đạp lão Phùng khỏi tế đàn, đồng thời rút ra đao ngắn lập tức cắt đứt sợi dây đỏ nối liền trên tay họ. Động tác của nàng tuy nhanh nhưng lúc này lão Phùng đã mở to mắt, phát ra tiếng cười ha ha:
"Con nhóc thối, ngươi chậm một bước rồi!"
Trong nháy mắt khi nàng chặt đứt dây đỏ thì ngọn đèn trên đầu Tô Dịch Thủy cũng hoàn toàn tắt, theo ngọn đèn tắt hắn đột nhiên mở mắt bật dậy. Nhiễm Nhiễm vội kéo hắn, hỏi:
"Sư phụ sao rồi?"
Tô Dịch Thủy chậm rãi quay đầu giương mắt nhìn nàng, lại quay đầu nhìn Tô Vực đang nằm bên cạnh, khóe miệng dần nhếch lên. Hắn đột nhiên vươn tay cầm lấy cổ tay Nhiễm Nhiễm, dùng thế sét đánh không kịp bịt tai muốn điểm linh huyệt nàng.
Một khi linh huyệt bị điểm trúng thì linh lực dù lớn cũng rất khó mà sử dụng. Ngày thường Nhiễm Nhiễm thường cùng sư phụ luyện tập đẩy tay so chiêu, trong số ba đồ đệ Tây sơn cũng chỉ có nàng là được đích thân sư phụ cầm tay dạy dỗ, cho nên nháy mắt Tô Dịch Thủy động thủ thì Nhiễm Nhiễm đã tự nhiên đỡ được, gặp chiêu phá chiêu.
Chẳng may lúc này sư phụ lại hoàn toàn không cho nàng lối thoát, chiêu thức rất sát phạt, Nhiễm Nhiễm thầm kêu không ổn vội thoái lui nhảy ra khỏi trận âm dương. Lúc này sau lưng nàng là một mảng lạnh lẽo, nàng nhìn nam nhân vẫn tuấn mỹ như trước đang mỉm cười với mình, nói:
"Ngươi không phải sư phụ ta!"
Nam nhân chậm rãi đứng lên, hơi có vẻ mừng như điên nhìn hai tay và thân thể mình:
"Mặc dù không phải thân thể của trẫm nhưng có thể giữ được thần thông của nguyên chủ khiến trẫm rất hài lòng."
Nói xong hắn thuận tay vẽ ra chú định thân đánh về phía Nhiễm Nhiễm, mặc dù Tô Vực không tu chân nhưng thân thể hắn vừa đoạt được lại là một bậc kỳ tài, tất cả cách thức đều nằm trong ký ức. Chỉ cần Tô Vực niệm chú thì lập tức có thể triển khai uy lực.
Con ngươi Nhiễm Nhiễm co lại, nàng hoảng hốt nhìn mọi chuyện đang diễn ra, thân thể của sư phụ vậy mà đã bị Tô Vực đánh cắp! May là nàng đối với thân thủ của sư phụ đã tự động hình thành phản xạ, quen thuộc né tránh định thân thuật của sư phụ rồi nhảy sang một bên.
Ngoài cửa sổ đột nhiên truyền đến tiếng rồng ngâm, thì ra sau khi nền cung bị hủy thì xiềng xích trên thân rồng cũng trở nên vô hiệu, rồng con đã có thể bay lên trời lăn lộn trong mây. Nó bay cực nhanh, sau khi lẫn vào mây thì lập tức đã không thấy bóng dáng, hẳn là bay về nơi cố hương long đảo. Nhiễm Nhiễm biết con rồng này bị nuôi thành tàn bạo, một khi thoát khỏi trói buộc sẽ không thể nấn ná ở kinh thành, sư phụ hẳn là theo kế hoạch đưa nó về quê xem như hoàn thành xong hứa hẹn.
Nhưng lúc muốn trở về lại phát hiện thân thể đã bị người ta đoạt mất, chỉ sợ sư phụ sẽ vĩnh viễn bị nhốt trong thân rồng.
"Nàng không cần sợ, ta sẽ không làm khó nàng, thậm chí so với sư phụ nàng còn tốt hơn." – Tô Vực mỉm cười nói với Nhiễm Nhiễm – "Nàng biết không, kiếp trước nàng thật ra chính là..."
Còn chưa nói xong sắc mặt hắn liền sinh ra biến hóa, cúi đầu sờ lên cổ mình. Sợi dây chuyền trên cổ hắn giống như có thứ gì vô cùng nóng bỏng, Tô Vực kéo xuống mới phát hiện đó là một bình ngọc sắp vỡ ra. Thứ này nóng đến mức khiến người ta như phải bỏng, Tô Vực rụt tay lại, thuận tiện ném văng nó ra ngoài.
Khi Nhiễm Nhiễm phản ứng thì đã muộn, bình ngọc "choang" một tiếng vỡ vụn ra. Dòng nước bên trong tràn ra ngoài đã nhanh chóng lan đến chân Tô Vực, đồng thời vô số oán linh trong nước chìm nổi phát ra tiếng cười khằng khặc quái dị:
"Tự do rồi, rốt cục ra ngoài rồi!"
Suối linh bị nhốt thật lâu mới chờ được cơ hội thân thể Tô Dịch Thủy đổi chủ khiến linh lực yếu đi, đồng thời lúc nền móng hoàng cung bị hủy cũng làm sức mạnh nó thức tỉnh, cuối cùng một cái ném của Tô Vực hoàn toàn cởi trói cho nó thoát ra. Suối linh sau khi khổ tận cam lai lập tức vươn móng vuốt yêu ma nhanh chóng bò lên người Tô Dịch Thủy, thoắt cái đã bao trùm lấy cơ thể hắn, muốn khống chế hắn. Đoạn, nó lại bắt đầu phát ra một tràng cười quái dị:
"Thân thể ma tử vẫn phù hợp nhất với ta...Không đúng, sao linh hồn bên trong lại thay đổi rồi? Cũng tốt cũng tốt, chỉ cần là người tham lam thì ta đều thích!"
Rất hiển nhiên chính là bọ ngựa bắt ve, chim sẻ chực sẵn. Tô Vực vốn tưởng đã nắm chắc thắng lợi trong tay, tuyệt không ngờ trên cổ Tô Dịch Thủy lại đeo suối linh âm giới. Hiện giờ suối linh sóng sau xô sóng trước, muốn trở thành chủ nhân mới của thân thể này.
Suối linh vừa cười xấu xa vừa nhanh chóng khống chế cả người Tô Dịch Thủy, cặp mắt của hắn đã bắt đầu đỏ rực lên. Tô Vực cảm giác đầu mình tựa như muốn nổ tung, không khỏi ôm đầu phát ra tiếng k.êu rên thống khổ, giọng nói của hắn càng lúc càng quái dị, như đâm vào màng nhĩ khiến tai người ta đau nhức.
Giờ khắc này giống như mọi chuyện xấu đều lần lượt đổ ập đến, Nhiễm Nhiễm bỗng nhiên tỉnh táo lại, vươn tay móc trong ngực ra một lá bùa. Nàng không biết bùa này có còn trấn trụ được suối linh đã hoàn toàn nhập thân hay không, có điều cũng chỉ có thể mạo hiểm thử, nhược bằng khi nó đã thuận lợi nắm Tô Vực trong tay thì không biết sẽ làm ra hành động ác ôn gì.
Bỗng nhiên có người vọt đến cạnh nàng, Nhiễm Nhiễm ngó qua thì thấy chính là Chu Phi Hoa đã quay trở lại. Nàng ta nhìn hai mắt Tô Dịch Thủy đỏ rực, run rẩy:
"Đã xảy ra chuyện gì, sao ma tử lại xuất thế?"
Hiển nhiên Chu Phi Hoa đã phát hiện tròng mắt đỏ rực của Tô Dịch Thủy, chỉ là ma tử mà nàng ta nói là có ý gì?
Nhiễm Nhiễm cũng không quản được nàng ta, bèn móc ra hai lá bùa rồi đưa một cái cho Chu Phi Hoa:
"Dán cái này lên trán hắn, bằng không suối linh mê hoặc hắn, không biết hắn sẽ làm ra chuyện gì đâu."
Hai nữ tử mặc dù quen nhau chưa lâu nhưng lại rất ăn ý, sau khi nhìn nhau một cái thì lập tức chia làm hai mũi giáp công tiến lên. Tô Dịch Thủy bị suối linh nhập thể càng thêm khó đối phó, dù kiếm pháp Chu Phi Hoa có cao siêu lại khó chống được linh lực cuồn cuộn như thủy triều, nàng ta nhanh chóng đã bị đánh văng đập lên gốc cột đình trong cung điện. Mà một bên Nhiễm Nhiễm cũng cực khổ chèo chống, ý đồ tiếp cận hắn nhưng hoàn toàn không tìm ra cơ hội nào.
Tô Vực đột nhiên cười quái dị phất tay đánh tới Nhiễm Nhiễm.
Nhiễm Nhiễm hiện giờ khó khăn lắm mới có thể tránh thoát, Tô Vực đã hoàn toàn mất lý trí, chiêu thức đánh ra cũng không lưu tình, mỗi một chiêu tung ra nhắm chừng có thể khiến linh hồn người ta vỡ nát. Nàng cắn môi quyết định mạo hiểm, đương lúc Tô Vực lại đánh tới một chưởng như mưa to gió lớn, nàng không tránh mà để nó đập mạnh vào lưng mình, sau khi phun ra một ngụm máu tươi thì thuận thế xoay người đem bùa vàng dán lên trán hắn.
Hết cách, nàng chỉ có thể dùng mình làm mồi nhử để có thể tiếp cận, nhanh chóng hạ quyết tâm liều chết đổi lấy cơ hội như chỉ mành treo chuông. Có điều lần này bùa vàng lại không có tác dụng tốt như trước, nó chỉ khiến Tô Vực hơi dừng lại một chút, sau đó hắn lại phát động lực lượng gỡ bùa rồi tiếp tục đánh úp về phía Nhiễm Nhiễm.
Đúng lúc này một trận tiếng rồng ngâm đột nhiên vang rền trên bầu trời, nóc cung bị hung hăng đánh vỡ, rồng con vậy mà quay lại phát ra tiếng ngâm bay về phía Tô Vực cuốn hắn bay lên không trung, gào thét thêm lần nữa rồi bay đi mất. Nhiễm Nhiễm chịu đựng cơn đau nhức kịch liệt, thở ra một hơi rồi huýt sáo về phía bầu trời gọi Chu Tước, Chu Tước vươn cánh khôi phục cơ thể to lớn, nàng bèn nhảy lên lưng nó hướng về phía con rồng mất hút mà đuổi theo.
Ban nãy nàng trúng trọn vẹn một chiêu của Tô Vực, cho dù trên người có giáp mềm cũng không thể chống đỡ nỗi, hiện thời giáp mềm đã vỡ vụn, thân thể nàng cũng không rét mà run. Nàng biết rõ mình bị nội thương rất nặng, linh lực trong đan điền cũng giống như hơi nước bốc lên trong ấm đun thoắt chốc đã bay biến không sót lại chút gì, nàng cũng không biết chính mình có thể chống đỡ bao lâu.
Tuy con rồng bay rất nhanh nhưng Chu Tước sau khi biến hình cũng lao nhanh như tên bắn, chốc lát đã vọt tới bên thân rồng. Tô Vực bị suối linh nhập thể không ngừng giằng co với rồng con, cuối cùng cả hai đồng loạt rơi xuống. Mặc dù vẫn còn chưa tới Đông Hải nhưng hiện cũng đã ở ngoài khơi, thời điểm cả hai rơi xuống Nhiễm Nhiễm cũng điều khiển Chu Tước bay theo, nàng ghé vào bên tai nó, nhỏ giọng thống khổ:
"Chu Tước nhỏ, ngươi giúp ta nhé, máu ngươi có thể thanh tẩy ma vật, có thể cho ta một ít được không?"
Chu Tước lượn một vòng trên không trung, cao giọng hót lớn. Nhiễm Nhiễm lần mò cắn lên sau lưng nó, nó cũng không phản ứng kịch liệt, giống như ngầm đồng ý cho phép nàng.
Nhiễm Nhiễm dùng sức cắn xuống khiến Chu Tước lớn giọng kêu to, nhưng lúc này nó vẫn không hất ngã nàng. Nhiễm Nhiễm hút được một ngụm linh huyết thì Chu Tước đã bay đến bên cạnh rồng con, nàng chọn thời cơ nhảy xuống ghìm chặt lấy Tô Vực vẫn còn mải miết đấu, nắm lấy cổ hắn đem máu linh trong miệng mình rót vào miệng hắn ta... Chu Tước là thánh vật trừ tà, đám thị tiên trùng trước đây dù sinh trưởng ở ma vực cũng không dám đến gần nó.
Sau khi Nhiễm Nhiễm mớm máu linh cho Tô Vực thì sức cùng lực kiệt rơi xuống, cũng may móng rồng kịp thời đón được nàng, nếu không nàng đã rơi tọt xuống biển. Lúc này Tô Vực muốn nôn ra máu linh cũng không kịp nữa, suối linh không chịu đựng nỗi phát ra tiếng rít chói tai, sau đó mồ hôi và máu tranh nhau chui ra từ chân lông kẽ mắt bị rồng con một ngụm hút vào. Nhiễm Nhiễm còn muốn chống đỡ nhưng vết thương quá nặng, cuối cùng hai mắt tối sầm lâm vào hôn mê.
Lúc tỉnh lại nàng đã thấy mình nằm trong một sơn động ẩm ướt, bên dưới là một cái đệm kết bằng đống cỏ khô. Ngực nàng vẫn đau đớn như cũ, dựa theo ánh sáng từ đống lửa đang cháy tí tách bên cạnh quan sát bốn phía, Nhiễm Nhiễm vừa lúc trông thấy một người đàn ông c.ởi trần có mái tóc xõa thật dài ngồi thiền bên cạnh đống lửa.
Nhìn thấy gương mặt Tô Dịch Thủy Nhiễm Nhiễm có hơi sững sờ, bỗng nhiên nhớ tới thân thể sư phụ hiện giờ đã bị Tô Vực chiếm đoạt. Nàng giật mình vội lục tìm trên người mình xem có lá bùa nào còn sót lại hay không, thế nhưng lại đột nhiên phát hiện thứ mình đang mặc lại là... áo trong của sư phụ!
Áo này là do đích thân nàng xuống tiệm may dưới núi chọn lựa, vừa nhìn thoáng cái là đã nhận ra, lúc này Nhiễm Nhiễm chỉ cần ngẩng đầu lên là có thể thấy quần áo của mình đang được móc lên phơi trên gậy gỗ bên cạnh đốm lửa.
"Cẩu hoàng đế, ai cho ngươi c.ởi quần áo ta?" – Nhiễm Nhiễm muốn đứng dậy nhưng lại phát hiện sau lưng mình bị nẹp vào một tấm ván gỗ, đứng dậy rất tốn sức.
Lúc này nam nhân đang điều tức cũng chậm rãi mở mắt, Nhiễm Nhiễm phát hiện đáy mắt hắn ánh lên một vòng đỏ nhàn nhạt, trong lòng chợt nhảy dựng lên. Hỏng bét! Suối linh vậy mà vẫn chưa tiêu tán.
Nam nhân bước tới cạnh Nhiễm Nhiễm đè nàng xuống, lạnh lùng bảo:
"Nếu còn cử động thì xương cốt của ngươi sẽ lại gãy thành tám khúc, mãi mãi nằm liệt trên giường."
Dáng vẻ trầm mặc của nam nhân không hề giống tên khẩu Phật tâm xà Tô Vực, ngược lại giống sư phụ thanh lãnh của nàng hơn. Nhiễm Nhiễm dù vẫn giữ tư thế bất động nhưng đã rưng rưng nước mắt:
"Tô Vực, nếu ngươi muốn trường sinh thì lấy cơ thể của ta nè, ngươi trả thân thể cho sư phụ ta đi!"
Nam nhân nghe vậy thì cười gằn:
"Cho thế nào?"
Nhiễm Nhiễm kỳ thật cũng không hi vọng lắm, Tô Vực hình như cũng không muốn làm nữ nhân, thân thể của nàng với hắn mà nói thì cũng không có gì hấp dẫn.
Nam nhân không đợi nàng trả lời đã cúi người trước mặt nàng, tóc dài đổ lên hai bên gò má nàng, đôi mắt mang theo ánh đỏ nhàn nhạt nhìn nàng chằm chằm nói:
"Ngươi nói ra những lời như vậy trước mặt một nam nhân có ý đồ với mình mà không nghĩ tới hậu quả sao?"
Cẩu hoàng đế còn dám dằn mặt nàng, nàng vẫn còn chưa mạnh mẽ lên án việc hắn thèm khát thân thể của sư phụ nàng đâu. Thế nhưng mà ánh mắt này của hắn nhìn nàng sao nàng càng lúc càng thấy giống sư phụ ấy nhỉ?
Nam nhân hình như đang cố gắng áp chế lửa giận trong lòng, đáy mắt hắn càng lúc càng đỏ. Hắn xốc cá nướng trên đống lửa lên, nói:
"Mấy ngày trước ngươi nói thèm ăn cá biển tươi này, hôm nay tâm nguyện đạt thành rồi đấy. Tiếc là ở đây không có cà chua để sốt, gắng mà ăn đi!"
Nhiễm Nhiễm nín thở, việc nàng thèm cá biển chỉ nói với tam sư tỷ lúc chưa tới kinh thành, khi ấy sư phụ ngồi cạnh chắc cũng nghe. Tên cẩu hoàng đế hẳn sẽ không biết được lời này của nàng, vậy người này phải chăng là sư phụ đã trở về?
Nhiễm Nhiễm bắt lấy tay hắn, cẩn thận hỏi:
"Trước đây ở thác nước Tây sơn chúng ta từng làm gì?"
Hắn lại cúi đầu:
"Ngươi hỏi chuyện nào? Uống rượu, nghe đàn, hay ngươi dùng miệng hô hấp nhân tạo cho ta?"
Trời ạ, lời này đúng là không sai biệt vào đâu! Thế nhưng kẻ dùng thái độ và mấy lời càn rỡ như vậy nói ra lại có hơi không giống sư phụ trầm ổn. Lúc nói lời này khuôn mặt hắn đã kề sát bên nàng, nhìn qua giống như muốn hà hơi thổi ngạt cho tiểu đồ đệ đang quên cả thở.
Nhiễm Nhiễm đang bị cố định ván gỗ trên người nên không thể cử động, mắt thấy sư phụ càng ngày càng gần thì chỉ có thể hô lên:
"Sư phụ làm con sợ muốn chết, bây giờ còn ở đây trêu chọc người ta! Con còn tưởng người vĩnh viễn không thể trở về được nữa."
Vành mắt nàng đã đỏ ửng, Tô Dịch Thủy lại không hề cảm thấy bất ổn, chỉ lạnh lùng nhíu mày:
"Ta lại gần ngươi chút cũng không được? Không phải ngươi còn chủ động hôn Tô Vực hay sao?"
"Gì mà hôn với không hôn? Con rõ ràng vì xua đuổi suối linh mới bất đắc dĩ đem máu Chu Tước mớm cho hắn... Mà khoan, cái miệng kia không phải miệng của người hả, sao lại nói con chủ động hôn Tô Vực được?"
Bị cặp mắt vừa xinh đẹp vừa kỳ lạ của sư phụ nhìn chằm chằm khiến Nhiễm Nhiễm hơi hơi líu lưỡi, đến phút cuối nàng mới nhớ việc đó chỉ là mình bất đắc dĩ mà thôi. Mục đích là trừ ma, còn hôn cũng là hôn lên miệng của sư phụ...
Nhớ ra việc đó Nhiễm Nhiễm mới chợt phát hiện hình như mình đang thẹn thùng, nàng lập tức nói lời xin lỗi thành khẩn với sư phụ, dù muốn dù không thì nàng cũng tính là lợi dụng người.
Tô Dịch Thủy cúi đầu xuống hôn những lời nói còn sót lại. Cái hôn này mang theo một chút vội vàng, giống như xác định thứ quý giá dễ vỡ của mình lại lần nữa trở về với mình một cách lành lặn. Nhiễm Nhiễm bị thương không thể động đậy, nàng chỉ có thể để mặc cho sư phụ hôn mình đến không thở nỗi, lúc cả hai tách nhau ra Nhiễm Nhiễm để ý màu đỏ trong mắt người đã tiêu tan một chút.
"Sư phụ, người nói lời không giữ lấy lời..."
Sư phụ rõ ràng nói sau này sẽ giữ nghiêm bổn phận thầy trò, ai cũng không thể vượt rào nửa bước, sao hiện giờ lại còn muốn nhiệt tình hơn xưa? Được rồi, dù trước đây nàng có "lợi dụng" sư phụ nhưng ít ra cũng có lý do đường đường chính chính, còn bây giờ nguyên nhân là sao vậy?
Thật ra Tô Dịch Thủy cũng có lý do chính đáng. Ngụm máu linh Chu Tước kia rất có tác dụng, ngay lập tức đã cầm lại ma tính của suối linh. Linh hồn của Tô Vực chỉ vừa mới nhập vào, trước đây hắn dựa vào rồng kéo dài tính mạng nên hút không ít long khí, trên người tự động cũng có chút tính ma.
Một người vừa đoạt xác như Tô Vực căn cơ vẫn chưa vững chắc, kết quả máu Chu Tước cũng xem linh hồn Tô Vực như tà vật mà xua đi ra ngoài, suối linh bị hấp thụ vào miệng rồng cũng hợp thành một thể với linh hồn Tô Dịch Thủy. Tô Dịch Thủy bèn mượn sức mạnh từ suối linh nhân cơ hội từ trên thân rồng nhập lại vào cơ thể mình, chỉ là hắn chưa thể đem suối linh bóc tách ra khỏi bản thân, bình ngọc đã hủy, nếu như cưỡng chế đem nó bức ra thì chỉ sợ nó lại nhập lên người khác rồi tiếp tục tạo ra một trận gió tanh mưa máu. Thế nên Tô Dịch Thủy chỉ có thể biến cơ thể mình thành bình phép, tạm thời phong ấn nó lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.