Tiên Đài Có Cây

Chương 106: Trời Phạt Giáng Xuống

Cuồng Thượng Gia Cuồng

07/05/2024

Tử Quang tiên tôn không ngờ hai kẻ vi phạm luật trời lại còn mạnh miệng như thế, hừ lạnh một tiếng:

“Nếu không đi bằng thang trời thì các ngươi sẽ phải chịu áp lực của Thiên giới, đến tầng thứ bảy sẽ bị ép xuống phàm trần. Nếu các ngươi không muốn phí phạm thời gian thì vẫn nên ngoan ngoãn đi!”

Nhiễm Nhiễm nhìn về phía đó chỉ thấy những bậc thang bằng phẳng, thế nhưng nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện ra có gai nhọn lởm chởm nhô lên. Tô Dịch Thủy từng nói thang trời dẫn đường là để dẫn những kẻ đại ác đi hỏi tội, một khi bước lên đó thì cũng là một hình thức thừa nhận tội danh, mỗi một bước đạp lên gai nhọn sẽ không tự chủ được mà nhớ lại những tội nghiệt mình đã tạo ra, vạn bước là vạn kiếp, đợi lên đến đỉnh sẽ hối hận không kìm được mà khóc lóc thảm thiết. Tiết Nhiễm Nhiễm tự nhận mình không sai, vì sao phải đi vạn bước sám hối? Cho dù đứng ở Thiên giới chịu hỏi tội thì nàng cũng chẳng muốn mình sẽ lệ rơi đầy mặt mà quỳ sát đất xin tha.

Tô Dịch Thủy cũng nghĩ vậy, hắn nhạt giọng nói:

“Mong tiên tôn chớ cản đường...”

Nói xong hắn vung ống tay áo, quét cả qua người Tử Quang tiên tôn. Lần này mặt y đều đen lại, y đứng đầu trong tám vị thượng tiên thiên giới, chỉ dưới ba vị đế quân và Thiên tôn, địa vị tôn quý vô cùng, mà tiên lực cũng không phải hạng tép riu. Vậy nhưng ban nãy y lại bị một tên ma tiên nửa tàn phế phất áo vào mặt, lực gió từ tay áo kia lúc quét đến lại làm y hơi lung lay.

Việc này khiến Tử Quang tiên tôn vừa tức vừa kinh ngạc, trong khoảnh khắc cảm thấy tôn nghiêm bị xúc phạm y thoáng nghĩ sự tồn tại của ma tiên là cái dạng gì? Lai lịch bất chính như thế, chẳng lẽ thần lực so với thượng tiên đứng đắn còn mạnh hơn chăng?

Chu Tước chở hai người một mạch thẳng tới tầng trời thứ tư, đi thẳng không dừng lại. “Thái Huyền” nói: trời có chín tầng, mà đến tầng thứ sáu thì vật phàm không để tiếp cận. Chu Tước tuy là thánh thú nhưng cũng chưa thành tiên, vậy nên lúc bay gần đến tầng thứ bảy đã có dấu hiệu không thể tiếp tục.

Tô Dịch Thủy và Nhiễm Nhiễm cũng ý thức được điều này, vậy nên lúc sắp lên đến tầng thứ bảy thì họ bèn điểm nhẹ chân lên cánh Chu Tước nhảy thẳng lên tầng trời. Tuy Tô Dịch Thủy chỉ còn một nửa Nguyên Anh nhưng một nửa kia của hắn đã ở trên người Tiết Nhiễm Nhiễm, mỗi người cầm một nửa Nguyên Anh ma tiên vẫn có thể chống lại áp lực ở tầng này.

Đến tầng thứ tám, Nhiễm Nhiễm liền cảm giác được một sức nặng như núi đè xuống từ phía chân trời, giống như có một bàn tay vô hình cản họ đi tiếp. Nhiễm Nhiễm suýt chịu không nổi, nếu không phải được Tô Dịch Thủy kéo lại thì nàng đã ngã chổng đầu xuống dưới.

Tử Quang tiên tôn vẫn sa sầm mặt nhìn họ một mạch lên trên, lúc thấy cảnh này y bình tĩnh lại chút, đứng trên tầng thứ chín cười lạnh nói:

“Kẻ hèn phàm nhân há có thể tự leo lên trời? Nếu thật vậy thì những người phải trải qua ngàn kiếp vạn khổ mới có thể thăng tiên há chẳng phải đều trở thành trò cười sao? Mong hai vị tự lượng sức, biết điều bò lên thang trời đi, gai trên thang sẽ càng lúc càng mọc nhiều, nếu cứ chần chừ lâu như thế thì lát nữa bước lên sẽ càng chịu đau khổ.”

Lời này mang ý chế giễu mười phần, khiến người ta nghe xong liền thấy chói tai.

Tựa như cảm nhận được sự mệt mỏi của Nhiễm Nhiễm, Tô Dịch Thủy kịp thời giữ chặt tay nàng, chân khí từ trên người hắn không ngừng cuồn cuộn chảy xuống bảo vệ tâm mạch Nhiễm Nhiễm. Hắn nói:

“Trời cũng có hô hấp như người, nàng phải xác định đúng lúc. Khi trời thở ra thì ngưng, lúc trời hít vào thì tiến.”

Nhiễm Nhiễm hiểu rõ ý hắn. Trời có hô hấp, lúc nó thở ra ta sẽ không thể ngược gió mà tiến, có điều lúc nó hít vào thì có thể nhẹ nhàng đi lên. Tuy lời hắn nói có vẻ đơn giản, thế nhưng trên thực tế thì loại biến hóa rất nhỏ này rất khó phát hiện, cần phải có ngộ tính cực mạnh mới có thể phát hiện ra. Vậy nên Tử Quang tiên tôn nghe xong cũng chỉ cười lạnh, chuẩn bị xem trò hề của con nhóc.

Tiết Nhiễm Nhiễm nghe Tô Dịch Thủy giảng giải thì nhắm mắt lại, ngũ hành của nàng thuộc Mộc, mà nàng vẫn luôn tu luyện ở hồ sen băng Tây sơn nên từng lỗ chân lông trên người vô cùng mẫn cảm. Cây cối có thể nhạy bén cảm nhận được sự thay đổi trong không khí, quả trên cây luân hồi rơi xuống như nàng khi cảm nhận hơi thở của trời là phải dùng mỗi tấc da thịt, vì thế cũng chỉ hiểu mà không thể diễn đạt được thành lời. Cứ thế vài lần nàng thật sự cảm nhận được sự thay đổi rất nhỏ của dòng khí, không hề lãng phí chân lực mà cố gắng thả lỏng thân thể, ống tay áo bay lượn như thiên nga múa nhẹ trên cây, bồng bềnh trên tầng trời thứ bảy.

Tô Dịch Thủy cũng vậy, cả hai thuận theo trời mà đi, như diều gặp gió bay đến tầng thứ chín.

Tử Quang tiên tôn và mấy vị tiên đến sau đều không kìm được mà trợn mắt há mồm nhìn một tên ma tiên nửa tàn phế và một phàm nhân không cần cả thang trời mà có thể như lông chim nhẹ nhàng bay lên. Không kể đến việc vi phạm luật trời, chỉ tính đến cơ hội mở cổng thì hơn nghìn năm nay cũng chưa từng thấy phàm nhân nào có thể lên trời nhẹ nhàng như thế. Nếu như phàm nhân đều biết mánh khóe đầu cơ trục lợi vậy thì việc tu chân còn có ý nghĩa gì, thượng trung hạ tiên ở tiên ban chẳng phải sẽ kín chỗ? Vậy nên lúc hai kẻ Tây sơn rốt cuộc một mạch lên đến mở ra cổng Cửu Trùng Thiên thì ánh mắt của mấy vị thần tiên đều nhìn họ chẳng chút thiện cảm.

Vị Ngọc Liên tiên bị tiên dược “mời” ra khỏi tiên động cũng ở đây, nhìn cả hai bằng ánh mắt phức tạp.

Tiết Nhiễm Nhiễm không quan tâm đến những ánh mắt căm thù của chúng tiên, chỉ nhìn quanh bốn phía tìm kiếm bóng dáng của tiên dược. Ở tiên giới này nàng chỉ có một người quen, nếu như tìm được hắn cũng dễ làm việc, chỉ là nhìn quanh một vòng cũng chẳng thấy người kia đâu.

Tử Quang tiên tôn tựa hồ đoán được nàng đang tìm ai, lạnh nhạt nói:

“Dược tiên thân là hạ tiên mà tự ý can thiệp vào chuyện sống chết ở Nhân giới nên đã bị Thiên tôn phạt cấm túc ở tiên động.”

Nhiễm Nhiễm thở dài một hơi:

“Ra là thiên giới và nhân giới cũng chẳng có gì khác biệt, người làm thì sẽ phạm sai lầm mà mắc lỗi, kẻ không làm thì có thể ưỡn ngực bày ra bộ dạng thánh nhân...”

Lời này nói ra khiến da mặt chúng tiên cũng căng thẳng, kỳ thật họ cũng cảm thấy lần chịu phạt này của tiên dược có hơi bất công, chỉ vì Tử Quang tiên tôn thêm mắm dặm muối lên án một phen đã làm tiên dược bị giáng tội. Bọn họ không muốn đắc tội Tử Quang tiên tôn nên không dám nói nhiều, việc trừng phạt Thuẫn Thiên lần này là do Tử Quang sai phái, tuy lật đổ bốn ngọn núi sẽ gây ra thương vong nghiêm trọng nhưng nếu có thể hàng phục được Thuẫn Thiên nhập ma cũng là một hồi công đức vô lượng.

Tiếc là chuyện tốt như vậy lại bị Tô Dịch Thủy, con nhóc kia cùng với tiên dược đoạt mất. Tử Quang tiên tôn thấy vậy thì lấy làm không vui, hơn nữa nếu tiên dược lại dùng công đức này thì tất sẽ như diều gặp gió mà thăng làm thượng tiên. Đáng tiếc thượng tiên trên Thiên đình chỉ có thể là tám vị, nếu hắn muốn thăng tiên thì phải hạ một người xuống. Vậy nên một hồi cáo trạng của Tử Quang tiên tôn này thực rất vi diệu, chúng tiên đều đã thành tiên tinh nên chỉ hiểu rõ chứ không nói toạc ra, ai nấy tự hiểu là được.

Tử Quang tiên tôn cũng nhận ra con nhóc này miệng lưỡi rất sắc bén, có điều đây là Thiên giới, Thiên tôn đã có quyết định với hai kẻ cả gan làm loạn này nên dù nàng ta có nhanh mồm dẻo miệng múa mép khua môi thì cơ hội xoay chuyển cũng không nhiều lắm. Y lạnh lùng mà day day mày trắng, nói:

“Lãng phí thời gian cũng đủ rồi, nhanh theo ta gặp Thiên tôn trước khi cổng trời đóng lại.”

Nói xong y liền cùng một nhóm tiên nhân giẫm lên mây lành đi thẳng về phía trước.

Tô Dịch Thủy và Nhiễm Nhiễm nhìn thoáng qua nhau, sau đó nắm chặt tay đi theo bọn họ. Thiên tôn nơi tiên giới là người tu hành vạn năm đạt được thân thể bất diệt, trải qua chín trăm chín mưới chín kiếp nạn, là khởi đầu của vạn vật nên đã sớm luyện hóa thành vô hình. Lúc bọn họ tiến về trước thì đi tới một hóa cảnh hư vô, nơi đây toàn khói nước mênh mang, chỉ có một tấm gương nước hiện ra trước mắt họ. Các vị tiên nhân cung kính đứng thành hai hàng hai bên, chắp tay chờ đợi Thiên tôn chỉ dạy.

Đúng lúc này gợn nước hơi động, có một giọng nói vang lên từ hư không:

“Tô Dịch Thủy, Tiết Nhiễm Nhiễm, hai ngươi thật vô lễ cứng đầu, có thang trời nhưng không chịu đi. Chẳng lẽ quy định ở Thiên giới trong mắt các ngươi chẳng có ý nghĩa?”

Tô Dịch Thủy nhàn nhạt đáp:

“Cái gọi là quy tắc nhất định phải từ quần chúng mà ra, quy tắc trên thế gian hết thảy đều là như thế, chỉ có Thiên quy là khiến người ta khó mà hiểu được. Trời tạo ra quy định, có ai đồng ý không?”

Tử Quang tiên tôn nghe vậy thì biến sắc, quở mắng:



“To gan, các ngươi đang nói chuyện với Thiên tôn đó, ngài là tổ của vạn vật, lời ngài nói ắt là thiên quy!”

Nhiễm Nhiễm kỳ quái nhìn y, nhỏ giọng nói:

“Nếu không phải lên trời quá khó thì ta còn nghi ngờ mình đã vào hoàng cung phàm trần, nơi vượt khỏi mặt đất này vậy mà cũng có loại người thúc ngựa ngửi rắm...”*

*(Ý chỉ loại người nịnh bợ tâng bốc. Vì đây có vẻ là một câu chơi chữ nên mình không dịch sát nghĩa nha).

Tử Quang tiên tôn tức đến xanh mặt, có điều đấu võ mồm với mấy tên phàm nhân có vẻ mất thân phận nên y chỉ lạnh lùng trừng mắt với nàng một cái, chuẩn bị xem kết cục của nàng chốc lát sẽ như thế nào.

Nghe Tô Dịch Thủy nói vậy, giọng điệu Thiên tôn lại rất bình thản:

“Không uổng là một ma tiên ngàn năm khó gặp, nổi loạn từ trong xương cốt. Thiên quy không phải do người hay thần quyết định, cũng không phải được quyết định bởi ta mà thuận theo quy tắc của trời đất, nếu không thì càn khôn đảo loạn, dù là người hay thần cũng khó tránh khỏi nạn kiếp. Các ngươi xem trộm sách trời là thật, nếu không chịu phạt thì lấy gì để kẻ khác tin phục, sao có thể răn đe kẻ gây rối?”

Ngữ khí của Thiên tôn rất bình đạm, thế nhưng gương nước đã bắt đầu gợn sóng, giống như trời phạt lôi đình đã ở ngay trước mắt.

Nhiễm Nhiễm lại cất cao giọng nói:

“Tiểu nữ có chuyện không rõ, xin hỏi Thiên tôn, sách trời là tồn tại cấm kỵ của Thiên giới, người phàm không thể tiếp cận. Vì sao hai mươi năm trước ta lại có thể lén xem trộm Thiên cơ, thậm chí trộm được một tờ về Nhân giới?”

Thiên tôn trầm mặc một chút, trả lời:

“Tiết Nhiễm Nhiễm...cũng nên gọi ngươi là Mộc Thanh Ca. Ngươi có biết Tô Dịch Thủy vốn là Nguyên Dương đế quân, vì phạm phải luật trời nên mới lịch kiếp đầu thai vào nhân thế. Bản mệnh của hắn kỳ lạ, nguyên nhân là do hắn vốn không phải người. Mệnh hắn vô duyên, vì ngươi sửa lại mới sinh ra nghiệt duyên của các ngươi hiện giờ. Năm xưa sách này đột nhiên trà trộn trong nhân giới rơi vào tay ngươi cũng là việc lỳ kỳ không thể nhìn thấy, vậy nên ta cũng không thể nói rõ được là nó mất đi ra sao.”

Nghe Thiên tôn nói thế, sắc mặt của mấy vị thần tiên đều biến đổi. Nội bộ thiên giới sẽ do Thiên tôn đứng đầu, bên dưới có ba vị đế quân chưởng quản các tiên nhân, trong đó Nguyên Dương đế quân chính là vị nam thần tối cao, các nam thần tiên khi phi thăng nếu muốn vào hàng tiên ban thì phải yết bái qua hắn.

Đã lâu rồi bọn họ chưa gặp qua vị đế quân này. Tiên nhân hạ phàm lịch kiếp cũng giống như quan lại bị giáng chức, đó đều là việc không ai muốn trải qua, giờ họ đã biết rằng Tô Dịch Thủy lại là Nguyên Dương đế quân chuyển thế! Ban đầu họ chỉ biết Nguyên Dương đế quân phạm thiên điều, bị Thiên tôn cưỡng chế cấm túc, hắn bị nhốt trong động hồi lâu nên họ cũng không nghe phong thanh việc Nguyên Dương đế quân này đầu thai chuyển thế khi nào. Nhưng giờ một đế quân đang tốt đẹp sau một phen lịch kiếp chốn nhân gian lại thành một ma tiên nửa tàn phế không có hy vọng thăng tiên, cục diện này thật khó thu dọn, sợ là Thiên tôn cũng đau đầu.

Tiết Nhiễm Nhiễm nghe vậy thì không khỏi trừng mắt, quay đầu nhìn về phía Tô Dịch Thủy. Hắn thế mà từng là đế quân, trước kia rốt cuộc là phạm phải điều luật không thể tha thứ gì mà lại bị giáng chức vào Nhân giới, lại phải trải qua vận mệnh chông gai gập ghềnh như thế này?

Đáng tiếc Thiên tôn có vẻ không muốn nhiều lời, chỉ lạnh lùng nói:

“Mặc kệ thế nào, ngươi hai lần xem trộm thiên thư khó thoát khỏi trách phạt. Dựa theo thiên quy thì ngươi phải chịu lôi đỉnh diệt thần, vĩnh viễn không được siêu sinh! Tô Dịch Thủy tự hủy Nguyên Anh nhúng tay vào chuyện sinh tử, để Mộc Thanh Ca chết đi sống lại làm rối loạn luân hồi cũng chịu chung hình phạt, hai vị có không phục chỗ nào không?”

Lúc này phía chân trời đột nhiên lại xuất hiện một đám mây lành, sau đó vang lên giọng của một nữ tử:

“Sách trời bị mất trộm không rõ nguyên nhân, nếu cô gái này vô tình nhặt được, lại không chịu nổi tò mò nhìn trộm thì về tình về lý đều có thể tha thứ, sao có thể phạt nặng như vậy?”

Mọi người nghe tiếng nhìn lại, chỉ thấy một nữ tử tóc dài xõa vai, trên trán điểm một vầng sáng hình bán nguyệt, được một vài vị tiên nữ hộ tống cưỡi mây mà đến. Phía sau nàng chính là vị tiên dược đáng lẽ đang bị cấm cửa trong hang.

Các tiên nhân thấy vậy vội hành lễ với nàng.

Nhiễm Nhiễm lúc này mới biết thì ra nàng chính là tiên lữ cùng phi thăng với Thiên tôn, hiện giờ là Huyền Thiên thánh mẫu của Thiên giới. Thiên Tôn đã luyện hóa thành vô hình nhưng Huyền Thiên thánh mẫu thì không muốn vậy, thế nên nàng vẫn giữ bộ dáng cao nhã thánh khiết của con người.

Thấy Huyền Thiên thánh mẫu đi đến, Thiên tôn hình như không vui, mở miệng nói:

“Nàng không phải đang tu luyện ở Dao sơn Tây thiên sao, đến đây làm gì?”

Tiên dược không muốn làm Huyền Thiên thánh mẫu khó xử, lập tức quỳ nhận tội:

“Là hạ tiên cả gan muốn cầu xin cho hai người bạn ở nhân gian mới làm phiền đến thánh mẫu, hi vọng tránh cho họ một kiếp!”

Nghe xong lời này, Thiên tôn lạnh lùng nói:

“Ngươi đã thăng tiên mà còn không dứt được tình nghĩa chốn nhân gian, việc này chính là cấm kỵ! Vốn chỉ phạt ngươi cấm túc ba năm, giờ xem ra phải cần mười năm mới đủ! Nếu ngươi lại tự tiện ra ngoài thì phải chịu sét lôi đỉnh diệt thần, sau đó trở lại nhân giới mà rèn luyện trở lại!”

Thấy Thiên tôn tức giận, tiên dược đương nhiên kinh hãi, lập tức nhận phạt. Về phần Huyền Thiên thánh mẫu đã mở miệng, Thiên tôn cũng không thể không màng đến mặt mũi của nàng, chỉ có thể hòa hoãn nói:

“Nàng luôn không màng đến sự vụ Thiên giới nên sẽ không hiểu rõ đúng sai trong việc này, bọn họ cả gan làm loạn, nếu không trừng phạt thì không thể răn đe. Nàng không nhúng tay mới tốt.”

Huyền Thiên thánh mẫu lại bất động thanh sắc, lạnh lùng nói:

“Ta không màng đến chuyện thiên giới là vì đau lòng con gái đã mất của ta, năm đó lúc ta và chàng phi thăng thì trong bụng ta đã có cốt nhục, tiếc là ta vì phi thăng chứng đạo mà phải bỏ đi máu thịt trong bụng mình. Vậy nên ta không đành lòng để nó hồn phi phách tán, đến một gốc cây bồ đề bên Dao Trì gửi nó lên, trải qua nghìn năm là có thể hóa quả thành hình trở thành tiên. Tiếc là cái cây kia lại khô héo trong một đêm, quả sinh ra cũng mất tung mất tích. Tiết Nhiễm Nhiễm này cũng là quả sinh ra trên cây, ta rất thích nên muốn giữ lại nàng, mong Thiên tôn thành toàn cho ta chút mặt mũi!”

Nhiễm Nhiễm lại trừng lớn mắt. Nàng lên trời lần này vốn đã chuẩn bị tâm lý cho việc bị phạt, không nghĩ tới ngay cả người có thân phận tôn quý như Huyền Thiên thánh mẫu cũng ra mặt bảo vệ nàng. Xem ra tiên dược ở Thiên giới tuy địa vị không cao nhưng quan hệ lại rất rộng!

Tử Quang tiên tôn không đoán được Huyền Thiên thánh mẫu lại tự mình ra mặt cầu xin cho một nữ tử thế gian, nghĩ tiên dược đứng giữa làm khó dễ nên mày y nhăn lại. Tiên dược đi quá giới hạn thế này thật không có quy củ, vì thế y bèn mở miệng nói:

“Thánh mẫu không biết Tô Dịch Thủy kia là Nguyên Dương đế quân, vốn sau khi lịch kiếp có thể trở về tiên ban, ai ngờ bị nàng kia rình xem thiên cơ, sửa lại mệnh cách mà liên lụy. Hắn tu thành thân ma tiên, lại bị hủy một nửa Nguyên Anh, sau đó tạo nên một đoạn nhân duyên hoang đường. Mấy ngày trước họ đã thành thân, Nguyên Dương đế quân hoàn toàn không thể trở về được nữa, lại còn cùng nàng ta vi phạm thiên điều, nếu như không phạt hai người này thì kẻ khác làm sao tin phục?”



Huyền Thiên thánh mẫu sau khi đến đây tuy quét mắt nhìn Tiết Nhiễm Nhiễm vài lần nhưng vẫn chưa nhìn tới Tô Dịch Thủy, sau khi nghe Tử Quang tiên tôn nói lời này thì nàng mới nhìn sang, đôi mắt vô cùng đẹp đẽ nhưng lại lộ ra ánh sáng hung ác không khác lắm với sói mẹ.

Nhiễm Nhiễm không nhịn được dịch người chặn tầm mắt Tô Dịch Thủy, không cho thánh mẫu nhìn phu quân mình. Thánh mẫu thấy Nhiễm Nhiễm giống gà mái bảo vệ con thì ánh mắt trở nên dịu dàng hơn, bước từng bước về phía Nhiễm Nhiễm, nói:

“Căn cơ và tu vi của ngươi đều là thượng thừa, nghe tiên dược nói lần này ngươi cứu được bá tánh bốn phương, công đức vô lượng, việc này trời cao sáng tỏ sẽ tự biết ngươi tốt. Nếu như các ngươi thành tâm nhận sai thì Thiên tôn cũng sẽ không phạt nặng các ngươi.”

Nhiễm Nhiễm nghe khuyên, lại nghiêm túc nói:

“Nếu thành tâm nhận sai thì Thiên tôn sẽ miễn tội chết cho chúng ta ư?”

Có lẽ vì vài phần tình cảm với thánh mẫu, lần này Thiên tôn mở miệng nói:

“Trong mạng số của các ngươi không hề có đoạn nhân duyên này, nếu như các ngươi chịu chấm dứt nghiệt duyên, từ đây không gặp nhau nữa thì có lẽ sẽ còn một con đường sống. Tô Dịch Thủy đã tự hủy một nửa Nguyên Anh, tiên cách cũng hủy nhưng có thể trải qua mấy trăm năm ở Nhân giới, ngày ngày sống cuộc sống của một thần tiên rồi chết tại nhà, vào luân hồi lại tu tiên trở lại. Còn Tiết Nhiễm Nhiễm, ngươi tiên duyên quá sâu, lại cứu bá tánh thương sinh nên phúc duyên không cạn, nếu như có thể vượt qua ải tình chia tay với Tô Dịch Thủy thì tương lai nhất định có thể thăng lên hàng Thượng tiên. Giải quyết như thế hai ngươi thấy thế nào?”

Tiết Nhiễm Nhiễm và Tô Dịch Thủy nhìn nhau, không cần truyền âm mật, từ ánh mắt lẫn nhau họ cũng đã biết đáp án. Nhiễm Nhiễm chậm rãi quay đầu, cao giọng nói:

“Không cần đâu, nếu khó thoát trời phạt thì chúng ta bằng lòng chịu. Chỉ là ta muốn hỏi hôm nay phạt mấy lần, nếu may mắn sống sót có phải sẽ tiếp tục phạt, không chết không thôi?”

Thiên tôn đáp:

“Chưa từng có ai sống qua lôi đỉnh diệt thần, nếu ngươi có thể trụ nỗi thì đương nhiên sẽ tính là phạt xong, từ nay về sau xóa sạch nợ nần.”

Ý của Thiên tôn rất đơn giản, một là chết, hai là chia tay. Xem trộm sách trời vốn chỉ là cái cớ, cái mà Thiên giới coi trọng chính là hai kẻ không có duyên nợ lại cố ý kèn cựa với nhau, vậy nên dù là dùng thiên lôi bổ xuống cũng phải bổ ra hai kẻ đang sống sờ sờ này!

Nhiễm Nhiễm nắm chặt tay Tô Dịch Thuỷ, cất cao giọng nói:

“Nếu đã vậy, bọn ta quyết định chết cũng không rời, Thiên tôn cứ phạt đi!”

Lời này khiến sắc mặt của Huyền Thiên thánh mẫu rất khó coi, nàng kéo tay Nhiễm Nhiễm nói:

“Bị lôi đỉnh diệt thần đánh trúng thì linh hồn sẽ bị huỷ diệt không thể vào luân hồi, sao ngươi lại lỗ mãng mà đồng ý như vậy, chẳng lẽ ngươi...”

Thánh mẫu chỉ nói một nửa thì biểu tình trở nên kỳ lạ, sau đó chậm rãi buông lỏng tay ra, không hề nói tiếp. Có lẽ nàng cảm thấy Tiết Nhiễm Nhiễm ngang bướng hồ đồ, không cần khuyên giải nữa.

Thiên tôn giống như đoán được hai kẻ này sẽ chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, nghe vậy chỉ lạnh lùng nói:

“Nếu đã vậy thì các ngươi không được đổi ý!”

Vừa dứt lời hai người đột nhiên bị xích sắt quấn quanh, đây là xích trói tiên, đã trói sẽ không thể thoát được. Sau khi bị chế trụ thì trên đỉnh đầu hai người chợt loé ra sấm sét dài như rồng bay, so với trời phạt vạn kiếp càng thêm đáng sợ. Một khi bị thứ này đánh trúng thì linh hồn và thân thể sẽ lập tức bị huỷ diệt đến hầu như không còn, vĩnh viễn không được siêu sinh.

Tử Quang tiên tôn nhìn vẻ vội vàng của tiên dược mà cười lạnh, sau đó chắp tay về phía chân trời:

“Thiên tôn thánh minh, chỉ có làm như thế mới có thể ổn định Thiên giới, khôi phục bình yên!”

Vừa dứt lời, y đã bị Huyền Thiên thánh mẫu lạnh lùng liếc mắt, khoé miệng khẽ nhếch khiến y không rét mà run. Tử Quang bèn kính cẩn cúi đầu, trong lòng thầm mắng: Chúng tiên tôn kính nàng vì nàng từng là tiên lữ của Thiên tôn, giờ Thiên tôn đã hoá vô hình, cái gọi là phu thê cũng chỉ có tiếng mà không có miếng, Huyền Thiên thánh mẫu này luôn xa rời quần chúng, dù đắc tội nàng thì có làm sao?

Nhiễm Nhiễm và Tô Dịch Thuỷ bị trói một chỗ, nước mắt như suối lăn trên gò má nàng:

“Ta và chàng vừa thành thân lại phải chia cắt... Ta thật sự lưu luyến chàng...”

Tô Dịch Thuỷ cúi đầu hôn lên nước mắt trên khoé mắt nàng:

“Ngoan, tin tưởng ta...”

Nhiễm Nhiễm gật đầu, sau đó cất giọng nói to:

“Đến đây đi!”

Thiên tôn tựa hồ thở dài một hơi, tiếng thở dài giống như bất lực của người cha khi đối diện với đứa con không nghe lời.

Sấm sét trảm tiên như một con rồng ầm ầm lao tới, bổ thẳng xuống đỉnh đầu Tiết Nhiễm Nhiễm, ai ngờ lôi đình cuốn theo giận dữ khi cách một tấc đỉnh đầu nàng lại chợt vỡ ra, đột nhiên im bặt.

Tử Quang tiên tôn đứng nhìn một bên, không khỏi kinh ngạc hô nhỏ:

“Chuyện gì vậy, sao nàng có thể tránh khỏi sét trảm tiên?”

Lúc này Thiên tôn chợt nhiên mở miệng:

“ Tử Quang, sao trên người nàng lại có tiếng máy thai?”

Sấm sét trời phạt sẽ không làm hại đến một sinh mạng mới bắt đầu, đây là quy tắc mà chúng tiên đều biết. Trước đây Tử Quang tiên tôn cũng từng báo với Thiên tôn Tiết Nhiễm Nhiễm này vẫn chưa gả đi, tuy mới ngắn ngủi mười ngày thành thân nhưng làm sao lại có con trong thời gian ngắn như vậy. Chẳng lẽ Tử Quang tiên tôn lơ là nhiệm vụ, che giấu sự thật ư?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Tiên Đài Có Cây

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook