Tiên Đạo Đệ Nhất Tiểu Bạch Kiểm
Chương 200: Bệnh gà
Nhất Thập Tứ Châu
19/10/2021
Đồ Long nghe lệnh.
Lâm Sơ thầm nghĩ mình hạ một vài mệnh lệnh cũng không có vấn đề gì cả.
Từ bao đời nay, ý tưởng về cứu trợ lũ lụt cũng không khác biệt lắm, ngăn nước, cứu người, phòng dịch —— sau đó sắp xếp thứ tự ưu tiên tùy theo tình huống cụ thể.
Đương nhiên, một nguyên nhân quan trọng khác là, có nguồn cung Phượng Hoàng Sơn Trang ở đây, chẳng lo thiếu tiền.
Chờ công việc cứu trợ Giang Nam dần dần bước lên quỹ đạo, dần dần gọn gàng ngăn nắp —— đội ngũ khâm sai triều đình mới tới.
Thủ lĩnh là vẻ mặt đen đủi Tiêu Tuyên.
—— người này thất bại trong cuộc tranh đoạt ngôi vị với Tiêu Linh Dương, đang vui mừng khôn xiết, nào ngờ bị Tiêu Linh Dương ghi hận trong lòng tung cho một vố, tìm kế, tạo ra một tước vị mới tương tự với Nhiếp Chính Vương —— để tên này mỗi ngày phải thượng triều hạ triều, phải ở lâu dài trong cung, hợp tác với hoàng đế xử lý chính vụ, làm Tiêu Tuyên tức đến run người.
Ban đầu Tiêu Tuyên không tình nguyện đến Giang Nam thu thập cục diện rối rắm lắm, như cha mẹ chết, nhưng sau khi nhìn thấy tình hình cứu tế khởi sắc, vui mừng quá đỗi, đi thăm hỏi Lâm Sơ, tung hô biểu tẩu cứu ta khỏi nước sôi lửa bỏng, đệ đệ vô cùng cảm kích.
Lâm Sơ: “?”
Tiêu Tuyên đảo mắt chợt thấy Vô Quý, lại nhào tới, bế Vô Quý lên ra vẻ yêu quý: “Lâm huynh, ngươi lại sinh thêm một đứa nữa với y à? Y đi niết bàn rồi, một mình ngươi chăm, chẳng phải rất mệt mỏi sao?”
Lâm Sơ: “…… à.”
—— đệ đệ cũng bị lừa giống như con gái nhỏ, hiện giờ Tiêu Tuyên và Tiêu Linh Dương đều cho rằng Tiêu Thiều đi niết bàn, không biết ngày nào mới trở về.
Tiêu Tuyên ra vẻ hiếu thuận: “Biểu tẩu, hay là ta sang chăm cháu với ngươi, như vậy, sẽ không phải ở thủ đô chịu khổ cực nữa……”
Lâm Sơ: “?”
Bất quá, chưa đợi Lâm Sơ kịp phản ứng, Tiêu Tuyên đã bị Vô Quý cào mặt một cái.
Tiêu Tuyên: “……”
Hắn hậm hực thả Vô Quý xuống, nhưng đôi mắt vẫn chằm chằm quan sát nó.
“Lâm huynh, đứa nhỏ này thật giống ngươi.”
Lâm Sơ: “Hở?”
Vô Quý giống hắn?
—— chưa từng có ai nói như vậy cả.
“Mới gặp thì chưa nhận ra đâu.” Tiêu Tuyên cẩn thận đánh giá: “Nhưng ta duyệt vô số mỹ nhân, đảm bảo đứa nhỏ này sau khi lớn lên sẽ như cùng tạc một khuôn với ngươi.”
Lâm Sơ: “Ta không thấy vậy.”
Vô Quý cũng nghiêng nghiêng đầu, ngó ngó Lâm Sơ, sau đó lắc đầu.
“Bởi vì y phục với thần thái chưa giống thôi.” Tiêu Tuyên kiên trì: “Ngươi đổi cho tiểu chất* một bộ bạch y xem nào.” (cháu trai)
Lâm Sơ lấy ra một bộ trường y tuyết trắng mà Trái Cây mặc hồi bé.
Vô Quý cởi áo đen dày nặng hoa lệ ra, thay bạch y.
…… Vẫn không giống.
Tiêu Tuyên nói: “Đôi mắt quá đỏ.”
Vô Quý liếc mắt khinh thường một cái, chớp chớp mắt, tròng mắt huyết hồng chuyển thành màu đen.
Vẫn như cũ không giống.
Lâm Sơ tiếp tục xem công văn, không quan tâm Tiêu Tuyên vớ vẩn nữa.
“Ánh mắt quá tà.” Chỉ nghe Tiêu Tuyên nói: “Lâm huynh, ngươi nhìn lại đi.”
Lâm Sơ ngẩng đầu, thấy Tiêu Tuyên dùng một dải buộc tóc che khuất đôi mắt Vô Quý.
—— chỉ còn lông mày, chiếc mũi, cái miệng, Lâm Sơ phát hiện, đứa nhỏ này, thật sự là giống Doanh Doanh như từ một khuôn khắc ra vậy.
—— mà Doanh Doanh, là dựa theo dáng hình hắn mà lớn.
Theo tính chất bắc cầu, Vô Quý thật sự giống hắn?
Lâm Sơ nhăn nhăn mày, hỏi Vô Quý: “Bề ngoài con sinh ra thế nào?”
“Trời sinh địa thành.” Vô Quý chạm chạm mặt mình: “Con không phải trái cây chiếu theo người khác lớn lên.”
—— vậy thì cũng quá trùng hợp.
Sau đó Vô Quý nhíu mày: “Có thể vì người giúp con độ kiếp, con trả nhân quả, hừ.”
Nó liếc Lâm Sơ, lạnh nhạt nói: “Con đã cảm thấy mặt này không vừa mắt từ lâu rồi, con không muốn trưởng thành như vậy.”
Lâm Sơ mặt vô biểu tình: “Ồ.”
Tiêu Tuyên: “Thế con muốn trưởng thành thế nào?”
Vô Quý lại lần nữa trở về đôi mắt huyết hồng nhìn hắn, quỷ dị cười cười: “Liên quan gì đến ngươi.”
Tiêu Tuyên bỗng nhiên rùng mình một cái, tựa như đụng phải thứ gì khủng bố, lùi về phía sau vài bước, thời gian kế tiếp cũng không còn tự nhiên.
Lâm Sơ: “Ngươi làm sao vậy?”
“Không có gì……” Ngữ khí Tiêu Tuyên chẳng còn sôi nổi, gian nan mà nuốt nước miếng: “Ta chỉ là…… nhớ tới một người. Mặc dù ngoại hình không giống…… nhưng……”
Giọng điệu hắn đã hơi run rẩy.
Lâm Sơ: “Là ai?”
“Đen đủi.” Tiêu Tuyên không nói gì nữa, chuồn mất dạng.
Lâm Sơ cũng chẳng để ý rốt cuộc hắn nhớ ra ký ức đen đủi nào, vẫn như cũ quản lý sự vụ Giang Nam.
Thấm thoắt thoi đưa, lại qua vài thàng, hắn bôn ba rất nhiều nơi ở Giang Nam, làm rất nhiều chuyện, cứu những đứa trẻ bẩn thỉu trong bùn, tự tay phát cháo trong lều vải.
Phố phường dường như lưu truyền rất nhiều mỹ từ tán dương hắn, nhưng mà hắn cũng chẳng nghe.
Sau khi sự tình Giang Nam dần dần bước lên quỹ đạo, Lâm Sơ lại mất gần hai năm, đưa Vô Quý đi rất nhiều nơi, gặp chuyện bất bình, cũng tiện tay giúp đỡ không ít.
Hai năm.
Qua cơn lũ lụt Giang Nam, thiên hạ mưa thuận gió hoà, hân hoan thịnh vượng.
Bởi vì Lâm Sơ vừa đưa Vô Quý du ngoạn thắng cảnh danh sơn, vừa thường xuyện nhận thỉnh cầu của hai tên đệ dệ, cho nên công việc của hắn rất bận, hoặc là tự phát, hoặc là người lạ gửi gắm. Khi thì đi sửa tiên môn nào đó, khi thì giải quyết yêu thú hùng cứ một phương, khi thì phá án tham ô hủ bại, khi thì xuống núi giúp đỡ người nghèo —— cộng với vết thường của đại quốc sư từ Phượng Hoàng Sơn Trang dần dần lành lặn, bắt đầu chỉnh đốn tiên đạo, hai năm nay, thanh danh hắn trong tiên đạo dần dần thơm như hoa lan tỏa hương.
Chỉ là……
“Xin lỗi, vị tiên tử này, tại hạ đã có người trong lòng, thứ không thể nhận.” Hắn nhẹ nhàng cự tuyệt chuỗi ngọc của một vị tiên tử.
Sau đó, hắn nghe thấy vị tiên tử sau lưng cắn cắn khăn tay, nói với người bạn đi cùng: “Phụ thân ta chính là chưởng môn Nam Hải Kiếm Phái, cũng giàu nhất nhì thiên hạ, vẫn còn chưa đủ bao dưỡng tiên quân?”
Đồng bạn tiên tử phụ họa: “Ai, đúng vậy. Mặc dù Đại tiểu thư Phượng Hoàng Sơn Trang mới là phù bà giàu nhất thế gian, chúng ta vẫn còn thua kém nàng, nhưng Lâm tiên quân cũng đâu còn là thiếu niên lang băng thanh ngọc khiết, có con rồi, cũng phải hạ thấp tiêu chuẩn một chút chứ.”
Tiên tử tiếp tục khóc lóc kể lể: “Nhưng Lâm tiên quân đẹp như vậy, còn nhẹ nhàng, ta không bỏ được, ta phải đi tìm cha ta, tuyệt đối không để nữ nhân khác như hổ rình mồi nhanh chân đến trước.”
Lâm Sơ nghe xong đầu đầy dấu hỏi.
Tiên đạo bất chính thế nào, rất nhiều năm trước hắn đã được trải nghiệm.
Chỉ là, bất chính, cũng không thể như này được.
Hiện tại hắn rất giàu có, có thể coi là giàu nhất thiên hạ, tài sản Phượng Hoàng Sơn Trang, tài sản Thanh Minh động thiên, mèo sau khi phi thăng cũng để lại Phù Thiên Tiên Cung cho hắn, à, hắn còn quốc khố có thể tùy ý sử dụng nữa.
Hẵn cũng rất quyền lực, có thể coi là người quyền lực nhất thiên hạ, hoàng đế Đại Hạ và Tuyên thân vương đều là đệ đệ hắn, không gì không nghe theo hắn —— hơn nữa hắn còn là các chủ Kiếm Các.
Tu vi hắn cũng rất cao, người đương thời không ai có thể sánh bằng —— mà sau khi lĩnh ngộ《 Trường Tương Tư 》 cùng 《 Tịch Diệt 》 , cảnh giới thực tế của hắn đã vượt xa độ kiếp, chỉ cần tâm niệm vừa động, có thể dẫn đến lôi kiếp phi thăng.
Ngoại hình hắn cũng không tệ, cũng không thấp, Thanh Lư thường xuyên khóc thét khi bị phạt đứng rèn luyện dáng vẻ, hỏi rằng bao giờ con mới được tiên nghi như sư tôn.
Nhưng vì cái gì, Lăng Phượng Tiêu có những điều kiện này, thì thành phú bà người người mơ ước —— còn hắn, lại thành tiểu bạch kiểm người người muốn bao?
Lâm Sơ nghĩ trăm lần cũng không ra, chuyện này thực sự làm hắn buồn rầu.
Làm hắn buồn rầu còn có hai chuyện nữa.
Một là Vô Quý.
Vô Quý thật sự chẳng hề thay đổi.
Nó là tà vật trời sinh, theo bản năng muốn đi giết người, theo bản năng hấp thụ oán khí, dẫu cho đi bao nhiêu nơi như vậy rồi, nhìn Lâm Sơ cứu bao nhiêu người, nó vẫn lạnh nhạt mà nhìn thế giới.
—— thậm chí nó chẳng muốn đi theo Lâm Sơ, nhưng vì nhân quả dây dưa, Lâm Sơ giúp nó độ hóa hình kiếp, nó phải báo ân, giống như mèo đen báo ân Tiêu Thiều độ lôi kiếp phi thăng giúp vậy.
Thường ngày Lâm Sơ quan sát, nó cũng không thể thương tổn Lâm Sơ, ngược lại cũng tốt, sống yên ổn với nhau vô sự. Một chuyện khác, hắn không biết phải làm thế nào.
Đêm đó, hắn đang ngủ, vẫn đặt chiếc lông phượng hoàng dưới gối.
—— hai năm nay, hắn phát hiện, mỗi khi ngủ cạnh chiếc lông, thần hồn hắn sẽ đi vào mộng gặp gỡ gà con.
Quả nhiên, vừa vào mộng, đã nghe thấy một tiếng “Pi” yếu ớt.
Lâm Sơ bế gà con lên.
Gà con gian nan nâng nâng mí mắt, dựa vào ngực hắn: “Pi.”
Hắn nhẹ nhàng xoa xoa gà con: “Rốt cuộc ngươi bị làm sao vậy?”
Gà con tựa hồ rất khổ sở, rũ đầu xuống: “Pi.”
Độ ấm trong lồng ngực, đã hơi lạnh.
Kể từ lần đầu Lâm Sơ mơ thấy gà con vào hai năm trước, nó càng ngày một suy yếu, từ khỏe mạnh xuống ốm yếu, hiện giờ đã là trạng thái thoi thóp hơi thở.
Ban đầu Lam Sơ hoài nghi Vô Quý gây khó dễ, nhưng lại phát hiện Vô Quý cũng không hẳn chán ghét lông này, thậm chí đôi khi còn xách chiếc lông lên nói chuyện với nó, gọi nó “Tiểu Phượng Hoàng” —— thái độ còn tốt hơn Lâm Sơ vài phần.
Hai năm nay hắn tìm vô số bảo vật gia cố thần hồn, cũng đọc vô số điển tịch, ngay cả pháp ấn thần hồn trong Tàng Thư Các Thanh Minh động thiên cũng học mười thành, nhưng vẫn vô pháp trì hoãn tốc độ gà con suy yếu.
Thần hồn không được, thì tìm những ghi chép liên quan đến phượng hoàng.
Họa hoằn làm sao, phảng phất tạo hóa trêu người, mọi manh mối ghi chép về phượng hoàng thượng cổ đã bị Hoàng Hậu thu thập từ 20 năm trước.
Thu thập xong thì làm gì?
Lâm Sơ không tìm được sách, chỉ có thể suy đoán Hoàng Hậu vẫn luôn mang nó bên người, và khi Tiêu Thiều giết chết Hoàng Hậu, chính là sát pháp hôi phi yên diệt, đồ vật Hoàng Hậu mang theo, cũng đều hóa thành tro bụi.
Cho nên Lâm Sơ vĩnh viễn sẽ không biết được gà con rốt cuộc từ đâu mà đến, cũng không biết trị bệnh gà con thế nào, hắn chỉ có thể mắng thầm Tiêu Thiều tự mình làm bậy, hại chính gà con của mình.
Hắn cứ như vậy ôm gà con suy yếu cả đêm, trước khi đi, gà con yết ớt ngậm tay áo hắn, tựa hồ không cho hắn đi.
Trong lòng Lâm Sơ chua xót, cảm thấy gà con thật sự mệnh không trường cửu.
Buổi sáng tỉnh lại, Vô Quý bất thiện nhìn hắn: “Người lại đi ôm Tiêu Vô Bệnh?”
Lâm Sơ cất chiếc lông đi: “Ừ.”
—— từ ngày phát hiện gà con dần dần suy yếu, Lâm Sơ liền đặt cho nó cái tên Tiêu Vô Bệnh, những cũng chẳng làm nên trò trống gì.
Vô Quý liền bất thiện cười.
Thái độ của nó rất kỳ quái, Lâm Sơ thật sự không rõ nó đang ăn dấm gà con hay là đang ăn dấm hắn.
Hắn nói: “Vô Bệnh sắp chết rồi.”
Vô Quý hỏi: “Trị được không?”
“Ta không biết trị thế nào.” Lâm Sơ nhìn Vô Quý: “Con luôn tự xưng là yêu binh thượng cổ, không biết gì về phượng hoàng thượng cổ ư?”
Vô Quý: “Con quản mấy cái ổ gà làm gì.”
Lời vừa nói ra, trái tim Lâm Sơ bỗng nhiên nhảy dựng.
Vô Quý mặc kệ “sự tình ổ gà”, nhưng tiên nhân ngàn năm trước, có lẽ sẽ biết.
Tỷ như Thanh Minh ma quân, tỷ như vị Trần công tử trên Huyễn Đãng Sơn.
Nhưng tiên nhân hạ phàm vướng một rào cản, mười năm mới xuống một lần, hơn nữa phải là một nơi cố định đã khắc ấn ký trước khi phi thăng, thường là động phủ của mình, kiểu như huyễn thân của Trần công tử trên Huyễn Đãng Sơn, kiểu như ma quân ở Thanh Minh động thiên.
Mười năm mới xuống một lần…… vậy ma quân với công tử đều không thể hạ phàm trong thời gian này.
Tuy nhiên, vẫn còn một người!
Hơn nữa, còn có một người, có lẽ sẽ biết động phủ người nọ ở nơi nào.
Lâm Sơ liền vào Thanh Minh động thiên.
Sư huynh bay tới: “Sư đệ! Đã lâu không gặp!”
Lâm Sơ: “Sư huynh, ngươi biết động phủ Nguyệt Hoa Tiên Quân ở đâu không?”
Sư huynh vô cùng ghét bỏ: “Tặc tử kia ra vẻ đạo mạo, vì mỹ danh tiên đạo, động phủ nghèo rớt mồng tơi, đừng nói là pháp bảo, ngay cả một đồng cũng không có, sạch sẽ giống như ánh trăng, sư đệ hỏi hắn làm chi.”
Lâm Sơ: “Ta thỉnh tiên quân hạ phảm, có việc cần hỏi.”
“Hạ phàm, hạ phàm sao……” Sư huynh xoay chuyển tròng mắt, “Vậy thì……”
Lâm Sơ: “Sư huynh mời nói?”
“Không dối gạt ngươi, sư đệ, động phủ Nguyệt Hoa tặc tử, ngàn năm trước đã bị sư phụ đánh sập rồi.”
Lâm Sơ: “……”
Gà con của hắn nhất định phải chết ư?
Nhưng câu chuyện sư huynh lại chuyển: “Bất quá, nơi mà tặc tử hạ phàm, cũng không phải động phủ hắn.”
Lâm Sơ: “Vậy nơi nào?”
Tròng mắt sư huynh đảo đảo, nói chuyện không được tự nhiên: “Sư tôn đánh sập động phủ hắn, hắn được nước lấn tới, thiếu nợ thì trả tiền, thiếu phủ thì…… hắn…… hắn…… liền…… liền khắc hồn ấn hạ phàm vào Thanh Minh động thiên.”
Lâm Sơ thầm nghĩ mình hạ một vài mệnh lệnh cũng không có vấn đề gì cả.
Từ bao đời nay, ý tưởng về cứu trợ lũ lụt cũng không khác biệt lắm, ngăn nước, cứu người, phòng dịch —— sau đó sắp xếp thứ tự ưu tiên tùy theo tình huống cụ thể.
Đương nhiên, một nguyên nhân quan trọng khác là, có nguồn cung Phượng Hoàng Sơn Trang ở đây, chẳng lo thiếu tiền.
Chờ công việc cứu trợ Giang Nam dần dần bước lên quỹ đạo, dần dần gọn gàng ngăn nắp —— đội ngũ khâm sai triều đình mới tới.
Thủ lĩnh là vẻ mặt đen đủi Tiêu Tuyên.
—— người này thất bại trong cuộc tranh đoạt ngôi vị với Tiêu Linh Dương, đang vui mừng khôn xiết, nào ngờ bị Tiêu Linh Dương ghi hận trong lòng tung cho một vố, tìm kế, tạo ra một tước vị mới tương tự với Nhiếp Chính Vương —— để tên này mỗi ngày phải thượng triều hạ triều, phải ở lâu dài trong cung, hợp tác với hoàng đế xử lý chính vụ, làm Tiêu Tuyên tức đến run người.
Ban đầu Tiêu Tuyên không tình nguyện đến Giang Nam thu thập cục diện rối rắm lắm, như cha mẹ chết, nhưng sau khi nhìn thấy tình hình cứu tế khởi sắc, vui mừng quá đỗi, đi thăm hỏi Lâm Sơ, tung hô biểu tẩu cứu ta khỏi nước sôi lửa bỏng, đệ đệ vô cùng cảm kích.
Lâm Sơ: “?”
Tiêu Tuyên đảo mắt chợt thấy Vô Quý, lại nhào tới, bế Vô Quý lên ra vẻ yêu quý: “Lâm huynh, ngươi lại sinh thêm một đứa nữa với y à? Y đi niết bàn rồi, một mình ngươi chăm, chẳng phải rất mệt mỏi sao?”
Lâm Sơ: “…… à.”
—— đệ đệ cũng bị lừa giống như con gái nhỏ, hiện giờ Tiêu Tuyên và Tiêu Linh Dương đều cho rằng Tiêu Thiều đi niết bàn, không biết ngày nào mới trở về.
Tiêu Tuyên ra vẻ hiếu thuận: “Biểu tẩu, hay là ta sang chăm cháu với ngươi, như vậy, sẽ không phải ở thủ đô chịu khổ cực nữa……”
Lâm Sơ: “?”
Bất quá, chưa đợi Lâm Sơ kịp phản ứng, Tiêu Tuyên đã bị Vô Quý cào mặt một cái.
Tiêu Tuyên: “……”
Hắn hậm hực thả Vô Quý xuống, nhưng đôi mắt vẫn chằm chằm quan sát nó.
“Lâm huynh, đứa nhỏ này thật giống ngươi.”
Lâm Sơ: “Hở?”
Vô Quý giống hắn?
—— chưa từng có ai nói như vậy cả.
“Mới gặp thì chưa nhận ra đâu.” Tiêu Tuyên cẩn thận đánh giá: “Nhưng ta duyệt vô số mỹ nhân, đảm bảo đứa nhỏ này sau khi lớn lên sẽ như cùng tạc một khuôn với ngươi.”
Lâm Sơ: “Ta không thấy vậy.”
Vô Quý cũng nghiêng nghiêng đầu, ngó ngó Lâm Sơ, sau đó lắc đầu.
“Bởi vì y phục với thần thái chưa giống thôi.” Tiêu Tuyên kiên trì: “Ngươi đổi cho tiểu chất* một bộ bạch y xem nào.” (cháu trai)
Lâm Sơ lấy ra một bộ trường y tuyết trắng mà Trái Cây mặc hồi bé.
Vô Quý cởi áo đen dày nặng hoa lệ ra, thay bạch y.
…… Vẫn không giống.
Tiêu Tuyên nói: “Đôi mắt quá đỏ.”
Vô Quý liếc mắt khinh thường một cái, chớp chớp mắt, tròng mắt huyết hồng chuyển thành màu đen.
Vẫn như cũ không giống.
Lâm Sơ tiếp tục xem công văn, không quan tâm Tiêu Tuyên vớ vẩn nữa.
“Ánh mắt quá tà.” Chỉ nghe Tiêu Tuyên nói: “Lâm huynh, ngươi nhìn lại đi.”
Lâm Sơ ngẩng đầu, thấy Tiêu Tuyên dùng một dải buộc tóc che khuất đôi mắt Vô Quý.
—— chỉ còn lông mày, chiếc mũi, cái miệng, Lâm Sơ phát hiện, đứa nhỏ này, thật sự là giống Doanh Doanh như từ một khuôn khắc ra vậy.
—— mà Doanh Doanh, là dựa theo dáng hình hắn mà lớn.
Theo tính chất bắc cầu, Vô Quý thật sự giống hắn?
Lâm Sơ nhăn nhăn mày, hỏi Vô Quý: “Bề ngoài con sinh ra thế nào?”
“Trời sinh địa thành.” Vô Quý chạm chạm mặt mình: “Con không phải trái cây chiếu theo người khác lớn lên.”
—— vậy thì cũng quá trùng hợp.
Sau đó Vô Quý nhíu mày: “Có thể vì người giúp con độ kiếp, con trả nhân quả, hừ.”
Nó liếc Lâm Sơ, lạnh nhạt nói: “Con đã cảm thấy mặt này không vừa mắt từ lâu rồi, con không muốn trưởng thành như vậy.”
Lâm Sơ mặt vô biểu tình: “Ồ.”
Tiêu Tuyên: “Thế con muốn trưởng thành thế nào?”
Vô Quý lại lần nữa trở về đôi mắt huyết hồng nhìn hắn, quỷ dị cười cười: “Liên quan gì đến ngươi.”
Tiêu Tuyên bỗng nhiên rùng mình một cái, tựa như đụng phải thứ gì khủng bố, lùi về phía sau vài bước, thời gian kế tiếp cũng không còn tự nhiên.
Lâm Sơ: “Ngươi làm sao vậy?”
“Không có gì……” Ngữ khí Tiêu Tuyên chẳng còn sôi nổi, gian nan mà nuốt nước miếng: “Ta chỉ là…… nhớ tới một người. Mặc dù ngoại hình không giống…… nhưng……”
Giọng điệu hắn đã hơi run rẩy.
Lâm Sơ: “Là ai?”
“Đen đủi.” Tiêu Tuyên không nói gì nữa, chuồn mất dạng.
Lâm Sơ cũng chẳng để ý rốt cuộc hắn nhớ ra ký ức đen đủi nào, vẫn như cũ quản lý sự vụ Giang Nam.
Thấm thoắt thoi đưa, lại qua vài thàng, hắn bôn ba rất nhiều nơi ở Giang Nam, làm rất nhiều chuyện, cứu những đứa trẻ bẩn thỉu trong bùn, tự tay phát cháo trong lều vải.
Phố phường dường như lưu truyền rất nhiều mỹ từ tán dương hắn, nhưng mà hắn cũng chẳng nghe.
Sau khi sự tình Giang Nam dần dần bước lên quỹ đạo, Lâm Sơ lại mất gần hai năm, đưa Vô Quý đi rất nhiều nơi, gặp chuyện bất bình, cũng tiện tay giúp đỡ không ít.
Hai năm.
Qua cơn lũ lụt Giang Nam, thiên hạ mưa thuận gió hoà, hân hoan thịnh vượng.
Bởi vì Lâm Sơ vừa đưa Vô Quý du ngoạn thắng cảnh danh sơn, vừa thường xuyện nhận thỉnh cầu của hai tên đệ dệ, cho nên công việc của hắn rất bận, hoặc là tự phát, hoặc là người lạ gửi gắm. Khi thì đi sửa tiên môn nào đó, khi thì giải quyết yêu thú hùng cứ một phương, khi thì phá án tham ô hủ bại, khi thì xuống núi giúp đỡ người nghèo —— cộng với vết thường của đại quốc sư từ Phượng Hoàng Sơn Trang dần dần lành lặn, bắt đầu chỉnh đốn tiên đạo, hai năm nay, thanh danh hắn trong tiên đạo dần dần thơm như hoa lan tỏa hương.
Chỉ là……
“Xin lỗi, vị tiên tử này, tại hạ đã có người trong lòng, thứ không thể nhận.” Hắn nhẹ nhàng cự tuyệt chuỗi ngọc của một vị tiên tử.
Sau đó, hắn nghe thấy vị tiên tử sau lưng cắn cắn khăn tay, nói với người bạn đi cùng: “Phụ thân ta chính là chưởng môn Nam Hải Kiếm Phái, cũng giàu nhất nhì thiên hạ, vẫn còn chưa đủ bao dưỡng tiên quân?”
Đồng bạn tiên tử phụ họa: “Ai, đúng vậy. Mặc dù Đại tiểu thư Phượng Hoàng Sơn Trang mới là phù bà giàu nhất thế gian, chúng ta vẫn còn thua kém nàng, nhưng Lâm tiên quân cũng đâu còn là thiếu niên lang băng thanh ngọc khiết, có con rồi, cũng phải hạ thấp tiêu chuẩn một chút chứ.”
Tiên tử tiếp tục khóc lóc kể lể: “Nhưng Lâm tiên quân đẹp như vậy, còn nhẹ nhàng, ta không bỏ được, ta phải đi tìm cha ta, tuyệt đối không để nữ nhân khác như hổ rình mồi nhanh chân đến trước.”
Lâm Sơ nghe xong đầu đầy dấu hỏi.
Tiên đạo bất chính thế nào, rất nhiều năm trước hắn đã được trải nghiệm.
Chỉ là, bất chính, cũng không thể như này được.
Hiện tại hắn rất giàu có, có thể coi là giàu nhất thiên hạ, tài sản Phượng Hoàng Sơn Trang, tài sản Thanh Minh động thiên, mèo sau khi phi thăng cũng để lại Phù Thiên Tiên Cung cho hắn, à, hắn còn quốc khố có thể tùy ý sử dụng nữa.
Hẵn cũng rất quyền lực, có thể coi là người quyền lực nhất thiên hạ, hoàng đế Đại Hạ và Tuyên thân vương đều là đệ đệ hắn, không gì không nghe theo hắn —— hơn nữa hắn còn là các chủ Kiếm Các.
Tu vi hắn cũng rất cao, người đương thời không ai có thể sánh bằng —— mà sau khi lĩnh ngộ《 Trường Tương Tư 》 cùng 《 Tịch Diệt 》 , cảnh giới thực tế của hắn đã vượt xa độ kiếp, chỉ cần tâm niệm vừa động, có thể dẫn đến lôi kiếp phi thăng.
Ngoại hình hắn cũng không tệ, cũng không thấp, Thanh Lư thường xuyên khóc thét khi bị phạt đứng rèn luyện dáng vẻ, hỏi rằng bao giờ con mới được tiên nghi như sư tôn.
Nhưng vì cái gì, Lăng Phượng Tiêu có những điều kiện này, thì thành phú bà người người mơ ước —— còn hắn, lại thành tiểu bạch kiểm người người muốn bao?
Lâm Sơ nghĩ trăm lần cũng không ra, chuyện này thực sự làm hắn buồn rầu.
Làm hắn buồn rầu còn có hai chuyện nữa.
Một là Vô Quý.
Vô Quý thật sự chẳng hề thay đổi.
Nó là tà vật trời sinh, theo bản năng muốn đi giết người, theo bản năng hấp thụ oán khí, dẫu cho đi bao nhiêu nơi như vậy rồi, nhìn Lâm Sơ cứu bao nhiêu người, nó vẫn lạnh nhạt mà nhìn thế giới.
—— thậm chí nó chẳng muốn đi theo Lâm Sơ, nhưng vì nhân quả dây dưa, Lâm Sơ giúp nó độ hóa hình kiếp, nó phải báo ân, giống như mèo đen báo ân Tiêu Thiều độ lôi kiếp phi thăng giúp vậy.
Thường ngày Lâm Sơ quan sát, nó cũng không thể thương tổn Lâm Sơ, ngược lại cũng tốt, sống yên ổn với nhau vô sự. Một chuyện khác, hắn không biết phải làm thế nào.
Đêm đó, hắn đang ngủ, vẫn đặt chiếc lông phượng hoàng dưới gối.
—— hai năm nay, hắn phát hiện, mỗi khi ngủ cạnh chiếc lông, thần hồn hắn sẽ đi vào mộng gặp gỡ gà con.
Quả nhiên, vừa vào mộng, đã nghe thấy một tiếng “Pi” yếu ớt.
Lâm Sơ bế gà con lên.
Gà con gian nan nâng nâng mí mắt, dựa vào ngực hắn: “Pi.”
Hắn nhẹ nhàng xoa xoa gà con: “Rốt cuộc ngươi bị làm sao vậy?”
Gà con tựa hồ rất khổ sở, rũ đầu xuống: “Pi.”
Độ ấm trong lồng ngực, đã hơi lạnh.
Kể từ lần đầu Lâm Sơ mơ thấy gà con vào hai năm trước, nó càng ngày một suy yếu, từ khỏe mạnh xuống ốm yếu, hiện giờ đã là trạng thái thoi thóp hơi thở.
Ban đầu Lam Sơ hoài nghi Vô Quý gây khó dễ, nhưng lại phát hiện Vô Quý cũng không hẳn chán ghét lông này, thậm chí đôi khi còn xách chiếc lông lên nói chuyện với nó, gọi nó “Tiểu Phượng Hoàng” —— thái độ còn tốt hơn Lâm Sơ vài phần.
Hai năm nay hắn tìm vô số bảo vật gia cố thần hồn, cũng đọc vô số điển tịch, ngay cả pháp ấn thần hồn trong Tàng Thư Các Thanh Minh động thiên cũng học mười thành, nhưng vẫn vô pháp trì hoãn tốc độ gà con suy yếu.
Thần hồn không được, thì tìm những ghi chép liên quan đến phượng hoàng.
Họa hoằn làm sao, phảng phất tạo hóa trêu người, mọi manh mối ghi chép về phượng hoàng thượng cổ đã bị Hoàng Hậu thu thập từ 20 năm trước.
Thu thập xong thì làm gì?
Lâm Sơ không tìm được sách, chỉ có thể suy đoán Hoàng Hậu vẫn luôn mang nó bên người, và khi Tiêu Thiều giết chết Hoàng Hậu, chính là sát pháp hôi phi yên diệt, đồ vật Hoàng Hậu mang theo, cũng đều hóa thành tro bụi.
Cho nên Lâm Sơ vĩnh viễn sẽ không biết được gà con rốt cuộc từ đâu mà đến, cũng không biết trị bệnh gà con thế nào, hắn chỉ có thể mắng thầm Tiêu Thiều tự mình làm bậy, hại chính gà con của mình.
Hắn cứ như vậy ôm gà con suy yếu cả đêm, trước khi đi, gà con yết ớt ngậm tay áo hắn, tựa hồ không cho hắn đi.
Trong lòng Lâm Sơ chua xót, cảm thấy gà con thật sự mệnh không trường cửu.
Buổi sáng tỉnh lại, Vô Quý bất thiện nhìn hắn: “Người lại đi ôm Tiêu Vô Bệnh?”
Lâm Sơ cất chiếc lông đi: “Ừ.”
—— từ ngày phát hiện gà con dần dần suy yếu, Lâm Sơ liền đặt cho nó cái tên Tiêu Vô Bệnh, những cũng chẳng làm nên trò trống gì.
Vô Quý liền bất thiện cười.
Thái độ của nó rất kỳ quái, Lâm Sơ thật sự không rõ nó đang ăn dấm gà con hay là đang ăn dấm hắn.
Hắn nói: “Vô Bệnh sắp chết rồi.”
Vô Quý hỏi: “Trị được không?”
“Ta không biết trị thế nào.” Lâm Sơ nhìn Vô Quý: “Con luôn tự xưng là yêu binh thượng cổ, không biết gì về phượng hoàng thượng cổ ư?”
Vô Quý: “Con quản mấy cái ổ gà làm gì.”
Lời vừa nói ra, trái tim Lâm Sơ bỗng nhiên nhảy dựng.
Vô Quý mặc kệ “sự tình ổ gà”, nhưng tiên nhân ngàn năm trước, có lẽ sẽ biết.
Tỷ như Thanh Minh ma quân, tỷ như vị Trần công tử trên Huyễn Đãng Sơn.
Nhưng tiên nhân hạ phàm vướng một rào cản, mười năm mới xuống một lần, hơn nữa phải là một nơi cố định đã khắc ấn ký trước khi phi thăng, thường là động phủ của mình, kiểu như huyễn thân của Trần công tử trên Huyễn Đãng Sơn, kiểu như ma quân ở Thanh Minh động thiên.
Mười năm mới xuống một lần…… vậy ma quân với công tử đều không thể hạ phàm trong thời gian này.
Tuy nhiên, vẫn còn một người!
Hơn nữa, còn có một người, có lẽ sẽ biết động phủ người nọ ở nơi nào.
Lâm Sơ liền vào Thanh Minh động thiên.
Sư huynh bay tới: “Sư đệ! Đã lâu không gặp!”
Lâm Sơ: “Sư huynh, ngươi biết động phủ Nguyệt Hoa Tiên Quân ở đâu không?”
Sư huynh vô cùng ghét bỏ: “Tặc tử kia ra vẻ đạo mạo, vì mỹ danh tiên đạo, động phủ nghèo rớt mồng tơi, đừng nói là pháp bảo, ngay cả một đồng cũng không có, sạch sẽ giống như ánh trăng, sư đệ hỏi hắn làm chi.”
Lâm Sơ: “Ta thỉnh tiên quân hạ phảm, có việc cần hỏi.”
“Hạ phàm, hạ phàm sao……” Sư huynh xoay chuyển tròng mắt, “Vậy thì……”
Lâm Sơ: “Sư huynh mời nói?”
“Không dối gạt ngươi, sư đệ, động phủ Nguyệt Hoa tặc tử, ngàn năm trước đã bị sư phụ đánh sập rồi.”
Lâm Sơ: “……”
Gà con của hắn nhất định phải chết ư?
Nhưng câu chuyện sư huynh lại chuyển: “Bất quá, nơi mà tặc tử hạ phàm, cũng không phải động phủ hắn.”
Lâm Sơ: “Vậy nơi nào?”
Tròng mắt sư huynh đảo đảo, nói chuyện không được tự nhiên: “Sư tôn đánh sập động phủ hắn, hắn được nước lấn tới, thiếu nợ thì trả tiền, thiếu phủ thì…… hắn…… hắn…… liền…… liền khắc hồn ấn hạ phàm vào Thanh Minh động thiên.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.