Tiên Đạo Đệ Nhất Tiểu Bạch Kiểm
Chương 40: Đại tế tửu
Nhất Thập Tứ Châu
19/10/2021
Lăng Phượng Tiêu nói: “Ngày xưa ta có đi Điền địa bái kiến Huyền Thủy Môn, ở đó một thời gian. Phong cảnh Điền địa rất hay thay đổi, sáng sớm lành lạnh, gió ban mai quất vào mặt, đến trưa mặt trời lên cao, nếu vào tháng 7 tháng 8, còn có những cơn mưa bất chợt, đến cũng nhanh mà đi
cũng nhanh, chốc chốc lại hửng nắng, đợi đến buổi tối, mặt đất khô ráo,
trời đêm cũng thật đẹp, vị tiên sinh này yêu thích ba loại phong cảnh
như trên, nếu đi Điền địa, nhất định có thể thập toàn thập mỹ.”
Vị tiên sinh kia cũng hiểu ý, nhanh chóng dựa bậc thang mà leo xuống: “Vị cô nương này nói rất đúng, tại hạ từng ở Điền địa hơn ba năm, trong một ngày quả thật có ba loại phong cảnh như vậy.”
Lăng Phượng Tiêu lại nói: “Điền địa nhiều chướng khí, trùng độc hoành hành, lão đường chủ tuổi tác đã cao, không thể đến đó được, cho nên không biết trên đời còn có một nơi như vậy, ngài hiểu nhầm vị tiên sinh này rồi.”
Lão đường chủ trừng mắt nhìn mấy người, chòm râu run rẩy nửa ngày mới “Chậc” một tiếng: “Ngươi nói cũng có lý.”
Nhưng giây lát sau, lại phùng mang trợn má: “Ngươi nói Điền địa nhiều chướng khí, ta không thể đến đó được, nhưng ngươi chỉ là một nữ tử yếu đuối, đi đến đó kiểu gì? Nhất định là người thông đồng với tên tặc tiên sinh này lừa gạt ta! Buồn cười thật!”
Lăng Phượng Tiêu không nhanh không chậm nói: “Tại hạ xuất thân Phượng Hoàng Sơn Trang, thân có ly hỏa, tất nhiên không sợ chướng khí, lão đường chủ thành tâm lo cho vãn bối, vãn bối thực cảm tạ.”
Việt Bất Hồn nửa tin nửa ngờ, nhìn Lăng Phượng Tiêu từ trên xuống dưới, đột nhiên thân hình chợt lóe, bay khỏi xe lăn, vỗ một chưởng tới Lăng Phượng Tiêu!
Một chưởng này, đầy đủ sức mạnh, thế võ mạnh mẽ, chứa vô số huyền diệu, Lăng Phượng Tiêu bên này quả thật hung hiểm vạn phần.
Nhưng không biết Lăng Phượng Tiêu di chuyển như thế nào, ngay lập tức hồng y rung động, thân hình vừa lướt, đã yêu mị dừng sau lưng Việt Bất Hồn.
Việt Bất Hồn ngồi về xe lăn: “Xem ra lời ngươi nói là thật.”
Lăng Phượng Tiêu: “Không dám lừa gạt.”
Lâm Sơ thầm nghĩ, hóa ra cái xe lăn của Việt lão đường chủ Việt Bất Hồn chỉ để trang trí, chẳng những không liệt nửa người, còn hành động rất tự nhiên, võ công cực cao.
Mà Lăng Phượng Tiêu quả thực cũng là một giang tinh chính hiệu, sinh vật này vô luận già trẻ, đều chuyên tìm được lỗ hổng trong ngữ pháp người khác, nếu nghiêm túc tranh luận với bọn họ, chắc mệt không đứng nổi mất.
Việt Bất Hồn tỉ mỉ đánh giá Lăng Phượng Tiêu: “Ngươi nói chuyện rất có trật tự, lớn lên cũng chỉnh tề, có thể làm cháu dâu Việt gia ta.”
Lâm Sơ: “……”
Đây là tiêu chuẩn chọn vợ kén chồng của Việt gia các người sao.
Nhưng Đại tiểu thư nói: “Lão đường chủ, ta đã hứa hôn rồi.”
Không nói câu này còn đỡ, vừa nói xong, Việt Bất Hồn vẻ mặt đại biến, vậy mà tức giận rồi!
“Buồn cười!” Chòm râu lão run rẩy, hai mắt trợn tròn, “Chó con nhà nào? Chẳng lẽ không thể nói rõ ràng với Việt gia ta sao? Cháu trai ta Việt, Việt……”
Nói đến chữ Việt bỗng nhiên tắt ngóm, hóa ra lão tiên sinh tuổi tác đã cao, hồ đồ đến mức quên luôn cả tên cháu trai.
Chính lão trầm mê tranh cãi, vậy mà còn tha thiết tranh cãi vì cháu trai nhà mình, cô nương nhà người ta gả chồng, ở trong lòng lão, cũng chỉ quan trọng “Nói rõ ràng” mà thôi.
Lâm Sơ nghĩ, cháu trai ngài Việt Nhược Hạc, ngày đầu tiên thấy Đại tiểu thư đã bị dọa cho câm mồm, về sau cũng không dám ồn ào bên tai Đại tiểu thư nữa, bắt gã cưới Đại tiểu thư, gã nhất định sẽ không bao giờ đồng ý.
Nhưng Việt Bất Hồn đương nhiên không nghĩ vậy, mà chỉ dừng một chút, lược luôn tên cháu trai, lớn tiếng nói: “Gọi tên chó con đó ra đây! Ta phải biện với hắn một phen!”
Lăng Phượng Tiêu nói: “Tiền bối, ngài tuy có tài hùng biện tuyệt thế, nhưng chưa chắc có thể chỉ ra sai lầm của hắn.”
Việt Bất Hồn “Ồ?” một tiếng: “Mau để ta gặp hắn!”
Lâm Sơ yên lặng làm khán giả, nghĩ thầm đương nhiên là không chỉ ra được sai lầm rồi, người chết sao có chỗ sai lầm được.
Chợt thấy Đại tiểu thư nói: “Hắn hơi sợ người lạ, tiền bối, nếu ngài đáp ứng ta một việc, ta sẽ dẫn hắn đến gặp ngài, thế nào?”
Việt Bất Hồn: “Có thể! Ta ngược lại muốn xem xem …… Là cái dạng người gì!”
Lăng Phượng Tiêu: “Chúng ta đều học ở Thượng Lăng Học Cung, hôm qua ma vật Bắc Hạ bỗng nhiên xuất hiện ở Học Cung, chỉ sợ có mưu đồ gì đó, Thượng Lăng sơn rộng lớn, pháp thuật tầm thường không thể bao quát hết được, nếu tiền bối có thể sử dụng võ công ‘Vạn Vật Trong Ta’ tương trợ, quả thật không gì tốt hơn.”
Việt Bất Hồn híp mắt nói: “Ngươi muốn ta dùng pháp thuật xem núi?”
Lăng Phượng Tiêu: “Đúng vậy.”
Việt Bất Hồn: “Này cũng không dễ dàng.”
Lăng Phượng Tiêu: “Tiền bối, một lời đã định.”
“Đương nhiên là vậy!”
Lâm Sơ cứ như vậy nhìn Đại tiểu thư chỉ nói đơn giản dăm ba câu đã lừa được Việt lão đường chủ.
Lăng Phượng Tiêu đã nói rõ có ma vật Bắc Hạ xâm phạm Thượng Lăng Học Cung, nhưng lão đường chủ tựa như chả thèm quan tâm, chỉ nghe được “Phải dùng pháp thuật xem núi”, có thể thấy đã rất hồ đồ rồi, nếu mời như bình thường, chắc chắn không thể tác động lão được.
Lăng Phượng Tiêu xoay người trao đổi ánh mắt với Việt đường chủ, Việt đường chủ gật đầu, chẳng mất nhiều thời gian, đã chuẩn bị xong xe ngựa đi Thượng Lăng Học Cung.
Lăng Phượng Tiêu nói: “Tiền bối thỉnh.”
Việt Bất Hồn xác nhận lại lần nữa: “Thực sự có người ta không thể chỉ ra sai lầm?”
Lăng Phượng Tiêu nói: “Sau khi giải quyết xong sự tình ở Học Cung, tiền bối tự nhiên sẽ hiểu.”
Việt Bất Hồn vui sướng được đệ tử trẻ tuổi đỡ lên xe ngựa, đi cùng còn có mấy đệ tử Như Mộng Đường kiệt xuất, Việt đường chủ cũng đi, có vẻ thực sự rất quan tâm đến an nguy Học Cung.
Lăng Phượng Tiêu hỏi Lâm Sơ: “Ngươi muốn đi xe ngựa không?”
Lâm Sơ cân nhắc lợi hại giữa lão giang tinh và Đại tiểu thư, cuối cùng nói: “Không đi.”
Đại tiểu thư: “Chúng ta vẫn cưỡi Chiếu Dạ.”
Chiếu Dạ như cũ rất thân thiết với Lâm Sơ.
Có đoạn đường lúc nãy thích ứng, Lâm Sơ bây giờ đã tốt hơn rất nhiều.
“Ta cứ nghĩ sẽ mất nhiều thời gian,” Lăng Phượng Tiêu ngồi sau lưng hắn, “Nào ngờ Việt tiền bối lại dễ dụ như vậy.”
Lâm Sơ không kiềm chế được bật cười.
Việt lão đường chủ này, thực ra cũng có vài phần đáng yêu.
Lăng Phượng Tiêu lại nói: “Chỉ là ủy khuất ngươi. Sau khi tìm được ngọn nguồn ma vật, Việt tiền bối cứ day dứt lời ta nói, đành phải để ngươi đàm luận với lão một phen rồi, ngươi cứ không nói gì là được.”
Lâm Sơ: “?”
Một lát sau hắn mới phản ứng, Đại tiểu thư đây là muốn hắn đảm đương thành vị hôn phu, tới lừa gạt Việt Bất Hồn sao.
—— người này cũng thực giảo hoạt, chỉ nói với lão tiên sinh nhất định không chỉ ra được sai lầm người nọ, vẫn chưa nói người nọ am hiểu biện luận đến đâu.
Một người nếu giống như cái nút hồ lô không nói lời nào, đương nhiên sẽ không chỉ ra được sai lầm rồi.
Chiếu Dạ phi nước đại về phía đông, tốc độ xe ngựa Như Mộng Đường cũng rất nhanh, giờ Mùi đã đến chân núi Thượng Lăng.
Một nhóm người đang cưỡi linh hạc trên trời hạ cánh trước cổng núi.
Lăng Phượng Tiêu lấy ra ngọc phù gửi tin tức, đoàn người tạm thời chờ trước sơn môn. (sơn môn là cổng núi)
Lần trước Lâm Sơ đến sơn môn, lúc đó mới vào Học Cung, một nơi xa lạ, lại vội vàng rời đi nên chưa kịp nhìn kỹ.
Hiện tại nghỉ chân dưới sơn môn, rốt cuộc mới thấy rõ câu đối ở hai bên sườn núi.
Sự nghiệp thần tiên một trăm năm, mang theo giang hồ nhất vọng trung.
Bức hoành ở chính giữa sơn môn khắc bốn chữ rất to “Túy đảo Thượng Lăng”.
Đúng là mười phần tiên khí.
Ước chừng một nén nhang sau, Lăng Phượng Tiêu nhàn nhạt nói: “Đại quốc sư đến rồi.”
Đại quốc sư trong lời Đại tiểu thư, chính là đại tế tửu* của Học Cung, Thượng Lăng Giản. (đại tế tửu là hiệu trưởng)
Lâm Sơ nghe danh đã lâu, nhưng vẫn chưa có cơ hội gặp mặt, nghe vậy liền thu hồi ánh mắt khỏi sơn môn, nhìn về phía trước.
Chỉ thấy từ tầng tầng sương mù tiên khí bước ra một bóng người.
Nhìn bề ngoài chắc hẳn hơn ba mươi tuổi, mặc một thân khoan bào màu lam, tóc nửa búi, ăn mặc giống một thư sinh nho nhã, mặt mày hòa nhã, khí độ thong dong.
Đại tế tửu trước hết thân thiết vái chào Việt lão đường chủ: “Tiền bối thật cao thượng, tại hạ vô cùng cảm kích.”
Việt lão đường chủ xốc xốc mí mắt: “Ừm.”
Rồi sau đó, lại quay sang Lăng Phượng Tiêu cười nói: “Làm phiền điện hạ rồi.”
Lâm Sơ nhìn đại tế tửu.
Hắn cảm thấy thực quen mắt.
Nếu đại tế tửu trẻ lại 7 8 tuổi, lại biến khuôn mặt khí độ ung dung này thành hiền lành liêm khiết ……
—— vậy mà có đến bảy tám phần tương tự Mộng tiên sinh.
Vị tiên sinh kia cũng hiểu ý, nhanh chóng dựa bậc thang mà leo xuống: “Vị cô nương này nói rất đúng, tại hạ từng ở Điền địa hơn ba năm, trong một ngày quả thật có ba loại phong cảnh như vậy.”
Lăng Phượng Tiêu lại nói: “Điền địa nhiều chướng khí, trùng độc hoành hành, lão đường chủ tuổi tác đã cao, không thể đến đó được, cho nên không biết trên đời còn có một nơi như vậy, ngài hiểu nhầm vị tiên sinh này rồi.”
Lão đường chủ trừng mắt nhìn mấy người, chòm râu run rẩy nửa ngày mới “Chậc” một tiếng: “Ngươi nói cũng có lý.”
Nhưng giây lát sau, lại phùng mang trợn má: “Ngươi nói Điền địa nhiều chướng khí, ta không thể đến đó được, nhưng ngươi chỉ là một nữ tử yếu đuối, đi đến đó kiểu gì? Nhất định là người thông đồng với tên tặc tiên sinh này lừa gạt ta! Buồn cười thật!”
Lăng Phượng Tiêu không nhanh không chậm nói: “Tại hạ xuất thân Phượng Hoàng Sơn Trang, thân có ly hỏa, tất nhiên không sợ chướng khí, lão đường chủ thành tâm lo cho vãn bối, vãn bối thực cảm tạ.”
Việt Bất Hồn nửa tin nửa ngờ, nhìn Lăng Phượng Tiêu từ trên xuống dưới, đột nhiên thân hình chợt lóe, bay khỏi xe lăn, vỗ một chưởng tới Lăng Phượng Tiêu!
Một chưởng này, đầy đủ sức mạnh, thế võ mạnh mẽ, chứa vô số huyền diệu, Lăng Phượng Tiêu bên này quả thật hung hiểm vạn phần.
Nhưng không biết Lăng Phượng Tiêu di chuyển như thế nào, ngay lập tức hồng y rung động, thân hình vừa lướt, đã yêu mị dừng sau lưng Việt Bất Hồn.
Việt Bất Hồn ngồi về xe lăn: “Xem ra lời ngươi nói là thật.”
Lăng Phượng Tiêu: “Không dám lừa gạt.”
Lâm Sơ thầm nghĩ, hóa ra cái xe lăn của Việt lão đường chủ Việt Bất Hồn chỉ để trang trí, chẳng những không liệt nửa người, còn hành động rất tự nhiên, võ công cực cao.
Mà Lăng Phượng Tiêu quả thực cũng là một giang tinh chính hiệu, sinh vật này vô luận già trẻ, đều chuyên tìm được lỗ hổng trong ngữ pháp người khác, nếu nghiêm túc tranh luận với bọn họ, chắc mệt không đứng nổi mất.
Việt Bất Hồn tỉ mỉ đánh giá Lăng Phượng Tiêu: “Ngươi nói chuyện rất có trật tự, lớn lên cũng chỉnh tề, có thể làm cháu dâu Việt gia ta.”
Lâm Sơ: “……”
Đây là tiêu chuẩn chọn vợ kén chồng của Việt gia các người sao.
Nhưng Đại tiểu thư nói: “Lão đường chủ, ta đã hứa hôn rồi.”
Không nói câu này còn đỡ, vừa nói xong, Việt Bất Hồn vẻ mặt đại biến, vậy mà tức giận rồi!
“Buồn cười!” Chòm râu lão run rẩy, hai mắt trợn tròn, “Chó con nhà nào? Chẳng lẽ không thể nói rõ ràng với Việt gia ta sao? Cháu trai ta Việt, Việt……”
Nói đến chữ Việt bỗng nhiên tắt ngóm, hóa ra lão tiên sinh tuổi tác đã cao, hồ đồ đến mức quên luôn cả tên cháu trai.
Chính lão trầm mê tranh cãi, vậy mà còn tha thiết tranh cãi vì cháu trai nhà mình, cô nương nhà người ta gả chồng, ở trong lòng lão, cũng chỉ quan trọng “Nói rõ ràng” mà thôi.
Lâm Sơ nghĩ, cháu trai ngài Việt Nhược Hạc, ngày đầu tiên thấy Đại tiểu thư đã bị dọa cho câm mồm, về sau cũng không dám ồn ào bên tai Đại tiểu thư nữa, bắt gã cưới Đại tiểu thư, gã nhất định sẽ không bao giờ đồng ý.
Nhưng Việt Bất Hồn đương nhiên không nghĩ vậy, mà chỉ dừng một chút, lược luôn tên cháu trai, lớn tiếng nói: “Gọi tên chó con đó ra đây! Ta phải biện với hắn một phen!”
Lăng Phượng Tiêu nói: “Tiền bối, ngài tuy có tài hùng biện tuyệt thế, nhưng chưa chắc có thể chỉ ra sai lầm của hắn.”
Việt Bất Hồn “Ồ?” một tiếng: “Mau để ta gặp hắn!”
Lâm Sơ yên lặng làm khán giả, nghĩ thầm đương nhiên là không chỉ ra được sai lầm rồi, người chết sao có chỗ sai lầm được.
Chợt thấy Đại tiểu thư nói: “Hắn hơi sợ người lạ, tiền bối, nếu ngài đáp ứng ta một việc, ta sẽ dẫn hắn đến gặp ngài, thế nào?”
Việt Bất Hồn: “Có thể! Ta ngược lại muốn xem xem …… Là cái dạng người gì!”
Lăng Phượng Tiêu: “Chúng ta đều học ở Thượng Lăng Học Cung, hôm qua ma vật Bắc Hạ bỗng nhiên xuất hiện ở Học Cung, chỉ sợ có mưu đồ gì đó, Thượng Lăng sơn rộng lớn, pháp thuật tầm thường không thể bao quát hết được, nếu tiền bối có thể sử dụng võ công ‘Vạn Vật Trong Ta’ tương trợ, quả thật không gì tốt hơn.”
Việt Bất Hồn híp mắt nói: “Ngươi muốn ta dùng pháp thuật xem núi?”
Lăng Phượng Tiêu: “Đúng vậy.”
Việt Bất Hồn: “Này cũng không dễ dàng.”
Lăng Phượng Tiêu: “Tiền bối, một lời đã định.”
“Đương nhiên là vậy!”
Lâm Sơ cứ như vậy nhìn Đại tiểu thư chỉ nói đơn giản dăm ba câu đã lừa được Việt lão đường chủ.
Lăng Phượng Tiêu đã nói rõ có ma vật Bắc Hạ xâm phạm Thượng Lăng Học Cung, nhưng lão đường chủ tựa như chả thèm quan tâm, chỉ nghe được “Phải dùng pháp thuật xem núi”, có thể thấy đã rất hồ đồ rồi, nếu mời như bình thường, chắc chắn không thể tác động lão được.
Lăng Phượng Tiêu xoay người trao đổi ánh mắt với Việt đường chủ, Việt đường chủ gật đầu, chẳng mất nhiều thời gian, đã chuẩn bị xong xe ngựa đi Thượng Lăng Học Cung.
Lăng Phượng Tiêu nói: “Tiền bối thỉnh.”
Việt Bất Hồn xác nhận lại lần nữa: “Thực sự có người ta không thể chỉ ra sai lầm?”
Lăng Phượng Tiêu nói: “Sau khi giải quyết xong sự tình ở Học Cung, tiền bối tự nhiên sẽ hiểu.”
Việt Bất Hồn vui sướng được đệ tử trẻ tuổi đỡ lên xe ngựa, đi cùng còn có mấy đệ tử Như Mộng Đường kiệt xuất, Việt đường chủ cũng đi, có vẻ thực sự rất quan tâm đến an nguy Học Cung.
Lăng Phượng Tiêu hỏi Lâm Sơ: “Ngươi muốn đi xe ngựa không?”
Lâm Sơ cân nhắc lợi hại giữa lão giang tinh và Đại tiểu thư, cuối cùng nói: “Không đi.”
Đại tiểu thư: “Chúng ta vẫn cưỡi Chiếu Dạ.”
Chiếu Dạ như cũ rất thân thiết với Lâm Sơ.
Có đoạn đường lúc nãy thích ứng, Lâm Sơ bây giờ đã tốt hơn rất nhiều.
“Ta cứ nghĩ sẽ mất nhiều thời gian,” Lăng Phượng Tiêu ngồi sau lưng hắn, “Nào ngờ Việt tiền bối lại dễ dụ như vậy.”
Lâm Sơ không kiềm chế được bật cười.
Việt lão đường chủ này, thực ra cũng có vài phần đáng yêu.
Lăng Phượng Tiêu lại nói: “Chỉ là ủy khuất ngươi. Sau khi tìm được ngọn nguồn ma vật, Việt tiền bối cứ day dứt lời ta nói, đành phải để ngươi đàm luận với lão một phen rồi, ngươi cứ không nói gì là được.”
Lâm Sơ: “?”
Một lát sau hắn mới phản ứng, Đại tiểu thư đây là muốn hắn đảm đương thành vị hôn phu, tới lừa gạt Việt Bất Hồn sao.
—— người này cũng thực giảo hoạt, chỉ nói với lão tiên sinh nhất định không chỉ ra được sai lầm người nọ, vẫn chưa nói người nọ am hiểu biện luận đến đâu.
Một người nếu giống như cái nút hồ lô không nói lời nào, đương nhiên sẽ không chỉ ra được sai lầm rồi.
Chiếu Dạ phi nước đại về phía đông, tốc độ xe ngựa Như Mộng Đường cũng rất nhanh, giờ Mùi đã đến chân núi Thượng Lăng.
Một nhóm người đang cưỡi linh hạc trên trời hạ cánh trước cổng núi.
Lăng Phượng Tiêu lấy ra ngọc phù gửi tin tức, đoàn người tạm thời chờ trước sơn môn. (sơn môn là cổng núi)
Lần trước Lâm Sơ đến sơn môn, lúc đó mới vào Học Cung, một nơi xa lạ, lại vội vàng rời đi nên chưa kịp nhìn kỹ.
Hiện tại nghỉ chân dưới sơn môn, rốt cuộc mới thấy rõ câu đối ở hai bên sườn núi.
Sự nghiệp thần tiên một trăm năm, mang theo giang hồ nhất vọng trung.
Bức hoành ở chính giữa sơn môn khắc bốn chữ rất to “Túy đảo Thượng Lăng”.
Đúng là mười phần tiên khí.
Ước chừng một nén nhang sau, Lăng Phượng Tiêu nhàn nhạt nói: “Đại quốc sư đến rồi.”
Đại quốc sư trong lời Đại tiểu thư, chính là đại tế tửu* của Học Cung, Thượng Lăng Giản. (đại tế tửu là hiệu trưởng)
Lâm Sơ nghe danh đã lâu, nhưng vẫn chưa có cơ hội gặp mặt, nghe vậy liền thu hồi ánh mắt khỏi sơn môn, nhìn về phía trước.
Chỉ thấy từ tầng tầng sương mù tiên khí bước ra một bóng người.
Nhìn bề ngoài chắc hẳn hơn ba mươi tuổi, mặc một thân khoan bào màu lam, tóc nửa búi, ăn mặc giống một thư sinh nho nhã, mặt mày hòa nhã, khí độ thong dong.
Đại tế tửu trước hết thân thiết vái chào Việt lão đường chủ: “Tiền bối thật cao thượng, tại hạ vô cùng cảm kích.”
Việt lão đường chủ xốc xốc mí mắt: “Ừm.”
Rồi sau đó, lại quay sang Lăng Phượng Tiêu cười nói: “Làm phiền điện hạ rồi.”
Lâm Sơ nhìn đại tế tửu.
Hắn cảm thấy thực quen mắt.
Nếu đại tế tửu trẻ lại 7 8 tuổi, lại biến khuôn mặt khí độ ung dung này thành hiền lành liêm khiết ……
—— vậy mà có đến bảy tám phần tương tự Mộng tiên sinh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.