Tiên Đạo Đệ Nhất Tiểu Bạch Kiểm
Chương 142: Nữ nhi
Nhất Thập Tứ Châu
19/10/2021
Hắn là ai?
Là Lâm Sơ.
Doanh Doanh không thể nói, Lâm Sơ cũng không cất tiếng, mà viết hai chữ “Lâm Sơ” xuống lòng bàn tay nàng.
Hắn cứ nghĩ, Doanh Doanh sẽ biết hắn là ai.
Nhưng Doanh Doanh chẳng tỏ vẻ đặc biệt gì cả, mà chỉ cười cười với hắn.
Khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo, mi mắt cong cong, trong mắt dường như có dòng nước trong veo lưu chuyển.
Doanh Doanh viết lên tay hắn: “Lâm Sơ ca ca.”
Là ca ca ư?
Lâm Sơ nhìn đường nét Doanh Doanh.
Nếu hắn nhớ không lầm, có một lần Trái Cây từng nói xấu Tiêu Thiều, nói Tiêu Thiều lại muốn nó kết thêm trái cây.
Trái Cây lúc đó còn nói, Tiêu Thiều hư, vì tức chết Tiêu Thiều, nó muốn hút nhiều linh khí Lâm Sơ, cho trái cây tương lai chỉ giống Lâm Sơ, không giống y.
Vậy hiện tại…… chính là trái cây mà nó đã kết ra ư?
Kết từ Đồng Bi với Vô Quý nữa ư?
Thế nhưng…… Doanh Doanh không nhận ra hắn.
Cũng không nhận ra cái tên Lâm Sơ này.
Nàng chỉ coi hắn như một người xa lạ, còn gọi hắn “Lâm Sơ ca ca”.
Nhưng nàng, nghiêm túc mà nói, chính là con gái của Lâm Sơ.
Lâm Sơ nghĩ, có lẽ ba năm này, Tiêu Thiều chưa từng nhắc tới cái tên “Lâm Sơ”, cho nên Doanh Doanh cũng không biết đã từng có một người như vậy tồn tại.
Đang miên man nghĩ, chợt thấy Doanh Doanh dang tay về phía hắn.
Động tác ấy, Lâm Sơ rất quen thuộc.
Trước đây Trái Cây cũng thích được ôm như vậy.
Hắn liền cúi xuống bế Doanh Doanh lên.
Nhỏ nhỏ xinh xinh đáng yêu, bộ váy đỏ trên người chính là loại vải dệt mà Lăng Phượng Tiêu hay dùng, trong mộng cảnh không ngửi được mùi, nhưng chóp mũi Lâm Sơ lại thoang thoảng hương sữa thanh thanh nhàn nhạt.
Sau khi được bế lên, đôi mắt Doanh Doanh tràn ngập ý cười, ôm chặt lấy cổ Lâm Sơ.
Ngọn tóc nàng quẹt trên vai Lâm Sơ, giống như mèo con nhẹ nhàng cào một cái.
Lâm Sơ viết lên tay nàng: “Tại sao không nói được?”
Doanh Doanh trả lời hắn: “Trời sinh.”
Trời sinh ư?
Là quá trình Trái Cây kết trái xảy ra vấn đề, hay là đao có vấn đề?
Nhắc tới vấn đề không nói được, Doanh Doanh dường như có chút chán nản, rầu rĩ rúc vào lồng ngực hắn.
Lâm Sơ lại viết lên lòng bàn tay nàng: “Không thể đối với người xa lạ như vậy.”
Doanh Doanh viết: “Con biết.”
Sau đó dừng một chút, viết tiếp: “Nhưng vẫn muốn cho người ôm một cái.”
Lâm Sơ nhìn vào mắt nàng.
Đẹp đẽ, con ngươi đen như mực, lấp lánh trong veo, chứa đựng sự tin tưởng vô điều kiện.
Giống như Trái Cây, Doanh Doanh cũng là linh khí thiên địa tụ hợp mà thành, có giác quan nhạy bén khác thường với rất nhiều thứ.
Mà giờ này khắc này, Doanh Doanh muốn được hắn ôm, có lẽ chính là cảm nhận được hơi thở quen thuộc nào đó.
Cũng như Trái Cây, lúc không có gì chơi liền thích chạy ra ăn vạ hắn và Tiêu Thiều.
Ôm được một lúc, Doanh Doanh viết: “Chúng ta đi nghịch nước đi.”
Lâm Sơ viết: “Được.”
Diễn Võ Trường không phải một nơi chỉ có các lôi đài, lôi đài tựa như sao trời nổi chi chít trên một hồ nước lớn. Bờ hồ tuy có rất ít người tới, nhưng lại tọa lạc không ít kiến trúc và cảnh sắc thơ mộng. Dường như ngày xưa hắn và Lăng Phượng Tiêu thi thoảng cũng sẽ lên bờ hồ dạo chơi một chút.
Hắn liền nắm tay Doanh Doanh đi dọc bờ hồ, Doanh Doanh tò mò nhìn mấy chú cò trắng, hoặc là đi ngắt mấy bông hoa lau.
Thân ảnh màu đỏ ấy giống như một bé hồ điệp bay tới bay lui.
Chơi mệt rồi, liền tìm một bến tàu nghỉ chân, lại an tĩnh nép vào lòng hắn.
Lâm Sơ hỏi nàng: “Không ngủ sao?”
Tuy rằng mộng cảnh vẫn là ban ngày, nhưng bên ngoài đã là đêm khuya rồi.
Doanh Doanh viết: “Trong phòng không có ai cả, không ngủ được.”
Lâm Sơ viết: “Một mình?”
Doanh Doanh trả lời: “Còn có meo meo.”
Lâm Sơ: “Vẫn luôn ở một mình sao?”
Doanh Doanh: “Không phải.”
Sau đó viết: “Đôi khi là Vô Khuyết, đôi khi……”
Viết đến đây, nàng dừng dừng, tựa như đang tìm từ, cuối cùng viết: “Có đôi khi cha sẽ ngủ với con.”
Lâm Sơ thầm nghĩ, may mà đang nói chuyện với hắn, nếu đổi thành người khác, chỉ sợ Doanh Doanh sẽ đem cái bí mật cha mình là nam nhân bán mất.
Nhưng mà, nếu là người khác, có khi nàng sẽ không dễ buông lỏng cảnh giác như vậy.
Hắn viết: “Vô Khuyết đâu?”
Doanh Doanh viết: “Bỏ nhà đi rồi.”
Lâm Sơ: “……”
Hắn hỏi Doanh Doanh: “Bao lâu rồi?”
Doanh Doanh viết: “Vô Khuyết thường xuyên trốn nhà đi chơi, 2 3 ngày sau mới về.”
Được rồi.
Lâm Sơ nghĩ, thường xuyên bỏ nhà đi bụi —— chẳng lẽ đây chính là chướng ngại tâm lý mà những đứa trẻ trong các gia đình đơn thân hay mắc phải sao?
Nhưng suy nghĩ thêm một chút, tạo thành gia đình đơn thân, không phải nguyên nhân chính là do hắn sao.
Hắn có chút đuối lý, không hỏi nữa, mà chuyển chủ đề: “Cha con đâu?”
Doanh Doanh đáp: “Vẫn chưa về.”
… Lâm Sơ: “Đi đâu rồi?”
Doanh Doanh: “Y vừa đi xong, rất bận.”
Lâm Sơ không biết nên nói gì nữa.
Thật lâu sau, hắn mới chậm rãi viết lên lòng bàn tay Doanh Doanh: “Y vẫn khỏe chứ?”
Doanh Doanh viết: “Vẫn khỏe.”
Dường như hộp trò chuyện của Doanh Doanh đã được mở ra.
Nàng tiếp tục viết: “Nhưng y thường xuyên không ngủ được.”
Sau đó viết tới trọng điểm: “Vừa nãy có rất nhiều sao băng, y ho ra máu, nhưng ho xong lại không sao nữa rồi.”
Lại viết tiếp: “Còn thường xuyên ra ngoài uống rượu với người ta nữa.”
“Ăn uống chẳng đầy đủ gì cả.”
“Rất nhiều người sợ y.”
“Đôi khi y rất hung dữ.”
Lại viết tiếp: “Năm ngoái y đi trấn giữ biên quan, Vô Khuyết nói nơi đó rét lắm lắm luôn.”
Mấy dòng lên án này quả thật có thể sánh với kiệt tác huy hoàng《 Tố cáo mười hai tội ác của Lăng Phương Tiêu 》của tác giả Tiêu Linh Dương năm đó.
Doanh Doanh viết xuống một câu cuối cùng: “Y luôn không vui.”
Lâm Sơ không nói gì nữa, chỉ nhẹ nhàng ôm chặt Doanh Doanh.
Lần này hắn tới mộng cảnh tìm Tiêu Thiều cũng bởi vì dị tượng bất tường “Chu Tước Xích Huy” kia, muốn hỏi Tiêu Thiều một câu y có ổn không.
Mà chiếu theo Doanh Doanh nói, y vẫn ổn, chỉ là không tốt lắm.
Chứng ho ra máu đó, chắc chắn có liên quan đến sao trời dị tượng.
Hắn trầm mặc thật lâu, viết lên lòng bàn tay Doanh Doanh: “Khuyên y một chút.”
Viết xong, lại có chút ngơ ngẩn.
Doanh Doanh còn nhỏ như vậy, thậm chí còn không nói được, có thể khuyên được gì đây?
Sau đó lại viết: “Nếu lại ho ra máu, nói cho ta.”
Doanh Doanh gật gật đầu, lại nép vào lòng hắn xem cò trắng.
Lâm Sơ tính tính thời gian, cảm thấy bây giờ đã là đêm khuya, viết vào lòng bàn tay Doanh Doanh: “Nên ngủ rồi.”
Doanh Doanh mếu máo, gật gật đầu, lại viết: “Ngày mai người có đến không?”
Lâm Sơ vốn không định đến nữa, nhưng bắt gặp ánh mắt đáng yêu kia, hắn liền như ma xui quỷ khiến mà gật đầu.
Doanh Doanh cười đến thực vui vẻ, viết lên lòng bàn tay hắn: “Ngày mai con chờ người ở đây nha.”
Viết xong câu này, lại viết: “Cha không cho con chơi với nam hài tử, con không nói cho y.”
Lâm Sơ xoa xoa đầu nàng, đưa nàng offline, sau đó điều khiển thần niệm rời khỏi mộng cảnh.
Đứng bên cửa sổ, ngắm nhìn bầu trời đêm bên ngoài, hắn chợt nghĩ đến câu nói kia của Doanh Doanh.
Y luôn không vui.
Y thích Doanh Doanh như vậy, mà vẫn không vui sao.
Hắn cũng không biết mình đang nghĩ gì nữa, cứ đứng như vậy cả đêm, sáng sớm hôm sau mới trở về.
Sáng sớm hôm sau, hắn sửa soạn một chút, xuống núi đi về phía nam, dọc theo đường núi Thiên Trì, hướng đến Đại Long Đình.
Đi theo còn có Hạc trưởng lão, Tùng trưởng lão, Linh Tố và Thanh Lư.
Thanh Lư tập kiếm thực khắc khổ.
Tư chất cậu quá kém cỏi, ngộ tính cũng không tốt, có lẽ đây chính là một trong những lý do mà các trưởng lão không muốn thu nhận cậu.
Lâm Sơ yêu cầu cậu học thuộc kiếm phổ trước, thuộc lòng rồi mới bắt đầu luyện kiếm, mỗi ngày vung kiếm 3 vạn lần.
3 vạn lần, con số này, khiến cho Linh Tố choáng váng.
Thanh Lư hỏi hắn: “Sư tôn, mọi người đều luyện như vậy ạ?”
Để giữ gìn lòng tự trọng của đồ đệ, Lâm Sơ không nói ra đó là do tư chất ngươi quá kém, mà gật đầu: “Đúng vậy.”
Thanh Lư: “Vâng ạ, con sẽ đi luyện ngay.”
Cậu đi rồi, Linh Tố mới hỏi hắn: “Hắn mới tập kiếm, như vậy có nhiều quá không ạ?”
Lâm Sơ: “Không sao.”
Hồi hắn còn nhỏ, lão đầu nhà hắn cũng bắt hắn làm vậy, còn nói 3 vạn lần là quy củ của Kiếm Các, là cơ bản trong cơ bản.
3 vạn lần, rất nhiều, bởi vậy nên hắn ăn rất nhiều khổ.
Nhưng hiện giờ vừa thấy mọi người trong Kiếm Các chỉ vung kiếm có 1 vạn lần mỗi ngày, đâu có 3 vạn lần gì chứ —— hắn lại bị lão đầu lừa rồi.
Là Lâm Sơ.
Doanh Doanh không thể nói, Lâm Sơ cũng không cất tiếng, mà viết hai chữ “Lâm Sơ” xuống lòng bàn tay nàng.
Hắn cứ nghĩ, Doanh Doanh sẽ biết hắn là ai.
Nhưng Doanh Doanh chẳng tỏ vẻ đặc biệt gì cả, mà chỉ cười cười với hắn.
Khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo, mi mắt cong cong, trong mắt dường như có dòng nước trong veo lưu chuyển.
Doanh Doanh viết lên tay hắn: “Lâm Sơ ca ca.”
Là ca ca ư?
Lâm Sơ nhìn đường nét Doanh Doanh.
Nếu hắn nhớ không lầm, có một lần Trái Cây từng nói xấu Tiêu Thiều, nói Tiêu Thiều lại muốn nó kết thêm trái cây.
Trái Cây lúc đó còn nói, Tiêu Thiều hư, vì tức chết Tiêu Thiều, nó muốn hút nhiều linh khí Lâm Sơ, cho trái cây tương lai chỉ giống Lâm Sơ, không giống y.
Vậy hiện tại…… chính là trái cây mà nó đã kết ra ư?
Kết từ Đồng Bi với Vô Quý nữa ư?
Thế nhưng…… Doanh Doanh không nhận ra hắn.
Cũng không nhận ra cái tên Lâm Sơ này.
Nàng chỉ coi hắn như một người xa lạ, còn gọi hắn “Lâm Sơ ca ca”.
Nhưng nàng, nghiêm túc mà nói, chính là con gái của Lâm Sơ.
Lâm Sơ nghĩ, có lẽ ba năm này, Tiêu Thiều chưa từng nhắc tới cái tên “Lâm Sơ”, cho nên Doanh Doanh cũng không biết đã từng có một người như vậy tồn tại.
Đang miên man nghĩ, chợt thấy Doanh Doanh dang tay về phía hắn.
Động tác ấy, Lâm Sơ rất quen thuộc.
Trước đây Trái Cây cũng thích được ôm như vậy.
Hắn liền cúi xuống bế Doanh Doanh lên.
Nhỏ nhỏ xinh xinh đáng yêu, bộ váy đỏ trên người chính là loại vải dệt mà Lăng Phượng Tiêu hay dùng, trong mộng cảnh không ngửi được mùi, nhưng chóp mũi Lâm Sơ lại thoang thoảng hương sữa thanh thanh nhàn nhạt.
Sau khi được bế lên, đôi mắt Doanh Doanh tràn ngập ý cười, ôm chặt lấy cổ Lâm Sơ.
Ngọn tóc nàng quẹt trên vai Lâm Sơ, giống như mèo con nhẹ nhàng cào một cái.
Lâm Sơ viết lên tay nàng: “Tại sao không nói được?”
Doanh Doanh trả lời hắn: “Trời sinh.”
Trời sinh ư?
Là quá trình Trái Cây kết trái xảy ra vấn đề, hay là đao có vấn đề?
Nhắc tới vấn đề không nói được, Doanh Doanh dường như có chút chán nản, rầu rĩ rúc vào lồng ngực hắn.
Lâm Sơ lại viết lên lòng bàn tay nàng: “Không thể đối với người xa lạ như vậy.”
Doanh Doanh viết: “Con biết.”
Sau đó dừng một chút, viết tiếp: “Nhưng vẫn muốn cho người ôm một cái.”
Lâm Sơ nhìn vào mắt nàng.
Đẹp đẽ, con ngươi đen như mực, lấp lánh trong veo, chứa đựng sự tin tưởng vô điều kiện.
Giống như Trái Cây, Doanh Doanh cũng là linh khí thiên địa tụ hợp mà thành, có giác quan nhạy bén khác thường với rất nhiều thứ.
Mà giờ này khắc này, Doanh Doanh muốn được hắn ôm, có lẽ chính là cảm nhận được hơi thở quen thuộc nào đó.
Cũng như Trái Cây, lúc không có gì chơi liền thích chạy ra ăn vạ hắn và Tiêu Thiều.
Ôm được một lúc, Doanh Doanh viết: “Chúng ta đi nghịch nước đi.”
Lâm Sơ viết: “Được.”
Diễn Võ Trường không phải một nơi chỉ có các lôi đài, lôi đài tựa như sao trời nổi chi chít trên một hồ nước lớn. Bờ hồ tuy có rất ít người tới, nhưng lại tọa lạc không ít kiến trúc và cảnh sắc thơ mộng. Dường như ngày xưa hắn và Lăng Phượng Tiêu thi thoảng cũng sẽ lên bờ hồ dạo chơi một chút.
Hắn liền nắm tay Doanh Doanh đi dọc bờ hồ, Doanh Doanh tò mò nhìn mấy chú cò trắng, hoặc là đi ngắt mấy bông hoa lau.
Thân ảnh màu đỏ ấy giống như một bé hồ điệp bay tới bay lui.
Chơi mệt rồi, liền tìm một bến tàu nghỉ chân, lại an tĩnh nép vào lòng hắn.
Lâm Sơ hỏi nàng: “Không ngủ sao?”
Tuy rằng mộng cảnh vẫn là ban ngày, nhưng bên ngoài đã là đêm khuya rồi.
Doanh Doanh viết: “Trong phòng không có ai cả, không ngủ được.”
Lâm Sơ viết: “Một mình?”
Doanh Doanh trả lời: “Còn có meo meo.”
Lâm Sơ: “Vẫn luôn ở một mình sao?”
Doanh Doanh: “Không phải.”
Sau đó viết: “Đôi khi là Vô Khuyết, đôi khi……”
Viết đến đây, nàng dừng dừng, tựa như đang tìm từ, cuối cùng viết: “Có đôi khi cha sẽ ngủ với con.”
Lâm Sơ thầm nghĩ, may mà đang nói chuyện với hắn, nếu đổi thành người khác, chỉ sợ Doanh Doanh sẽ đem cái bí mật cha mình là nam nhân bán mất.
Nhưng mà, nếu là người khác, có khi nàng sẽ không dễ buông lỏng cảnh giác như vậy.
Hắn viết: “Vô Khuyết đâu?”
Doanh Doanh viết: “Bỏ nhà đi rồi.”
Lâm Sơ: “……”
Hắn hỏi Doanh Doanh: “Bao lâu rồi?”
Doanh Doanh viết: “Vô Khuyết thường xuyên trốn nhà đi chơi, 2 3 ngày sau mới về.”
Được rồi.
Lâm Sơ nghĩ, thường xuyên bỏ nhà đi bụi —— chẳng lẽ đây chính là chướng ngại tâm lý mà những đứa trẻ trong các gia đình đơn thân hay mắc phải sao?
Nhưng suy nghĩ thêm một chút, tạo thành gia đình đơn thân, không phải nguyên nhân chính là do hắn sao.
Hắn có chút đuối lý, không hỏi nữa, mà chuyển chủ đề: “Cha con đâu?”
Doanh Doanh đáp: “Vẫn chưa về.”
… Lâm Sơ: “Đi đâu rồi?”
Doanh Doanh: “Y vừa đi xong, rất bận.”
Lâm Sơ không biết nên nói gì nữa.
Thật lâu sau, hắn mới chậm rãi viết lên lòng bàn tay Doanh Doanh: “Y vẫn khỏe chứ?”
Doanh Doanh viết: “Vẫn khỏe.”
Dường như hộp trò chuyện của Doanh Doanh đã được mở ra.
Nàng tiếp tục viết: “Nhưng y thường xuyên không ngủ được.”
Sau đó viết tới trọng điểm: “Vừa nãy có rất nhiều sao băng, y ho ra máu, nhưng ho xong lại không sao nữa rồi.”
Lại viết tiếp: “Còn thường xuyên ra ngoài uống rượu với người ta nữa.”
“Ăn uống chẳng đầy đủ gì cả.”
“Rất nhiều người sợ y.”
“Đôi khi y rất hung dữ.”
Lại viết tiếp: “Năm ngoái y đi trấn giữ biên quan, Vô Khuyết nói nơi đó rét lắm lắm luôn.”
Mấy dòng lên án này quả thật có thể sánh với kiệt tác huy hoàng《 Tố cáo mười hai tội ác của Lăng Phương Tiêu 》của tác giả Tiêu Linh Dương năm đó.
Doanh Doanh viết xuống một câu cuối cùng: “Y luôn không vui.”
Lâm Sơ không nói gì nữa, chỉ nhẹ nhàng ôm chặt Doanh Doanh.
Lần này hắn tới mộng cảnh tìm Tiêu Thiều cũng bởi vì dị tượng bất tường “Chu Tước Xích Huy” kia, muốn hỏi Tiêu Thiều một câu y có ổn không.
Mà chiếu theo Doanh Doanh nói, y vẫn ổn, chỉ là không tốt lắm.
Chứng ho ra máu đó, chắc chắn có liên quan đến sao trời dị tượng.
Hắn trầm mặc thật lâu, viết lên lòng bàn tay Doanh Doanh: “Khuyên y một chút.”
Viết xong, lại có chút ngơ ngẩn.
Doanh Doanh còn nhỏ như vậy, thậm chí còn không nói được, có thể khuyên được gì đây?
Sau đó lại viết: “Nếu lại ho ra máu, nói cho ta.”
Doanh Doanh gật gật đầu, lại nép vào lòng hắn xem cò trắng.
Lâm Sơ tính tính thời gian, cảm thấy bây giờ đã là đêm khuya, viết vào lòng bàn tay Doanh Doanh: “Nên ngủ rồi.”
Doanh Doanh mếu máo, gật gật đầu, lại viết: “Ngày mai người có đến không?”
Lâm Sơ vốn không định đến nữa, nhưng bắt gặp ánh mắt đáng yêu kia, hắn liền như ma xui quỷ khiến mà gật đầu.
Doanh Doanh cười đến thực vui vẻ, viết lên lòng bàn tay hắn: “Ngày mai con chờ người ở đây nha.”
Viết xong câu này, lại viết: “Cha không cho con chơi với nam hài tử, con không nói cho y.”
Lâm Sơ xoa xoa đầu nàng, đưa nàng offline, sau đó điều khiển thần niệm rời khỏi mộng cảnh.
Đứng bên cửa sổ, ngắm nhìn bầu trời đêm bên ngoài, hắn chợt nghĩ đến câu nói kia của Doanh Doanh.
Y luôn không vui.
Y thích Doanh Doanh như vậy, mà vẫn không vui sao.
Hắn cũng không biết mình đang nghĩ gì nữa, cứ đứng như vậy cả đêm, sáng sớm hôm sau mới trở về.
Sáng sớm hôm sau, hắn sửa soạn một chút, xuống núi đi về phía nam, dọc theo đường núi Thiên Trì, hướng đến Đại Long Đình.
Đi theo còn có Hạc trưởng lão, Tùng trưởng lão, Linh Tố và Thanh Lư.
Thanh Lư tập kiếm thực khắc khổ.
Tư chất cậu quá kém cỏi, ngộ tính cũng không tốt, có lẽ đây chính là một trong những lý do mà các trưởng lão không muốn thu nhận cậu.
Lâm Sơ yêu cầu cậu học thuộc kiếm phổ trước, thuộc lòng rồi mới bắt đầu luyện kiếm, mỗi ngày vung kiếm 3 vạn lần.
3 vạn lần, con số này, khiến cho Linh Tố choáng váng.
Thanh Lư hỏi hắn: “Sư tôn, mọi người đều luyện như vậy ạ?”
Để giữ gìn lòng tự trọng của đồ đệ, Lâm Sơ không nói ra đó là do tư chất ngươi quá kém, mà gật đầu: “Đúng vậy.”
Thanh Lư: “Vâng ạ, con sẽ đi luyện ngay.”
Cậu đi rồi, Linh Tố mới hỏi hắn: “Hắn mới tập kiếm, như vậy có nhiều quá không ạ?”
Lâm Sơ: “Không sao.”
Hồi hắn còn nhỏ, lão đầu nhà hắn cũng bắt hắn làm vậy, còn nói 3 vạn lần là quy củ của Kiếm Các, là cơ bản trong cơ bản.
3 vạn lần, rất nhiều, bởi vậy nên hắn ăn rất nhiều khổ.
Nhưng hiện giờ vừa thấy mọi người trong Kiếm Các chỉ vung kiếm có 1 vạn lần mỗi ngày, đâu có 3 vạn lần gì chứ —— hắn lại bị lão đầu lừa rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.