Tiên Đạo Đệ Nhất Tiểu Bạch Kiểm
Chương 51: Thông Thiên Giai
Nhất Thập Tứ Châu
19/10/2021
Chủ nhân tạm thời này, thoạt nhìn cũng không phải dễ chọc, mới uống
có một ngụm rượu không khác gì nước trái cây mà đã bị trị tội rồi —— xem ra hắn lại phải ngoan ngoãn mới được.
Đang nghĩ ngợi, Lăng Tiêu bỗng nhiên cầm ấm trà trên bàn lên, rót cho hắn một tách trà.
Lâm Sơ liền an tĩnh như gà mà uống trà.
Lăng Tiêu nói: “Vừa lúc ta cũng muốn đi Huyễn Đãng Sơn, thuận đường chiếu cố ngươi, ngươi gọi ta biểu ca là được.”
Lâm Sơ: “Biểu ca.”
Việt Nhược Hạc bị sặc một cái, ôm cổ ho khan.
Sau khi hết sặc, gã lại tiếp tục nói chuyện với Lăng Tiêu: “Lăng huynh, nghe nói sư phụ huynh là ‘Vô Trần Đao’ Thanh Giang Quân à.”
Lăng Tiêu mỉm cười nói: “Đúng vậy, hiện giờ ta đang tu luyện ở Tùy Vân Đao Tông.”
Việt Nhược Hạc: “Nghe đại danh Tùy Vân Đao Tông đã lâu.”
Lăng Tiêu: “Quá khen.”
Lâm Sơ lặng lẽ đánh giá y, chỉ thấy người này ngoại hình tuấn mỹ, đuôi lông mày có một chút khí phách thiếu niên, cười rộ lên phảng phất như gió mát trăng thanh vậy, khiến người ta có cảm giác muốn gần gũi —— lại liên tưởng đến ngũ quan đẹp đẽ của Lăng Phượng Tiêu, đúng là sức mạnh của gen di truyền a.
Hắn không che giấu ánh mắt, bị Lăng Tiêu nhìn lại, chỉ thấy người này nhướng mày, có chút ý cười như có như không.
Lâm Sơ: “……”
Tại sao lúc nói chuyện với Việt Nhược Hạc thì tao nhã lễ độ, còn lúc nhìn hắn lại là bộ dáng muốn gây khó dễ vậy.
Hay là thấy hắn quá mức gầy yếu, cảm thấy không vừa lòng với hôn ước của biểu muội y?
Trong lúc hai người kia đang nói chuyện, Lâm Sơ cứ miên man suy nghĩ, đột nhiên có một người vỗ vai Lăng Tiêu từ sau lưng.
“Được lắm Lăng Tiêu!” Người tới thân hình rất vạm vỡ, phía sau đi theo hai ba người, sang sảng cười nói, “Ngươi nửa đường bỏ mặc chúng ta chạy mất, còn tưởng là ngươi không tới, hóa ra là đã đến khách điếm chờ rồi!”
Lăng Tiêu liền nói: “Thật sự là có việc gấp, sư huynh thứ lỗi.”
“Việc gấp?” Sư huynh kia nói, “Ta không tin, mấy ngày không gặp, ngươi bỗng nhiên ăn mặc đẹp đẽ như vậy, khiến chúng ta suýt nữa không nhận ra, không lẽ là đi gặp tình nhân?”
Lăng Tiêu chỉ cười cười.
Sư huynh kia không hỏi được gì, đành nói: “Ngươi định thế nào, có đi cùng chúng ta không?”
Lăng Tiêu: “Biểu muội ta nhờ vả, không thể đi cùng các ngươi rồi.”
Người nọ đánh giá y từ trên xuống dưới, ánh mắt dừng ở bội đao bên hông: “Đây là Bất Quy Đao phải không? Đại tiểu thư giàu thật!”
Lăng Tiêu: “Xưa nay đã vậy.”
“Nhờ vả này được đấy,” sư huynh nói, “Ngươi cẩn thận nhé.”
Lăng Tiêu: “Đương nhiên.”
Lâm Sơ nghe bọn họ đối thoại xong, biết Đại tiểu thư đã gửi nuôi hắn cho biểu ca, lại còn phải nộp thêm phí cho người ta, tự nhiên thấy hơi áy náy.
Mấy ngày trước hắn buồn chán, bèn lôi quyển “Binh Khí Phổ” do Bách Hiểu Sinh biên soạn ra đọc một lượt, biết được một số binh khí nổi danh trong thiên hạ, “Đồng Bi” trong tay Đại tiểu thư, cùng “Bất Quy” mà Lăng Tiêu đang cầm, còn có yêu đao “Vô Quý” của Tiêu Thiều, đều là những thanh đao nổi danh thiên hạ. Nghĩ như vậy, hắn cũng coi như là một hamster hiểu biết việc đời đấy chứ.
Mấy sư huynh của Lăng Tiêu ngồi xuống gần đó, lúc này đại sảnh khách điếm gần như đã ngồi chật kín, một đám hồng y cô nương Phượng Hoàng Sơn Trang cũng tụ tập phía xa, ở đây ngoại trừ Lâm Sơ là trà trộn vào, còn lại đều là những tài năng trẻ tuổi tuấn kiệt trong tiên đạo, mọi người tiếp đón chào hỏi nhau, tiên khí phiêu phiêu nói “Ngưỡng mộ đã lâu” “Quá khen” “Không dám nhận” vân vân.
Mọi người vừa uống trà vừa nói chuyện phiếm, vậy mà đã qua một canh giờ, phương xa hiện lên một luồng ánh sáng trong vắt, linh khí thiên địa đột nhiên tĩnh lặng.
Phong Lôi chân nhân nhìn sang các đệ tử Học Cung bên này: “Thiên môn đã mở, chúng ta đi thôi.”
Các đệ tử lục tục rời khỏi khách điếm, vận khởi khinh thân thuật pháp, bay về phía ánh sáng trong vắt kia.
Lăng Tiêu nhẹ nhàng nói: “Đắc tội.” Sau đó một tay ôm lấy eo Lâm Sơ, kéo hắn bay lên, sau mấy lần bay lên bay xuống đã đứng trước Thiên môn.
Ngặt nỗi, lúc này có khoảng hơn 10 người cũng đang tiến vào Thiên môn, không phải những người ở Tiên Hương khách điếm, phương thức tiến vào Thiên môn cũng kỳ dị khác biệt.
Đoàn người đều mặc bạch y, cầm trường kiếm, người đứng đầu rút kiếm ra khỏi vỏ, ngón tay để ngang kiếm rồi vuốt xuống, kích phát ra 3 thước kiếm ý, hư hư thực thực vạch một đường về phía Thiên môn, khí cơ đang chảy dọc Thiên môn bị mở ra một vết rách, đủ để cho bọn họ theo thứ tự tiến vào.
Đợi bọn họ tiến vào hết, các nhân tài còn lại mới lấy ngọc bài tín vật ra, cùng bạn bè tiến vào Thiên môn.
“Là đệ tử Kiếm Các,” Lăng Tiêu giải thích cho hắn, “Chỉ khi Thiên môn mở ra, đệ tử Kiếm Các mới có thể xuống núi, đi đến ‘Vạn Trượng Bến Mê’ mài giũa tâm cảnh, Huyễn Đãng Sơn có ấn ký của Diệp Đế, bọn họ chỉ cần kích phát kiếm ý liền có thể tiến vào, không cần tín vật.”
Lâm Sơ gật gật đầu, nhìn mấy đệ tử bạch y đang dần biến mất trong màn sương trắng.
Sau khi đến thời đại này, hắn thi thoảng nhớ thương quê nhà, cũng chỉ giới hạn trong núi sâu – địa điểm cũ của môn phái, và sư phụ đã qua đời mà thôi, tóm lại đều liên quan đến sư môn. Lăng Phượng Tiêu từng bảo Kiếm Các xuất thế đã lâu, hiện tại Lăng Tiêu cũng bảo chỉ khi Thiên môn mở ra, đệ tử Kiếm Các mới có thể xuống núi. Loại ý chí một lòng cầu đạo, độc lập rời xa trần thế này, không khác gì tổ huấn sư môn mà sư phụ hắn dông dài ngày xưa, không thể nghi ngờ, đó chính là sư môn hắn.
Nhưng hôm nay ngẫu nhiên được nhìn thấy đệ tử Kiếm Các dưới chân Huyễn Đãng Sơn, hắn lại có chút ngơ ngẩn, không dám tiến lên, chẳng biết là do cận hương tình khiếp*, hay là bởi vì hiểu rõ bản thân hiện tại nhỏ bé vô dụng, vô pháp đánh đồng với bốn chữ ‘Đệ tử Kiếm Các’. (càng đến gần quê nhà càng hồi hộp lo lắng)
Lại đợi sau này đi.
Lăng Tiêu liếc hắn một cái: “Đi thôi.”
Lâm Sơ: “Ừm.”
Đi qua Thiên môn rộng lớn, trước mắt xuất hiện một dải bậc thang màu trắng dựa núi mà lên, cuối cùng biến mất giữa sườn núi mây mù vờn quanh, chẳng biết dẫn đến phương nào, tựa như không có điểm cuối vậy.
Hai bên cũng không có bất kỳ cảnh sắc gì, ngoại trừ những đám mây trắng chậm rãi tách ra rồi hợp lại.
Đây chính là “Thông Thiên Giai” mà Mộng tiên sinh từng nói, dải bậc thang tựa như không có điểm cuối này, cái gọi là “Chín Mươi Chín” bậc có lẽ cũng chỉ là hư danh mà thôi.
“99 bậc đầu tiên của Thông Thiên Giai chính là để khảo nghiệm tu vi, các bậc tiếp theo là để khảo nghiệm ý chí, vì muốn khảo nghiệm tâm tính các đệ tử, Học Cung và đa số các môn phái đều sẽ không nói rõ.” Lăng Tiêu giải thích.
Lâm Sơ nhìn bậc thang: “Ta không có tu vi.”
“Ta biết, Tiêu muội bảo ngươi từng tẩu hỏa nhập ma.” Lăng Tiêu nói, “Khảo nghiệm của Huyễn Đãng Sơn, tu vi cũng không quá quan trọng, Kim Đan trở lên đều có thể vượt qua 99 bậc đầu tiên, có ta ở đây, ngươi cứ việc yên tâm đi đi.”
Giọng nói y rất êm tai, rất sạch sẽ ôn nhu, ngữ khí lại chắc chắn, thật khiến người an tâm.
Người bên cạnh lục tục bước lên bậc thang, vì mới là những bậc đầu tiên, nên bước chân mọi người so với tốc độ bình thường cũng không khác biệt lắm.
Lâm Sơ bước lên bậc thứ nhất, cảm thấy hơi có lực cản đến từ bốn phương tám hướng, lại bước lên tiếp, lên thêm một bậc áp lực tăng thêm một phần, hơn nữa mức gia tăng càng ngày càng lớn.
Lúc lên đến bậc thứ mười, thể lực vốn có của hắn đã không thể duy trì nổi nữa, hô hấp bắt đầu không ổn định.
Lăng Tiêu hỏi: “Còn đi được không?”
Lâm Sơ: “Thử xem.”
Lăng Tiêu: “Được.”
Đối với những việc khó có thể làm được, mọi người đều sẽ dùng bốn chữ “Khó hơn lên trời” để so sánh, có thể thấy được lên trời khó khăn như thế nào, Thông Thiên Giai đặt tên là thông thiên, tự nhiên cũng có đạo lý của nó.
Lâm Sơ gian nan đi lên những bậc tiếp theo, trên trán chảy ra chút mồ hôi, xương khớp toàn thân tựa như bị đè ép xuống, đau đớn vô cùng.
Lên thêm một bậc nữa, đau đớn kia đã không phải đè ép nữa, mà trực tiếp nghiền nát thành bột.
Hắn thở hổn hển mấy hơi, toàn thân mệt lả như sắp ngất đi.
Lăng Tiêu đỡ lấy cánh tay phải hắn: “Để ta đi, ngươi sẽ đau đấy.”
Lâm Sơ nghĩ nghĩ: “Lên thêm một bậc nữa thôi.”
Lăng Tiêu: “Chỉ một bậc.”
Lâm Sơ: “Ừm.”
Áp lực trên Thông Thiên Giai, đều không phải linh lực bình thường áp chế, mà là một loại càng thêm mênh mông cường đại hơn, nghe nói trong Huyễn Đãng Sơn có chân ý Thiên Đạo, nếu có thể lĩnh hội được nó, dù chỉ trong chốc lát thôi, cũng đã vô cùng hữu ích cho tu luyện rồi.
Những bậc 60 70 phía trên, đã có những người trực tiếp ngồi xuống đả tọa nhập định, lĩnh hội uy thế thiên địa.
Lâm Sơ nhắm mắt lại, bước lên một bậc thang nữa.
Kinh mạch toàn thân giống như bị cắt nát thành từng mảnh, hai mắt hắn tối sầm, thiếu chút nữa ngất xỉu tại chỗ.
“Được rồi,” Lăng Tiêu nhẹ nhàng vỗ vỗ hắn, “Qua rồi, ngươi có thể dùng thân thể phàm nhân lên được 12 bậc, đã khác biệt với người thường rồi.”
Ngữ khí cứ như giáo viên mầm non đang dỗ bọn trẻ vậy.
Lâm Sơ hít sâu mấy hơi, gật gật đầu: “…… Ừm.”
Nếu là tu vi kiếp trước, hắn làm gì đến nỗi này, nhưng hiện giờ chỉ là thân thể phàm nhân, vẫn nên một vừa hai phải thôi, nếu còn đi lên tiếp nữa, sợ rằng sẽ nguy hiểm tính mạng mất.
Xung quanh Lăng Tiêu bỗng nhiên có linh lực kích động, một khắc kia dòng linh lực bao phủ toàn thân Lâm Sơ, hắn đột nhiên cảm thấy áp lực trên người giảm bớt không ít.
Hóa ra, Lăng Tiêu đã trực tiếp dẫn động linh lực tới chống đỡ uy áp thiên địa, có thể làm được như vậy, chắc chắn tu vi cũng phải Nguyên Anh —— Đại tiểu thư muốn hắn yên tâm, đương nhiên thật sự có thể yên tâm.
50 bậc tiếp theo, có linh lực Lăng Tiêu hộ thể, quả thực nhẹ nhàng giống như 2 bậc thang đầu tiên vậy, lên những bậc tiếp theo, Lâm Sơ mới cảm thấy áp lực lại tăng thêm một ít —— đến một điểm giới hạn, áp lực toàn thân lại giảm bớt như thủy triều rút xuống.
“Tới rồi.” Lăng Tiêu thu linh lực về, “Còn đau phải không? Nghỉ ngơi một lát đã.”
99 bậc thang này, ánh mắt y vẫn luôn không rời Lâm Sơ, làm Lâm Sơ cảm thấy người này đã không còn là chủ nhân tạm thời nữa, mà giống một người giám hộ hơn.
Thật là một biểu ca nghiêm túc và trách nhiệm.
Lâm Sơ thong thả điều chỉnh hô hấp, chậm rãi khôi phục trạng thái, tỏ vẻ mình có thể đi rồi, biểu ca mới cùng hắn tiến về phía trước.
Mới bước lên một bước, cảnh sắc xung quanh chợt biến đổi.
Sương trắng tan đi, bốn phía cuối cùng đã xuất hiện phong cảnh trên núi, cây phong mùa thu đỏ rực bao phủ khắp trời đất.
Cùng lúc đó, bậc thang dưới chân lại mờ mờ ảo ảo, bậc thang phía sau vẫn còn, nhưng phía trước lại biến mất, tựa như trở thành một mảnh hư vô vậy.
Lâm Sơ thử bước lên tiếp một bước, phát hiện bậc tiếp theo hiện lên trong hư vô, nhưng không có bậc tiếp tiếp theo.
“Đường này vô tận,” Lăng Tiêu nói, “Đạo tâm thông suốt mới có thể đi tiếp.”
Lâm Sơ đi tiếp về phía trước, bậc thang kéo dài vô tận.
Một trận gió thổi tới, rừng phong trong núi xào xạc rung động, ngẩng đầu nhìn bầu trời, xanh biếc vô tận, giống như con đường dưới chân này vậy, vĩnh viễn không có điểm cuối, cũng không biết sẽ dẫn đi đâu.
Lâm Sơ nhìn khoảng hư không, bỗng nhiên minh bạch nó muốn cái gì.
Có đường, mới có thể thông thiên.
Không có đường, leo lên vạn bậc thang cũng là uổng công vô ích.
Phàm nhân có đường, tiên gia cũng có đường, đó chính là đạo.
Người tu tiên, cầu mong không ngoài mấy thứ, vì trường sinh, vì hợp đạo, vì phi thăng, vì vũ lực…… cầu mong bất đồng, đạo cũng bất đồng.
Mà ngươi thì sao?
—— ngươi vì sao mà tu tiên?
Đang nghĩ ngợi, Lăng Tiêu bỗng nhiên cầm ấm trà trên bàn lên, rót cho hắn một tách trà.
Lâm Sơ liền an tĩnh như gà mà uống trà.
Lăng Tiêu nói: “Vừa lúc ta cũng muốn đi Huyễn Đãng Sơn, thuận đường chiếu cố ngươi, ngươi gọi ta biểu ca là được.”
Lâm Sơ: “Biểu ca.”
Việt Nhược Hạc bị sặc một cái, ôm cổ ho khan.
Sau khi hết sặc, gã lại tiếp tục nói chuyện với Lăng Tiêu: “Lăng huynh, nghe nói sư phụ huynh là ‘Vô Trần Đao’ Thanh Giang Quân à.”
Lăng Tiêu mỉm cười nói: “Đúng vậy, hiện giờ ta đang tu luyện ở Tùy Vân Đao Tông.”
Việt Nhược Hạc: “Nghe đại danh Tùy Vân Đao Tông đã lâu.”
Lăng Tiêu: “Quá khen.”
Lâm Sơ lặng lẽ đánh giá y, chỉ thấy người này ngoại hình tuấn mỹ, đuôi lông mày có một chút khí phách thiếu niên, cười rộ lên phảng phất như gió mát trăng thanh vậy, khiến người ta có cảm giác muốn gần gũi —— lại liên tưởng đến ngũ quan đẹp đẽ của Lăng Phượng Tiêu, đúng là sức mạnh của gen di truyền a.
Hắn không che giấu ánh mắt, bị Lăng Tiêu nhìn lại, chỉ thấy người này nhướng mày, có chút ý cười như có như không.
Lâm Sơ: “……”
Tại sao lúc nói chuyện với Việt Nhược Hạc thì tao nhã lễ độ, còn lúc nhìn hắn lại là bộ dáng muốn gây khó dễ vậy.
Hay là thấy hắn quá mức gầy yếu, cảm thấy không vừa lòng với hôn ước của biểu muội y?
Trong lúc hai người kia đang nói chuyện, Lâm Sơ cứ miên man suy nghĩ, đột nhiên có một người vỗ vai Lăng Tiêu từ sau lưng.
“Được lắm Lăng Tiêu!” Người tới thân hình rất vạm vỡ, phía sau đi theo hai ba người, sang sảng cười nói, “Ngươi nửa đường bỏ mặc chúng ta chạy mất, còn tưởng là ngươi không tới, hóa ra là đã đến khách điếm chờ rồi!”
Lăng Tiêu liền nói: “Thật sự là có việc gấp, sư huynh thứ lỗi.”
“Việc gấp?” Sư huynh kia nói, “Ta không tin, mấy ngày không gặp, ngươi bỗng nhiên ăn mặc đẹp đẽ như vậy, khiến chúng ta suýt nữa không nhận ra, không lẽ là đi gặp tình nhân?”
Lăng Tiêu chỉ cười cười.
Sư huynh kia không hỏi được gì, đành nói: “Ngươi định thế nào, có đi cùng chúng ta không?”
Lăng Tiêu: “Biểu muội ta nhờ vả, không thể đi cùng các ngươi rồi.”
Người nọ đánh giá y từ trên xuống dưới, ánh mắt dừng ở bội đao bên hông: “Đây là Bất Quy Đao phải không? Đại tiểu thư giàu thật!”
Lăng Tiêu: “Xưa nay đã vậy.”
“Nhờ vả này được đấy,” sư huynh nói, “Ngươi cẩn thận nhé.”
Lăng Tiêu: “Đương nhiên.”
Lâm Sơ nghe bọn họ đối thoại xong, biết Đại tiểu thư đã gửi nuôi hắn cho biểu ca, lại còn phải nộp thêm phí cho người ta, tự nhiên thấy hơi áy náy.
Mấy ngày trước hắn buồn chán, bèn lôi quyển “Binh Khí Phổ” do Bách Hiểu Sinh biên soạn ra đọc một lượt, biết được một số binh khí nổi danh trong thiên hạ, “Đồng Bi” trong tay Đại tiểu thư, cùng “Bất Quy” mà Lăng Tiêu đang cầm, còn có yêu đao “Vô Quý” của Tiêu Thiều, đều là những thanh đao nổi danh thiên hạ. Nghĩ như vậy, hắn cũng coi như là một hamster hiểu biết việc đời đấy chứ.
Mấy sư huynh của Lăng Tiêu ngồi xuống gần đó, lúc này đại sảnh khách điếm gần như đã ngồi chật kín, một đám hồng y cô nương Phượng Hoàng Sơn Trang cũng tụ tập phía xa, ở đây ngoại trừ Lâm Sơ là trà trộn vào, còn lại đều là những tài năng trẻ tuổi tuấn kiệt trong tiên đạo, mọi người tiếp đón chào hỏi nhau, tiên khí phiêu phiêu nói “Ngưỡng mộ đã lâu” “Quá khen” “Không dám nhận” vân vân.
Mọi người vừa uống trà vừa nói chuyện phiếm, vậy mà đã qua một canh giờ, phương xa hiện lên một luồng ánh sáng trong vắt, linh khí thiên địa đột nhiên tĩnh lặng.
Phong Lôi chân nhân nhìn sang các đệ tử Học Cung bên này: “Thiên môn đã mở, chúng ta đi thôi.”
Các đệ tử lục tục rời khỏi khách điếm, vận khởi khinh thân thuật pháp, bay về phía ánh sáng trong vắt kia.
Lăng Tiêu nhẹ nhàng nói: “Đắc tội.” Sau đó một tay ôm lấy eo Lâm Sơ, kéo hắn bay lên, sau mấy lần bay lên bay xuống đã đứng trước Thiên môn.
Ngặt nỗi, lúc này có khoảng hơn 10 người cũng đang tiến vào Thiên môn, không phải những người ở Tiên Hương khách điếm, phương thức tiến vào Thiên môn cũng kỳ dị khác biệt.
Đoàn người đều mặc bạch y, cầm trường kiếm, người đứng đầu rút kiếm ra khỏi vỏ, ngón tay để ngang kiếm rồi vuốt xuống, kích phát ra 3 thước kiếm ý, hư hư thực thực vạch một đường về phía Thiên môn, khí cơ đang chảy dọc Thiên môn bị mở ra một vết rách, đủ để cho bọn họ theo thứ tự tiến vào.
Đợi bọn họ tiến vào hết, các nhân tài còn lại mới lấy ngọc bài tín vật ra, cùng bạn bè tiến vào Thiên môn.
“Là đệ tử Kiếm Các,” Lăng Tiêu giải thích cho hắn, “Chỉ khi Thiên môn mở ra, đệ tử Kiếm Các mới có thể xuống núi, đi đến ‘Vạn Trượng Bến Mê’ mài giũa tâm cảnh, Huyễn Đãng Sơn có ấn ký của Diệp Đế, bọn họ chỉ cần kích phát kiếm ý liền có thể tiến vào, không cần tín vật.”
Lâm Sơ gật gật đầu, nhìn mấy đệ tử bạch y đang dần biến mất trong màn sương trắng.
Sau khi đến thời đại này, hắn thi thoảng nhớ thương quê nhà, cũng chỉ giới hạn trong núi sâu – địa điểm cũ của môn phái, và sư phụ đã qua đời mà thôi, tóm lại đều liên quan đến sư môn. Lăng Phượng Tiêu từng bảo Kiếm Các xuất thế đã lâu, hiện tại Lăng Tiêu cũng bảo chỉ khi Thiên môn mở ra, đệ tử Kiếm Các mới có thể xuống núi. Loại ý chí một lòng cầu đạo, độc lập rời xa trần thế này, không khác gì tổ huấn sư môn mà sư phụ hắn dông dài ngày xưa, không thể nghi ngờ, đó chính là sư môn hắn.
Nhưng hôm nay ngẫu nhiên được nhìn thấy đệ tử Kiếm Các dưới chân Huyễn Đãng Sơn, hắn lại có chút ngơ ngẩn, không dám tiến lên, chẳng biết là do cận hương tình khiếp*, hay là bởi vì hiểu rõ bản thân hiện tại nhỏ bé vô dụng, vô pháp đánh đồng với bốn chữ ‘Đệ tử Kiếm Các’. (càng đến gần quê nhà càng hồi hộp lo lắng)
Lại đợi sau này đi.
Lăng Tiêu liếc hắn một cái: “Đi thôi.”
Lâm Sơ: “Ừm.”
Đi qua Thiên môn rộng lớn, trước mắt xuất hiện một dải bậc thang màu trắng dựa núi mà lên, cuối cùng biến mất giữa sườn núi mây mù vờn quanh, chẳng biết dẫn đến phương nào, tựa như không có điểm cuối vậy.
Hai bên cũng không có bất kỳ cảnh sắc gì, ngoại trừ những đám mây trắng chậm rãi tách ra rồi hợp lại.
Đây chính là “Thông Thiên Giai” mà Mộng tiên sinh từng nói, dải bậc thang tựa như không có điểm cuối này, cái gọi là “Chín Mươi Chín” bậc có lẽ cũng chỉ là hư danh mà thôi.
“99 bậc đầu tiên của Thông Thiên Giai chính là để khảo nghiệm tu vi, các bậc tiếp theo là để khảo nghiệm ý chí, vì muốn khảo nghiệm tâm tính các đệ tử, Học Cung và đa số các môn phái đều sẽ không nói rõ.” Lăng Tiêu giải thích.
Lâm Sơ nhìn bậc thang: “Ta không có tu vi.”
“Ta biết, Tiêu muội bảo ngươi từng tẩu hỏa nhập ma.” Lăng Tiêu nói, “Khảo nghiệm của Huyễn Đãng Sơn, tu vi cũng không quá quan trọng, Kim Đan trở lên đều có thể vượt qua 99 bậc đầu tiên, có ta ở đây, ngươi cứ việc yên tâm đi đi.”
Giọng nói y rất êm tai, rất sạch sẽ ôn nhu, ngữ khí lại chắc chắn, thật khiến người an tâm.
Người bên cạnh lục tục bước lên bậc thang, vì mới là những bậc đầu tiên, nên bước chân mọi người so với tốc độ bình thường cũng không khác biệt lắm.
Lâm Sơ bước lên bậc thứ nhất, cảm thấy hơi có lực cản đến từ bốn phương tám hướng, lại bước lên tiếp, lên thêm một bậc áp lực tăng thêm một phần, hơn nữa mức gia tăng càng ngày càng lớn.
Lúc lên đến bậc thứ mười, thể lực vốn có của hắn đã không thể duy trì nổi nữa, hô hấp bắt đầu không ổn định.
Lăng Tiêu hỏi: “Còn đi được không?”
Lâm Sơ: “Thử xem.”
Lăng Tiêu: “Được.”
Đối với những việc khó có thể làm được, mọi người đều sẽ dùng bốn chữ “Khó hơn lên trời” để so sánh, có thể thấy được lên trời khó khăn như thế nào, Thông Thiên Giai đặt tên là thông thiên, tự nhiên cũng có đạo lý của nó.
Lâm Sơ gian nan đi lên những bậc tiếp theo, trên trán chảy ra chút mồ hôi, xương khớp toàn thân tựa như bị đè ép xuống, đau đớn vô cùng.
Lên thêm một bậc nữa, đau đớn kia đã không phải đè ép nữa, mà trực tiếp nghiền nát thành bột.
Hắn thở hổn hển mấy hơi, toàn thân mệt lả như sắp ngất đi.
Lăng Tiêu đỡ lấy cánh tay phải hắn: “Để ta đi, ngươi sẽ đau đấy.”
Lâm Sơ nghĩ nghĩ: “Lên thêm một bậc nữa thôi.”
Lăng Tiêu: “Chỉ một bậc.”
Lâm Sơ: “Ừm.”
Áp lực trên Thông Thiên Giai, đều không phải linh lực bình thường áp chế, mà là một loại càng thêm mênh mông cường đại hơn, nghe nói trong Huyễn Đãng Sơn có chân ý Thiên Đạo, nếu có thể lĩnh hội được nó, dù chỉ trong chốc lát thôi, cũng đã vô cùng hữu ích cho tu luyện rồi.
Những bậc 60 70 phía trên, đã có những người trực tiếp ngồi xuống đả tọa nhập định, lĩnh hội uy thế thiên địa.
Lâm Sơ nhắm mắt lại, bước lên một bậc thang nữa.
Kinh mạch toàn thân giống như bị cắt nát thành từng mảnh, hai mắt hắn tối sầm, thiếu chút nữa ngất xỉu tại chỗ.
“Được rồi,” Lăng Tiêu nhẹ nhàng vỗ vỗ hắn, “Qua rồi, ngươi có thể dùng thân thể phàm nhân lên được 12 bậc, đã khác biệt với người thường rồi.”
Ngữ khí cứ như giáo viên mầm non đang dỗ bọn trẻ vậy.
Lâm Sơ hít sâu mấy hơi, gật gật đầu: “…… Ừm.”
Nếu là tu vi kiếp trước, hắn làm gì đến nỗi này, nhưng hiện giờ chỉ là thân thể phàm nhân, vẫn nên một vừa hai phải thôi, nếu còn đi lên tiếp nữa, sợ rằng sẽ nguy hiểm tính mạng mất.
Xung quanh Lăng Tiêu bỗng nhiên có linh lực kích động, một khắc kia dòng linh lực bao phủ toàn thân Lâm Sơ, hắn đột nhiên cảm thấy áp lực trên người giảm bớt không ít.
Hóa ra, Lăng Tiêu đã trực tiếp dẫn động linh lực tới chống đỡ uy áp thiên địa, có thể làm được như vậy, chắc chắn tu vi cũng phải Nguyên Anh —— Đại tiểu thư muốn hắn yên tâm, đương nhiên thật sự có thể yên tâm.
50 bậc tiếp theo, có linh lực Lăng Tiêu hộ thể, quả thực nhẹ nhàng giống như 2 bậc thang đầu tiên vậy, lên những bậc tiếp theo, Lâm Sơ mới cảm thấy áp lực lại tăng thêm một ít —— đến một điểm giới hạn, áp lực toàn thân lại giảm bớt như thủy triều rút xuống.
“Tới rồi.” Lăng Tiêu thu linh lực về, “Còn đau phải không? Nghỉ ngơi một lát đã.”
99 bậc thang này, ánh mắt y vẫn luôn không rời Lâm Sơ, làm Lâm Sơ cảm thấy người này đã không còn là chủ nhân tạm thời nữa, mà giống một người giám hộ hơn.
Thật là một biểu ca nghiêm túc và trách nhiệm.
Lâm Sơ thong thả điều chỉnh hô hấp, chậm rãi khôi phục trạng thái, tỏ vẻ mình có thể đi rồi, biểu ca mới cùng hắn tiến về phía trước.
Mới bước lên một bước, cảnh sắc xung quanh chợt biến đổi.
Sương trắng tan đi, bốn phía cuối cùng đã xuất hiện phong cảnh trên núi, cây phong mùa thu đỏ rực bao phủ khắp trời đất.
Cùng lúc đó, bậc thang dưới chân lại mờ mờ ảo ảo, bậc thang phía sau vẫn còn, nhưng phía trước lại biến mất, tựa như trở thành một mảnh hư vô vậy.
Lâm Sơ thử bước lên tiếp một bước, phát hiện bậc tiếp theo hiện lên trong hư vô, nhưng không có bậc tiếp tiếp theo.
“Đường này vô tận,” Lăng Tiêu nói, “Đạo tâm thông suốt mới có thể đi tiếp.”
Lâm Sơ đi tiếp về phía trước, bậc thang kéo dài vô tận.
Một trận gió thổi tới, rừng phong trong núi xào xạc rung động, ngẩng đầu nhìn bầu trời, xanh biếc vô tận, giống như con đường dưới chân này vậy, vĩnh viễn không có điểm cuối, cũng không biết sẽ dẫn đi đâu.
Lâm Sơ nhìn khoảng hư không, bỗng nhiên minh bạch nó muốn cái gì.
Có đường, mới có thể thông thiên.
Không có đường, leo lên vạn bậc thang cũng là uổng công vô ích.
Phàm nhân có đường, tiên gia cũng có đường, đó chính là đạo.
Người tu tiên, cầu mong không ngoài mấy thứ, vì trường sinh, vì hợp đạo, vì phi thăng, vì vũ lực…… cầu mong bất đồng, đạo cũng bất đồng.
Mà ngươi thì sao?
—— ngươi vì sao mà tu tiên?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.