Chương 57: Ngây thơ ngọt ngào
Thâu Mã Đầu
04/03/2022
Edit: Lacey
Biệt thự này của Tôn Hoài Cẩn khá sạch sẽ, đồ vật cơ bản đều có đủ, thậm chí drap giường và vỏ chăn cũng mới được thay, vẫn còn mới tinh. Chu Du ngã lên giường lăn một vòng, ngẫm lại đây là lần đầu tiên trong đời cô ngủ một mình bên ngoài, rất mới mẻ đấy.
Qua đêm giao thừa, rất nhiều đài truyền hình địa phương sẽ có chương trình xuân vãn, Chu Du không thích xem nhưng Chu Đạt Sinh lại thích, cô cùng xem nhiều năm nên cũng đã thành thói quen.
Tôn Hoài Cẩn tắm rửa xong ra tới đã thấy tiểu cô nương một bộ Cát Ưu* nằm liệt trên sô pha, TV đang chiếu chương trình của đài CCTV, còn trong tay cô đang cầm điện thoại vừa sạc vừa chơi game.
Cô hẳn là đã lâu không chơi, tay hơi cứng, không biết bị người qua đường nào bắn, đang cong eo dùng băng cứu thương, trên mặt là bộ dáng không phục.
"Fu**, bắn lén..."
Trò chơi đã trong lúc Chu Du không nhận ra mà update hai lần, thêm các phương tiện như xe tải, cũng như các đạo cụ như bom hẹn giờ hay mìn,...để mấy người chơi không tốt cũng có thể sống lâu hơn. (Chỗ này cả nhà đọc cho có thui nhá chứ mình cũng không hiểu rõ nên có lẽ sẽ có sai sót )
Nhưng Chu Du chơi game thích dựa vào kĩ thuật, nhưng đã bị bắn chết hai ván rồi, tức giận đến mức trực tiếp thoát game luôn.
"Cái game rác rưởi, nếu mà chơi nữa thì tao là chó!"
Tiểu cô nương từ trên sô pha ngồi dậy, vì lúc nãy nằm nên bây giờ hai cọng tóc chổng lên, rất giống con mèo tức giận đến xù lông.
Tôn Hoài Cẩn buồn cười ngồi bên cạnh cô, nhét hai miếng khoai tây chiên vào miệng cô, nhìn cô tức giận nhai đến hai má căng phồng, nhịn không được dang hai tay hướng về phía cô:"Lại đây ôm một cái."
Chu Du nghĩ đến sự việc đã xảy ra ở phòng này trong quá khứ, trong lòng càng buồn đến lợi hại hơn.
Tôn Hoài Cẩn cúi đầu nhìn tiểu cô nương trên mặt ngập tràn oán niệm, anh không làm gì khiến cô không cao hứng mà, chỉ có thể đem vấn đề đổ cho hương vị của khoai tây chiên.
"Không thích vị mù tạt?" Anh nếm thử một cái, không phân biệt được ngon hay dở, lại bóc một gói vị cà chua:"Nếm thử cà chua."
"Anh nuôi heo hả, buổi tối ăn lẩu nhiều như vậy, bây giờ còn ăn đồ ăn vặt." Chu Du chôn đầu trong ngực bạn trai, cảm giác mình một chút tinh thần cũng không có:"Em không muốn ăn."
Cô cảm giác biệt thự này mỗi ngóc ngách đều có hương vị của Ngô Tú Trân, Ngô Tú Trân không ở đây nhưng vẫn như cũ khiến cô áp lực.
"Vậy không ăn." Tôn Hoài Cẩn cúi đầu, nhéo nhéo mặt tiểu cô nương:"Bằng không thì tôi cùng em chơi hai ván?"
Chu Du lấy lại được chút tinh thần:"Yo, anh còn có thể chơi game nữa à? Em còn tưởng anh ngoại trừ học tập thì sẽ không quan tâm đến cái gì khác nữa chứ."
Tôn Hoài Cẩn mặt không đổi sắc:"Chơi game thì có gì khó chứ, mấy cái trò chơi này chính là để hấp dẫn mấy người không biết chơi cũng muốn chơi, yêu cầu không cao, chơi hai lần là biết rồi."
Thật tốt cho một kẻ xuất khẩu cuồng ngôn!
Chu Du lập tức không phục, từ trong ngực anh nhảy ra bên cạnh, ngồi nghiêm chỉnh, hai người bắt đầu chơi game.
Vẫn là map lúc nãy, Chu Du trong lòng mắng một câu đen đủi, nhìn Tôn Hoài Cẩn nhảy dù.
Cô nhanh chóng đuổi theo, trong miệng còn nhẹ nhàng oán giận một câu:"Anh nhảy ở đó làm gì, chỗ đấy nghèo muốn chết."
"Nghèo nghĩa là ít người, tôi không thích vừa xuống đã phải bắn nhau." Bất ngờ là Tôn Hoài Cẩn giống như đã từng chơi qua loại trò chơi như này, anh phân tích nghe rất có đạo lí.
Chu Du đi theo anh, vốn dĩ nghĩ chỉ cần 5 phút là anh sẽ lãnh cơm hộp*, kết quả chỗ mọi khi nghèo rách mồng tơi nay còn nhặt được mấy thứ tốt, hai người chạy một đoạn thì tìm được một chiếc xe, một đường băng băng tiến tới nơi khác.
Dọc theo đường đi Tôn Hoài Cẩn phụ trách lái xe, quyết định điểm đến, Chu Du phụ trách đốt phá, gi.ết chóc và loot đồ, sau khi nghiên cứu kĩ bom hẹn giờ và mìn thì một hơi gi.ết bốn người, vui vẻ giống như con cún vẫy đuôi cầu khen ngợi.
Cuối cùng thành công ăn gà, Chu Du lập tức đối với Tôn Hoài Cẩn tỏ vẻ lau mắt mà nhìn:"Được a lão Tôn, tuy rằng bắn cũng bình thường thôi nhưng mà đầu óc anh thật tốt nha, rất thích hợp làm người đi theo hỗ trợ!"
Tôn Hoài Cẩn không rõ lắm hỗ trợ là có ý gì, nhưng thấy Chu Du vui vẻ thì anh đương nhiên cũng vui vẻ.
"Sắp qua năm mới rồi, em mặc áo vào đi, tôi ở trong sân chờ em."
Tiết mục cuối cùng của xuân vãn cũng đã kết thúc, người chủ trì bắt đầu nói theo kịch bản có sẵn, chờ đến thời khắc đếm ngược. Tôn Hoài Cẩn lấy áo lông vũ để một bên khoác lên người, hai ba bước ra tới huyền quan, quay đầu lại nhìn cô:"Mặc đồ xong thì ra ngoài sân."
Chu Du vẻ mặt không tình nguyện:"Làm gì nha, lạnh như vậy."
"Đem cái hộp pháo sáng nhỏ của em ra dùng."
"..."
Chu Du cảm thấy đầu óc của Tôn Hoài Cẩn khả năng có vấn đề, pháo sáng 9 tệ 5 mà còn một hai phải đốt lúc tiếng chuông giao thừa vang lên.
Cô mặc áo lông vũ đi ra ngoài nhưng vẫn bị lạnh đến run bần bật, trong chốc lát đôi mắt chưa thích ứng được với bóng tối, khéo trên mặt đất có nguồn sáng nào thì cũng chỉ nhìn ra một đống màu đen.
Tiểu cô nương híp híp mắt, run run rẩy rẩy mà vào trong vườn, bản năng muốn tiến đến bên người Tôn Hoài Cẩn thì đã nghe anh ở xa xa nói một câu:"Đừng nhúc nhích, em đứng ở kia, vừa lúc."
Lại còn thần thần bí bí, không phải là trên mặt đất vẽ ma trận gì đó xong lấy cô làm tế phẩm đấy chứ?
Rất nhiều khi Chu Du có suy nghĩ không tin tưởng vào Tôn Hoài Cẩn, cô ngồi xổm trên mặt đất, nghĩ chờ lát nữa ác ma ra thì thấy cô vo thành một đoàn như vậy thì tương đối dễ hạ khẩu. Đột nhiên nhìn thấy trước mặt Tôn Hoài Cẩn có một đạo ánh sáng cắt qua đêm tối.
Là pháo hoa.
Cô đã quên ngẩng đầu, tầm mắt đối diện thân của pháo hoa, rõ ràng không phải cái cô mua trước lúc ăn cơm, trên thân màu đỏ có một dòng chữ chúc tết màu vàng rất to.
Anh lén mua khi nào vậy?
Chu Du không ngồi xổm nữa, lon ton chạy đến bên người Tôn Hoài Cẩn, hô lên trong tiếng pháo hoa nổ mạnh không ngừng:"Anh như thế nào vẫn mua cái này! Không phải em chỉ nói thích cái bé kia thôi sao!"
Đều sắp bị kim chủ vứt bỏ rồi mà anh còn vung tay lớn như vậy, cuộc sống sau này phải trải qua như thế nào a!
Trong lòng nghĩ vậy nhưng ngoài mặt Chu Du lại thành thật cười đến vô cùng xán lạn, khuôn mặt trắng nõn được chiếu lên bởi pháo hoa đủ mọi màu sắc, đôi mắt to tròn cong thành một vầng trăng non.
"Em thích pháo sáng,"
Anh nhìn cô tươi cười, ánh mắt vô cùng chân thành:
"Nhưng tôi thích cái này."
Thích bộ dáng em cười đến ngây thơ ngọt ngào như vậy.
"Năm mới vui vẻ, Tiểu Du."
Biệt thự này của Tôn Hoài Cẩn khá sạch sẽ, đồ vật cơ bản đều có đủ, thậm chí drap giường và vỏ chăn cũng mới được thay, vẫn còn mới tinh. Chu Du ngã lên giường lăn một vòng, ngẫm lại đây là lần đầu tiên trong đời cô ngủ một mình bên ngoài, rất mới mẻ đấy.
Qua đêm giao thừa, rất nhiều đài truyền hình địa phương sẽ có chương trình xuân vãn, Chu Du không thích xem nhưng Chu Đạt Sinh lại thích, cô cùng xem nhiều năm nên cũng đã thành thói quen.
Tôn Hoài Cẩn tắm rửa xong ra tới đã thấy tiểu cô nương một bộ Cát Ưu* nằm liệt trên sô pha, TV đang chiếu chương trình của đài CCTV, còn trong tay cô đang cầm điện thoại vừa sạc vừa chơi game.
Cô hẳn là đã lâu không chơi, tay hơi cứng, không biết bị người qua đường nào bắn, đang cong eo dùng băng cứu thương, trên mặt là bộ dáng không phục.
"Fu**, bắn lén..."
Trò chơi đã trong lúc Chu Du không nhận ra mà update hai lần, thêm các phương tiện như xe tải, cũng như các đạo cụ như bom hẹn giờ hay mìn,...để mấy người chơi không tốt cũng có thể sống lâu hơn. (Chỗ này cả nhà đọc cho có thui nhá chứ mình cũng không hiểu rõ nên có lẽ sẽ có sai sót )
Nhưng Chu Du chơi game thích dựa vào kĩ thuật, nhưng đã bị bắn chết hai ván rồi, tức giận đến mức trực tiếp thoát game luôn.
"Cái game rác rưởi, nếu mà chơi nữa thì tao là chó!"
Tiểu cô nương từ trên sô pha ngồi dậy, vì lúc nãy nằm nên bây giờ hai cọng tóc chổng lên, rất giống con mèo tức giận đến xù lông.
Tôn Hoài Cẩn buồn cười ngồi bên cạnh cô, nhét hai miếng khoai tây chiên vào miệng cô, nhìn cô tức giận nhai đến hai má căng phồng, nhịn không được dang hai tay hướng về phía cô:"Lại đây ôm một cái."
Chu Du nghĩ đến sự việc đã xảy ra ở phòng này trong quá khứ, trong lòng càng buồn đến lợi hại hơn.
Tôn Hoài Cẩn cúi đầu nhìn tiểu cô nương trên mặt ngập tràn oán niệm, anh không làm gì khiến cô không cao hứng mà, chỉ có thể đem vấn đề đổ cho hương vị của khoai tây chiên.
"Không thích vị mù tạt?" Anh nếm thử một cái, không phân biệt được ngon hay dở, lại bóc một gói vị cà chua:"Nếm thử cà chua."
"Anh nuôi heo hả, buổi tối ăn lẩu nhiều như vậy, bây giờ còn ăn đồ ăn vặt." Chu Du chôn đầu trong ngực bạn trai, cảm giác mình một chút tinh thần cũng không có:"Em không muốn ăn."
Cô cảm giác biệt thự này mỗi ngóc ngách đều có hương vị của Ngô Tú Trân, Ngô Tú Trân không ở đây nhưng vẫn như cũ khiến cô áp lực.
"Vậy không ăn." Tôn Hoài Cẩn cúi đầu, nhéo nhéo mặt tiểu cô nương:"Bằng không thì tôi cùng em chơi hai ván?"
Chu Du lấy lại được chút tinh thần:"Yo, anh còn có thể chơi game nữa à? Em còn tưởng anh ngoại trừ học tập thì sẽ không quan tâm đến cái gì khác nữa chứ."
Tôn Hoài Cẩn mặt không đổi sắc:"Chơi game thì có gì khó chứ, mấy cái trò chơi này chính là để hấp dẫn mấy người không biết chơi cũng muốn chơi, yêu cầu không cao, chơi hai lần là biết rồi."
Thật tốt cho một kẻ xuất khẩu cuồng ngôn!
Chu Du lập tức không phục, từ trong ngực anh nhảy ra bên cạnh, ngồi nghiêm chỉnh, hai người bắt đầu chơi game.
Vẫn là map lúc nãy, Chu Du trong lòng mắng một câu đen đủi, nhìn Tôn Hoài Cẩn nhảy dù.
Cô nhanh chóng đuổi theo, trong miệng còn nhẹ nhàng oán giận một câu:"Anh nhảy ở đó làm gì, chỗ đấy nghèo muốn chết."
"Nghèo nghĩa là ít người, tôi không thích vừa xuống đã phải bắn nhau." Bất ngờ là Tôn Hoài Cẩn giống như đã từng chơi qua loại trò chơi như này, anh phân tích nghe rất có đạo lí.
Chu Du đi theo anh, vốn dĩ nghĩ chỉ cần 5 phút là anh sẽ lãnh cơm hộp*, kết quả chỗ mọi khi nghèo rách mồng tơi nay còn nhặt được mấy thứ tốt, hai người chạy một đoạn thì tìm được một chiếc xe, một đường băng băng tiến tới nơi khác.
Dọc theo đường đi Tôn Hoài Cẩn phụ trách lái xe, quyết định điểm đến, Chu Du phụ trách đốt phá, gi.ết chóc và loot đồ, sau khi nghiên cứu kĩ bom hẹn giờ và mìn thì một hơi gi.ết bốn người, vui vẻ giống như con cún vẫy đuôi cầu khen ngợi.
Cuối cùng thành công ăn gà, Chu Du lập tức đối với Tôn Hoài Cẩn tỏ vẻ lau mắt mà nhìn:"Được a lão Tôn, tuy rằng bắn cũng bình thường thôi nhưng mà đầu óc anh thật tốt nha, rất thích hợp làm người đi theo hỗ trợ!"
Tôn Hoài Cẩn không rõ lắm hỗ trợ là có ý gì, nhưng thấy Chu Du vui vẻ thì anh đương nhiên cũng vui vẻ.
"Sắp qua năm mới rồi, em mặc áo vào đi, tôi ở trong sân chờ em."
Tiết mục cuối cùng của xuân vãn cũng đã kết thúc, người chủ trì bắt đầu nói theo kịch bản có sẵn, chờ đến thời khắc đếm ngược. Tôn Hoài Cẩn lấy áo lông vũ để một bên khoác lên người, hai ba bước ra tới huyền quan, quay đầu lại nhìn cô:"Mặc đồ xong thì ra ngoài sân."
Chu Du vẻ mặt không tình nguyện:"Làm gì nha, lạnh như vậy."
"Đem cái hộp pháo sáng nhỏ của em ra dùng."
"..."
Chu Du cảm thấy đầu óc của Tôn Hoài Cẩn khả năng có vấn đề, pháo sáng 9 tệ 5 mà còn một hai phải đốt lúc tiếng chuông giao thừa vang lên.
Cô mặc áo lông vũ đi ra ngoài nhưng vẫn bị lạnh đến run bần bật, trong chốc lát đôi mắt chưa thích ứng được với bóng tối, khéo trên mặt đất có nguồn sáng nào thì cũng chỉ nhìn ra một đống màu đen.
Tiểu cô nương híp híp mắt, run run rẩy rẩy mà vào trong vườn, bản năng muốn tiến đến bên người Tôn Hoài Cẩn thì đã nghe anh ở xa xa nói một câu:"Đừng nhúc nhích, em đứng ở kia, vừa lúc."
Lại còn thần thần bí bí, không phải là trên mặt đất vẽ ma trận gì đó xong lấy cô làm tế phẩm đấy chứ?
Rất nhiều khi Chu Du có suy nghĩ không tin tưởng vào Tôn Hoài Cẩn, cô ngồi xổm trên mặt đất, nghĩ chờ lát nữa ác ma ra thì thấy cô vo thành một đoàn như vậy thì tương đối dễ hạ khẩu. Đột nhiên nhìn thấy trước mặt Tôn Hoài Cẩn có một đạo ánh sáng cắt qua đêm tối.
Là pháo hoa.
Cô đã quên ngẩng đầu, tầm mắt đối diện thân của pháo hoa, rõ ràng không phải cái cô mua trước lúc ăn cơm, trên thân màu đỏ có một dòng chữ chúc tết màu vàng rất to.
Anh lén mua khi nào vậy?
Chu Du không ngồi xổm nữa, lon ton chạy đến bên người Tôn Hoài Cẩn, hô lên trong tiếng pháo hoa nổ mạnh không ngừng:"Anh như thế nào vẫn mua cái này! Không phải em chỉ nói thích cái bé kia thôi sao!"
Đều sắp bị kim chủ vứt bỏ rồi mà anh còn vung tay lớn như vậy, cuộc sống sau này phải trải qua như thế nào a!
Trong lòng nghĩ vậy nhưng ngoài mặt Chu Du lại thành thật cười đến vô cùng xán lạn, khuôn mặt trắng nõn được chiếu lên bởi pháo hoa đủ mọi màu sắc, đôi mắt to tròn cong thành một vầng trăng non.
"Em thích pháo sáng,"
Anh nhìn cô tươi cười, ánh mắt vô cùng chân thành:
"Nhưng tôi thích cái này."
Thích bộ dáng em cười đến ngây thơ ngọt ngào như vậy.
"Năm mới vui vẻ, Tiểu Du."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.