Chương 79: Người con gái anh thích
Thâu Mã Đầu
31/03/2022
Edit: Lacey
Tôn Hoài Cẩn đi rồi.
Chu Du ngồi thơ thẩn trong phòng đến chạng vạng, xuống lầu mới biết được Ngô Tú Trân đã kéo hành lý đi từ trước cả khi Tôn Hoài Cẩn rời đi nữa.
Vừa rồi bọn họ cãi nhau lớn tiếng như vậy, Chu Đạt Sinh không có khả năng không nghe thấy, ông nhìn con gái đã khóc sưng cả mắt, đi tới nhẹ nhàng xoa đầu cô.
"Tôn Hoài Cẩn là con trai bạn của mẹ con...cũng là bọn ba sai, vẫn luôn không nói cho con biết tình huống của thằng bé làm con hiểu lầm."
Ngô Tú Trân vốn dĩ là ôm cái ý tưởng 'trẻ con thì biết cái gì' nên cũng khinh thường giải thích với cô quá nhiều, ông lại đối với quan hệ của Ngô Tú Trân cái biết cái không, đương nhiên không dám tùy tiện nói bậy trước mặt Chu Du, sợ lỡ đâu lại ảnh hưởng tới cô.
Nhưng bây giờ nghĩ lại là do ông quá nhu nhược nên mới khiến Chu Du không có cảm giác an toàn, nên mới phát triển thành việc trông gà hóa cuốc như vậy.
"Du Du, tuy rằng ba không biết con nghĩ gì, làm gì nhưng...là do ba quá vô dụng, lát nữa ba sẽ gọi điện xin lỗi thầy Tôn."
"Không cần đâu ba."
Chu Du cả ngày nay một câu cũng không nói nhưng giọng lại khàn đến mức chỉ có thể phát ra một chút thanh âm.
"Chuyện này không phải là ba sai, nếu xin lỗi thì cũng phải là con đi."
Chỉ là cô còn chưa nghĩ ra phải mở lời thế nào, giống như câu Tôn Hoài Cẩn hỏi lúc nãy, Chu Du thực sự cũng không biết đáp án.
Mọi thứ diễn ra ở cầu thang ngày đó đều do cảm xúc mách bảo, những cảm xúc mãnh liệt đó đột nhiên ập đến, bây giờ nghĩ lại cũng không biết chúng đến từ đâu.
Rồi tất cả những gì sau đó thuận lý thành chương, bọn họ yêu đương, làm tình, thẳng đến khi cô đem hết thảy đánh vỡ, Chu Du mới hậu tri hậu giác phát hiện...cô giống như còn chưa kịp sửa sang lại cảm xúc của chính mình.
Đương nhiên, cô đương nhiên là thích Tôn Hoài Cẩn, nhưng loại thích này không chỉ đơn giản như vậy.
Ví dụ như nếu ngay từ đầu Tôn Hoài Cẩn không có thân phận 'tiểu bạch kiểm của Ngô Tú Trân' thì cô cảm thấy một màn lúc nãy không có khả năng bắt lửa sau đó nổ mạnh.
Thích của cô vốn dĩ không chỉ thuần túy như vậy, xen lẫn nhiều tạp chất của sự nghi ngờ, thậm chí ngày đó sau khi cãi nhau một trận với Ngô Tú Trân rồi ngồi đợi anh ở KFC, cũng theo bản năng quy chụp cho anh là nguyên do của mọi vấn đề.
Đây căn bản không phải một mối quan hệ yêu đương bình đẳng, Tôn Hoài Cẩn tức giận là một điều quá đỗi bình thường thôi.
Chu Du biết mình nên đi xin lỗi anh, nhưng chuyện này cô đã quá sai rồi, cô thậm chí cũng không biết mình phải giải thích thế nào, phải nói với anh thế nào nữa.
Việc đã đến nước này, cho dù cô có nói thế nào đi nữa thì cũng có vẻ rất giả dối.
- --
Chu Du còn chưa nghĩ thông suốt phải nói thế nào thì đã bị một cơn cảm mạo đánh gục.
Lúc ấy cô đang trong tiết tự học buổi tối, đột nhiên cảm thấy hoa mắt chóng mặt, thời điểm tỉnh lại đã thấy mình đang ở bệnh viện.
Lão Vương biết cô thân với Lý Triệt Triệt nên khi xe cứu thương đến Lý Triệt Triệt khăng khăng đòi đi theo cũng không ngăn cản. Cho nên trong phòng bệnh lúc này ngoại trừ một tiểu cô nương hữu khí vô lực đang nằm còn có thêm một tiểu cô nương đầy mặt quan tâm có thể khóc bất cứ lúc nào.
"Cậu rốt cuộc là làm sao vậy, thứ sáu tuần trước còn không phải rất cao hứng sao?"
Mấy ngày này cảm xúc của Chu Du thấp đến cực điểm, cũng mặc kệ Lý Triệt Triệt gặng hỏi thế nào Chu Du cũng chỉ lắc đầu nói không có gì, quả thực đã làm cô ấy gấp không nhịn được muốn tìm cái kìm cạy đầu cô ra xem bên trong chứa cái gì.
"Cậu có phải cãi nhau với học trưởng Tôn hay không, sẽ không nháo đến chia tay chứ, ô ô ô, đàn ông quả nhiên đều là tai họa mà, sắp thi đại học đến nơi rồi, cậu tỉnh lại ngay đi Cá nhỏ!"
Chu Du nhìn Lý Triệt Triệt thật sự muốn khóc, liền nhấc lên tinh thần cười với cô ấy:"Bạn học Lý Triệt Triệt, cậu thật chân chó đấy, Tế đại còn chưa thi đậu đã gọi anh ấy là học trưởng rồi."
Lý Triệt Triệt lại sửng sốt:"Mình gọi anh ấy là học trưởng thì liên quan gì đến Tế đại chứ, cậu không biết à, học trưởng Tôn trước kia cũng học ở trường cấp 3 của chúng ta, hơn nữa còn là một nhân vật phong vân đấy!"
Chu Du bất ngờ:"Thật á?"
"Vãi, không phải chứ, hồi lớp 10 cậu chết ở đâu vậy!?" Lý Triệt Triệt bởi vì quá mức kinh ngạc, nước mắt đều nghẹn trở về:"Lúc chúng ta lớp 10 thì học trưởng Tôn đã lớp 12 rồi, anh ấy giống như nam chính của tiểu thuyết thanh xuân vườn trường vậy ó, đầu lớp 12 được cử đi học ở rất xa, sau đó thi đại học lại đứng Top 1 toàn tỉnh, chủ nhiệm lớp anh ấy cười muốn rách miệng luôn!"
"..."
"Tuy rằng lớp 12 không ra sân thể dục, cũng không ở cùng tầng với lớp 10, bình thường rất ít có khả năng gặp được nhưng mà Cá con cậu thật quá đi mà, cậu không biết đâu năm đó không ít người vì Tôn Hoài Cẩn mới tranh nhau vào trường mình đấy, mỗi ngày đều nghiên cứu xem làm cách nào để xin được Wechat của anh ấy!"
Một người không quan tâm bát quái nhiều như Lý Triệt Triệt mà còn biết, cô ấy tưởng rằng toàn bộ trường không ai là không biết Tôn Hoài Cẩn mới phải chứ, dù gì anh ấy cũng từng là bộ mặt của trường.
Trái lại Chu Du mỗi ngày vừa hết tiết đều tranh thủ mười phút giữa giờ chơi hai ván Anipop, Lý Triệt Triệt vốn dĩ cho rằng chỉ là cô thích chơi game, nhưng cô ấy không nghĩ tới người này thích game đến mức không quan tâm mọi chuyện xung quanh.
Chu Du cũng muốn cười, người mà cô yêu đương hơn nửa năm lại là bạn cùng trường của cô.
"Triệt Triệt, cậu có biết hồi cấp 3 Tôn Hoài Cẩn có yêu ai không?" Cô nhớ tới lần đó Tôn Hoài Cẩn có nói qua, nhưng bây giờ cũng không còn quan trọng nữa.
"Không thể nào! Không có khả năng! Loại người như Tôn Hoài Cẩn, nếu anh ấy mà yêu ai thì trong trường đã sớm đồn ầm lên rồi."
Lý Triệt Triệt nghĩ lại một chút, lúc ấy mấy bọn lớp 10 bọn cô đúng là điên cuồng như vậy, Tôn Hoài Cẩn mua một cái bánh ở quầy ăn vặt thì ngày hôm đó cái bánh đó sẽ trở thành hàng hot, mấy đứa con gái tranh cướp nhau mua giống như muốn có cheap moment với thần thượng vậy.
"Có lẽ...mọi người đều không biết. Anh ấy nói hồi cấp 3 anh ấy có thích một người, nhưng người đó đến nay cũng không biết đến tên của anh."
Chu Du đem một chút tin tức mà chính cô cũng cảm thấy vô dụng nói ra, lại tự cười nhạo mình:"Thôi bỏ đi, chúng ta không biết được đâu."
"Làm sao mà không biết, mình nói cho cậu biết, mình chính là thám tử lừng danh Lý Triệt Triệt!" Lý Triệt Triệt kích động nói:"Vừa nãy cậu đã cấp cho bổn thám tử một manh mối rất hữu ích, người nói vô tâm người nghe cố ý, một ít lời nói lơ đãng đã cởi bỏ nghi hoặc của mình!"
"..." Chu Du quả thực là bị Lý Triệt Triệt chọc cười, "Thiếu niên Lý thanh niên?" (Nguyên gốc là Thiếu niên Bao thanh thiên)
"Có thể gọi như vậy, hoặc cậu cũng có thể gọi mình là Bao Triệt Triệt."
Lý Triệt Triệt như đã nhập vai vào nhân vật, đắc ý ưỡn ngực:"Học trưởng Tôn nói người kia đến nay cũng không biết tên của anh ấy, dựa vào những gì mình nói trước đó, chúng ta có thể đi đến kết luận, toàn bộ trường học không có người nào không biết đến tên của anh ấy..."
"Như vậy, chân tướng chỉ có một, phạm vi quả thực nhỏ đến mức vũ nhục chỉ số thông minh của mình..."
Cô ấy vươn tay, tạo thành hình súng lục cứ thế chỉ vào Chu Du.
"Người kia chính là cậu đó Cá nhỏ."
Chu Du:"..."
Cậu suy luận giỏi thật đấy.
Thấy Chu Du tỏ vẻ không tin, sự hiếu thắng của Lý Triệt Triệt lập tức bị đẩy lên cao trào, cô ấy lập tức rút điện thoại gọi cho Đặng Dạ Tư, bắt đầu nói bóng nói gió.
Đầu kia Đặng Dạ Tư đang ngồi trên giường, nhận được cuộc gọi của cô ấy thì hơi bất ngờ:"Em không cần nói bóng nói gió."
Lý Triệt Triệt:"Hả?"
"Thời điểm lão Tôn và Chu Du muội muội qua lại với nhau thì cậu ấy cũng đã nói rõ, cậu ấy vẫn luôn không cho những người con gái khác cơ hội nào bởi vì cậu ấy đã có người mình thích, cái người đàn ông bình thường không nói chuyện yêu đương với ai tự dưng lại có hành vi này, không cần nói cũng biết rồi mà..."
Lý Triệt Triệt nghe xong mới luống cuống mở loa ngoài:"Đợi chút, anh nói lại lần nữa, mới vừa rồi em quên không bật loa ngoài."
"..." Đặng Dạ Tư đại khái đoán được Chu Du đang ở bên cạnh Lý Triệt Triệt nên trực tiếp nói với cô:"Chu Du muội muội, lão Tôn cậu ấy thực sự thích em, theo như anh biết thì cậu ấy từ cấp 3 đã bắt đầu thích, nếu hai người cãi nhau, tốt nhất là nên gặp mặt thẳng thắn nói cho rõ ràng, đem hiểu lầm cởi bỏ. Lý Triệt Triệt nhìn thì lão luyện thật đấy nhưng tất cả chỉ là lý thuyết suông thôi, em nói với em ấy chẳng khác gì lão Tôn tìm tôi nói chuyện, vô dụng thôi."
Chu Du: "..."
Lý Triệt Triệt:"..."
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
Tính ra là mình định đăng 2 chương thui nhưng mà nhìn bản nháp chương này ngứa tay quá ko chịu nổi nên thôi đăng nốt n
Tôn Hoài Cẩn đi rồi.
Chu Du ngồi thơ thẩn trong phòng đến chạng vạng, xuống lầu mới biết được Ngô Tú Trân đã kéo hành lý đi từ trước cả khi Tôn Hoài Cẩn rời đi nữa.
Vừa rồi bọn họ cãi nhau lớn tiếng như vậy, Chu Đạt Sinh không có khả năng không nghe thấy, ông nhìn con gái đã khóc sưng cả mắt, đi tới nhẹ nhàng xoa đầu cô.
"Tôn Hoài Cẩn là con trai bạn của mẹ con...cũng là bọn ba sai, vẫn luôn không nói cho con biết tình huống của thằng bé làm con hiểu lầm."
Ngô Tú Trân vốn dĩ là ôm cái ý tưởng 'trẻ con thì biết cái gì' nên cũng khinh thường giải thích với cô quá nhiều, ông lại đối với quan hệ của Ngô Tú Trân cái biết cái không, đương nhiên không dám tùy tiện nói bậy trước mặt Chu Du, sợ lỡ đâu lại ảnh hưởng tới cô.
Nhưng bây giờ nghĩ lại là do ông quá nhu nhược nên mới khiến Chu Du không có cảm giác an toàn, nên mới phát triển thành việc trông gà hóa cuốc như vậy.
"Du Du, tuy rằng ba không biết con nghĩ gì, làm gì nhưng...là do ba quá vô dụng, lát nữa ba sẽ gọi điện xin lỗi thầy Tôn."
"Không cần đâu ba."
Chu Du cả ngày nay một câu cũng không nói nhưng giọng lại khàn đến mức chỉ có thể phát ra một chút thanh âm.
"Chuyện này không phải là ba sai, nếu xin lỗi thì cũng phải là con đi."
Chỉ là cô còn chưa nghĩ ra phải mở lời thế nào, giống như câu Tôn Hoài Cẩn hỏi lúc nãy, Chu Du thực sự cũng không biết đáp án.
Mọi thứ diễn ra ở cầu thang ngày đó đều do cảm xúc mách bảo, những cảm xúc mãnh liệt đó đột nhiên ập đến, bây giờ nghĩ lại cũng không biết chúng đến từ đâu.
Rồi tất cả những gì sau đó thuận lý thành chương, bọn họ yêu đương, làm tình, thẳng đến khi cô đem hết thảy đánh vỡ, Chu Du mới hậu tri hậu giác phát hiện...cô giống như còn chưa kịp sửa sang lại cảm xúc của chính mình.
Đương nhiên, cô đương nhiên là thích Tôn Hoài Cẩn, nhưng loại thích này không chỉ đơn giản như vậy.
Ví dụ như nếu ngay từ đầu Tôn Hoài Cẩn không có thân phận 'tiểu bạch kiểm của Ngô Tú Trân' thì cô cảm thấy một màn lúc nãy không có khả năng bắt lửa sau đó nổ mạnh.
Thích của cô vốn dĩ không chỉ thuần túy như vậy, xen lẫn nhiều tạp chất của sự nghi ngờ, thậm chí ngày đó sau khi cãi nhau một trận với Ngô Tú Trân rồi ngồi đợi anh ở KFC, cũng theo bản năng quy chụp cho anh là nguyên do của mọi vấn đề.
Đây căn bản không phải một mối quan hệ yêu đương bình đẳng, Tôn Hoài Cẩn tức giận là một điều quá đỗi bình thường thôi.
Chu Du biết mình nên đi xin lỗi anh, nhưng chuyện này cô đã quá sai rồi, cô thậm chí cũng không biết mình phải giải thích thế nào, phải nói với anh thế nào nữa.
Việc đã đến nước này, cho dù cô có nói thế nào đi nữa thì cũng có vẻ rất giả dối.
- --
Chu Du còn chưa nghĩ thông suốt phải nói thế nào thì đã bị một cơn cảm mạo đánh gục.
Lúc ấy cô đang trong tiết tự học buổi tối, đột nhiên cảm thấy hoa mắt chóng mặt, thời điểm tỉnh lại đã thấy mình đang ở bệnh viện.
Lão Vương biết cô thân với Lý Triệt Triệt nên khi xe cứu thương đến Lý Triệt Triệt khăng khăng đòi đi theo cũng không ngăn cản. Cho nên trong phòng bệnh lúc này ngoại trừ một tiểu cô nương hữu khí vô lực đang nằm còn có thêm một tiểu cô nương đầy mặt quan tâm có thể khóc bất cứ lúc nào.
"Cậu rốt cuộc là làm sao vậy, thứ sáu tuần trước còn không phải rất cao hứng sao?"
Mấy ngày này cảm xúc của Chu Du thấp đến cực điểm, cũng mặc kệ Lý Triệt Triệt gặng hỏi thế nào Chu Du cũng chỉ lắc đầu nói không có gì, quả thực đã làm cô ấy gấp không nhịn được muốn tìm cái kìm cạy đầu cô ra xem bên trong chứa cái gì.
"Cậu có phải cãi nhau với học trưởng Tôn hay không, sẽ không nháo đến chia tay chứ, ô ô ô, đàn ông quả nhiên đều là tai họa mà, sắp thi đại học đến nơi rồi, cậu tỉnh lại ngay đi Cá nhỏ!"
Chu Du nhìn Lý Triệt Triệt thật sự muốn khóc, liền nhấc lên tinh thần cười với cô ấy:"Bạn học Lý Triệt Triệt, cậu thật chân chó đấy, Tế đại còn chưa thi đậu đã gọi anh ấy là học trưởng rồi."
Lý Triệt Triệt lại sửng sốt:"Mình gọi anh ấy là học trưởng thì liên quan gì đến Tế đại chứ, cậu không biết à, học trưởng Tôn trước kia cũng học ở trường cấp 3 của chúng ta, hơn nữa còn là một nhân vật phong vân đấy!"
Chu Du bất ngờ:"Thật á?"
"Vãi, không phải chứ, hồi lớp 10 cậu chết ở đâu vậy!?" Lý Triệt Triệt bởi vì quá mức kinh ngạc, nước mắt đều nghẹn trở về:"Lúc chúng ta lớp 10 thì học trưởng Tôn đã lớp 12 rồi, anh ấy giống như nam chính của tiểu thuyết thanh xuân vườn trường vậy ó, đầu lớp 12 được cử đi học ở rất xa, sau đó thi đại học lại đứng Top 1 toàn tỉnh, chủ nhiệm lớp anh ấy cười muốn rách miệng luôn!"
"..."
"Tuy rằng lớp 12 không ra sân thể dục, cũng không ở cùng tầng với lớp 10, bình thường rất ít có khả năng gặp được nhưng mà Cá con cậu thật quá đi mà, cậu không biết đâu năm đó không ít người vì Tôn Hoài Cẩn mới tranh nhau vào trường mình đấy, mỗi ngày đều nghiên cứu xem làm cách nào để xin được Wechat của anh ấy!"
Một người không quan tâm bát quái nhiều như Lý Triệt Triệt mà còn biết, cô ấy tưởng rằng toàn bộ trường không ai là không biết Tôn Hoài Cẩn mới phải chứ, dù gì anh ấy cũng từng là bộ mặt của trường.
Trái lại Chu Du mỗi ngày vừa hết tiết đều tranh thủ mười phút giữa giờ chơi hai ván Anipop, Lý Triệt Triệt vốn dĩ cho rằng chỉ là cô thích chơi game, nhưng cô ấy không nghĩ tới người này thích game đến mức không quan tâm mọi chuyện xung quanh.
Chu Du cũng muốn cười, người mà cô yêu đương hơn nửa năm lại là bạn cùng trường của cô.
"Triệt Triệt, cậu có biết hồi cấp 3 Tôn Hoài Cẩn có yêu ai không?" Cô nhớ tới lần đó Tôn Hoài Cẩn có nói qua, nhưng bây giờ cũng không còn quan trọng nữa.
"Không thể nào! Không có khả năng! Loại người như Tôn Hoài Cẩn, nếu anh ấy mà yêu ai thì trong trường đã sớm đồn ầm lên rồi."
Lý Triệt Triệt nghĩ lại một chút, lúc ấy mấy bọn lớp 10 bọn cô đúng là điên cuồng như vậy, Tôn Hoài Cẩn mua một cái bánh ở quầy ăn vặt thì ngày hôm đó cái bánh đó sẽ trở thành hàng hot, mấy đứa con gái tranh cướp nhau mua giống như muốn có cheap moment với thần thượng vậy.
"Có lẽ...mọi người đều không biết. Anh ấy nói hồi cấp 3 anh ấy có thích một người, nhưng người đó đến nay cũng không biết đến tên của anh."
Chu Du đem một chút tin tức mà chính cô cũng cảm thấy vô dụng nói ra, lại tự cười nhạo mình:"Thôi bỏ đi, chúng ta không biết được đâu."
"Làm sao mà không biết, mình nói cho cậu biết, mình chính là thám tử lừng danh Lý Triệt Triệt!" Lý Triệt Triệt kích động nói:"Vừa nãy cậu đã cấp cho bổn thám tử một manh mối rất hữu ích, người nói vô tâm người nghe cố ý, một ít lời nói lơ đãng đã cởi bỏ nghi hoặc của mình!"
"..." Chu Du quả thực là bị Lý Triệt Triệt chọc cười, "Thiếu niên Lý thanh niên?" (Nguyên gốc là Thiếu niên Bao thanh thiên)
"Có thể gọi như vậy, hoặc cậu cũng có thể gọi mình là Bao Triệt Triệt."
Lý Triệt Triệt như đã nhập vai vào nhân vật, đắc ý ưỡn ngực:"Học trưởng Tôn nói người kia đến nay cũng không biết tên của anh ấy, dựa vào những gì mình nói trước đó, chúng ta có thể đi đến kết luận, toàn bộ trường học không có người nào không biết đến tên của anh ấy..."
"Như vậy, chân tướng chỉ có một, phạm vi quả thực nhỏ đến mức vũ nhục chỉ số thông minh của mình..."
Cô ấy vươn tay, tạo thành hình súng lục cứ thế chỉ vào Chu Du.
"Người kia chính là cậu đó Cá nhỏ."
Chu Du:"..."
Cậu suy luận giỏi thật đấy.
Thấy Chu Du tỏ vẻ không tin, sự hiếu thắng của Lý Triệt Triệt lập tức bị đẩy lên cao trào, cô ấy lập tức rút điện thoại gọi cho Đặng Dạ Tư, bắt đầu nói bóng nói gió.
Đầu kia Đặng Dạ Tư đang ngồi trên giường, nhận được cuộc gọi của cô ấy thì hơi bất ngờ:"Em không cần nói bóng nói gió."
Lý Triệt Triệt:"Hả?"
"Thời điểm lão Tôn và Chu Du muội muội qua lại với nhau thì cậu ấy cũng đã nói rõ, cậu ấy vẫn luôn không cho những người con gái khác cơ hội nào bởi vì cậu ấy đã có người mình thích, cái người đàn ông bình thường không nói chuyện yêu đương với ai tự dưng lại có hành vi này, không cần nói cũng biết rồi mà..."
Lý Triệt Triệt nghe xong mới luống cuống mở loa ngoài:"Đợi chút, anh nói lại lần nữa, mới vừa rồi em quên không bật loa ngoài."
"..." Đặng Dạ Tư đại khái đoán được Chu Du đang ở bên cạnh Lý Triệt Triệt nên trực tiếp nói với cô:"Chu Du muội muội, lão Tôn cậu ấy thực sự thích em, theo như anh biết thì cậu ấy từ cấp 3 đã bắt đầu thích, nếu hai người cãi nhau, tốt nhất là nên gặp mặt thẳng thắn nói cho rõ ràng, đem hiểu lầm cởi bỏ. Lý Triệt Triệt nhìn thì lão luyện thật đấy nhưng tất cả chỉ là lý thuyết suông thôi, em nói với em ấy chẳng khác gì lão Tôn tìm tôi nói chuyện, vô dụng thôi."
Chu Du: "..."
Lý Triệt Triệt:"..."
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
Tính ra là mình định đăng 2 chương thui nhưng mà nhìn bản nháp chương này ngứa tay quá ko chịu nổi nên thôi đăng nốt n
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.