Chương 13: Chân Khí Ngưng Tụ Thành, Kéo Dài Tuổi Thọ Hơn Trăm
Lục Nguyệt Quan Chủ
10/04/2022
Sau mười ngày.
Sáng sớm.
Không khí trong lành.
Tô Đình khoanh chân ngồi trong viện, quay mặt về hướng đông, hô hấp thổ nạp, lĩnh ngộ một tia nắng ban mai khi mặt trời mọc.
Hắn nhắm nghiền hai mắt, tâm thần chìm vào trong cơ thể.
Toàn thân, kỳ kinh bát mạch, tất cả đều hiện rõ trong đầu.
Khả năng nhận biết đủ để "Quan sát bên trong thân thể", là bản lĩnh sau khi hắn chém chết Âm Thần của thượng nhân ở trong thức hải, tinh thần từ từ mạnh lên, kết hợp với mỗi ngày tu hành không bỏ mà thu hoạch được.
Theo hắn lĩnh ngộ, trong trạng thái khi ngưng thần tĩnh khí, chuyên tâm nhất niệm, trong chu vi hơn mười bước chỉ cần gió thổi cỏ lay, tất cả đều không gạt được hắn.
Mà trải qua mười ngày tu hành, hắn dĩ nhiên cũng đã có thể nhập môn vào con đường tu hành.
"Chân khí ở thân."
Tô Đình hơi mở mắt, thần thái sáng láng.
Công pháp của hắn không phải đến từ Lục Áp truyền thừa, mà là đến từ Ngũ Hành Giáp.
Ngay cả Tùng lão cũng không biết, Ngũ Hành Giáp không chỉ là một kiện chí bảo, mà trong đó còn chứa điển tịch truyền thừa lôi đạo. . . Sau khi hắn cắn nuốt được một tia Âm Thần của thượng nhân, cảm giác càng thêm tinh vi, từ đó lĩnh ngộ được công pháp lôi đạo trong Ngũ Hành Giáp.
"Công pháp Lôi đạo cực kỳ phi phàm."
Hắn sờ sờ gò má, tự nói: "Mà Tô mỗ ta càng là người có ngộ tính phi phàm."
"Sau khi chém chết Âm Thần của thượng nhân, tinh thần được tẩm bổ. . . Sau đó mật rắn lại tẩm bổ thân thể, trong ngoài kết hợp lại, việc tu hành cũng thực sự là tiến triển rất nhanh."
"Tu thành Chân khí, tuyệt đối không phải chuyện đơn giản, đối với người tu đạo bình thường, ít ra cũng cần mấy năm, thậm chí là khổ công mấy chục năm. Mà đối với hạng người thiếu hụt truyền thừa, hoặc là tư chất ngu dốt, thậm chí cả một đời một kiếp chăm học khổ luyện, đều khó mà nhập môn."
"Tô mỗ chỉ ba ngày đã luyện được khí cảm, lại dùng bảy ngày đã hóa hư thành thực, đem khí cảm ngưng thành Chân khí, tiến cảnh như thế, không nói tới chuyện trước không có ai, sau này cũng không ai có, nhưng cũng là hiếm có đương đại."
Tô Đình âm thầm tán thưởng chính mình, sau gần nửa canh giờ, mãi đến khi nghèo từ ngữ hắn mới ngừng lại.
Mặc dù Tô Đình còn không hiểu rõ lắm đối với cảnh giới tu hành, nhưng chí ít hắn cũng hiểu rõ bây giờ trong cơ thể có một tia Chân khí, chính là đã nhập môn.
Hệ thống tu hành ở thế giới này, Tô Đình còn vô cùng xa lạ, chỉ là hắn được Lục Áp Đạo Quân truyền thừa, nên Tô Đình vẫn có hiểu biết không cạn đối với cảnh giới này.
"Trong cơ thể sinh ra Chân khí, tâm tùy ý động, có thể chảy khắp toàn thân, cường gân hoạt huyết, thông khắp bách mạch, lại không ngưng trệ. . . Như vậy là có thể kéo dài tuổi thọ, có thể sống lâu trăm tuổi, thậm chí đến tuổi già vẫn thân nhẹ thể kiện."
Tô Đình nhìn về hướng đông, nhìn thẳng vào mặt trời vừa mới nổi lên, không chỉ không cảm thấy chói mắt, trái lại còn cảm thấy vô cùng bình thường.
"Chân khí ở thân, nếu không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, có thể sống trăm tuổi."
"Chân khí ở thân, cũng có thể luôn luôn cải thiện cả người, khí độ thay đổi dần, không phải tục nhân."
"Đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến rất nhiều người tu đạo có tư thái xuất trần."
"Nói như vậy, sau này ta cũng là nhân vật như trích tiên vậy."
Tô Đình sờ sờ gò má, lộ ra nụ cười mê người.
Sau đó dường như hắn nhớ tới cái gì, sắc mặt hơi biến.
"Nguy rồi, ngày hôm nay còn phải đi mua gạo."
"Nhưng ngày hôm qua đã tiêu hết tiền rồi. . ."
Những ngày qua, hắn chăm sóc biểu tỷ, lại chú ý tu hành, hai lượng bạc hiếm hoi còn sót lại đã tiêu hết từ lâu.
Không còn tiền, sau này phải làm sao bây giờ?
Dù trong nhà chỉ có hai người, nhưng cũng cần ăn cơm.
Bây giờ hũ gạo đã sắp cạn tới đáy.
"Quả nhiên là một phân tiền làm khó anh hùng hảo hán."
Tô Đình cười khổ tiếng, tỉnh lại từ trong giấc mơ, đối mặt với cục diện quẫn bách lúc này, hắn có chút tự giễu, "Nếu ta có thể ích cốc, không ăn không uống thì tiết kiệm được bao nhiêu tiền?"
Mặc dù hắn tự nhận là có tí khôn vặt, hơn nữa bây giờ thân thể hắn kiện toàn, tìm mấy việc làm kiếm tiền lo cuộc sống ấm no là chuyện không thành vấn đề, nhưng thân thể biểu tỷ còn chưa khôi phục, hắn cũng không dám đi ra.
Nhưng bây giờ nên làm gì?
Hiện tại trong nhà còn lại hai lượng bạc, đó là biểu tỷ may vá rồi bán đi mới tích góp được.
Tô Đình ôm trán, có chút khổ não, rồi hắn chợt đứng dậy đến, nhấc thùng nước lên đi vào trong phòng.
Hai thùng nước đựng nước sạch bên trong cũng rất nặng.
Đối với Tô Đình lúc trước thì đây cũng là gánh nặng không nhỏ, nhưng sau khi hắn tu thành Chân khí, tuy rằng không thể trở nên cường tráng, nhưng hô hấp lâu dài, khí huyết dần mạnh, cũng không cảm thấy mệt mỏi gì.
Mà trước đó, khi Tô Đình bị bệnh liệt giường, những chuyện nấu nước bổ củi này cũng đều do một cô nương yếu đuối như biểu tỷ làm.
"Tiểu Đình."
Mới vào trong phòng, đã nghe thấy biểu tỷ khẽ gọi một tiếng.
Tô Đình thả thùng nước xuống, nhìn về phía biểu tỷ.
Chỉ thấy biểu tỷ khẽ nhíu mày, nhẹ giọng nói: "Khi nãy ta vừa tính toán, ngân lượng còn lại trong nhà chúng ta sợ là đã tiêu hết rồi nhỉ?"
Tô Đình ngẩn ra, đang muốn giải thích, nhưng lại dừng lại, rốt cục vẫn không giấu giiếm nàng, gật đầu nói: "Đúng là không có ngân lượng."
Biểu tỷ khẽ thở dài, nói: "Như vậy đi, đệ đi tới nhà Vương thẩm, nói với nàng để nhận chút việc về. Hai ngày nay ta khôi phục được một chút rồi, những chuyện nhỏ nhặt may may vá vá này cũng có thể làm được."
Tô Đình biết bình thường biểu tỷ đều làm như vậy, thay người may vá quần áo, làm mấy đồ thủ công, kiếm được một ngày ba bữa.
Nhưng bây giờ hắn cũng không còn là ma bệnh bị bệnh phải nằm liệt giường, làm sao có thể tiếp tục chỉ để biểu tỷ kiếm tiền nuôi gia đình như vậy?
"Không có chuyện gì, ta có cách."
Tô Đình khẽ mỉm cười, nói: "Trước kia tay chân suy yếu, bị bệnh phải nằm liệt giường, hiện tại đã thân nhẹ thể kiện, nếu như vẫn chưa thể nuôi gia đình sống tạm qua ngày, chẳng phải ta chính là rác rưởi?"
"Đệ nói nhăng gì đó?" Biểu tỷ khẽ trách một tiếng, nói: "Không được nói lung tung."
"Được, không nói lung tung." Tô Đình khoát tay áo một cái, cười nói: "Nhưng tỷ nghe ta, an tâm dưỡng bệnh, không nên suy nghĩ bậy bạ, chút chuyện nhỏ kiếm tiền này, không làm khó được ta."
Trong mắt biểu tỷ có chút lo lắng, nhưng cũng không có tiếp tục truy hỏi, nàng vẫn lựa chọn tin tưởng Tô Đình.
Trầm ngâm một chút, dường như biểu tỷ nhớ tới cái gì, nói rằng: "Mấy ngày này, đệ khổ cực chút cũng tốt, học chút bản lĩnh, qua nửa năm nữa, tiếp nhận cửa hàng nhà chúng ta, cũng không đến nỗi luống cuống tay chân."
Tô Đình ngẩn ra, nói: "Cửa hàng?"
Trong ký ức của hắn có thể nhớ được năm đó cửa hàng do cha mẹ kinh doanh cũng không tệ, nhưng sau đó bị người thiết kế hãm hại, dường như đã mất đi cửa hàng, mới dẫn đến gia cảnh khốn cùng như bây giờ.
Lúc này nghe nói thế dường như còn có khả năng thay đổi tốt?
"Năm đó cửa hàng nhà chúng ta bị người lừa gạt, có khế ước gia hạn."
Trên mặt biểu tỷ lộ ra mấy phần đau thương, nhẹ giọng than thở: "Nhưng lúc đó chú mơ hồ phát hiện ra tình huống khác thường, ở trên khế ước có để lại chỗ trống, chỉ giao cửa hàng cho đối phương năm năm, qua hơn nửa năm nữa là sắp tới kỳ hàn, đến lúc đó chúng ta cáo quan là có thể thu hồi lại."
Tô Đình cũng không biết những chuyện này, hiển nhiên là năm đó phụ mẫu Tô gia chỉ báo cho ở biểu tỷ.
Mà những năm gần đây, Tô Đình bị bệnh liệt giường, biểu tỷ cũng không nói rõ cùng hắn.
Bây giờ thân thể Tô Đình đã khôi phục, nàng mới nói rõ ra.
Tô Đình hơi trầm ngâm, nói: "Năm đó lừa gạt nhà chúng ta là người nào?"
Biểu tỷ ngừng lại một chút, nhẹ giọng nói: "Là vọng tộc có tiếng ở Lạc Việt quận- Tôn gia."
Ánh mắt Tô Đình hơi co lại.
Đối với Tôn gia, hắn cũng từng nghe nói.
Đây là gia tộc lớn nhất Lạc Việt quận, từ tổ tông đến nay, thâm căn cố đế, gốc gác thâm hậu.
Một đại tộc như vậy sao lại nhìn chúng thấy một gian cửa hàng nhỏ của Tô gia?
Gia tộc như vậy đúng là một quái vật khổng lồ đối với gia đình bình thường.
Nhưng Tô Đình đã không còn là người bình thường.
Việc này cũng không phải là không thể đòi lại công đạo.
"Mặc kệ như thế nào, đợi thêm một khoảng thời gian, chúng ta có thể thu hồi cửa hàng, một lần nữa kinh doanh."
Biểu tỷ khẽ mỉm cười, tràn đầy ước mơ đối với tương lai.
Tô Đình bị nàng ảnh hưởng, cũng vứt bỏ tâm tình phức tạp trong lòng, lộ ra mấy phần ý cười.
"Được."
Sáng sớm.
Không khí trong lành.
Tô Đình khoanh chân ngồi trong viện, quay mặt về hướng đông, hô hấp thổ nạp, lĩnh ngộ một tia nắng ban mai khi mặt trời mọc.
Hắn nhắm nghiền hai mắt, tâm thần chìm vào trong cơ thể.
Toàn thân, kỳ kinh bát mạch, tất cả đều hiện rõ trong đầu.
Khả năng nhận biết đủ để "Quan sát bên trong thân thể", là bản lĩnh sau khi hắn chém chết Âm Thần của thượng nhân ở trong thức hải, tinh thần từ từ mạnh lên, kết hợp với mỗi ngày tu hành không bỏ mà thu hoạch được.
Theo hắn lĩnh ngộ, trong trạng thái khi ngưng thần tĩnh khí, chuyên tâm nhất niệm, trong chu vi hơn mười bước chỉ cần gió thổi cỏ lay, tất cả đều không gạt được hắn.
Mà trải qua mười ngày tu hành, hắn dĩ nhiên cũng đã có thể nhập môn vào con đường tu hành.
"Chân khí ở thân."
Tô Đình hơi mở mắt, thần thái sáng láng.
Công pháp của hắn không phải đến từ Lục Áp truyền thừa, mà là đến từ Ngũ Hành Giáp.
Ngay cả Tùng lão cũng không biết, Ngũ Hành Giáp không chỉ là một kiện chí bảo, mà trong đó còn chứa điển tịch truyền thừa lôi đạo. . . Sau khi hắn cắn nuốt được một tia Âm Thần của thượng nhân, cảm giác càng thêm tinh vi, từ đó lĩnh ngộ được công pháp lôi đạo trong Ngũ Hành Giáp.
"Công pháp Lôi đạo cực kỳ phi phàm."
Hắn sờ sờ gò má, tự nói: "Mà Tô mỗ ta càng là người có ngộ tính phi phàm."
"Sau khi chém chết Âm Thần của thượng nhân, tinh thần được tẩm bổ. . . Sau đó mật rắn lại tẩm bổ thân thể, trong ngoài kết hợp lại, việc tu hành cũng thực sự là tiến triển rất nhanh."
"Tu thành Chân khí, tuyệt đối không phải chuyện đơn giản, đối với người tu đạo bình thường, ít ra cũng cần mấy năm, thậm chí là khổ công mấy chục năm. Mà đối với hạng người thiếu hụt truyền thừa, hoặc là tư chất ngu dốt, thậm chí cả một đời một kiếp chăm học khổ luyện, đều khó mà nhập môn."
"Tô mỗ chỉ ba ngày đã luyện được khí cảm, lại dùng bảy ngày đã hóa hư thành thực, đem khí cảm ngưng thành Chân khí, tiến cảnh như thế, không nói tới chuyện trước không có ai, sau này cũng không ai có, nhưng cũng là hiếm có đương đại."
Tô Đình âm thầm tán thưởng chính mình, sau gần nửa canh giờ, mãi đến khi nghèo từ ngữ hắn mới ngừng lại.
Mặc dù Tô Đình còn không hiểu rõ lắm đối với cảnh giới tu hành, nhưng chí ít hắn cũng hiểu rõ bây giờ trong cơ thể có một tia Chân khí, chính là đã nhập môn.
Hệ thống tu hành ở thế giới này, Tô Đình còn vô cùng xa lạ, chỉ là hắn được Lục Áp Đạo Quân truyền thừa, nên Tô Đình vẫn có hiểu biết không cạn đối với cảnh giới này.
"Trong cơ thể sinh ra Chân khí, tâm tùy ý động, có thể chảy khắp toàn thân, cường gân hoạt huyết, thông khắp bách mạch, lại không ngưng trệ. . . Như vậy là có thể kéo dài tuổi thọ, có thể sống lâu trăm tuổi, thậm chí đến tuổi già vẫn thân nhẹ thể kiện."
Tô Đình nhìn về hướng đông, nhìn thẳng vào mặt trời vừa mới nổi lên, không chỉ không cảm thấy chói mắt, trái lại còn cảm thấy vô cùng bình thường.
"Chân khí ở thân, nếu không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, có thể sống trăm tuổi."
"Chân khí ở thân, cũng có thể luôn luôn cải thiện cả người, khí độ thay đổi dần, không phải tục nhân."
"Đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến rất nhiều người tu đạo có tư thái xuất trần."
"Nói như vậy, sau này ta cũng là nhân vật như trích tiên vậy."
Tô Đình sờ sờ gò má, lộ ra nụ cười mê người.
Sau đó dường như hắn nhớ tới cái gì, sắc mặt hơi biến.
"Nguy rồi, ngày hôm nay còn phải đi mua gạo."
"Nhưng ngày hôm qua đã tiêu hết tiền rồi. . ."
Những ngày qua, hắn chăm sóc biểu tỷ, lại chú ý tu hành, hai lượng bạc hiếm hoi còn sót lại đã tiêu hết từ lâu.
Không còn tiền, sau này phải làm sao bây giờ?
Dù trong nhà chỉ có hai người, nhưng cũng cần ăn cơm.
Bây giờ hũ gạo đã sắp cạn tới đáy.
"Quả nhiên là một phân tiền làm khó anh hùng hảo hán."
Tô Đình cười khổ tiếng, tỉnh lại từ trong giấc mơ, đối mặt với cục diện quẫn bách lúc này, hắn có chút tự giễu, "Nếu ta có thể ích cốc, không ăn không uống thì tiết kiệm được bao nhiêu tiền?"
Mặc dù hắn tự nhận là có tí khôn vặt, hơn nữa bây giờ thân thể hắn kiện toàn, tìm mấy việc làm kiếm tiền lo cuộc sống ấm no là chuyện không thành vấn đề, nhưng thân thể biểu tỷ còn chưa khôi phục, hắn cũng không dám đi ra.
Nhưng bây giờ nên làm gì?
Hiện tại trong nhà còn lại hai lượng bạc, đó là biểu tỷ may vá rồi bán đi mới tích góp được.
Tô Đình ôm trán, có chút khổ não, rồi hắn chợt đứng dậy đến, nhấc thùng nước lên đi vào trong phòng.
Hai thùng nước đựng nước sạch bên trong cũng rất nặng.
Đối với Tô Đình lúc trước thì đây cũng là gánh nặng không nhỏ, nhưng sau khi hắn tu thành Chân khí, tuy rằng không thể trở nên cường tráng, nhưng hô hấp lâu dài, khí huyết dần mạnh, cũng không cảm thấy mệt mỏi gì.
Mà trước đó, khi Tô Đình bị bệnh liệt giường, những chuyện nấu nước bổ củi này cũng đều do một cô nương yếu đuối như biểu tỷ làm.
"Tiểu Đình."
Mới vào trong phòng, đã nghe thấy biểu tỷ khẽ gọi một tiếng.
Tô Đình thả thùng nước xuống, nhìn về phía biểu tỷ.
Chỉ thấy biểu tỷ khẽ nhíu mày, nhẹ giọng nói: "Khi nãy ta vừa tính toán, ngân lượng còn lại trong nhà chúng ta sợ là đã tiêu hết rồi nhỉ?"
Tô Đình ngẩn ra, đang muốn giải thích, nhưng lại dừng lại, rốt cục vẫn không giấu giiếm nàng, gật đầu nói: "Đúng là không có ngân lượng."
Biểu tỷ khẽ thở dài, nói: "Như vậy đi, đệ đi tới nhà Vương thẩm, nói với nàng để nhận chút việc về. Hai ngày nay ta khôi phục được một chút rồi, những chuyện nhỏ nhặt may may vá vá này cũng có thể làm được."
Tô Đình biết bình thường biểu tỷ đều làm như vậy, thay người may vá quần áo, làm mấy đồ thủ công, kiếm được một ngày ba bữa.
Nhưng bây giờ hắn cũng không còn là ma bệnh bị bệnh phải nằm liệt giường, làm sao có thể tiếp tục chỉ để biểu tỷ kiếm tiền nuôi gia đình như vậy?
"Không có chuyện gì, ta có cách."
Tô Đình khẽ mỉm cười, nói: "Trước kia tay chân suy yếu, bị bệnh phải nằm liệt giường, hiện tại đã thân nhẹ thể kiện, nếu như vẫn chưa thể nuôi gia đình sống tạm qua ngày, chẳng phải ta chính là rác rưởi?"
"Đệ nói nhăng gì đó?" Biểu tỷ khẽ trách một tiếng, nói: "Không được nói lung tung."
"Được, không nói lung tung." Tô Đình khoát tay áo một cái, cười nói: "Nhưng tỷ nghe ta, an tâm dưỡng bệnh, không nên suy nghĩ bậy bạ, chút chuyện nhỏ kiếm tiền này, không làm khó được ta."
Trong mắt biểu tỷ có chút lo lắng, nhưng cũng không có tiếp tục truy hỏi, nàng vẫn lựa chọn tin tưởng Tô Đình.
Trầm ngâm một chút, dường như biểu tỷ nhớ tới cái gì, nói rằng: "Mấy ngày này, đệ khổ cực chút cũng tốt, học chút bản lĩnh, qua nửa năm nữa, tiếp nhận cửa hàng nhà chúng ta, cũng không đến nỗi luống cuống tay chân."
Tô Đình ngẩn ra, nói: "Cửa hàng?"
Trong ký ức của hắn có thể nhớ được năm đó cửa hàng do cha mẹ kinh doanh cũng không tệ, nhưng sau đó bị người thiết kế hãm hại, dường như đã mất đi cửa hàng, mới dẫn đến gia cảnh khốn cùng như bây giờ.
Lúc này nghe nói thế dường như còn có khả năng thay đổi tốt?
"Năm đó cửa hàng nhà chúng ta bị người lừa gạt, có khế ước gia hạn."
Trên mặt biểu tỷ lộ ra mấy phần đau thương, nhẹ giọng than thở: "Nhưng lúc đó chú mơ hồ phát hiện ra tình huống khác thường, ở trên khế ước có để lại chỗ trống, chỉ giao cửa hàng cho đối phương năm năm, qua hơn nửa năm nữa là sắp tới kỳ hàn, đến lúc đó chúng ta cáo quan là có thể thu hồi lại."
Tô Đình cũng không biết những chuyện này, hiển nhiên là năm đó phụ mẫu Tô gia chỉ báo cho ở biểu tỷ.
Mà những năm gần đây, Tô Đình bị bệnh liệt giường, biểu tỷ cũng không nói rõ cùng hắn.
Bây giờ thân thể Tô Đình đã khôi phục, nàng mới nói rõ ra.
Tô Đình hơi trầm ngâm, nói: "Năm đó lừa gạt nhà chúng ta là người nào?"
Biểu tỷ ngừng lại một chút, nhẹ giọng nói: "Là vọng tộc có tiếng ở Lạc Việt quận- Tôn gia."
Ánh mắt Tô Đình hơi co lại.
Đối với Tôn gia, hắn cũng từng nghe nói.
Đây là gia tộc lớn nhất Lạc Việt quận, từ tổ tông đến nay, thâm căn cố đế, gốc gác thâm hậu.
Một đại tộc như vậy sao lại nhìn chúng thấy một gian cửa hàng nhỏ của Tô gia?
Gia tộc như vậy đúng là một quái vật khổng lồ đối với gia đình bình thường.
Nhưng Tô Đình đã không còn là người bình thường.
Việc này cũng không phải là không thể đòi lại công đạo.
"Mặc kệ như thế nào, đợi thêm một khoảng thời gian, chúng ta có thể thu hồi cửa hàng, một lần nữa kinh doanh."
Biểu tỷ khẽ mỉm cười, tràn đầy ước mơ đối với tương lai.
Tô Đình bị nàng ảnh hưởng, cũng vứt bỏ tâm tình phức tạp trong lòng, lộ ra mấy phần ý cười.
"Được."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.