Chương 11: Đại Địch Ý Đồ Đến
Lục Nguyệt Quan Chủ
10/04/2022
"Thanh Bình huynh đệ?"
Tô Đình sờ sờ mặt, lui lại một bước, liếc mắt nhìn tấm gương trong phòng nghỉ.
Mình trong gương vẫn có ngũ quan đoan chính, tuấn tú đẹp trai.
Hắn càng buồn bực.
Trên mặt cũng không dính thứ gì mà?
Gương mặt tiểu bạch kiểm này hình như còn soái hơn hôm qua một chút nữa.
Thanh Bình kia tại sao lại nhìn hắn giống như thấy quỷ vậy?
Hắn quay đầu liếc mắt nhìn, phát hiện Thanh Bình đột nhiên xoay người, vội vã rời đi, chạy tới đại điện mà đi.
Tô Đình lơ ngơ, chỉ cảm thấy không hiểu gì, lầu bầu nói: "Người tuyệt đối là đang đố kị vẻ đẹp trai của ta!"
. ..
Đi tới trong viện.
Tùng lão cũng đứng ở nơi đó, lẳng lặng nhìn mình, ánh mắt vô cùng quái lạ.
Thanh Bình đứng phía sau Tùng lão, ánh mắt cũng quái lạ.
Khóe mắt Tô Đình co giật một cái.
Hôm nay hai người này làm sao thế? Cứ thấy có chút đáng sợ?
"Rất tốt."
Tùng lão đột nhiên mở miệng, chợt gật đầu, không nhiều lời.
Đến lúc này, trong lòng Tô Đình mới dần hiểu ra, đêm qua chuyện Âm Thần nhập thể, cũng không phải Tùng lão không biết gì cả, mà ông chỉ không biết trong óc hắn có Lục Áp Đạo Quân truyền thừa, trấn thủ thức hải, vạn tà bất xâm.
Chỉ sợ lòng tràn Tùng lão còn cho rằng chính mình không sống nổi qua đêm, hôm nay thấy mình mới có nét mặt cổ quái như thế.
"Thì ra là như vậy." Tô Đình bừng tỉnh, hơi trầm ngâm, hắn muốn giải thích đôi câu, nhưng chuyện Lục Áp Đạo Quân truyền thừa, chính mình lại xuyên không đến đây tuyệt đối không thể lộ ra.
Huống chi, đêm qua Âm Thần nhập thể muốn giết chính mình, Tùng lão chỉ im lặng không nói gì, trong chuyện này rốt cuộc có thâm ý gì, cũng không dám chắc chắn.
Không hẳn là có ác ý, có lẽ còn có thiện ý, nhưng nếu hắn không rõ chân tướng, trong lòng vần nên đề phòng mới đúng.
Khi Tô Đình đang suy nghĩ nên giải thích thế nào, Tùng lão đã xoay người, nói: "Thanh Bình, ngươi đi làm việc đi."
Thanh Bình liếc nhìn Tô Đình một cái, khẽ gật đầu, sau đó cúi chào rồi mới lui xuống.
Tùng lão không hỏi Tô Đình về chuyện đêm qua, chỉ bình tĩnh nói: "Thuốc giải đã chế thành, ngươi lấy tới đút cho biểu tỷ ngươi ăn vào đi."
Tô Đình nghe vậy thì vô cùng, cúi người cảm tạ.
Tùng lão xoay người lại, lạnh nhạt nói: "Hôm nay dẫn biểu tỷ ngươi về, đợi mấy ngày sau khi biểu tỷ ngươi khôi phục lại một chút thì ngươi tới thần miếu một lát, lão phu có một số việc sẽ nói chuyện cùng ngươi."
Tô Đình thoáng kinh ngạc, sau đó gật đầu, nói: "Vãn bối hiểu."
Tùng lão khẽ gật đầu, lại nói: "Ngươi được Ngũ Hành Giáp, chính là một hồi tạo hóa, lão phu sẽ không đoạt của ngươi, nhưng chính ngươi cần cảnh giác, chớ cho là chính mình nhận được cơ duyên tạo hóa thì đã không phải người thường, sau này có thể làm xằng làm bậy."
Dừng một chút, ông trầm giọng nói: "Người tu hành không chỉ có tu đắc pháp lực, cũng nên tu cả tâm tính. Không thiếu người nhất thời đạp phá con đường thần tiên, tâm thái mất cân đối, tự nhận là thượng đẳng, coi người đời làm giun dế, hành sự tùy tiện, trắng trợn không kiêng dè, mà loại người này, thường thường sẽ đi vào con đường sai lầm, ngươi chỉ cần ghi nhớ bản tâm."
Tô Đình rùng mình, nói: "Vãn bối xin nghe giáo huấn."
Thu được bản lĩnh khác người thường, thực sự sẽ khiến người ta sinh ra ảo giác siêu thoát nhân thế.
Tâm thái biến hóa như vậy, coi người đời là kiến hôi, không coi quy củ ra gì, không phân thiện ác, không biết tốt xấu, tùy ý làm bậy, như vậy chính là kẻ ác .
Nói chuyện xong, Tô Đình nhìn thảm trạng trong viện.
Mặt đất rạn nứt, hố lớn kinh người, giả sơn đã bị đánh nát, bể nước đã rạn nứt, vách tường cũng bị đánh sập hơn một nửa bên.
Nhìn thấy cảnh tượng tàn tạ như vậy, Tô Đình có chút lo sợ bất an, rốt cuộc tất cả những chuyện này đều do tỷ đệ hai người bọn hắn mà ra.
Đặc biệt là hố to dưới chân này, từ hẹp tới rộng, khi mờ khi tỏ, đến điểm cuối đã rộng một trượng, nửa trượng sâu, nhìn thấy mà giật mình.
"Uy lực của Ngũ Hành Giáp, không cần nhiều lời."
Tùng lão đi tới cạnh hố đất, chậm rãi nói: "Chỉ có điều, ngươi chưa nhập môn, vẫn chưa thể điều khirnt Ngũ Hành Giáp, lần này mặc dù có thể khiến Hậu Thổ lực sĩ hiện ra, chỉ vì là có hai phần pháp lực còn sót lại của vị cao nhân Chính Tiên đạo năm đó kia. . . Bây giờ pháp lực đã tiêu hao hết, sau này muốn dùng Ngũ Hành Giáp, chỉ có thể dựa vào chính ngươi, thế nên đừng tưởng rằng ỷ vào Ngũ Hành Giáp là có thể tung hoành khắp nơi."
Tô Đình gãi gãi đầu, ngượng ngùng nở nụ cười.
Hắn vốn tưởng rằng một khi dùng tới Ngũ Hành Giáp, chính là kinh thiên động địa như vậy.
Không ngờ đó là do có pháp lực còn sót lại của tiền nhân, bây giờ hắn còn chưa nhập môn, căn bản không thể dùng được.
Tùng lão phất phất tay, nói: "Những lời lão phu muốn nói với ngươi tạm thời chỉ có những chuyện này, việc sau này của thần miếu vẫn rất phức tạp, nhất định là vô cùng bận rộn. Ngươi mang biểu tỷ của ngươi về đi, âm tâm tĩnh dưỡng, đợi qua mấy ngày thì lại đến tìm ta."
Tô Đình khom người thi lễ nói: "Vâng."
Tùng lão dừng lại rồi dặn: "Nhưng gần đây ngươi phải cẩn thận nhiều hơn."
Tô Đình căng thẳng hỏi lại: "Tùng lão nói thế là có ý gì?"
Tùng lão nói rằng: "Nếu như lão phu suy đoán không sai, người áo đen kia vốn không phải đến vì biểu tỷ ngươi."
Tô Đình hít sâu một hơi, nói: "Là vì ta mà đến?"
Tùng lão gật đầu nói: "Hắn làm người tu hành ngoại lai, lão phu vốn tưởng rằng chỉ vì trên đường đi qua nơi này, đột nhiên ra tay đối với biểu tỷ ngươi. Thế nhưng, trong lúc đấu pháp, hắn từng kêu ngươi là người Tô thị, hiển nhiên là có hiểu biết về ngươi, việc này không tầm thường. . ."
"Chuyện này. . ." Tô Đình cười hết sức khó coi, vuốt mặt, cười khổ nói: "Hắn tổn thương biểu tỷ ta, mà biểu tỷ cùng ta sống nương tựa lẫn nhau, chỉ thoáng tra xét, có thể biết được tên ta cũng không phải là chuyện không thể tưởng tượng nổi mà?"
Tùng lão bình thản nói: "Ngươi ở ven đường thấy một con giun dế, chuẩn bị thuận tay đạp chết, ngươi còn đặc biệt đi thăm dò con giun dế này có thân bằng cố hữu gì sao?"
"A. . ."
Tô Đình nhất thời không biết nói gì.
Người áo đen kia có tác phong làm việc thực sự là coi người đời như giun dế, coi trời bằng vung, thấy thế nào cũng sẽ không đi thăm dò tên của Tô Đình, trừ phi hắn vốn nhận ra chính mình là tiểu tử Tô thị.
"Hắn có thể gọi ra tên họ của ngươi, đây chính là manh mối."
Tùng lão nói: "Lão phu sẽ mời Huyện lệnh đi thăm dò, chính ngươi nên chú ý, để tránh xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn."
Tô Đình còn khiếp sợ vì Tùng lão có thể thỉnh cầu Huyện lệnh, nhưng nghĩ lại cũng hiểu Tùng lão không phải người thường, chính là người coi miếu có thể đoán xâm cầu phúc, ở thời đại này linh nghiệm như bán tiên vậy.
Ở thời cổ đại này, dù là nghiệp quan cũng phải tôn trọng truyền thuyết thần tiên, cực kỳ tín nhiệm phong thuỷ mệnh số.
Như vậy, Tùng lão cùng quan gia có lui tới với nhau, ngược lại cũng không phải chuyện gì không thể tưởng tượng nổi.
Đừng nói là ở thời đại này, dù là thời đại khoa học kỹ thuật như kiếp trước của hắn, vốn đã loại bỏ phong kiến mê tín, khoa học kỹ thuật phát triển, nhưng cũng không thiếu quan to hiển quý, vẫn tôn trọng phong thuỷ mệnh số.
"Đi thôi, nếu như tra đến chân tướng việc này, lão phu sẽ nói với ngươi." Tùng lão phất phất tay.
"Đa tạ Tùng lão." Tô Đình cúi chào.
"Ngươi cũng không cần cảm ơn ta, nếu trong phạm vi thần miếu này, biểu tỷ của ngươi lại thờ phụng Lôi Thần Thiên Tôn, bây giờ liên quan đến người tu đạo, lão phu cũng có chức trách điều tra rõ ràng."
"Dù thế nào thì việc Tùng lão làm, vãn bối sẽ luôn ghi nhớ trong lòng."
"Được rồi, trở về đi."
. ..
Tô Đình lấy ra thuốc giải, đi tới tĩnh thất.
Nhìn cô nương yếu đuối nằm trên giường, vẫn hôn mê bất tỉnh, trong lòng hắn thương tiếc, vội cho biểu tỷ ăn vào giải dược.
Sau một buổi trưa, biểu tỷ đã thoáng tỉnh lại, Tô Đình chỉ khẽ giải thích, đi lên đỡ nàng, cảm tạ Tùng lão.
Ngay đêm đó, Tô Đình cùng biểu tỷ từ biệt Tùng lão, trở về nhà mình.
"Trận tai hoạ này, cuối cùng cũng coi như qua đi."
Tô Đình nghĩ như vậy, khẽ thở phào một hơi.
Nhưng sau một khắc, hắn đã phát hiện điểm khác thường.
Bởi vì hôm nay hắn cũng không hề có dấu hiệu gì không khỏe.
Một đường đỡ biểu tỷ về nhà, dĩ nhiên lại không thở dốc gì.
Ánh mắt của hắn hơi ngưng tụ, hai tay nắm chặt.
Không thể nói là lực lượng mạnh mẽ cỡ nào, nhưng cũng không còn suy yếu tới cực điểm.
"Một tia Âm Thần của thượng nhân, nuôi thần hồn ta mạnh mẽ."
" Một bát mật Cổ Xà bồi bổ thân thể ta."
"Trong ngoài bổ ích, chứng bệnh thể nhược của ta dĩ nhiên có dấu hiệu khỏi hẳn?"
Tô Đình sờ sờ mặt, lui lại một bước, liếc mắt nhìn tấm gương trong phòng nghỉ.
Mình trong gương vẫn có ngũ quan đoan chính, tuấn tú đẹp trai.
Hắn càng buồn bực.
Trên mặt cũng không dính thứ gì mà?
Gương mặt tiểu bạch kiểm này hình như còn soái hơn hôm qua một chút nữa.
Thanh Bình kia tại sao lại nhìn hắn giống như thấy quỷ vậy?
Hắn quay đầu liếc mắt nhìn, phát hiện Thanh Bình đột nhiên xoay người, vội vã rời đi, chạy tới đại điện mà đi.
Tô Đình lơ ngơ, chỉ cảm thấy không hiểu gì, lầu bầu nói: "Người tuyệt đối là đang đố kị vẻ đẹp trai của ta!"
. ..
Đi tới trong viện.
Tùng lão cũng đứng ở nơi đó, lẳng lặng nhìn mình, ánh mắt vô cùng quái lạ.
Thanh Bình đứng phía sau Tùng lão, ánh mắt cũng quái lạ.
Khóe mắt Tô Đình co giật một cái.
Hôm nay hai người này làm sao thế? Cứ thấy có chút đáng sợ?
"Rất tốt."
Tùng lão đột nhiên mở miệng, chợt gật đầu, không nhiều lời.
Đến lúc này, trong lòng Tô Đình mới dần hiểu ra, đêm qua chuyện Âm Thần nhập thể, cũng không phải Tùng lão không biết gì cả, mà ông chỉ không biết trong óc hắn có Lục Áp Đạo Quân truyền thừa, trấn thủ thức hải, vạn tà bất xâm.
Chỉ sợ lòng tràn Tùng lão còn cho rằng chính mình không sống nổi qua đêm, hôm nay thấy mình mới có nét mặt cổ quái như thế.
"Thì ra là như vậy." Tô Đình bừng tỉnh, hơi trầm ngâm, hắn muốn giải thích đôi câu, nhưng chuyện Lục Áp Đạo Quân truyền thừa, chính mình lại xuyên không đến đây tuyệt đối không thể lộ ra.
Huống chi, đêm qua Âm Thần nhập thể muốn giết chính mình, Tùng lão chỉ im lặng không nói gì, trong chuyện này rốt cuộc có thâm ý gì, cũng không dám chắc chắn.
Không hẳn là có ác ý, có lẽ còn có thiện ý, nhưng nếu hắn không rõ chân tướng, trong lòng vần nên đề phòng mới đúng.
Khi Tô Đình đang suy nghĩ nên giải thích thế nào, Tùng lão đã xoay người, nói: "Thanh Bình, ngươi đi làm việc đi."
Thanh Bình liếc nhìn Tô Đình một cái, khẽ gật đầu, sau đó cúi chào rồi mới lui xuống.
Tùng lão không hỏi Tô Đình về chuyện đêm qua, chỉ bình tĩnh nói: "Thuốc giải đã chế thành, ngươi lấy tới đút cho biểu tỷ ngươi ăn vào đi."
Tô Đình nghe vậy thì vô cùng, cúi người cảm tạ.
Tùng lão xoay người lại, lạnh nhạt nói: "Hôm nay dẫn biểu tỷ ngươi về, đợi mấy ngày sau khi biểu tỷ ngươi khôi phục lại một chút thì ngươi tới thần miếu một lát, lão phu có một số việc sẽ nói chuyện cùng ngươi."
Tô Đình thoáng kinh ngạc, sau đó gật đầu, nói: "Vãn bối hiểu."
Tùng lão khẽ gật đầu, lại nói: "Ngươi được Ngũ Hành Giáp, chính là một hồi tạo hóa, lão phu sẽ không đoạt của ngươi, nhưng chính ngươi cần cảnh giác, chớ cho là chính mình nhận được cơ duyên tạo hóa thì đã không phải người thường, sau này có thể làm xằng làm bậy."
Dừng một chút, ông trầm giọng nói: "Người tu hành không chỉ có tu đắc pháp lực, cũng nên tu cả tâm tính. Không thiếu người nhất thời đạp phá con đường thần tiên, tâm thái mất cân đối, tự nhận là thượng đẳng, coi người đời làm giun dế, hành sự tùy tiện, trắng trợn không kiêng dè, mà loại người này, thường thường sẽ đi vào con đường sai lầm, ngươi chỉ cần ghi nhớ bản tâm."
Tô Đình rùng mình, nói: "Vãn bối xin nghe giáo huấn."
Thu được bản lĩnh khác người thường, thực sự sẽ khiến người ta sinh ra ảo giác siêu thoát nhân thế.
Tâm thái biến hóa như vậy, coi người đời là kiến hôi, không coi quy củ ra gì, không phân thiện ác, không biết tốt xấu, tùy ý làm bậy, như vậy chính là kẻ ác .
Nói chuyện xong, Tô Đình nhìn thảm trạng trong viện.
Mặt đất rạn nứt, hố lớn kinh người, giả sơn đã bị đánh nát, bể nước đã rạn nứt, vách tường cũng bị đánh sập hơn một nửa bên.
Nhìn thấy cảnh tượng tàn tạ như vậy, Tô Đình có chút lo sợ bất an, rốt cuộc tất cả những chuyện này đều do tỷ đệ hai người bọn hắn mà ra.
Đặc biệt là hố to dưới chân này, từ hẹp tới rộng, khi mờ khi tỏ, đến điểm cuối đã rộng một trượng, nửa trượng sâu, nhìn thấy mà giật mình.
"Uy lực của Ngũ Hành Giáp, không cần nhiều lời."
Tùng lão đi tới cạnh hố đất, chậm rãi nói: "Chỉ có điều, ngươi chưa nhập môn, vẫn chưa thể điều khirnt Ngũ Hành Giáp, lần này mặc dù có thể khiến Hậu Thổ lực sĩ hiện ra, chỉ vì là có hai phần pháp lực còn sót lại của vị cao nhân Chính Tiên đạo năm đó kia. . . Bây giờ pháp lực đã tiêu hao hết, sau này muốn dùng Ngũ Hành Giáp, chỉ có thể dựa vào chính ngươi, thế nên đừng tưởng rằng ỷ vào Ngũ Hành Giáp là có thể tung hoành khắp nơi."
Tô Đình gãi gãi đầu, ngượng ngùng nở nụ cười.
Hắn vốn tưởng rằng một khi dùng tới Ngũ Hành Giáp, chính là kinh thiên động địa như vậy.
Không ngờ đó là do có pháp lực còn sót lại của tiền nhân, bây giờ hắn còn chưa nhập môn, căn bản không thể dùng được.
Tùng lão phất phất tay, nói: "Những lời lão phu muốn nói với ngươi tạm thời chỉ có những chuyện này, việc sau này của thần miếu vẫn rất phức tạp, nhất định là vô cùng bận rộn. Ngươi mang biểu tỷ của ngươi về đi, âm tâm tĩnh dưỡng, đợi qua mấy ngày thì lại đến tìm ta."
Tô Đình khom người thi lễ nói: "Vâng."
Tùng lão dừng lại rồi dặn: "Nhưng gần đây ngươi phải cẩn thận nhiều hơn."
Tô Đình căng thẳng hỏi lại: "Tùng lão nói thế là có ý gì?"
Tùng lão nói rằng: "Nếu như lão phu suy đoán không sai, người áo đen kia vốn không phải đến vì biểu tỷ ngươi."
Tô Đình hít sâu một hơi, nói: "Là vì ta mà đến?"
Tùng lão gật đầu nói: "Hắn làm người tu hành ngoại lai, lão phu vốn tưởng rằng chỉ vì trên đường đi qua nơi này, đột nhiên ra tay đối với biểu tỷ ngươi. Thế nhưng, trong lúc đấu pháp, hắn từng kêu ngươi là người Tô thị, hiển nhiên là có hiểu biết về ngươi, việc này không tầm thường. . ."
"Chuyện này. . ." Tô Đình cười hết sức khó coi, vuốt mặt, cười khổ nói: "Hắn tổn thương biểu tỷ ta, mà biểu tỷ cùng ta sống nương tựa lẫn nhau, chỉ thoáng tra xét, có thể biết được tên ta cũng không phải là chuyện không thể tưởng tượng nổi mà?"
Tùng lão bình thản nói: "Ngươi ở ven đường thấy một con giun dế, chuẩn bị thuận tay đạp chết, ngươi còn đặc biệt đi thăm dò con giun dế này có thân bằng cố hữu gì sao?"
"A. . ."
Tô Đình nhất thời không biết nói gì.
Người áo đen kia có tác phong làm việc thực sự là coi người đời như giun dế, coi trời bằng vung, thấy thế nào cũng sẽ không đi thăm dò tên của Tô Đình, trừ phi hắn vốn nhận ra chính mình là tiểu tử Tô thị.
"Hắn có thể gọi ra tên họ của ngươi, đây chính là manh mối."
Tùng lão nói: "Lão phu sẽ mời Huyện lệnh đi thăm dò, chính ngươi nên chú ý, để tránh xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn."
Tô Đình còn khiếp sợ vì Tùng lão có thể thỉnh cầu Huyện lệnh, nhưng nghĩ lại cũng hiểu Tùng lão không phải người thường, chính là người coi miếu có thể đoán xâm cầu phúc, ở thời đại này linh nghiệm như bán tiên vậy.
Ở thời cổ đại này, dù là nghiệp quan cũng phải tôn trọng truyền thuyết thần tiên, cực kỳ tín nhiệm phong thuỷ mệnh số.
Như vậy, Tùng lão cùng quan gia có lui tới với nhau, ngược lại cũng không phải chuyện gì không thể tưởng tượng nổi.
Đừng nói là ở thời đại này, dù là thời đại khoa học kỹ thuật như kiếp trước của hắn, vốn đã loại bỏ phong kiến mê tín, khoa học kỹ thuật phát triển, nhưng cũng không thiếu quan to hiển quý, vẫn tôn trọng phong thuỷ mệnh số.
"Đi thôi, nếu như tra đến chân tướng việc này, lão phu sẽ nói với ngươi." Tùng lão phất phất tay.
"Đa tạ Tùng lão." Tô Đình cúi chào.
"Ngươi cũng không cần cảm ơn ta, nếu trong phạm vi thần miếu này, biểu tỷ của ngươi lại thờ phụng Lôi Thần Thiên Tôn, bây giờ liên quan đến người tu đạo, lão phu cũng có chức trách điều tra rõ ràng."
"Dù thế nào thì việc Tùng lão làm, vãn bối sẽ luôn ghi nhớ trong lòng."
"Được rồi, trở về đi."
. ..
Tô Đình lấy ra thuốc giải, đi tới tĩnh thất.
Nhìn cô nương yếu đuối nằm trên giường, vẫn hôn mê bất tỉnh, trong lòng hắn thương tiếc, vội cho biểu tỷ ăn vào giải dược.
Sau một buổi trưa, biểu tỷ đã thoáng tỉnh lại, Tô Đình chỉ khẽ giải thích, đi lên đỡ nàng, cảm tạ Tùng lão.
Ngay đêm đó, Tô Đình cùng biểu tỷ từ biệt Tùng lão, trở về nhà mình.
"Trận tai hoạ này, cuối cùng cũng coi như qua đi."
Tô Đình nghĩ như vậy, khẽ thở phào một hơi.
Nhưng sau một khắc, hắn đã phát hiện điểm khác thường.
Bởi vì hôm nay hắn cũng không hề có dấu hiệu gì không khỏe.
Một đường đỡ biểu tỷ về nhà, dĩ nhiên lại không thở dốc gì.
Ánh mắt của hắn hơi ngưng tụ, hai tay nắm chặt.
Không thể nói là lực lượng mạnh mẽ cỡ nào, nhưng cũng không còn suy yếu tới cực điểm.
"Một tia Âm Thần của thượng nhân, nuôi thần hồn ta mạnh mẽ."
" Một bát mật Cổ Xà bồi bổ thân thể ta."
"Trong ngoài bổ ích, chứng bệnh thể nhược của ta dĩ nhiên có dấu hiệu khỏi hẳn?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.