Chương 29: Mưa Gió Nổi Lên
Lục Nguyệt Quan Chủ
10/04/2022
Sóng gió chuyện này cuối cùng cũng coi như vượt qua.
Tô Đình cũng đã trở về, biểu tỷ cũng có thể an tâm.
Mà trong mấy ngày này, Tô Đình trừ việc ra ngoài mua chút vật dụng thiết yếu như củi gạo dầu muối ra thì đều không còn ra ngoài, giống như vụ án giết người bên ngoài đang huyên náo kia hoàn toàn không có quan hệ gì với hắn.
Hắn không tiếp tục để ý tới chuyện bên ngoài, chỉ an tâm ở nhà tu hành, mà việc nhà thì hắn sẽ làm cùng biểu tỷ, ngược lại cũng không cảm thấy mệt mỏi gì.
Chỉ có điều hai ngày này biểu tỷ không ngừng căn dặn hắn.
Lần sau không thể dễ dàng đi theo người khác ra ngoài, lần sau không thể lại kết giao bằng hữu không cẩn thận như thế, lần sau không thể không có lòng đề phòng người, căn dặn mọi việc như thế, Tô Đình đã nghe không biết bao nhiêu lần.
Chỉ có điều ngay từ đầu, Tô Đình cũng vốn đã cảnh giác Vương công tử.
Chính là bởi vậy, nên trước đây hắn mới không nói rõ tất cả với biểu tỷ.
Nhưng biểu tỷ căn dặn cũng để Tô Đình hiểu rõ, lúc trước hắn ở bên ngoài đi theo Vương công tử mấy ngày, biểu tỷ cũng không phải hoàn toàn không biết, nàng sớm đã nghe thấy, chỉ là không muốn quản lý hắn quá nhiều mà thôi.
"Lần sau sẽ không như thế nữa."
Tô Đình nghiêm túc cam đoan.
Đối với lời hứa này, hắn cũng không phải chỉ nói ngoài miệng rồi thôi, mà là trong lòng thầm hạ quyết tâm, nếu như lần sau lại xảy ra những chuyện tương tự, chí ít cũng không thể để mình bị hãm hại rơi vào chốn lao ngục, chí ít không thể làm biểu tỷ càng thêm lo lắng.
Nghe được Tô Đình nói lời thề son sắt bảo đảm, sắc mặt Tô Duyệt Tần mới hoà hoãn lại, hơi cúi đầu nhẹ giọng nói: "Lần sau nếu lại xảy ra chuyện như vậy, ngươi để một mình tỷ tỷ sống thế nào?"
Trong lòng Tô Đình hơi thắt lại, trầm giọng nói: "Thật sự sẽ không có lần sau."
Thật sự sẽ không có lần sau!
Với tốc độ tăng đạo hạnh của hắn, chỉ sợ không lâu nữa là có thể chân chính thi pháp.
Khi đó, dù có thật sự một lần nữa gặp phải chuyện tương tự, hắn cũng không cần mượn dùng Ngũ Hành Giáp, chỉ cần vận dụng chú thuật trong Lục Áp truyền thừa là có thể dễ dàng chú sát người khác.
Đồng thời, thi pháp như vậy cũng không cần lo lắng hiềm nghi liên lụy đến mình.
Sau đó chỉ cần an tâm tu hành thôi.
Bây giờ trong nhà đã có ngân lượng, đủ cho hắn chống đỡ đến khi khế ước cửa hàng đến kỳ hạn.
Khi đó, hắn có thể thu hồi cửa hàng từ trong tay Tôn gia, rồi tự kinh doanh, tiết kiệm, không nói tới đại phú đại quý, nhưng ít ra áo cơm không lo, không cần tiếp tục phát sầu vì cuộc sống.
Nếu có thể áo cơm không lo, cũng có thể chuyên tâm tu hành.
"Khế ước. . ."
Nhớ tới khế ước cửa hàng, lại nghĩ tới khế ước ngày đó ký ở chỗ Vương công tử kia, trong lòng không khỏi cười nhạt.
Chuyện này vẫn chưa xong.
Công tử nhà họ Vương đã chết.
Nhưng Vương lão gia vẫn còn đó.
Người này tuổi già mới sinh được con, vốn cực kỳ sủng ái nhi tử, chắc chắn sẽ không giảng hoà.
Tuy rằng người giết Vương công tử chính là Triệu bộ khoái, nhưng trong đó lại liên lụy đến tỷ đệ bọn họ, vị Vương lão gia này không chắc có thể thâm minh đại nghĩa, phân rõ sai trái.
Vương gia viên ngoại chỉ là một chuyện, chủ mưu chân chính của việc này, chính là gia chủ Tôn gia, đến nay còn chưa từng lộ diện.
"Việc này vẫn chưa xong đâu."
Tô Đình cầm Ngũ Hành Giáp trước ngực, ánh mắt lấp loé hàn quang.
. ..
Lại qua hai ngày.
Mấy ngày nay, Tô Đình chỉ ở nhà tu hành, không để ý đến bên ngoài.
Nhưng trên thực tế, trong lòng hắn trừ bỏ tu hành, vẫn lưu lại hai phần đề phòng.
Vốn tưởng rằng Tôn gia hoặc là Vương gia, thậm chí là Đường gia kia sẽ có động tác gì, không ngờ mấy ngày nay vẫn gió êm sóng lặng.
Nếu như ba nhà này vẫn không có động tĩnh gì, thì hắn sẽ tiếp tục bình tĩnh tu hành, đợi đến kỳ hạn khế ước thì tiếp nhận cửa hàng.
Nhưng trong lòng Tô Đình hiểu rõ tất cả những chuyện này chắc chắn sẽ không bình thản như vậy.
Bình tĩnh hiện tại chỉ như là yên bình trước khi bảo táp xảy ra.
Chỉ có điều trong sự yên tĩnh này lại ẩn chứa từng đợt sóng lớn.
Đó chính là sau khi Tùng lão chính danh cho biểu tỷ, bây giờ Tô Duyệt Tần có thanh danh rất tốt, sau khi thanh trừ tà khí, nàng chính là người có tâm tính thuần túy thiện lương, có thể tụ tập phúc khí, có thể thịnh vượng bổn gia.
Một vị kỳ nữ như vậy, ngược lại dẫn tới không ít phong ba, người tới cửa làm mối có vẻ vô cùng náo nhiệt.
Chỉ có điều đều không ngoại lệ, tất cả đều bị Tô Đình đánh ra ngoài.
Cuộc sống như thế lại trôi qua thêm hai ngày.
Khiến hắn có chút bất ngờ chính là một ngày này, Thanh Bình đến đây, mời hắn tới thần miếu, đi gặp Tùng lão.
"Tùng lão cũng thực sự giữ được bình tĩnh."
Biết được ý đồ đến của Thanh Bình, Tô Đình cười đắc ý.
Mấy ngày trước hắn rơi vào lao ngục, mà tên bộ khoái kia lại giết công tử nhà họ Vương, tất cả mọi chuyện đều đã lưu truyền đến mức sôi trào.
Lấy năng lực của Tùng lão, không thể không biết việc này, lại lấy kiến thức của Tùng lão, cũng không thể không suy đoán ra chân tướng hắn vận dụng Ngũ Hành Giáp để giết người.
Nhưng Tùng lão nhịn vẫn không gọi hắn tới, cho đến tận hôm nay.
Tùng lão này có thể bình tĩnh như vậy, ngược lại khiến Tô Đình vô cùng bất ngờ.
"Tùng lão vốn tưởng rằng ngươi sẽ đi tới thần miếu bái kiến, không ngờ ngươi còn bình tĩnh hơn cả lão nhân gia, dĩ nhiên chỉ ở nhà như thế."
Thanh Bình bất đắc dĩ nói rằng: "Ta cũng chỉ có thể đi một chuyến tới đây gọi ngươi thôi."
Tô Đình cười đắc ý, trong lòng thầm nghĩ, kiếp trước ta là trạch nam thâm niên, hai, ba tháng không ra khỏi cửa là chuyện thường. Tuy rằng thế đạo này không có khoa học kỹ thuật, nhưng lại có thể tu hành, coi như lạc thú thay thế.
Lấy tính tình của hắn, muốn bế quan mấy chục hay hơn trăm năm ở chốn thâm sơn tự nhiên là không thể được.
Nhưng mười ngày nửa tháng không bước chân ra khỏi cửa, tĩnh tâm tu hành, có thể cảm thụ đạo hạnh không ngừng bổ ích, hắn còn tiếc vì thời gian quá ngắn.
Người thường có lẽ sẽ gặp được bình cảnh trên đường tu hành, nhưng hắn lại hoàn toàn khác.
Không ngừng tu hành, không ngừng thu được lợi ích, có thể nói là tiến triển cực nhanh.
Mỗi khi đạo hạnh mỗi tăng lên một chút, chính là đại biểu cho việc hắn lại tiến một bước trên con đường đắc đạo thành tiên, trường sinh bất lão,.
Lạc thú trong trong này thực sự không thể nói rõ.
Tô Đình thu tâm tư lại, nhìn về phía Thanh Bình, cười nói: "Ta vốn là cho rằng Tùng lão thấy ta giết người trong phạm vi thần miếu bảo vệ, giống như coi thường pháp luật kỷ cương, lão nhân gia tất nhiên sẽ cho rằng ta đã quên lời ông ấy đã từng nhắc nhở, sẽ muốn trừng trị ta."
Dừng một chút, hắn lại cảm khái nói: "Đến hôm nay mới thấy được có lẽ lão nhân gia biết được nỗi khổ tâm trong lòng của ta, quả nhiên là người hiểu ta chỉ có Tùng lão."
Thanh Bình nhìn hắn tỏ vẻ như thế lại càng bất đắc dĩ.
Thiếu niên trước mắt không ngừng nói đùa vui cười này, thật sự không thể hợp với hình tượng kỳ tài tu đạo trong lòng hắn.
Không đến nửa tháng đã nhập môn tu luyện.
Chỉ hơn một tháng đã có thể khống chế đạo pháp.
Tốc độ tu luyện như vậy, ở trong mắt Thanh Bình- Người tu hành mấy năm mới miễn cưỡng nhập môn thì thực sự là kỳ tài tu đạo.
Chỉ là hình tượng của Tô Đình hoàn toàn không có một chút khí chất nào của những kỳ tài tu đạo kinh tài tuyệt diễm, có thiên phú tuyệt đỉnh giống trong lòng Thanh Bình.
Những cá tính mà một kỳ tài ngút trời nên có như kiêu ngạo, lạnh lùng, kiệt ngạo, lãnh đạm, xuất trần thoát tục, dường như hoàn toàn không có dính dáng với Tô Đình.
"Thật sự không biết vì sao ngươi có thể đi nhanh trên con đường tu luyện như vậy."
Thanh Bình hít một tiếng, nghĩ tới bản thân khổ tu không ngừng lại không bằng đối phương mới chỉ tu hành hơn một tháng, trong lúc nhất thời không khỏi có chút mất mát.
Tô Đình cười vài tiếng, vỗ vỗ bờ vai của hắn, nói rằng: "Huynh đệ, đây chính là thiên phú, đây chính là kỳ ngộ, không ước ao được. . . Nhưng huynh đệ ta cũng có bí quyết."
Thanh Bình nghe hắn nói nửa câu đầu vốn là mặt đen thành than, nhưng nghe hắn nửa câu sau, không khỏi hỏi: "Bí quyết gì?"
Tô Đình ung dung nói: "Ngươi không cảm thấy ta đây là có trái tim nhiệt huyết sao sao? Tâm trí như ngoan đồng, tâm tư như gương sáng, bản tính không thay đổi, mới có thể tu hành thông thuận, ngươi nói xem có đúng không?"
Thanh Bình nghe vậy, trầm ngâm gật đầu, hình như khá có đạo lý.
Nhưng chỉ một lát sau, sau khi cẩn thận suy nghĩ lại phát hiện trong lời Tô Đình nói tràn ngập trêu tức, khóe miệng co giật, không khỏi liếc hắn một cái, than thở: "Quen biết ngươi thực sự là một nỗi bất hạnh trong cuộc đời."
Tô Đình cười ha ha, nói rằng: "Đi đi, chúng ta đi gặp Tùng lão."
Thanh Bình muốn đứng dậy, lại nghe Tô Đình lầu bầu nói: "Nhưng ngươi phải đợi lát nữa."
Thanh Bình hít một tiếng, nói: "Ngươi lại muốn làm gì?"
Tô Đình thu hồi thái độ vui cười, nghiêm túc nói: "Ta cần bố trí một chút, để tránh những kẻ có tâm tư nhân cơ hội xông vào Tô gia."
Thanh Bình nghe vậy, nhất thời gật đầu.
Làm tai mắt ở thần miếu, Thanh Bình đối với tin tức ở Lạc Việt quận có thể nói là không gì không biết, hắn xem như tương đối hiểu rõ ràng tình cảnh của Tô Đình.
Trước mắt Tô Đình đã gây thù không ít, mà đều là gia tộc khá có danh vọng ở Lạc Việt quận, đúng là cần phải cẩn thận hơn.
Tô Đình cũng đã trở về, biểu tỷ cũng có thể an tâm.
Mà trong mấy ngày này, Tô Đình trừ việc ra ngoài mua chút vật dụng thiết yếu như củi gạo dầu muối ra thì đều không còn ra ngoài, giống như vụ án giết người bên ngoài đang huyên náo kia hoàn toàn không có quan hệ gì với hắn.
Hắn không tiếp tục để ý tới chuyện bên ngoài, chỉ an tâm ở nhà tu hành, mà việc nhà thì hắn sẽ làm cùng biểu tỷ, ngược lại cũng không cảm thấy mệt mỏi gì.
Chỉ có điều hai ngày này biểu tỷ không ngừng căn dặn hắn.
Lần sau không thể dễ dàng đi theo người khác ra ngoài, lần sau không thể lại kết giao bằng hữu không cẩn thận như thế, lần sau không thể không có lòng đề phòng người, căn dặn mọi việc như thế, Tô Đình đã nghe không biết bao nhiêu lần.
Chỉ có điều ngay từ đầu, Tô Đình cũng vốn đã cảnh giác Vương công tử.
Chính là bởi vậy, nên trước đây hắn mới không nói rõ tất cả với biểu tỷ.
Nhưng biểu tỷ căn dặn cũng để Tô Đình hiểu rõ, lúc trước hắn ở bên ngoài đi theo Vương công tử mấy ngày, biểu tỷ cũng không phải hoàn toàn không biết, nàng sớm đã nghe thấy, chỉ là không muốn quản lý hắn quá nhiều mà thôi.
"Lần sau sẽ không như thế nữa."
Tô Đình nghiêm túc cam đoan.
Đối với lời hứa này, hắn cũng không phải chỉ nói ngoài miệng rồi thôi, mà là trong lòng thầm hạ quyết tâm, nếu như lần sau lại xảy ra những chuyện tương tự, chí ít cũng không thể để mình bị hãm hại rơi vào chốn lao ngục, chí ít không thể làm biểu tỷ càng thêm lo lắng.
Nghe được Tô Đình nói lời thề son sắt bảo đảm, sắc mặt Tô Duyệt Tần mới hoà hoãn lại, hơi cúi đầu nhẹ giọng nói: "Lần sau nếu lại xảy ra chuyện như vậy, ngươi để một mình tỷ tỷ sống thế nào?"
Trong lòng Tô Đình hơi thắt lại, trầm giọng nói: "Thật sự sẽ không có lần sau."
Thật sự sẽ không có lần sau!
Với tốc độ tăng đạo hạnh của hắn, chỉ sợ không lâu nữa là có thể chân chính thi pháp.
Khi đó, dù có thật sự một lần nữa gặp phải chuyện tương tự, hắn cũng không cần mượn dùng Ngũ Hành Giáp, chỉ cần vận dụng chú thuật trong Lục Áp truyền thừa là có thể dễ dàng chú sát người khác.
Đồng thời, thi pháp như vậy cũng không cần lo lắng hiềm nghi liên lụy đến mình.
Sau đó chỉ cần an tâm tu hành thôi.
Bây giờ trong nhà đã có ngân lượng, đủ cho hắn chống đỡ đến khi khế ước cửa hàng đến kỳ hạn.
Khi đó, hắn có thể thu hồi cửa hàng từ trong tay Tôn gia, rồi tự kinh doanh, tiết kiệm, không nói tới đại phú đại quý, nhưng ít ra áo cơm không lo, không cần tiếp tục phát sầu vì cuộc sống.
Nếu có thể áo cơm không lo, cũng có thể chuyên tâm tu hành.
"Khế ước. . ."
Nhớ tới khế ước cửa hàng, lại nghĩ tới khế ước ngày đó ký ở chỗ Vương công tử kia, trong lòng không khỏi cười nhạt.
Chuyện này vẫn chưa xong.
Công tử nhà họ Vương đã chết.
Nhưng Vương lão gia vẫn còn đó.
Người này tuổi già mới sinh được con, vốn cực kỳ sủng ái nhi tử, chắc chắn sẽ không giảng hoà.
Tuy rằng người giết Vương công tử chính là Triệu bộ khoái, nhưng trong đó lại liên lụy đến tỷ đệ bọn họ, vị Vương lão gia này không chắc có thể thâm minh đại nghĩa, phân rõ sai trái.
Vương gia viên ngoại chỉ là một chuyện, chủ mưu chân chính của việc này, chính là gia chủ Tôn gia, đến nay còn chưa từng lộ diện.
"Việc này vẫn chưa xong đâu."
Tô Đình cầm Ngũ Hành Giáp trước ngực, ánh mắt lấp loé hàn quang.
. ..
Lại qua hai ngày.
Mấy ngày nay, Tô Đình chỉ ở nhà tu hành, không để ý đến bên ngoài.
Nhưng trên thực tế, trong lòng hắn trừ bỏ tu hành, vẫn lưu lại hai phần đề phòng.
Vốn tưởng rằng Tôn gia hoặc là Vương gia, thậm chí là Đường gia kia sẽ có động tác gì, không ngờ mấy ngày nay vẫn gió êm sóng lặng.
Nếu như ba nhà này vẫn không có động tĩnh gì, thì hắn sẽ tiếp tục bình tĩnh tu hành, đợi đến kỳ hạn khế ước thì tiếp nhận cửa hàng.
Nhưng trong lòng Tô Đình hiểu rõ tất cả những chuyện này chắc chắn sẽ không bình thản như vậy.
Bình tĩnh hiện tại chỉ như là yên bình trước khi bảo táp xảy ra.
Chỉ có điều trong sự yên tĩnh này lại ẩn chứa từng đợt sóng lớn.
Đó chính là sau khi Tùng lão chính danh cho biểu tỷ, bây giờ Tô Duyệt Tần có thanh danh rất tốt, sau khi thanh trừ tà khí, nàng chính là người có tâm tính thuần túy thiện lương, có thể tụ tập phúc khí, có thể thịnh vượng bổn gia.
Một vị kỳ nữ như vậy, ngược lại dẫn tới không ít phong ba, người tới cửa làm mối có vẻ vô cùng náo nhiệt.
Chỉ có điều đều không ngoại lệ, tất cả đều bị Tô Đình đánh ra ngoài.
Cuộc sống như thế lại trôi qua thêm hai ngày.
Khiến hắn có chút bất ngờ chính là một ngày này, Thanh Bình đến đây, mời hắn tới thần miếu, đi gặp Tùng lão.
"Tùng lão cũng thực sự giữ được bình tĩnh."
Biết được ý đồ đến của Thanh Bình, Tô Đình cười đắc ý.
Mấy ngày trước hắn rơi vào lao ngục, mà tên bộ khoái kia lại giết công tử nhà họ Vương, tất cả mọi chuyện đều đã lưu truyền đến mức sôi trào.
Lấy năng lực của Tùng lão, không thể không biết việc này, lại lấy kiến thức của Tùng lão, cũng không thể không suy đoán ra chân tướng hắn vận dụng Ngũ Hành Giáp để giết người.
Nhưng Tùng lão nhịn vẫn không gọi hắn tới, cho đến tận hôm nay.
Tùng lão này có thể bình tĩnh như vậy, ngược lại khiến Tô Đình vô cùng bất ngờ.
"Tùng lão vốn tưởng rằng ngươi sẽ đi tới thần miếu bái kiến, không ngờ ngươi còn bình tĩnh hơn cả lão nhân gia, dĩ nhiên chỉ ở nhà như thế."
Thanh Bình bất đắc dĩ nói rằng: "Ta cũng chỉ có thể đi một chuyến tới đây gọi ngươi thôi."
Tô Đình cười đắc ý, trong lòng thầm nghĩ, kiếp trước ta là trạch nam thâm niên, hai, ba tháng không ra khỏi cửa là chuyện thường. Tuy rằng thế đạo này không có khoa học kỹ thuật, nhưng lại có thể tu hành, coi như lạc thú thay thế.
Lấy tính tình của hắn, muốn bế quan mấy chục hay hơn trăm năm ở chốn thâm sơn tự nhiên là không thể được.
Nhưng mười ngày nửa tháng không bước chân ra khỏi cửa, tĩnh tâm tu hành, có thể cảm thụ đạo hạnh không ngừng bổ ích, hắn còn tiếc vì thời gian quá ngắn.
Người thường có lẽ sẽ gặp được bình cảnh trên đường tu hành, nhưng hắn lại hoàn toàn khác.
Không ngừng tu hành, không ngừng thu được lợi ích, có thể nói là tiến triển cực nhanh.
Mỗi khi đạo hạnh mỗi tăng lên một chút, chính là đại biểu cho việc hắn lại tiến một bước trên con đường đắc đạo thành tiên, trường sinh bất lão,.
Lạc thú trong trong này thực sự không thể nói rõ.
Tô Đình thu tâm tư lại, nhìn về phía Thanh Bình, cười nói: "Ta vốn là cho rằng Tùng lão thấy ta giết người trong phạm vi thần miếu bảo vệ, giống như coi thường pháp luật kỷ cương, lão nhân gia tất nhiên sẽ cho rằng ta đã quên lời ông ấy đã từng nhắc nhở, sẽ muốn trừng trị ta."
Dừng một chút, hắn lại cảm khái nói: "Đến hôm nay mới thấy được có lẽ lão nhân gia biết được nỗi khổ tâm trong lòng của ta, quả nhiên là người hiểu ta chỉ có Tùng lão."
Thanh Bình nhìn hắn tỏ vẻ như thế lại càng bất đắc dĩ.
Thiếu niên trước mắt không ngừng nói đùa vui cười này, thật sự không thể hợp với hình tượng kỳ tài tu đạo trong lòng hắn.
Không đến nửa tháng đã nhập môn tu luyện.
Chỉ hơn một tháng đã có thể khống chế đạo pháp.
Tốc độ tu luyện như vậy, ở trong mắt Thanh Bình- Người tu hành mấy năm mới miễn cưỡng nhập môn thì thực sự là kỳ tài tu đạo.
Chỉ là hình tượng của Tô Đình hoàn toàn không có một chút khí chất nào của những kỳ tài tu đạo kinh tài tuyệt diễm, có thiên phú tuyệt đỉnh giống trong lòng Thanh Bình.
Những cá tính mà một kỳ tài ngút trời nên có như kiêu ngạo, lạnh lùng, kiệt ngạo, lãnh đạm, xuất trần thoát tục, dường như hoàn toàn không có dính dáng với Tô Đình.
"Thật sự không biết vì sao ngươi có thể đi nhanh trên con đường tu luyện như vậy."
Thanh Bình hít một tiếng, nghĩ tới bản thân khổ tu không ngừng lại không bằng đối phương mới chỉ tu hành hơn một tháng, trong lúc nhất thời không khỏi có chút mất mát.
Tô Đình cười vài tiếng, vỗ vỗ bờ vai của hắn, nói rằng: "Huynh đệ, đây chính là thiên phú, đây chính là kỳ ngộ, không ước ao được. . . Nhưng huynh đệ ta cũng có bí quyết."
Thanh Bình nghe hắn nói nửa câu đầu vốn là mặt đen thành than, nhưng nghe hắn nửa câu sau, không khỏi hỏi: "Bí quyết gì?"
Tô Đình ung dung nói: "Ngươi không cảm thấy ta đây là có trái tim nhiệt huyết sao sao? Tâm trí như ngoan đồng, tâm tư như gương sáng, bản tính không thay đổi, mới có thể tu hành thông thuận, ngươi nói xem có đúng không?"
Thanh Bình nghe vậy, trầm ngâm gật đầu, hình như khá có đạo lý.
Nhưng chỉ một lát sau, sau khi cẩn thận suy nghĩ lại phát hiện trong lời Tô Đình nói tràn ngập trêu tức, khóe miệng co giật, không khỏi liếc hắn một cái, than thở: "Quen biết ngươi thực sự là một nỗi bất hạnh trong cuộc đời."
Tô Đình cười ha ha, nói rằng: "Đi đi, chúng ta đi gặp Tùng lão."
Thanh Bình muốn đứng dậy, lại nghe Tô Đình lầu bầu nói: "Nhưng ngươi phải đợi lát nữa."
Thanh Bình hít một tiếng, nói: "Ngươi lại muốn làm gì?"
Tô Đình thu hồi thái độ vui cười, nghiêm túc nói: "Ta cần bố trí một chút, để tránh những kẻ có tâm tư nhân cơ hội xông vào Tô gia."
Thanh Bình nghe vậy, nhất thời gật đầu.
Làm tai mắt ở thần miếu, Thanh Bình đối với tin tức ở Lạc Việt quận có thể nói là không gì không biết, hắn xem như tương đối hiểu rõ ràng tình cảnh của Tô Đình.
Trước mắt Tô Đình đã gây thù không ít, mà đều là gia tộc khá có danh vọng ở Lạc Việt quận, đúng là cần phải cẩn thận hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.