Chương 34: Nhiều Ngày Tĩnh Tu, Chân Khí Bổ Ích
Lục Nguyệt Quan Chủ
10/04/2022
Thời gian trôi qua như nước chảy.
Mấy ngày nay, Tô Đình rất chăm chỉ tu hành, không hề lười biếng, bây giờ đạo hạnh đã tăng tiến không ít.
Vừa bước qua cánh cửa này, dù Tô Đình chưa tích lũy Chân khí đến đỉnh phong cảnh giới này, nhưng cũng đã tích lũy được hơn nửa, có thể coi là thượng tầng.
"Nếu ở kiếp trước có thể tu thành chân khí, thì đã là thần tiên sống rồi?"
Kiếp trước Tô Đình rất quen thuộc với sách cổ, cũng đi qua danh sơn đại xuyên, từng tới đạo quan, từng vào chùa miếu, kết hợp với Lục Áp truyền thừa, kết hợp với hiểu biết về thời nay, thì hắn biết việc tu hành ở kiếp trước, vì truyền thừa đã bị cắt đứt hoặc thiếu xót không đầy đủ, khiến việc tu hành không dễ, chỉ trong mấy trăm năm gian, đã không còn cục diện cường thịnh như thời đại thượng cổ nữa, khó có người nào tu thành thần tiên, chỉ cần có Chân khí trong người đã được xem như cao nhân.
Có thể có đạo hạnh như hắn, trong người có Chân khí, có thể kéo dài tuổi thọ, cũng thể hiện ra khí độ bất phàm, nếu ở kiếp trước thì chính là cực kỳ hiếm có.
" Không biết vì sao ở thế giới kiếp trước của mình, dấu vết thần tiên đã dần biến mất, cho nên cấp độ cực thấp, trong người có Chân khí đã coi như tu đạo thành công. Nhưng thời đại này, thần tiên trong truyền thuyết lại như ở trước mắt, hoàn toàn là hàng thật đúng giá, chút đạo hạnh này của ta đúng là còn thiếu rất nhiều."
"Nếu chỉ là an phận ở một góc, an tâm tu hành, làm một ẩn sĩ, hoặc chỉ bằng chút đạo hạnh ấy để trà trộn vào thế tục thì cũng không kém. Nhưng nguyện vọng của ta không chỉ dừng lại ở đây."
"Ta cầu trường sinh, cũng cầu tự vệ, nên không chỉ giới hạn ở đó."
"Tầng hai, Chân khí xuất thể, có thể thi pháp, đối với ta mà nói mới chính thức là đặt chân vào con đường tu hành."
Hắn hít sâu một hơi, đứng dậy, phất phất tay, chỉ cảm thấy tinh lực dồi dào.
Chân khí chảy khắp toàn thân, loại trừ khí tụ, thông suốt toàn thân.
Việc này cũng không thể khiến hắn trở nên cường tráng, nhưng có thể khiến thể chất của hắn từ từ cải thiện, thân nhẹ thể kiện, tinh thần toả sáng.
Bây giờ nhìn lại, hắn đã không còn dáng vẻ ốm yếu nữa, thay vào đó đã dần có một chút trạng thái hơn người.
Đây là khí chất tự nhiên sinh ra khi được Chân khí ôn dưỡng.
Đây cũng là tâm thái mà hắn từ từ dưỡng thành từ sau khi đặt chân vào con đường tu hành, trong lòng cũng có chỗ dựa.
Giống như trong triều đình, nhân vật có quyền cao trong tay, dù cởi quan bào ra, mặc áo vải rồi đi tới thế tục cũng vẫn nổi bật giữa đám đông.
Huống hồ, hắn chính là người tu hành, so với nhân vật trong triều đình còn bất phàm hơn.
Thỉnh thoảng hắn cũng có suy nghĩ "Thân ở nhân gian, lại cao hơn phàm trần".
"Những điều ghi chép trong quyển sách này, ta đều đã lật xem toàn bộ, ghi ở đáy lòng, mặc dù có một số chuyện rất huyền diệu, không thể hiểu thấu đáo hết, nhưng cũng ngộ ra bảy, tám phần. Cũng đến lúc nên tìm một cơ hội trả lại Tùng lão rồi."
Tô Đình nghĩ như vậy, cầm lấy quyển sách cũ trên bàn rồi thu vào trong ngực.
Hắn nhìn ra bên ngoài, tính toán thời gian cần để chính mình tu thành tới tầng hai.
Đối với người tu đạo bình thường thì tu thành Chân khí chính là nhập môn, có thể coi là người trong đạo này, nhưng muốn càng tiến thêm một bậc, có thể ngưng hình, có thể thi pháp, chính là dùng tâm lực suốt đời cũng chưa chắc có thể thành.
Nhưng Tô Đình chưa bao giờ khổ não ở phương diện này, dù là Lục Áp truyền thừa hay công pháp lôi đạo, đều đủ để hắn vượt qua cửa ải này.
Tu thành tầng hai, tuyệt đối không phải việc khó, không đủ để trở thành trở ngại trên đường hắn tu hành.
Tu thành tầng hai chỉ cần tích lũy thôi.
Tô Đình tính toán một phen, phát hiện ngày này sẽ không quá lâu, trong lòng khá vui sướng.
"Dựa vào thiên phú của Tô mỗ ta, cửa ải hay trở ngại gì đó cũng chỉ là gà đất chó sành."
Hai tay hắn chắp sau đầu, nhìn ra bên ngoài cửa sổ, rất có dáng vẻ chỉ điểm giang sơn: " Thiên phú như ta này, thật là. . ."
Bên ngoài đột nhiên lóe lên, chân trời đột nhiên hiện rõ.
Tiếp theo là một tiếng ầm ầm, sấm sét nổ vang!
Tô Đình sợ hết hồn, khí độ hoàn toàn tiêu tán.
Chỉ thấy ngoài cửa sổ bỗng mưa rào, cảnh sắc trở nên đầy mông lung.
"Quần áo. . ."
Tô Đình nhớ tới cái gì, vội vã chạy ra ngoài, sau hai ba lần chạy ra thu quần áo đâng phơi ở trong viện, cả người hắn đã bị ướt một nửa.
Hắn chạy vào trong phòng, vỗ vỗ quần áo, tràn đầy bất đắc dĩ.
"Nếu ta đến tu luyện đến tầng ba, có thể ngưng tựu pháp ý, đừng nói chạy trong mưa một chuyến, chính là có lăn trong lửa cũng đều không phải chuyện khó."
"Hôm nay Tô mỗ biến thành ướt sũng, nói cho cùng vẫn là do đạo hạnh thấp."
"Nhưng cũng sắp rồi, chỉ là tầng hai thì làm sao có thể ngăn cản ta?"
Ngoài cửa sổ không ngừng lóe lên tia sáng trắng xanh, sấm sét nổ vang, chấn động bát phương.
Tô Đình trầm mặc một chút, sờ sờ mặt, không nói thêm gì nữa.
. ..
Tu đạo tầng thứ nhất chính là tích trữ chân khí.
Mà trong quá trình này, Chân khí chảy khắp toàn thân, thanh trừ tất cả chứng bệnh ẩn tật, không nói tới chuyện có thể thoát thai hoán cốt, nhưng cũng từ từ cải thiện, đặt xuống cơ sở vững chắc.
Một tầng này do cơ sở tu hành ở các nơi khác biệt, nên tên gọi cảnh giới không giống nhau, phương pháp tu hành cũng không giống, tích lũy sâu cạn cũng khác. Thậm chí, dù cho tu hành cùng một loại công pháp, nhưng mỗi người tu hành có thể chất khác nhau, ngộ tính khác nhau, suy nghĩ khác nhau, cũng sẽ khiến con đường tu hành trở nên khác nhau.
Ví dụ như Tô Đình, tu luyện Chân khí cần chừng mười ba tia Chân khí là có thể đạt đến đỉnh phong của cảnh giới này.
Nhưng cũng có một số công pháp, cần tích lũy Chân khí cao mười tấc mới đạt tới đỉnh phong.
Kỳ thực điểm ấy khác biệt không lớn, chỉ là muốn để Chân khí trong đan điền, dồi dào tràn đầy, đạt đến mức độ đủ để ngưng hình, chính là đỉnh phong tầng một.
Nhưng tu hành ở các nơi không giống nhau, sở dĩ phương thức tính toán chân khí cũng khác nhau.
"Ta dùng một tia lại một tia Chân khí để tính toán, người ta lại dùng một tấc lại một tấc Chân khí để tính."
"Giống như một thùng nước, dùng cách tính một bát nước hay một chén nước."
"Chỉ có điều, nước cũng không phải một bát lại một bát ngưng tụ thành, Chân khí của ta cũng không phải một tia lại một tia trực tiếp ngưng tụ thành. . . Đây đều là từng giọt nhỏ tích lũy mà ra, nhưng không đạt đến mức độ kia thì không đạt đến trình độ một bát nước, không cần quá kỹ càng."
"Giống như ta ngưng tụ thành khí tức, khi chưa đủ một tia Chân khí, cũng khó có thể tính toán."
Tô Đình nghĩ như vậy, trong lòng mơ hồ có lĩnh ngộ.
Đây là điểm không có ghi chép trong sách mà Tùng lão cho mượn.
Thậm chí, trong điển tịch truyền thừa khắp nơi, có lẽ cũng sẽ không có ghi chép như vậy.
Đây là cảm ngộ của người tu hành trong quá trình tu hành, từng giọt từng giọt, từ từ bay lên.
Mà hắn đến từ một thế giới khác, so sánh quá trình tu hành như "Cốc đong đo", có một cảm giác đặc biệt khác.
Tư tưởng này khác hẳn với đương đại, có lẽ cũng là một trong những nguyên nhân khiến hắn thông thuận trên đường tu hành như vậy.
"Dù thế nào thì ta đã bước đi trên con đường này, muốn bước lên tầng tiếp, chỉ cần ngưng tựu mười ba sợi Chân khí, là có thể thử nghiệm đột phá cảnh giới này."
Đan điền của Tô Đình có thể chứa đựng mười ba sợi Chân khí.
Vượt qua giới hạn này, giống như nước trong bồn nước, đầy là sẽ tràn.
Sau giới hạn này, dù cho lại tu hành gian khổ cỡ nào, ngưng luyện ra từng giọt nhỏ Chân khí, cũng như nước tràn ra, khó có thể lưu giữ trong người.
Trừ phi, hắn cô đọng Chân khí này lại.
Mà đến một bước này, cũng tương đương với đột phát một tầng cảnh giới cao hơn.
Ghi nhớ như vậy, Tô Đình thu thập tâm tư, quét tước một phen, muốn đi gặp biểu tỷ.
Nghĩ đến biểu tỷ, thần sắc Tô Đình có chút nghiêm nghị.
Bởi vì gần đây, tình trạng cơ thể của Tô Duyệt Tần khiến Tô Đình không hiểu rõ.
Nàng vốn trúng cổ độc, sau khi giải độc thì thân thể có chút suy yếu, nhưng mấy ngày qua tĩnh dưỡng, vốn đã từ từ khôi phục, có chuyển biến tốt.
Nhưng chuyển biến tốt đến mức độ nhất định, thì không có dấu hiệu tiếp tục chuyển biến tốt nữa.
Tình huống thân thể của nàng dường như chỉ duy trì ở giai đoạn này.
Dù bây giờ Tô Duyệt Tần hành động không có gì đáng ngại, thân thể cũng không bị bệnh, nhưng so với thể chất lúc trước thì hư nhược hơn rất nhiều, sắc mặt có vẻ trắng xám mà tiều tụy.
Điều này khiến Tô Đình có chút buồn bực, hắn từng đặc biệt hỏi dò Tùng lão một lần.
Mà Tùng lão nhất thời cũng không thể giải đáp, chỉ nói sẽ lật xem điển tịch, tinh tế kiểm tra một phen.
"Dù nói thế nào, không gặp nguy hiểm liền tốt."
Trong lòng Tô Đình nghõ như vậy, miễn cưỡng an ủi chính mình một hồi.
Đang lúc này, ngoài sân bỗng nhiên truyền tới một giọng nói già nua đầy cung kính.
"Tô tiên sinh có nhà không?"
Mấy ngày nay, Tô Đình rất chăm chỉ tu hành, không hề lười biếng, bây giờ đạo hạnh đã tăng tiến không ít.
Vừa bước qua cánh cửa này, dù Tô Đình chưa tích lũy Chân khí đến đỉnh phong cảnh giới này, nhưng cũng đã tích lũy được hơn nửa, có thể coi là thượng tầng.
"Nếu ở kiếp trước có thể tu thành chân khí, thì đã là thần tiên sống rồi?"
Kiếp trước Tô Đình rất quen thuộc với sách cổ, cũng đi qua danh sơn đại xuyên, từng tới đạo quan, từng vào chùa miếu, kết hợp với Lục Áp truyền thừa, kết hợp với hiểu biết về thời nay, thì hắn biết việc tu hành ở kiếp trước, vì truyền thừa đã bị cắt đứt hoặc thiếu xót không đầy đủ, khiến việc tu hành không dễ, chỉ trong mấy trăm năm gian, đã không còn cục diện cường thịnh như thời đại thượng cổ nữa, khó có người nào tu thành thần tiên, chỉ cần có Chân khí trong người đã được xem như cao nhân.
Có thể có đạo hạnh như hắn, trong người có Chân khí, có thể kéo dài tuổi thọ, cũng thể hiện ra khí độ bất phàm, nếu ở kiếp trước thì chính là cực kỳ hiếm có.
" Không biết vì sao ở thế giới kiếp trước của mình, dấu vết thần tiên đã dần biến mất, cho nên cấp độ cực thấp, trong người có Chân khí đã coi như tu đạo thành công. Nhưng thời đại này, thần tiên trong truyền thuyết lại như ở trước mắt, hoàn toàn là hàng thật đúng giá, chút đạo hạnh này của ta đúng là còn thiếu rất nhiều."
"Nếu chỉ là an phận ở một góc, an tâm tu hành, làm một ẩn sĩ, hoặc chỉ bằng chút đạo hạnh ấy để trà trộn vào thế tục thì cũng không kém. Nhưng nguyện vọng của ta không chỉ dừng lại ở đây."
"Ta cầu trường sinh, cũng cầu tự vệ, nên không chỉ giới hạn ở đó."
"Tầng hai, Chân khí xuất thể, có thể thi pháp, đối với ta mà nói mới chính thức là đặt chân vào con đường tu hành."
Hắn hít sâu một hơi, đứng dậy, phất phất tay, chỉ cảm thấy tinh lực dồi dào.
Chân khí chảy khắp toàn thân, loại trừ khí tụ, thông suốt toàn thân.
Việc này cũng không thể khiến hắn trở nên cường tráng, nhưng có thể khiến thể chất của hắn từ từ cải thiện, thân nhẹ thể kiện, tinh thần toả sáng.
Bây giờ nhìn lại, hắn đã không còn dáng vẻ ốm yếu nữa, thay vào đó đã dần có một chút trạng thái hơn người.
Đây là khí chất tự nhiên sinh ra khi được Chân khí ôn dưỡng.
Đây cũng là tâm thái mà hắn từ từ dưỡng thành từ sau khi đặt chân vào con đường tu hành, trong lòng cũng có chỗ dựa.
Giống như trong triều đình, nhân vật có quyền cao trong tay, dù cởi quan bào ra, mặc áo vải rồi đi tới thế tục cũng vẫn nổi bật giữa đám đông.
Huống hồ, hắn chính là người tu hành, so với nhân vật trong triều đình còn bất phàm hơn.
Thỉnh thoảng hắn cũng có suy nghĩ "Thân ở nhân gian, lại cao hơn phàm trần".
"Những điều ghi chép trong quyển sách này, ta đều đã lật xem toàn bộ, ghi ở đáy lòng, mặc dù có một số chuyện rất huyền diệu, không thể hiểu thấu đáo hết, nhưng cũng ngộ ra bảy, tám phần. Cũng đến lúc nên tìm một cơ hội trả lại Tùng lão rồi."
Tô Đình nghĩ như vậy, cầm lấy quyển sách cũ trên bàn rồi thu vào trong ngực.
Hắn nhìn ra bên ngoài, tính toán thời gian cần để chính mình tu thành tới tầng hai.
Đối với người tu đạo bình thường thì tu thành Chân khí chính là nhập môn, có thể coi là người trong đạo này, nhưng muốn càng tiến thêm một bậc, có thể ngưng hình, có thể thi pháp, chính là dùng tâm lực suốt đời cũng chưa chắc có thể thành.
Nhưng Tô Đình chưa bao giờ khổ não ở phương diện này, dù là Lục Áp truyền thừa hay công pháp lôi đạo, đều đủ để hắn vượt qua cửa ải này.
Tu thành tầng hai, tuyệt đối không phải việc khó, không đủ để trở thành trở ngại trên đường hắn tu hành.
Tu thành tầng hai chỉ cần tích lũy thôi.
Tô Đình tính toán một phen, phát hiện ngày này sẽ không quá lâu, trong lòng khá vui sướng.
"Dựa vào thiên phú của Tô mỗ ta, cửa ải hay trở ngại gì đó cũng chỉ là gà đất chó sành."
Hai tay hắn chắp sau đầu, nhìn ra bên ngoài cửa sổ, rất có dáng vẻ chỉ điểm giang sơn: " Thiên phú như ta này, thật là. . ."
Bên ngoài đột nhiên lóe lên, chân trời đột nhiên hiện rõ.
Tiếp theo là một tiếng ầm ầm, sấm sét nổ vang!
Tô Đình sợ hết hồn, khí độ hoàn toàn tiêu tán.
Chỉ thấy ngoài cửa sổ bỗng mưa rào, cảnh sắc trở nên đầy mông lung.
"Quần áo. . ."
Tô Đình nhớ tới cái gì, vội vã chạy ra ngoài, sau hai ba lần chạy ra thu quần áo đâng phơi ở trong viện, cả người hắn đã bị ướt một nửa.
Hắn chạy vào trong phòng, vỗ vỗ quần áo, tràn đầy bất đắc dĩ.
"Nếu ta đến tu luyện đến tầng ba, có thể ngưng tựu pháp ý, đừng nói chạy trong mưa một chuyến, chính là có lăn trong lửa cũng đều không phải chuyện khó."
"Hôm nay Tô mỗ biến thành ướt sũng, nói cho cùng vẫn là do đạo hạnh thấp."
"Nhưng cũng sắp rồi, chỉ là tầng hai thì làm sao có thể ngăn cản ta?"
Ngoài cửa sổ không ngừng lóe lên tia sáng trắng xanh, sấm sét nổ vang, chấn động bát phương.
Tô Đình trầm mặc một chút, sờ sờ mặt, không nói thêm gì nữa.
. ..
Tu đạo tầng thứ nhất chính là tích trữ chân khí.
Mà trong quá trình này, Chân khí chảy khắp toàn thân, thanh trừ tất cả chứng bệnh ẩn tật, không nói tới chuyện có thể thoát thai hoán cốt, nhưng cũng từ từ cải thiện, đặt xuống cơ sở vững chắc.
Một tầng này do cơ sở tu hành ở các nơi khác biệt, nên tên gọi cảnh giới không giống nhau, phương pháp tu hành cũng không giống, tích lũy sâu cạn cũng khác. Thậm chí, dù cho tu hành cùng một loại công pháp, nhưng mỗi người tu hành có thể chất khác nhau, ngộ tính khác nhau, suy nghĩ khác nhau, cũng sẽ khiến con đường tu hành trở nên khác nhau.
Ví dụ như Tô Đình, tu luyện Chân khí cần chừng mười ba tia Chân khí là có thể đạt đến đỉnh phong của cảnh giới này.
Nhưng cũng có một số công pháp, cần tích lũy Chân khí cao mười tấc mới đạt tới đỉnh phong.
Kỳ thực điểm ấy khác biệt không lớn, chỉ là muốn để Chân khí trong đan điền, dồi dào tràn đầy, đạt đến mức độ đủ để ngưng hình, chính là đỉnh phong tầng một.
Nhưng tu hành ở các nơi không giống nhau, sở dĩ phương thức tính toán chân khí cũng khác nhau.
"Ta dùng một tia lại một tia Chân khí để tính toán, người ta lại dùng một tấc lại một tấc Chân khí để tính."
"Giống như một thùng nước, dùng cách tính một bát nước hay một chén nước."
"Chỉ có điều, nước cũng không phải một bát lại một bát ngưng tụ thành, Chân khí của ta cũng không phải một tia lại một tia trực tiếp ngưng tụ thành. . . Đây đều là từng giọt nhỏ tích lũy mà ra, nhưng không đạt đến mức độ kia thì không đạt đến trình độ một bát nước, không cần quá kỹ càng."
"Giống như ta ngưng tụ thành khí tức, khi chưa đủ một tia Chân khí, cũng khó có thể tính toán."
Tô Đình nghĩ như vậy, trong lòng mơ hồ có lĩnh ngộ.
Đây là điểm không có ghi chép trong sách mà Tùng lão cho mượn.
Thậm chí, trong điển tịch truyền thừa khắp nơi, có lẽ cũng sẽ không có ghi chép như vậy.
Đây là cảm ngộ của người tu hành trong quá trình tu hành, từng giọt từng giọt, từ từ bay lên.
Mà hắn đến từ một thế giới khác, so sánh quá trình tu hành như "Cốc đong đo", có một cảm giác đặc biệt khác.
Tư tưởng này khác hẳn với đương đại, có lẽ cũng là một trong những nguyên nhân khiến hắn thông thuận trên đường tu hành như vậy.
"Dù thế nào thì ta đã bước đi trên con đường này, muốn bước lên tầng tiếp, chỉ cần ngưng tựu mười ba sợi Chân khí, là có thể thử nghiệm đột phá cảnh giới này."
Đan điền của Tô Đình có thể chứa đựng mười ba sợi Chân khí.
Vượt qua giới hạn này, giống như nước trong bồn nước, đầy là sẽ tràn.
Sau giới hạn này, dù cho lại tu hành gian khổ cỡ nào, ngưng luyện ra từng giọt nhỏ Chân khí, cũng như nước tràn ra, khó có thể lưu giữ trong người.
Trừ phi, hắn cô đọng Chân khí này lại.
Mà đến một bước này, cũng tương đương với đột phát một tầng cảnh giới cao hơn.
Ghi nhớ như vậy, Tô Đình thu thập tâm tư, quét tước một phen, muốn đi gặp biểu tỷ.
Nghĩ đến biểu tỷ, thần sắc Tô Đình có chút nghiêm nghị.
Bởi vì gần đây, tình trạng cơ thể của Tô Duyệt Tần khiến Tô Đình không hiểu rõ.
Nàng vốn trúng cổ độc, sau khi giải độc thì thân thể có chút suy yếu, nhưng mấy ngày qua tĩnh dưỡng, vốn đã từ từ khôi phục, có chuyển biến tốt.
Nhưng chuyển biến tốt đến mức độ nhất định, thì không có dấu hiệu tiếp tục chuyển biến tốt nữa.
Tình huống thân thể của nàng dường như chỉ duy trì ở giai đoạn này.
Dù bây giờ Tô Duyệt Tần hành động không có gì đáng ngại, thân thể cũng không bị bệnh, nhưng so với thể chất lúc trước thì hư nhược hơn rất nhiều, sắc mặt có vẻ trắng xám mà tiều tụy.
Điều này khiến Tô Đình có chút buồn bực, hắn từng đặc biệt hỏi dò Tùng lão một lần.
Mà Tùng lão nhất thời cũng không thể giải đáp, chỉ nói sẽ lật xem điển tịch, tinh tế kiểm tra một phen.
"Dù nói thế nào, không gặp nguy hiểm liền tốt."
Trong lòng Tô Đình nghõ như vậy, miễn cưỡng an ủi chính mình một hồi.
Đang lúc này, ngoài sân bỗng nhiên truyền tới một giọng nói già nua đầy cung kính.
"Tô tiên sinh có nhà không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.