Chương 1: Tô Đình
Lục Nguyệt Quan Chủ
10/04/2022
Trời đầy mây, không mưa, sắc trời tối tăm.
Trong nhà ngói, ánh đèn u ám.
Thiếu niên ốm yếu nằm ở trên giường, tầm mắt nhẹ nhàng đảo qua trong phòng một vòng, nhìn tới cây đèn dầu kia.
"Nhà chỉ có bốn bức tường, cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi."
Tô Đình thở dài, trong lòng hiểu rõ nếu không phải sắc trời tối tăm, nếu như không phải hắn bị bệnh nặng phải nằm trên giường, thì cái đèn dầu cần tốn tiền dầu kia sẽ không được thắp sáng.
Hắn nhắm hai mắt lại, vầng trán hơi nhíu, suy tư lại tất cả mọi chuyện.
Ngày đó bởi vì hiểu biết Hán ngữ cổ, nên hắn nhận lời mời của người bạn làm khảo cổ, đi tới thâm sơn, thăm dò mộ cổ Tây Chu.
Đi trong mộ đạo, hắn ngẩng đầu nhìn lên, nhìn thấy một chiếc hồ lô đá được sơn đỏ loang lổ.
Sau đó hồ lô đá kia rơi xuống, tiếp theo hai mắt hắn tối sầm lại, trên đầu đau nhói.
Đến khi hắn tỉnh lại thì đã đến nơi này.
Đây là một niên đại tương tự như Trung Quốc cổ, cũng là triều đại nhà Chu!
Văn hóa, lễ nghi, phong tục, ngôn ngữ, văn tự, thậm chí thần linh cung phụng trong miếu thờ, tuy khác nhau rất rớn nhưng cũng có rất nhiều điểm tương tự.
Nếu không phải hắn hiểu rõ lịch sử, chắc chắn Trung Quốc không có một thời đại như vậy, hắn sẽ cho là mình đi vào cổ mộ Tây Chu nên đã xuyên tới Chu triều ở Trung Quốc cổ.
Dù là như vậy, trong lòng hắn cũng chứa đầy nghi hoặc.
Có lẽ, đây mới là Chu triều chân chính trong lịch sử?
Mà truyền lưu đến hậu thế, trải qua mấy ngàn năm, trong ấn tượng của hậu thế, ghi chép trong các loại điển tịch có bao nhiêu chuyện chính xác?
"Đột nhiên xuyên qua cũng được, không có xuất thân phú quý như hoàng đế vương gia cũng tốt, nhưng tốt xấu gì cũng nên cho ta một bộ thân thể khỏe mạnh chứ, ta chỉ cần dựa vào tay chân để kiếm cơm mà."
Tô Đình thở dài một hơi, nghĩ đến tình cảnh hiện nay của mình, chỉ thấy vô cùng bất đắc dĩ: "Hiện tại là một ma bệnh, cả ngày nằm trên giường ngủ, thì có thể làm chuyện gì?"
Bây giờ thiếu niên bị hắn phụ thể sống lại này cũng là tên là Tô Đình.
Tô gia vốn miễn cưỡng vẫn được tính là giàu có và đông đúc, kinh doanh một cửa hàng, sau đó bị người thiết kế hãm hại nên kinh doanh thất bại, bị thiệt lớn.
Mà Tô phụ vì muốn lấy lại công đạo phải bôn ba khắp nơi, cuối cùng mệt nhọc quá độ, nhiễm bệnh mà chết.
Tô mẫu sầu bi đau lòng, từ từ gầy yếu, chỉ sau hai tháng cũng bệnh nặng mà từ thế.
Bây giờ chỉ còn dư lại Tô Đình cùng biểu tỷ sống nương tựa lẫn nhau.
Bởi vì Tô Đình ốm yếu từ nhỏ, từ khi trong nhà xảy ra biến cố, hắn lại càng suy yếu, cái gọi là sống nương tựa lẫn nhau, kì thực là biểu tỷ chăm sóc ma bệnh là hắn mà thôi.
"Có lẽ cũng rất nhiều năm rồi?"
Biểu tỷ hắn họ Phương, vốn là một người thân thích họ hàng xa của hắn, bởi trong nhà nàng gặp biến cố, chỉ còn một mình nàng, nên nàng lặn lội đường xa, tới đây nương nhờ họ hàng.
Phụ mẫu Tô gia thiện tâm, thương tiếc một tiểu cô nương, lại có một mối liên hệ là thân thích này nên thu nhận giúp đỡ nàng.
Sau lần đó, mới quá ba, bốn năm, Tô gia đã suy tàn.
Mà sau khi phụ mẫu Tô gia từ trần, Tô Đình ốm yếu từ nhỏ vì thương tâm quá độ nên càng thêm suy yếu, chỉ có thể nhờ biểu tỷ chăm sóc cuộc sống sinh hoạt thường ngày, tỉ mỉ đếm. . . Đến nay cũng vừa vặn ba, bốn năm rồi.
Nghĩ tới đây, Tô Đình có hơi thở dài.
" Tô Đình nguyên thân kia cũng là người có lương tâm."
Tô Đình nguyên thân tự biết đã làm liên lụy biểu tỷ nên quyết định muốn nói rõ ràng cùng biểu tỷ. Suy nghĩ lúc đó của hắn chính là cảm thấy Tô gia nuôi nàng ba, bốn năm, nàng cũng nuôi chính mình ba, bốn năm, hai bên không nợ nần gì nhau, không nên lại liên lụy thêm.
Nhưng không ngờ trời không chiều lòng người, người có họa phúc sớm tối, không đợi hắn nói ra suy nghĩ trong lòng, sau một đêm hắn bệnh nặng đã vội vã từ thế.
Đợi đến khi tỉnh lại, thân thể vẫn như cũ.
Mà hồn phách đã là một người đến từ một thế giới khác.
Ký ức dung hợp, dường như hồn phách cũng hòa hợp với cơ thể.
Thân thể vẫn như cũ không thay đổi, ký ức vẫn tồn tại, nhưng ý thức chủ thứ đã thay đổi.
Tô Đình vẫn là Tô Đình.
Nhưng chung quy vẫn có chỗ bất đồng.
. ..
"Hôm nay mùng một, biểu tỷ đi bái thần sao?"
Tô Đình hơi híp mắt, lộ ra vẻ suy tư.
Thế giới này cũng có cùng hệ thống thần thoại tương tự Trung Quốc cổ, truyền lưu một loạt truyền thuyết chuyện xưa.
Trong chuyện xưa có Thiên Đình, có Thiên Đế, có Địa phủ, có Diêm La, có thần, có tiên, có quỷ quái, có yêu ma...Vân vân, nhưng đối với phàm trần bách tính mà nói, những chuyện xưa này cũng tương tự như kiếp trước, hư thực khó dò, thật giả khó phân biệt.
Lần này biểu tỷ đi cầu là một thần miếu ở trấn trên, trong miếu cung phụng Lôi Bộ Chính Thần- Cửu Thiên Ứng Nguyên Lôi Thần Phổ Hóa Thiên Tôn.
"Cửu Thiên Ứng Nguyên Lôi Thần Phổ Hóa Thiên Tôn?"
Tô Đình cười nhẹ: "Kém nhau một chữ?"
Trung Quốc cổ cũng có "Cửu Thiên Ứng Nguyên Lôi Thanh Phổ Hóa Thiên Tôn", nghe đồn nguyên thân là thái sư Văn Trọng ở Thương triều.
Điểm khác biệt này, có người nói là một người trong đạo gia chính là lãnh tụ Đạo môn, có tiếng thần tiên, nhưng 800 năm trước, khi Chu triều xây dựng, chư thiên phong thần, người này đã ngã xuống lúc đó, vì vậy được phong là chính thần đứng đầu Thần Tiêu Lôi phủ.
Lần này biểu tỷ đi bái thần, chính là muốn cầu Lôi Thần Thiên Tôn che chở, để hắn sớm ngày khôi phục.
Nếu là lúc trước, Tô Đình nhất định sẽ trách là mê tín phong kiến, nhưng hôm nay sau khi hắn bị hồ lô đập, còn có thể xuyên việt tới đây, rồi phụ thể sống lại, chuyện như vậy đều có rồi, bây giờ bốn chữ phong kiến mê tín này ở trong lòng hắn đã bị xóa đi.
"Lôi Thần?"
Tô Đình thở ra một hơi.
Hai thế giới có hệ thống thần thoại tương tự như vậy, dường như có thể khiến hắn thoáng tin vào những chuyện quỷ quái thần tiên luôn luôn bị hắn cho là bịa đặt kia.
Cứ nghĩ như vậy trong chốc lát, đầu hắn bỗng nhiên trống không.
Mấy ngày nay bị bệnh liệt giường, mỗi ngày đều ngủ say. . . Mà ngủ lâu lại luôn cảm thấy không ngủ đủ, làm hắn càng thèm ngủ.
"Dùng cách nói đời trước thì đây chính là thần kinh suy nhược à?"
Hắn nhắm mắt lại, cơn buồn ngủ kéo tới, nặng nề ngủ đi.
. ..
"Tiểu Đình, tỉnh lại đi. . ."
Một giọng nói dịu dàng truyền vào tai.
Mí mắt Tô Đình giật giật, mở mắt ra, chỉ thấy trước mắt hiện ra khuôn mặt tinh xảo.
Tầm mắt của hắn nhìn thẳng vào một đôi mắt trắng đen rõ ràng.
Cô nương trước mặt này có ngũ quan tinh xảo, dung mạo mỹ lệ, chỉ là da dẻ hơi tái nhợt.
Nàng có mái tóc đen dài như thác nước, dùng mộc trâm tùy ý cuốn lên, để lộ ra cần cổ trắng nõn, toát ra vẻ mộc mạc sạch sẽ.
Tô Đình biết dùng mộc trâm tiện tay cuốn tóc đẹp lên cũng không phải vì đẹp đẽ, chỉ là để tiện làm việc.
Đây vốn là một nữ tử thanh nhã u tĩnh, nhưng hiện tại. . . Lại lộ vẻ già giặn.
"Đệ uống ngụm nước trước đã."
Biểu tỷ bưng một bát nước sạch tới, dường như muốn cho hắn ăn uống nước.
Tô Đình vội đưa tay nhận lấy, nói rằng: "Đệ tự uống."
Hắn nhận lấy bát sứ, cũng chạm vào tay biểu tỷ, lập tức ngẩn người.
Bởi vì đôi tay của nàng không mềm mại ấm áp như tưởng tượng mà lại hơi thô ráp.
Tô Đình cúi đầu nhìn, chỉ thấy trên đôi tay kia có rất nhiều vết thương nhỏ.
Có mấy vết thương mới, cũng có cả vết thương cũ, có những vết đã khỏi hẳn, nhưng cuối cùng đều lưu lại rất nhiều vết dấu nhỏ bé trên một đôi tay vốn nên tinh tế thon dài, bóng loáng hoàn mỹ này.
Một cô nương xinh đẹp như vậy, tại sao lại có một đôi tay thô ráp như thế?
Biểu tỷ cũng phát hiện ra tầm mắt của Tô Đình, vội thu tay về, lặng yên giấu ra phía sau, cao giọng nói: "Suy nghĩ lung tung cái gì đấy? Mau mau uống nước. . ."
Tô Đình ừ một tiếng, trong lòng đầy thương tiếc, nhưng thần sắc vẫn như thường, uống ngụm nước.
Thả bát nước xuống, hắn thoáng nhìn qua, chỉ thấy ở góc tường có thêm hai thùng nước, trong lòng biết là khi chính mình mê man, biểu tỷ đã gánh nước trở về.
Một đại gia khuê tú, vốn nên trải qua cuộc sống mười ngón tay không dính nước, nhưng một đôi tay vốn đẹp đẽ hoàn mỹ của nàng đã biến thành một đôi bàn tay đầy kén thô ráp.
Thật sự khiến người ta quá đau lòng, trong lòng Tô Đình thở dài.
Đang lúc này, chỉ thấy biểu tỷ lại thắp lên một mồi lửa.
Đợi đến khi Tô Đình nghiêng đầu nhìn lại đã thấy biểu tỷ bưng một chén nước khác, đi tới chỗ hắn nhẹ giọng nói: "Uống cái này đi."
Tô Đình liếc mắt nhìn thấy trong nước có rất nhiều vật màu đen nửa nổi nửa chìm thì mới kinh ngạc hỏi: "Đây là thứ gì?"
Biểu tỷ nhẹ giọng đáp: "Đây là nước phù."
Tô Đình đột nhiên ngậm miệng, hắn biết nước phù này, chính là đốt lá bùa rồi lấy tro hòa vào trong nước, cũng tức là nói vật màu đen trong bát nước trước mắt này, kỳ thực chính là giấy tro, mà chắc chắn tờ giấy phù lúc đầu có đủ các thể loại màu từ đỏ cam vàng lục xanh lam, hơn nữa, nhất định còn có đạo sĩ đầy râu dùng chu sa hoặc mực nước vẽ linh tinh ở phía trên.
Nghĩ tới việc uống bát nước hòa tro này vào, trong lòng Tô Đình có mâu thuẫn, gắng sức ngậm chặt miệng, đầu lắc như trống bỏi.
Biểu tỷ không tức giận, thần sắc bình tĩnh, lẳng lặng nhìn hắn, nhẹ giọng nói: "Đây là một lá bùa mà ta thật vất vả mới cầu được, có thể trừ tà chữa bệnh, đệ không phải sợ khổ sợ bẩn, cứ coi như uống dược thôi."
Nhìn vào đôi mắt trắng đen rõ ràng của cô nương trước mắt này, Tô Đình đột nhiên có cảm giác tội lỗi, trong lòng mềm nhũn, lập tức muốn đồng ý uống.
Nhưng hắn lại nhớ tới một chuyện, trong mắt lộ ra vẻ hoảng sợ, liên tục lắc đầu.
Biểu tỷ nói cầu phù, trừ tà chữa bệnh?
Tuy rằng hắn cảm giác mình xem như đã dung hợp cùng nguyên thân Tô Đình, tuy hai mà một.
Nhưng nói thực ra thì Tô Đình trước kia đã chết bệnh, mà hắn đến từ Địa cầu, lúc này phụ thể sống lại, chẳng lẽ không phải chính là tà khí bám vào bộ thân thể này?
Lá bùa trừ tà này có thể xua tan hồn phách tự thân không?
"Chờ đã. . ."
Tô Đình nuốt một ngụm nước bọt, hắn đã chết một lần rồi, cũng không muốn lại chết một lần nữa, càng không muốn mình triệt để hồn phi phách tán như vậy.
Hắn hít sâu một cái, nhìn thẳng vào mắt biểu, kiên định lắc đầu.
Nhưng hắn vừa lắc đầu như thế, lập tức cảm thấy đầu óc choáng váng.
"CMN!"
Lúc này hắn mới nhớ tới, thân thể tên ma bệnh này dù chỉ khẽ lắc đầu, đều có thể sinh ra hậu quả khó có thể đoán trước.
Tô Đình không kịp nghĩ nhiều, lúc này đã hôn mê bất tỉnh.
Bên tai chỉ nghe thấy tiếng thét kinh hãi.
. ..
Không biết qua bao lâu.
Trong tầm mắt, sương mù mông lung.
Khắp nơi đều là màu trắng xoá, không nhìn thấy cảnh sắc quanh thân.
"Đây là nơi nào?"
Trong lúc hoảng hốt, Tô Đình cảm giác như đang lơ lửng giữa không trung, cả người chìm nổi trong mây mù.
Oanh!
Đột nhiên một tiếng nổ vang.
Có tiếng sấm vang lên trong mây mù.
Ánh chớp lấp loé, hình như có Lôi Long điện xà sống đang uốn lượn trong mây mù, há miệng rít gào.
Một tiếng sét nổ vang này khiến Tô Đình rùng mình, trong phút chốc, từ trong trạng thái hoảng hốt mê man giật mình tỉnh lại.
Mà ở phía trước, sau một trận sấm sét chớp giật, trong mây mù đột nhiên có một tia sáng màu trắng chiếu đến.
"Lửa?"
"Ngọn lửa màu trắng?"
Tô Đình cảm nhận được khí tức hừng hực từ tia sáng màu trắng trong sương mù kia.
Sương mù màu xám trắng, tia sét màu trắng xanh, sinh ra tia sáng trắng mông lung như lụa mỏng.
Sau đó trong tia sáng trắng kia có một đạo nhân đi ra, mặc áo bào đỏ, tay nâng một hồ lô đỏ loang lổ cũ kỹ.
"Năm xưa phong thần đã xong, chư thánh có thể siêu thoát, bần đạo tu luyện nhiều năm, bây giờ cũng tìm kiếm đại đạo siêu thoát, nhưng lại nghĩ tới đời này còn chưa thu đồ đệ, không có người nối nghiệp, truyền thừa đạo thống."
Đạo nhân kia đột nhiên mở miệng, âm thanh vang vọng tám hướng, trầm giọng nói rằng: "Người truyền thừa đến nơi này chính là đệ tử chân truyền của ta."
Tô Đình lộ vẻ kinh ngạc.
Phong thần?
Chư thánh?
Đạo thống?
Đệ tử?
Chân truyền?
"Thần tiên?"
Tô Đình sững sờ một lát.
Đạo nhân này là ai?
Vị thần tiên nào?
Nguyên Thủy Thiên Tôn? Thái Thượng Lão Quân? Thông Thiên giáo chủ?
Thái Ất Chân Nhân? Ngọc Đỉnh Chân Nhân?
Dương Tiễn? Na Tra? Lôi Chấn Tử?
Tô Đình giật mình tỉnh lại, sau đó nhìn kỹ lại, chỉ cảm thấy người này mặc trang phục vô cùng quen mắt, đặc biệt là cái hồ lô trên tay kia.
Kiểu trang phục này, có lẽ người bình thường cũng không nhận ra được, thế nhưng là một người biết rõ Hán ngữ cổ, từng đọc rất nhiều sách cổ điển tịch về các nhân vật, Tô Đình lập tức nhớ tới trong truyền thuyết Trung Quốc cổ có một nhân vật.
Nhưng đúng lúc này chỉ nghe đạo sĩ kia lên tiếng.
"Bần đạo!"
"Tây Côn Luân Tán Nhân!"
Đạo nhân trầm giọng nói: "Lục Áp!"
Dứt tiếng, tám hướng chấn động, thiên địa đảo ngược.
Mây mù màu trắng không nhìn thấy biên giới này đột nhiên cuồn cuộn, lăn lộn không thôi.
Trước mắt Tô Đình lại biến thành mê man.
Trong sương mù trước mắt bỗng nhiên lóe lên tia sáng đỏ.
Một cái hồ lô từ trong sương bắn đến, hiện ra trước mắt.
Bỗng nhiên tới gần mặt.
Tô Đình kinh hãi, có ý muốn tránh, nhưng cả người hắn lại cứng đờ, không thể động đậy.
Sau đó một tiếng vang giòn, bắn tới giữa trán Tô Đình.
Cảm giác quen thuộc, mùi vị quen thuộc.
Dường như để hắn trở lại lần đầu gặp phải trong mộ cổ.
Trừ bỏ đau đầu, chính là đen tối.
Trong nhà ngói, ánh đèn u ám.
Thiếu niên ốm yếu nằm ở trên giường, tầm mắt nhẹ nhàng đảo qua trong phòng một vòng, nhìn tới cây đèn dầu kia.
"Nhà chỉ có bốn bức tường, cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi."
Tô Đình thở dài, trong lòng hiểu rõ nếu không phải sắc trời tối tăm, nếu như không phải hắn bị bệnh nặng phải nằm trên giường, thì cái đèn dầu cần tốn tiền dầu kia sẽ không được thắp sáng.
Hắn nhắm hai mắt lại, vầng trán hơi nhíu, suy tư lại tất cả mọi chuyện.
Ngày đó bởi vì hiểu biết Hán ngữ cổ, nên hắn nhận lời mời của người bạn làm khảo cổ, đi tới thâm sơn, thăm dò mộ cổ Tây Chu.
Đi trong mộ đạo, hắn ngẩng đầu nhìn lên, nhìn thấy một chiếc hồ lô đá được sơn đỏ loang lổ.
Sau đó hồ lô đá kia rơi xuống, tiếp theo hai mắt hắn tối sầm lại, trên đầu đau nhói.
Đến khi hắn tỉnh lại thì đã đến nơi này.
Đây là một niên đại tương tự như Trung Quốc cổ, cũng là triều đại nhà Chu!
Văn hóa, lễ nghi, phong tục, ngôn ngữ, văn tự, thậm chí thần linh cung phụng trong miếu thờ, tuy khác nhau rất rớn nhưng cũng có rất nhiều điểm tương tự.
Nếu không phải hắn hiểu rõ lịch sử, chắc chắn Trung Quốc không có một thời đại như vậy, hắn sẽ cho là mình đi vào cổ mộ Tây Chu nên đã xuyên tới Chu triều ở Trung Quốc cổ.
Dù là như vậy, trong lòng hắn cũng chứa đầy nghi hoặc.
Có lẽ, đây mới là Chu triều chân chính trong lịch sử?
Mà truyền lưu đến hậu thế, trải qua mấy ngàn năm, trong ấn tượng của hậu thế, ghi chép trong các loại điển tịch có bao nhiêu chuyện chính xác?
"Đột nhiên xuyên qua cũng được, không có xuất thân phú quý như hoàng đế vương gia cũng tốt, nhưng tốt xấu gì cũng nên cho ta một bộ thân thể khỏe mạnh chứ, ta chỉ cần dựa vào tay chân để kiếm cơm mà."
Tô Đình thở dài một hơi, nghĩ đến tình cảnh hiện nay của mình, chỉ thấy vô cùng bất đắc dĩ: "Hiện tại là một ma bệnh, cả ngày nằm trên giường ngủ, thì có thể làm chuyện gì?"
Bây giờ thiếu niên bị hắn phụ thể sống lại này cũng là tên là Tô Đình.
Tô gia vốn miễn cưỡng vẫn được tính là giàu có và đông đúc, kinh doanh một cửa hàng, sau đó bị người thiết kế hãm hại nên kinh doanh thất bại, bị thiệt lớn.
Mà Tô phụ vì muốn lấy lại công đạo phải bôn ba khắp nơi, cuối cùng mệt nhọc quá độ, nhiễm bệnh mà chết.
Tô mẫu sầu bi đau lòng, từ từ gầy yếu, chỉ sau hai tháng cũng bệnh nặng mà từ thế.
Bây giờ chỉ còn dư lại Tô Đình cùng biểu tỷ sống nương tựa lẫn nhau.
Bởi vì Tô Đình ốm yếu từ nhỏ, từ khi trong nhà xảy ra biến cố, hắn lại càng suy yếu, cái gọi là sống nương tựa lẫn nhau, kì thực là biểu tỷ chăm sóc ma bệnh là hắn mà thôi.
"Có lẽ cũng rất nhiều năm rồi?"
Biểu tỷ hắn họ Phương, vốn là một người thân thích họ hàng xa của hắn, bởi trong nhà nàng gặp biến cố, chỉ còn một mình nàng, nên nàng lặn lội đường xa, tới đây nương nhờ họ hàng.
Phụ mẫu Tô gia thiện tâm, thương tiếc một tiểu cô nương, lại có một mối liên hệ là thân thích này nên thu nhận giúp đỡ nàng.
Sau lần đó, mới quá ba, bốn năm, Tô gia đã suy tàn.
Mà sau khi phụ mẫu Tô gia từ trần, Tô Đình ốm yếu từ nhỏ vì thương tâm quá độ nên càng thêm suy yếu, chỉ có thể nhờ biểu tỷ chăm sóc cuộc sống sinh hoạt thường ngày, tỉ mỉ đếm. . . Đến nay cũng vừa vặn ba, bốn năm rồi.
Nghĩ tới đây, Tô Đình có hơi thở dài.
" Tô Đình nguyên thân kia cũng là người có lương tâm."
Tô Đình nguyên thân tự biết đã làm liên lụy biểu tỷ nên quyết định muốn nói rõ ràng cùng biểu tỷ. Suy nghĩ lúc đó của hắn chính là cảm thấy Tô gia nuôi nàng ba, bốn năm, nàng cũng nuôi chính mình ba, bốn năm, hai bên không nợ nần gì nhau, không nên lại liên lụy thêm.
Nhưng không ngờ trời không chiều lòng người, người có họa phúc sớm tối, không đợi hắn nói ra suy nghĩ trong lòng, sau một đêm hắn bệnh nặng đã vội vã từ thế.
Đợi đến khi tỉnh lại, thân thể vẫn như cũ.
Mà hồn phách đã là một người đến từ một thế giới khác.
Ký ức dung hợp, dường như hồn phách cũng hòa hợp với cơ thể.
Thân thể vẫn như cũ không thay đổi, ký ức vẫn tồn tại, nhưng ý thức chủ thứ đã thay đổi.
Tô Đình vẫn là Tô Đình.
Nhưng chung quy vẫn có chỗ bất đồng.
. ..
"Hôm nay mùng một, biểu tỷ đi bái thần sao?"
Tô Đình hơi híp mắt, lộ ra vẻ suy tư.
Thế giới này cũng có cùng hệ thống thần thoại tương tự Trung Quốc cổ, truyền lưu một loạt truyền thuyết chuyện xưa.
Trong chuyện xưa có Thiên Đình, có Thiên Đế, có Địa phủ, có Diêm La, có thần, có tiên, có quỷ quái, có yêu ma...Vân vân, nhưng đối với phàm trần bách tính mà nói, những chuyện xưa này cũng tương tự như kiếp trước, hư thực khó dò, thật giả khó phân biệt.
Lần này biểu tỷ đi cầu là một thần miếu ở trấn trên, trong miếu cung phụng Lôi Bộ Chính Thần- Cửu Thiên Ứng Nguyên Lôi Thần Phổ Hóa Thiên Tôn.
"Cửu Thiên Ứng Nguyên Lôi Thần Phổ Hóa Thiên Tôn?"
Tô Đình cười nhẹ: "Kém nhau một chữ?"
Trung Quốc cổ cũng có "Cửu Thiên Ứng Nguyên Lôi Thanh Phổ Hóa Thiên Tôn", nghe đồn nguyên thân là thái sư Văn Trọng ở Thương triều.
Điểm khác biệt này, có người nói là một người trong đạo gia chính là lãnh tụ Đạo môn, có tiếng thần tiên, nhưng 800 năm trước, khi Chu triều xây dựng, chư thiên phong thần, người này đã ngã xuống lúc đó, vì vậy được phong là chính thần đứng đầu Thần Tiêu Lôi phủ.
Lần này biểu tỷ đi bái thần, chính là muốn cầu Lôi Thần Thiên Tôn che chở, để hắn sớm ngày khôi phục.
Nếu là lúc trước, Tô Đình nhất định sẽ trách là mê tín phong kiến, nhưng hôm nay sau khi hắn bị hồ lô đập, còn có thể xuyên việt tới đây, rồi phụ thể sống lại, chuyện như vậy đều có rồi, bây giờ bốn chữ phong kiến mê tín này ở trong lòng hắn đã bị xóa đi.
"Lôi Thần?"
Tô Đình thở ra một hơi.
Hai thế giới có hệ thống thần thoại tương tự như vậy, dường như có thể khiến hắn thoáng tin vào những chuyện quỷ quái thần tiên luôn luôn bị hắn cho là bịa đặt kia.
Cứ nghĩ như vậy trong chốc lát, đầu hắn bỗng nhiên trống không.
Mấy ngày nay bị bệnh liệt giường, mỗi ngày đều ngủ say. . . Mà ngủ lâu lại luôn cảm thấy không ngủ đủ, làm hắn càng thèm ngủ.
"Dùng cách nói đời trước thì đây chính là thần kinh suy nhược à?"
Hắn nhắm mắt lại, cơn buồn ngủ kéo tới, nặng nề ngủ đi.
. ..
"Tiểu Đình, tỉnh lại đi. . ."
Một giọng nói dịu dàng truyền vào tai.
Mí mắt Tô Đình giật giật, mở mắt ra, chỉ thấy trước mắt hiện ra khuôn mặt tinh xảo.
Tầm mắt của hắn nhìn thẳng vào một đôi mắt trắng đen rõ ràng.
Cô nương trước mặt này có ngũ quan tinh xảo, dung mạo mỹ lệ, chỉ là da dẻ hơi tái nhợt.
Nàng có mái tóc đen dài như thác nước, dùng mộc trâm tùy ý cuốn lên, để lộ ra cần cổ trắng nõn, toát ra vẻ mộc mạc sạch sẽ.
Tô Đình biết dùng mộc trâm tiện tay cuốn tóc đẹp lên cũng không phải vì đẹp đẽ, chỉ là để tiện làm việc.
Đây vốn là một nữ tử thanh nhã u tĩnh, nhưng hiện tại. . . Lại lộ vẻ già giặn.
"Đệ uống ngụm nước trước đã."
Biểu tỷ bưng một bát nước sạch tới, dường như muốn cho hắn ăn uống nước.
Tô Đình vội đưa tay nhận lấy, nói rằng: "Đệ tự uống."
Hắn nhận lấy bát sứ, cũng chạm vào tay biểu tỷ, lập tức ngẩn người.
Bởi vì đôi tay của nàng không mềm mại ấm áp như tưởng tượng mà lại hơi thô ráp.
Tô Đình cúi đầu nhìn, chỉ thấy trên đôi tay kia có rất nhiều vết thương nhỏ.
Có mấy vết thương mới, cũng có cả vết thương cũ, có những vết đã khỏi hẳn, nhưng cuối cùng đều lưu lại rất nhiều vết dấu nhỏ bé trên một đôi tay vốn nên tinh tế thon dài, bóng loáng hoàn mỹ này.
Một cô nương xinh đẹp như vậy, tại sao lại có một đôi tay thô ráp như thế?
Biểu tỷ cũng phát hiện ra tầm mắt của Tô Đình, vội thu tay về, lặng yên giấu ra phía sau, cao giọng nói: "Suy nghĩ lung tung cái gì đấy? Mau mau uống nước. . ."
Tô Đình ừ một tiếng, trong lòng đầy thương tiếc, nhưng thần sắc vẫn như thường, uống ngụm nước.
Thả bát nước xuống, hắn thoáng nhìn qua, chỉ thấy ở góc tường có thêm hai thùng nước, trong lòng biết là khi chính mình mê man, biểu tỷ đã gánh nước trở về.
Một đại gia khuê tú, vốn nên trải qua cuộc sống mười ngón tay không dính nước, nhưng một đôi tay vốn đẹp đẽ hoàn mỹ của nàng đã biến thành một đôi bàn tay đầy kén thô ráp.
Thật sự khiến người ta quá đau lòng, trong lòng Tô Đình thở dài.
Đang lúc này, chỉ thấy biểu tỷ lại thắp lên một mồi lửa.
Đợi đến khi Tô Đình nghiêng đầu nhìn lại đã thấy biểu tỷ bưng một chén nước khác, đi tới chỗ hắn nhẹ giọng nói: "Uống cái này đi."
Tô Đình liếc mắt nhìn thấy trong nước có rất nhiều vật màu đen nửa nổi nửa chìm thì mới kinh ngạc hỏi: "Đây là thứ gì?"
Biểu tỷ nhẹ giọng đáp: "Đây là nước phù."
Tô Đình đột nhiên ngậm miệng, hắn biết nước phù này, chính là đốt lá bùa rồi lấy tro hòa vào trong nước, cũng tức là nói vật màu đen trong bát nước trước mắt này, kỳ thực chính là giấy tro, mà chắc chắn tờ giấy phù lúc đầu có đủ các thể loại màu từ đỏ cam vàng lục xanh lam, hơn nữa, nhất định còn có đạo sĩ đầy râu dùng chu sa hoặc mực nước vẽ linh tinh ở phía trên.
Nghĩ tới việc uống bát nước hòa tro này vào, trong lòng Tô Đình có mâu thuẫn, gắng sức ngậm chặt miệng, đầu lắc như trống bỏi.
Biểu tỷ không tức giận, thần sắc bình tĩnh, lẳng lặng nhìn hắn, nhẹ giọng nói: "Đây là một lá bùa mà ta thật vất vả mới cầu được, có thể trừ tà chữa bệnh, đệ không phải sợ khổ sợ bẩn, cứ coi như uống dược thôi."
Nhìn vào đôi mắt trắng đen rõ ràng của cô nương trước mắt này, Tô Đình đột nhiên có cảm giác tội lỗi, trong lòng mềm nhũn, lập tức muốn đồng ý uống.
Nhưng hắn lại nhớ tới một chuyện, trong mắt lộ ra vẻ hoảng sợ, liên tục lắc đầu.
Biểu tỷ nói cầu phù, trừ tà chữa bệnh?
Tuy rằng hắn cảm giác mình xem như đã dung hợp cùng nguyên thân Tô Đình, tuy hai mà một.
Nhưng nói thực ra thì Tô Đình trước kia đã chết bệnh, mà hắn đến từ Địa cầu, lúc này phụ thể sống lại, chẳng lẽ không phải chính là tà khí bám vào bộ thân thể này?
Lá bùa trừ tà này có thể xua tan hồn phách tự thân không?
"Chờ đã. . ."
Tô Đình nuốt một ngụm nước bọt, hắn đã chết một lần rồi, cũng không muốn lại chết một lần nữa, càng không muốn mình triệt để hồn phi phách tán như vậy.
Hắn hít sâu một cái, nhìn thẳng vào mắt biểu, kiên định lắc đầu.
Nhưng hắn vừa lắc đầu như thế, lập tức cảm thấy đầu óc choáng váng.
"CMN!"
Lúc này hắn mới nhớ tới, thân thể tên ma bệnh này dù chỉ khẽ lắc đầu, đều có thể sinh ra hậu quả khó có thể đoán trước.
Tô Đình không kịp nghĩ nhiều, lúc này đã hôn mê bất tỉnh.
Bên tai chỉ nghe thấy tiếng thét kinh hãi.
. ..
Không biết qua bao lâu.
Trong tầm mắt, sương mù mông lung.
Khắp nơi đều là màu trắng xoá, không nhìn thấy cảnh sắc quanh thân.
"Đây là nơi nào?"
Trong lúc hoảng hốt, Tô Đình cảm giác như đang lơ lửng giữa không trung, cả người chìm nổi trong mây mù.
Oanh!
Đột nhiên một tiếng nổ vang.
Có tiếng sấm vang lên trong mây mù.
Ánh chớp lấp loé, hình như có Lôi Long điện xà sống đang uốn lượn trong mây mù, há miệng rít gào.
Một tiếng sét nổ vang này khiến Tô Đình rùng mình, trong phút chốc, từ trong trạng thái hoảng hốt mê man giật mình tỉnh lại.
Mà ở phía trước, sau một trận sấm sét chớp giật, trong mây mù đột nhiên có một tia sáng màu trắng chiếu đến.
"Lửa?"
"Ngọn lửa màu trắng?"
Tô Đình cảm nhận được khí tức hừng hực từ tia sáng màu trắng trong sương mù kia.
Sương mù màu xám trắng, tia sét màu trắng xanh, sinh ra tia sáng trắng mông lung như lụa mỏng.
Sau đó trong tia sáng trắng kia có một đạo nhân đi ra, mặc áo bào đỏ, tay nâng một hồ lô đỏ loang lổ cũ kỹ.
"Năm xưa phong thần đã xong, chư thánh có thể siêu thoát, bần đạo tu luyện nhiều năm, bây giờ cũng tìm kiếm đại đạo siêu thoát, nhưng lại nghĩ tới đời này còn chưa thu đồ đệ, không có người nối nghiệp, truyền thừa đạo thống."
Đạo nhân kia đột nhiên mở miệng, âm thanh vang vọng tám hướng, trầm giọng nói rằng: "Người truyền thừa đến nơi này chính là đệ tử chân truyền của ta."
Tô Đình lộ vẻ kinh ngạc.
Phong thần?
Chư thánh?
Đạo thống?
Đệ tử?
Chân truyền?
"Thần tiên?"
Tô Đình sững sờ một lát.
Đạo nhân này là ai?
Vị thần tiên nào?
Nguyên Thủy Thiên Tôn? Thái Thượng Lão Quân? Thông Thiên giáo chủ?
Thái Ất Chân Nhân? Ngọc Đỉnh Chân Nhân?
Dương Tiễn? Na Tra? Lôi Chấn Tử?
Tô Đình giật mình tỉnh lại, sau đó nhìn kỹ lại, chỉ cảm thấy người này mặc trang phục vô cùng quen mắt, đặc biệt là cái hồ lô trên tay kia.
Kiểu trang phục này, có lẽ người bình thường cũng không nhận ra được, thế nhưng là một người biết rõ Hán ngữ cổ, từng đọc rất nhiều sách cổ điển tịch về các nhân vật, Tô Đình lập tức nhớ tới trong truyền thuyết Trung Quốc cổ có một nhân vật.
Nhưng đúng lúc này chỉ nghe đạo sĩ kia lên tiếng.
"Bần đạo!"
"Tây Côn Luân Tán Nhân!"
Đạo nhân trầm giọng nói: "Lục Áp!"
Dứt tiếng, tám hướng chấn động, thiên địa đảo ngược.
Mây mù màu trắng không nhìn thấy biên giới này đột nhiên cuồn cuộn, lăn lộn không thôi.
Trước mắt Tô Đình lại biến thành mê man.
Trong sương mù trước mắt bỗng nhiên lóe lên tia sáng đỏ.
Một cái hồ lô từ trong sương bắn đến, hiện ra trước mắt.
Bỗng nhiên tới gần mặt.
Tô Đình kinh hãi, có ý muốn tránh, nhưng cả người hắn lại cứng đờ, không thể động đậy.
Sau đó một tiếng vang giòn, bắn tới giữa trán Tô Đình.
Cảm giác quen thuộc, mùi vị quen thuộc.
Dường như để hắn trở lại lần đầu gặp phải trong mộ cổ.
Trừ bỏ đau đầu, chính là đen tối.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.