Chương 5: Tranh Đấu!
Lục Nguyệt Quan Chủ
10/04/2022
Màn đêm thăm thẳm.
Ánh trăng như nước chiếu xuống mặt đất.
Chẳng biết từ lúc nào, trên đầu tường đã có một người đứng đó.
Toàn thân người này khoác áo bào đen, vóc người tầm trung, không thấy rõ mặt mũi, hắn đứng trong màn đêm, chỉ có thể dựa vào một chút ánh trăng để thấy rõ hình dáng.
"Lão già, ngươi muốn phá hỏng chuyện tốt của ta?"
Người áo đen kia đột nhiên mở miệng, âm thanh trầm thấp, khàn khàn cay đắng, dường như mở miệng cực nhỏ để nói chuyện, tiếng nói có vẻ cứng ngắc.
Tùng lão thả mấy vật trong tay xuống, lấy ra một cái chổi, chậm rãi nói rằng: "Ngươi tới còn sớm hơn lão phu nghĩ."
Nói xong, ông hơi nghiêng đầu, liếc mắt nhìn Tô Đình một cái.
Tô Đình hiểu ý, lập tức chạy vào bên trong, đi tới phía sau tượng thần, lấy ra lư hương, rút hương cốt ra, súc thế chờ đợi.
Tùng lão đặt cái chổi đi xuống, vừa nhẹ nhàng quét tro bụi, vừa đi ra bên ngoài.
Tô Đình thấy thế, khóe miệng co giật, lúc này là lúc nào rồi mà lão nhân gia ngài còn có tâm tình quét rác?
. ..
"Trong chu vi ba mươi dặm, được thần miếu che chở."
Tùng lão vừa quét, vừa đi, dần dần đi ra ngoài sân, chậm rãi nói: "Ngươi là tu sĩ ngoại lai, đặt chân tới nơi đây, nên đi tới bái yết, chào hỏi, nhưng ngươi không chỉ không tới, lại còn ra tay hại người trước. Bây giờ còn dám tới phạm thần miếu, cũng không khỏi quá coi thường Lôi Thần Thiên Tôn rồi."
Người áo đen kia nở nụ cười, nói với vẻ chẳng chút sơ hãi: "Chỉ dựa vào một người coi miếu như ngươi, chẳng qua chỉ lấy mấy phần hương hỏa của thần miếu để tu hành thôi, chỉ dựa vào chút đạo hạnh nông cạn ấy của ngươi, cũng xứng để ta tới gặp? Hôm nay ta đến thần miếu này đòi người, nếu ngươi không cho, ta sẽ san bằng tòa thần miếu này thì có làm sao?"
" Hạng người bàng môn tà đạo, yêu tà như ngươi đi tới Trung Thổ này cũng dám tùy tiện như vậy?" Tùng lão dừng chổi lại một chút, ngẩng đầu lên, trong đôi mắt vẩn đục kia lóe nên một tia sắc bén.
"Tùy tiện như thế thì sao?"
Người áo đen từ trên đầu tường nhảy xuống, đi tới trong viện, tầm mắt rơi vào trong miếu thờ, hỏi: "Người đâu?"
Tùng lão không mở miệng, chỉ lẳng lặng nhìn đối phương.
Tô Đình đứng sau tượng thần, nhìn người đến đứng bên ngoài mấy trượng, trong mắt bắn ra lửa giận, sát cơ lạnh lẽo.
Chính là tên khốn này làm hại biểu tỷ?
Người này còn không từ bỏ, tối nay dám tới xâm lấn, muốn dùng biểu tỷ để gieo cổ trùng?
Tô Đình hít sâu một hơi, thoáng nhắm mắt lai, trong lòng chỉ hận không có phương pháp tu hành, không có đạo hạnh trong người, không thể triển khai ra truyền thừa của Lục Áp Đạo Quân, để chém đối phương thành muôn mảnh.
Trước mắt đành phải xem bản lĩnh của Tùng lão.
Chỉ cần làm thịt được kẻ này, có lẽ có thể lấy được thuốc giải, có thể trị cho biểu tỷ.
"Nhất định phải làm thịt hắn."
Tô Đình cắn răng, nắm chặt hương cốt trong tay.
. ..
Dưới bóng đêm.
Ở góc tường âm u.
Đột nhiên có tiếng huyên náo truyền đến.
Người áo đen vung hai tay lên, chỉ thấy dưới ánh trăng có rất nhiều rắn độc sâu độc xuất hiện, không ngừng từ góc tường bò ra, làm người nhìn thấy mà giật mình.
Sắc mặt Tùng lão không thay đổi, chỉ nói: "Những vật âm tà thấp hèn này, cũng muốn làm loạn sự trang nghiêm nơi thần miếu?"
Ông vung chổi lên, chỉ thấy tro bụi cuồn cuộn lan ra ngoài.
Mấy trăm ngàn con rắn độc sâu độc kia không ngừng tránh né, vạn phần sợ hãi.
Những tro bụi này, Tô Đình thấy rõ là giấy tro trong lò lửa ở tiền viện.
Đây không phải tàn hương, mà là tro tàn do tín đồ đốt nguyên bảo bằng giấy thiếc.
Nguyên bảo bằng giấy thiếc chính là vật để tế thần, sau khi đốt thành tro bụi, có hiệu quả khắc chế âm tà.
Huống chi, lúc chạng vạng Tô Đình còn vẩy lên một tầng bột hùng hoàng vào lớp tro tàn kia, có người nói hùng hoàng cũng có thể khắc chế những độc vật như rắn độc sâu rết... Vân vân.
Tùng lão hiển nhiên dự liệu được tình cảnh trước mắt từ lâu.
"Ngươi đúng là cũng có chuẩn bị." Người áo đen kia hơi híp mắt lại.
"Đây là tự nhiên." Tùng lão bình thản nói: "Người trong cổ đạo, thạo nhất là điều khiển những thứ thấp hèn này, nếu như ở bên ngoài, lão phu đương nhiên không phải đối thủ của ngươi, nhưng ngươi đám xâm lấn vào thần miếu của lão phu, vạy thì không giống rồi."
Người áo đen cười nhạo tiếng, nói: "Có gì khác biệt? Cùng lắm thì ta không dùng những độc trùng này. . ."
Nói xong, hắn lại vung tay lên, đột nhiên có một con rắn đen nhỏ cỡ chiếc đũa bay tới.
Con rắn đen kia lớn lên theo gió, chỉ chớp mắt đã lớn bằng cổ tay.
"Cổ Xà?"
Tùng lão hơi biến sắc mặt.
Ánh mắt Tô Đình trầm xuống.
Hôm nay hắn nghe Tùng lão nói cao nhân Cổ đạo dựa vào chính là Cổ Xà đã làm biểu tỷ bị trúng độc kia.
Chắc hắn là Cổ Xà của cao nhân Cổ đạo tự mình ra bên ngoài săn mồi, bất ngờ phát hiện biểu tỷ có thể chất đặc biệt, nên đã độc thương nàng, để lại đánh dấu, mới có chuyện tối nay.
Cổ Xà này chính là kẻ cầm đầu.
Trong ánh mắt Tô Đình lóe ra sát ý đáng sợ.
Hắn muốn động thủ, giết chết Cổ Xà này, nhưng cũng trong lòng biết mình chỉ một người phàm tục, thân thể ốm yếu, không có sức làm gì.
Vào giờ phút này, hắn càng cảm thấy bản thân mềm yếu vô lực cỡ nào.
Nếu trong Lục Áp truyền thừa không thiếu công pháp, có lẽ sẽ có cảnh tượng khác.
"Đi!"
Trong viện, Tùng lão sờ tay vào ngực, vứt ra vài lá bùa.
Lá bùa kia thường thường không có gì lạ, nền màu nhạt vàng, hoa văn màu đỏ bằng chu sa.
Nhưng sau khi Tùng lão vẩy ra, dĩ nhiên lại có tiếng xé gió vang lên, sắc bén vô cùng.
Tô Đình thấy rõ, thủ pháp của Tùng lão tương tự với thủ thế vung vẩy, nhưng dường như càng cao minh hơn, cực kỳ sắc bén, giống như là một loại thủ pháp ném ám khí.
Người áo đen kia thấy thế cũng đột nhiên lùi về sau, dường như có chút kiêng kỵ.
Như ở trong mắt người thường, chẳng qua chỉ là vài lá bùa bay tới, dù Tùng lão có thủ pháp bất phàm, cũng không tổn thương được người.
Nhưng mà ở trong mắt người tu đạo lại không giống.
Tô Đình thu được Đạo Quân truyền thừa, có thể coi là nửa người tu đạo, cũng có thể nhìn ra chút manh mối.
Lá bùa này chứa đựng sự huyền bí của thần miếu, người thường bị lá bùa đánh trúng sẽ vô sự, mà người tu đạo, trong cơ thể có Chân khí hoặc pháp lực, sẽ bị lá bùa dẫn đốt, như bị sét đánh.
Nếu như người áo đen này không lùi lại, như vậy những lá bùa vừa nãy dán lên trên người hắn, sẽ dẫn đốt Chân khí của hắn, lôi hỏa bắn ra, giống như sấm sét đánh xuống.
"Lão gia hoả cũng có chút đạo hạnh đấy, lại ẩn giấu linh phù như thế."
Người áo đen hừ một tiếng, sau đó lại nhào tới trước, nói: "Nhưng lão già nhà ngươi còn có thể có bao nhiêu bản lĩnh?"
Tùng lão giơ cái chổi lên, vung mạnh, thế mà lại có dáng vẻ càng già càng dẻo dai.
Xem Tùng lão vung chổi cũng thấy được thân thủ của ông bất phàm, so với dáng vẻ bình thường, tuyệt nhiên không giống.
Trong khoảnh khắc, hai người đã xông vào chiến đấu với nhau.
Người áo đen dùng chủy thủ.
Tùng lão tắc dùng chổi.
Chủy thủ sắc bén, chạm vào là bị thương.
Nhưng cái chổi từ lâu đã dính tàn hương từ thần miếu, đối với người trong Cổ đạo kia cũng như lợi khí.
Trong khoảng thời gian ngắn, hai bên giằng co không xong.
Nhưng Tô Đình hiểu rõ Tùng lão rốt cuộc đã già, cục diện giằng co này sẽ không duy trì được bao lâu.
Quả nhiên, chỉ đấu hai chiêu, người áo đen đã bị cái chổi quét đến tay áo, tay áo đen nứt thành vô số mảnh vụn, cánh tay dưới áo cũng có vô số vết thương.
Nhưng chủy thủ của hắn cũng nhẹ nhàng đâm lên trên lồng ngực Tùng lão.
"Lão gia hoả, ngươi giao người ra đây, ta lưu cho ngươi một cái mạng tàn."
Người áo đen đột nhiên mở miệng, dường như chịu lui một bước.
Vẻ mặt Tùng lão không có cảm xúc, không nhìn ra đầu mối.
Trong lòng Tô Đình đột nhiên rùng mình, nếu như Tùng lão đồng ý rồi, chẳng lẽ không phải sẽ hỏng việc?
Nhưng mà, người áo đen vừa dứt tiếng, còn chưa kịp phản ứng lại, bỗng nhiên có một tiếng vang.
Chỉ thấy một tia sáng đen xông tới sau gáy Tùng lão.
Đó không phải tia sáng đen.
Đó là một con rắn dài đen sẫm!
Cổ Xà!
Ánh trăng như nước chiếu xuống mặt đất.
Chẳng biết từ lúc nào, trên đầu tường đã có một người đứng đó.
Toàn thân người này khoác áo bào đen, vóc người tầm trung, không thấy rõ mặt mũi, hắn đứng trong màn đêm, chỉ có thể dựa vào một chút ánh trăng để thấy rõ hình dáng.
"Lão già, ngươi muốn phá hỏng chuyện tốt của ta?"
Người áo đen kia đột nhiên mở miệng, âm thanh trầm thấp, khàn khàn cay đắng, dường như mở miệng cực nhỏ để nói chuyện, tiếng nói có vẻ cứng ngắc.
Tùng lão thả mấy vật trong tay xuống, lấy ra một cái chổi, chậm rãi nói rằng: "Ngươi tới còn sớm hơn lão phu nghĩ."
Nói xong, ông hơi nghiêng đầu, liếc mắt nhìn Tô Đình một cái.
Tô Đình hiểu ý, lập tức chạy vào bên trong, đi tới phía sau tượng thần, lấy ra lư hương, rút hương cốt ra, súc thế chờ đợi.
Tùng lão đặt cái chổi đi xuống, vừa nhẹ nhàng quét tro bụi, vừa đi ra bên ngoài.
Tô Đình thấy thế, khóe miệng co giật, lúc này là lúc nào rồi mà lão nhân gia ngài còn có tâm tình quét rác?
. ..
"Trong chu vi ba mươi dặm, được thần miếu che chở."
Tùng lão vừa quét, vừa đi, dần dần đi ra ngoài sân, chậm rãi nói: "Ngươi là tu sĩ ngoại lai, đặt chân tới nơi đây, nên đi tới bái yết, chào hỏi, nhưng ngươi không chỉ không tới, lại còn ra tay hại người trước. Bây giờ còn dám tới phạm thần miếu, cũng không khỏi quá coi thường Lôi Thần Thiên Tôn rồi."
Người áo đen kia nở nụ cười, nói với vẻ chẳng chút sơ hãi: "Chỉ dựa vào một người coi miếu như ngươi, chẳng qua chỉ lấy mấy phần hương hỏa của thần miếu để tu hành thôi, chỉ dựa vào chút đạo hạnh nông cạn ấy của ngươi, cũng xứng để ta tới gặp? Hôm nay ta đến thần miếu này đòi người, nếu ngươi không cho, ta sẽ san bằng tòa thần miếu này thì có làm sao?"
" Hạng người bàng môn tà đạo, yêu tà như ngươi đi tới Trung Thổ này cũng dám tùy tiện như vậy?" Tùng lão dừng chổi lại một chút, ngẩng đầu lên, trong đôi mắt vẩn đục kia lóe nên một tia sắc bén.
"Tùy tiện như thế thì sao?"
Người áo đen từ trên đầu tường nhảy xuống, đi tới trong viện, tầm mắt rơi vào trong miếu thờ, hỏi: "Người đâu?"
Tùng lão không mở miệng, chỉ lẳng lặng nhìn đối phương.
Tô Đình đứng sau tượng thần, nhìn người đến đứng bên ngoài mấy trượng, trong mắt bắn ra lửa giận, sát cơ lạnh lẽo.
Chính là tên khốn này làm hại biểu tỷ?
Người này còn không từ bỏ, tối nay dám tới xâm lấn, muốn dùng biểu tỷ để gieo cổ trùng?
Tô Đình hít sâu một hơi, thoáng nhắm mắt lai, trong lòng chỉ hận không có phương pháp tu hành, không có đạo hạnh trong người, không thể triển khai ra truyền thừa của Lục Áp Đạo Quân, để chém đối phương thành muôn mảnh.
Trước mắt đành phải xem bản lĩnh của Tùng lão.
Chỉ cần làm thịt được kẻ này, có lẽ có thể lấy được thuốc giải, có thể trị cho biểu tỷ.
"Nhất định phải làm thịt hắn."
Tô Đình cắn răng, nắm chặt hương cốt trong tay.
. ..
Dưới bóng đêm.
Ở góc tường âm u.
Đột nhiên có tiếng huyên náo truyền đến.
Người áo đen vung hai tay lên, chỉ thấy dưới ánh trăng có rất nhiều rắn độc sâu độc xuất hiện, không ngừng từ góc tường bò ra, làm người nhìn thấy mà giật mình.
Sắc mặt Tùng lão không thay đổi, chỉ nói: "Những vật âm tà thấp hèn này, cũng muốn làm loạn sự trang nghiêm nơi thần miếu?"
Ông vung chổi lên, chỉ thấy tro bụi cuồn cuộn lan ra ngoài.
Mấy trăm ngàn con rắn độc sâu độc kia không ngừng tránh né, vạn phần sợ hãi.
Những tro bụi này, Tô Đình thấy rõ là giấy tro trong lò lửa ở tiền viện.
Đây không phải tàn hương, mà là tro tàn do tín đồ đốt nguyên bảo bằng giấy thiếc.
Nguyên bảo bằng giấy thiếc chính là vật để tế thần, sau khi đốt thành tro bụi, có hiệu quả khắc chế âm tà.
Huống chi, lúc chạng vạng Tô Đình còn vẩy lên một tầng bột hùng hoàng vào lớp tro tàn kia, có người nói hùng hoàng cũng có thể khắc chế những độc vật như rắn độc sâu rết... Vân vân.
Tùng lão hiển nhiên dự liệu được tình cảnh trước mắt từ lâu.
"Ngươi đúng là cũng có chuẩn bị." Người áo đen kia hơi híp mắt lại.
"Đây là tự nhiên." Tùng lão bình thản nói: "Người trong cổ đạo, thạo nhất là điều khiển những thứ thấp hèn này, nếu như ở bên ngoài, lão phu đương nhiên không phải đối thủ của ngươi, nhưng ngươi đám xâm lấn vào thần miếu của lão phu, vạy thì không giống rồi."
Người áo đen cười nhạo tiếng, nói: "Có gì khác biệt? Cùng lắm thì ta không dùng những độc trùng này. . ."
Nói xong, hắn lại vung tay lên, đột nhiên có một con rắn đen nhỏ cỡ chiếc đũa bay tới.
Con rắn đen kia lớn lên theo gió, chỉ chớp mắt đã lớn bằng cổ tay.
"Cổ Xà?"
Tùng lão hơi biến sắc mặt.
Ánh mắt Tô Đình trầm xuống.
Hôm nay hắn nghe Tùng lão nói cao nhân Cổ đạo dựa vào chính là Cổ Xà đã làm biểu tỷ bị trúng độc kia.
Chắc hắn là Cổ Xà của cao nhân Cổ đạo tự mình ra bên ngoài săn mồi, bất ngờ phát hiện biểu tỷ có thể chất đặc biệt, nên đã độc thương nàng, để lại đánh dấu, mới có chuyện tối nay.
Cổ Xà này chính là kẻ cầm đầu.
Trong ánh mắt Tô Đình lóe ra sát ý đáng sợ.
Hắn muốn động thủ, giết chết Cổ Xà này, nhưng cũng trong lòng biết mình chỉ một người phàm tục, thân thể ốm yếu, không có sức làm gì.
Vào giờ phút này, hắn càng cảm thấy bản thân mềm yếu vô lực cỡ nào.
Nếu trong Lục Áp truyền thừa không thiếu công pháp, có lẽ sẽ có cảnh tượng khác.
"Đi!"
Trong viện, Tùng lão sờ tay vào ngực, vứt ra vài lá bùa.
Lá bùa kia thường thường không có gì lạ, nền màu nhạt vàng, hoa văn màu đỏ bằng chu sa.
Nhưng sau khi Tùng lão vẩy ra, dĩ nhiên lại có tiếng xé gió vang lên, sắc bén vô cùng.
Tô Đình thấy rõ, thủ pháp của Tùng lão tương tự với thủ thế vung vẩy, nhưng dường như càng cao minh hơn, cực kỳ sắc bén, giống như là một loại thủ pháp ném ám khí.
Người áo đen kia thấy thế cũng đột nhiên lùi về sau, dường như có chút kiêng kỵ.
Như ở trong mắt người thường, chẳng qua chỉ là vài lá bùa bay tới, dù Tùng lão có thủ pháp bất phàm, cũng không tổn thương được người.
Nhưng mà ở trong mắt người tu đạo lại không giống.
Tô Đình thu được Đạo Quân truyền thừa, có thể coi là nửa người tu đạo, cũng có thể nhìn ra chút manh mối.
Lá bùa này chứa đựng sự huyền bí của thần miếu, người thường bị lá bùa đánh trúng sẽ vô sự, mà người tu đạo, trong cơ thể có Chân khí hoặc pháp lực, sẽ bị lá bùa dẫn đốt, như bị sét đánh.
Nếu như người áo đen này không lùi lại, như vậy những lá bùa vừa nãy dán lên trên người hắn, sẽ dẫn đốt Chân khí của hắn, lôi hỏa bắn ra, giống như sấm sét đánh xuống.
"Lão gia hoả cũng có chút đạo hạnh đấy, lại ẩn giấu linh phù như thế."
Người áo đen hừ một tiếng, sau đó lại nhào tới trước, nói: "Nhưng lão già nhà ngươi còn có thể có bao nhiêu bản lĩnh?"
Tùng lão giơ cái chổi lên, vung mạnh, thế mà lại có dáng vẻ càng già càng dẻo dai.
Xem Tùng lão vung chổi cũng thấy được thân thủ của ông bất phàm, so với dáng vẻ bình thường, tuyệt nhiên không giống.
Trong khoảnh khắc, hai người đã xông vào chiến đấu với nhau.
Người áo đen dùng chủy thủ.
Tùng lão tắc dùng chổi.
Chủy thủ sắc bén, chạm vào là bị thương.
Nhưng cái chổi từ lâu đã dính tàn hương từ thần miếu, đối với người trong Cổ đạo kia cũng như lợi khí.
Trong khoảng thời gian ngắn, hai bên giằng co không xong.
Nhưng Tô Đình hiểu rõ Tùng lão rốt cuộc đã già, cục diện giằng co này sẽ không duy trì được bao lâu.
Quả nhiên, chỉ đấu hai chiêu, người áo đen đã bị cái chổi quét đến tay áo, tay áo đen nứt thành vô số mảnh vụn, cánh tay dưới áo cũng có vô số vết thương.
Nhưng chủy thủ của hắn cũng nhẹ nhàng đâm lên trên lồng ngực Tùng lão.
"Lão gia hoả, ngươi giao người ra đây, ta lưu cho ngươi một cái mạng tàn."
Người áo đen đột nhiên mở miệng, dường như chịu lui một bước.
Vẻ mặt Tùng lão không có cảm xúc, không nhìn ra đầu mối.
Trong lòng Tô Đình đột nhiên rùng mình, nếu như Tùng lão đồng ý rồi, chẳng lẽ không phải sẽ hỏng việc?
Nhưng mà, người áo đen vừa dứt tiếng, còn chưa kịp phản ứng lại, bỗng nhiên có một tiếng vang.
Chỉ thấy một tia sáng đen xông tới sau gáy Tùng lão.
Đó không phải tia sáng đen.
Đó là một con rắn dài đen sẫm!
Cổ Xà!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.