Tiên Đình Phong Đạo Truyện

Chương 19: Yến Không Tốt Yến

Lục Nguyệt Quan Chủ

10/04/2022

Một ngày này.

Tô Đình tu hành xong, làm hết việc nhà, thu dọn toàn bộ thỏa đáng xong, lại chuẩn bị một chút đồ ăn.

Những ngày gần đây, hắn cố tỏ vẻ quen thuộc cùng Vương công tử, nên hắn cũng không "Khách khí", mượn Vương công tử mười lượng bạc để duy trì kế sinh nhai.

"Tỷ, tối nay ta có chút việc, có lẽ phải ngày mai mới có thể về nhà."

Trước khi ra ngoài, Tô Đình thuận miệng bịa một lý đo, để biểu tỷ đỡ lo lắng.

Biểu tỷ tất nhiên tin tưởng không nghi ngờ gì hắn, nhưng nghe nói hắn muốn ở bên ngoài qua đêm, cũng không tránh khỏi có chút lo lắng.

Dù sao từ nhỏ đến giờ Tô Đình chưa từng đi đêm không về.

"Tiểu Đình. . ." Biểu tỷ muốn nói lại thôi.

"Không có chuyện gì." Tô Đình nhìn nàng rồi nói: "Chỉ một lần này, lần sau sẽ không như thế nữa."

"Thế nhưng. . ." Biểu tỷ vẫn có chút lo lắng.

"Đệ không có chuyện gì." Dừng lại một chút, Tô Đình dặn dò: "Chỉ là tối hôm nay, tỷ ở nhà một mình, không cần phải sợ."

"Tỷ tỷ cũng không sợ, chỉ có điều ngươi chưa từng đi cả đêm không về, ở bên ngoài thì làm gì cho phải?" Tô Duyệt Tần khẽ nhíu trán.

"Muốn nuôi gia đình sống qua ngày, kiếm tiền ăn cơm, thì phải có chỗ cần nhân nhượng." Tô Đình nở nụ cười tiếng, rồi lại nói: "Nhưng ta chỉ đi ra ngoài một chuyến này, sau này sẽ không còn như vậy."

. ..

Tô Đình đi ra ngoài, liếc mắt nhìn chằm chằm về phía trà lâu, lộ ra một nụ cười nhạt.

Lần này trong lồng ngực hắn có đem theo bút lông, mang theo mực nước, cũng có một tờ lá bùa trống không.

Mực nước không phải mực nước thật, mà là mực nước của con mực.

Sở dĩ Tô Đình biết được mực của con mực, chính là bởi vì hắn có hiểu biết về văn tự cổ đại, cũng hiểu biết về các loại sách cổ kỳ lạ.

Ở một đời trước, trong ( Quý Tân Tạp Thức Tục Tập ) có ghi chép: Dùng mực của con mực có thể viết văn tự khế ước sẽ giống như mới, qua nửa năm chắc chắn sẽ không còn chữ.

Ý tứ trong đó tương tự như hắn nói cùng Thanh Bình.

Nghiên cứu nguyên lý thì nguyên nhân chỉ là vì tính chất mực của bản thân con mực, sau một thời gian dài, sẽ bị ôxy hoá bốc hơi đi.



"Không ngờ Thanh Bình kia luôn luôn có dáng vẻ người sống chớ tiến gần thế mà lại là người nhiệt tình, lại sai người chuẩn bị cho ta chút mực của con mực, cũng được, coi như nợ hắn một ân tình."

Tô Đình hắc một tiếng, đi về phía Thúy Ngọc lâu.

Hôm nay vẫn là Vương công tử mời khách, nhưng không phải uống trà, mà là uống rượu.

Tỉ mỉ tính toán thì mối quan hệ của hai người trong hai ngày này đã khá quen thuộc, đã đến bước "Uống rượu" rồi, cũng gần đến lúc lộ ra kế hoạch rồi.

Một ngày này còn đến sớm hơn Tô Đình dự liệu hai ngày.

Bởi vì Vương công tử không có kiên trì như hắn tưởng, hoặc là nói rằng Vương công tử càng khinh thường hắn, càng không để hắn ở trong lòng hơn là hắn tưởng tượng, cũng vì thế nên hắn ta cho rằng, đã đến lúc có thể ra tay.

Nhưng Tô Đình cũng không hoảng hốt, nếu như là đây trước, khi bị quấy rầy tiết tấu như vậy, có lẽ hắn sẽ khổ não hơn một chút.

Nhưng lần này, hắn biết được phương pháp có thể sử dụn Ngũ Hành Giáp từ quyển sách mà Tùng lão cho mượn kia trong khi đạo hạnh vẫn còn nông cạn.

Cũng là bởi vì có bản lĩnh thi pháp, hắn đã đã từ bỏ tính toán phức tạp lúc đầu, đổi sang dùng biện pháp càng thô bạo trực tiếp.

Có lẽ hôm nay sẽ gặp phải chuyện vô cùng đặc sắc.

. ..

Thúy Ngọc lâu.

Vương công tử cầm quạt giấy trong tay, nhẹ nhàng lắc lư, khẽ hừ hừ hát.

Ở bên cạnh hắn, mấy tên sai vặt đứng hầu ở bên.

Đúng lúc này, ngoài cửa có người đi vào, ghé sát vào bên tai Vương công tử, thấp giọng nói: "Tô Đình ở trên đường."

Vương công tử mở mắt ra, gật gật đầu, nhếch miệng cười gằn.

Người báo tin này do dự một chút, nói: "Công tử cần gì tốn sức trên người hắn như vậy? Chẳng qua chỉ là một tiểu tử nghèo, sau lưng không có quyền không có thế, dù công tử muốn cái gì, chúng tiểu nhân cũng có thể trực tiếp đè ngã hắn, đánh đau một trận, hắn nhất định sẽ nói gì nghe lấy."

"Đồ ngu." Vương công tử liếc hắn một cái, nói: "Có thể chơi trò mèo giỡn chuột, còn cần động tay làm gì?"

Nghe vậy, tên hạ nhân kia vội vã tát chính mình một cái, cười cười nói: "Là tiểu nhân ngu xuẩn, "

Vương công tử vỗ tay một cái, nói: "Tô Đình này không lớn tuổi lắm, lại bị bệnh liệt giường nhiều năm, kiến thức không nhiều, tâm trí đơn giản, bổn công tử chỉ mời hắn ăn vài bữa cơm, hắn đã từ từ xóa bỏ cảnh giác, coi bổn công tử như tri kỷ."

Dừng lại một chút, Vương công tử nhìn người kia một cái, cười nói: "Mấy ngày qua, ngươi không thấy hắn đã bắt đầu thân cận bổn công tử sao?"

Người kia nghe vậy, thấp giọng nói: "Đúng là thế thật."



Vương công tử nói tiếp: "Có người nói tỷ tỷ nhà hắn kia lớn lên vô cùng mặt đẹp, cứ tiếp tục như vậy, dựa vào giao tình giữa bổn công tử với hắn, có thể cùng về nhà với hắn một chuyến, tiếp xúc một phen cùng tỷ tỷ có khuôn mặt đẹp kia của hắn."

"Có cách tiếp cận thuận lý thành chương như thế, có đệ đệ của nàng tự mình giới thiệu, có thể xóa đi hai phần cảnh giác của nàng, lại dựa vào thủ đoạn của bổn công tử, thông đồng với một cô nương nhà nghèo không có kiến thức thì đâu phải việc khó?"

"Đáng tiếc gần đây cữu cữu luôn có vẻ buồn bực, sợ đêm dài lắm mộng nên ta mới phải nhanh chóng ra tay, đoạt lại khế ước."

"Bằng không lại kéo dài hai ngày, là có thể đi gặp vị tiểu tỷ tỷ Tô gia kia rồi."

"Đáng tiếc, đáng tiếc."

Vương công tử lắc lắc quạt giấy, hơi tiếc hận.

Phía sau có một người thấp giọng nói: "Nếu đã không thể tiếp cận vị cô nương kia như vậy, vậy cũng không cần phải thân cận, chuyện của Tôn gia chủ sao không trực tiếp động thủ?"

Vương công tử thả quạt giấy xuống, ung dung nói: "Nếu là mấy ngày trước, ta sẽ trực tiếp động thủ, nhưng nếu đã vì vị cô nương kia, thân cận với hắn chút. Trước mắt muốn làm chuyện của cữu cưuc, cũng coi như nước chảy thành sông, dĩ nhiên không cần động tay chân."

"Hơn nữa, Phương đại nhân quản lý Lạc Việt quận, pháp luật kỷ cương nghiêm ngặt, tối kỵ án giết người. . . Nếu chúng ta không thể giết người diệt khẩu, như vậy sau đó nếu hắn tó cáo tới quan phủ, khó tránh khỏi sẽ phải dây dưa một phen."

"Dù sao cũng là động tay chân, cẩn thận tra án thì vẫn khó tránh khỏi lộ ra kẽ hở."

"Cho tới hiện tại, ở dưới mí mắt quan phủ, Tô Đình hắn cam tâm tình nguyện, tự tay viết rồi ký tên, thì sẽ không có chỗ để hắn đổi ý."

Vương công tử đứng dậy, thuận tay nhặt quạt giấy lên, đi về phía trước.

Tên hạ nhân phía sau kia lộ ra vẻ mặt mê hoặc, không khỏi hỏi: " Dưới mí mắt quan phủ?"

Vương công tử cười nói: "Chúng ta định gian phòng trà kia cho Tô Đình, ngươi biết đối diện là ai không?"

Người kia hỏi: "Là ai?"

Vương công tử nói rằng: "Vị bộ đầu thiết diện của Lạc Việt quận -Viên Khuê, còn có bộ khoái Triệu Ốc."

Người kia kinh ngạc nói: " Viên bộ đầu thiết diện vô tư?"

Vương công tử khẽ gật đầu, nói: "Chính là kẻ này, người này quý trọng danh tiếng, không ham tài sắc, hành sự chính trực, cữu cữu ta từng thử thu mua hắn, đáng tiếc không thể thành công. Nhưng vị Triệu bộ khoái này lại tham tài. . ."

"Đêm qua, ta mời họ Triệu kia uống rượu, để hắn hôm nay mời Viên bộ đầu tới đây ăn một bữa, mà vào lúc này, chúng ta thuận tiện để Tô Đình uống đến bất tỉnh nhân sự, tự tay kí xuống khế ước, ngay trước mặt vị Viên bộ đầu thiết diện vô tư này, ở ngay trước mắt bộ đầu quan phủ."

"Dù cho Viên bộ đầu này có nghi hoặc trong lòng, nhưng khế ước là thực, mà Tô Đình viết, cũng là thực. Lấy tính tình cố chấp của hắn, cũng chỉ có thể xử sự như thế."

Nói xong, Vương công tử sáng mắt lên, nói: "Đi, Tô Đình đến rồi, ngươi đi nghênh đón hắn."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tiên Đình Phong Đạo Truyện

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook