[Tiễn Độc] Hệ Thống Đổi Tam Giới
Chương 9: [Tiễn độc] Hệ thống đổi Tam giới (9)
Dục Kỳ
12/11/2022
Tác giả: Dục Kỳ
51.
Tuy Dương Tiễn cố tình tránh né Hao Thiên Khuyển và huynh đệ Mai Sơn, nhưng không có nghĩa là hắn sẽ liều lĩnh hành động một mình. Một ngàn hai trăm thảo đầu thần dưới trướng đã đợi sẵn ngoài núi Nga Mi, đợi Trầm Hương sau khi tranh cãi với Tôn Ngộ Không rời khỏi động Thánh Phật sẽ ngay lập tức có người báo cho hắn.
Dương Tiễn đứng trên mây nhìn Trầm Hương chạy đi, buông tiếng thở dài, quả nhiên không nằm ngoài dự đoán. Tôn Ngộ Không không muốn dính líu hai nhà Phật Đạo, càng miễn bàn đây là chuyện riêng của Thiên gia, tính tình Trầm Hương lại nóng nảy, mồm mép không đả động được y, trái lại xảy ra bất hòa.
Xem ra kế sách hiện tại cũng chỉ có đao thật kiếm thật đánh một trận, hy vọng đừng xảy ra chuyện ngoài ý muốn...
Dương Tiễn xoa ngực, đè xuống nỗi bất an trong lòng, sau đó đáp mây xuống bãi đất trống ngoài động, giọng trầm trầm quát: "Tôn Ngộ Không!"
Cửa động phủ yên tĩnh một lát, một tia sáng vàng đột ngột bắn ra, Tôn Ngộ Không khoác áo cà sa hiện thân, quan sát đánh giá hắn một lúc rồi cười khà khà: "Dương tiểu thánh? Đã lâu không gặp, sao hôm nay có thời gian đến động phủ của lão Tôn thế?"
"Đừng giả vờ hồ đồ!" Dương Tiễn nhíu mày, lạnh lùng xen một chút tàn nhẫn của Tư Pháp Thiên Thần, chất vấn: "Trầm Hương là khâm phạm của Thiên Đình, tại sao ngươi lại nhận hắn là đồ đệ?"
Tôn Ngộ Không trợn tròn mắt: "Ngươi cũng không thể vô duyên vô cớ làm vấy bẩn sự trong sạch của người khác chứ, lão Tôn nhận hắn là đồ đệ bao giờ?"
Dương Tiễn tỏ vẻ nghi ngờ hỏi lại: "Không có?"
"Không có, không có!" Tôn Ngộ Không mất kiên nhẫn xua tay, sau đó xoay người đi: "Vì chút chuyện vớ vẩn này mà tới quấy rầy sự thanh tịnh của lão Tôn, Thiên Đình mấy người thật là rảnh rỗi."
Dương Tiễn cười lạnh: "Không có thì tốt, ngươi cũng xem như tự mình hiểu lấy."
Tôn Ngộ Không dừng bước chân.
Không muốn nói, nhưng có đôi khi người hiểu ngươi nhất không phải bạn của ngươi, mà là kẻ địch của ngươi.
Dương Tiễn dùng bốn chữ đầy khinh miệt chọc trúng nơi phản nghịch nhất trong lòng Tôn Ngộ Không, cảm xúc dồn nén mấy trăm năm bộc phát ra, từ đây không còn cách nào cứu vãn.
Hệ thống tán thưởng hành vi châm ngòi thổi gió của hắn:
«Khiêu chiến chuyên nghiệp, đạt điểm diễn xuất: 20». Cop q
51.
Tuy Dương Tiễn cố tình tránh né Hao Thiên Khuyển và huynh đệ Mai Sơn, nhưng không có nghĩa là hắn sẽ liều lĩnh hành động một mình. Một ngàn hai trăm thảo đầu thần dưới trướng đã đợi sẵn ngoài núi Nga Mi, đợi Trầm Hương sau khi tranh cãi với Tôn Ngộ Không rời khỏi động Thánh Phật sẽ ngay lập tức có người báo cho hắn.
Dương Tiễn đứng trên mây nhìn Trầm Hương chạy đi, buông tiếng thở dài, quả nhiên không nằm ngoài dự đoán. Tôn Ngộ Không không muốn dính líu hai nhà Phật Đạo, càng miễn bàn đây là chuyện riêng của Thiên gia, tính tình Trầm Hương lại nóng nảy, mồm mép không đả động được y, trái lại xảy ra bất hòa.
Xem ra kế sách hiện tại cũng chỉ có đao thật kiếm thật đánh một trận, hy vọng đừng xảy ra chuyện ngoài ý muốn...
Dương Tiễn xoa ngực, đè xuống nỗi bất an trong lòng, sau đó đáp mây xuống bãi đất trống ngoài động, giọng trầm trầm quát: "Tôn Ngộ Không!"
Cửa động phủ yên tĩnh một lát, một tia sáng vàng đột ngột bắn ra, Tôn Ngộ Không khoác áo cà sa hiện thân, quan sát đánh giá hắn một lúc rồi cười khà khà: "Dương tiểu thánh? Đã lâu không gặp, sao hôm nay có thời gian đến động phủ của lão Tôn thế?"
"Đừng giả vờ hồ đồ!" Dương Tiễn nhíu mày, lạnh lùng xen một chút tàn nhẫn của Tư Pháp Thiên Thần, chất vấn: "Trầm Hương là khâm phạm của Thiên Đình, tại sao ngươi lại nhận hắn là đồ đệ?"
Tôn Ngộ Không trợn tròn mắt: "Ngươi cũng không thể vô duyên vô cớ làm vấy bẩn sự trong sạch của người khác chứ, lão Tôn nhận hắn là đồ đệ bao giờ?"
Dương Tiễn tỏ vẻ nghi ngờ hỏi lại: "Không có?"
"Không có, không có!" Tôn Ngộ Không mất kiên nhẫn xua tay, sau đó xoay người đi: "Vì chút chuyện vớ vẩn này mà tới quấy rầy sự thanh tịnh của lão Tôn, Thiên Đình mấy người thật là rảnh rỗi."
Dương Tiễn cười lạnh: "Không có thì tốt, ngươi cũng xem như tự mình hiểu lấy."
Tôn Ngộ Không dừng bước chân.
Không muốn nói, nhưng có đôi khi người hiểu ngươi nhất không phải bạn của ngươi, mà là kẻ địch của ngươi.
Dương Tiễn dùng bốn chữ đầy khinh miệt chọc trúng nơi phản nghịch nhất trong lòng Tôn Ngộ Không, cảm xúc dồn nén mấy trăm năm bộc phát ra, từ đây không còn cách nào cứu vãn.
Hệ thống tán thưởng hành vi châm ngòi thổi gió của hắn:
«Khiêu chiến chuyên nghiệp, đạt điểm diễn xuất: 20». Cop q
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.