[Tiễn Độc] Ngàn Năm Như Một Cái Chớp Mắt
Chương 16
Tứ Đại Giai Không
02/02/2022
Dương Thiền mím môi, hiện tại có rất nhiều khúc mắc đang bủa vây lấy cõi lòng nàng. Nàng không thể không suy nghĩ kĩ càng lựa chọn từ ngữ, cố
gắng nói một cách uyển chuyển nhất có thể.
"Chân nhân còn nhớ lúc vừa đến Thiên Đình? Khi đó Na Tra không biết sự thật, có chút hiểu lầm nên ngày ngày gây khó dễ, khiến người khác đau đầu không thôi." Dương Thiền ngừng một lúc, vô ý thức nắm chặt cánh tay run rẩy, cuối cùng vẫn phải hỏi rõ ràng: "Dương Thiền muốn hỏi chân nhân, không biết có phải Dương Thiền cũng giống Na Tra hay không."
Mấy ngày nay nàng thường xuyên mất ngủ. Lời hứa của Trầm Hương còn văng vẳng bên tai, đã rất nhiều lần nàng nhớ lại những lời nói giữa nàng và hắn, cứ như trong cuộc đối thoại đó có chỗ sơ hở, mà những sơ hở này chính là lối thoát hoá giải cho tất cả.
Có một ngày, nàng nhìn thấy Na Tra mà đột nhiên đem lòng hâm mộ. Nếu có thể vô tri vô giác giống như Na Tra, yêu hận chỉ dựa vào tâm ý thì sẽ thoải mái hơn biết bao. Thế nhưng chỉ một câu cảm thán xen lẫn một chút ai oán đó lại khiến nàng giống như bị sét đánh, kể từ đó hàng đêm đều lẩn quẩn trong lòng nàng.
Giờ này khắc này, ánh mắt nàng nhìn Ngọc Đỉnh tựa như một người gặp khó khăn đủ đường nhìn phật đà mà mình thờ phụng.
Ngọc Đỉnh âm thầm thở dài, không biết nên xem câu hỏi của Dương Thiền là nằm ngoài dự tính hay là có tình có lý. Y do dự một lúc, cuối cùng không có trả lời trực tiếp câu hỏi của Dương Thiền: "Dương Thiền, ngươi là người sáng suốt, song câu hỏi này của ngươi thật sự vô nghĩa. Tuy Na Tra và Dương Tiễn bất hoà nhiều năm, nhưng giữa họ không có thâm cừu đại hận, suy cho cùng cũng chỉ là cách suy nghĩ của trẻ con mà thôi. Nhưng còn ngươi, ngươi và Dương Tiễn nương tựa lẫn nhau suốt ngàn năm, hiện tại lại bị ngăn cách bởi mối thù giết hại chồng con, bởi nỗi oán giam cầm nhiều năm, sao có thể vì hai chữ hiểu lầm mà xoá bỏ? Ta hiểu ý của ngươi, ngươi muốn hỏi ta, có phải Dương Tiễn có nỗi khổ riêng hay không. Nhưng thứ cho bần đạo nói thẳng, dù hắn thật sự có nỗi khổ, dù bần đạo có nói cho ngươi nghe, thì ngươi nên làm gì bây giờ? Ngươi có thể làm ngơ những khổ cực mà con trai ngươi phải chịu? Ngươi có thể giả vờ không nghe thấy tiếng oán trách của phu quân?"
"Chân nhân đang trách ta?" Dương Thiền nhíu mày, lòng chua xót, "Nếu hắn chỉ bạc tình với một mình ta, cho dù là rút gân lột da, ta tuyệt đối sẽ không hé răng nửa lời. Nhưng người hắn sát hại là cốt nhục của ta, trượng phu của ta, là vô số người vô tội, đại thánh, đinh hương, Tứ công chúa... Ngày đó ta thấy vết thương trên người Trầm Hương, hận không thể chịu thay nó. Ta muốn hỏi chân nhân, nếu như có một ngày, hắn vô cớ bị thương bởi chính tay Thái Ất chân nhân, liệu chân nhân có thể xem như chưa có gì xảy ra? Có thể tiếp tục tình đông môn với Thái Ất chân nhân?"
"Không thể," Ngọc Đỉnh chân nhân trả lời thẳng thắn, "Ta nghĩ ta sẽ rất tức giận, có lẽ là trong vòng một trăm năm không muốn nhìn thấy mặt Thái Ất. Nhưng có một điều, ta không muốn nhìn thấy huynh ấy là vì gặp mặt sẽ nhớ đến vết thương của Dương Tiễn, sẽ đau lòng khổ sở. Nhưng ta tuyệt đối sẽ không oán trách hay nghi ngờ Thái Ất. Vì người đó là sư huynh ta, ngày nào Thái Ất còn ở Xiển giáo thì ta vẫn sẽ tin huynh ấy."
Dương Thiền giật mình, không nói gì thêm.
"Ngươi xem, giống như những lần Dương Tiễn làm Tôn Ngộ Không bị thương, ta có giận, ta trách hắn, nhưng không thể bỏ mặc hắn." Ngọc Đỉnh nhẹ nhàng phẩy quạt, vẻ mặt nghiêm túc, "Dương Thiền, cho dù hắn có làm gì đi chăng nữa, thì ít nhất hắn vẫn đối tốt với ngươi, ta biết ngươi có thể cảm nhận được điều đó. Ngươi có nỗi băn khoăn của ngươi, có tổn thương của riêng ngươi, nhưng ngươi không thể hận, cũng không bỏ qua được, cho nên ngươi tránh mặt hắn, không muốn nhắc tới tên họ của hắn, không chịu gọi hắn "Nhị ca". Ngươi muốn chặt đứt mọi quan hệ, trở thành người xa lạ, tôn trọng mà lại xa cách. Ngươi nghĩ xem, ngươi đang tổn thương ai, đang đâm vào tim ai?"
Ngọc Đỉnh đặt tay lên vai Dương Thiền, nhẹ nhàng bảo: "Dương Thiền, tổn thương sẽ không vì nỗi khổ riêng mà biến mất. Thứ ám ảnh ngươi chưa bao giờ là Dương Tiễn, mà là chính ngươi."
Mười năm đau khổ, mười năm oán trách, tương tư tận xương, hận thù dây dưa. Nhớ là khổ, quên cũng là khổ, chỉ khi được giải quyết, ác mộng mới phai nhoà.
Dương Thiền đứng đón gió, để chúng giúp nàng xua tan đi sự u ám quanh thân.
Nàng muốn nói chuyện với Dương Tiễn, nghiêm túc nói một câu xin lỗi, vì Trầm Hương đã tổn thương hắn, cũng vì sự lạnh nhạt của chính mình trong thời gian qua.
Trầm Hương còn sống, hắn cũng còn sống, đây đã là kết quả tốt nhất rồi. Có lẽ một ngày nào đó, hắn và Trầm Hương có thể ngồi xuống cùng nhau thưởng trà. Cũng có thể là sẽ chẳng bao giờ có ngày đó. Nhưng chí ít thì bọn họ đều còn sống, thế là đã đủ rồi.
Đáng tiếc, đến khi Dương Thiền quay lại doanh trướng của Dương Tiễn thì đã không còn bóng dáng của hắn ở đó. Hỏi ra mới biết, hắn có chuyện đi tìm lão quân, sau khi thông báo với Trầm Hương và Na Tra thì ngay lập tức lên trời. Không quá mấy ngày, Ngọc Đỉnh chân nhân cũng rời khỏi địa doanh.
Không ai biết bọn họ đi đâu, cũng không biết khi nào họ trở về. Mãi đến khi Na Tra bực bội định đưa tấu chương lên Thiên Đình đòi một lời giải thích, Ngọc Đỉnh và Dương Tiễn mới có mặt tại địa doanh.
Khi đó là rạng sáng ngày 15 tháng 7.
Dương Tiễn toàn thân nhiễm sương sớm, đạp ánh trăng từ trên trời giáng xuống, bên cạnh không có Hao Thiên Khuyển đi cùng.
Trong địa doanh chỉ có tiếng bước chân của binh lính đi tuần, Thiên binh hoảng sợ không dám nói gì, chỉ đứng ở xa hành lễ.
Dường như trời rất nóng, cho nên tốc độ phẩy quạt của Ngọc Đỉnh mới nhanh hơn ngày thường. Có vẻ như vì muốn đuổi kịp Dương Tiễn mà y đã có một chuyến đi gấp gáp, lúc nói chuyện còn kèm theo tiếng thở đứt quãng: "Ngươi ngươi ngươi, gọi Trầm Hương và Na Tra đến đây."
Mấy Thiên binh bị điểm tên mang vẻ mặt đau khổ rời đi, cho dù bước chân không chần chừ nhưng trong lòng bọn họ lại đang điên cuồng hỏi thăm sư đồ Dương Tiễn, rằng trời còn chưa sáng đã đi tìm hai vị tiểu gia kia thì chẳng phải là muốn kiếm chuyện để bị mắng hay sao.
Cũng may hai tiểu gia này tính tình không đến nỗi bất ổn như bọn họ đã nghĩ. Sau khi nghe thông báo, hai người nhanh chóng sắp xếp đến lều chỉ huy.
Mới đầu, hai người đều rất nhẫn nại nghe Dương Tiễn kể mấy ngày nay đi đâu, gặp ai, thậm chí còn buồn bực hắn vô duyên vô cớ ngồi nói mấy thứ vụn vặt này để làm gì. Dần dần, hai người bắt đầu biểu hiện thái độ khó chịu.
"Ngươi bảo tối nay phải toàn lực tấn công núi Trấn Ma?" Na Tra cau mày, "Nhưng hôm nay là tiết trung nguyên, giữa đêm khuya âm thịnh dương suy đối với chúng ta không phải là điều tốt."
"Hơn nữa thời gian quá gấp, không kịp chỉnh binh." Trầm Hương phụ hoạ.
"Ta đã hỏi lão quân trận pháp để áp chế ma loại, chỉ có thực hiện vào thời điểm âm khí nặng nhất mới có tác dụng, nhất định phải là giờ Tý tối nay." Dương Tiễn giải thích.
"Từ khi nào mà lão quân không luyện đan, lại chuyển sang nghiên cứu trận pháp?" Na Tra vẫn hơi do dự, "Trước giờ chưa từng nghe nói trận pháp nào lợi hại có cách dùng như thế này cả."
Ngọc Đỉnh nãy giờ im lặng bỗng nhiên cười quái dị, liếc mắt sang Dương Tiễn, lời lẽ trào phúng: "Nhưng hắn thì lợi hại rồi, có trận pháp nào mà không làm được."
Câu này có chút kì lạ khó hiểu, Na Tra chớp chớp mắt, có cảm giác hình như không phải đang chèn ép mình. Nhưng nếu nói câu này nhắm vào Dương Tiễn thì thật vô lý.
"Sư phụ!" Dương Tiễn hô lớn, chỉ thấy Ngọc Đỉnh quay đầu đi không thèm để ý tới hắn, hắn đành phải tiếp tục bàn với Trầm Hương và Na Tra: "Chúng ta chỉ có cơ hội lần này, không còn thời gian để do dự."
Trầm Hương ngẫm nghĩ, thì thầm với Na Tra: "Đây là chuyện hệ trọng, hắn không dám giở trò đâu. Chi bằng tin hắn một lần, sớm xong việc thì chúng ta cũng sớm được về nhà."
Na Tra cân nhắc một lúc, cuối cùng cũng gật đầu.
Bàn đến nước này, đột nhiên Dương Tiễn thấy do dự, hắn nhìn chăm chăm vào Na Tra Trầm Hương một lúc lâu mới hạ quyết tâm ngỏ lời với Na Tra: "Lần này đi núi Trấn Ma, để tránh xảy ra biến cố, sư phụ sẽ đi cùng chúng ta. Tuy ngươi và ta bất hoà nhiều năm, nhưng chuyện đó không hề liên quan đến sư phụ. Chuyến này hung hiểm, dù sao người cũng là sư thúc của ngươi, nếu có bất trắc, xin ngươi hãy bảo vệ sư phụ ta."
Na Tra khó hiểu nhìn Dương Tiễn, cảm thấy hắn thật kì lạ. Hắn có bản lĩnh thông thiên, lại là người tự phụ cao ngạo, bản thân không tự bảo vệ sư phụ, còn đi nhờ mình làm gì. Nếu thật sự lo lắng thì cứ để Ngọc Đỉnh ở lại địa doanh, tự hắn nghĩ cách, có biến cố gì mà bản thân không thể ứng phó chứ?
"Cảm ơn ngươi." Không đợi Na Tra đáp lời, Ngọc Đỉnh đã lên tiếng trước với vẻ mặt nặng nề.
Dương Tiễn hơi nhíu mày, không để ý tới y mà chỉ nhìn Na Tra.
"Na Tra ta là người không phân đúng sai, không rõ ân oán vậy sao? Ngươi là ngươi, còn ông ấy là ông ấy. Nếu ông ấy đã là sư thúc của ta thì đương nhiên ta phải bảo vệ." Na Tra bị nhìn chằm chằm không được tự nhiên, bèn nhướng mày tỏ vẻ khó chịu.
"Cảm ơn."
Giọng điệu của hắn hết sức chân thành, không hiểu vì sao trái tim của Na Tra như ngưng lại, vội kéo Trầm Hương chạy ra ngoài như đang trốn tránh.
Hiện tại đã là giữa trưa, quân lệnh ban xuống, trên dưới rối ren.
Hơn vạn binh mã nhanh chóng tập kết, tiếng hô sấm dậy vang trời.
Dương Tiễn mặc giáp, đứng ở vị trí chủ soái, sắc mặt khó lường dõi theo hướng núi Trấn Ma.
Nhìn mãi đến trời tối, từng cây đuốc lần lượt được thắp sáng như sao trời sà xuống, nhanh chóng chiếu sáng không trung.
Rốt cuộc, một âm thanh mang pháp lực hồn hậu cũng vang vọng khắp khoảng không: "Xuất phát!"
Giờ Tý vừa đến, năm vạn Thiên binh hùng hậu dũng mạnh như nhược thuỷ hạ giới cuồn cuộn xông đến núi Trấn Ma.
Vốn dĩ Dương Tiễn không muốn để Dương Thiền đi cùng, nhưng với thái độ kiên quyết của nàng cùng Ngọc Đỉnh ở một bên châm ngòi thổi gió, Dương Tiễn đành phải bất đắc dĩ chấp nhận. Sau khi cẩn thận kiểm tra dầu thắp thì không nói gì thêm.
Ma loại cách đó không xa nhận ra sự đột kích của Thiên binh. Tiếng cười the thé cùng tiếng kêu thảm thiết trộn lẫn vào nhau, ma khí bao quanh như sóng gió lao nhanh đến.
Sát khí ngút trời, giờ phút này là ma hay là thần đều chỉ như người phàm chật vật sinh tồn, đỏ mắt, khóc kêu, điên cuồng, tìm kiếm khả năng sống sót trên từng kẽ hở. Máu đào văng tung toé lên không trung, ma loại tranh nhau cắn xé thân thể của đối phương. Tham lam và dục vọng ngông cuồng phát sinh tràn lan.
Thế nhưng, nơi này vẫn có thần!
Dương Tiễn cùng Na Tra Trầm Hương dẫn dắt năm ngàn tinh binh, đi tiên phong ở trước Thiên binh. Tựa rìu tựa kiếm, lần lượt ngăn chặn ma loại. Đại quân phía sau dưới sự che chở của Bảo Liên Đăng, đánh đâu thắng đó, thế như chẻ tre.
Mọi người càng chiến càng hăng, hy vọng chiến thắng lấp đầy đôi mắt của mỗi người, giúp bọn họ vượt qua đồng bạn ngã xuống, một lòng tiến về phía trước.
Song, khó khăn của những trận đánh trước lại một lần nữa tái hiện. Cách núi Trấn Ma càng gần, ma loại càng điên cuồng và mạnh mẽ.
Tốc độ tiến lên của Thiên binh chậm dần, từng Thiên binh một ngã xuống, bọn họ tuyệt vọng nhìn bầu trời không có lấy một tia sáng, rất nhanh thi thể đã bị ma loại nghiền nát.
"Cứ tiếp tục như vậy không phải là cách!" Na Tra dồn pháp lực vào giọng nói hô to với Dương Tiễn.
Dương Tiễn dường như không nghe thấy, Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao không mảy may ngừng lại, đao đi đến đâu ma loại bị quét sạch đến đó. Đây là một kẻ điên, ánh mắt không chút do dự, đạp lên máu của đồng bạn, bước từng bước kiên định.
Kẻ điên mười tuổi mất cha, nhìn thân muội bị lửa thiêu đốt mà không cứu.
Kẻ điên mười lăm tuổi tang mẹ, đuổi giết Kim Ô, nhấn chìm trời đất trong màu đen tăm tối.
Kẻ điên vứt bỏ thê tử, đuổi giết cháu trai, không chuyện ác nào không làm.
Giáp bạc nặng nề, hắn ác hơn cả yêu, cuồng hơn cả ma!
"Chân nhân còn nhớ lúc vừa đến Thiên Đình? Khi đó Na Tra không biết sự thật, có chút hiểu lầm nên ngày ngày gây khó dễ, khiến người khác đau đầu không thôi." Dương Thiền ngừng một lúc, vô ý thức nắm chặt cánh tay run rẩy, cuối cùng vẫn phải hỏi rõ ràng: "Dương Thiền muốn hỏi chân nhân, không biết có phải Dương Thiền cũng giống Na Tra hay không."
Mấy ngày nay nàng thường xuyên mất ngủ. Lời hứa của Trầm Hương còn văng vẳng bên tai, đã rất nhiều lần nàng nhớ lại những lời nói giữa nàng và hắn, cứ như trong cuộc đối thoại đó có chỗ sơ hở, mà những sơ hở này chính là lối thoát hoá giải cho tất cả.
Có một ngày, nàng nhìn thấy Na Tra mà đột nhiên đem lòng hâm mộ. Nếu có thể vô tri vô giác giống như Na Tra, yêu hận chỉ dựa vào tâm ý thì sẽ thoải mái hơn biết bao. Thế nhưng chỉ một câu cảm thán xen lẫn một chút ai oán đó lại khiến nàng giống như bị sét đánh, kể từ đó hàng đêm đều lẩn quẩn trong lòng nàng.
Giờ này khắc này, ánh mắt nàng nhìn Ngọc Đỉnh tựa như một người gặp khó khăn đủ đường nhìn phật đà mà mình thờ phụng.
Ngọc Đỉnh âm thầm thở dài, không biết nên xem câu hỏi của Dương Thiền là nằm ngoài dự tính hay là có tình có lý. Y do dự một lúc, cuối cùng không có trả lời trực tiếp câu hỏi của Dương Thiền: "Dương Thiền, ngươi là người sáng suốt, song câu hỏi này của ngươi thật sự vô nghĩa. Tuy Na Tra và Dương Tiễn bất hoà nhiều năm, nhưng giữa họ không có thâm cừu đại hận, suy cho cùng cũng chỉ là cách suy nghĩ của trẻ con mà thôi. Nhưng còn ngươi, ngươi và Dương Tiễn nương tựa lẫn nhau suốt ngàn năm, hiện tại lại bị ngăn cách bởi mối thù giết hại chồng con, bởi nỗi oán giam cầm nhiều năm, sao có thể vì hai chữ hiểu lầm mà xoá bỏ? Ta hiểu ý của ngươi, ngươi muốn hỏi ta, có phải Dương Tiễn có nỗi khổ riêng hay không. Nhưng thứ cho bần đạo nói thẳng, dù hắn thật sự có nỗi khổ, dù bần đạo có nói cho ngươi nghe, thì ngươi nên làm gì bây giờ? Ngươi có thể làm ngơ những khổ cực mà con trai ngươi phải chịu? Ngươi có thể giả vờ không nghe thấy tiếng oán trách của phu quân?"
"Chân nhân đang trách ta?" Dương Thiền nhíu mày, lòng chua xót, "Nếu hắn chỉ bạc tình với một mình ta, cho dù là rút gân lột da, ta tuyệt đối sẽ không hé răng nửa lời. Nhưng người hắn sát hại là cốt nhục của ta, trượng phu của ta, là vô số người vô tội, đại thánh, đinh hương, Tứ công chúa... Ngày đó ta thấy vết thương trên người Trầm Hương, hận không thể chịu thay nó. Ta muốn hỏi chân nhân, nếu như có một ngày, hắn vô cớ bị thương bởi chính tay Thái Ất chân nhân, liệu chân nhân có thể xem như chưa có gì xảy ra? Có thể tiếp tục tình đông môn với Thái Ất chân nhân?"
"Không thể," Ngọc Đỉnh chân nhân trả lời thẳng thắn, "Ta nghĩ ta sẽ rất tức giận, có lẽ là trong vòng một trăm năm không muốn nhìn thấy mặt Thái Ất. Nhưng có một điều, ta không muốn nhìn thấy huynh ấy là vì gặp mặt sẽ nhớ đến vết thương của Dương Tiễn, sẽ đau lòng khổ sở. Nhưng ta tuyệt đối sẽ không oán trách hay nghi ngờ Thái Ất. Vì người đó là sư huynh ta, ngày nào Thái Ất còn ở Xiển giáo thì ta vẫn sẽ tin huynh ấy."
Dương Thiền giật mình, không nói gì thêm.
"Ngươi xem, giống như những lần Dương Tiễn làm Tôn Ngộ Không bị thương, ta có giận, ta trách hắn, nhưng không thể bỏ mặc hắn." Ngọc Đỉnh nhẹ nhàng phẩy quạt, vẻ mặt nghiêm túc, "Dương Thiền, cho dù hắn có làm gì đi chăng nữa, thì ít nhất hắn vẫn đối tốt với ngươi, ta biết ngươi có thể cảm nhận được điều đó. Ngươi có nỗi băn khoăn của ngươi, có tổn thương của riêng ngươi, nhưng ngươi không thể hận, cũng không bỏ qua được, cho nên ngươi tránh mặt hắn, không muốn nhắc tới tên họ của hắn, không chịu gọi hắn "Nhị ca". Ngươi muốn chặt đứt mọi quan hệ, trở thành người xa lạ, tôn trọng mà lại xa cách. Ngươi nghĩ xem, ngươi đang tổn thương ai, đang đâm vào tim ai?"
Ngọc Đỉnh đặt tay lên vai Dương Thiền, nhẹ nhàng bảo: "Dương Thiền, tổn thương sẽ không vì nỗi khổ riêng mà biến mất. Thứ ám ảnh ngươi chưa bao giờ là Dương Tiễn, mà là chính ngươi."
Mười năm đau khổ, mười năm oán trách, tương tư tận xương, hận thù dây dưa. Nhớ là khổ, quên cũng là khổ, chỉ khi được giải quyết, ác mộng mới phai nhoà.
Dương Thiền đứng đón gió, để chúng giúp nàng xua tan đi sự u ám quanh thân.
Nàng muốn nói chuyện với Dương Tiễn, nghiêm túc nói một câu xin lỗi, vì Trầm Hương đã tổn thương hắn, cũng vì sự lạnh nhạt của chính mình trong thời gian qua.
Trầm Hương còn sống, hắn cũng còn sống, đây đã là kết quả tốt nhất rồi. Có lẽ một ngày nào đó, hắn và Trầm Hương có thể ngồi xuống cùng nhau thưởng trà. Cũng có thể là sẽ chẳng bao giờ có ngày đó. Nhưng chí ít thì bọn họ đều còn sống, thế là đã đủ rồi.
Đáng tiếc, đến khi Dương Thiền quay lại doanh trướng của Dương Tiễn thì đã không còn bóng dáng của hắn ở đó. Hỏi ra mới biết, hắn có chuyện đi tìm lão quân, sau khi thông báo với Trầm Hương và Na Tra thì ngay lập tức lên trời. Không quá mấy ngày, Ngọc Đỉnh chân nhân cũng rời khỏi địa doanh.
Không ai biết bọn họ đi đâu, cũng không biết khi nào họ trở về. Mãi đến khi Na Tra bực bội định đưa tấu chương lên Thiên Đình đòi một lời giải thích, Ngọc Đỉnh và Dương Tiễn mới có mặt tại địa doanh.
Khi đó là rạng sáng ngày 15 tháng 7.
Dương Tiễn toàn thân nhiễm sương sớm, đạp ánh trăng từ trên trời giáng xuống, bên cạnh không có Hao Thiên Khuyển đi cùng.
Trong địa doanh chỉ có tiếng bước chân của binh lính đi tuần, Thiên binh hoảng sợ không dám nói gì, chỉ đứng ở xa hành lễ.
Dường như trời rất nóng, cho nên tốc độ phẩy quạt của Ngọc Đỉnh mới nhanh hơn ngày thường. Có vẻ như vì muốn đuổi kịp Dương Tiễn mà y đã có một chuyến đi gấp gáp, lúc nói chuyện còn kèm theo tiếng thở đứt quãng: "Ngươi ngươi ngươi, gọi Trầm Hương và Na Tra đến đây."
Mấy Thiên binh bị điểm tên mang vẻ mặt đau khổ rời đi, cho dù bước chân không chần chừ nhưng trong lòng bọn họ lại đang điên cuồng hỏi thăm sư đồ Dương Tiễn, rằng trời còn chưa sáng đã đi tìm hai vị tiểu gia kia thì chẳng phải là muốn kiếm chuyện để bị mắng hay sao.
Cũng may hai tiểu gia này tính tình không đến nỗi bất ổn như bọn họ đã nghĩ. Sau khi nghe thông báo, hai người nhanh chóng sắp xếp đến lều chỉ huy.
Mới đầu, hai người đều rất nhẫn nại nghe Dương Tiễn kể mấy ngày nay đi đâu, gặp ai, thậm chí còn buồn bực hắn vô duyên vô cớ ngồi nói mấy thứ vụn vặt này để làm gì. Dần dần, hai người bắt đầu biểu hiện thái độ khó chịu.
"Ngươi bảo tối nay phải toàn lực tấn công núi Trấn Ma?" Na Tra cau mày, "Nhưng hôm nay là tiết trung nguyên, giữa đêm khuya âm thịnh dương suy đối với chúng ta không phải là điều tốt."
"Hơn nữa thời gian quá gấp, không kịp chỉnh binh." Trầm Hương phụ hoạ.
"Ta đã hỏi lão quân trận pháp để áp chế ma loại, chỉ có thực hiện vào thời điểm âm khí nặng nhất mới có tác dụng, nhất định phải là giờ Tý tối nay." Dương Tiễn giải thích.
"Từ khi nào mà lão quân không luyện đan, lại chuyển sang nghiên cứu trận pháp?" Na Tra vẫn hơi do dự, "Trước giờ chưa từng nghe nói trận pháp nào lợi hại có cách dùng như thế này cả."
Ngọc Đỉnh nãy giờ im lặng bỗng nhiên cười quái dị, liếc mắt sang Dương Tiễn, lời lẽ trào phúng: "Nhưng hắn thì lợi hại rồi, có trận pháp nào mà không làm được."
Câu này có chút kì lạ khó hiểu, Na Tra chớp chớp mắt, có cảm giác hình như không phải đang chèn ép mình. Nhưng nếu nói câu này nhắm vào Dương Tiễn thì thật vô lý.
"Sư phụ!" Dương Tiễn hô lớn, chỉ thấy Ngọc Đỉnh quay đầu đi không thèm để ý tới hắn, hắn đành phải tiếp tục bàn với Trầm Hương và Na Tra: "Chúng ta chỉ có cơ hội lần này, không còn thời gian để do dự."
Trầm Hương ngẫm nghĩ, thì thầm với Na Tra: "Đây là chuyện hệ trọng, hắn không dám giở trò đâu. Chi bằng tin hắn một lần, sớm xong việc thì chúng ta cũng sớm được về nhà."
Na Tra cân nhắc một lúc, cuối cùng cũng gật đầu.
Bàn đến nước này, đột nhiên Dương Tiễn thấy do dự, hắn nhìn chăm chăm vào Na Tra Trầm Hương một lúc lâu mới hạ quyết tâm ngỏ lời với Na Tra: "Lần này đi núi Trấn Ma, để tránh xảy ra biến cố, sư phụ sẽ đi cùng chúng ta. Tuy ngươi và ta bất hoà nhiều năm, nhưng chuyện đó không hề liên quan đến sư phụ. Chuyến này hung hiểm, dù sao người cũng là sư thúc của ngươi, nếu có bất trắc, xin ngươi hãy bảo vệ sư phụ ta."
Na Tra khó hiểu nhìn Dương Tiễn, cảm thấy hắn thật kì lạ. Hắn có bản lĩnh thông thiên, lại là người tự phụ cao ngạo, bản thân không tự bảo vệ sư phụ, còn đi nhờ mình làm gì. Nếu thật sự lo lắng thì cứ để Ngọc Đỉnh ở lại địa doanh, tự hắn nghĩ cách, có biến cố gì mà bản thân không thể ứng phó chứ?
"Cảm ơn ngươi." Không đợi Na Tra đáp lời, Ngọc Đỉnh đã lên tiếng trước với vẻ mặt nặng nề.
Dương Tiễn hơi nhíu mày, không để ý tới y mà chỉ nhìn Na Tra.
"Na Tra ta là người không phân đúng sai, không rõ ân oán vậy sao? Ngươi là ngươi, còn ông ấy là ông ấy. Nếu ông ấy đã là sư thúc của ta thì đương nhiên ta phải bảo vệ." Na Tra bị nhìn chằm chằm không được tự nhiên, bèn nhướng mày tỏ vẻ khó chịu.
"Cảm ơn."
Giọng điệu của hắn hết sức chân thành, không hiểu vì sao trái tim của Na Tra như ngưng lại, vội kéo Trầm Hương chạy ra ngoài như đang trốn tránh.
Hiện tại đã là giữa trưa, quân lệnh ban xuống, trên dưới rối ren.
Hơn vạn binh mã nhanh chóng tập kết, tiếng hô sấm dậy vang trời.
Dương Tiễn mặc giáp, đứng ở vị trí chủ soái, sắc mặt khó lường dõi theo hướng núi Trấn Ma.
Nhìn mãi đến trời tối, từng cây đuốc lần lượt được thắp sáng như sao trời sà xuống, nhanh chóng chiếu sáng không trung.
Rốt cuộc, một âm thanh mang pháp lực hồn hậu cũng vang vọng khắp khoảng không: "Xuất phát!"
Giờ Tý vừa đến, năm vạn Thiên binh hùng hậu dũng mạnh như nhược thuỷ hạ giới cuồn cuộn xông đến núi Trấn Ma.
Vốn dĩ Dương Tiễn không muốn để Dương Thiền đi cùng, nhưng với thái độ kiên quyết của nàng cùng Ngọc Đỉnh ở một bên châm ngòi thổi gió, Dương Tiễn đành phải bất đắc dĩ chấp nhận. Sau khi cẩn thận kiểm tra dầu thắp thì không nói gì thêm.
Ma loại cách đó không xa nhận ra sự đột kích của Thiên binh. Tiếng cười the thé cùng tiếng kêu thảm thiết trộn lẫn vào nhau, ma khí bao quanh như sóng gió lao nhanh đến.
Sát khí ngút trời, giờ phút này là ma hay là thần đều chỉ như người phàm chật vật sinh tồn, đỏ mắt, khóc kêu, điên cuồng, tìm kiếm khả năng sống sót trên từng kẽ hở. Máu đào văng tung toé lên không trung, ma loại tranh nhau cắn xé thân thể của đối phương. Tham lam và dục vọng ngông cuồng phát sinh tràn lan.
Thế nhưng, nơi này vẫn có thần!
Dương Tiễn cùng Na Tra Trầm Hương dẫn dắt năm ngàn tinh binh, đi tiên phong ở trước Thiên binh. Tựa rìu tựa kiếm, lần lượt ngăn chặn ma loại. Đại quân phía sau dưới sự che chở của Bảo Liên Đăng, đánh đâu thắng đó, thế như chẻ tre.
Mọi người càng chiến càng hăng, hy vọng chiến thắng lấp đầy đôi mắt của mỗi người, giúp bọn họ vượt qua đồng bạn ngã xuống, một lòng tiến về phía trước.
Song, khó khăn của những trận đánh trước lại một lần nữa tái hiện. Cách núi Trấn Ma càng gần, ma loại càng điên cuồng và mạnh mẽ.
Tốc độ tiến lên của Thiên binh chậm dần, từng Thiên binh một ngã xuống, bọn họ tuyệt vọng nhìn bầu trời không có lấy một tia sáng, rất nhanh thi thể đã bị ma loại nghiền nát.
"Cứ tiếp tục như vậy không phải là cách!" Na Tra dồn pháp lực vào giọng nói hô to với Dương Tiễn.
Dương Tiễn dường như không nghe thấy, Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao không mảy may ngừng lại, đao đi đến đâu ma loại bị quét sạch đến đó. Đây là một kẻ điên, ánh mắt không chút do dự, đạp lên máu của đồng bạn, bước từng bước kiên định.
Kẻ điên mười tuổi mất cha, nhìn thân muội bị lửa thiêu đốt mà không cứu.
Kẻ điên mười lăm tuổi tang mẹ, đuổi giết Kim Ô, nhấn chìm trời đất trong màu đen tăm tối.
Kẻ điên vứt bỏ thê tử, đuổi giết cháu trai, không chuyện ác nào không làm.
Giáp bạc nặng nề, hắn ác hơn cả yêu, cuồng hơn cả ma!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.