Chương 4: Đô lăng
Tiêu Tiêu
28/10/2016
Sáng sớm hôm sau trong ngôi nhà tranh trên 1 ngọn núi , 1 người bước đi ra khỏi cửa nhà. Mặt mũi người này bầm tím chân tay thì băng bó mấy chỗ. Người này không ai khác chính là Bích Phong , hắn đang đi khập khiễng. Chuyện là hôm qua sau khi rơi tự do xuống Bích Phong tưởng lần này chết chắc nhưng không ngờ hắn rơi ngay phải 1 cái cây to đùng. Va đập với cành cây mấy chục lần cuối cùng thì Bích Phong cũng tiếp đất bởi khuôn mặt của hắn.
Bích phong đứng soi mặt vào chậu nước vơi vẻ mặt khổ đau:
-Khuôn mặt điển trai này sao lại thành thế này rồi, hết sưng bên nọ lại tím chỗ kia.May là không có ai ở đây nhìn thấy không thì biết giấu mặt vào đâu bây giờ.
-Mặc dù đây không phải khuôn mặt trước đây của mình nhưng bây giờ cũng đã là khuôn mặt của mình rồi phải làm gì đó thôi. Phải giữa lại vẻ đẹp trai thì gái mới yêu.
-Ái… xót quá!!!
Bích Phong mang khuôn mặt đau khổ, buồn bã vào trong nhà. Hắn bước lên giường khoanh chân lại.
-Bây giờ tiếp tục tu luyện công pháp “trường sinh” của ta thôi mặc kệ nỗi đau. Đến đâu thì đến.
Bích Phong nhăm mắt lại bắt đầu vận chuyển công pháp. Sau khi luyện xong giai đoạn 1 của tầng 1 công pháp kinh mạch của bích Phong đã được lưu thông toàn bộ, kèm theo đó kinh mạch cũng đã được củng cố chắc chắn như đinh đóng cột.
-Mà giờ mình phải cảm nhận cái mô tê gì ý nhỉ ? Từ thời cha sinh mẹ đẻ đến bây giờ mình mới nghe đến 4 chữ linh khí trời đất lần đầu . Chỉ biết rằng trong không khí thì có ôxi , các bon, nitơ, ….
-Cái bộ công pháp này phá vỡ hết cả định luật II NIUTƠN và cả cấu tạo hoá học của không khí . không ngờ mình lại có phát hiện siêu nhiên như vậy. Giá mà mình còn ở Trái Đất thì giờ có phải trở thành nhà khoa học thiên tài rồi không. Hehehehehe…….
Bích Phong vừa tưởng tượng vừa cười cái miệng của hắn ngoác ra tới tậ mang tai:
-Hahahaha…. Ái ui…. cái mặt sưng vù của tôi vừa mới tự sướng 1 tí mà nó đã phản đối rồi.
-Bắt đầu tu cảm nhận thôi nào…..
*****
Ngày hôm sau.
-Ối giời ôi cái của nợ này sao ta không cảm nhận được cái gì hết trơn trọi vậy. Rõ ràng trong công pháp có ghi chỉ cần nửa ngày là có thể cảm nhận và hấp thụ linh khí trời Đất mà. Hay là do linh căn của mình cùi quá. Không thể cảm nhận được linh khí trời Đất.
-Có lẽ…. hay là do mình ngồi trong nhà nhỉ. thôi đúng cmnr ra ngoài thôi.
Bích Phong bật khỏi giường chạy ra ngoài.
Một lúc sau tại 1 đỉnh núi gần đó.
-Chỗ này chắc là được. Theo suy luận thiên tài của mình thì linh khí trên đỉnh núi chắc chắn phải nồng đậm hơn các chỗ khác. Nhưng mà giờ sắp tối rồi về luyện bộ võ công Vạn Kiếm Quy Củ ý lộn Quy Tiên đã.
Bích Phong từ khi học phi kiếm hắn đã chia ra thời gian biểu của bản thân. 1 ngày dành 5 canh giờ tu luyện 2 canh giờ là luyện võ công. Còn thời gian còn lại hắn chơi hoặc ngủ nghỉ.
Bích Phong dựa trên những chiêu thức và khẩu quyết hiện trong đầu mà vung kiếm theo.
-Hây… Ha… Hư…
-Chết này hết sót này, dốp bơ kiu , tríp bơ kiu,….
Hăn lấy mấy cây củi treo lên trên cây cho đung đưa qua lại làm vật thử nghiệm tốc độ chém và phản ứng của cơ thể như thế nào, có đủ nhanh chưa.
Sớm hôm sau khi mặt trời vừa xuất hiện thì đã có một bóng người bay trên 1 thanh phi kiếm lên trên đỉnh ngọn núi gần nhà bích Phong. Không ai khác đó chính là Bích phong, hắn ngồi khoan chân xuống chỗ bằng phẳng nhất. Trước khi ngồi hắn còn không quên giải 1 lớp chiếu , kê thêm 1 chiếc chăn ở dưới cho êm “khà khà thế này mới oách; chăn êm , cảnh đẹp hữu tình giá mà có gấu để ôm, cùng ngắm cảnh thì tốt quá.”
Bích Phong nhắm mắt lại hít 1 hơi thật sâu và bắt đầu crm nhận khí trời xung quanh để tình kiếm cái gọi là linh khí trời đất.
Một canh giờ trôi qua, một luồng không khí kì lạ di chuyển xung quanh phạm vi 10 mét của Bích Phong và dường như càng ngày càng thu hẹp hơn , nồng đậm hơn. Một canh giờ nữa trôi qua luồng không khí kì lạ xung quanh bích Phong đã thu hẹp lại chỉ còn khoảng 5 mét lúc này chúng đã di chuyển chậm hơn và dày đặc hơn.
Nửa canh giờ sau, bỗng bích Phong mở mắt ra, “phụt…. hự” miệng phun ra 1 ngụm máu.
-Không ngờ linh khí nơi này lại nồng đậm khiến cho mình không thể nào hấp thu hết được. Biết trước không hấp thu được thì mình đã không cố quá làm bây giờ thành quá cố rùi , may mà không sao chỉ bị nội thương 1 xíu.
Bich Phong vận khí ổn định lại kinh mạch trong cơ thể. Sau đó hắn dùng thần thức dò vào trong đan điền , lúc này trong đan điền của hắn xuất hiện những dòng khí đang di chuyển lộn xộn, dần dần những dòng khí đó di chuyển có quỹ đạo và hội tụ lại thành 1 chấm tròn màu trắng trong đang điền.
-Oa thật kì diệu vậy là bây giờ mình đã chính thức có nguyên khí rồi. Thật tuyệt vời ông mặt trời. Cảm giác trong người mới thật thoải mái làm sao.
Bích Phong sung sướng hét ầm lên:
Vậy là ta đã chính thức bước vào con đường tu tiên rồi. Ha…. Ha …. Ha …
*******
Tại thành Đại Lãn thuộc nước Bình Nguyên, đứng trước cổng thành bây giờ đang có 1 cụ già và 1 thiếu niên khoảng chừng 14 hoặc 15 tuổi, nhìn cách họ đi đứng cư sử thân thiết ra vẻ quan tâm của cụ già kia với thiếu niên thì dường như họ là quan hệ ông cháu hoặc họ hàng. Nhưng nếu Bích Phong ở đây thì hắn sẽ nhận ra ngay cụ già đó chính là lão Trương sư phụ của hắn, và có lẽ hắn sẽ tự hỏi rằng “lão già đang có âm mưu gì với thằng bé kia kia đây.”
-Đô Lăng chắc từ sáng tới giờ ngươi đi cùng ta cũng mệt rồi. Chúng ta kiếm chỗ nghỉ ngơi qua đêm đã, sáng mai khởi hành tiếp. Từ đây về Thiên Tinh còn khoảng mười ngàn dặm nữa chúng ta cứ đi thong thả.
-Dạ sư phụ!!!
Đô Lăng là đệ tử mà lão trương mới thu nhận cách đây nửa năm. Sau khi bỏ rơi Bích Phong trên núi lão Trương nuôi mộng tìm được 1 người có linh căn cực phẩm thu làm đồ đệ để lão truyền tất cả mọi thứ lại cho tên đồ đệ đó, chứ lão không hề trông chờ vào Bích Phong. Lão đi qua nhiều nước và hầu như đi đến đâu lão cũng “lục tung nhà khác tìm xác linh căn”. Và quả thật trời không phụ lòng người lão đã tìm thấy Đô Lăng 1 cậu bé mồ côi cha mẹ phải đi ăn xin kiếm sống qua ngày. Ban đầu lão mới thấy Đô Lăng lão đã muốn tránh xa tên ăn mày rách rưới, bẩn thỉu này . Nhưng rồi trong thâm tâm ông lại mách bảo rằng nên cưu mang đứa bé này, và thật trung hợp đứa trẻ này lại mang trong mình linh căn cực phẩm mà lão đã tìm kiếm suốt 3 tháng qua. Vậy là lão vui sướng vội hỏi “ngươi có muốn làm đồ đệ của ta không, ta có thể lo cho ngươi ăn, mặc đầy đủ thậm chí còn hơn thế nữa.” tuy câu hỏi hơi đường đột nhưng vì để được ăn no mặc ấm nên Đô Lăng đã chấp nhận.
-Lại đây Để ta kiểm tra tiến độ tu luyện của ngươi.
Trong 1 căn phòng nhỏ trên tầng 2 của 1 khách điếm , Đô Lăng đang đưa tay về phía lão Trương cho lão kiểm tra. Mắt lão Trương có vẻ suy tư 1 chút.
Một lúc sau.
-Xem ra ngươi chỉ cần nỗ lực 1 chút nữa là có thể công phá lên võ giả hậu kì rồi.
-Dạ sư phụ ta có điều không hiểu tại sao chúng ta không bay thẳng về nước Thiên Tinh luôn mà lại phải đi đường bộ cho tốn thời gian vậy ???
-Ngươi có điều không biết gần đây ta gặp lại những kẻ thù cũ. Những kẻ từng thoát chết từ tay ta, nay chúng đang ở gần đây vì vậy ta không giám manh động sợ lộ chúng sẽ tới giết chúng ta. Ta chết thì không sao nhưng liên luỵ tới ngươi thì không đáng chút nào.
-Sao người không đánh với bọn chúng, chẳng phải bọn chúng từng thua dưới tay người sao.???
-Đúng. Ngày trước là như vậy nhưng bây giờ tình thế thay đổi rồi, thứ nhất là ta đã già đi rồi không còn nhiều sức để đấu với chúng , thứ 2 là chúng quá đông 1 mình ta không thể địch lại.
-Ta hiểu rồi. vậy chúng ta cứ mãi đi đường cộ như này sao?
-Ngươi không cần lo lắng vì khi ta và ngươi ra khỏ địa phận của nước Đại Lãn thì có thể an tâm bay mà không hề lo lăng bị ai mai phục tập kích.
Đô Lăng vẫn lo lăng vì khi tới Thiên Tinh thì hắn không có ai chơi cùng hoặc trò truyện. Như nhìn ra sự lo lắng của Đô Lăng Lão trương nói tiếp:
-Ngươi yên tâm khi về Thiên Tinh ngươi không chỉ có 1 mình đâu mà ngươi còn có 1 vị sư huynh sẽ chơi đùa với ngươi.
-Thật vậy sao sư hụ vậy thì tốt quá rồi,… tốt quá rồi…. vậy là ta có 1 vị sư huynh rồi. vị sư huynh của ta tên là gì vậy?
-Hắn tên Bích Phong 1 kẻ được ta cứu về lúc còn đang hấp hối. hắn đang tu luyện trên 1 ngọn núi tên là Thổ Sơn, đợi chúng ta chở về. Ngươi đừng có mà xem trọng hắn quá vì hắn không xứng tầm với ngươi đâu.
*******
Trong 1 ngôi nhà Trên ngọn núi nào đó thuộc nước Thiên Tinh.
-Có ai đang nhắc đến mình hay sao mà cứ ngứa tai hoài vậy chúa.
Bích phong đứng soi mặt vào chậu nước vơi vẻ mặt khổ đau:
-Khuôn mặt điển trai này sao lại thành thế này rồi, hết sưng bên nọ lại tím chỗ kia.May là không có ai ở đây nhìn thấy không thì biết giấu mặt vào đâu bây giờ.
-Mặc dù đây không phải khuôn mặt trước đây của mình nhưng bây giờ cũng đã là khuôn mặt của mình rồi phải làm gì đó thôi. Phải giữa lại vẻ đẹp trai thì gái mới yêu.
-Ái… xót quá!!!
Bích Phong mang khuôn mặt đau khổ, buồn bã vào trong nhà. Hắn bước lên giường khoanh chân lại.
-Bây giờ tiếp tục tu luyện công pháp “trường sinh” của ta thôi mặc kệ nỗi đau. Đến đâu thì đến.
Bích Phong nhăm mắt lại bắt đầu vận chuyển công pháp. Sau khi luyện xong giai đoạn 1 của tầng 1 công pháp kinh mạch của bích Phong đã được lưu thông toàn bộ, kèm theo đó kinh mạch cũng đã được củng cố chắc chắn như đinh đóng cột.
-Mà giờ mình phải cảm nhận cái mô tê gì ý nhỉ ? Từ thời cha sinh mẹ đẻ đến bây giờ mình mới nghe đến 4 chữ linh khí trời đất lần đầu . Chỉ biết rằng trong không khí thì có ôxi , các bon, nitơ, ….
-Cái bộ công pháp này phá vỡ hết cả định luật II NIUTƠN và cả cấu tạo hoá học của không khí . không ngờ mình lại có phát hiện siêu nhiên như vậy. Giá mà mình còn ở Trái Đất thì giờ có phải trở thành nhà khoa học thiên tài rồi không. Hehehehehe…….
Bích Phong vừa tưởng tượng vừa cười cái miệng của hắn ngoác ra tới tậ mang tai:
-Hahahaha…. Ái ui…. cái mặt sưng vù của tôi vừa mới tự sướng 1 tí mà nó đã phản đối rồi.
-Bắt đầu tu cảm nhận thôi nào…..
*****
Ngày hôm sau.
-Ối giời ôi cái của nợ này sao ta không cảm nhận được cái gì hết trơn trọi vậy. Rõ ràng trong công pháp có ghi chỉ cần nửa ngày là có thể cảm nhận và hấp thụ linh khí trời Đất mà. Hay là do linh căn của mình cùi quá. Không thể cảm nhận được linh khí trời Đất.
-Có lẽ…. hay là do mình ngồi trong nhà nhỉ. thôi đúng cmnr ra ngoài thôi.
Bích Phong bật khỏi giường chạy ra ngoài.
Một lúc sau tại 1 đỉnh núi gần đó.
-Chỗ này chắc là được. Theo suy luận thiên tài của mình thì linh khí trên đỉnh núi chắc chắn phải nồng đậm hơn các chỗ khác. Nhưng mà giờ sắp tối rồi về luyện bộ võ công Vạn Kiếm Quy Củ ý lộn Quy Tiên đã.
Bích Phong từ khi học phi kiếm hắn đã chia ra thời gian biểu của bản thân. 1 ngày dành 5 canh giờ tu luyện 2 canh giờ là luyện võ công. Còn thời gian còn lại hắn chơi hoặc ngủ nghỉ.
Bích Phong dựa trên những chiêu thức và khẩu quyết hiện trong đầu mà vung kiếm theo.
-Hây… Ha… Hư…
-Chết này hết sót này, dốp bơ kiu , tríp bơ kiu,….
Hăn lấy mấy cây củi treo lên trên cây cho đung đưa qua lại làm vật thử nghiệm tốc độ chém và phản ứng của cơ thể như thế nào, có đủ nhanh chưa.
Sớm hôm sau khi mặt trời vừa xuất hiện thì đã có một bóng người bay trên 1 thanh phi kiếm lên trên đỉnh ngọn núi gần nhà bích Phong. Không ai khác đó chính là Bích phong, hắn ngồi khoan chân xuống chỗ bằng phẳng nhất. Trước khi ngồi hắn còn không quên giải 1 lớp chiếu , kê thêm 1 chiếc chăn ở dưới cho êm “khà khà thế này mới oách; chăn êm , cảnh đẹp hữu tình giá mà có gấu để ôm, cùng ngắm cảnh thì tốt quá.”
Bích Phong nhắm mắt lại hít 1 hơi thật sâu và bắt đầu crm nhận khí trời xung quanh để tình kiếm cái gọi là linh khí trời đất.
Một canh giờ trôi qua, một luồng không khí kì lạ di chuyển xung quanh phạm vi 10 mét của Bích Phong và dường như càng ngày càng thu hẹp hơn , nồng đậm hơn. Một canh giờ nữa trôi qua luồng không khí kì lạ xung quanh bích Phong đã thu hẹp lại chỉ còn khoảng 5 mét lúc này chúng đã di chuyển chậm hơn và dày đặc hơn.
Nửa canh giờ sau, bỗng bích Phong mở mắt ra, “phụt…. hự” miệng phun ra 1 ngụm máu.
-Không ngờ linh khí nơi này lại nồng đậm khiến cho mình không thể nào hấp thu hết được. Biết trước không hấp thu được thì mình đã không cố quá làm bây giờ thành quá cố rùi , may mà không sao chỉ bị nội thương 1 xíu.
Bich Phong vận khí ổn định lại kinh mạch trong cơ thể. Sau đó hắn dùng thần thức dò vào trong đan điền , lúc này trong đan điền của hắn xuất hiện những dòng khí đang di chuyển lộn xộn, dần dần những dòng khí đó di chuyển có quỹ đạo và hội tụ lại thành 1 chấm tròn màu trắng trong đang điền.
-Oa thật kì diệu vậy là bây giờ mình đã chính thức có nguyên khí rồi. Thật tuyệt vời ông mặt trời. Cảm giác trong người mới thật thoải mái làm sao.
Bích Phong sung sướng hét ầm lên:
Vậy là ta đã chính thức bước vào con đường tu tiên rồi. Ha…. Ha …. Ha …
*******
Tại thành Đại Lãn thuộc nước Bình Nguyên, đứng trước cổng thành bây giờ đang có 1 cụ già và 1 thiếu niên khoảng chừng 14 hoặc 15 tuổi, nhìn cách họ đi đứng cư sử thân thiết ra vẻ quan tâm của cụ già kia với thiếu niên thì dường như họ là quan hệ ông cháu hoặc họ hàng. Nhưng nếu Bích Phong ở đây thì hắn sẽ nhận ra ngay cụ già đó chính là lão Trương sư phụ của hắn, và có lẽ hắn sẽ tự hỏi rằng “lão già đang có âm mưu gì với thằng bé kia kia đây.”
-Đô Lăng chắc từ sáng tới giờ ngươi đi cùng ta cũng mệt rồi. Chúng ta kiếm chỗ nghỉ ngơi qua đêm đã, sáng mai khởi hành tiếp. Từ đây về Thiên Tinh còn khoảng mười ngàn dặm nữa chúng ta cứ đi thong thả.
-Dạ sư phụ!!!
Đô Lăng là đệ tử mà lão trương mới thu nhận cách đây nửa năm. Sau khi bỏ rơi Bích Phong trên núi lão Trương nuôi mộng tìm được 1 người có linh căn cực phẩm thu làm đồ đệ để lão truyền tất cả mọi thứ lại cho tên đồ đệ đó, chứ lão không hề trông chờ vào Bích Phong. Lão đi qua nhiều nước và hầu như đi đến đâu lão cũng “lục tung nhà khác tìm xác linh căn”. Và quả thật trời không phụ lòng người lão đã tìm thấy Đô Lăng 1 cậu bé mồ côi cha mẹ phải đi ăn xin kiếm sống qua ngày. Ban đầu lão mới thấy Đô Lăng lão đã muốn tránh xa tên ăn mày rách rưới, bẩn thỉu này . Nhưng rồi trong thâm tâm ông lại mách bảo rằng nên cưu mang đứa bé này, và thật trung hợp đứa trẻ này lại mang trong mình linh căn cực phẩm mà lão đã tìm kiếm suốt 3 tháng qua. Vậy là lão vui sướng vội hỏi “ngươi có muốn làm đồ đệ của ta không, ta có thể lo cho ngươi ăn, mặc đầy đủ thậm chí còn hơn thế nữa.” tuy câu hỏi hơi đường đột nhưng vì để được ăn no mặc ấm nên Đô Lăng đã chấp nhận.
-Lại đây Để ta kiểm tra tiến độ tu luyện của ngươi.
Trong 1 căn phòng nhỏ trên tầng 2 của 1 khách điếm , Đô Lăng đang đưa tay về phía lão Trương cho lão kiểm tra. Mắt lão Trương có vẻ suy tư 1 chút.
Một lúc sau.
-Xem ra ngươi chỉ cần nỗ lực 1 chút nữa là có thể công phá lên võ giả hậu kì rồi.
-Dạ sư phụ ta có điều không hiểu tại sao chúng ta không bay thẳng về nước Thiên Tinh luôn mà lại phải đi đường bộ cho tốn thời gian vậy ???
-Ngươi có điều không biết gần đây ta gặp lại những kẻ thù cũ. Những kẻ từng thoát chết từ tay ta, nay chúng đang ở gần đây vì vậy ta không giám manh động sợ lộ chúng sẽ tới giết chúng ta. Ta chết thì không sao nhưng liên luỵ tới ngươi thì không đáng chút nào.
-Sao người không đánh với bọn chúng, chẳng phải bọn chúng từng thua dưới tay người sao.???
-Đúng. Ngày trước là như vậy nhưng bây giờ tình thế thay đổi rồi, thứ nhất là ta đã già đi rồi không còn nhiều sức để đấu với chúng , thứ 2 là chúng quá đông 1 mình ta không thể địch lại.
-Ta hiểu rồi. vậy chúng ta cứ mãi đi đường cộ như này sao?
-Ngươi không cần lo lắng vì khi ta và ngươi ra khỏ địa phận của nước Đại Lãn thì có thể an tâm bay mà không hề lo lăng bị ai mai phục tập kích.
Đô Lăng vẫn lo lăng vì khi tới Thiên Tinh thì hắn không có ai chơi cùng hoặc trò truyện. Như nhìn ra sự lo lắng của Đô Lăng Lão trương nói tiếp:
-Ngươi yên tâm khi về Thiên Tinh ngươi không chỉ có 1 mình đâu mà ngươi còn có 1 vị sư huynh sẽ chơi đùa với ngươi.
-Thật vậy sao sư hụ vậy thì tốt quá rồi,… tốt quá rồi…. vậy là ta có 1 vị sư huynh rồi. vị sư huynh của ta tên là gì vậy?
-Hắn tên Bích Phong 1 kẻ được ta cứu về lúc còn đang hấp hối. hắn đang tu luyện trên 1 ngọn núi tên là Thổ Sơn, đợi chúng ta chở về. Ngươi đừng có mà xem trọng hắn quá vì hắn không xứng tầm với ngươi đâu.
*******
Trong 1 ngôi nhà Trên ngọn núi nào đó thuộc nước Thiên Tinh.
-Có ai đang nhắc đến mình hay sao mà cứ ngứa tai hoài vậy chúa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.