Chương 8: Được Cứu Sống
Tiêu Tiêu
01/11/2016
Trong một khu rừng gần Minh Châu kinh đô của Nước Thiên Tinh. Ở đó Có một đám người đang lẽo đẽo đi theo hai cô gái , trông vẻ mặt của một cô gái có vẻ rất bực bội còn cô gái kia thì lại hiện lên vẻ mặt bất đắc dĩ.
-Các ngươi đừng đi theo ta, còn đi theo ta là ta sẽ ra lệnh chém đầu tất cả.
Cô gái mặc bộ quần áo màu vàng lên tiếng.
Mấy tên theo sau vẫn không có vẻ gì là sợ hãi trước lời doạ của cô gái. Chúng liền đáp:
-Tam Công chúa người phải để chúng tôi đi cùng để nếu có gì nguy hiểm còn hộ giá kịp đây là lệnh của hoàng thượng cho dù người có muốn thế nào cũng không được….
-C ứ..u …. T..aa… c..ó.. a..i….k..h..ô...
Bên phía bụi cây bỗng vang lên tiếng kêu thất thanh của một ai đó khiến cho tất cả mọi người đều trở nên cảnh giác , tất cả mọi người đều rút kiếm ra khỏi vỏ đứng bao quanh bảo vệ lấy hai cô gái.
-Công chúa cẩn thận xung quanh đây có người, có thể là một cái bẫy.
Hai người trong số họ cầm thanh kiếm tiến về phía bụi cây phát ra tiếng kêu cứu đó. Hai người cẩn thận bước từng bước một, họ vừa đi vừa nói vọng lên về phía trước.
-Ai đó ? có phải ngươi bị thương?
-Đú..n..g…. v…ậ…… .
Tiếng nói đứt quãng yếu ớt lại vang lên lần nữa. lần này thì hai người tay cầm kiếm tiến sát tới rẽ cành cây sang một bên , họ nhìn thấy Một người đang nằm trong bụi cây với máu me đầy người xem ra người này bị thương rất nặng. một trong hai người cầm kiếm quay đầu nhìn về phía nhóm người kia và lên tiếng:
-Báo cáo tướng quân ở đây có một tên người đầy máu có vẻ như hắn sắp chết chúng ta có nên cứu hắn không.
Người cầm kiếm còn lại tiến đến ngồi bên cạnh người bị thương xem xét kĩ thương thế, hắn nhìn qua trên người bị thương này có mặc một chiếc áo giáp vô cùng lạ mắt , bên hông người này còn có một cái túi mà vừ nhìn là hắn nhận ra ngay đó là túi trữ vật của người tu tiên . Bởi cái túi này hắn trông giống với cái túi trữ vật của tướng quân của hắn thường đeo bên người mà vị tướng quân này của hắn lại là một người tu tiên vì vậy hắn đoán người này là tu tiên giả.
-Khoan… Bẩm tướng quân người này có chiếc túi giống túi trữ vật giống ngài có vẻ cũng là một người tu tiên.
-Cái gì…. Để ta kiểm chứng, các ngươi mau lui ra.
Người bị thương này không ai khác đó là bích Phong hắn đang bị trọng thương nặng trên người có nhiều vết máu đã khô , còn khuôn mặt tái nhợt không còn chút máu. Hắn đang cố gắng mở to mắt hết cỡ, cố gắng kêu cứu giúp bởi hắn sợ nếu nhắm mắt lại thì hắn sẽ không còn nhìn thấy thế giới này nữa- cái thế giới mà hắn mới chỉ mới bước tới một năm trước còn chưa kịp tìm hiểu gì về nó.
Vị tướng quân kia bước tới nhìn Bích Phong một lượt ánh mắt của hắn ta dừng trên chiếc áo linh khí phòng ngự của Bích Phong.
“linh khí phòng ngự ? thân phận người này không tầm thường mọt chút nào ta có nên cứu hắn không nhỉ? Nếu có thể biến hắn thành người của triều đình thì tốt quá, triều đình ta lại có thêm một người tu tiên tăng thêm thực lực của đất nước.”
Vị công chúa mặc áo màu vàng tiến đến Thấy vẻ suy tư, đắn đo của vị tướng quân kia nàng lên tiếng:
-Tướng quân hắn là ai vậy sao ngươi không cứu hắn , trông hắn có vẻ bị thương khá nặng mà.
-Công chúa người này là tu tiên giả chúng ta chưa biết địch hay bạn nếu cứu về lỡ hắn là gián điệp của một trong ba nước đang thù địch với ta thì sao?
-Mặc kệ cứu người là trên hết không thể thấy hắn chết mà không cứu.
-Công chúa khoan đã người không nên vì tình thương người mà soi sét không kĩ càng. Người không nhìn thấy bộ linh khí phòng ngự của hắn sao ? Thân phận hắn chắc chắn không hề tầm thường. Một linh khí phòng ngự vô cùng quý hiếm giá trị của nó lớn hơn rất nhiều lần so với linh khí tấn công, đến cả thần cũng chưa vậy mà tên này lại có .
-Ngươi Đang ghen tị với hắn hay đang chê phụ vương ta bạc đãi ngươi không cho ngươi nổi một kiện linh khí phòng ngự.
Nghe lời này của công chúa vị tướng quân vội qùy xuống.
-Thần nào dám, Thần có được như ngày hôm nay là nhờ sự nâng đỡ, giúp đỡ của hoàng thượng. Thần nào dám có đòi hỏi gì thêm.
-Tốt vậy thì tạm đưa hắn vào thành đi. Ta sẽ đi cùng các ngươi.
Trong căn phòng nhỏ của một khách điếm có hai cô gái đang ngồi đối diện một chiếc giường, trên giường là một người với những băng cuốn màu trắng chằng chịt quanh người chỉ trừ phần thân mặc áo giáp và phần đầu.
-Công chúa đã 5 ngày trôi qua rồi mà hắn vẫn chưa tỉnh liệu hắn có chết không.
-Linh Nhi ngươi không cần lo ta vừa xem qua thương thế của hắn rồi chắc chắc sẽ khỏi nhanh thôi . Mà đúng thật là một kì tích, lúc mới cứu về ta cứ nghĩ với vết thương khắp chân tay , lại thêm việc mất máu qúa nhiều hắn sẽ không qua khỏi ngay trong hôm đó. Nhưng không ngờ nghị lực sống của hắn lại lớn đến vậy có thể vươt qua khỏi ngày hôm đó đến tận bây giờ.
-Tên này đúng là tích đức mười đời mới được vị thần y tài giỏi như Công chúa cứu giúp. Sau khi hắn tỉnh chúng ta phải bắt hắn làm mọi việc để trả công lao mà người đã bỏ ra chăm sóc hắn.
-Ngươi nói Đúng chúng ta phải bắt hắn trả công cho ta. Đúng rồi nghe Tướng quân nói hắn là tu tiên giả vậy chúng ta phải bắt hắn đầu quân cho phụ vương, nghe nói phụ vương đang rất cần sự giúp đỡ của tu tiên giả để tham gia cuộc chiến chống lại liên minh ba nước Bình Nguyên , Minh Mạng, Phan Dương đang tấn công nước Thiên Tinh của chúng ta ở phía bắc, phía đông.
-Nhưng tiểu thư nếu như hắn không chịu chấp nhận thì sao chúng ta không thể làm gì hắn được.
-Ngươi quên ta là ai rồi sao ta cũng là một tu tiên giả cơ mà. Xét về tu vi ta còn cao hơn hắn một bậc hắn chỉ là võ giả trung kì, còn ta là võ giả hậu kì. Sợ gì không khống chế được hắn, ngươi thấy ta nói phải không. Hihihi . Nếu không được nữa thì ta sẽ dùng hạ sách gả ngươi cho hắn để ràng buộc hắn phải làm cho triều đình.
Cô gái Linh Nhi đỏ bừng mặt xấu hổ quay đi chỗ khác.
-Công chúa đừng đùa vậy chứ người ta còn chưa đồng ý mà.
-Hi Hi Hi ngươi không cần lo đâu với khuôn mặt xinh xắn đáng yêu của ngươi thì cũng đủ khiến cho hắn bị hớp hồn rồi.
Linh Nhi đỏ mặt quay về phia chàng trai nằm trên giường, nàng nhìn lên khuôn mặt người đang nằm trên giường . Một ý nghĩ chợt hiện trong đầu nàng
“trông hắn cũng được đấy chứ, nhưng không biết con người hắn như thế nào liệu có tốt không ?, nếu hắn là người tốt thì mình gả cho hắn cũng được.”…..……
******
Màn đêm buông xuống trong căn phong bây giở chỉ còn một mình Bích Phong nằm trên giường.
Trên người hắn một luồng khí kì lạ bỗng vận chuyển bao quanh lấy thân thể hắn. Mồ hôi trên người hắn chảy đầm đìa khuôn mặt của hắn nhăn lại tỏ ra đau đớn.
Sự việc kì lạ này đã sảy ra liên tục đã năm lần, đều vào đúng đêm khuya lúc mà mọi người đều đã đi ngủ không còn để ý tới trong căn phòng nhỏ này .
Luồng khí này sinh ra từ đan điền của Bích Phong nó di chuyển lan truyền khắp cơ thể những luồng khí đó di chuyển đến đau nó liền hoà nhập củng cố chữa trị những chỗ bị thương đến đấy.
Dòng khí sinh ra do tác dụng bị động của bản công pháp mà Bích Phong tu luyện. Bản công pháp ngoài tác dụng thanh trừ cơ thể, củng cố tu vi, nó còn có khả năng phục hồi thương thế của cơ thể. Mặc dù phục hồi khá chậm chậm nhưng nó lại có thêm cả tác dụng củng cố tu vi, bởi các luồng khí trong đan điền của hắn sẽ hấp thu thương thế chuyển chúng lại thành nguyên khí cho cơ thể chứa năng hồi phục bị động của bộ công pháp này hoei bất tiện bởi vì chỉ khi vào ban đêm nó mới bắt đầu hoạt động. Lúc đầu Bích Phong khi đọc qua về khả năng này của bộ công pháp nhưng hắn chưa tin vì
“làm gì có truyện vừa chữa thương lại vừa tăng tu vi cho công pháp chém gió vãi.”
Nhưng không ngờ lần này nhờ vao bộ công pháp đó mà hắn đã được cứu một mạng. Mặc dù vậy nếu không có sự cứu giúp của vị công chúa kia đưa hắn về cho hắn uống mấy viên Hoàn Hồn Đan thì có lẽ hắn đã chết trước khi bộ công pháp này hoạt động.
*******
Sáng hôm sau.
-Ư …. Ư …. Ta đang ở đâu thế này.
Bích Phong mở mắt tỉnh dậy, Mắt của hắn nheo lại vì ánh mặt trời của buổi sớm chiếu vào đôi mắt .
Bích Phong nhìn xung quanh căn phòng nơi hắn đang nằm. Đây là một căn phòng khá sạch sẽ ngay cạnh đầu giường của hắn là một bàn trang điểm, đối diện chiếc giường nơi hắn nằm là một chiếc bàn tròn dung để uống trà tiếp khách.
….két..ét…
Bích Phong nhìn ra ngoài cửa thì đúng lúc thấy một cô gái đang mở của bước vào. Trông cô gái đó khá xinh xắn , cô có mái tóc màu đen búi gọn sau đầu trông giống như kiểu buộc tóc thời cổ của các cô gái trong hậu cung ở mấy bộ phim cổ trang Trung Quốc mà Bích Phong từng xem khi ở địa cầu. Khuôn mặt xinh xắn trông rất đáng yêu với đôi môi nhỏ đang mấp máy, đôi mắt long lanh. Dáng người của cô gái thanh mảnh tất cả đều toát lên sự nhanh nhẹn hoạt bát.
-Ngươi tỉnh rồi sao ?
Bích Phong nhìn chằm chằm cô gái khiến cho cô gái đỏ mặt quay mặt bỏ chạy ra ngoài cửa.
- Đợi ta một chút ta đi báo cho mọi người, ngươi không được đi đâu đấy nằm yên đó.
-Các ngươi đừng đi theo ta, còn đi theo ta là ta sẽ ra lệnh chém đầu tất cả.
Cô gái mặc bộ quần áo màu vàng lên tiếng.
Mấy tên theo sau vẫn không có vẻ gì là sợ hãi trước lời doạ của cô gái. Chúng liền đáp:
-Tam Công chúa người phải để chúng tôi đi cùng để nếu có gì nguy hiểm còn hộ giá kịp đây là lệnh của hoàng thượng cho dù người có muốn thế nào cũng không được….
-C ứ..u …. T..aa… c..ó.. a..i….k..h..ô...
Bên phía bụi cây bỗng vang lên tiếng kêu thất thanh của một ai đó khiến cho tất cả mọi người đều trở nên cảnh giác , tất cả mọi người đều rút kiếm ra khỏi vỏ đứng bao quanh bảo vệ lấy hai cô gái.
-Công chúa cẩn thận xung quanh đây có người, có thể là một cái bẫy.
Hai người trong số họ cầm thanh kiếm tiến về phía bụi cây phát ra tiếng kêu cứu đó. Hai người cẩn thận bước từng bước một, họ vừa đi vừa nói vọng lên về phía trước.
-Ai đó ? có phải ngươi bị thương?
-Đú..n..g…. v…ậ…… .
Tiếng nói đứt quãng yếu ớt lại vang lên lần nữa. lần này thì hai người tay cầm kiếm tiến sát tới rẽ cành cây sang một bên , họ nhìn thấy Một người đang nằm trong bụi cây với máu me đầy người xem ra người này bị thương rất nặng. một trong hai người cầm kiếm quay đầu nhìn về phía nhóm người kia và lên tiếng:
-Báo cáo tướng quân ở đây có một tên người đầy máu có vẻ như hắn sắp chết chúng ta có nên cứu hắn không.
Người cầm kiếm còn lại tiến đến ngồi bên cạnh người bị thương xem xét kĩ thương thế, hắn nhìn qua trên người bị thương này có mặc một chiếc áo giáp vô cùng lạ mắt , bên hông người này còn có một cái túi mà vừ nhìn là hắn nhận ra ngay đó là túi trữ vật của người tu tiên . Bởi cái túi này hắn trông giống với cái túi trữ vật của tướng quân của hắn thường đeo bên người mà vị tướng quân này của hắn lại là một người tu tiên vì vậy hắn đoán người này là tu tiên giả.
-Khoan… Bẩm tướng quân người này có chiếc túi giống túi trữ vật giống ngài có vẻ cũng là một người tu tiên.
-Cái gì…. Để ta kiểm chứng, các ngươi mau lui ra.
Người bị thương này không ai khác đó là bích Phong hắn đang bị trọng thương nặng trên người có nhiều vết máu đã khô , còn khuôn mặt tái nhợt không còn chút máu. Hắn đang cố gắng mở to mắt hết cỡ, cố gắng kêu cứu giúp bởi hắn sợ nếu nhắm mắt lại thì hắn sẽ không còn nhìn thấy thế giới này nữa- cái thế giới mà hắn mới chỉ mới bước tới một năm trước còn chưa kịp tìm hiểu gì về nó.
Vị tướng quân kia bước tới nhìn Bích Phong một lượt ánh mắt của hắn ta dừng trên chiếc áo linh khí phòng ngự của Bích Phong.
“linh khí phòng ngự ? thân phận người này không tầm thường mọt chút nào ta có nên cứu hắn không nhỉ? Nếu có thể biến hắn thành người của triều đình thì tốt quá, triều đình ta lại có thêm một người tu tiên tăng thêm thực lực của đất nước.”
Vị công chúa mặc áo màu vàng tiến đến Thấy vẻ suy tư, đắn đo của vị tướng quân kia nàng lên tiếng:
-Tướng quân hắn là ai vậy sao ngươi không cứu hắn , trông hắn có vẻ bị thương khá nặng mà.
-Công chúa người này là tu tiên giả chúng ta chưa biết địch hay bạn nếu cứu về lỡ hắn là gián điệp của một trong ba nước đang thù địch với ta thì sao?
-Mặc kệ cứu người là trên hết không thể thấy hắn chết mà không cứu.
-Công chúa khoan đã người không nên vì tình thương người mà soi sét không kĩ càng. Người không nhìn thấy bộ linh khí phòng ngự của hắn sao ? Thân phận hắn chắc chắn không hề tầm thường. Một linh khí phòng ngự vô cùng quý hiếm giá trị của nó lớn hơn rất nhiều lần so với linh khí tấn công, đến cả thần cũng chưa vậy mà tên này lại có .
-Ngươi Đang ghen tị với hắn hay đang chê phụ vương ta bạc đãi ngươi không cho ngươi nổi một kiện linh khí phòng ngự.
Nghe lời này của công chúa vị tướng quân vội qùy xuống.
-Thần nào dám, Thần có được như ngày hôm nay là nhờ sự nâng đỡ, giúp đỡ của hoàng thượng. Thần nào dám có đòi hỏi gì thêm.
-Tốt vậy thì tạm đưa hắn vào thành đi. Ta sẽ đi cùng các ngươi.
Trong căn phòng nhỏ của một khách điếm có hai cô gái đang ngồi đối diện một chiếc giường, trên giường là một người với những băng cuốn màu trắng chằng chịt quanh người chỉ trừ phần thân mặc áo giáp và phần đầu.
-Công chúa đã 5 ngày trôi qua rồi mà hắn vẫn chưa tỉnh liệu hắn có chết không.
-Linh Nhi ngươi không cần lo ta vừa xem qua thương thế của hắn rồi chắc chắc sẽ khỏi nhanh thôi . Mà đúng thật là một kì tích, lúc mới cứu về ta cứ nghĩ với vết thương khắp chân tay , lại thêm việc mất máu qúa nhiều hắn sẽ không qua khỏi ngay trong hôm đó. Nhưng không ngờ nghị lực sống của hắn lại lớn đến vậy có thể vươt qua khỏi ngày hôm đó đến tận bây giờ.
-Tên này đúng là tích đức mười đời mới được vị thần y tài giỏi như Công chúa cứu giúp. Sau khi hắn tỉnh chúng ta phải bắt hắn làm mọi việc để trả công lao mà người đã bỏ ra chăm sóc hắn.
-Ngươi nói Đúng chúng ta phải bắt hắn trả công cho ta. Đúng rồi nghe Tướng quân nói hắn là tu tiên giả vậy chúng ta phải bắt hắn đầu quân cho phụ vương, nghe nói phụ vương đang rất cần sự giúp đỡ của tu tiên giả để tham gia cuộc chiến chống lại liên minh ba nước Bình Nguyên , Minh Mạng, Phan Dương đang tấn công nước Thiên Tinh của chúng ta ở phía bắc, phía đông.
-Nhưng tiểu thư nếu như hắn không chịu chấp nhận thì sao chúng ta không thể làm gì hắn được.
-Ngươi quên ta là ai rồi sao ta cũng là một tu tiên giả cơ mà. Xét về tu vi ta còn cao hơn hắn một bậc hắn chỉ là võ giả trung kì, còn ta là võ giả hậu kì. Sợ gì không khống chế được hắn, ngươi thấy ta nói phải không. Hihihi . Nếu không được nữa thì ta sẽ dùng hạ sách gả ngươi cho hắn để ràng buộc hắn phải làm cho triều đình.
Cô gái Linh Nhi đỏ bừng mặt xấu hổ quay đi chỗ khác.
-Công chúa đừng đùa vậy chứ người ta còn chưa đồng ý mà.
-Hi Hi Hi ngươi không cần lo đâu với khuôn mặt xinh xắn đáng yêu của ngươi thì cũng đủ khiến cho hắn bị hớp hồn rồi.
Linh Nhi đỏ mặt quay về phia chàng trai nằm trên giường, nàng nhìn lên khuôn mặt người đang nằm trên giường . Một ý nghĩ chợt hiện trong đầu nàng
“trông hắn cũng được đấy chứ, nhưng không biết con người hắn như thế nào liệu có tốt không ?, nếu hắn là người tốt thì mình gả cho hắn cũng được.”…..……
******
Màn đêm buông xuống trong căn phong bây giở chỉ còn một mình Bích Phong nằm trên giường.
Trên người hắn một luồng khí kì lạ bỗng vận chuyển bao quanh lấy thân thể hắn. Mồ hôi trên người hắn chảy đầm đìa khuôn mặt của hắn nhăn lại tỏ ra đau đớn.
Sự việc kì lạ này đã sảy ra liên tục đã năm lần, đều vào đúng đêm khuya lúc mà mọi người đều đã đi ngủ không còn để ý tới trong căn phòng nhỏ này .
Luồng khí này sinh ra từ đan điền của Bích Phong nó di chuyển lan truyền khắp cơ thể những luồng khí đó di chuyển đến đau nó liền hoà nhập củng cố chữa trị những chỗ bị thương đến đấy.
Dòng khí sinh ra do tác dụng bị động của bản công pháp mà Bích Phong tu luyện. Bản công pháp ngoài tác dụng thanh trừ cơ thể, củng cố tu vi, nó còn có khả năng phục hồi thương thế của cơ thể. Mặc dù phục hồi khá chậm chậm nhưng nó lại có thêm cả tác dụng củng cố tu vi, bởi các luồng khí trong đan điền của hắn sẽ hấp thu thương thế chuyển chúng lại thành nguyên khí cho cơ thể chứa năng hồi phục bị động của bộ công pháp này hoei bất tiện bởi vì chỉ khi vào ban đêm nó mới bắt đầu hoạt động. Lúc đầu Bích Phong khi đọc qua về khả năng này của bộ công pháp nhưng hắn chưa tin vì
“làm gì có truyện vừa chữa thương lại vừa tăng tu vi cho công pháp chém gió vãi.”
Nhưng không ngờ lần này nhờ vao bộ công pháp đó mà hắn đã được cứu một mạng. Mặc dù vậy nếu không có sự cứu giúp của vị công chúa kia đưa hắn về cho hắn uống mấy viên Hoàn Hồn Đan thì có lẽ hắn đã chết trước khi bộ công pháp này hoạt động.
*******
Sáng hôm sau.
-Ư …. Ư …. Ta đang ở đâu thế này.
Bích Phong mở mắt tỉnh dậy, Mắt của hắn nheo lại vì ánh mặt trời của buổi sớm chiếu vào đôi mắt .
Bích Phong nhìn xung quanh căn phòng nơi hắn đang nằm. Đây là một căn phòng khá sạch sẽ ngay cạnh đầu giường của hắn là một bàn trang điểm, đối diện chiếc giường nơi hắn nằm là một chiếc bàn tròn dung để uống trà tiếp khách.
….két..ét…
Bích Phong nhìn ra ngoài cửa thì đúng lúc thấy một cô gái đang mở của bước vào. Trông cô gái đó khá xinh xắn , cô có mái tóc màu đen búi gọn sau đầu trông giống như kiểu buộc tóc thời cổ của các cô gái trong hậu cung ở mấy bộ phim cổ trang Trung Quốc mà Bích Phong từng xem khi ở địa cầu. Khuôn mặt xinh xắn trông rất đáng yêu với đôi môi nhỏ đang mấp máy, đôi mắt long lanh. Dáng người của cô gái thanh mảnh tất cả đều toát lên sự nhanh nhẹn hoạt bát.
-Ngươi tỉnh rồi sao ?
Bích Phong nhìn chằm chằm cô gái khiến cho cô gái đỏ mặt quay mặt bỏ chạy ra ngoài cửa.
- Đợi ta một chút ta đi báo cho mọi người, ngươi không được đi đâu đấy nằm yên đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.