Chương 2: Kỳ Hạn 1 Năm
Tiêu Tiêu
24/10/2016
Hoàng hôn đang dần buông xuống ở phía chân trời xa xa. Những áng mây trôi bồng bềnh vô định, những đàn chim bay về tổ. Cảnh rừng núi khi hoàng hôn thật đẹp thật nên thơ, nếu các vị thi nhân ở đây lúc này thì họ sẽ nổi lên hứng làm 1 bài thơ về cảnh thiên nhiên thơ mộng này ngay.
Nhưng tại gần đó lại có 1 người không hề có cảm xúc , sự rung động nào trước cảnh thiên nhiên đẹp trữ tình mà hắn chỉ kêu gào, hét ầm ĩ lên.
- Sư phụ con biết sai rồi. lần sau con sẽ không dám lơ là mất tập trung trong khi sư phụ giảng nữa…….
Thì ra đó là Bích Phong, hắn đang bị treo ngược trên cành cây mà dưới chỗ hắn bị treo đó là 1 cái hố sâu trong đó là cả 1 bầy rắn nhỏ đang bò nhung nhúc .
Khè… khè…
-Hu hu . sư phụ con biết sai rồi người mau thả con xuống đi.
-Điếc tai quá, ngươi có im ngay đi không .!!!Thôi Được ta sẽ thả ngươi xuống, biết lỗi thế là tốt .
“cuối cùng thì khổ nhục kế của ta cũng thành công , lão già này khó tính thật làm ta phải cầu xin cả canh giờ Mới chịu tha.”
Lão Trương đứng dậy cầm thanh kiếm tiếm gần tới gốc cây nơi mà bích phong bị treo ngược.
-Phập.
- Sư phụ người làm gì vậy, sao lại cắt dây . A… A… A…
-Rầm.
- Cứu tôi với… help me… lũ rắn khốn khiếp bỏ cái mông mịn màng của ta ra ai cho phép các ngươi cắn vào chỗ đó. ối ái, ai cho phép ngươi chui tọt vào trong cái quần…, xin ngươi đừng làm hại cái của quý của ta. Ta còn chưa biết vị của phụ nữ là như nào đâu. Không!!! a...a…a…a…a…
“lão già kia ta thề sẽ khiến ngươi phải đau khổ hơn ta gấp nhiều lần.”
Bích Phong ngất đi trong bầy rắn với 1 ánh mắt tuyệt vọng cùng tư thế thò tay vào trong quần “bảo vệ của quý”. Gần đó là ánh mắt nghiêm nghị không hề mảy may thương tiếc của lão Trương .
******
Sáng hôm sau, Bích Phong mở mắt vội vùng dậy. hắn sờ soạng khắp người mình , đứng dậy cởi quần áo ra và kiểm tra cơ thể xem thương thế của minh thế nào và cái “của quý” của hắn ra sao.
-Quái lạ hôm qua rõ ràng bị cắn khắp người vậy mà hôm nay tìm mãi không thấy vết rắn cắn nào . Chắc chắn lão đó giở trò gì với mình rồi.
-Tỉnh rồi sao? Hôm nay ngươi thấy trong người thế nào có thấy khác biệt gì lớn không?
-Nhờ đại ân của người mà hôm qua ta xuýt chết bởi bầy rắn ạ.
Thấy vẻ mặt đầy hậm hực của Bích Phong lão Trương bình tĩnh nói.
-Ngươi bị cắn bởi bầy rắn mà không chết biết tại sao không?
-Chẳng phải là người vì thương hoa tiếc ngọc, không nỡ lòng lãng phí 1 nhân tài như ta nên mới cứu ta về sao?
-Ngươi lầm rồi ta không hề xuống cứu ngươi. Những con rắn đó cắn ngươi cũng không gây nguy hiểm gì. Chúng là rắn Kinh Mạch có tác dụng đả thông kinh mạch và nọc độc của chúng còn có tác dụng tăng cường nguyên khí cho cơ thể, phù hợp với những người mới bước vào con đường tu tiên giống như ngươi. Ngoài ra mật rắn còn có thể chế tạo linh đan bán lấy tiền . Nhưng loài rắn Kinh Mạch rất khó tìm kiếm trên cả nước Thiên Tinh nhỏ bé này chỉ còn nơi đây là còn tồn tại vài chục con. Bao nhiêu người muốn bắt nó mà không được , ngươi có biết ta phải vất vả như nào mới tìm được hơn 10 con rắn đó không. Vậy mà ngươi nỡ lòng nào lăn lộn đè nát bét mấy con rắn. Làm cho mật rắn vì thế mà cũng bị hỏng không thể bào chế thuốc được nữa.
-Ơ cái đó. Dạ đó là do sư phụ, ngươi tự nhiên thả ta rơi xuống hố đó ý chứ. Có phải ta tự nhảy xuống đâu.
-Ngươi …
“cái lão già kẹt xỉn này có vài con rắn mà làm choè ra vẻ thú quý hiếm được đưa vào sách đỏ.”
-Lỡ rồi thì thôi. Tạm tha cho ngươi về sau sẽ bắt ngươi lao động khổ hơn để bù vào chỗ tiền đã mất.
-Hôm nay ta sẽ giảng lại cho ngươi về mọi thứ . Những điều mà ngươi nên biết và phải biết, nó sẽ giúp ích cho ngươi trên con đường sau này.
Lão Trương ngồi xuống ghế ra hiệu cho Bích Phong ngồi xuống .
Bích Phong ngồi xuống ghế đối diện chống tay lên trên mặt bàn chuẩn bị tinh thần tập trung cao độ nghe giảng.
(Nói qua 1 chút về nguyên nhân Bích Phong bị xuyên không đến đây nhỉ.). Bích Phong đang học lớp 12 học lực cũng kha khá. Lúc đó nhà hắn giàu bố làm phó giám đốc, mẹ làm trưởng phong kinh doanh của tập đoàn điện tử- điện lạnh. Nhưng rồi 1 tai nạn đã cướp đi tính mạng của họ khiến hắn bơ vơ không biết nương tựa vào ai, không có 1 ai giúp hắn kể cả cô chú họ hàng bọn họ chỉ quan tâm đến số tiền tiết kiệm của bố mẹ hắn. Bích Phong cảm thấy chán ghét những con người giả tạo đó vô cùng. Và rồi vào buổi cuối tuần khi đang đi trên đường thì Bích Phong nhìn thấy 1 cô gái đang bị lũ xã hội đen vây quanh cưỡng bức. Hắn chạy tới ngăn chặn bọn chúng nhưng chưa kịp làm gì thì đã bị đánh túi bụi và thành quả là bây giờ thế này đây.
Lão Trương giảng 1 thôi 1 hồi đến tận giữa trưa khi mà mặt trời đã lên cao trên đỉnh đầu. Lão đứng dậy giơ tay chỉ ra ngoài cửa thì 1 thanh kiếm bỗng phi qua cách cửa bay vào tay của lã Trương.
-Đây là 1 thanh linh khí hạ phẩm ngươi dùng tạm . khi nào tu luyện tốt ta sẽ tặng ngươi đồ tốt hơn.
-Đa tạ sư phụ…
“thật không ngờ lão ta cho minh luôn 1 cái linh khí. Có khi lão không phải là người keo kiệt như mình nghĩ ?.”
Sau khi được lão Trương “khai sáng” cuối cùng Bích Phong cũng biết sơ sơ về thế giới tu tiên này. Về các cấp bậc trong tu tiên đó là võ giả, tôn giả,địa tôn, tiền tiên, ngộ tiên, thiên tiên, độ kiếp, mỗi cấp bậc chia ra làm 4 giai đoạn đó là tiền, trung ,hậu, đại viên mãn. Còn sau độ kiếp có còn cấp bậc tu tiên không thì ngay cả sư phụ của hắn cũng không biết. Có người nói rằng độ kiếp xong họ sẽ thành tiên và trở nên trường sinh bất lão, nhưng lại có người cho rằng không chỉ dừng lại ở mức đọ thành tiên mà còn nhiều cấp bậc tu tiên nữa mà họ không biết đến.
Về vũ khí của người tu tiên thì gồm có các loại như: pháp khí, linh khí, pháp bảo, thần vật. pháp khí và linh khí chia làm hạ phẩm, trung phẩm và cực phẩm. Pháp khí chia làm pháp khí sơ cấp, riêng pháp khí trung cấp và pháp khí cao cấp chia làm 3 nấc tầng 1, tầng 2 ,tầng 3 . Còn Thần vật thì không có phân cấp bậc. giống như cấp bậc tu tiên mọi người đều không thể biết chắc còn loại vũ khí nào không.
-Ngươi cầm lấy 2 bộ công pháp và túi trữ vật này này tu luyện, có chỗ nào không hiểu cứ hỏi ta. Giờ thì ta đi nghỉ ngơi đây. Luyện tập chăm chỉ mau chóng mạnh mẽ lên đừng phụ lòng kì vọng của ta.
Nói xong lão Trương bước ra ngoài cửa.
-Khoan đã sư phụ thứ tội cho ta ngu nguội. Cái túi trữ vật này sử dụng kiểu gì vậy. ( anh chàng của chúng ta gà mờ quá. @.@)
-Cái gì ngươi không biết sao??? HỰ… sao ta lại có 1 đứa đồ đệ ngu ngốc thế không biết.
-…..!!!
-Dùng thần thức mà cảm nhận.
-ồ được rồi! . Tạ ơn sự phụ đã chỉ dạy .
- Hừ… Tu luyện cho tốt, ta đi 1 năm sau ta sẽ quay lại xem tiến bộ của ngươi như thế nào. Nếu ngươi không đạt tới võ giả trung kì thì . hừ . hừ… ta không chắc sẽ để ngươi sống rời khỏi nơi này đâu. Mà ngươi cũng đừng tìm cách chạy trốn vì dù ngươi chạy tới chân trời góc bể ta cũng tìm ra.
Ánh mắt của lão tràn đầy sát khí nhìn Bích Phong làm anh chàng tí thì vãi cả ra quần. Vừa dứt câu lão đã hoá thành 1 vệt sáng biến mất trước mắt Bích Phong.
-Phù hết hồn lão già này tính cách thay đổi liên tục.
-Ha ha ha.. cuối cùng ta cũng được tự do không bị lão già bắt ép làm mọi việc nữa rồi.
Phía xa lão trương đang bay bỗng “hắt xì…” cái tên thất đức nào lại đang nói xấu ta . Nếu để ta biết được thì đừng có trách ta không hạ thủ lưu tình.
Bích Phong quay vào trong nhà, ngồi lên giường dùng thần thức dò vào trong túi trữ vật. Trong túi trữ vật là 1 không gian rộng bằng khỏang 1 góc nhà. Trong đó có khoảng 300 viên Tinh Đan và 100 viên Nguyên Thần Đan đan, 100 khối linh thạch và khoảng 3000 kim tệ. Bích Phong nhìn đém sơ qua 1 lượt mà mắt hắn sáng rực lên giống như những tên ăn xin sắp chết đói mà lại nhìn thấy miếng bánh bao bẩn rơi ngoài đường.
-Ô mai gót!!!!!!!! . thật không ngờ lão ấy còn phóng khoáng cho mình nhiều nhiều tiền và đan dược như vậy. Nếu Theo như lời của lão nói với mình khi lão giảng thì tính ra những thứ này đủ cho 1 người phàm sống đến hết cả cuộc đời mà không phải lo nghĩ gì luôn .
Chợt nhớ đến lời lão dặn Bích Phong sợ hãi vội dừng việc ăn mừng. hắn không quên lời lão Trương dặn nếu hắn không đạt được mức võ đồ trung kì thì hắn khó bảo toàn tính mạng với lão. Bích Phong khoanh chân lại, lấy trong 2 cái ngọc giản trên bàn cầm lên xem. Đó là 2 miếng ngọc giản màu xanh xung quanh toả ra ánh sáng.
-Vạn Kiếm Quy Tiên? Giống giống với cái tên của bộ võ công gì trong phim kiếm hiệp mình đã xem ý nhỉ. Thanh Cốt Thể??? Chắc là tôi luyện thân thể đây mà.
Bích Phong đặt thanh ngọc giản có khắc chữ Thanh Cốt Thể lên trán lần lượt những câu chữ, cách tu luyện của toàn bộ bộ công pháp được dung nhập vào đầu hắn .
Nửa ngày sau ….
-Oa không ngở chả tốn tí công sức học thuộc nào mà mình vẫn nhớ như in. Không ngờ cái thế giới này lại nhiều cái thú vị thật.
Sau khi kiểm tra lại 1 lần nữa thấy bản thân đã thuộc lòng hoàn toàn bộ công pháp Bích Phong mới yên tâm. Đi kiếm đồ ăn , ăn uống no say hắn đánh 1 giấc đến tận tối.
Nhưng tại gần đó lại có 1 người không hề có cảm xúc , sự rung động nào trước cảnh thiên nhiên đẹp trữ tình mà hắn chỉ kêu gào, hét ầm ĩ lên.
- Sư phụ con biết sai rồi. lần sau con sẽ không dám lơ là mất tập trung trong khi sư phụ giảng nữa…….
Thì ra đó là Bích Phong, hắn đang bị treo ngược trên cành cây mà dưới chỗ hắn bị treo đó là 1 cái hố sâu trong đó là cả 1 bầy rắn nhỏ đang bò nhung nhúc .
Khè… khè…
-Hu hu . sư phụ con biết sai rồi người mau thả con xuống đi.
-Điếc tai quá, ngươi có im ngay đi không .!!!Thôi Được ta sẽ thả ngươi xuống, biết lỗi thế là tốt .
“cuối cùng thì khổ nhục kế của ta cũng thành công , lão già này khó tính thật làm ta phải cầu xin cả canh giờ Mới chịu tha.”
Lão Trương đứng dậy cầm thanh kiếm tiếm gần tới gốc cây nơi mà bích phong bị treo ngược.
-Phập.
- Sư phụ người làm gì vậy, sao lại cắt dây . A… A… A…
-Rầm.
- Cứu tôi với… help me… lũ rắn khốn khiếp bỏ cái mông mịn màng của ta ra ai cho phép các ngươi cắn vào chỗ đó. ối ái, ai cho phép ngươi chui tọt vào trong cái quần…, xin ngươi đừng làm hại cái của quý của ta. Ta còn chưa biết vị của phụ nữ là như nào đâu. Không!!! a...a…a…a…a…
“lão già kia ta thề sẽ khiến ngươi phải đau khổ hơn ta gấp nhiều lần.”
Bích Phong ngất đi trong bầy rắn với 1 ánh mắt tuyệt vọng cùng tư thế thò tay vào trong quần “bảo vệ của quý”. Gần đó là ánh mắt nghiêm nghị không hề mảy may thương tiếc của lão Trương .
******
Sáng hôm sau, Bích Phong mở mắt vội vùng dậy. hắn sờ soạng khắp người mình , đứng dậy cởi quần áo ra và kiểm tra cơ thể xem thương thế của minh thế nào và cái “của quý” của hắn ra sao.
-Quái lạ hôm qua rõ ràng bị cắn khắp người vậy mà hôm nay tìm mãi không thấy vết rắn cắn nào . Chắc chắn lão đó giở trò gì với mình rồi.
-Tỉnh rồi sao? Hôm nay ngươi thấy trong người thế nào có thấy khác biệt gì lớn không?
-Nhờ đại ân của người mà hôm qua ta xuýt chết bởi bầy rắn ạ.
Thấy vẻ mặt đầy hậm hực của Bích Phong lão Trương bình tĩnh nói.
-Ngươi bị cắn bởi bầy rắn mà không chết biết tại sao không?
-Chẳng phải là người vì thương hoa tiếc ngọc, không nỡ lòng lãng phí 1 nhân tài như ta nên mới cứu ta về sao?
-Ngươi lầm rồi ta không hề xuống cứu ngươi. Những con rắn đó cắn ngươi cũng không gây nguy hiểm gì. Chúng là rắn Kinh Mạch có tác dụng đả thông kinh mạch và nọc độc của chúng còn có tác dụng tăng cường nguyên khí cho cơ thể, phù hợp với những người mới bước vào con đường tu tiên giống như ngươi. Ngoài ra mật rắn còn có thể chế tạo linh đan bán lấy tiền . Nhưng loài rắn Kinh Mạch rất khó tìm kiếm trên cả nước Thiên Tinh nhỏ bé này chỉ còn nơi đây là còn tồn tại vài chục con. Bao nhiêu người muốn bắt nó mà không được , ngươi có biết ta phải vất vả như nào mới tìm được hơn 10 con rắn đó không. Vậy mà ngươi nỡ lòng nào lăn lộn đè nát bét mấy con rắn. Làm cho mật rắn vì thế mà cũng bị hỏng không thể bào chế thuốc được nữa.
-Ơ cái đó. Dạ đó là do sư phụ, ngươi tự nhiên thả ta rơi xuống hố đó ý chứ. Có phải ta tự nhảy xuống đâu.
-Ngươi …
“cái lão già kẹt xỉn này có vài con rắn mà làm choè ra vẻ thú quý hiếm được đưa vào sách đỏ.”
-Lỡ rồi thì thôi. Tạm tha cho ngươi về sau sẽ bắt ngươi lao động khổ hơn để bù vào chỗ tiền đã mất.
-Hôm nay ta sẽ giảng lại cho ngươi về mọi thứ . Những điều mà ngươi nên biết và phải biết, nó sẽ giúp ích cho ngươi trên con đường sau này.
Lão Trương ngồi xuống ghế ra hiệu cho Bích Phong ngồi xuống .
Bích Phong ngồi xuống ghế đối diện chống tay lên trên mặt bàn chuẩn bị tinh thần tập trung cao độ nghe giảng.
(Nói qua 1 chút về nguyên nhân Bích Phong bị xuyên không đến đây nhỉ.). Bích Phong đang học lớp 12 học lực cũng kha khá. Lúc đó nhà hắn giàu bố làm phó giám đốc, mẹ làm trưởng phong kinh doanh của tập đoàn điện tử- điện lạnh. Nhưng rồi 1 tai nạn đã cướp đi tính mạng của họ khiến hắn bơ vơ không biết nương tựa vào ai, không có 1 ai giúp hắn kể cả cô chú họ hàng bọn họ chỉ quan tâm đến số tiền tiết kiệm của bố mẹ hắn. Bích Phong cảm thấy chán ghét những con người giả tạo đó vô cùng. Và rồi vào buổi cuối tuần khi đang đi trên đường thì Bích Phong nhìn thấy 1 cô gái đang bị lũ xã hội đen vây quanh cưỡng bức. Hắn chạy tới ngăn chặn bọn chúng nhưng chưa kịp làm gì thì đã bị đánh túi bụi và thành quả là bây giờ thế này đây.
Lão Trương giảng 1 thôi 1 hồi đến tận giữa trưa khi mà mặt trời đã lên cao trên đỉnh đầu. Lão đứng dậy giơ tay chỉ ra ngoài cửa thì 1 thanh kiếm bỗng phi qua cách cửa bay vào tay của lã Trương.
-Đây là 1 thanh linh khí hạ phẩm ngươi dùng tạm . khi nào tu luyện tốt ta sẽ tặng ngươi đồ tốt hơn.
-Đa tạ sư phụ…
“thật không ngờ lão ta cho minh luôn 1 cái linh khí. Có khi lão không phải là người keo kiệt như mình nghĩ ?.”
Sau khi được lão Trương “khai sáng” cuối cùng Bích Phong cũng biết sơ sơ về thế giới tu tiên này. Về các cấp bậc trong tu tiên đó là võ giả, tôn giả,địa tôn, tiền tiên, ngộ tiên, thiên tiên, độ kiếp, mỗi cấp bậc chia ra làm 4 giai đoạn đó là tiền, trung ,hậu, đại viên mãn. Còn sau độ kiếp có còn cấp bậc tu tiên không thì ngay cả sư phụ của hắn cũng không biết. Có người nói rằng độ kiếp xong họ sẽ thành tiên và trở nên trường sinh bất lão, nhưng lại có người cho rằng không chỉ dừng lại ở mức đọ thành tiên mà còn nhiều cấp bậc tu tiên nữa mà họ không biết đến.
Về vũ khí của người tu tiên thì gồm có các loại như: pháp khí, linh khí, pháp bảo, thần vật. pháp khí và linh khí chia làm hạ phẩm, trung phẩm và cực phẩm. Pháp khí chia làm pháp khí sơ cấp, riêng pháp khí trung cấp và pháp khí cao cấp chia làm 3 nấc tầng 1, tầng 2 ,tầng 3 . Còn Thần vật thì không có phân cấp bậc. giống như cấp bậc tu tiên mọi người đều không thể biết chắc còn loại vũ khí nào không.
-Ngươi cầm lấy 2 bộ công pháp và túi trữ vật này này tu luyện, có chỗ nào không hiểu cứ hỏi ta. Giờ thì ta đi nghỉ ngơi đây. Luyện tập chăm chỉ mau chóng mạnh mẽ lên đừng phụ lòng kì vọng của ta.
Nói xong lão Trương bước ra ngoài cửa.
-Khoan đã sư phụ thứ tội cho ta ngu nguội. Cái túi trữ vật này sử dụng kiểu gì vậy. ( anh chàng của chúng ta gà mờ quá. @.@)
-Cái gì ngươi không biết sao??? HỰ… sao ta lại có 1 đứa đồ đệ ngu ngốc thế không biết.
-…..!!!
-Dùng thần thức mà cảm nhận.
-ồ được rồi! . Tạ ơn sự phụ đã chỉ dạy .
- Hừ… Tu luyện cho tốt, ta đi 1 năm sau ta sẽ quay lại xem tiến bộ của ngươi như thế nào. Nếu ngươi không đạt tới võ giả trung kì thì . hừ . hừ… ta không chắc sẽ để ngươi sống rời khỏi nơi này đâu. Mà ngươi cũng đừng tìm cách chạy trốn vì dù ngươi chạy tới chân trời góc bể ta cũng tìm ra.
Ánh mắt của lão tràn đầy sát khí nhìn Bích Phong làm anh chàng tí thì vãi cả ra quần. Vừa dứt câu lão đã hoá thành 1 vệt sáng biến mất trước mắt Bích Phong.
-Phù hết hồn lão già này tính cách thay đổi liên tục.
-Ha ha ha.. cuối cùng ta cũng được tự do không bị lão già bắt ép làm mọi việc nữa rồi.
Phía xa lão trương đang bay bỗng “hắt xì…” cái tên thất đức nào lại đang nói xấu ta . Nếu để ta biết được thì đừng có trách ta không hạ thủ lưu tình.
Bích Phong quay vào trong nhà, ngồi lên giường dùng thần thức dò vào trong túi trữ vật. Trong túi trữ vật là 1 không gian rộng bằng khỏang 1 góc nhà. Trong đó có khoảng 300 viên Tinh Đan và 100 viên Nguyên Thần Đan đan, 100 khối linh thạch và khoảng 3000 kim tệ. Bích Phong nhìn đém sơ qua 1 lượt mà mắt hắn sáng rực lên giống như những tên ăn xin sắp chết đói mà lại nhìn thấy miếng bánh bao bẩn rơi ngoài đường.
-Ô mai gót!!!!!!!! . thật không ngờ lão ấy còn phóng khoáng cho mình nhiều nhiều tiền và đan dược như vậy. Nếu Theo như lời của lão nói với mình khi lão giảng thì tính ra những thứ này đủ cho 1 người phàm sống đến hết cả cuộc đời mà không phải lo nghĩ gì luôn .
Chợt nhớ đến lời lão dặn Bích Phong sợ hãi vội dừng việc ăn mừng. hắn không quên lời lão Trương dặn nếu hắn không đạt được mức võ đồ trung kì thì hắn khó bảo toàn tính mạng với lão. Bích Phong khoanh chân lại, lấy trong 2 cái ngọc giản trên bàn cầm lên xem. Đó là 2 miếng ngọc giản màu xanh xung quanh toả ra ánh sáng.
-Vạn Kiếm Quy Tiên? Giống giống với cái tên của bộ võ công gì trong phim kiếm hiệp mình đã xem ý nhỉ. Thanh Cốt Thể??? Chắc là tôi luyện thân thể đây mà.
Bích Phong đặt thanh ngọc giản có khắc chữ Thanh Cốt Thể lên trán lần lượt những câu chữ, cách tu luyện của toàn bộ bộ công pháp được dung nhập vào đầu hắn .
Nửa ngày sau ….
-Oa không ngở chả tốn tí công sức học thuộc nào mà mình vẫn nhớ như in. Không ngờ cái thế giới này lại nhiều cái thú vị thật.
Sau khi kiểm tra lại 1 lần nữa thấy bản thân đã thuộc lòng hoàn toàn bộ công pháp Bích Phong mới yên tâm. Đi kiếm đồ ăn , ăn uống no say hắn đánh 1 giấc đến tận tối.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.