[Tiên Duyên Ngàn Kiếp] Hương Trầm Phượng Hoàng!
Chương 31: Rời đi
KimiSara
11/06/2024
Tiểu thống lĩnh A Giang, dù gần mười tám tuổi, vẫn thể hiện sự kiên nhẫn và sự cảm thông khi không châm chọc hay dối lòng để làm vui lòng Vĩnh An. Trong cơn tức giận bị khiêu khích, A Giang hành động mạnh mẽ và quyết đoán, đưa Vĩnh An lên giường mà không một lời. Mặc dù động tác của hắn khiến nàng đau đớn, Vĩnh An lại cảm nhận được hương thơm lạnh lẽo từ người A Giang, không giống như mùi máu tanh thường ngày.
Khi quỳ trước giường, lưng quay về phía nàng, A Giang ngầm chấp nhận cái cớ của Vĩnh An với giọng nói lạnh lùng như thường lệ: “Ta sẽ ở bên công chúa điện hạ.” Tấm lưng thẳng tắp của A Giang, như một ngọn núi trầm mặc, khiến đêm đó trở thành một đêm yên bình hiếm hoi giữa họ.
Vĩnh An không đặt câu hỏi khó xử, và A Giang cũng không né tránh trả lời. Đêm đó là đêm mà nàng ở gần A Giang nhất, dường như có thể nắm bắt được chút suy tư không rõ ràng qua bóng lưng hắn. Những cảm xúc này không thể so sánh với sự chu toàn lễ phép của Ngụy Phong Thần hay sự chiều chuộng của Ninh Nhi, mà giống như ngọn nguồn của lạnh lẽo, rơi nhẹ bẫng vào lòng bàn tay nàng, tựa như một bùa bình an nàng khó khăn cầu được.
Sài Nương Tử đang đau đầu vì tình hình xưởng thêu gặp khó khăn, hàng tồn kho nhiều mà không thể bán đi do chiến tranh loạn lạc. Đến cuối năm, xưởng thêu cho mọi người về quê hết, nhưng lượng hàng tồn kho vẫn còn rất lớn. May thay, Lạc Yên nghĩ ra kế bày bán vải ở ngoài chợ, được mọi người đồng ý.
Mỗi người bày một sạp hàng ở chợ, trong đó sạp của Lạc Yên là đông khách nhất, luôn có người xếp hàng mua. Chỉ sau một buổi, túi tiền của Lạc Yên đã đầy ắp. Lúc Lạc Yên ra ngoài bán vải, nghĩ hình như bản thân dệt vải cũng rất tốt. Bỗng dưng, Tiểu Mễ đến định mua một ít vải nhưng lại chê xấu. Lạc Yên nói vài câu khiến Tiểu Mễ tức giận rời đi, nhưng khi phát hiện mất túi tiền, Tiểu Mễ quay lại và thấy Lạc Yên đang đếm tiền. Nghĩ rằng đó là túi tiền của mình, Tiểu Mễ hùng hổ lao đến giật lấy túi tiền của Lạc Yên.
Tiểu Mễ không biết rằng, túi tiền đó do Ninh Nhi thêu, và hai chiếc túi tiền của Ninh Nhi thêu cho Tiểu Mễ và Lạc Yên giống hệt nhau, khiến Tiểu Mễ nhận nhầm.Và Tiểu Mễ cũng không biết Ninh Nhi còn có muộI muội là Lạc Yên. Trước sự chứng kiến của nhiều người, Tiểu Mễ quát mắng Lạc Yên, khiến nàng khóc nức nở. Mọi người xung quanh bu lại, chỉ trích Lạc Yên thậm tệ, cho rằng nàng là kẻ ăn cắp. Mặc dù Lạc Yên đã cố gắng giải thích, nhưng Tiểu Mễ không nghe, liền đổ tiền ra bàn, cầm túi tiền rời đi.Nhưng đi được một đoạn lại phát hiện túi thơm mà Ninh Nhi thêu cho cô ở trong tay áo lại nghĩ không biết Lạc Yên là ai? Tại sao có túi tiền giống hệt Ninh Nhi thêu tặng cho mình…Xong Tiểu Mễ chạy về sạp hàng tìm Lạc Yên nhưng nàng đã dọn hàng về từ lâu.Sau khi bán hết vải Lạc Yên về nhà thì thấy Sài Nương Tử nhưng vẻ mặt lại buồn hiu khiến bà cứ nghĩ Lạc Yên không bán được ai mà ngờ nàng lôi ra một bọc tiền đưa cho bà.Bà liền vui vẻ đưa cho nàng một sâu bạc để nàng đi đến Lạc Dương cũng dặn nàng không được nói cho ai.Một lúc sau mấy người làm ở xưởng thêu cũng về mọi người xếp hàng để nhận tiền lương chuẩn bị về quê.Sài Nương Tử còn đặc biệt tiễn nàng đi ra cổng thành lại dúi cho nàng ít bánh để nàng đi đường ăn.
Một vầng trăng sáng treo lơ lửng trên bầu trời đêm đen mịch, ánh trăng lành lạnh chiếu xuống khu rừng, họa nên một vùng xanh thẫm ảm đạm. Không gian yên tĩnh vắng vẻ, cả tiếng côn trùng râm ran cũng không có, chỉ có cơn gió vô tình lướt qua ngọn cỏ, tạo ra âm vang vụn vặt, đâu đó lại vọng đến tiếng chim hót lẫn chó sủa, làm nổi bật thêm sự tĩnh mịch của núi rừng.
An tĩnh như thể không người đặt chân.
Hạo Đô ngồi trên nóc nhà, thanh kiếm đặt ở bên hông, thân hình thẳng tắp như trúc chìm trong ánh trăng như ẩn như hiện. Người tập võ, tai thường rất thính, nếu như tĩnh tâm chăm chú hắn có thể nghe được âm thanh trong phạm vi trăm dặm.
Thế nhưng có ích lợi gì? Hắn vẫn không nghe thấy âm thanh của nàng.
Hắn lấy từ trong người ra một vật, nương theo ánh trăng, nếu như Lạc Yên trông thấy sẽ nhận ra ngay, đó vốn là bùa bình an dành tặng cho Lý Ninh Nhi và Ngụy Phong Thần, cũng không biết tại sao lại nằm trong tay hắn? Bùa bình an lặng yên nằm trong lòng bàn tay A Giang, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve hoa văn bên trên. Hắn ngẩng đầu đối mặt với vầng trăng, môi mỏng tựa lưỡi kiếm khẽ nỉ non “Lạc Yên, rốt cuộc là nàng ở đâu?”
Tròn hai tháng mười hai ngày từ khi Lạc Yên mất tích.
Do thái tử điện hạ ra thông báo với bên ngoài rằng Vĩnh An công chúa sinh bệnh phải đến Lạc Dương dưỡng bệnh, bây giờ bị thất lạc, để che giấu tai mắt người khác lẫn sự an toàn của công chúa, chỉ có thể tìm kiếm trong âm thầm. Giờ đã trôi qua lâu rồi vẫn không có chút tin tức, khiến cho mọi người hết sức sốt ruột.
A Giang còn hơn thế, chỉ cần chuyện gì liên quan đến tiểu công chúa là hắn luống cuống chân tay, nội tâm rối bời.
“Lạc Yên, Lạc Yên, Lạc Yên” A Giang rũ mắt, đôi mắt phượng tràn đầy nỗi đau lòng lẫn lo lắng, khiến cho nét mặt hắn nhu hòa hơn không ít, không còn giống như “Thị vệ mặt lạnh như chó sói” trong lời đồn, mà giống như trung khuyển mất đi chủ nhân hơn.
Ký ức chôn sâu lần nữa bị khơi lên, thứ A Giang để tâm cũng không nhiều, chỉ có hai loại — Nhiệm vụ và công chúa. Nhiệm vụ chấp hành xong, sẽ phai nhạt, sẽ mơ hồ, thậm chí sẽ lãng quên.
Đứng trước ngã ba, A Giang ném bùa bình an lên trời, hắn thật lòng hi vọng trên cõi đời này có thần linh.Hắn ném bùa lên trời mong thần linh chỉ đường dẫn lỗi cho hắn tìm thấy nàng.
Hôm nay lưu dân di cư về phía Nam nên Lạc yên chỉ cần theo họ là đến được Lạc Dương.Tại đó quan binh phủ có quen biết nàng.Cứ thế Lạc Yên lần nữa lên đường tìm về cố hương.Trong khi đó A Giang trên đường đi tìm Lạc Yên bỗng thấy Hồ Lang Quân đang khoe sạp hàng khăn thêu vừa mới mua được hắn liền nhận ra đây là của Lạc Yên vì nàng từng khoe hắn chỉ thích thêu thỏ mắt xanh.A Giang hăm hoạ vài câu liền nói mua được ở phường thêu. Hắn liền chạy đến phường thêu tìm nàng nhưng Sài Nương Tử nói nàng đã rời đi mất rồi.
Những người trong phường thêu khi ấy mới há hốc mồm vì không nghĩ lời nàng nói lại là sự thật.Nàng ngốc nghếch thế mà lại chính là công chúa Vĩnh An được bệ hạ cưng như cưng trứng, hứng như hứng hoa.Bọn họ đều sợ rằng nàng sẽ quay lại báo thù vì Sài Nương Tử từng đánh vào đầu nàng lại còn mấy cô nương khác từng chế giễu nàng.
Khi quỳ trước giường, lưng quay về phía nàng, A Giang ngầm chấp nhận cái cớ của Vĩnh An với giọng nói lạnh lùng như thường lệ: “Ta sẽ ở bên công chúa điện hạ.” Tấm lưng thẳng tắp của A Giang, như một ngọn núi trầm mặc, khiến đêm đó trở thành một đêm yên bình hiếm hoi giữa họ.
Vĩnh An không đặt câu hỏi khó xử, và A Giang cũng không né tránh trả lời. Đêm đó là đêm mà nàng ở gần A Giang nhất, dường như có thể nắm bắt được chút suy tư không rõ ràng qua bóng lưng hắn. Những cảm xúc này không thể so sánh với sự chu toàn lễ phép của Ngụy Phong Thần hay sự chiều chuộng của Ninh Nhi, mà giống như ngọn nguồn của lạnh lẽo, rơi nhẹ bẫng vào lòng bàn tay nàng, tựa như một bùa bình an nàng khó khăn cầu được.
Sài Nương Tử đang đau đầu vì tình hình xưởng thêu gặp khó khăn, hàng tồn kho nhiều mà không thể bán đi do chiến tranh loạn lạc. Đến cuối năm, xưởng thêu cho mọi người về quê hết, nhưng lượng hàng tồn kho vẫn còn rất lớn. May thay, Lạc Yên nghĩ ra kế bày bán vải ở ngoài chợ, được mọi người đồng ý.
Mỗi người bày một sạp hàng ở chợ, trong đó sạp của Lạc Yên là đông khách nhất, luôn có người xếp hàng mua. Chỉ sau một buổi, túi tiền của Lạc Yên đã đầy ắp. Lúc Lạc Yên ra ngoài bán vải, nghĩ hình như bản thân dệt vải cũng rất tốt. Bỗng dưng, Tiểu Mễ đến định mua một ít vải nhưng lại chê xấu. Lạc Yên nói vài câu khiến Tiểu Mễ tức giận rời đi, nhưng khi phát hiện mất túi tiền, Tiểu Mễ quay lại và thấy Lạc Yên đang đếm tiền. Nghĩ rằng đó là túi tiền của mình, Tiểu Mễ hùng hổ lao đến giật lấy túi tiền của Lạc Yên.
Tiểu Mễ không biết rằng, túi tiền đó do Ninh Nhi thêu, và hai chiếc túi tiền của Ninh Nhi thêu cho Tiểu Mễ và Lạc Yên giống hệt nhau, khiến Tiểu Mễ nhận nhầm.Và Tiểu Mễ cũng không biết Ninh Nhi còn có muộI muội là Lạc Yên. Trước sự chứng kiến của nhiều người, Tiểu Mễ quát mắng Lạc Yên, khiến nàng khóc nức nở. Mọi người xung quanh bu lại, chỉ trích Lạc Yên thậm tệ, cho rằng nàng là kẻ ăn cắp. Mặc dù Lạc Yên đã cố gắng giải thích, nhưng Tiểu Mễ không nghe, liền đổ tiền ra bàn, cầm túi tiền rời đi.Nhưng đi được một đoạn lại phát hiện túi thơm mà Ninh Nhi thêu cho cô ở trong tay áo lại nghĩ không biết Lạc Yên là ai? Tại sao có túi tiền giống hệt Ninh Nhi thêu tặng cho mình…Xong Tiểu Mễ chạy về sạp hàng tìm Lạc Yên nhưng nàng đã dọn hàng về từ lâu.Sau khi bán hết vải Lạc Yên về nhà thì thấy Sài Nương Tử nhưng vẻ mặt lại buồn hiu khiến bà cứ nghĩ Lạc Yên không bán được ai mà ngờ nàng lôi ra một bọc tiền đưa cho bà.Bà liền vui vẻ đưa cho nàng một sâu bạc để nàng đi đến Lạc Dương cũng dặn nàng không được nói cho ai.Một lúc sau mấy người làm ở xưởng thêu cũng về mọi người xếp hàng để nhận tiền lương chuẩn bị về quê.Sài Nương Tử còn đặc biệt tiễn nàng đi ra cổng thành lại dúi cho nàng ít bánh để nàng đi đường ăn.
Một vầng trăng sáng treo lơ lửng trên bầu trời đêm đen mịch, ánh trăng lành lạnh chiếu xuống khu rừng, họa nên một vùng xanh thẫm ảm đạm. Không gian yên tĩnh vắng vẻ, cả tiếng côn trùng râm ran cũng không có, chỉ có cơn gió vô tình lướt qua ngọn cỏ, tạo ra âm vang vụn vặt, đâu đó lại vọng đến tiếng chim hót lẫn chó sủa, làm nổi bật thêm sự tĩnh mịch của núi rừng.
An tĩnh như thể không người đặt chân.
Hạo Đô ngồi trên nóc nhà, thanh kiếm đặt ở bên hông, thân hình thẳng tắp như trúc chìm trong ánh trăng như ẩn như hiện. Người tập võ, tai thường rất thính, nếu như tĩnh tâm chăm chú hắn có thể nghe được âm thanh trong phạm vi trăm dặm.
Thế nhưng có ích lợi gì? Hắn vẫn không nghe thấy âm thanh của nàng.
Hắn lấy từ trong người ra một vật, nương theo ánh trăng, nếu như Lạc Yên trông thấy sẽ nhận ra ngay, đó vốn là bùa bình an dành tặng cho Lý Ninh Nhi và Ngụy Phong Thần, cũng không biết tại sao lại nằm trong tay hắn? Bùa bình an lặng yên nằm trong lòng bàn tay A Giang, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve hoa văn bên trên. Hắn ngẩng đầu đối mặt với vầng trăng, môi mỏng tựa lưỡi kiếm khẽ nỉ non “Lạc Yên, rốt cuộc là nàng ở đâu?”
Tròn hai tháng mười hai ngày từ khi Lạc Yên mất tích.
Do thái tử điện hạ ra thông báo với bên ngoài rằng Vĩnh An công chúa sinh bệnh phải đến Lạc Dương dưỡng bệnh, bây giờ bị thất lạc, để che giấu tai mắt người khác lẫn sự an toàn của công chúa, chỉ có thể tìm kiếm trong âm thầm. Giờ đã trôi qua lâu rồi vẫn không có chút tin tức, khiến cho mọi người hết sức sốt ruột.
A Giang còn hơn thế, chỉ cần chuyện gì liên quan đến tiểu công chúa là hắn luống cuống chân tay, nội tâm rối bời.
“Lạc Yên, Lạc Yên, Lạc Yên” A Giang rũ mắt, đôi mắt phượng tràn đầy nỗi đau lòng lẫn lo lắng, khiến cho nét mặt hắn nhu hòa hơn không ít, không còn giống như “Thị vệ mặt lạnh như chó sói” trong lời đồn, mà giống như trung khuyển mất đi chủ nhân hơn.
Ký ức chôn sâu lần nữa bị khơi lên, thứ A Giang để tâm cũng không nhiều, chỉ có hai loại — Nhiệm vụ và công chúa. Nhiệm vụ chấp hành xong, sẽ phai nhạt, sẽ mơ hồ, thậm chí sẽ lãng quên.
Đứng trước ngã ba, A Giang ném bùa bình an lên trời, hắn thật lòng hi vọng trên cõi đời này có thần linh.Hắn ném bùa lên trời mong thần linh chỉ đường dẫn lỗi cho hắn tìm thấy nàng.
Hôm nay lưu dân di cư về phía Nam nên Lạc yên chỉ cần theo họ là đến được Lạc Dương.Tại đó quan binh phủ có quen biết nàng.Cứ thế Lạc Yên lần nữa lên đường tìm về cố hương.Trong khi đó A Giang trên đường đi tìm Lạc Yên bỗng thấy Hồ Lang Quân đang khoe sạp hàng khăn thêu vừa mới mua được hắn liền nhận ra đây là của Lạc Yên vì nàng từng khoe hắn chỉ thích thêu thỏ mắt xanh.A Giang hăm hoạ vài câu liền nói mua được ở phường thêu. Hắn liền chạy đến phường thêu tìm nàng nhưng Sài Nương Tử nói nàng đã rời đi mất rồi.
Những người trong phường thêu khi ấy mới há hốc mồm vì không nghĩ lời nàng nói lại là sự thật.Nàng ngốc nghếch thế mà lại chính là công chúa Vĩnh An được bệ hạ cưng như cưng trứng, hứng như hứng hoa.Bọn họ đều sợ rằng nàng sẽ quay lại báo thù vì Sài Nương Tử từng đánh vào đầu nàng lại còn mấy cô nương khác từng chế giễu nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.