Tiền Duyên Như Mộng, Hẹn Ước Chung Thân
Chương 8: Ra đi
Xuân Lôi Bào
07/03/2023
Chính Quản Tư Hiền đã dẫn Cốc Ức vào Trang Hầu gia phủ.
Quản Tư Hiền sợ việc này bị nhiều người biết, chuyện hôn sự của Trang Thư Duy cùng Tứ Vương gia sợ sẽ bị hủy bỏ, hơn nữa sau này sẽ không ai thèm lấy nàng ta.
Bà liền tự quyết định cho Cốc Ức một số tiền lớn để bịt miệng hắn.
Từ đầu đến cuối, Trang Hầu gia không hề biết có xảy ra chuyện như vậy.
Khi đó Trang Tịnh Nhàn đã chứng kiến toàn bộ sự việc.
Cốc Ức lộ ra vẻ dữ tợn, xấu xa dưới gương mặt trắng trẻo, tuấn tú đó. Quản Tư Hiền đã phải hạ mình đến mức thấp nhất mới xử lý thỏa đáng được chuyện này.
Trang Tịnh Nhàn ngẩng đầu lên nghĩ ngợi một chút.
Tiêu Quân Hách cảnh cáo nàng như vậy nghĩa là nếu như nàng lại có ý đồ gì không tốt với Trang Thư Duy, sợ là Sở Tư Quyết cũng sẽ cùng một kết cục với Cốc Ức.
Trang Tịnh Nhàn cười thầm.
Cười vì Tiêu Quân Hách thất bại trong việc uy hiếp nàng.
Hiện tại nàng không muốn gì hết, nàng chỉ muốn lấy mạng Trang Thư Duy.
Trang Tịnh Nhàn đưa ra quyết định.
Nàng đứng dậy, đi tới Hầu gia phủ.
Vẫn phải ở bên ngoài đợi thông báo.
Sau khi Trang Tịnh Nhàn đi vào liền trông thấy trong tay Trang Hầu gia cầm một nhánh cây mây.
Nhìn thấy Trang Tịnh Nhàn, ông ta liền vung lên đánh nàng.
Trang Tịnh Nhàn giơ tay nắm chặt nhánh cây mây quật xuống nhanh như chớp, lòng bàn tay nàng tê rần.
"Trang Tịnh Nhàn, ngươi điên rồi sao?" Trang Hầu gia nghiến răng nghiến lợi: "Ngươi biết người khác nhìn ta bằng ánh mắt như thế nào không!"
Kỳ thực nghe Trang Hầu gia nói như vậy, Trang Tịnh Nhàn lại cảm thấy thoải mái.
Phụ thân của nàng quả có cưng chiều Trang Thư Duy một chút, nhưng mà ông ta còn yêu bản thân mình hơn, lại càng yêu thanh danh của mình.
Chẳng qua chỉ là một kẻ ích kỷ mà thôi.
Có điều người ích kỉ giải quyết mọi chuyện công bằng nhất, chỉ cần cho ông ta thứ ông ta muốn là được.
"Ngươi vẫn còn dám đến đây! Ta đánh chết ngươi!" Trang Hầu gia lộ vẻ mặt dữ tợn.
Trang Tịnh Nhàn đoạt lấy cây mây, đánh rách vạt áo Trang Hầu gia.
Trang Hầu gia lúc này mới tỉnh táo lại một chút.
Nữ nhi này được Hoàng Đế coi trọng vô cùng, vừa nãy do ông ta tức giận đầu óc không tỉnh táo nên mới..
"Tịnh Nhàn.." ông ta mới vừa mở miệng liền bị Trang Tịnh Nhàn ngắt lời.
"Con sẽ hòa li với Tứ Vương gia."
Nghe thấy lời đó của Trang Tịnh Nhàn, Trang Hầu gia sửng sốt.
Sau đó, trên mặt ông ta không che giấu được nét mừng rỡ.
"Thật ư?"
Trang Tịnh Nhàn gật đầu.
"Thế nhưng con có một điều kiện."
Sắc mặt Trang Hầu gia lại khó coi.
Biểu cảm của ông ta phong phú đa dạng như đang đeo mặt nạ đổi mặt vậy.
"Con nói đi." Ông cắn chặt răng, chỉ sợ Trang Tịnh Nhàn đang đùa ông, hoặc là bắt ông hứa một điều kiện không thực hiện được.
"Con muốn năm trăm lượng hoàng kim." Trang Tịnh Nhàn cười: "Cả cung tên trong kho của người cũng cho con."
Số tiền này nàng phải cho Sở Tư Quyết để sau này chạy chữa cho mẫu thân.
Tuy rằng nàng không thiếu tiền, nhưng mà nàng cũng phải để Trang Hầu gia bỏ ra chút gì đó.
Còn về cây cung này cũng có tác dụng của riêng nó.
Trang Hầu gia không nói nên lời, cây cung này là tiên hoàng ban tặng, là một cây cung tốt hiếm có.
Năm trăm lượng hoàng kim, Trang Tịnh Nhàn ra cái giá cũng cao thật đấy!
Thế nhưng ông ta không thiếu tiền, thứ ông ta muốn chính là quyền thế, dù sao Tiêu Quân Hách là ứng cử viên phù hợp nhất cho ngôi vị Hoàng Đế, không ai có thể so bì được với hắn.
Vì lẽ đó, ông ta đồng ý một cách rất thoải mái.
Lúc Trang Tịnh Nhàn rời khỏi Hầu gia phủ, nàng tự mình gọi vội một chiếc xe ngựa, xếp hoàng kim và cây cung tốt lên xe.
Nàng còn nhớ trước khi rời đi, Trang Hầu gia cảnh cáo nàng, yêu cầu nàng nói được là làm được.
Trang Thư Duy trở lại Tứ Vương gia phủ, lấy ra bức hưu thư Tiêu Quân Hách tự tay viết trong phòng mình ra.
Nàng nhẫn nại mài mực, sau đó viết tên của mình lên bức hưu thư.
Có cái này, Hoàng Đế sẽ biết, lần hòa li này là hai người cùng muốn.
Tiêu Quân Hách cuối cùng cũng tự do rồi.
Trang Tịnh Nhàn thu dọn tất cả đồ đạc của bản thân rồi rời khỏi Tứ Vương phủ.
Quản Tư Hiền sợ việc này bị nhiều người biết, chuyện hôn sự của Trang Thư Duy cùng Tứ Vương gia sợ sẽ bị hủy bỏ, hơn nữa sau này sẽ không ai thèm lấy nàng ta.
Bà liền tự quyết định cho Cốc Ức một số tiền lớn để bịt miệng hắn.
Từ đầu đến cuối, Trang Hầu gia không hề biết có xảy ra chuyện như vậy.
Khi đó Trang Tịnh Nhàn đã chứng kiến toàn bộ sự việc.
Cốc Ức lộ ra vẻ dữ tợn, xấu xa dưới gương mặt trắng trẻo, tuấn tú đó. Quản Tư Hiền đã phải hạ mình đến mức thấp nhất mới xử lý thỏa đáng được chuyện này.
Trang Tịnh Nhàn ngẩng đầu lên nghĩ ngợi một chút.
Tiêu Quân Hách cảnh cáo nàng như vậy nghĩa là nếu như nàng lại có ý đồ gì không tốt với Trang Thư Duy, sợ là Sở Tư Quyết cũng sẽ cùng một kết cục với Cốc Ức.
Trang Tịnh Nhàn cười thầm.
Cười vì Tiêu Quân Hách thất bại trong việc uy hiếp nàng.
Hiện tại nàng không muốn gì hết, nàng chỉ muốn lấy mạng Trang Thư Duy.
Trang Tịnh Nhàn đưa ra quyết định.
Nàng đứng dậy, đi tới Hầu gia phủ.
Vẫn phải ở bên ngoài đợi thông báo.
Sau khi Trang Tịnh Nhàn đi vào liền trông thấy trong tay Trang Hầu gia cầm một nhánh cây mây.
Nhìn thấy Trang Tịnh Nhàn, ông ta liền vung lên đánh nàng.
Trang Tịnh Nhàn giơ tay nắm chặt nhánh cây mây quật xuống nhanh như chớp, lòng bàn tay nàng tê rần.
"Trang Tịnh Nhàn, ngươi điên rồi sao?" Trang Hầu gia nghiến răng nghiến lợi: "Ngươi biết người khác nhìn ta bằng ánh mắt như thế nào không!"
Kỳ thực nghe Trang Hầu gia nói như vậy, Trang Tịnh Nhàn lại cảm thấy thoải mái.
Phụ thân của nàng quả có cưng chiều Trang Thư Duy một chút, nhưng mà ông ta còn yêu bản thân mình hơn, lại càng yêu thanh danh của mình.
Chẳng qua chỉ là một kẻ ích kỷ mà thôi.
Có điều người ích kỉ giải quyết mọi chuyện công bằng nhất, chỉ cần cho ông ta thứ ông ta muốn là được.
"Ngươi vẫn còn dám đến đây! Ta đánh chết ngươi!" Trang Hầu gia lộ vẻ mặt dữ tợn.
Trang Tịnh Nhàn đoạt lấy cây mây, đánh rách vạt áo Trang Hầu gia.
Trang Hầu gia lúc này mới tỉnh táo lại một chút.
Nữ nhi này được Hoàng Đế coi trọng vô cùng, vừa nãy do ông ta tức giận đầu óc không tỉnh táo nên mới..
"Tịnh Nhàn.." ông ta mới vừa mở miệng liền bị Trang Tịnh Nhàn ngắt lời.
"Con sẽ hòa li với Tứ Vương gia."
Nghe thấy lời đó của Trang Tịnh Nhàn, Trang Hầu gia sửng sốt.
Sau đó, trên mặt ông ta không che giấu được nét mừng rỡ.
"Thật ư?"
Trang Tịnh Nhàn gật đầu.
"Thế nhưng con có một điều kiện."
Sắc mặt Trang Hầu gia lại khó coi.
Biểu cảm của ông ta phong phú đa dạng như đang đeo mặt nạ đổi mặt vậy.
"Con nói đi." Ông cắn chặt răng, chỉ sợ Trang Tịnh Nhàn đang đùa ông, hoặc là bắt ông hứa một điều kiện không thực hiện được.
"Con muốn năm trăm lượng hoàng kim." Trang Tịnh Nhàn cười: "Cả cung tên trong kho của người cũng cho con."
Số tiền này nàng phải cho Sở Tư Quyết để sau này chạy chữa cho mẫu thân.
Tuy rằng nàng không thiếu tiền, nhưng mà nàng cũng phải để Trang Hầu gia bỏ ra chút gì đó.
Còn về cây cung này cũng có tác dụng của riêng nó.
Trang Hầu gia không nói nên lời, cây cung này là tiên hoàng ban tặng, là một cây cung tốt hiếm có.
Năm trăm lượng hoàng kim, Trang Tịnh Nhàn ra cái giá cũng cao thật đấy!
Thế nhưng ông ta không thiếu tiền, thứ ông ta muốn chính là quyền thế, dù sao Tiêu Quân Hách là ứng cử viên phù hợp nhất cho ngôi vị Hoàng Đế, không ai có thể so bì được với hắn.
Vì lẽ đó, ông ta đồng ý một cách rất thoải mái.
Lúc Trang Tịnh Nhàn rời khỏi Hầu gia phủ, nàng tự mình gọi vội một chiếc xe ngựa, xếp hoàng kim và cây cung tốt lên xe.
Nàng còn nhớ trước khi rời đi, Trang Hầu gia cảnh cáo nàng, yêu cầu nàng nói được là làm được.
Trang Thư Duy trở lại Tứ Vương gia phủ, lấy ra bức hưu thư Tiêu Quân Hách tự tay viết trong phòng mình ra.
Nàng nhẫn nại mài mực, sau đó viết tên của mình lên bức hưu thư.
Có cái này, Hoàng Đế sẽ biết, lần hòa li này là hai người cùng muốn.
Tiêu Quân Hách cuối cùng cũng tự do rồi.
Trang Tịnh Nhàn thu dọn tất cả đồ đạc của bản thân rồi rời khỏi Tứ Vương phủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.