Chương 75: Robert Mullins.
Zozohoho
15/07/2016
Robert bước trên một quảng trường rộng lớn không có hồi kết.
Nhìn tới xa xa, chỉ thấy vô vàn những ngôi đền lớn nhỏ trải dài như vô tận, phía trên bầu trời mà một phiến tinh không lấp lánh vô số chòm sao. Những giao điểm của các ngôi sao được nối lại với nhau bằng những tia sáng trắng, vẽ lên bầu trời vô số hình thù kỳ lạ.
Đây là phía bên trong Thần Mạch.
Đại khái đây là kết quả của việc được thần huyết của Heracles chấp nhận !? Bởi vì đã có dòng máu thần chủng trong người, kết quả là mình có thể đăng nhập được vào mạng thực tế ảo của Thần Tộc mỗi khi đi ngủ !? Cái được gọi là Thần Mạch !?
Từng nghe nói về Thần Mạch rất nhiều, thứ chỉ chấp nhận thần chúng sử dụng, thế nhưng không ngờ nó lại giống một thế giới VRMMO thế này.
Được rồi, vì nó là game, nên đi luyện level nào.
Robert gác đại kiếm trên vai, tiến tới một điện thờ gần nhất.
Một điện thờ chòm sao Sài Lang.
Đẩy ra cánh cửa bằng kim loại chẳng biết tên, một lớp bụi mù rơi xuống.
Gặp quỷ, thế giới ảo cũng có bụi !?
Robert khịt khịt mũi, bước vào bên trong. Phía trước mặt hắn là một rương đồng hình khối lập phương. Ngay khi cánh cửa sau lưng Robert khép lại, cái rương này phát ra mất kiếng kẽo kẹt giống như bánh răng ở đâu đó đã lâu không sử dụng đang cố gắng chạy lại. Rồi thì toàn bộ khối lập phương này nở ra, để lộ ra một bộ giáp hình con sói bằng đồng bên trong.
Robert căng thẳng chờ đợi, đấu khí toàn thân vận chuyển dữ dôi, hình thành một lớp cang khí hộ vệ quanh người. Ba năm trước lớp đấu khí này từng giúp hắn chịu một đòn oanh kích cỡ tên lửa đạn đạo mà không chết, chỉ bị lột mất một lớp da. Đây là kỹ năng thuộc về tanker chính hiệu, thế nhưng từ khi bước vào Thần mạch, đấu khí hộ thân còn chẳng bằng mấy từ giấy nhám, tùy ý bị chấn vỡ, xé rách, xuyên qua không biết bao nhiêu lần. Không phải nó vô dụng, mà điểm khởi đầu để luyện cấp trong Thần Mạch đã quá mạnh so với hắn. Lần nào cũng là khiên vỡ người te tua. Mỗi lần bước vào Thần Mạch, hắn đã cố ý chọn những đền thờ chòm sao nhìn có vẻ cùi cùi một chút, xa trung tâm một chút, nhưng tất cả đều không ngoại lệ, yếu nhất cũng có thực lực cỡ Nguyên Anh kỳ ở Tiên giới, đủ cho hắn ngậm hành no nê.
Đó là lý do tại sao đêm nào ngủ, hắn cũng giống như gặp ác mộng, phòng ngủ vang lên toàn tiếng hét thảm thiết không nói, thương tổn nhận được trong Thần Mạch cũng bị đem ra ngoài thế giới thật.
Nếu không phải máu bán thần có tế bào thần tính cùng khả năng hồi phục mạnh mẽ, chỉ sợ hắn đã sớm được cha sứ nhà thờ đến đọc lễ cầu siêu.
Bộ giáp không tấn công như Robert đang căng thẳng chờ đợi, trái lại nó lúc lắc mấy cái, rồi cử động như một con sói linh hoạt, bước từ trên bục đá đặt cái rương xuống, ánh mắt nó chớp sáng. Cảm giác như nó đang hứng thú nhìn Robert:
“Ồ, con người. Đã bao lâu rồi mới lại thấy con người tới đây. Thật đáng nể.”
Robert thấy nó cũng không tấn công mình ngay, thoáng thở ra một hơi, hiếu kỳ hỏi:
“Chó con, nói vậy là sao !? Có gì đáng nể !?”
Nếu con sói bằng kim loại này có mạch máu, chắc chắn chúng sẽ tràn lên đầu tạo thành mấy cái gân xanh đáng nể.
“Chó con !? Từ khi ta ra đời, đây là lần đầu tiên nghe thấy cách gọi này đấy nha. Ngươi là người đầu tiên !”
“Nhân loại ngu xuẩn, thứ sinh vật hèn mọn không biết thân phận này.”
Robert nghe nó nói vậy, bĩu môi đốp lại liền:
“Ta đã bước vào mười một cái thần điện, tại sao Thần tộc tụi mày không có cách chửi bới nào văn nhã hơn vậy hả !? Quanh đi quẩn lại cũng chỉ có vài câu này, đến tác giả còn lười nghĩ lời thoại cho chúng mày, thật là một cái chủng tộc bi ai mà.”
Trong bộ giáp vang lên tiếng cười trầm thấp:
“Hặc hặc, thứ sinh vật thấp kém, thần tộc cao quý sẽ không bao giờ chửi bới. Đó chỉ là cách chào hỏi của quý tộc với những chủng tộc hạ đẳng thôi.”
Robert ngoáy mũi:
“Ồ, vậy trở về cho tao gửi lời chào hỏi con mẹ mày một chút, nói với bà ấy là tao xin lỗi, ngày đó không khống chế được mới vô tình có mày.”
Con sói đần mặt ra hỏi:
“Có ý gì !?”
Robert tiếp tục nhàm chán nói:
“Đáng lẽ ngày xưa tao nên bắn mày lên tường mới đúng, làm cha một thằng đần như mày, đúng là cái chuyện tình không thú vị gì cả.”
Con sói đột ngột câm lặng, Robert chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, dùng giọng nói chế giễu quái khí cực độ:
“Mày chọn thân chó để xuất hiện, quả là uổng phí không ít tâm tư nha. Đến cái việc gieo giống vui tươi nhất của muôn loài cũng không hình dung nổi, bộ não thật sự teo đến đáng thương. Mà để tóm tắt đơn giản, ta có hai gã bạn châu á, tụi hắn có bốn chữ nhanh gọn lắm…”
Con sói thoáng mở mồm, đại khái còn đang chấn động vì màn nhục mạ “cao cấp” của đối phương, Robert đã cười cười chốt nốt mấy từ:
“Ý nghĩa đại khái là, DKMM đó.”
“Lớn mật !!!”
Tiếng gầm thét giận giữ bùng nổ, theo sau đó là một tràng hào quang chấn động bắn ra tứ phía.
Đoàng.
Giống như sét nổ giữa trời quang, âm thanh đột ngột vang vọng theo mộ tràng khí bạo trùng kích, may mắn là Robert đã chuẩn bị từ trước, đấu khí hộ thể không chậm trễ bao bọc toàn thân, đại kiếm cắm xuống đất khiến cho hắn không bị thổi bay đi.
“Ha, thành quả nửa năm nay bị lũ chúng mày vùi dập, cuối cùng cũng có thể chính diện chống lại cái tiểu vũ trụ bộc phát này. Chó con, còn chiêu gì cao cấp hơn không, mau đem ra cho cha mày dợt qua cái nào…” Robert gồng mình chịu trận, khóe miệng thoáng mấp máy, nói có vẻ khó khăn, nhưng ánh mắt sáng ngời đầy chiến ý rực cháy.
Bộ giáp kia sau một lần bộc phát, đã hoàn toàn phân giải thành từng mảnh giáp đắp lên một thân hình đàn ông cường tráng mờ ảo. Đây là một trong những anh linh của thánh đấu sĩ chòm Sài Lang, chịu trách nhiệm thủ hộ và truyền thừa kỹ thuật chiến đấu của thần tộc trong Thần Mạch.
“Ngươi sẽ chết, bán thần ngu xuẩn.”
“Con mẹ mày mới ngu xuẩn. Anh đây là đang khiêu chiến cực hạn, hiểu không !? Làm vậy mới nhanh đột phá.” Robert nghiến răng nói.
“Ta có một thắc mắc…” Đột nhiên anh linh chòm Sài Lang nói, Robert đần mặt, ra hiệu chú cứ nói:
“Tại sao ngươi cứ thích lôi mẹ ta ra để giễu cợt vậy !? Đây là văn hóa của nhân loại hiện tại !?”
Lần này đến lượt Robert tắt tiếng, đại khái không biết nên đáp sao với câu hỏi thành thật của đối phương, vừa mới thất thần, đấu khí hộ thân liền rung động, một nắm tay nhanh như chớp vồ qua, tát vào mặt hắn một cái trời giáng, lang trảo vuốt sắc còn lôi đi một lớp thịt trên mặt hắn.
“Con mẹ mày chơi bẩn…” Robert ấm ức gào lên. Nửa bên mặt bị người ta xé ra, cảm giác đau rát, mắt còn thiếu chút nữa bị móc mất.
“Hahaha…” Anh linh chòm Sài Lang ngẩng đầu cười lớn:
“Thú vị, thật sự rất thú vị, ta ở thần điện này đã bao nhiêu năm tháng, lần đầu tiên phát hiện đánh một đứa mình ghét lại sung sướng thế này. Nhóc con nhân loại, ngươi vẫn sẽ nhận được truyền thừa chòm Sài Lang, ta sẽ dạy, đây là quy định của thần mạch rồi. Thế nhưng chòm Sài Lang nổi tiếng với lối đánh âm độc tàn nhẫn và nham hiểm, nên có giác ngộ một chút nhé.”
Robert xoa xoa vết rách trên mặt, cảm thấy sờ được xương trắng, gằn giọng nói:
“Cái gì mà sài lang, chỉ là chó canh cổng thôi. Ta tới… hự…”
Vừa mới hét lớn công kích, giữa hai chân chợt cảm thấy đau nhói.
Đùa cái gì vậy, ngươi là Anh linh cơ mà…
Tại sao còn biết cả Liêu âm thối (Đá phế bộ hạ).
Robert u oán ôm lấy cậu em bên dưới, hít thở không thông, trợn mắt quay đầu lại, tiếp lấy nửa bên mặt còn lành lặn của hắn là một cái lang trảo sắc bén.
Bốp.
Robert bị tát bay đi, đập vào thành điện, đầu váng mắt hoa, toàn thân co giật.
Anh linh chòm Sài Lang phát ra tiếng cười khẽ:
“Miệng lưỡi đủ độc, nhưng xuất thủ còn non lắm…”
“Dậy đi, vì ngươi thú vị như vậy, ta sẽ toàn tâm toàn ý dạy ngươi… cái gì mới là cách đấu tàn độc.”
Robert lảo đảo run rẩy đứng dậy, chống kiếm thở dốc mấy hơi, khuôn mặt lãng tử của hắn lúc này đã bị lột ra hoàn toàn, thấy vô số thớ cơ bị rách và xương trắng bên trong. Chống một cây kiếm, gồng mình vận chuyển đấu khí, thở hồng hộc nói:
“Fuck, đồ chó con, có giỏi đánh lén ông lần nữa coi.”
“Như ngươi muốn.”
Anh linh chòm Sài Lang cười lạnh, thân hình mờ đi, giống như đột nhiên tiêu thất, xuất hiện sau lưng Robert với một cái lang trảo chộp vào gáy hắn.
Robert cười gằn, dùng đại kiếm xuyên qua nách, đâm về phía sau, rồi nhanh như chớp xoay người, vận eo phát lực chém một cú từ dưới lên ra đằng trước.
Đại kiếm đâm xuyên tàn ảnh sau lưng, bóng hình anh linh chòm Sài Lang xuất hiện trước mặt với nụ cười chế giễu, nắm đấm nhè vào mặt Robert đấm tới.
“Còn non lắ… Ứ….”
Một kiếm đâm hụt chỉ là hư chiêu, kiếm chém từ dưới lên mới là toàn lực. Vì tốc độ chòm Sài Lang nhanh hơn Robert, nên hắn tiếp cận rồi vòng ra đằng trước cực nhanh, đến nỗi để lại tàn ảnh sau lưng, công kích đằng trước mới là thực chiêu, thế nhưng vừa chuẩn gặp một đòn phản kích toàn lực của Robert.
Chết người nhất là nhát chém từ dưới lên này, là nhằm vào bộ hạ của hắn.
Coong một tiếng, Anh linh chòm Sài Lang bị đánh văng lên không từ phần giữa hai chân.
Ăn miếng trả miếng, đây là tác phong nhất quán của tiểu đội Hoài Nam. Robert cũng không ngoại lệ. Hắn có thể chém đầu chòm Sài Lang nhờ cú lừa vừa rồi, nhưng nhất quyết phải phế đi thằng em của gã này mới chịu.
Một cảm giác tê tái xuất hiện, anh linh dù mờ ảo, nhưng vẫn là thực thể, chịu một đòn này, tất cả đàn ông đều muốn trợn mắt trắng, dù sao cũng chẳng có ai muốn biến thái tới mức rèn luyện nó cứng như sắt thép cả.
Robert đánh xong một chiêu cũng không buông tha, nhịn đau nhào tới, chém một kiếm lăng lệ từ trên xuống giữa trán đối thủ.
Anh lịnh chòm Sài Lang run run đứng kẹp hai đùi vào nhau giống như một chữ nhân đứng, chật vật đưa tay lên tiếp lấy một kiếm này.
“Lang trảo.”
Vuốt sói va chạm với đại kiếm, đánh ra một luồng hoa lửa tung tóe, thần điện có kết cấu cực tốt, không dễ bị chấn động làm hư hại,chỉ thoáng rung lên, theo sau đó, Anh Linh chòm Sài Lang bị đánh bay vào vách tường. Còn chưa kịp rơi xuống thì một thanh đại kiếm đã lao vút tới đóng đinh hắn lên vách.
Robert run rẩy đứng thẳng từ tư thế phi kiếm tiêu chuẩn, thiếu chút nữa đã quỳ xuống, mặt còn đau rát, đầu vẫn choáng váng, vùng giữa hai chân vẫn tê tái, hắn miễn cưỡng lắm mới nói được mấy câu:
“Chó con, muốn dạy đời cha mày, còn non lắm. Để lại truyền thừa rồi biến đi.”
Thần điện rực sáng, chiến quả đã được xác nhận. Vô số quang điểm bay ra từ bộ giáp chòm Sài Lang dung nhập vào cơ thể Robert, cải tạo thân thể hắn, biến thành những ngôi sao bay vào tiểu vũ trụ vừa mới hình thành trong thể nội hắn.
Đánh bại thần điện đầu tiên, Robert Mullins chính thức thăng cấp.
Nhìn tới xa xa, chỉ thấy vô vàn những ngôi đền lớn nhỏ trải dài như vô tận, phía trên bầu trời mà một phiến tinh không lấp lánh vô số chòm sao. Những giao điểm của các ngôi sao được nối lại với nhau bằng những tia sáng trắng, vẽ lên bầu trời vô số hình thù kỳ lạ.
Đây là phía bên trong Thần Mạch.
Đại khái đây là kết quả của việc được thần huyết của Heracles chấp nhận !? Bởi vì đã có dòng máu thần chủng trong người, kết quả là mình có thể đăng nhập được vào mạng thực tế ảo của Thần Tộc mỗi khi đi ngủ !? Cái được gọi là Thần Mạch !?
Từng nghe nói về Thần Mạch rất nhiều, thứ chỉ chấp nhận thần chúng sử dụng, thế nhưng không ngờ nó lại giống một thế giới VRMMO thế này.
Được rồi, vì nó là game, nên đi luyện level nào.
Robert gác đại kiếm trên vai, tiến tới một điện thờ gần nhất.
Một điện thờ chòm sao Sài Lang.
Đẩy ra cánh cửa bằng kim loại chẳng biết tên, một lớp bụi mù rơi xuống.
Gặp quỷ, thế giới ảo cũng có bụi !?
Robert khịt khịt mũi, bước vào bên trong. Phía trước mặt hắn là một rương đồng hình khối lập phương. Ngay khi cánh cửa sau lưng Robert khép lại, cái rương này phát ra mất kiếng kẽo kẹt giống như bánh răng ở đâu đó đã lâu không sử dụng đang cố gắng chạy lại. Rồi thì toàn bộ khối lập phương này nở ra, để lộ ra một bộ giáp hình con sói bằng đồng bên trong.
Robert căng thẳng chờ đợi, đấu khí toàn thân vận chuyển dữ dôi, hình thành một lớp cang khí hộ vệ quanh người. Ba năm trước lớp đấu khí này từng giúp hắn chịu một đòn oanh kích cỡ tên lửa đạn đạo mà không chết, chỉ bị lột mất một lớp da. Đây là kỹ năng thuộc về tanker chính hiệu, thế nhưng từ khi bước vào Thần mạch, đấu khí hộ thân còn chẳng bằng mấy từ giấy nhám, tùy ý bị chấn vỡ, xé rách, xuyên qua không biết bao nhiêu lần. Không phải nó vô dụng, mà điểm khởi đầu để luyện cấp trong Thần Mạch đã quá mạnh so với hắn. Lần nào cũng là khiên vỡ người te tua. Mỗi lần bước vào Thần Mạch, hắn đã cố ý chọn những đền thờ chòm sao nhìn có vẻ cùi cùi một chút, xa trung tâm một chút, nhưng tất cả đều không ngoại lệ, yếu nhất cũng có thực lực cỡ Nguyên Anh kỳ ở Tiên giới, đủ cho hắn ngậm hành no nê.
Đó là lý do tại sao đêm nào ngủ, hắn cũng giống như gặp ác mộng, phòng ngủ vang lên toàn tiếng hét thảm thiết không nói, thương tổn nhận được trong Thần Mạch cũng bị đem ra ngoài thế giới thật.
Nếu không phải máu bán thần có tế bào thần tính cùng khả năng hồi phục mạnh mẽ, chỉ sợ hắn đã sớm được cha sứ nhà thờ đến đọc lễ cầu siêu.
Bộ giáp không tấn công như Robert đang căng thẳng chờ đợi, trái lại nó lúc lắc mấy cái, rồi cử động như một con sói linh hoạt, bước từ trên bục đá đặt cái rương xuống, ánh mắt nó chớp sáng. Cảm giác như nó đang hứng thú nhìn Robert:
“Ồ, con người. Đã bao lâu rồi mới lại thấy con người tới đây. Thật đáng nể.”
Robert thấy nó cũng không tấn công mình ngay, thoáng thở ra một hơi, hiếu kỳ hỏi:
“Chó con, nói vậy là sao !? Có gì đáng nể !?”
Nếu con sói bằng kim loại này có mạch máu, chắc chắn chúng sẽ tràn lên đầu tạo thành mấy cái gân xanh đáng nể.
“Chó con !? Từ khi ta ra đời, đây là lần đầu tiên nghe thấy cách gọi này đấy nha. Ngươi là người đầu tiên !”
“Nhân loại ngu xuẩn, thứ sinh vật hèn mọn không biết thân phận này.”
Robert nghe nó nói vậy, bĩu môi đốp lại liền:
“Ta đã bước vào mười một cái thần điện, tại sao Thần tộc tụi mày không có cách chửi bới nào văn nhã hơn vậy hả !? Quanh đi quẩn lại cũng chỉ có vài câu này, đến tác giả còn lười nghĩ lời thoại cho chúng mày, thật là một cái chủng tộc bi ai mà.”
Trong bộ giáp vang lên tiếng cười trầm thấp:
“Hặc hặc, thứ sinh vật thấp kém, thần tộc cao quý sẽ không bao giờ chửi bới. Đó chỉ là cách chào hỏi của quý tộc với những chủng tộc hạ đẳng thôi.”
Robert ngoáy mũi:
“Ồ, vậy trở về cho tao gửi lời chào hỏi con mẹ mày một chút, nói với bà ấy là tao xin lỗi, ngày đó không khống chế được mới vô tình có mày.”
Con sói đần mặt ra hỏi:
“Có ý gì !?”
Robert tiếp tục nhàm chán nói:
“Đáng lẽ ngày xưa tao nên bắn mày lên tường mới đúng, làm cha một thằng đần như mày, đúng là cái chuyện tình không thú vị gì cả.”
Con sói đột ngột câm lặng, Robert chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, dùng giọng nói chế giễu quái khí cực độ:
“Mày chọn thân chó để xuất hiện, quả là uổng phí không ít tâm tư nha. Đến cái việc gieo giống vui tươi nhất của muôn loài cũng không hình dung nổi, bộ não thật sự teo đến đáng thương. Mà để tóm tắt đơn giản, ta có hai gã bạn châu á, tụi hắn có bốn chữ nhanh gọn lắm…”
Con sói thoáng mở mồm, đại khái còn đang chấn động vì màn nhục mạ “cao cấp” của đối phương, Robert đã cười cười chốt nốt mấy từ:
“Ý nghĩa đại khái là, DKMM đó.”
“Lớn mật !!!”
Tiếng gầm thét giận giữ bùng nổ, theo sau đó là một tràng hào quang chấn động bắn ra tứ phía.
Đoàng.
Giống như sét nổ giữa trời quang, âm thanh đột ngột vang vọng theo mộ tràng khí bạo trùng kích, may mắn là Robert đã chuẩn bị từ trước, đấu khí hộ thể không chậm trễ bao bọc toàn thân, đại kiếm cắm xuống đất khiến cho hắn không bị thổi bay đi.
“Ha, thành quả nửa năm nay bị lũ chúng mày vùi dập, cuối cùng cũng có thể chính diện chống lại cái tiểu vũ trụ bộc phát này. Chó con, còn chiêu gì cao cấp hơn không, mau đem ra cho cha mày dợt qua cái nào…” Robert gồng mình chịu trận, khóe miệng thoáng mấp máy, nói có vẻ khó khăn, nhưng ánh mắt sáng ngời đầy chiến ý rực cháy.
Bộ giáp kia sau một lần bộc phát, đã hoàn toàn phân giải thành từng mảnh giáp đắp lên một thân hình đàn ông cường tráng mờ ảo. Đây là một trong những anh linh của thánh đấu sĩ chòm Sài Lang, chịu trách nhiệm thủ hộ và truyền thừa kỹ thuật chiến đấu của thần tộc trong Thần Mạch.
“Ngươi sẽ chết, bán thần ngu xuẩn.”
“Con mẹ mày mới ngu xuẩn. Anh đây là đang khiêu chiến cực hạn, hiểu không !? Làm vậy mới nhanh đột phá.” Robert nghiến răng nói.
“Ta có một thắc mắc…” Đột nhiên anh linh chòm Sài Lang nói, Robert đần mặt, ra hiệu chú cứ nói:
“Tại sao ngươi cứ thích lôi mẹ ta ra để giễu cợt vậy !? Đây là văn hóa của nhân loại hiện tại !?”
Lần này đến lượt Robert tắt tiếng, đại khái không biết nên đáp sao với câu hỏi thành thật của đối phương, vừa mới thất thần, đấu khí hộ thân liền rung động, một nắm tay nhanh như chớp vồ qua, tát vào mặt hắn một cái trời giáng, lang trảo vuốt sắc còn lôi đi một lớp thịt trên mặt hắn.
“Con mẹ mày chơi bẩn…” Robert ấm ức gào lên. Nửa bên mặt bị người ta xé ra, cảm giác đau rát, mắt còn thiếu chút nữa bị móc mất.
“Hahaha…” Anh linh chòm Sài Lang ngẩng đầu cười lớn:
“Thú vị, thật sự rất thú vị, ta ở thần điện này đã bao nhiêu năm tháng, lần đầu tiên phát hiện đánh một đứa mình ghét lại sung sướng thế này. Nhóc con nhân loại, ngươi vẫn sẽ nhận được truyền thừa chòm Sài Lang, ta sẽ dạy, đây là quy định của thần mạch rồi. Thế nhưng chòm Sài Lang nổi tiếng với lối đánh âm độc tàn nhẫn và nham hiểm, nên có giác ngộ một chút nhé.”
Robert xoa xoa vết rách trên mặt, cảm thấy sờ được xương trắng, gằn giọng nói:
“Cái gì mà sài lang, chỉ là chó canh cổng thôi. Ta tới… hự…”
Vừa mới hét lớn công kích, giữa hai chân chợt cảm thấy đau nhói.
Đùa cái gì vậy, ngươi là Anh linh cơ mà…
Tại sao còn biết cả Liêu âm thối (Đá phế bộ hạ).
Robert u oán ôm lấy cậu em bên dưới, hít thở không thông, trợn mắt quay đầu lại, tiếp lấy nửa bên mặt còn lành lặn của hắn là một cái lang trảo sắc bén.
Bốp.
Robert bị tát bay đi, đập vào thành điện, đầu váng mắt hoa, toàn thân co giật.
Anh linh chòm Sài Lang phát ra tiếng cười khẽ:
“Miệng lưỡi đủ độc, nhưng xuất thủ còn non lắm…”
“Dậy đi, vì ngươi thú vị như vậy, ta sẽ toàn tâm toàn ý dạy ngươi… cái gì mới là cách đấu tàn độc.”
Robert lảo đảo run rẩy đứng dậy, chống kiếm thở dốc mấy hơi, khuôn mặt lãng tử của hắn lúc này đã bị lột ra hoàn toàn, thấy vô số thớ cơ bị rách và xương trắng bên trong. Chống một cây kiếm, gồng mình vận chuyển đấu khí, thở hồng hộc nói:
“Fuck, đồ chó con, có giỏi đánh lén ông lần nữa coi.”
“Như ngươi muốn.”
Anh linh chòm Sài Lang cười lạnh, thân hình mờ đi, giống như đột nhiên tiêu thất, xuất hiện sau lưng Robert với một cái lang trảo chộp vào gáy hắn.
Robert cười gằn, dùng đại kiếm xuyên qua nách, đâm về phía sau, rồi nhanh như chớp xoay người, vận eo phát lực chém một cú từ dưới lên ra đằng trước.
Đại kiếm đâm xuyên tàn ảnh sau lưng, bóng hình anh linh chòm Sài Lang xuất hiện trước mặt với nụ cười chế giễu, nắm đấm nhè vào mặt Robert đấm tới.
“Còn non lắ… Ứ….”
Một kiếm đâm hụt chỉ là hư chiêu, kiếm chém từ dưới lên mới là toàn lực. Vì tốc độ chòm Sài Lang nhanh hơn Robert, nên hắn tiếp cận rồi vòng ra đằng trước cực nhanh, đến nỗi để lại tàn ảnh sau lưng, công kích đằng trước mới là thực chiêu, thế nhưng vừa chuẩn gặp một đòn phản kích toàn lực của Robert.
Chết người nhất là nhát chém từ dưới lên này, là nhằm vào bộ hạ của hắn.
Coong một tiếng, Anh linh chòm Sài Lang bị đánh văng lên không từ phần giữa hai chân.
Ăn miếng trả miếng, đây là tác phong nhất quán của tiểu đội Hoài Nam. Robert cũng không ngoại lệ. Hắn có thể chém đầu chòm Sài Lang nhờ cú lừa vừa rồi, nhưng nhất quyết phải phế đi thằng em của gã này mới chịu.
Một cảm giác tê tái xuất hiện, anh linh dù mờ ảo, nhưng vẫn là thực thể, chịu một đòn này, tất cả đàn ông đều muốn trợn mắt trắng, dù sao cũng chẳng có ai muốn biến thái tới mức rèn luyện nó cứng như sắt thép cả.
Robert đánh xong một chiêu cũng không buông tha, nhịn đau nhào tới, chém một kiếm lăng lệ từ trên xuống giữa trán đối thủ.
Anh lịnh chòm Sài Lang run run đứng kẹp hai đùi vào nhau giống như một chữ nhân đứng, chật vật đưa tay lên tiếp lấy một kiếm này.
“Lang trảo.”
Vuốt sói va chạm với đại kiếm, đánh ra một luồng hoa lửa tung tóe, thần điện có kết cấu cực tốt, không dễ bị chấn động làm hư hại,chỉ thoáng rung lên, theo sau đó, Anh Linh chòm Sài Lang bị đánh bay vào vách tường. Còn chưa kịp rơi xuống thì một thanh đại kiếm đã lao vút tới đóng đinh hắn lên vách.
Robert run rẩy đứng thẳng từ tư thế phi kiếm tiêu chuẩn, thiếu chút nữa đã quỳ xuống, mặt còn đau rát, đầu vẫn choáng váng, vùng giữa hai chân vẫn tê tái, hắn miễn cưỡng lắm mới nói được mấy câu:
“Chó con, muốn dạy đời cha mày, còn non lắm. Để lại truyền thừa rồi biến đi.”
Thần điện rực sáng, chiến quả đã được xác nhận. Vô số quang điểm bay ra từ bộ giáp chòm Sài Lang dung nhập vào cơ thể Robert, cải tạo thân thể hắn, biến thành những ngôi sao bay vào tiểu vũ trụ vừa mới hình thành trong thể nội hắn.
Đánh bại thần điện đầu tiên, Robert Mullins chính thức thăng cấp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.