Chương 79: Thiên Không thành chi chiến (3).
Zozohoho
20/07/2016
Những dòng nhiệt lưu ngưng tụ kéo theo những dải sáng dài như thực chất, mắt
thường cũng nhìn thấy được sự uy hiếp đáng sợ khiến cho rất nhiều gã tu
chân giả từ trong sự chấn động bất ngờ tỉnh lại.
Vị tam thúc của Mặc Gia chi nhánh tầng trời thứ tư, Mặc Thời Võ cũng cảm thấy được sự nguy hiểm ẩn giấu trong những nòng pháo đang tích tụ kia. Mặc cho ông ta có tu vi của Hóa Thần kỳ cao thủ, nhưng nếu trải qua một loạt bắn này, chắc chắn không sống sót nổi.
Chủ pháo của tiểu hình chiến hạm liên quân, được IMI cải tạo lại, kết hợp với công nghệ làm pháo linh tử, ở tiên giới cũng là sản phẩm sát thương quy mô lớn cực kỳ mạnh mẽ.
Nếu không phải cao thủ Hợp Thể kỳ trở lên, nhận lấy một kích này. Không có khả năng sống sót.
Bắn với quy mô lớn, thậm chí có thể sinh ra uy hiếp với Tiên Đài cao thủ.
“Không, không thể kết thúc như thế này được !”
“Ta mới ba trăm tuổi đã có thành tựu Hóa Thần kỳ, tương lai ta sẽ là người vấn đỉnh Tiên Đế, không thể chết trong tay đám hèn mọn này được…”
Mặc Thời Võ điên cuồng gào thét trong nội tâm, một tràng nổ mạng khiến trạng thái gia tốc của Linh Chu đã bị ngắt quãng, muốn gia tốc lại một lần nữa cũng không thể tránh kịp một loạt chủ pháo đã ngưng tụ đạn thành hình kia. Mặc Thời Võ nghiến răng, thôi động thần thức, khiến những đệ tử kia tận lực mở ra Linh Quang Tráo trên thân tàu mà ngừng việc né tránh trong vô vọng. Thần thức của cao thủ Hóa Thần kỳ có tính áp chế tuyệt đối với đám đệ tử chỉ có tu vi Trúc Cơ kỳ đang đảm nhận nhiệm vụ lái tàu.
“Toàn quân, bỏ tàu.”
Mặc Thời Võ lạnh lùng ra lệnh, chiếc Linh Chu trở ông ta nằm ở cuối đội hình, hoàn toàn có thể kịp xoay sở, nhưng những chiếc khác không được. Lúc này chỉ có thể bảo tồn lại số Thiết Khôi Lỗi, cũng là đại bộ phận chiến lực.
Cùng lúc đó, loạt đạn chủ pháo của tiểu hình chiến hạm đã bắn tới.
Chủ pháo mạnh mẽ vốn là khắc tinh của tất cả loại hình phòng ngự, cho dù Linh Quang Tráo cũng không ngoại lệ, hơn nữa mật độ linh tử được tổ hợp ra của những chiếc Linh Quang Tráo này sau một màn nổ mạnh kia đã ít tới đáng thương. Gần như chẳng có tác dụng gì.
Năm mươi chiếc Linh Chu ở đầu chịu sào đã nhanh chóng tan chảy thành bọt nước, tiếp đến là bảy mươi chiếc ở hàng thứ hai, và một trăm ba mươi chiếc ở hàng thứ ba giống như một mũi tên bị ăn mòn từ từ.
Ầm ầm ầm.
Từng tiếng nổ vang vọng trải dài khắp nơi giống như một dây chuyền pháo nở rộ ngày tết. Bộ phận Linh Chu bị tia nhiệt quét qua hoàn toàn bị thiêu hủy, kéo theo những phần còn lại bị nhiệt lượng lan tỏa dẫn tới biến hình mà nổ mạnh như bông vụ.
Toàn đội hình chỉ qua một loạt bắn đã biến thành một quả cầu lửa khổng lồ giữa tầng trời thứ tư.
Chỉ còn hơn một trăm chiếc ở hàng cuối cùng.
Mắt thấy sắp chiến thắng áp đảo, Hoài Nam bỗng hét lớn:
“Hina-chan, quay đầu. Jodi, ngừng bắn, mặc kệ nòng pháo bị hỏng, mở khiên chắn năng lượng lên.”
Tất cả mọi người đều sửng sốt, nhưng trên hạm này, mệnh lệnh của Hoài Nam là tối cao, không có tiếng kháng nghị nào. Tất cả đều dồn dập thao tác, Hoài Nam gấp gáp quay sang chỗ hoa tiêu:
“Nối máy cho tôi gặp… chết tiệt, không kịp rồi.”
Bùm bùm bùm…
Một loạt mũi linh tiễn mang theo khí xoáy mạnh mẽ xuyên qua vùng nổ mạnh của đám Linh Chu, ngay lúc số chủ pháo chiến hạm đang tận tình thiêu đốt quân đoàn đối phương mà không thể di chuyển để tránh né mà hứng chịu hoàn toàn.
Khiên chắn năng lượng của tàu Anregeris mới mở ra đã vang lên những tiếng nổ mạnh đì đùng, khiến cho mọi người bên trong đầu váng mắt hoa, chỉ có ba mũi linh tiễn trong số vài ngàn mũi bay tới chỗ bọn họ, nhưng cũng đủ khiến mọi người xây xẩm mặt mày. Những chiến hạm vẫn đang mở chủ pháo nơi tiền tuyến, kết quả không quá tốt rồi…
Hoài Nam âm thầm kêu khổ, lúc đầu còn vui vẻ nói chuyện với Trung Thành về việc lấy chính quân mình làm mồi nhử, phơ cả quân mình lẫn địch để làm một mớ, chưa đến nửa ngày vạ đã rơi xuống đầu mình rồi. Cái này có tính là quả báo không !?
Cùng với quả báo này còn có Mặc Sung, cách đây không lâu, hắn cũng từng dùng một trò tương tự, lấy đồng bạn làm lá chắn để chạy vong mạng. Thế nhưng hắn không ngờ chính mình cũng có ngày bị người khác lấy làm lá chắn. Tàu của Mặc Sung ở ngay tiền tuyến vì hắn muốn là người giết được nhiều nhất, lập được công to nhất, bởi vậy chắc chắn là nằm trong danh sách bị từ bỏ. Thiết Khôi Lỗi của Mặc Sung muốn bay tới cuối đội hình để tránh né thì phát hiện phần Linh Chu còn được bảo tồn ở cuối đội hình đang chở theo gần một ngàn chiếc Thiết Khôi Lỗi khác, tất cả đều mang theo nỏ linh tiễn đã được quán chú linh lực cực điểm, lạnh lẽo bắn tới.
Bắn xuyên qua đội hình phía trước, đục thủng thân thể chiến hữu của bọn họ, dùng thân thể bằng hữu làm lá chắn, dùng vụ nổ từ máu và thịt của bọn họ để che giấu đường đạn. Dùng đồng bọn làm mồi nhử để tiểu hình chiến hạm của phàm nhân duy trì công kích mà không thể di chuyển né tránh, tiến hành kết liễu toàn bộ.
Chiến cuộc lại một lần nữa xoay chiều.
Sau một loạt bắn tổng lực của cả hai phe, tiểu hình chiến hạm của liên quân trái đất còn 30 chiếc. Linh Chu còn 167 chiếc.
Chiến lực quân địch bảo tồn, gấp 5 lần. Hơn nữa còn hình thành thế bao vây mơ hồ với đàn cá trong rọ.
….
Rầm.
Bàn chiến lược trước mặt Mặt Sương Vũ bị vỗ tan thành tro bụi, khuôn mặt nhỏ nhắn đong đầy phiền muộn, ánh mắt rực lửa như muốn thiêu đốt mọi vật thành tro.
“Vũ Nhi, sao con lại tức giận, chiến quả thực sự rất không tồi a…” Mặc Tùy Phong, Ngũ thúc của Mặc gia chi nhánh tầng trời thứ tư, cũng là chủ soái của trận chiến này, vuốt vuốt râu nhíu mày hỏi:
“Tại sao lại có thể như vậy…. tại sao lại như vậy !?” Mặc Sương Vũ muốn rít gào:
“Tam thúc ông ta lấy người mình làm lá chắn, điều khiển đám sư huynh đệ đồng môn tàn sát lẫn nhau như vậy… người còn hỏi con vì sao tức giận, Ngũ thúc, người có vấn đề gì không !?”
Mặc Tùy Phong cau mày, ánh mắt lấp lóe cười lạnh:
“Giữa một đám tiểu bối Trúc Cơ kỳ, và một cường giả Hóa Thần kỳ, làm ra lựa chọn như vậy, con còn có gì bất mãn sao !? Huống hồ trận này chúng ta đã thắng, một đám tiểu bối Trúc Cơ kỳ thôi, bổ sung lại rất nhanh chóng, còn mất bao lâu mới đào tạo ra được một Hóa Thần cường giả !? Tam sư thúc của con phải mất ba trăm năm, ta mất tới năm trăm năm. Con bảo nên đánh đổi như thế nào đây !?”
Mặc Sương Vũ cảm thấy đầu óc mình muốn hỏng mất, không thể theo kịp tư duy của đám người này, cô ta đưa tay chỉ chỉ tất cả mọi người trong sảnh:
“Người, người, người… Tất cả mọi người đều nghĩ như vậy !?”
Trong phòng không có tiếng trả lời, tất cả đều ngấm ngầm thừa nhận, tiên giới cường giả vi tôn, chết vài ngàn tiểu bối Trúc Cơ kỳ mà đào tạo được một Hóa Thần kỳ, tất cả các thế lực đều vui vẻ đi làm. Không đạt tới Kim Đan kỳ, coi như là chưa tu tiên, sống được hơn một trăm năm rồi chết thì làm được gì cho đời. Đổi lại một vị Hóa Thần cao thủ sống tới vài ngàn năm có dư, kinh nghiệm và lịch duyệt, thậm chí là vũ lực đều có thể chèo chống được một môn phái tới rất lâu về sau.
Mặc Sương Vũ run run nói:
“Vậy đồng tộc, họ hàng, tình cảm, mọi thứ đều không có ý nghĩa gì sao !?”
Mặc Tùy Phong lắc lắc đầu đáp:
“Vũ Nhi, con còn trẻ, chưa nhìn thấy sinh ly tử biệt, mọi thứ đều chỉ có một giới hạn nào đó thôi, tâm cảnh của con không vững chắc, dễ dàng xúc động như vậy thì làm sao có thể tiến bộ được. Sau trận này, con lại về diện bích đi.”
Mặc Sương Vũ tức tới ngứa răng, hai hàm răng trắng trẻo nghiến vào kèn kẹt,bàn tay nắm chặt nổi đầy gân xanh, bờ vai nhỏ rung rung giống như đang đè nén mấy lần trọng lực, sau cùng, cô ta thả tay, trầm giọng nói:
“Tôi hiểu rồi, mọi người đã sống qua lâu, sớm đã quên hết nên sống như thế nào, cuộc sống có những gì rồi. Trong mắt các người chỉ có cảnh giới, chỉ có thiên đạo, vạn vật không bằng heo chó…”
Cô ta buông tay, giơ giơ lên giống như muốn đầu hàng.
“Tôi không còn gì để nói.”
Mặc Sương Vũ dứt khoát quay người đi. Mặc Tùy Phong cảm thấy thái độ hỗn xược này rất có vấn đề, nhưng những cống hiến của Sương Vũ gần đây rất nhiều, cũng không thể tùy tiện nói nặng lời. Ông ta trầm ngâm lựa ý, muốn mềm mỏng khuyên bảo, lại nghe tiếng Mặc Sương Vũ ngoài cửa phòng vọng vào:
“Thế nhưng các người có nghĩ tới không !? Tương lai nằm ở trong tay những người trẻ tuổi chúng tôi, chứ không phải trong tay đám lão bất tử ngồi không hàng trăm hàng ngàn năm như các người.”
“Các người sẽ vì những suy nghĩ thiển cận đó mà hối hận.”
Cửa phòng nặng nề đóng lại, Mặc Sương Vũ bước đi. Sau lưng còn nghe văng vẳng tiếng đồ vật vỡ vụn và tiếng mọi người huyên náo:
“Ngũ sư huynh, đừng nóng giận, đừng nóng giận, Vũ nhi chỉ nhất thời xúc động thôi mà !”
“Ngũ sư huynh bình tĩnh…”
“Phải rồi, sau chuyện này chúng ta sẽ gửi nó về tổng bộ, ở đó có các trưởng lão Hợp Thể kỳ, Chân Tiên kỳ, sẽ khiến con bé thay đổi tầm nhìn, không nói ra những lời vô tri như vậy nữa…”
“Nếu bây giờ huynh một chưởng đánh chết nó, Mặc gia sẽ tổn thất một thiên tài có thể vấn đỉnh Tiên Hậu trong tương lai a….”
…
“Cánh trái thua rồi. Cánh phải vẫn đang giằng co.”
Hans nhìn biểu đồ thống kê tình hình chiến trường, lảm nhảm một câu mà ai cũng biết, để cho không khí trong vòng chỉ huy nó có sức sống một chút.
“Chiến lực của chúng ta vốn thua kém quá nhiều, lại đánh giá thấp độ tàn độc của đối phương rồi.” Stellar lẳng lặng đáp.
Thượng Tướng Forst Raven gật đầu:
“Ba mươi hai năm đình chiến với Thần tộc có vẻ hơi quá dài, nhiều thủ đoạn cũng dần mai một, tôi tin rằng sau trận này một số lượng lớn quân nhân có tiềm lực sẽ trưởng thành hơn.”
“Vậy chúng ta gửi chi viện hả !?” Hans tò mò hỏi. Hắn vẫn khá là thưởng thức đám Hoài Nam đấy, thật không muốn họ chết chút nào.
Stellar gật đầu đáp:
“Đã gửi đi từ đầu rồi, tôi sẽ không làm chuyện không nắm chắc. Cánh phải giao cho cậu, dù đa phần phi công chỉ là Clone và GMS thế hệ thứ hai, nhưng tổn thất quá nhiều thì không xong với tôi đâu.”
Thượng tướng Forst Raven đột nhiên nói:
“Cái gã ấy, thiếu tướng Hoài Nam, nếu có thể cứu trở về, cho tôi gặp hắn một lần.”
Stellar thoáng ngạc nhiên, rồi cười cười nói:
“Cũng được, người này tính cách hơi thấp kém một chút, nhưng rất có tài.”
Thượng tướng Forst Raven gật đầu, nhìn lên màn hình chiến cục phía trước, những luồng hồ quang và tán xạ năng lượng ở chiến trường phía trước hai phe đã dần tan đi, tầm nhìn lại trải rộng, khoảng giữa chiến trường lại một lần nữa trống trải, chỉ lác đác vài tia năng lượng chớp lóe như minh chứng cho vụ va chạm khủng khiếp đã từng xảy ra ở đây.
“Chuẩn bị cho tiết mục chính, Hóa Thần cường giả của đối phương đã xuất động.”
“Đối phương có năm mươi mốt đơn vị.”
Stellar nhíu mày:
“Có cần phải…”
Thượng tướng Forst Raven lắc đầu:
“Các cô quá xem thường liên quân Trái Đất.”
Ông ta quay đầu, trầm giọng nói vào bộ đàm:
“Tất cả chuẩn bị tác chiến, theo hiệu lệnh của tôi.”
“Khởi động tên lửa đánh chặn…”
“Khởi động hệ thống phản trọng lực xoay chiều.”
“Tàu bắt giữ, chuẩn bị xuất phát.”
“Tiểu đội GMS sẽ đảm nhận Decoy, lập tức xuất phát.”
“Chuẩn bị thiết bị làm nhiễu hạt.”
“Thu nhỏ diện tích lớp phòng hộ RERF, tập trung phòng thủ những vùng sau đây: A9 A2 B3 C1 D13 G12 L19”
Xong đâu đấy ông ta quay sang nói với Stellar:
“Thần tộc mạnh hơn đám này rất nhiều, còn bất tử bất diệt chúng tôi cũng đã trải qua, những thứ này…”
Ông ta chỉ chỉ đám tiên nhân Hóa Thần kỳ đang được hệ thống quét hình 3D tái khôi phục hình ảnh thuyên chuyển:
“Còn chưa thấm vào đâu.”
Vị tam thúc của Mặc Gia chi nhánh tầng trời thứ tư, Mặc Thời Võ cũng cảm thấy được sự nguy hiểm ẩn giấu trong những nòng pháo đang tích tụ kia. Mặc cho ông ta có tu vi của Hóa Thần kỳ cao thủ, nhưng nếu trải qua một loạt bắn này, chắc chắn không sống sót nổi.
Chủ pháo của tiểu hình chiến hạm liên quân, được IMI cải tạo lại, kết hợp với công nghệ làm pháo linh tử, ở tiên giới cũng là sản phẩm sát thương quy mô lớn cực kỳ mạnh mẽ.
Nếu không phải cao thủ Hợp Thể kỳ trở lên, nhận lấy một kích này. Không có khả năng sống sót.
Bắn với quy mô lớn, thậm chí có thể sinh ra uy hiếp với Tiên Đài cao thủ.
“Không, không thể kết thúc như thế này được !”
“Ta mới ba trăm tuổi đã có thành tựu Hóa Thần kỳ, tương lai ta sẽ là người vấn đỉnh Tiên Đế, không thể chết trong tay đám hèn mọn này được…”
Mặc Thời Võ điên cuồng gào thét trong nội tâm, một tràng nổ mạng khiến trạng thái gia tốc của Linh Chu đã bị ngắt quãng, muốn gia tốc lại một lần nữa cũng không thể tránh kịp một loạt chủ pháo đã ngưng tụ đạn thành hình kia. Mặc Thời Võ nghiến răng, thôi động thần thức, khiến những đệ tử kia tận lực mở ra Linh Quang Tráo trên thân tàu mà ngừng việc né tránh trong vô vọng. Thần thức của cao thủ Hóa Thần kỳ có tính áp chế tuyệt đối với đám đệ tử chỉ có tu vi Trúc Cơ kỳ đang đảm nhận nhiệm vụ lái tàu.
“Toàn quân, bỏ tàu.”
Mặc Thời Võ lạnh lùng ra lệnh, chiếc Linh Chu trở ông ta nằm ở cuối đội hình, hoàn toàn có thể kịp xoay sở, nhưng những chiếc khác không được. Lúc này chỉ có thể bảo tồn lại số Thiết Khôi Lỗi, cũng là đại bộ phận chiến lực.
Cùng lúc đó, loạt đạn chủ pháo của tiểu hình chiến hạm đã bắn tới.
Chủ pháo mạnh mẽ vốn là khắc tinh của tất cả loại hình phòng ngự, cho dù Linh Quang Tráo cũng không ngoại lệ, hơn nữa mật độ linh tử được tổ hợp ra của những chiếc Linh Quang Tráo này sau một màn nổ mạnh kia đã ít tới đáng thương. Gần như chẳng có tác dụng gì.
Năm mươi chiếc Linh Chu ở đầu chịu sào đã nhanh chóng tan chảy thành bọt nước, tiếp đến là bảy mươi chiếc ở hàng thứ hai, và một trăm ba mươi chiếc ở hàng thứ ba giống như một mũi tên bị ăn mòn từ từ.
Ầm ầm ầm.
Từng tiếng nổ vang vọng trải dài khắp nơi giống như một dây chuyền pháo nở rộ ngày tết. Bộ phận Linh Chu bị tia nhiệt quét qua hoàn toàn bị thiêu hủy, kéo theo những phần còn lại bị nhiệt lượng lan tỏa dẫn tới biến hình mà nổ mạnh như bông vụ.
Toàn đội hình chỉ qua một loạt bắn đã biến thành một quả cầu lửa khổng lồ giữa tầng trời thứ tư.
Chỉ còn hơn một trăm chiếc ở hàng cuối cùng.
Mắt thấy sắp chiến thắng áp đảo, Hoài Nam bỗng hét lớn:
“Hina-chan, quay đầu. Jodi, ngừng bắn, mặc kệ nòng pháo bị hỏng, mở khiên chắn năng lượng lên.”
Tất cả mọi người đều sửng sốt, nhưng trên hạm này, mệnh lệnh của Hoài Nam là tối cao, không có tiếng kháng nghị nào. Tất cả đều dồn dập thao tác, Hoài Nam gấp gáp quay sang chỗ hoa tiêu:
“Nối máy cho tôi gặp… chết tiệt, không kịp rồi.”
Bùm bùm bùm…
Một loạt mũi linh tiễn mang theo khí xoáy mạnh mẽ xuyên qua vùng nổ mạnh của đám Linh Chu, ngay lúc số chủ pháo chiến hạm đang tận tình thiêu đốt quân đoàn đối phương mà không thể di chuyển để tránh né mà hứng chịu hoàn toàn.
Khiên chắn năng lượng của tàu Anregeris mới mở ra đã vang lên những tiếng nổ mạnh đì đùng, khiến cho mọi người bên trong đầu váng mắt hoa, chỉ có ba mũi linh tiễn trong số vài ngàn mũi bay tới chỗ bọn họ, nhưng cũng đủ khiến mọi người xây xẩm mặt mày. Những chiến hạm vẫn đang mở chủ pháo nơi tiền tuyến, kết quả không quá tốt rồi…
Hoài Nam âm thầm kêu khổ, lúc đầu còn vui vẻ nói chuyện với Trung Thành về việc lấy chính quân mình làm mồi nhử, phơ cả quân mình lẫn địch để làm một mớ, chưa đến nửa ngày vạ đã rơi xuống đầu mình rồi. Cái này có tính là quả báo không !?
Cùng với quả báo này còn có Mặc Sung, cách đây không lâu, hắn cũng từng dùng một trò tương tự, lấy đồng bạn làm lá chắn để chạy vong mạng. Thế nhưng hắn không ngờ chính mình cũng có ngày bị người khác lấy làm lá chắn. Tàu của Mặc Sung ở ngay tiền tuyến vì hắn muốn là người giết được nhiều nhất, lập được công to nhất, bởi vậy chắc chắn là nằm trong danh sách bị từ bỏ. Thiết Khôi Lỗi của Mặc Sung muốn bay tới cuối đội hình để tránh né thì phát hiện phần Linh Chu còn được bảo tồn ở cuối đội hình đang chở theo gần một ngàn chiếc Thiết Khôi Lỗi khác, tất cả đều mang theo nỏ linh tiễn đã được quán chú linh lực cực điểm, lạnh lẽo bắn tới.
Bắn xuyên qua đội hình phía trước, đục thủng thân thể chiến hữu của bọn họ, dùng thân thể bằng hữu làm lá chắn, dùng vụ nổ từ máu và thịt của bọn họ để che giấu đường đạn. Dùng đồng bọn làm mồi nhử để tiểu hình chiến hạm của phàm nhân duy trì công kích mà không thể di chuyển né tránh, tiến hành kết liễu toàn bộ.
Chiến cuộc lại một lần nữa xoay chiều.
Sau một loạt bắn tổng lực của cả hai phe, tiểu hình chiến hạm của liên quân trái đất còn 30 chiếc. Linh Chu còn 167 chiếc.
Chiến lực quân địch bảo tồn, gấp 5 lần. Hơn nữa còn hình thành thế bao vây mơ hồ với đàn cá trong rọ.
….
Rầm.
Bàn chiến lược trước mặt Mặt Sương Vũ bị vỗ tan thành tro bụi, khuôn mặt nhỏ nhắn đong đầy phiền muộn, ánh mắt rực lửa như muốn thiêu đốt mọi vật thành tro.
“Vũ Nhi, sao con lại tức giận, chiến quả thực sự rất không tồi a…” Mặc Tùy Phong, Ngũ thúc của Mặc gia chi nhánh tầng trời thứ tư, cũng là chủ soái của trận chiến này, vuốt vuốt râu nhíu mày hỏi:
“Tại sao lại có thể như vậy…. tại sao lại như vậy !?” Mặc Sương Vũ muốn rít gào:
“Tam thúc ông ta lấy người mình làm lá chắn, điều khiển đám sư huynh đệ đồng môn tàn sát lẫn nhau như vậy… người còn hỏi con vì sao tức giận, Ngũ thúc, người có vấn đề gì không !?”
Mặc Tùy Phong cau mày, ánh mắt lấp lóe cười lạnh:
“Giữa một đám tiểu bối Trúc Cơ kỳ, và một cường giả Hóa Thần kỳ, làm ra lựa chọn như vậy, con còn có gì bất mãn sao !? Huống hồ trận này chúng ta đã thắng, một đám tiểu bối Trúc Cơ kỳ thôi, bổ sung lại rất nhanh chóng, còn mất bao lâu mới đào tạo ra được một Hóa Thần cường giả !? Tam sư thúc của con phải mất ba trăm năm, ta mất tới năm trăm năm. Con bảo nên đánh đổi như thế nào đây !?”
Mặc Sương Vũ cảm thấy đầu óc mình muốn hỏng mất, không thể theo kịp tư duy của đám người này, cô ta đưa tay chỉ chỉ tất cả mọi người trong sảnh:
“Người, người, người… Tất cả mọi người đều nghĩ như vậy !?”
Trong phòng không có tiếng trả lời, tất cả đều ngấm ngầm thừa nhận, tiên giới cường giả vi tôn, chết vài ngàn tiểu bối Trúc Cơ kỳ mà đào tạo được một Hóa Thần kỳ, tất cả các thế lực đều vui vẻ đi làm. Không đạt tới Kim Đan kỳ, coi như là chưa tu tiên, sống được hơn một trăm năm rồi chết thì làm được gì cho đời. Đổi lại một vị Hóa Thần cao thủ sống tới vài ngàn năm có dư, kinh nghiệm và lịch duyệt, thậm chí là vũ lực đều có thể chèo chống được một môn phái tới rất lâu về sau.
Mặc Sương Vũ run run nói:
“Vậy đồng tộc, họ hàng, tình cảm, mọi thứ đều không có ý nghĩa gì sao !?”
Mặc Tùy Phong lắc lắc đầu đáp:
“Vũ Nhi, con còn trẻ, chưa nhìn thấy sinh ly tử biệt, mọi thứ đều chỉ có một giới hạn nào đó thôi, tâm cảnh của con không vững chắc, dễ dàng xúc động như vậy thì làm sao có thể tiến bộ được. Sau trận này, con lại về diện bích đi.”
Mặc Sương Vũ tức tới ngứa răng, hai hàm răng trắng trẻo nghiến vào kèn kẹt,bàn tay nắm chặt nổi đầy gân xanh, bờ vai nhỏ rung rung giống như đang đè nén mấy lần trọng lực, sau cùng, cô ta thả tay, trầm giọng nói:
“Tôi hiểu rồi, mọi người đã sống qua lâu, sớm đã quên hết nên sống như thế nào, cuộc sống có những gì rồi. Trong mắt các người chỉ có cảnh giới, chỉ có thiên đạo, vạn vật không bằng heo chó…”
Cô ta buông tay, giơ giơ lên giống như muốn đầu hàng.
“Tôi không còn gì để nói.”
Mặc Sương Vũ dứt khoát quay người đi. Mặc Tùy Phong cảm thấy thái độ hỗn xược này rất có vấn đề, nhưng những cống hiến của Sương Vũ gần đây rất nhiều, cũng không thể tùy tiện nói nặng lời. Ông ta trầm ngâm lựa ý, muốn mềm mỏng khuyên bảo, lại nghe tiếng Mặc Sương Vũ ngoài cửa phòng vọng vào:
“Thế nhưng các người có nghĩ tới không !? Tương lai nằm ở trong tay những người trẻ tuổi chúng tôi, chứ không phải trong tay đám lão bất tử ngồi không hàng trăm hàng ngàn năm như các người.”
“Các người sẽ vì những suy nghĩ thiển cận đó mà hối hận.”
Cửa phòng nặng nề đóng lại, Mặc Sương Vũ bước đi. Sau lưng còn nghe văng vẳng tiếng đồ vật vỡ vụn và tiếng mọi người huyên náo:
“Ngũ sư huynh, đừng nóng giận, đừng nóng giận, Vũ nhi chỉ nhất thời xúc động thôi mà !”
“Ngũ sư huynh bình tĩnh…”
“Phải rồi, sau chuyện này chúng ta sẽ gửi nó về tổng bộ, ở đó có các trưởng lão Hợp Thể kỳ, Chân Tiên kỳ, sẽ khiến con bé thay đổi tầm nhìn, không nói ra những lời vô tri như vậy nữa…”
“Nếu bây giờ huynh một chưởng đánh chết nó, Mặc gia sẽ tổn thất một thiên tài có thể vấn đỉnh Tiên Hậu trong tương lai a….”
…
“Cánh trái thua rồi. Cánh phải vẫn đang giằng co.”
Hans nhìn biểu đồ thống kê tình hình chiến trường, lảm nhảm một câu mà ai cũng biết, để cho không khí trong vòng chỉ huy nó có sức sống một chút.
“Chiến lực của chúng ta vốn thua kém quá nhiều, lại đánh giá thấp độ tàn độc của đối phương rồi.” Stellar lẳng lặng đáp.
Thượng Tướng Forst Raven gật đầu:
“Ba mươi hai năm đình chiến với Thần tộc có vẻ hơi quá dài, nhiều thủ đoạn cũng dần mai một, tôi tin rằng sau trận này một số lượng lớn quân nhân có tiềm lực sẽ trưởng thành hơn.”
“Vậy chúng ta gửi chi viện hả !?” Hans tò mò hỏi. Hắn vẫn khá là thưởng thức đám Hoài Nam đấy, thật không muốn họ chết chút nào.
Stellar gật đầu đáp:
“Đã gửi đi từ đầu rồi, tôi sẽ không làm chuyện không nắm chắc. Cánh phải giao cho cậu, dù đa phần phi công chỉ là Clone và GMS thế hệ thứ hai, nhưng tổn thất quá nhiều thì không xong với tôi đâu.”
Thượng tướng Forst Raven đột nhiên nói:
“Cái gã ấy, thiếu tướng Hoài Nam, nếu có thể cứu trở về, cho tôi gặp hắn một lần.”
Stellar thoáng ngạc nhiên, rồi cười cười nói:
“Cũng được, người này tính cách hơi thấp kém một chút, nhưng rất có tài.”
Thượng tướng Forst Raven gật đầu, nhìn lên màn hình chiến cục phía trước, những luồng hồ quang và tán xạ năng lượng ở chiến trường phía trước hai phe đã dần tan đi, tầm nhìn lại trải rộng, khoảng giữa chiến trường lại một lần nữa trống trải, chỉ lác đác vài tia năng lượng chớp lóe như minh chứng cho vụ va chạm khủng khiếp đã từng xảy ra ở đây.
“Chuẩn bị cho tiết mục chính, Hóa Thần cường giả của đối phương đã xuất động.”
“Đối phương có năm mươi mốt đơn vị.”
Stellar nhíu mày:
“Có cần phải…”
Thượng tướng Forst Raven lắc đầu:
“Các cô quá xem thường liên quân Trái Đất.”
Ông ta quay đầu, trầm giọng nói vào bộ đàm:
“Tất cả chuẩn bị tác chiến, theo hiệu lệnh của tôi.”
“Khởi động tên lửa đánh chặn…”
“Khởi động hệ thống phản trọng lực xoay chiều.”
“Tàu bắt giữ, chuẩn bị xuất phát.”
“Tiểu đội GMS sẽ đảm nhận Decoy, lập tức xuất phát.”
“Chuẩn bị thiết bị làm nhiễu hạt.”
“Thu nhỏ diện tích lớp phòng hộ RERF, tập trung phòng thủ những vùng sau đây: A9 A2 B3 C1 D13 G12 L19”
Xong đâu đấy ông ta quay sang nói với Stellar:
“Thần tộc mạnh hơn đám này rất nhiều, còn bất tử bất diệt chúng tôi cũng đã trải qua, những thứ này…”
Ông ta chỉ chỉ đám tiên nhân Hóa Thần kỳ đang được hệ thống quét hình 3D tái khôi phục hình ảnh thuyên chuyển:
“Còn chưa thấm vào đâu.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.