Chương 32: bạn Lữ
Lý Tùng Nho
10/12/2015
Đề nghị của Lộ tuy nghe có vẻ hoang đường, nhưng cũng là phương pháp cực một lần tránh được vĩnh viễn. Thực sự là phương thức biểu đạt tình cảm của thú nhân quá không hàm súc, Tiêu Dật cảm thấy y thật sự đã tới cực hạn chịu đựng. Trước mắt chỉ có thú nhân khu D quấy rối y đã phiền muốn chết, một khi Lộ và khu trung ương đạt thành hiệp nghị, đợi đại đội của khu trung ương tiến vào khu D rồi, Tiêu Dật có thể tưởng tượng nó sẽ mang tới phiền phức cỡ nào. Vấn đề hiện tại là, y không thể đi tìm một thú nhân chân chính, người duy nhất y có thể tìm chỉ có Sở Mặc.
Nghĩ tới đây, Tiêu Dật phiền não không thôi, vô thức đem Vượng Tài trong tay nắn tới nắn lui, nhất thời chìm vào do dự. Lẽ nào y thật sự phải đi tìm Sở Mặc? Y nên nói thế nào? Nói y bị thú nhân xem là á thú theo đuổi mọi cách, loại hành động này đã khiến y không cách nào nhịn nổi nữa, cho nên Lộ đưa ra cho y một chủ ý, tìm một thú nhân cường đại giúp y chặn những phiền phức này, mà y nghĩ tới nghĩ lui chỉ có Sở Mặc thích hợp?
Trước không nói y và Sở Mặc đều thầm rõ ràng, y không phải là á thú đối phương cũng không phải là thú nhân, lại nói thú nhân quấy rối y, không có bất cứ quan hệ gì với Sở Mặc. Đối với y mà nói chỉ là sinh hoạt bất tiện, một khi Sở Mặc chen tay vào chỉ sợ nhất định cần vũ lực chấn trụ. Càng huống hồ y và Sở Mặc quan hệ bình thường, miễn cưỡng coi như là quan hệ hợp tác thông thường, ai sẽ vì một đối tượng hợp tác bình thường ngày ngày rảnh rổi vô sự chạy đi đánh nhau chứ?
Tiêu Dật tự biết không có giao tình lớn đến thế để cuốn Sở Mặc vào, nghĩ nghĩ vẫn là thôi vậy, cùng lắm cực khổ Vượng Tài thôi.
“Thế nào? Vượng Tài có vấn đề không?”
“Vượng Tài lợi hại như thế, đương nhiên không có vấn đề.” Vượng Tài giãy khỏi hai cánh tay làm loạn của Tiêu Dật, bay lên giữa không, vẻ mặt kiêu ngạo nói.
“Nhưng mà.” Vượng Tài chuyển chủ đề, “Bọn họ không phải rất dễ tiêu hóa nha, Vượng Tài có chút không thoải mái rồi.”
Sau khi nói xong, hai sợi thừng nhỏ trên miệng Vượng Tài xoắn lại với nhau, khẩn trương nhìn Tiêu Dật. Nó nhớ trước kia khi ở trong tiệm, tiểu nhị chính là cứ trả giá như thế với ông chủ, mỗi lần sau khi nói vậy, ông chủ sẽ cho tiểu nhị tinh ngọc sáng lóng lánh đó, nó nói vậy với Tiêu Dật không có vấn đề đi.
Tiêu Dật buồn cười nhìn Vượng Tài tự xem mình là dây xoắn mà vặn lại, cố ra vẻ tiếc hận nói, “Thì ra là thế a, tao vốn nghĩ Vượng Tài quá cực khổ, dự định trả thêm một chút thù lao, nhưng nếu Vượng Tài khó chịu, vậy đi tìm Sở Mặc vẫn hơn.”
“Thù lao? Là tinh ngọc sáng lóng lánh sao?” Thanh âm chói lói của Vượng Tài đột nhiên đề cao, cả cái túi vù một phát ụp lên mặt Tiêu Dật, một bộ cản y đi tìm Sở Mặc.
Tiêu Dật vừa kéo Vượng Tài xuống, vừa nhịn cười gật đầu, bổ sung: “Một người một khối thượng phẩm tinh ngọc.”
“Thật hả?”
“Thật, nhưng phải để nợ trước, về tiên giới mới trả.”
Hai sợi thừng trên đầu Vượng Tài hưng phấn run rẩy, khẩn cấp nói rõ với Tiêu Dật, “Vượng Tài không sao, Vượng Tài hiện tại liền ra ngoài ăn hết bọn họ được không?”
Phản ứng cấp thiết này của nó khiến Tiêu Dật không khỏi hắc tuyến đầy mặt, trêu chọc, “Tiểu tài mê.”
Lại nói, sự tồn tại của Vượng Tài từ sau lần Tiêu Dật vào nửa đêm đã hết nhịn nổi cho Vượng Tài nuốt Huyền Ảnh trèo lên cửa sổ của y hát tình ca, thì không còn là bí mật nữa. Thú nhân thế giới cũng có trang bị không gian, tuy vô cùng hiếm, nhưng cũng không phải là vật độc nhất vô nhị, sự xuất hiện của Vượng Tài không tính là quá mức đặc biệt, đương nhiên trừ tạo hình và màu sắc của nó ra. Chỉ là so với Vượng Tài, thú nhân thế giới vì kỹ thuật không tinh, trước mắt trang bị không gian nghiên cứu ra chỉ có lớn cỡ một mét vuông và không thể chứa vật sống.
Lộ vô cùng kinh ngạc đối với việc Vượng Tài có thể chứa vật sống, sau khi nghe Huyền Ảnh thuật lại không gian bên trong Vượng Tài, hắn ngưỡng mộ không thôi. Hiện tại trên tay hắn có một trang bị không gian, vì diện tích quá nhỏ, chỉ có thể chứa một vài văn kiện quý báu, không dậy nổi tác dụng quá lớn. Đối với Vượng Tài, Lộ vô cùng động tâm, nhưng hắn cũng biết Tiêu Dật nhất định sẽ không chuyển nhượng Vượng Tài. Vì thế hắn trong lúc hối tiếc, càng kiên định quyết tâm muốn lưu Tiêu Dật và Sở Mặc lại.
Trên thực tế, từ tối hôm trước sau khi Sở Mặc vì thân thể của Tiêu Dật mà quyết định ly khai bị dao động, Lộ càng lúc càng trở nên hiếu kỳ đối với quan hệ của hai người này. Theo như cách nói của Sở Mặc và Tiêu Dật, hai người không có quan hệ gì, nhưng giữa hai người lại có một không khí kỳ quái, tuy nhìn thì như không thân mật, nhưng người khác làm sao cũng không thể chen vào.
Đối với khốn cảnh của Tiêu Dật, Lộ vẫn xem trong mắt, hắn cho rằng sau khi Tiêu Dật nghe đề nghị của mình sẽ đi tìm Sở Mặc, nhưng ngoài ý muốn phát hiện bất kể Sở Mặc hay là Tiêu Dật đều hành động như bình thường, không hề có biến hóa gì. Lộ không hiểu cho lắm, xuất phát từ lòng hiếu kỳ, sau khi tình cờ gặp Sở Mặc, nhịn không được nhắc tới Tiêu Dật.
Nghe xong Lộ nói, Sở Mặc hơi nhíu mày, “Ngươi đề nghị Tiêu Dật tìm một thú nhân cường đại?”
Lộ gật đầu, tỉ mỉ quan sát biểu tình của Sở Mặc, giải thích, “Đây không phải là cách tốt nhất để giải quyết phiền nhiễu cho y sao?”
Trên mặt Sở Mặc hiện lên nét cổ quái, đây quả thật là biện pháp tốt nhất để giải quyết phiền nhiễu cho Tiêu Dật, nhưng Lộ không hiểu Tiêu Dật, y làm sao có thể đi tìm? Trừ khi? Sở Mặc ngây người, trừ khi Tiêu Dật tìm mình, nhưng sáng nay hắn có gặp Tiêu Dật mấy lần, Tiêu Dật không hề nhắc tới chuyện này, rõ ràng là không có dự tính đó.
Suy nghĩ một chút, Sở Mặc hiểu rõ, mấy ngày sống ở đây hắn thật sự đều đã nhập gia tùy tục, thế nhưng thật sự đặt Tiêu Dật ở vị trí á thú mà suy nghĩ. Tiêu Dật tu vi tuy thấp, nhưng dù sao cũng là tiên nhân, ngạo cốt của tiên nhân sao có thể khiến y tự đặt mình vào địa vị của nữ nhân.
Nghĩ tới đây, Sở Mặc cười với Lộ, không nói gì. Lộ tuy hiếu kỳ, nhưng dò hỏi không ra ý tứ của Sở Mặc cũng chỉ đành thôi, đổi sang vấn đề khác.
“Khu trung ương muốn hợp tác với chúng ta, mượn khu D trấn áp phản kháng của khu C và khu B, ngươi thấy thế nào?”
Mấy ngày nay Sở Mặc đối với thú nhân thế giới đã có hiểu biết đại khái, thống trị của thú nhân thế giới và tiên giới không khác mấy, cũng phân theo khu vực thống trị. Tiên giới là căn cứ theo trình độ tiên khí nồng đậm mà phân thành ‘cửu thiên thập nhị cảnh tam thập lục châu’, mà thú nhân thế giới lại căn cứ theo trình độ hoang vu nghèo khổ mà phân thành khu A tới khu D, mỗi một khu lớn trong đó lại có mấy tới mười mấy khu nhỏ. Chính giữa những khu vực này chính là khu trung ương do vương tộc thống trị, bình thường mà nói càng lại gần khu trung ương, hoàn cảnh càng phì nhiêu hơn chút, càng xa thì càng nghèo nàn. Vì thế cũng liền tạo thành khu A gần khu trung ương nhất, đồng thời cũng thân cận với khu trung ương nhất, mà khu D thì cách xa khu trung ương nhất, đồng thời cũng có quan hệ xa lạ với khu trung ương nhất.
Dạng thống trị này của thú nhân thế giới kéo dài đã mấy ngàn vạn năm, nhưng mấy năm nay lại bắt đầu rối loạn dần từ khu B, nguyên nhân chủ yếu của tất cả chính là kỹ thuật của thú nhân thế giới phát triển ngày càng chậm, càng lúc càng cố định không tiến, nhưng hoàn cảnh ác liệt thì càng lúc càng lợi hại. Hai loại biến hóa này trực tiếp dẫn tới giới khoa học của thú nhân muốn thực hiện kế hoạch hủy diệt thông qua khoa học để cải thiện hoàn cảnh, càng lúc càng nhiều đất đai biến thành hoang mạc không mọc nổi cỏ. Không lâu trước đó, lương thực, rau xanh, các loại thịt thiên nhiên đều vượt hơn cả vũ khí, năng lượng, kim thuộc trở thành đồ dự trữ chiến lược quan trọng nhất của thú nhân thế giới.
Điều này có nghĩa là gì, có nghĩa là trừ vương tộc, thú nhân bình thường chỉ sợ không bao giờ còn được ăn rau xanh, thịt, lương thực thiên nhiên nữa, bọn họ chỉ có thể dựa vào cơm dinh dưỡng hợp thành làm chủ.
Dưới tình hình này, giữa các khu nhao nhao ám động, chìm vào hỗn loạn, mọi người ầm ĩ chọn tự lập, ý đồ thoát khỏi thống trị của khu trung ương. Vốn khu trung ương đối với tình hình này căn bản không thể làm gì, nhưng thực nghiệm xuyên qua biên giới thành công, sau khi tiếp xúc với ma pháp thế giới đã cung cấp cho khu trung ương khả năng mới. Ma pháp thế giới nguyện ý cung cấp các viện trợ về vũ khí, lương thực, chi viện cho khu trung ương lần nữa thống trị cả thú nhân thế giới.
Những tin tức trên đều là do bạn học cùng trường quân đội của Hạo Linh tiết lộ với Lộ, đối với hắn những tin tức này sớm muộn cũng sẽ bị các khu biết, hắn nói trước cho Lộ, cũng coi như bán một nhân tình.
Hiện tại Lộ phải đối mặt với lựa chọn, có nên hợp tác với khu trung ương không?
Sở Mặc không trả lời vấn đề của Lộ, mà hỏi ngược, “Ngươi tin ma pháp thế giới không?”
Lộ nhíu mày, Sở Mặc nói tiếp: “Trước kia ta từng nghe một câu nói, trên đời này không có thiện ý vô duyên vô cớ, ta không tin ma pháp thế giới sẽ viện trợ khu trung ương mà không đòi hỏi gì, ban trợ khu trung ương, hành động của họ tất nhiên có sở cầu. Vấn đề hiện tại là, cái giá mà họ yêu cầu khu trung ương có thể trả được hay không, hoặc có lẽ, khu trung ương liệu có chuyển cái giá đó lên đầu những khu khác không. Ngươi nghĩ biện pháp nghe ngóng một vài tin tức của ma pháp thế giới, rồi hãy quyết định có nên hợp tác với khu trung ương không.”
Lộ nghe vậy cười khổ, “Thời gian sợ là không kịp nữa rồi, nhất định phải nhanh chóng đưa ra quyết định. Mùa bão tố chỉ còn mấy ngày nữa, khu trung ương dự định nhân mùa bão tố, hành động khi máy phi hành và vũ khí của các khu bị giảm hiệu quả. Bọn họ có vũ khí do ma pháp thế giới chi viện, không sợ mùa bão tố.”
Lộ nói vậy, Sở Mặc cũng không tiện nói gì. Dù sao hắn cũng không phải thú nhân chân chính, không thể thay thế Lộ ra quyết định. Trong lòng Sở Mặc, hắn chỉ là một người khách, khu trung ương cũng vậy, khu D cũng vậy, chiến loạn cũng vậy, bình loạn cũng vậy, đều không có liên quan quá lớn gì tới hắn, chỉ là hắn lại không nghĩ tới, rất nhanh hắn sẽ bị kéo vào.
Lộ tuy không có quyết định cuối cùng hợp tác với khu trung ương, nhưng cũng vẫn duy trì quan hệ hảo hữu với khu trung ương, cụ thể thể hiện ở chỗ đội tiền trạm của khu trung ương đã tiến vào khu D-6 dựng trại. Lộ vì hoan nghênh họ, thậm chí tổ chức một buổi liên hoan nhỏ, đương nhiên đội tiền trạm của khu trung ương biết điều đưa ra không ít thức ăn, không phải là cơm dinh dưỡng tổng hợp, mà là thức ăn chân chính, cơm mềm mại óng ánh, rau xanh tươi non mơn mởn, còn có các loại thịt nướng bốc hương dầu, không cái nào không gợi lên vị thèm của mọi người. Tiêu Dật để tránh phiền phức, vốn không định ra xuất hiện, nhưng sau khi nghe nói có thịt nướng, cái bụng không ra gì bắt đầu kêu ọt ọt. Lạc Phi bật cười, khuyên y cùng đi, phải biết trước mặt những thức ăn này, cho dù là thú nhân cơ khát nhất cũng chưa chắc có tâm tình nhìn á thú một cái.
Lạc Phi nói không sai, trong suốt buổi tiệc liên hoan, lực chú ý của mọi người toàn bộ bị thức ăn trước mặt hấp dẫn, căn bản không quan tâm người bên cạnh có phải á thú hay không. Không có ánh mắt nóng bỏng, Tiêu Dật thoải mái không ít, thỏa mãn chọn xong thức ăn, y đang dự định bưng về phòng mình, lại đột nhiên có người cản ở trước mặt y.
“Á thú xinh đẹp, trong ngươi vô cùng cô đơn, không biết ta có vinh hạnh được bầu bạn bên ngươi hay không?”
Giọng nói ngả ngớn, giọng điệu giả tạo, rơi vào trong tai Tiêu Dật, y chỉ cảm thấy được tâm tình tốt khi nhìn thấy thịt nướng lập tức đều không còn.
Vì đã không phải là lần đầu tiên gặp phải tình huống này, Tiêu Dật vô cùng thành thục bày ra vẻ mặt hờ hững, “Tôi thích một mình hơn.”
Nói xong, y lùi lại một bước, bưng thức ăn đang định đi vòng qua, lại không kịp đề phòng người trước mặt đột nhiên giơ tay kéo y lại, ngạo mạn nói: “Hử? Á thú gai góc ta càng thích.”
Biểu tình của Tiêu Dật trở nên khó coi, Vượng Tài trong túi cấp thiết chọc chọc Tiêu Dật, “Người này có phải có thể để Vượng Tài ăn không?”
Cố nhịn chán ghét trong lòng, Tiêu Dật an ủi cự tuyệt đề nghị của Vượng Tài. Người trước mắt thân mặc quân phục khu trung ương, không phải là người khu D, y không hy vọng trước mặt đám đông mọi người gây phiền phức cho Lộ. Tiêu Dật càng không nguyện ý lừa hắn ra ngoài, rồi lại bảo Vượng Tài giáo huấn hắn một phen.
Suy nghĩ vừa hiện, Tiêu Dật định nói gì, một cánh tay đã xuất hiện ở không trung, nhìn thì khéo léo thực tế là hung hăng bắt lấy cánh tay kia, sao đó thân mật kéo y ôm vào lòng.
Giọng nói của Sở Mặc dịu dàng vang lên bên tai, “Em đi đâu vậy? Ta xém chút không tìm thấy em.”
Hai người từ khi quen biết, Tiêu Dật thấy qua đủ vẻ của Sở Mặc, nhưng nhiều nhất là lãnh khốc, sắc bén, y chưa từng nghĩ tới có một ngày Sở Mặc sẽ dùng giọng điệu này nói chuyện với y. So sánh với nhau, Tiêu Dật cảm thấy cả người đều không yên.
Ý thức được Tiêu Dật xuất thần, Sở Mặc không thể không nhẹ nhéo một cái ở thắt lưng y, nhắc nhở sự tồn tại của mình.
“Tiểu Dật?”
Tiêu Dật run run, cuối cùng hồi phục bình thường, nỗ lực khống chế biểu tình của mình, phối hợp ra vẻ thân mật, “Anh không phải nói muốn ăn thịt nướng sao? Em đặc biệt bưng rất nhiều thịt nướng cho anh.”
Hai người thân mật như chốn không người, khiến nam nhân trước đó bị Sở Mặc đẩy ra triệt để bạo phát.
“Ngươi là ai?”
Tiếng gầm của hắn lập tức áp cả âm nhạc, khiến mọi người tại đó chú ý.
Trong vô số ánh mắt lo lắng, thăm dò, hiếu kỳ, kinh ngạc, Sở Mặc bình tĩnh ôm chặt Tiêu Dật trong lòng, trầm giọng nói: “Ta là Sở Mặc, là bạn lữ của tiểu Dật.”
Ngay khi câu này của Sở Mặc nói ra, vô số tiếng tim vỡ vang lên trong lòng thú nhân khu D. Thần nghiến răng nghiến lợi nhìn Sở Mặc, thấp giọng hỏi Hoằng Ảnh, “Hắn ta đắc thủ từ lúc nào?”
Hoằng Ảnh thương hại đảo mắt nhìn Thần một cái, “Ngươi không nhìn ra sao, chính là vừa rồi.”
“Vừa rồi?” Thần còn đang nghĩ sao lại là vừa rồi, tình hình tại đó đã lần nữa xảy ra biến hóa, một con hổ vân vàng cực lớn xuất hiện tại chỗ nam tử hồi nãy đã đứng.
“Là vương tộc.” Hoằng Ảnh kinh ngạc nói.
Con hổ lạnh lùng đảo mắt nhìn Sở Mặc một cái, mở miệng: “Ta muốn quyết đấu với ngươi, dùng thắng thua để quyết định á thú này thuộc về ai.”
Con hổ tên là Cổ Mục, là vương tộc của khu trung ương. Vì thân phận này, hắn tại khu trung ương chưa bao giờ bị người cự tuyệt, càng không cần phải nhắc tới bị người ta vả thẳng mặt trắng trợn như thế. Cho dù đã có bạn lữ thì lại thế nào? Thú luật quy định, so với thú nhân bình thường, vương thú có quyền ưu tiên chiếm hữu á thú, cho dù đối phương có bạn lữ, vương thú cũng có thể thông qua phương thức quyết đấu để xác định quyền lợi lần nữa.
Lời của Cổ Mục khiến Sở Mặc nhíu mày, hắn không sợ con hổ trước mặt, chẳng qua thực lực của yêu thú bậc bốn mà thôi, hắn chỉ là không rõ hành vi quyết đấu này có gây phiền phức gì cho khu D hay không.
Sự chần chờ của Sở Mặc bị Cổ Mục xem là sợ hãi, cười lạnh nói: “Ngươi nếu sợ thì nhân sớm nhận thua đi, ta có thể nể tình á thú mà tha cho ngươi.”
Thú nhân khu D tại đó đa số đều từng thấy qua cảnh Sở Mặc một mình đối phó với năm thú nhân mà vẫn chiếm được thượng phong, cho dù chưa từng thấy cũng đã nghe nói qua, thấy Cổ Mục cuồng vọng vô tri như thế, trong lòng đều cười lạnh. Lộ nhìn ra sự lo lắng của Sở Mặc, đi lên mở miệng nói: “Yên tâm, sẽ không có phiền phức.”
Có câu này rồi, Sở Mặc không còn cố kỵ gì nữa, hắn cũng dự định vừa khéo nhân cơ hội này thi triển uy lực với thú nhân xung quanh, để cản lại những phiền phức không tất yếu cho Tiêu Dật.
Suy nghĩ xong xuôi, Sở Mặc buông Tiêu Dật ra, nhẹ giọng nói: “Ở bên cạnh đợi ta.”
Tình hình trước mắt đã không cho phép Tiêu Dật nói gì nhiều, sau khi nghe xong y lui lại một bước, đứng sang bên cạnh.
Một con hắc báo uy mãnh thay thế Sở Mặc xuất hiện trước mặt mọi người, con ngươi màu hổ phách của Cổ Mục co lại, hắn cảm thụ được trên người hắc báo uy nghiêm của vương tộc. Không đợi hắn nghĩ ra được hắc báo là vương thú gì, hắc báo trước mặt đã gầm một tiếng, bổ tới hắn.
Cổ Mục gầm một tiếng nghênh đón, mắt thấy hai người sắp đụng vào nhau, hắc báo đột nhiên chuyển người, cái đuôi dài đánh qua, hung hăng quất lên người Cổ Mục. Tiên khí nhàn nhạt ngưng tụ thành một cây roi nhìn không thấy gắn trên đuôi, Cổ Mục chỉ cảm thấy nơi bị roi quất phải đau thấu xương, hắn kêu gào rồi lăn liền mấy vòng ra sau, đụng mạnh vào vách tường kim loại cạnh đó, rồi không còn sức đứng lên nữa.
Hắc báo giữa không trung rất nhanh hóa về nhân hình, Sở Mặc vững vàng đáp xuống đất, tư thế thẳng tắp như giáo, toàn thân trên dưới lộ ra mũi nhọn sắc bén đáng sợ.
Thú nhân tại đó đều nhìn ngây người, ngay cả thú nhân khu D cũng không dám tin tưởng trừng trừng nhìn Sở Mặc, bọn họ biết Sở Mặc lợi hại, nhưng không ngờ lại lợi hại đến mức độ này. Chỉ mới quật Cổ Mục một đuôi, hắn đã đứng lên không nổi nữa, đó không phải thú nhân bình thường mà là vương thú đó.
Thần kinh ngạc chớp chớp mắt, nghĩ tới trước đó triền đấu với Sở Mặc, thấp giọng tự nói: “Lẽ nào lần đầu tiên hắn ta căn bản không sử ra toàn lực?” Vấn đề này cũng là vấn đề đám người Hoằng Ảnh nghĩ tới.
Ánh mắt lạnh nhạt của Sở Mặc đảo qua Cổ Mục tê liệt nằm tại góc tường, nhẹ gật đầu với Lộ, quay sang chìa tay với Tiêu Dật, “Qua đây, chúng ta đi.”
Nghĩ tới đây, Tiêu Dật phiền não không thôi, vô thức đem Vượng Tài trong tay nắn tới nắn lui, nhất thời chìm vào do dự. Lẽ nào y thật sự phải đi tìm Sở Mặc? Y nên nói thế nào? Nói y bị thú nhân xem là á thú theo đuổi mọi cách, loại hành động này đã khiến y không cách nào nhịn nổi nữa, cho nên Lộ đưa ra cho y một chủ ý, tìm một thú nhân cường đại giúp y chặn những phiền phức này, mà y nghĩ tới nghĩ lui chỉ có Sở Mặc thích hợp?
Trước không nói y và Sở Mặc đều thầm rõ ràng, y không phải là á thú đối phương cũng không phải là thú nhân, lại nói thú nhân quấy rối y, không có bất cứ quan hệ gì với Sở Mặc. Đối với y mà nói chỉ là sinh hoạt bất tiện, một khi Sở Mặc chen tay vào chỉ sợ nhất định cần vũ lực chấn trụ. Càng huống hồ y và Sở Mặc quan hệ bình thường, miễn cưỡng coi như là quan hệ hợp tác thông thường, ai sẽ vì một đối tượng hợp tác bình thường ngày ngày rảnh rổi vô sự chạy đi đánh nhau chứ?
Tiêu Dật tự biết không có giao tình lớn đến thế để cuốn Sở Mặc vào, nghĩ nghĩ vẫn là thôi vậy, cùng lắm cực khổ Vượng Tài thôi.
“Thế nào? Vượng Tài có vấn đề không?”
“Vượng Tài lợi hại như thế, đương nhiên không có vấn đề.” Vượng Tài giãy khỏi hai cánh tay làm loạn của Tiêu Dật, bay lên giữa không, vẻ mặt kiêu ngạo nói.
“Nhưng mà.” Vượng Tài chuyển chủ đề, “Bọn họ không phải rất dễ tiêu hóa nha, Vượng Tài có chút không thoải mái rồi.”
Sau khi nói xong, hai sợi thừng nhỏ trên miệng Vượng Tài xoắn lại với nhau, khẩn trương nhìn Tiêu Dật. Nó nhớ trước kia khi ở trong tiệm, tiểu nhị chính là cứ trả giá như thế với ông chủ, mỗi lần sau khi nói vậy, ông chủ sẽ cho tiểu nhị tinh ngọc sáng lóng lánh đó, nó nói vậy với Tiêu Dật không có vấn đề đi.
Tiêu Dật buồn cười nhìn Vượng Tài tự xem mình là dây xoắn mà vặn lại, cố ra vẻ tiếc hận nói, “Thì ra là thế a, tao vốn nghĩ Vượng Tài quá cực khổ, dự định trả thêm một chút thù lao, nhưng nếu Vượng Tài khó chịu, vậy đi tìm Sở Mặc vẫn hơn.”
“Thù lao? Là tinh ngọc sáng lóng lánh sao?” Thanh âm chói lói của Vượng Tài đột nhiên đề cao, cả cái túi vù một phát ụp lên mặt Tiêu Dật, một bộ cản y đi tìm Sở Mặc.
Tiêu Dật vừa kéo Vượng Tài xuống, vừa nhịn cười gật đầu, bổ sung: “Một người một khối thượng phẩm tinh ngọc.”
“Thật hả?”
“Thật, nhưng phải để nợ trước, về tiên giới mới trả.”
Hai sợi thừng trên đầu Vượng Tài hưng phấn run rẩy, khẩn cấp nói rõ với Tiêu Dật, “Vượng Tài không sao, Vượng Tài hiện tại liền ra ngoài ăn hết bọn họ được không?”
Phản ứng cấp thiết này của nó khiến Tiêu Dật không khỏi hắc tuyến đầy mặt, trêu chọc, “Tiểu tài mê.”
Lại nói, sự tồn tại của Vượng Tài từ sau lần Tiêu Dật vào nửa đêm đã hết nhịn nổi cho Vượng Tài nuốt Huyền Ảnh trèo lên cửa sổ của y hát tình ca, thì không còn là bí mật nữa. Thú nhân thế giới cũng có trang bị không gian, tuy vô cùng hiếm, nhưng cũng không phải là vật độc nhất vô nhị, sự xuất hiện của Vượng Tài không tính là quá mức đặc biệt, đương nhiên trừ tạo hình và màu sắc của nó ra. Chỉ là so với Vượng Tài, thú nhân thế giới vì kỹ thuật không tinh, trước mắt trang bị không gian nghiên cứu ra chỉ có lớn cỡ một mét vuông và không thể chứa vật sống.
Lộ vô cùng kinh ngạc đối với việc Vượng Tài có thể chứa vật sống, sau khi nghe Huyền Ảnh thuật lại không gian bên trong Vượng Tài, hắn ngưỡng mộ không thôi. Hiện tại trên tay hắn có một trang bị không gian, vì diện tích quá nhỏ, chỉ có thể chứa một vài văn kiện quý báu, không dậy nổi tác dụng quá lớn. Đối với Vượng Tài, Lộ vô cùng động tâm, nhưng hắn cũng biết Tiêu Dật nhất định sẽ không chuyển nhượng Vượng Tài. Vì thế hắn trong lúc hối tiếc, càng kiên định quyết tâm muốn lưu Tiêu Dật và Sở Mặc lại.
Trên thực tế, từ tối hôm trước sau khi Sở Mặc vì thân thể của Tiêu Dật mà quyết định ly khai bị dao động, Lộ càng lúc càng trở nên hiếu kỳ đối với quan hệ của hai người này. Theo như cách nói của Sở Mặc và Tiêu Dật, hai người không có quan hệ gì, nhưng giữa hai người lại có một không khí kỳ quái, tuy nhìn thì như không thân mật, nhưng người khác làm sao cũng không thể chen vào.
Đối với khốn cảnh của Tiêu Dật, Lộ vẫn xem trong mắt, hắn cho rằng sau khi Tiêu Dật nghe đề nghị của mình sẽ đi tìm Sở Mặc, nhưng ngoài ý muốn phát hiện bất kể Sở Mặc hay là Tiêu Dật đều hành động như bình thường, không hề có biến hóa gì. Lộ không hiểu cho lắm, xuất phát từ lòng hiếu kỳ, sau khi tình cờ gặp Sở Mặc, nhịn không được nhắc tới Tiêu Dật.
Nghe xong Lộ nói, Sở Mặc hơi nhíu mày, “Ngươi đề nghị Tiêu Dật tìm một thú nhân cường đại?”
Lộ gật đầu, tỉ mỉ quan sát biểu tình của Sở Mặc, giải thích, “Đây không phải là cách tốt nhất để giải quyết phiền nhiễu cho y sao?”
Trên mặt Sở Mặc hiện lên nét cổ quái, đây quả thật là biện pháp tốt nhất để giải quyết phiền nhiễu cho Tiêu Dật, nhưng Lộ không hiểu Tiêu Dật, y làm sao có thể đi tìm? Trừ khi? Sở Mặc ngây người, trừ khi Tiêu Dật tìm mình, nhưng sáng nay hắn có gặp Tiêu Dật mấy lần, Tiêu Dật không hề nhắc tới chuyện này, rõ ràng là không có dự tính đó.
Suy nghĩ một chút, Sở Mặc hiểu rõ, mấy ngày sống ở đây hắn thật sự đều đã nhập gia tùy tục, thế nhưng thật sự đặt Tiêu Dật ở vị trí á thú mà suy nghĩ. Tiêu Dật tu vi tuy thấp, nhưng dù sao cũng là tiên nhân, ngạo cốt của tiên nhân sao có thể khiến y tự đặt mình vào địa vị của nữ nhân.
Nghĩ tới đây, Sở Mặc cười với Lộ, không nói gì. Lộ tuy hiếu kỳ, nhưng dò hỏi không ra ý tứ của Sở Mặc cũng chỉ đành thôi, đổi sang vấn đề khác.
“Khu trung ương muốn hợp tác với chúng ta, mượn khu D trấn áp phản kháng của khu C và khu B, ngươi thấy thế nào?”
Mấy ngày nay Sở Mặc đối với thú nhân thế giới đã có hiểu biết đại khái, thống trị của thú nhân thế giới và tiên giới không khác mấy, cũng phân theo khu vực thống trị. Tiên giới là căn cứ theo trình độ tiên khí nồng đậm mà phân thành ‘cửu thiên thập nhị cảnh tam thập lục châu’, mà thú nhân thế giới lại căn cứ theo trình độ hoang vu nghèo khổ mà phân thành khu A tới khu D, mỗi một khu lớn trong đó lại có mấy tới mười mấy khu nhỏ. Chính giữa những khu vực này chính là khu trung ương do vương tộc thống trị, bình thường mà nói càng lại gần khu trung ương, hoàn cảnh càng phì nhiêu hơn chút, càng xa thì càng nghèo nàn. Vì thế cũng liền tạo thành khu A gần khu trung ương nhất, đồng thời cũng thân cận với khu trung ương nhất, mà khu D thì cách xa khu trung ương nhất, đồng thời cũng có quan hệ xa lạ với khu trung ương nhất.
Dạng thống trị này của thú nhân thế giới kéo dài đã mấy ngàn vạn năm, nhưng mấy năm nay lại bắt đầu rối loạn dần từ khu B, nguyên nhân chủ yếu của tất cả chính là kỹ thuật của thú nhân thế giới phát triển ngày càng chậm, càng lúc càng cố định không tiến, nhưng hoàn cảnh ác liệt thì càng lúc càng lợi hại. Hai loại biến hóa này trực tiếp dẫn tới giới khoa học của thú nhân muốn thực hiện kế hoạch hủy diệt thông qua khoa học để cải thiện hoàn cảnh, càng lúc càng nhiều đất đai biến thành hoang mạc không mọc nổi cỏ. Không lâu trước đó, lương thực, rau xanh, các loại thịt thiên nhiên đều vượt hơn cả vũ khí, năng lượng, kim thuộc trở thành đồ dự trữ chiến lược quan trọng nhất của thú nhân thế giới.
Điều này có nghĩa là gì, có nghĩa là trừ vương tộc, thú nhân bình thường chỉ sợ không bao giờ còn được ăn rau xanh, thịt, lương thực thiên nhiên nữa, bọn họ chỉ có thể dựa vào cơm dinh dưỡng hợp thành làm chủ.
Dưới tình hình này, giữa các khu nhao nhao ám động, chìm vào hỗn loạn, mọi người ầm ĩ chọn tự lập, ý đồ thoát khỏi thống trị của khu trung ương. Vốn khu trung ương đối với tình hình này căn bản không thể làm gì, nhưng thực nghiệm xuyên qua biên giới thành công, sau khi tiếp xúc với ma pháp thế giới đã cung cấp cho khu trung ương khả năng mới. Ma pháp thế giới nguyện ý cung cấp các viện trợ về vũ khí, lương thực, chi viện cho khu trung ương lần nữa thống trị cả thú nhân thế giới.
Những tin tức trên đều là do bạn học cùng trường quân đội của Hạo Linh tiết lộ với Lộ, đối với hắn những tin tức này sớm muộn cũng sẽ bị các khu biết, hắn nói trước cho Lộ, cũng coi như bán một nhân tình.
Hiện tại Lộ phải đối mặt với lựa chọn, có nên hợp tác với khu trung ương không?
Sở Mặc không trả lời vấn đề của Lộ, mà hỏi ngược, “Ngươi tin ma pháp thế giới không?”
Lộ nhíu mày, Sở Mặc nói tiếp: “Trước kia ta từng nghe một câu nói, trên đời này không có thiện ý vô duyên vô cớ, ta không tin ma pháp thế giới sẽ viện trợ khu trung ương mà không đòi hỏi gì, ban trợ khu trung ương, hành động của họ tất nhiên có sở cầu. Vấn đề hiện tại là, cái giá mà họ yêu cầu khu trung ương có thể trả được hay không, hoặc có lẽ, khu trung ương liệu có chuyển cái giá đó lên đầu những khu khác không. Ngươi nghĩ biện pháp nghe ngóng một vài tin tức của ma pháp thế giới, rồi hãy quyết định có nên hợp tác với khu trung ương không.”
Lộ nghe vậy cười khổ, “Thời gian sợ là không kịp nữa rồi, nhất định phải nhanh chóng đưa ra quyết định. Mùa bão tố chỉ còn mấy ngày nữa, khu trung ương dự định nhân mùa bão tố, hành động khi máy phi hành và vũ khí của các khu bị giảm hiệu quả. Bọn họ có vũ khí do ma pháp thế giới chi viện, không sợ mùa bão tố.”
Lộ nói vậy, Sở Mặc cũng không tiện nói gì. Dù sao hắn cũng không phải thú nhân chân chính, không thể thay thế Lộ ra quyết định. Trong lòng Sở Mặc, hắn chỉ là một người khách, khu trung ương cũng vậy, khu D cũng vậy, chiến loạn cũng vậy, bình loạn cũng vậy, đều không có liên quan quá lớn gì tới hắn, chỉ là hắn lại không nghĩ tới, rất nhanh hắn sẽ bị kéo vào.
Lộ tuy không có quyết định cuối cùng hợp tác với khu trung ương, nhưng cũng vẫn duy trì quan hệ hảo hữu với khu trung ương, cụ thể thể hiện ở chỗ đội tiền trạm của khu trung ương đã tiến vào khu D-6 dựng trại. Lộ vì hoan nghênh họ, thậm chí tổ chức một buổi liên hoan nhỏ, đương nhiên đội tiền trạm của khu trung ương biết điều đưa ra không ít thức ăn, không phải là cơm dinh dưỡng tổng hợp, mà là thức ăn chân chính, cơm mềm mại óng ánh, rau xanh tươi non mơn mởn, còn có các loại thịt nướng bốc hương dầu, không cái nào không gợi lên vị thèm của mọi người. Tiêu Dật để tránh phiền phức, vốn không định ra xuất hiện, nhưng sau khi nghe nói có thịt nướng, cái bụng không ra gì bắt đầu kêu ọt ọt. Lạc Phi bật cười, khuyên y cùng đi, phải biết trước mặt những thức ăn này, cho dù là thú nhân cơ khát nhất cũng chưa chắc có tâm tình nhìn á thú một cái.
Lạc Phi nói không sai, trong suốt buổi tiệc liên hoan, lực chú ý của mọi người toàn bộ bị thức ăn trước mặt hấp dẫn, căn bản không quan tâm người bên cạnh có phải á thú hay không. Không có ánh mắt nóng bỏng, Tiêu Dật thoải mái không ít, thỏa mãn chọn xong thức ăn, y đang dự định bưng về phòng mình, lại đột nhiên có người cản ở trước mặt y.
“Á thú xinh đẹp, trong ngươi vô cùng cô đơn, không biết ta có vinh hạnh được bầu bạn bên ngươi hay không?”
Giọng nói ngả ngớn, giọng điệu giả tạo, rơi vào trong tai Tiêu Dật, y chỉ cảm thấy được tâm tình tốt khi nhìn thấy thịt nướng lập tức đều không còn.
Vì đã không phải là lần đầu tiên gặp phải tình huống này, Tiêu Dật vô cùng thành thục bày ra vẻ mặt hờ hững, “Tôi thích một mình hơn.”
Nói xong, y lùi lại một bước, bưng thức ăn đang định đi vòng qua, lại không kịp đề phòng người trước mặt đột nhiên giơ tay kéo y lại, ngạo mạn nói: “Hử? Á thú gai góc ta càng thích.”
Biểu tình của Tiêu Dật trở nên khó coi, Vượng Tài trong túi cấp thiết chọc chọc Tiêu Dật, “Người này có phải có thể để Vượng Tài ăn không?”
Cố nhịn chán ghét trong lòng, Tiêu Dật an ủi cự tuyệt đề nghị của Vượng Tài. Người trước mắt thân mặc quân phục khu trung ương, không phải là người khu D, y không hy vọng trước mặt đám đông mọi người gây phiền phức cho Lộ. Tiêu Dật càng không nguyện ý lừa hắn ra ngoài, rồi lại bảo Vượng Tài giáo huấn hắn một phen.
Suy nghĩ vừa hiện, Tiêu Dật định nói gì, một cánh tay đã xuất hiện ở không trung, nhìn thì khéo léo thực tế là hung hăng bắt lấy cánh tay kia, sao đó thân mật kéo y ôm vào lòng.
Giọng nói của Sở Mặc dịu dàng vang lên bên tai, “Em đi đâu vậy? Ta xém chút không tìm thấy em.”
Hai người từ khi quen biết, Tiêu Dật thấy qua đủ vẻ của Sở Mặc, nhưng nhiều nhất là lãnh khốc, sắc bén, y chưa từng nghĩ tới có một ngày Sở Mặc sẽ dùng giọng điệu này nói chuyện với y. So sánh với nhau, Tiêu Dật cảm thấy cả người đều không yên.
Ý thức được Tiêu Dật xuất thần, Sở Mặc không thể không nhẹ nhéo một cái ở thắt lưng y, nhắc nhở sự tồn tại của mình.
“Tiểu Dật?”
Tiêu Dật run run, cuối cùng hồi phục bình thường, nỗ lực khống chế biểu tình của mình, phối hợp ra vẻ thân mật, “Anh không phải nói muốn ăn thịt nướng sao? Em đặc biệt bưng rất nhiều thịt nướng cho anh.”
Hai người thân mật như chốn không người, khiến nam nhân trước đó bị Sở Mặc đẩy ra triệt để bạo phát.
“Ngươi là ai?”
Tiếng gầm của hắn lập tức áp cả âm nhạc, khiến mọi người tại đó chú ý.
Trong vô số ánh mắt lo lắng, thăm dò, hiếu kỳ, kinh ngạc, Sở Mặc bình tĩnh ôm chặt Tiêu Dật trong lòng, trầm giọng nói: “Ta là Sở Mặc, là bạn lữ của tiểu Dật.”
Ngay khi câu này của Sở Mặc nói ra, vô số tiếng tim vỡ vang lên trong lòng thú nhân khu D. Thần nghiến răng nghiến lợi nhìn Sở Mặc, thấp giọng hỏi Hoằng Ảnh, “Hắn ta đắc thủ từ lúc nào?”
Hoằng Ảnh thương hại đảo mắt nhìn Thần một cái, “Ngươi không nhìn ra sao, chính là vừa rồi.”
“Vừa rồi?” Thần còn đang nghĩ sao lại là vừa rồi, tình hình tại đó đã lần nữa xảy ra biến hóa, một con hổ vân vàng cực lớn xuất hiện tại chỗ nam tử hồi nãy đã đứng.
“Là vương tộc.” Hoằng Ảnh kinh ngạc nói.
Con hổ lạnh lùng đảo mắt nhìn Sở Mặc một cái, mở miệng: “Ta muốn quyết đấu với ngươi, dùng thắng thua để quyết định á thú này thuộc về ai.”
Con hổ tên là Cổ Mục, là vương tộc của khu trung ương. Vì thân phận này, hắn tại khu trung ương chưa bao giờ bị người cự tuyệt, càng không cần phải nhắc tới bị người ta vả thẳng mặt trắng trợn như thế. Cho dù đã có bạn lữ thì lại thế nào? Thú luật quy định, so với thú nhân bình thường, vương thú có quyền ưu tiên chiếm hữu á thú, cho dù đối phương có bạn lữ, vương thú cũng có thể thông qua phương thức quyết đấu để xác định quyền lợi lần nữa.
Lời của Cổ Mục khiến Sở Mặc nhíu mày, hắn không sợ con hổ trước mặt, chẳng qua thực lực của yêu thú bậc bốn mà thôi, hắn chỉ là không rõ hành vi quyết đấu này có gây phiền phức gì cho khu D hay không.
Sự chần chờ của Sở Mặc bị Cổ Mục xem là sợ hãi, cười lạnh nói: “Ngươi nếu sợ thì nhân sớm nhận thua đi, ta có thể nể tình á thú mà tha cho ngươi.”
Thú nhân khu D tại đó đa số đều từng thấy qua cảnh Sở Mặc một mình đối phó với năm thú nhân mà vẫn chiếm được thượng phong, cho dù chưa từng thấy cũng đã nghe nói qua, thấy Cổ Mục cuồng vọng vô tri như thế, trong lòng đều cười lạnh. Lộ nhìn ra sự lo lắng của Sở Mặc, đi lên mở miệng nói: “Yên tâm, sẽ không có phiền phức.”
Có câu này rồi, Sở Mặc không còn cố kỵ gì nữa, hắn cũng dự định vừa khéo nhân cơ hội này thi triển uy lực với thú nhân xung quanh, để cản lại những phiền phức không tất yếu cho Tiêu Dật.
Suy nghĩ xong xuôi, Sở Mặc buông Tiêu Dật ra, nhẹ giọng nói: “Ở bên cạnh đợi ta.”
Tình hình trước mắt đã không cho phép Tiêu Dật nói gì nhiều, sau khi nghe xong y lui lại một bước, đứng sang bên cạnh.
Một con hắc báo uy mãnh thay thế Sở Mặc xuất hiện trước mặt mọi người, con ngươi màu hổ phách của Cổ Mục co lại, hắn cảm thụ được trên người hắc báo uy nghiêm của vương tộc. Không đợi hắn nghĩ ra được hắc báo là vương thú gì, hắc báo trước mặt đã gầm một tiếng, bổ tới hắn.
Cổ Mục gầm một tiếng nghênh đón, mắt thấy hai người sắp đụng vào nhau, hắc báo đột nhiên chuyển người, cái đuôi dài đánh qua, hung hăng quất lên người Cổ Mục. Tiên khí nhàn nhạt ngưng tụ thành một cây roi nhìn không thấy gắn trên đuôi, Cổ Mục chỉ cảm thấy nơi bị roi quất phải đau thấu xương, hắn kêu gào rồi lăn liền mấy vòng ra sau, đụng mạnh vào vách tường kim loại cạnh đó, rồi không còn sức đứng lên nữa.
Hắc báo giữa không trung rất nhanh hóa về nhân hình, Sở Mặc vững vàng đáp xuống đất, tư thế thẳng tắp như giáo, toàn thân trên dưới lộ ra mũi nhọn sắc bén đáng sợ.
Thú nhân tại đó đều nhìn ngây người, ngay cả thú nhân khu D cũng không dám tin tưởng trừng trừng nhìn Sở Mặc, bọn họ biết Sở Mặc lợi hại, nhưng không ngờ lại lợi hại đến mức độ này. Chỉ mới quật Cổ Mục một đuôi, hắn đã đứng lên không nổi nữa, đó không phải thú nhân bình thường mà là vương thú đó.
Thần kinh ngạc chớp chớp mắt, nghĩ tới trước đó triền đấu với Sở Mặc, thấp giọng tự nói: “Lẽ nào lần đầu tiên hắn ta căn bản không sử ra toàn lực?” Vấn đề này cũng là vấn đề đám người Hoằng Ảnh nghĩ tới.
Ánh mắt lạnh nhạt của Sở Mặc đảo qua Cổ Mục tê liệt nằm tại góc tường, nhẹ gật đầu với Lộ, quay sang chìa tay với Tiêu Dật, “Qua đây, chúng ta đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.