Chương 44: Cổ phần
Lý Tùng Nho
10/12/2015
Trong năm tháng trưởng thành mấy trăm năm của Sở Mặc, hắn chưa từng có kinh nghiệm dỗ cho ai vui vẻ. Vì thân phận đặc thù, trước giờ người ở bên cạnh hắn đều ngàn phương vạn kế khiến hắn vui vẻ. Vì thế khi nhìn thấy tâm tình Tiêu Dật vẫn chưa chuyển tốt, Sở Mặc do dự đưa tay ra, dò xét đặt lên đỉnh đầu Tiêu Dật, nhẹ xoa xoa, mang theo giọng dỗ dành: “Vừa rồi không phải cậu muốn nghỉ ngơi sao? Ngủ sớm chút đi.”
Tiêu Dật, “…”
Lúc này làm gì còn ngủ được nữa!
Bất kể thế nào, về chuyện Sở Mặc “không được” đã dùng phương thức này trôi qua. Sau khi Tiêu Dật bình tĩnh lại, lặng lẽ thở phào một hơi, Sở Mặc đã vì chuyện này mà phát giận rồi, sau này hắn sẽ không tiện lật lại nợ cũ nữa ha.
Tiêu Dật nghĩ gì, Sở Mặc không biết, chỉ là nhìn thần thái Tiêu Dật hình như đã hồi phục bình thường, Sở Mặc cũng khẽ thở phào. Đưa Tiêu Dật về phòng ngủ, Sở Mặc nghĩ nghĩ, lật tay lại, một chiếc đèn lồng lưu ly sắc màu dài một thước xuất hiện trong lòng bàn tay hắn. Sở Mặc đặt đèn lồng lưu ly trên đầu giường Tiêu Dật, có hương thơm nhàn nhạt từ trong đó tỏa ra, ngửi vào, tựa hồ là hương trái cây lại tựa hồ là hương cỏ xanh, cảm thấy vô cùng thoải mái.
Tiêu Dật chớp chớp mắt, có cảm giác Sở Mặc đang dỗ con nít.
Sở Mặc đặt đèn xong, thấy ánh mắt nghi hoặc của Tiêu Dật, lại lần nữa do dự vươn tay, vừa xoa mái tóc loạn trên đầu Tiêu Dật, vừa giải thích, “Trong ngọn đèn này đốt tiên lan ninh thần hương, định thần tĩnh khí, giúp dễ ngủ.”
Cảm giác bị xem là con nít trong lòng Tiêu Dật càng thêm rõ ràng, nhưng đây là hảo ý của Sở Mặc, y cũng không tiện cự tuyệt. Tiêu Dật không biết là, ngọn đèn này chính là khi Sở Mặc còn nhỏ không ngủ được, Đoạn Lăng Phong mỗi lần sẽ thắp cho hắn, nhiều năm rồi Sở Mặc đều theo thói quen mang nó theo bên mình. Bao gồm chuyện Sở Mặc xoa tóc Tiêu Dật, cũng là do Sở Mặc nhớ lúc nhỏ khi hắn không vui, Đoạn Lăng Phong và bọn Bách lão sẽ dỗ hắn như thế.
Sở Mặc không ở lại phòng ngủ của Tiêu Dật quá lâu, rất nhanh ra ngoài. Tiêu Dật vốn còn lo lắng mình không ngủ được, nhưng thực tế y ngủ rất ngon, một giấc tới sáng. Sáng hôm sau, Tiêu Dật trả đèn lồng lưu ly cho Sở Mặc, ngọn đèn này vừa nhìn thì thấy không giống thứ Sở Mặc hiện tại sẽ dùng, hắn vẫn luôn mang theo người, khẳng định là có nguyên nhân gì đó. Tiêu Dật tự thấy y cũng coi như biết điều, tránh cho Sở Mặc phải tự mở miệng.
Hai người ăn sáng xong, Tiêu Dật mang Sở Mặc đi thẳng tới phố điện máy.
Đây là lần đầu tiên Sở Mặc ngồi taxi, không có dị thú kéo xe phía trước, cũng không có bất cứ thần hình phù nào, chỉ dựa vào bản thân xe hơi đã có thể động, trong mắt Sở Mặc rõ ràng tràn đầy hứng thú. thú nhân thế giới tuy có kỹ thuật càng phát đạt, cũng có các loại công cụ giao thông, nhưng các thú nhân thế giới thích biến thành thú tùy ý chạy nhảy hơn, Sở Mặc ở thú nhân thế giới chưa từng ngồi qua bất cứ công cụ giao thông nào.
Sở Mặc cảm thụ phong thổ ngoài cửa sổ hoàn toàn khác với tiên giới và thú nhân thế giới, ngẫm nghĩ gì đó nhìn sang Tiêu Dật, ám chỉ xe hơi dưới người, “Xe hơi nếu mang tới tiên giới còn có thể dùng không?”
“Đương nhiên.” Tiêu Dật khẳng định gật đầu, “Chỉ cần có xăng là được.”
“Xăng?”
Tiêu Dật rất nhanh lấy Ipad trong túi ra, nhập vào hai chữ xăng trên thanh tìm kiếm ở trang ngàn độ, sau đó đưa kết quả tìm kiếm cho Sở Mặc.
“Nè, chính là loại này, một loại năng lượng, giống như tinh ngọc của tiên giới.”
Tinh ngọc là tiền tệ lưu thông của tiên giới, cũng là khoáng thạch năng lượng thông dụng nhất tiên giới, như lúc vận hành xuyên vân thoa lại Vô Vọng chi hải nhất định phải nhờ tinh ngọc.
Sở Mặc tỉ mỉ xem xong tin tức về xăng, nhưng không trả Ipad cho Tiêu Dật, mà tràn đầy hứng thú thao tác Ipad trong tay. Có lẽ tối qua sự sợ hãi chôn sâu trong lòng đã bùng phát ra, Tiêu Dật cảm thấy hiện giờ y nhìn Sở Mặc thì đã không còn cảm giác run run rẩy rẩy trong tiềm thức nữa. Nhìn Sở Mặc ôm Ipad không buông, Tiêu Dật tự nhiên sáp lại, vừa chỉ dẫn Sở Mặc sử dụng thế nào, vừa tiện mồm nói: “Năm khối thượng phẩm tinh ngọc một cái, nể tình anh tôi hợp tác, giảm giá cho anh, bốn khối thượng phẩm tinh ngọc, muốn không?”
Ánh mắt Sở Mặc nương theo lời Tiêu Dật đặt lên mặt y, Tiêu Dật lúc này đang cúi đầu nhìn gì đó trên Ipad. Từ góc nhìn của Sở Mặc, trên nửa gương mặt của Tiêu Dật là chân mày sinh động, thần thái hào hứng, cảm giác hoàn toàn bất đồng với tối qua. Sở Mặc khẽ động, một làn sóng gợn nổi lên trong lòng, tựa hồ có thứ gì đó đang lặng lẽ im tiếng sinh trưởng trong lòng.
Tiêu Dật đợi lâu không thấy Sở Mặc trả lời, nghi hoặc ngẩng đầu lên, “Thế nào?”
Sở Mặc thu hồi ánh mắt, lại lần nữa chú ý lên Ipad trong tay, “Ái phách tại tiên giới cũng có thể giống nhân giới muốn tìm cái gì thì tìm cái đó sao?”
“Đương nhiên không thể.”
Tiêu Dật nói tới đây, đột nhiên nghĩ ra cái gì, hưng phấn bừng bừng lấy thẻ ngọc dài bằng một ngón tay trong bụng Vượng Tài ra đưa cho Sở Mặc.
“Xem đi!”
Thẻ ngọc này chính là ý tưởng lần trước y nhắc tới với Từ Sắt Nguyên, khắc tất cả kiểu dáng nội y lên trên thẻ ngọc để tiện cho khách hàng chọn lựa. Lần này từ thú nhân thế giới trở về, Từ Sắt Nguyên đã làm xong thẻ ngọc, hơn nữa còn đưa cho Tiêu Dật một cái giữ làm kỷ niệm.
Sở Mặc hiếu kỳ cầm thẻ ngọc, chỉ là khi hắn nhìn rõ nội dung bên trong sắc mặt bất giác trở nên cổ quái.
“Cậu muốn ta xem cái này?”
Tiêu Dật mất tự nhiên, “Anh không biết thông qua hiện tượng để nhìn bản chất sao?”
“Bản chất gì?”
Tiêu Dật chỉ chỉ lên trên Ipad, “Ipad dù sao cũng là phàm vật nhân giới, tại tiên giới chỉ có thể lén lút sử dụng, muốn phổ biến tới trình độ nhất định thì rất khó. Nhưng nếu Ipad cũng giống như nội y mà chúng ta bán, thông qua thủ pháp tiên giới chế luyện, hoàn toàn chuyển hóa thành tiên khí, anh cảm thấy được không?”
Tiêu Dật vẫn luôn mang suy nghĩ này, nhưng y thì khỏi cần nói là một tân binh tiên giới, mà Từ Sắt Nguyên tuy là tiên nhân sinh ra trưởng thành tại đó, lại hoàn toàn không hiểu luyện khí. Theo phán đoán của Từ Sắt Nguyên, Ipad muốn chuyển hóa thành tiên khí, thì thế nào cũng cần một luyện khí đại sư ra tay, dựa vào mặt mũi của hắn, vẫn chưa đủ tư cách để mời luyện khí đại sư, thế là chuyện này cũng luôn bị Tiêu Dật đặt trong lòng. Hiện tại có Sở Mặc rồi, hai người lại nói tới Ipad, ý niệm của Tiêu Dật lại bị khơi lên, lập tức mắt long lanh nhìn Sở Mặc, đợi Sở Mặc cho câu trả lời.
Cách nghĩ của Tiêu Dật chính là ý niệm vừa lóe qua như linh quang của Sở Mặc, đi qua thú nhân thế giới và nhân giới, Sở Mặc cũng ý thức được tiên giới về mặt trình độ nào đấy là lạc hậu rất nhiều. Sở Mặc hơi rũ mắt, vuốt vuốt Ipad trong tay, trong đầu lại nghĩ tới một chuyện khác. Bắt đầu từ ba ngàn năm trước khi phụ vương của hắn đưa ra cải cách tiên giới, ba ngàn năm nay, người một hệ với phụ vương năm đó, bất kể là bị lưu đày tới Hư Vô hải, hay năm đó chạy trốn được một kiếp tiếp tục lưu lại tiên giới, ý định cải cách tiên giới vẫn không hề thay đổi. Ngay cả chú của hắn, Trầm Uyên tiên đế hiện tại, trong lòng cũng luôn muốn thay đổi. Chỉ là trước có tiên luật đại điển đè ép, sau có thế lực ngoan cố ngăn cản, lại thêm dư nghiệt Vân Lam vẫn luôn rục rịch muốn động, chuyện cải cách cứ thế kéo dài mãi. Càng mấu chốt hơn, phương hướng cải cách mọi người vẫn chưa xác định rõ, tựa hồ chỉ cần mở tất cả biên giới bốn giới thì có thể cải biến.
Khóe môi Sở Mặc hiện lên tia cười nhạo, rồi lại nhìn xuống ái phách trong tay. Trước mắt là một thời cơ tốt, nếu thông qua những vật tầm thường này ngầm biến đổi tiên giới, chuyện cải cách cũng không phải là không thể.
Vẻ mặt Sở Mặc trông vô cùng trịnh trọng, Tiêu Dật cho rằng hắn vẫn đang suy nghĩ chuyện Ipad có thể chuyển hóa thành tiên khí không, vô thức cũng nín hơi im tiếng theo, sợ động tĩnh quá lớn sẽ ngắt đứt tư duy của Sở Mặc.
Sở Mặc hồi thần lại, liền thấy Tiêu Dật thần sắc khẩn trương nhìn hắn, trong con ngươi như mặc ngọc hiện lên toàn là bóng dáng của hắn. Không biết tại sao, tâm tình Sở Mặc lập tức tốt lên, môi khẽ nhếch, lộ ra ý cười.
“Ta muốn góp cổ phần vào công ty trách nhiệm hữu hạn thương mại Càn Khôn.”
“A?”
Câu nói của Sở Mặc và suy nghĩ của Tiêu Dật hoàn toàn không khớp nhau, y không biết Sở Mặc sao lại đột nhiên nảy ra ý định này.
Sở Mặc huơ huơ Ipad trong tay, “Chuyện chuyển hóa thành tiên khí giao cho ta, ta muốn chiếm hai thành cổ phần trong đó.”
Yêu cầu Sở Mặc đưa ra cũng không quá đáng, chẳng qua công ty trách nhiệm hữu hạn thương mại Càn Khôn tổng cộng có ba cổ đông, Tiêu Dật cảm thấy chuyện này dù sao cũng cần trở về tiên giới thương lượng với Từ Sắt Nguyên, Lâm Thính Hải rồi mới nói, y không thể một mình quyết định.
Đối với cách nói của Tiêu Dật, Sở Mặc không để ý lắm, dù sao hắn muốn chuyển hóa Ipad thành tiên khí cũng cần phải về tiên giới mới tính.
Hai người nói xong không bao lâu liền tới phố điện máy, Sở Mặc nhẹ điểm, kết giới hắn bố trí trên taxi lập tức bị phá. Tài xế nhiệt tình quay đầu qua, “Hai vị khách này tỉnh thôi, đến nơi rồi.” Trước đó vì có kết giới, trong mắt tài xế, bất kể là Tiêu Dật hay Sở Mặc đều ngủ suốt đường. Tiêu Dật giả bộ mới tỉnh, khách sáo cười cười với tài xế, kéo Sở Mặc xuống xe.
Phố điện máy mà Tiêu Dật tới là phố điện máy lớn nhất thành phố, tòa nhà cao bảy tầng có toàn bộ thiết bị điện liên quan trong cuộc sống hằng ngày. Sở Mặc theo Tiêu Dật đi vào, lập tức bị một đống thiết bị điện đủ mọi kiểu rối mắt hấp dẫn, hứng thú trong mắt càng đậm. Tiêu Dật tự động phát huy công năng hướng dẫn viên, vừa đi vừa giúp Sở Mặc giới thiệu công hiệu của các thiết bị điện. Đương nhiên trong đó có một vài thứ đối với Sở Mặc mà nói thì quá kềnh càng, một pháp thuật của tiên giới hoàn toàn có thể giải quyết vấn đề, nhưng cũng có một vài cái Sở Mặc vô cùng hứng thú, chẳng hạn một vài đồ điện thực dụng như lò viba, lò nướng, máy say sinh tố, nồi cơm điện.
Tiêu Dật nhìn Sở Mặc tựa hồ bị gợi lên hứng thú, ra hiệu hắn nhìn những thứ này, “Anh cảm thấy có thể bán được ở tiên giới không?”
Sở Mặc gật đầu, “Rất thú vị, cũng vô cùng thực dụng, bán khẳng định không có vấn đề, nhưng tốt nhất vẫn nên chuyển hóa thành tiên khí. Như vậy sẽ càng phổ biến hơn, cũng không bị sở tuần kiểm tra được.”
Sở Mặc suy nghĩ trên góc độ của y, Tiêu Dật cảm thấy rất không thích ứng, Sở Mặc đối với chuyện y buôn lậu đồ nhân giới không nghe không hỏi là một chuyện, nhưng lại tích cực tham gia vào như thế, luôn cảm thấy quá kỳ quái. Đây có tính là quan thương câu kết chân chính trên mặt ý nghĩa luôn không? Nhưng mà, Tiêu Dật ẩn ý nhìn Sở Mặc một cái, trong lòng rất muốn hỏi, anh cứ phá đám cha mình như vậy không có vấn đề chứ?
Tuy trong lòng cảm thấy kỳ quái, nhưng chuyện kiếm tiền Tiêu Dật vẫn rất tích cực, khi Sở Mặc nhìn qua, Tiêu Dật liền phất mạnh tay, mua hết những món đồ điện gia dụng đó, chuẩn bị cho Sở Mặc mang về tiên giới thử xem có thể chuyển hóa thành tiên khí không. Những đồ điện gia dụng này và Ipad không giống nhau, Ipad bình thường đều là khách hàng tự sử dụng, khách hàng chỉ cần cẩn thận một chút sẽ không bị sở tuần kiểm tra được, nhưng những đồ điện này mang về tiên giới, Tiêu Dật cảm thấy người bên cạnh Từ Sắt Nguyên không giống người có thể tự nấu cơm. Vạn nhất bọn họ do thấy mới lạ mà mua về, lại ném cho hạ nhân bên cạnh, ngày nào đó đột nhiên bị hạ nhân báo cho sở tuần kiểm cũng không phải là không thể. Vì thế, Tiêu Dật cảm thấy ổn nhất vẫn là chuyển hóa về tiên khí trước rồi mới tiêu thụ.
Hai người một đường đi đi mua mua, rất nhanh đã đứng trong nơi chuyên bán Apple màu trắng. Tiêu Dật hít sâu một hơi, lấy thẻ ngân hàng trong bóp ra. Sau lần giao dịch này, tiền trong thẻ của y đã ít đi phần lớn, y cần phải nhanh chóng tìm cách kiếm tiền. Cũng không biết có thể thông qua lão Vương móc nối với tu chân giới không, có lẽ lát nữa y nên tìm Bạch Kỳ hỏi thử, tu chân giới có nhu cầu gì?
Tiêu Dật hơi nhíu mày, lập tức bị Sở Mặc phát hiện, ánh mắt Sở Mặc đặt trên bóp tiền của Tiêu Dật, vẻ mặt trở nên nghiền ngẫm.
Bên này Tiêu Dật đang nghĩ việc thông qua lão Vương móc nối với tu chân giới, bên kia lão Vương cũng đang nghĩ thông qua Tiêu Dật móc nối tiên giới.
Khi nghe thấy đồ đệ nhà mình nhắc tới chuyện Tiêu Dật đang dự định bán cho thú nhân thế giới một đợt rau tiên tiên giới, trong đầu lão Vương chỉ hiện qua bốn chữ ‘phí phạm của trời’! Rau tiên là cái gì, là trái cây rau quả hàm chứa tiên khí, đối với người tu chân bọn họ có rất nhiều ít lợi. Nghe Bạch Kỳ miêu tả, thú nhân thế giới toàn là một đám dã thú, bọn họ thì hiểu được tốt xấu gì của rau tiên, đối với lão Vương tùy tùy tiện tiện tìm một chút rau ở nhân giới bán cho thú nhân thế giới là được rồi, hà tất phải lãng phí rau tiên của tiên giới chứ?
Suy nghĩ thoáng qua, lão Vương lao tới trước mặt Bạch Kỳ, “Đồ đệ, nếu không con nói với Tiêu Dật đi, chúng ta cũng mua rau quả trái cây của tiên giới từ chỗ nó? Con hỏi xem nó muốn gì?”
Đối với suy nghĩ của sư phụ nhà mình, Bạch Kỳ ngược lại rất để tâm, cậu cũng cảm thấy chủ ý này không tồi. Một là giúp Tiêu Dật kiếm được tiền, hai là hiện tại cậu đã thành tu chân giả, cũng hy vọng tu chân giới có thể phát triển tốt hơn, tránh cho sư phụ cậu ngày ngày lải nhải bên tai gì mà tu chân giới ngày càng lạc hậu, cuộc sống của mọi người càng lúc càng khổ này nọ.
Lão Vương luôn là người theo phái hành động, thấy Bạch Kỳ cũng tán đồng chủ ý này, lập tức móc tông môn trưởng lão lệnh trên người ra, truyền một tin nhắn cho sư huynh đã lâu không liên lạc của ông. Chuyện này vẫn cần tông môn ra mặt mới tốt, càng chính thức, cũng có thể để Tiêu Dật cảm thụ được sự xem trọng của ông đối với chuyện này.
Lão Vương phát lệnh trưởng lão xong rồi trong nhất thời rãnh rỗi nhàn tản, liền bắt đầu cân nhắc Tiêu Dật cần cái gì? Không phải là thứ tục vật như tiền, mà là món quà nhỏ thực dụng có thể đả động tới tâm tư Tiêu Dật. Lão Vương nhíu chặt mày, Tiêu Dật khẳng định đang cần thuốc không tiện, vì biểu hiện chút thành ý, xem ra ông cần phải đến Mỹ một chuyến. Nghe nói phòng thí nghiệm bên đó lại nghiên cứu ra một đợt thuốc mới, vốn là ông sợ phiền phức, hệ thống giám sát của phòng thí nghiệm khá tiên tiến, lần trước xém chút nữa đã bắt được bóng dáng ông, hiện tại xem ra, phiền toái thì phiền toái vậy. Trừ thuốc không tiện, Playboy cũng nên có thêm vài quyển. Xem ý của Tiêu Dật, Playboy tại tiên giới bán được không tệ. A, đúng rồi, tạp chí SM Tiêu Dật thích chắc cũng nên lén cho y vài quyển. Cái này thì không cần tiền rồi, cứ coi như đầu tư tình cảm vậy, còn có mấy bộ nội y tình thú mà hôm qua mình có nhắc với Tiêu Dật cũng phải nhớ cho y, những thứ này đều là đầu tư tình cảm, khẳng định không thể thiếu.
Ánh mắt lão Vương đảo một vòng trong tiệm, lại tìm mấy thứ ông cảm thấy không tồi, đồ chơi mới mẻ, chuẩn bị đợi lát nữa sẽ đóng gói, lặng lẽ tặng cho Tiêu Dật. Còn về tại sao lặng lẽ tặng, lão Vương tự thấy chuyện này nên để Tiêu Dật cho Sở Mặc kinh hỉ. Nếu ông tặng trước mặt Sở Mặc, thì còn gì mà kinh hỉ nữa. Đây cũng là chút thú vị giữa cuộc sống của tình nhân, xem ông đủ tận tâm chưa, lão Vương đắc ý bừng bừng nghĩ.
Đợi khi lão Vương cảm thấy đã chuẩn bị đủ, liền hối thúc Bạch Kỳ gọi điện cho Tiêu Dật, bảo Tiêu Dật lát nữa qua đây một chuyến. Đến nhà Tiêu Dật thì lão Vương không dám nữa, vạn nhất Tiêu Dật lại kéo Bạch Kỳ chuyện riêng, ông không phải lại bị Sở Mặc giận cá chém thớt sao.
Khi Tiêu Dật nhận được điện thoại của Bạch Kỳ, y và Sở Mặc vừa mới ra khỏi tiệm Apple, đang tìm góc rẽ bí mật, dự định bỏ thứ trong tay vào trong túi càn khôn. Nghe ý định của Bạch Kỳ lộ ra trong điện thoại, Tiêu Dật vô cùng bất ngờ, ý định của lão Vương và y không hẹn mà cùng hướng, đỡ cho y phải chủ động mở miệng.
Cúp máy xong, Tiêu Dật nói lại ý định của Bạch Kỳ cho Sở Mặc. Sở Mặc do dự một chút, mở miệng nói: “Cậu có từng nghĩ qua, phân thực vật cung cấp tới thú nhân thế giới làm những chất lượng khác nhau?”
Tiêu Dật lập tức hiểu ý Sở Mặc, “Anh là nói lượng mua của tiên giới và nhân giới?”
Sở Mặc gật đầu, tối qua khi hắn xem tivi, phát hiện có một kênh nông dân rất thú vị. Mới đầu Sở Mặc còn không rõ nông dân là ý gì, xem nửa ngày mới phản ứng được, nói đơn giản một chút nông dân chính là người trồng rau xanh lương thực. Đương nhiên cái này không quan trọng, quan trọng là, Sở Mặc phát hiện mua một cái Ipad cần tới bốn ngàn tiền tệ của nhân giới, nhưng đồng dạng bốn ngàn có thể mua được một đống rau xanh và lương thực nhiều đủ chất đầy nhà Tiêu Dật.
Tuy tại tiên giới, rau tiên theo phẩm chất cao thấp mà giá cả khác nhau, nhưng cho dù rau tiên rẻ nhất đổi ra cũng không thấp như ở nhân giới. Sở Mặc lập tức nghĩ tới đem trọng điểm mua bán lương thực cung cấp cho thú nhân thế giới đặt tại nhân giới, mà thực vật tiên giới thu mua lại có thể tăng cao giá, cung ứng số lượng có hạn. Hắn vốn muốn tìm cơ hội đưa đề nghị này ra với Tiêu Dật, nhưng vừa rồi trong tiệm Apple, Sở Mặc lập tức ý thức được Tiêu Dật chưa chắc chưa từng nghĩ tới những thứ này, khẳng định là có nguyên nhân khác khiến y không thể làm thế, chẳng hạn thiếu tiền tệ của nhân giới.
Sở Mặc suốt quãng đường còn đang nghĩ có cách nào có thể giúp Tiêu Dật kiếm tiền tại nhân giới không, mà hiện tại, điện thoại của Bạch Kỳ hình như đã chỉ rõ phương hướng cho họ.
.
Tiêu Dật, “…”
Lúc này làm gì còn ngủ được nữa!
Bất kể thế nào, về chuyện Sở Mặc “không được” đã dùng phương thức này trôi qua. Sau khi Tiêu Dật bình tĩnh lại, lặng lẽ thở phào một hơi, Sở Mặc đã vì chuyện này mà phát giận rồi, sau này hắn sẽ không tiện lật lại nợ cũ nữa ha.
Tiêu Dật nghĩ gì, Sở Mặc không biết, chỉ là nhìn thần thái Tiêu Dật hình như đã hồi phục bình thường, Sở Mặc cũng khẽ thở phào. Đưa Tiêu Dật về phòng ngủ, Sở Mặc nghĩ nghĩ, lật tay lại, một chiếc đèn lồng lưu ly sắc màu dài một thước xuất hiện trong lòng bàn tay hắn. Sở Mặc đặt đèn lồng lưu ly trên đầu giường Tiêu Dật, có hương thơm nhàn nhạt từ trong đó tỏa ra, ngửi vào, tựa hồ là hương trái cây lại tựa hồ là hương cỏ xanh, cảm thấy vô cùng thoải mái.
Tiêu Dật chớp chớp mắt, có cảm giác Sở Mặc đang dỗ con nít.
Sở Mặc đặt đèn xong, thấy ánh mắt nghi hoặc của Tiêu Dật, lại lần nữa do dự vươn tay, vừa xoa mái tóc loạn trên đầu Tiêu Dật, vừa giải thích, “Trong ngọn đèn này đốt tiên lan ninh thần hương, định thần tĩnh khí, giúp dễ ngủ.”
Cảm giác bị xem là con nít trong lòng Tiêu Dật càng thêm rõ ràng, nhưng đây là hảo ý của Sở Mặc, y cũng không tiện cự tuyệt. Tiêu Dật không biết là, ngọn đèn này chính là khi Sở Mặc còn nhỏ không ngủ được, Đoạn Lăng Phong mỗi lần sẽ thắp cho hắn, nhiều năm rồi Sở Mặc đều theo thói quen mang nó theo bên mình. Bao gồm chuyện Sở Mặc xoa tóc Tiêu Dật, cũng là do Sở Mặc nhớ lúc nhỏ khi hắn không vui, Đoạn Lăng Phong và bọn Bách lão sẽ dỗ hắn như thế.
Sở Mặc không ở lại phòng ngủ của Tiêu Dật quá lâu, rất nhanh ra ngoài. Tiêu Dật vốn còn lo lắng mình không ngủ được, nhưng thực tế y ngủ rất ngon, một giấc tới sáng. Sáng hôm sau, Tiêu Dật trả đèn lồng lưu ly cho Sở Mặc, ngọn đèn này vừa nhìn thì thấy không giống thứ Sở Mặc hiện tại sẽ dùng, hắn vẫn luôn mang theo người, khẳng định là có nguyên nhân gì đó. Tiêu Dật tự thấy y cũng coi như biết điều, tránh cho Sở Mặc phải tự mở miệng.
Hai người ăn sáng xong, Tiêu Dật mang Sở Mặc đi thẳng tới phố điện máy.
Đây là lần đầu tiên Sở Mặc ngồi taxi, không có dị thú kéo xe phía trước, cũng không có bất cứ thần hình phù nào, chỉ dựa vào bản thân xe hơi đã có thể động, trong mắt Sở Mặc rõ ràng tràn đầy hứng thú. thú nhân thế giới tuy có kỹ thuật càng phát đạt, cũng có các loại công cụ giao thông, nhưng các thú nhân thế giới thích biến thành thú tùy ý chạy nhảy hơn, Sở Mặc ở thú nhân thế giới chưa từng ngồi qua bất cứ công cụ giao thông nào.
Sở Mặc cảm thụ phong thổ ngoài cửa sổ hoàn toàn khác với tiên giới và thú nhân thế giới, ngẫm nghĩ gì đó nhìn sang Tiêu Dật, ám chỉ xe hơi dưới người, “Xe hơi nếu mang tới tiên giới còn có thể dùng không?”
“Đương nhiên.” Tiêu Dật khẳng định gật đầu, “Chỉ cần có xăng là được.”
“Xăng?”
Tiêu Dật rất nhanh lấy Ipad trong túi ra, nhập vào hai chữ xăng trên thanh tìm kiếm ở trang ngàn độ, sau đó đưa kết quả tìm kiếm cho Sở Mặc.
“Nè, chính là loại này, một loại năng lượng, giống như tinh ngọc của tiên giới.”
Tinh ngọc là tiền tệ lưu thông của tiên giới, cũng là khoáng thạch năng lượng thông dụng nhất tiên giới, như lúc vận hành xuyên vân thoa lại Vô Vọng chi hải nhất định phải nhờ tinh ngọc.
Sở Mặc tỉ mỉ xem xong tin tức về xăng, nhưng không trả Ipad cho Tiêu Dật, mà tràn đầy hứng thú thao tác Ipad trong tay. Có lẽ tối qua sự sợ hãi chôn sâu trong lòng đã bùng phát ra, Tiêu Dật cảm thấy hiện giờ y nhìn Sở Mặc thì đã không còn cảm giác run run rẩy rẩy trong tiềm thức nữa. Nhìn Sở Mặc ôm Ipad không buông, Tiêu Dật tự nhiên sáp lại, vừa chỉ dẫn Sở Mặc sử dụng thế nào, vừa tiện mồm nói: “Năm khối thượng phẩm tinh ngọc một cái, nể tình anh tôi hợp tác, giảm giá cho anh, bốn khối thượng phẩm tinh ngọc, muốn không?”
Ánh mắt Sở Mặc nương theo lời Tiêu Dật đặt lên mặt y, Tiêu Dật lúc này đang cúi đầu nhìn gì đó trên Ipad. Từ góc nhìn của Sở Mặc, trên nửa gương mặt của Tiêu Dật là chân mày sinh động, thần thái hào hứng, cảm giác hoàn toàn bất đồng với tối qua. Sở Mặc khẽ động, một làn sóng gợn nổi lên trong lòng, tựa hồ có thứ gì đó đang lặng lẽ im tiếng sinh trưởng trong lòng.
Tiêu Dật đợi lâu không thấy Sở Mặc trả lời, nghi hoặc ngẩng đầu lên, “Thế nào?”
Sở Mặc thu hồi ánh mắt, lại lần nữa chú ý lên Ipad trong tay, “Ái phách tại tiên giới cũng có thể giống nhân giới muốn tìm cái gì thì tìm cái đó sao?”
“Đương nhiên không thể.”
Tiêu Dật nói tới đây, đột nhiên nghĩ ra cái gì, hưng phấn bừng bừng lấy thẻ ngọc dài bằng một ngón tay trong bụng Vượng Tài ra đưa cho Sở Mặc.
“Xem đi!”
Thẻ ngọc này chính là ý tưởng lần trước y nhắc tới với Từ Sắt Nguyên, khắc tất cả kiểu dáng nội y lên trên thẻ ngọc để tiện cho khách hàng chọn lựa. Lần này từ thú nhân thế giới trở về, Từ Sắt Nguyên đã làm xong thẻ ngọc, hơn nữa còn đưa cho Tiêu Dật một cái giữ làm kỷ niệm.
Sở Mặc hiếu kỳ cầm thẻ ngọc, chỉ là khi hắn nhìn rõ nội dung bên trong sắc mặt bất giác trở nên cổ quái.
“Cậu muốn ta xem cái này?”
Tiêu Dật mất tự nhiên, “Anh không biết thông qua hiện tượng để nhìn bản chất sao?”
“Bản chất gì?”
Tiêu Dật chỉ chỉ lên trên Ipad, “Ipad dù sao cũng là phàm vật nhân giới, tại tiên giới chỉ có thể lén lút sử dụng, muốn phổ biến tới trình độ nhất định thì rất khó. Nhưng nếu Ipad cũng giống như nội y mà chúng ta bán, thông qua thủ pháp tiên giới chế luyện, hoàn toàn chuyển hóa thành tiên khí, anh cảm thấy được không?”
Tiêu Dật vẫn luôn mang suy nghĩ này, nhưng y thì khỏi cần nói là một tân binh tiên giới, mà Từ Sắt Nguyên tuy là tiên nhân sinh ra trưởng thành tại đó, lại hoàn toàn không hiểu luyện khí. Theo phán đoán của Từ Sắt Nguyên, Ipad muốn chuyển hóa thành tiên khí, thì thế nào cũng cần một luyện khí đại sư ra tay, dựa vào mặt mũi của hắn, vẫn chưa đủ tư cách để mời luyện khí đại sư, thế là chuyện này cũng luôn bị Tiêu Dật đặt trong lòng. Hiện tại có Sở Mặc rồi, hai người lại nói tới Ipad, ý niệm của Tiêu Dật lại bị khơi lên, lập tức mắt long lanh nhìn Sở Mặc, đợi Sở Mặc cho câu trả lời.
Cách nghĩ của Tiêu Dật chính là ý niệm vừa lóe qua như linh quang của Sở Mặc, đi qua thú nhân thế giới và nhân giới, Sở Mặc cũng ý thức được tiên giới về mặt trình độ nào đấy là lạc hậu rất nhiều. Sở Mặc hơi rũ mắt, vuốt vuốt Ipad trong tay, trong đầu lại nghĩ tới một chuyện khác. Bắt đầu từ ba ngàn năm trước khi phụ vương của hắn đưa ra cải cách tiên giới, ba ngàn năm nay, người một hệ với phụ vương năm đó, bất kể là bị lưu đày tới Hư Vô hải, hay năm đó chạy trốn được một kiếp tiếp tục lưu lại tiên giới, ý định cải cách tiên giới vẫn không hề thay đổi. Ngay cả chú của hắn, Trầm Uyên tiên đế hiện tại, trong lòng cũng luôn muốn thay đổi. Chỉ là trước có tiên luật đại điển đè ép, sau có thế lực ngoan cố ngăn cản, lại thêm dư nghiệt Vân Lam vẫn luôn rục rịch muốn động, chuyện cải cách cứ thế kéo dài mãi. Càng mấu chốt hơn, phương hướng cải cách mọi người vẫn chưa xác định rõ, tựa hồ chỉ cần mở tất cả biên giới bốn giới thì có thể cải biến.
Khóe môi Sở Mặc hiện lên tia cười nhạo, rồi lại nhìn xuống ái phách trong tay. Trước mắt là một thời cơ tốt, nếu thông qua những vật tầm thường này ngầm biến đổi tiên giới, chuyện cải cách cũng không phải là không thể.
Vẻ mặt Sở Mặc trông vô cùng trịnh trọng, Tiêu Dật cho rằng hắn vẫn đang suy nghĩ chuyện Ipad có thể chuyển hóa thành tiên khí không, vô thức cũng nín hơi im tiếng theo, sợ động tĩnh quá lớn sẽ ngắt đứt tư duy của Sở Mặc.
Sở Mặc hồi thần lại, liền thấy Tiêu Dật thần sắc khẩn trương nhìn hắn, trong con ngươi như mặc ngọc hiện lên toàn là bóng dáng của hắn. Không biết tại sao, tâm tình Sở Mặc lập tức tốt lên, môi khẽ nhếch, lộ ra ý cười.
“Ta muốn góp cổ phần vào công ty trách nhiệm hữu hạn thương mại Càn Khôn.”
“A?”
Câu nói của Sở Mặc và suy nghĩ của Tiêu Dật hoàn toàn không khớp nhau, y không biết Sở Mặc sao lại đột nhiên nảy ra ý định này.
Sở Mặc huơ huơ Ipad trong tay, “Chuyện chuyển hóa thành tiên khí giao cho ta, ta muốn chiếm hai thành cổ phần trong đó.”
Yêu cầu Sở Mặc đưa ra cũng không quá đáng, chẳng qua công ty trách nhiệm hữu hạn thương mại Càn Khôn tổng cộng có ba cổ đông, Tiêu Dật cảm thấy chuyện này dù sao cũng cần trở về tiên giới thương lượng với Từ Sắt Nguyên, Lâm Thính Hải rồi mới nói, y không thể một mình quyết định.
Đối với cách nói của Tiêu Dật, Sở Mặc không để ý lắm, dù sao hắn muốn chuyển hóa Ipad thành tiên khí cũng cần phải về tiên giới mới tính.
Hai người nói xong không bao lâu liền tới phố điện máy, Sở Mặc nhẹ điểm, kết giới hắn bố trí trên taxi lập tức bị phá. Tài xế nhiệt tình quay đầu qua, “Hai vị khách này tỉnh thôi, đến nơi rồi.” Trước đó vì có kết giới, trong mắt tài xế, bất kể là Tiêu Dật hay Sở Mặc đều ngủ suốt đường. Tiêu Dật giả bộ mới tỉnh, khách sáo cười cười với tài xế, kéo Sở Mặc xuống xe.
Phố điện máy mà Tiêu Dật tới là phố điện máy lớn nhất thành phố, tòa nhà cao bảy tầng có toàn bộ thiết bị điện liên quan trong cuộc sống hằng ngày. Sở Mặc theo Tiêu Dật đi vào, lập tức bị một đống thiết bị điện đủ mọi kiểu rối mắt hấp dẫn, hứng thú trong mắt càng đậm. Tiêu Dật tự động phát huy công năng hướng dẫn viên, vừa đi vừa giúp Sở Mặc giới thiệu công hiệu của các thiết bị điện. Đương nhiên trong đó có một vài thứ đối với Sở Mặc mà nói thì quá kềnh càng, một pháp thuật của tiên giới hoàn toàn có thể giải quyết vấn đề, nhưng cũng có một vài cái Sở Mặc vô cùng hứng thú, chẳng hạn một vài đồ điện thực dụng như lò viba, lò nướng, máy say sinh tố, nồi cơm điện.
Tiêu Dật nhìn Sở Mặc tựa hồ bị gợi lên hứng thú, ra hiệu hắn nhìn những thứ này, “Anh cảm thấy có thể bán được ở tiên giới không?”
Sở Mặc gật đầu, “Rất thú vị, cũng vô cùng thực dụng, bán khẳng định không có vấn đề, nhưng tốt nhất vẫn nên chuyển hóa thành tiên khí. Như vậy sẽ càng phổ biến hơn, cũng không bị sở tuần kiểm tra được.”
Sở Mặc suy nghĩ trên góc độ của y, Tiêu Dật cảm thấy rất không thích ứng, Sở Mặc đối với chuyện y buôn lậu đồ nhân giới không nghe không hỏi là một chuyện, nhưng lại tích cực tham gia vào như thế, luôn cảm thấy quá kỳ quái. Đây có tính là quan thương câu kết chân chính trên mặt ý nghĩa luôn không? Nhưng mà, Tiêu Dật ẩn ý nhìn Sở Mặc một cái, trong lòng rất muốn hỏi, anh cứ phá đám cha mình như vậy không có vấn đề chứ?
Tuy trong lòng cảm thấy kỳ quái, nhưng chuyện kiếm tiền Tiêu Dật vẫn rất tích cực, khi Sở Mặc nhìn qua, Tiêu Dật liền phất mạnh tay, mua hết những món đồ điện gia dụng đó, chuẩn bị cho Sở Mặc mang về tiên giới thử xem có thể chuyển hóa thành tiên khí không. Những đồ điện gia dụng này và Ipad không giống nhau, Ipad bình thường đều là khách hàng tự sử dụng, khách hàng chỉ cần cẩn thận một chút sẽ không bị sở tuần kiểm tra được, nhưng những đồ điện này mang về tiên giới, Tiêu Dật cảm thấy người bên cạnh Từ Sắt Nguyên không giống người có thể tự nấu cơm. Vạn nhất bọn họ do thấy mới lạ mà mua về, lại ném cho hạ nhân bên cạnh, ngày nào đó đột nhiên bị hạ nhân báo cho sở tuần kiểm cũng không phải là không thể. Vì thế, Tiêu Dật cảm thấy ổn nhất vẫn là chuyển hóa về tiên khí trước rồi mới tiêu thụ.
Hai người một đường đi đi mua mua, rất nhanh đã đứng trong nơi chuyên bán Apple màu trắng. Tiêu Dật hít sâu một hơi, lấy thẻ ngân hàng trong bóp ra. Sau lần giao dịch này, tiền trong thẻ của y đã ít đi phần lớn, y cần phải nhanh chóng tìm cách kiếm tiền. Cũng không biết có thể thông qua lão Vương móc nối với tu chân giới không, có lẽ lát nữa y nên tìm Bạch Kỳ hỏi thử, tu chân giới có nhu cầu gì?
Tiêu Dật hơi nhíu mày, lập tức bị Sở Mặc phát hiện, ánh mắt Sở Mặc đặt trên bóp tiền của Tiêu Dật, vẻ mặt trở nên nghiền ngẫm.
Bên này Tiêu Dật đang nghĩ việc thông qua lão Vương móc nối với tu chân giới, bên kia lão Vương cũng đang nghĩ thông qua Tiêu Dật móc nối tiên giới.
Khi nghe thấy đồ đệ nhà mình nhắc tới chuyện Tiêu Dật đang dự định bán cho thú nhân thế giới một đợt rau tiên tiên giới, trong đầu lão Vương chỉ hiện qua bốn chữ ‘phí phạm của trời’! Rau tiên là cái gì, là trái cây rau quả hàm chứa tiên khí, đối với người tu chân bọn họ có rất nhiều ít lợi. Nghe Bạch Kỳ miêu tả, thú nhân thế giới toàn là một đám dã thú, bọn họ thì hiểu được tốt xấu gì của rau tiên, đối với lão Vương tùy tùy tiện tiện tìm một chút rau ở nhân giới bán cho thú nhân thế giới là được rồi, hà tất phải lãng phí rau tiên của tiên giới chứ?
Suy nghĩ thoáng qua, lão Vương lao tới trước mặt Bạch Kỳ, “Đồ đệ, nếu không con nói với Tiêu Dật đi, chúng ta cũng mua rau quả trái cây của tiên giới từ chỗ nó? Con hỏi xem nó muốn gì?”
Đối với suy nghĩ của sư phụ nhà mình, Bạch Kỳ ngược lại rất để tâm, cậu cũng cảm thấy chủ ý này không tồi. Một là giúp Tiêu Dật kiếm được tiền, hai là hiện tại cậu đã thành tu chân giả, cũng hy vọng tu chân giới có thể phát triển tốt hơn, tránh cho sư phụ cậu ngày ngày lải nhải bên tai gì mà tu chân giới ngày càng lạc hậu, cuộc sống của mọi người càng lúc càng khổ này nọ.
Lão Vương luôn là người theo phái hành động, thấy Bạch Kỳ cũng tán đồng chủ ý này, lập tức móc tông môn trưởng lão lệnh trên người ra, truyền một tin nhắn cho sư huynh đã lâu không liên lạc của ông. Chuyện này vẫn cần tông môn ra mặt mới tốt, càng chính thức, cũng có thể để Tiêu Dật cảm thụ được sự xem trọng của ông đối với chuyện này.
Lão Vương phát lệnh trưởng lão xong rồi trong nhất thời rãnh rỗi nhàn tản, liền bắt đầu cân nhắc Tiêu Dật cần cái gì? Không phải là thứ tục vật như tiền, mà là món quà nhỏ thực dụng có thể đả động tới tâm tư Tiêu Dật. Lão Vương nhíu chặt mày, Tiêu Dật khẳng định đang cần thuốc không tiện, vì biểu hiện chút thành ý, xem ra ông cần phải đến Mỹ một chuyến. Nghe nói phòng thí nghiệm bên đó lại nghiên cứu ra một đợt thuốc mới, vốn là ông sợ phiền phức, hệ thống giám sát của phòng thí nghiệm khá tiên tiến, lần trước xém chút nữa đã bắt được bóng dáng ông, hiện tại xem ra, phiền toái thì phiền toái vậy. Trừ thuốc không tiện, Playboy cũng nên có thêm vài quyển. Xem ý của Tiêu Dật, Playboy tại tiên giới bán được không tệ. A, đúng rồi, tạp chí SM Tiêu Dật thích chắc cũng nên lén cho y vài quyển. Cái này thì không cần tiền rồi, cứ coi như đầu tư tình cảm vậy, còn có mấy bộ nội y tình thú mà hôm qua mình có nhắc với Tiêu Dật cũng phải nhớ cho y, những thứ này đều là đầu tư tình cảm, khẳng định không thể thiếu.
Ánh mắt lão Vương đảo một vòng trong tiệm, lại tìm mấy thứ ông cảm thấy không tồi, đồ chơi mới mẻ, chuẩn bị đợi lát nữa sẽ đóng gói, lặng lẽ tặng cho Tiêu Dật. Còn về tại sao lặng lẽ tặng, lão Vương tự thấy chuyện này nên để Tiêu Dật cho Sở Mặc kinh hỉ. Nếu ông tặng trước mặt Sở Mặc, thì còn gì mà kinh hỉ nữa. Đây cũng là chút thú vị giữa cuộc sống của tình nhân, xem ông đủ tận tâm chưa, lão Vương đắc ý bừng bừng nghĩ.
Đợi khi lão Vương cảm thấy đã chuẩn bị đủ, liền hối thúc Bạch Kỳ gọi điện cho Tiêu Dật, bảo Tiêu Dật lát nữa qua đây một chuyến. Đến nhà Tiêu Dật thì lão Vương không dám nữa, vạn nhất Tiêu Dật lại kéo Bạch Kỳ chuyện riêng, ông không phải lại bị Sở Mặc giận cá chém thớt sao.
Khi Tiêu Dật nhận được điện thoại của Bạch Kỳ, y và Sở Mặc vừa mới ra khỏi tiệm Apple, đang tìm góc rẽ bí mật, dự định bỏ thứ trong tay vào trong túi càn khôn. Nghe ý định của Bạch Kỳ lộ ra trong điện thoại, Tiêu Dật vô cùng bất ngờ, ý định của lão Vương và y không hẹn mà cùng hướng, đỡ cho y phải chủ động mở miệng.
Cúp máy xong, Tiêu Dật nói lại ý định của Bạch Kỳ cho Sở Mặc. Sở Mặc do dự một chút, mở miệng nói: “Cậu có từng nghĩ qua, phân thực vật cung cấp tới thú nhân thế giới làm những chất lượng khác nhau?”
Tiêu Dật lập tức hiểu ý Sở Mặc, “Anh là nói lượng mua của tiên giới và nhân giới?”
Sở Mặc gật đầu, tối qua khi hắn xem tivi, phát hiện có một kênh nông dân rất thú vị. Mới đầu Sở Mặc còn không rõ nông dân là ý gì, xem nửa ngày mới phản ứng được, nói đơn giản một chút nông dân chính là người trồng rau xanh lương thực. Đương nhiên cái này không quan trọng, quan trọng là, Sở Mặc phát hiện mua một cái Ipad cần tới bốn ngàn tiền tệ của nhân giới, nhưng đồng dạng bốn ngàn có thể mua được một đống rau xanh và lương thực nhiều đủ chất đầy nhà Tiêu Dật.
Tuy tại tiên giới, rau tiên theo phẩm chất cao thấp mà giá cả khác nhau, nhưng cho dù rau tiên rẻ nhất đổi ra cũng không thấp như ở nhân giới. Sở Mặc lập tức nghĩ tới đem trọng điểm mua bán lương thực cung cấp cho thú nhân thế giới đặt tại nhân giới, mà thực vật tiên giới thu mua lại có thể tăng cao giá, cung ứng số lượng có hạn. Hắn vốn muốn tìm cơ hội đưa đề nghị này ra với Tiêu Dật, nhưng vừa rồi trong tiệm Apple, Sở Mặc lập tức ý thức được Tiêu Dật chưa chắc chưa từng nghĩ tới những thứ này, khẳng định là có nguyên nhân khác khiến y không thể làm thế, chẳng hạn thiếu tiền tệ của nhân giới.
Sở Mặc suốt quãng đường còn đang nghĩ có cách nào có thể giúp Tiêu Dật kiếm tiền tại nhân giới không, mà hiện tại, điện thoại của Bạch Kỳ hình như đã chỉ rõ phương hướng cho họ.
.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.