Chương 22: Cuốn vào
Lý Tùng Nho
10/12/2015
Khi Sở Mặc nhận được thẻ ngọc truyền tin của Lưu Chính, thì đã có thể thấy bóng dáng của xích viêm sư hống thú. Có lẽ chuyện trước đó đã cảnh cáo Lưu Chính, thủ đoạn của hắn đối với ba người Tiêu Dật có kiêng dè, không dám như trước kia theo quá chặt, mà đi theo xa xa đằng sau.
Xích viêm sư hống thú kéo xe đậu trước cửa viện của Tiêu Dật, Tiêu Dật nhảy xuống, Sắt Nguyên lo lắng hỏi: “Thật sự không cần ta và tiểu Hải ở với cậu?”
Tiêu Dật lắc đầu, uyển chuyển cự tuyệt: “Tôi chuẩn bị đến nhân giới vài ngày, thu xếp một chút liền đi.”
“Cũng được!”
Trên đường bọn họ đi về đều suy đoán người lén tập kích bọn họ rốt cuộc là ai, đặc biệt là dạng người ru rú trong nhà như Tiêu Dật, đối phương rốt cuộc làm sao lại liên hệ y với kim ngư vệ, đáng tiếc bọn họ không dám thả người đàn ông trong bụng Vượng Tài ra, chỉ dùng đầu nghĩ thì thật nghĩ không ra. Nghĩ tới đối phương nói không chừng còn có người trốn ở chỗ tối, Tiêu Dật đến nhân giới vài ngày cũng coi như an tâm. Từ Sắt Nguyên an ủi: “Cậu yên tâm, tôi sẽ tìm người nghĩ cách điều tra xem rốt cuộc là chuyện gì.”
Tiêu Dật gật đầu, lúc này có thể dựa vào cũng chỉ có Từ Sắt Nguyên và Lâm Thính Hải mà thôi.
Động tĩnh Tiêu Dật trở về rất nhanh bị Hàn Ngọc Khiêm sát vách biết được, Hàn Ngọc Khiêm thông qua trận pháp nhìn thấy bóng dáng Tiêu Dật, thần sắc kinh nghi bất định. Hắn tận mắt thấy Võ Trắc đuổi theo Tiêu Dật, Tiêu Dật sao có thể còn sống trở về? Lẽ nào Võ Trắc thất thủ? Không thể nào! Hàn Ngọc Khiêm trong lòng không muốn tin tưởng suy đoán này, Võ Trắc tu vi đã là cấp bảy, lại luyện hóa được làn sương ma quái của Hư Vô hải, ngay cả tiên nhân cấp tám cũng chưa chắc có thể lấy được gì tốt từ tay hắn, ba người Tiêu Dật sao có thể trốn thoát?
Lẽ nào là kim ngư vệ? Đúng, khẳng định là cạm bẫy do kim ngư vệ giăng, đặc biệt dụ Võ Trắc đi khỏi mình. Hàn Ngọc Khiêm càng nghĩ càng sợ hãi, không thiết theo dõi Tiêu Dật nữa, gấp rút đẩy cửa phòng ngủ lao vào trong.
Trên bàn chính giữa phòng, một quang cầu lam nhạt lặng lẽ nằm đó. Chính giữa quang cầu là một chiếc thuyền phi hành trông vô cùng xinh xắn tinh vi. Chỉ là nếu nhìn kỹ, lại phát hiện đuôi thuyền phi hành có mấy vết nứt thật sâu, lúc này mấy vết nứt này đang từng chút một chậm rãi hồi phục dưới năng lượng dưỡng hộ của quang cầu.
Hàn Ngọc Khiêm khẩn cấp nhìn quang cầu, xuyên vân thoa còn chưa sửa xong, nhìn tình huống còn cần mấy ngày, hắn cứ thế mạo hiểm dùng nó xuyên qua ranh giới hai giới tiên nhân? Hay là mạo hiểm đợi tiếp?
Hai chọn lựa đều tràn đầy nguy hiểm, cái trước vạn nhất xuyên vân thoa gánh không nổi, hắn có thể sẽ bị lạc trong Vô Vọng chi hải, cái sau nếu bị kim ngư vệ bắt, hắn sẽ có khả năng vĩnh viễn bị giam cầm trong tiên ngục, ngay cả đại nghiệp của bệ hạ cũng sẽ bị hắn liên lụy.
Sắc mặt Hàn Ngọc Khiêm trở nên dữ tợn, quyết định thò tay vào trong quang cầu. Hắn là hậu nhân Vân Lam, rất được bệ hạ trọng dụng, hắn phát thệ phải hồi phục vinh quang của Vân Lam tiên triều, hiện tại cơ hội đã ở trước mặt, nếu vì hắn bị bắt phá hoại cục diện tốt như thế, hắn làm sao dám nhìn bệ hạ nữa?
Xuyên vân thoa rất nhanh bị lấy ra, không có xuyên vân thoa, quang cầu màu lam lập tức trở nên u ám, chậm rãi thu nhỏ lại, cuối cùng rút thành một màng mỏng trong suốt màu lam chỉ lớn cỡ trái trứng gà.
Hàn Ngọc Khiêm thận trọng cẩn thận cất miếng màng mỏng màu lam đi, xuyên vân thoa tuy trân quý, nhưng là có thể lấy tinh ngọc mua được, mà giá của miếng màng này lại căn bản không thể dùng tinh ngọc ước lượng. Tiên giới đồn rằng, khi thần giới còn chưa bị diệt, tại cực nam thần giới có một loại nguyên khí thụ đặc biệt. Nguyên khí thụ vạn năm kết quả, quả đó chính là miếng màng mỏng to cỡ trái trứng gà trong tay hắn, cũng chính là nguyên khí quả. Nguyên khí quả trong mắt người thần giới chẳng qua là một vật đại bù, nhưng nếu ở tiên giới, lại thực sự có thể khiến người chết đã thấy xương trắng, chữa lành tất cả thương tích do ngoại lực.
Năm đó thần giới chưa diệt, nguyên khí quả thỉnh thoảng cũng có lưu thông tới tiên giới, cùng bổn nguyên quả của tiên giới có thể xưng là song trân trong quả, nhưng theo thời gian trôi đi, thần giới bị diệt, bổn nguyên quả tuyệt tích, tiên giới đã không còn tin tức của song trân trong quả nữa. Nguyên khí quả trong tay Hàn Ngọc Khiêm là trân bảo của Vân Lam tiên triều năm đó, nếu không phải xuyên vân thoa bị tiên đình khống chế sản xuất, muốn mua được không dễ, mà Hàn Ngọc Khiêm muốn tới nhân giới lại là sự việc trọng đại, Vân Lam bệ hạ tuyệt đối không nỡ lấy nó ra.
Cất xong nguyên khí quả, Hàn Ngọc Khiêm lấy xuyên vân thoa, nghiến răng móc một chủy thủ tạo hình cổ xưa trong ngực ra, chủy thủ này là sở thiên công của tiên đình chế tạo, tên là “Phá Giới”, đặc biệt dùng để mở ranh giới giữa nhân giới và tiên giới, là một trong những trang bị tất yếu của sở tuần kiểm.
Hàn Ngọc Khiêm ném Phá Giới lên giữa không, chỉ thấy một đạo sóng nước tinh mịn thoảng qua giữa không, ẩn ẩn có một khe hở đen ngòm theo sóng nước lưu động mà chậm rãi xuất hiện.
“Không tốt, là ranh giới chấn động.” Trên lầu các không xa, Sở Mặc đột nhiên đứng dậy, thân hình nháy một cái biến mất khỏi đó.
Khe nứt giữa không càng lúc càng lớn, Hàn Ngọc Khiêm cấp thiết ném xuyên vân thoa, rồi muốn bay vào trong khe nứt.
“Diệt qua!” Sở Mặc thoáng chốc xuất hiện, lạnh giọng nói. (*Qua: giáo, thương, mâu)
Khi chữ “qua” vừa nói xong, một đạo kiếm ảnh màu đen chọc trời xuất hiện trên tiểu viện, hung hăng chém xuống khe nứt.
“Ầm!”
Kiếm ảnh chẻ mở trận pháp, chém lên trên khe nứt, năng lượng to lớn bùng ra tán loạn, loạn lưu còn kèm theo tiếng rít gào, trực tiếp xông phá hai tầng trận pháp, đập vào tiểu viện cách vách.
Trong lúc bụi bay mù trời, mấy viện tử xung quanh đều bị nổ sụp, ở tiểu viện cách một bức tường kia, Tiêu Dật vừa đang định về nhân giới, lại bị cỗ loạn lưu này cắt ngang, buồn bực hừ một tiếng, không thể không dừng lại. Tiếp theo ngay một thoáng dao động không gian mỏng manh, y đã bị Sở Mặc bắt được, Sở Mặc hừ lạnh một tiếng, “Tàn sát!” Rồi lại một kiếm hung tợn chém về khe nứt trước đó, thân hình nhẹ lóe, một tay tóm lấy Tiêu Dật.
Tiêu Dật mê mang nhìn hắn, nhất thời còn chưa rõ đã xảy ra chuyện gì.
Hàn Ngọc Khiêm thấy Tiêu Dật bị Sở Mặc bắt được, trong lúc chưa làm rõ được tình huống, đã quyết tâm lại xuất ra Phá Giới. Hai khe nứt hư không chồng lên nhau, lực hút cực đại truyền ra, bóng dáng Tiêu Dật và Sở Mặc không thể khống chế bị khe nứt hút vào, kéo theo Hàn Ngọc Khiêm và xuyên vân thoa cũng biến mất trong khe nứt.
“Điện hạ!”
Trong hư không đột nhiên xuất hiện một nam tử toàn thân bọc trong hắc bào, nam tử kinh ngạc nhìn Sở Mặc bị hư không hút lấy, biến cố quá mức đột ngột, hắn thế nhưng không thể kịp thời bảo vệ Sở Mặc.
Mắt thấy khe nứt trong không trung sắp khép lại, trong tay người hắc bào hóa ra một thanh cự đao cháy bùng lửa đen, nặng nề đâm vào khe nứt, muốn khiến khe nứt lại mở ra.
Lúc này Lưu Chính vừa mới đuổi tới chấn động nhìn hành vi của người hắc bào, thất thanh nói: “Yêu đao Đoạn Lăng Phong.”
Người hắc bào không để ý tới Lưu Chính, chỉ một đao tiếp một đao đâm vào khe nứt, nhưng khe nứt vẫn dần khép lại.
Lưu Chính nhìn động tác của Đoạn Lăng Phong, đột nhiên ý thức được cái gì, lao qua, “Đại nhân đâu?” Trước đó hắn cách rất gần, bên ngoài lại có trận pháp bảo hộ, không biết nội tình xảy ra bên trong.
Mắt thấy khe nứt triệt để khép lại, Đoạn Lăng Phong vẻ mặt âm trầm, lạnh lùng nhìn Lưu Chính một cái, “Điện hạ bị cuốn vào Vô Vọng chi hải giữa hai giới, ngươi triệu tập kim ngư vệ, bắt Mặc Hương Các và Triệu Trưởng Tân.”
Lưu Chính quái dị nghe lời Đoạn Lăng Phong, nhất thời có chút không kịp phản ứng. Điện hạ là ai? Đoạn Lăng Phong không phải là yếu phạm tiên giới bắt giữ sao? Năm đó hắn bị đại nhân bắt được lưu đày tới Hư Vô hải, sao lại xuất hiện ở đây? Hắn nói triệu tập kim ngư vệ bắt Mặc Hương Các và Triệu Trưởng Tân, đây không phải là mệnh lệnh đại nhân đã ra sao?
Có gì đó xẹt qua đầu, Lưu Chính đột nhiên giật mình, đại nhân = điện hạ, đại nhân? Điện hạ?
Lưu Chính khó che giấu kinh ngạc, nhìn Đoạn Lăng Phong nói không nên lời.
Đoạn Lăng Phong thấp giọng hừ: “Còn không mau làm.”
“Ờ!”
Đả kích quá lớn, Lưu Chính định thần lại, lập tức quyết đoán phất tay, một đạo lệnh bài màu vàng bay lên trời, ở hai nơi khác tại Nhược Thủy châu, Mặc Hương Các và sở tuần kiểm, kim ngư vệ tiềm phục lập tức nhận được chỉ lệnh, ngay sau đó chiếu theo bố trí nhanh chóng hành động.
Lưu Chính sau khi nhận được phản hồi, rất nhanh nhìn Đoạn Lăng Phong, “Chúng ta đến sở tuần kiểm mượn dùng xuyên vân thoa, mở ranh giới hai giới tới Vô Vọng chi hải tìm đại nhân.”
Đoạn Lăng Phong mặt âm trầm, không nói gì, trước đó hắn đã nhìn rõ, Hàn Ngọc Khiêm ném ra hai thanh Phá Giới, hư không chồng lên nhau, Sở Mặc không biết sẽ bị loạn lưu cuốn đi đâu. Điều đáng may mắn là, trên người Sở Mặc có mang theo một chiếc xuyên vân thoa, an toàn có lẽ không có vấn đề, điều duy nhất cần phải lo lắng là, hắn liệu có bị mất phương hướng bên trong Vô Vọng chi hải không.
Lưu Chính thấy Đoạn Lăng Phong vẫn mãi không nói, nhịn không được lớn tiếng nói, “Chúng ta phải đi tìm đại nhân.”
Đoạn Lăng Phong lạnh lùng nhìn hắn, nếu không phải vì để không bị kim ngư vệ bên người Sở Mặc phát hiện sự tồn tại của mình, hắn làm sao lại để xảy ra sơ suất này, thế nhưng không thể bảo hộ điện hạ. Nghĩ tới đây, Đoạn Lăng Phong không chút khách khí mệnh lệnh: “Ta tự nhiên sẽ đi tìm điện hạ, ngươi lưu lại đây, nghĩ cách phong tỏa tất cả tin tức. Sau khi bắt được Mặc Hương Các và Triệu Trưởng Tân, trước nhốt ở tiên lao, còn về Lâm gia và Từ gia, ngươi phái người trông chừng trước, đừng tự tiện hành động.”
Lưu Chính nhíu mày, nghĩ muốn phản bác, Đoạn Lăng Phong đã không kiên nhẫn, “Ta đi nói với tiên đế.”
Đối phương đã đưa tiên đế bệ hạ ra, Lưu Chính chỉ đành không tình nguyện đáp ứng.
Lúc hai người phân ra hành động, trong loạn lưu hư không, Sở Mặc kéo Tiêu Dật xuyên qua loạn lưu rơi xuống phía dưới.
Xích viêm sư hống thú kéo xe đậu trước cửa viện của Tiêu Dật, Tiêu Dật nhảy xuống, Sắt Nguyên lo lắng hỏi: “Thật sự không cần ta và tiểu Hải ở với cậu?”
Tiêu Dật lắc đầu, uyển chuyển cự tuyệt: “Tôi chuẩn bị đến nhân giới vài ngày, thu xếp một chút liền đi.”
“Cũng được!”
Trên đường bọn họ đi về đều suy đoán người lén tập kích bọn họ rốt cuộc là ai, đặc biệt là dạng người ru rú trong nhà như Tiêu Dật, đối phương rốt cuộc làm sao lại liên hệ y với kim ngư vệ, đáng tiếc bọn họ không dám thả người đàn ông trong bụng Vượng Tài ra, chỉ dùng đầu nghĩ thì thật nghĩ không ra. Nghĩ tới đối phương nói không chừng còn có người trốn ở chỗ tối, Tiêu Dật đến nhân giới vài ngày cũng coi như an tâm. Từ Sắt Nguyên an ủi: “Cậu yên tâm, tôi sẽ tìm người nghĩ cách điều tra xem rốt cuộc là chuyện gì.”
Tiêu Dật gật đầu, lúc này có thể dựa vào cũng chỉ có Từ Sắt Nguyên và Lâm Thính Hải mà thôi.
Động tĩnh Tiêu Dật trở về rất nhanh bị Hàn Ngọc Khiêm sát vách biết được, Hàn Ngọc Khiêm thông qua trận pháp nhìn thấy bóng dáng Tiêu Dật, thần sắc kinh nghi bất định. Hắn tận mắt thấy Võ Trắc đuổi theo Tiêu Dật, Tiêu Dật sao có thể còn sống trở về? Lẽ nào Võ Trắc thất thủ? Không thể nào! Hàn Ngọc Khiêm trong lòng không muốn tin tưởng suy đoán này, Võ Trắc tu vi đã là cấp bảy, lại luyện hóa được làn sương ma quái của Hư Vô hải, ngay cả tiên nhân cấp tám cũng chưa chắc có thể lấy được gì tốt từ tay hắn, ba người Tiêu Dật sao có thể trốn thoát?
Lẽ nào là kim ngư vệ? Đúng, khẳng định là cạm bẫy do kim ngư vệ giăng, đặc biệt dụ Võ Trắc đi khỏi mình. Hàn Ngọc Khiêm càng nghĩ càng sợ hãi, không thiết theo dõi Tiêu Dật nữa, gấp rút đẩy cửa phòng ngủ lao vào trong.
Trên bàn chính giữa phòng, một quang cầu lam nhạt lặng lẽ nằm đó. Chính giữa quang cầu là một chiếc thuyền phi hành trông vô cùng xinh xắn tinh vi. Chỉ là nếu nhìn kỹ, lại phát hiện đuôi thuyền phi hành có mấy vết nứt thật sâu, lúc này mấy vết nứt này đang từng chút một chậm rãi hồi phục dưới năng lượng dưỡng hộ của quang cầu.
Hàn Ngọc Khiêm khẩn cấp nhìn quang cầu, xuyên vân thoa còn chưa sửa xong, nhìn tình huống còn cần mấy ngày, hắn cứ thế mạo hiểm dùng nó xuyên qua ranh giới hai giới tiên nhân? Hay là mạo hiểm đợi tiếp?
Hai chọn lựa đều tràn đầy nguy hiểm, cái trước vạn nhất xuyên vân thoa gánh không nổi, hắn có thể sẽ bị lạc trong Vô Vọng chi hải, cái sau nếu bị kim ngư vệ bắt, hắn sẽ có khả năng vĩnh viễn bị giam cầm trong tiên ngục, ngay cả đại nghiệp của bệ hạ cũng sẽ bị hắn liên lụy.
Sắc mặt Hàn Ngọc Khiêm trở nên dữ tợn, quyết định thò tay vào trong quang cầu. Hắn là hậu nhân Vân Lam, rất được bệ hạ trọng dụng, hắn phát thệ phải hồi phục vinh quang của Vân Lam tiên triều, hiện tại cơ hội đã ở trước mặt, nếu vì hắn bị bắt phá hoại cục diện tốt như thế, hắn làm sao dám nhìn bệ hạ nữa?
Xuyên vân thoa rất nhanh bị lấy ra, không có xuyên vân thoa, quang cầu màu lam lập tức trở nên u ám, chậm rãi thu nhỏ lại, cuối cùng rút thành một màng mỏng trong suốt màu lam chỉ lớn cỡ trái trứng gà.
Hàn Ngọc Khiêm thận trọng cẩn thận cất miếng màng mỏng màu lam đi, xuyên vân thoa tuy trân quý, nhưng là có thể lấy tinh ngọc mua được, mà giá của miếng màng này lại căn bản không thể dùng tinh ngọc ước lượng. Tiên giới đồn rằng, khi thần giới còn chưa bị diệt, tại cực nam thần giới có một loại nguyên khí thụ đặc biệt. Nguyên khí thụ vạn năm kết quả, quả đó chính là miếng màng mỏng to cỡ trái trứng gà trong tay hắn, cũng chính là nguyên khí quả. Nguyên khí quả trong mắt người thần giới chẳng qua là một vật đại bù, nhưng nếu ở tiên giới, lại thực sự có thể khiến người chết đã thấy xương trắng, chữa lành tất cả thương tích do ngoại lực.
Năm đó thần giới chưa diệt, nguyên khí quả thỉnh thoảng cũng có lưu thông tới tiên giới, cùng bổn nguyên quả của tiên giới có thể xưng là song trân trong quả, nhưng theo thời gian trôi đi, thần giới bị diệt, bổn nguyên quả tuyệt tích, tiên giới đã không còn tin tức của song trân trong quả nữa. Nguyên khí quả trong tay Hàn Ngọc Khiêm là trân bảo của Vân Lam tiên triều năm đó, nếu không phải xuyên vân thoa bị tiên đình khống chế sản xuất, muốn mua được không dễ, mà Hàn Ngọc Khiêm muốn tới nhân giới lại là sự việc trọng đại, Vân Lam bệ hạ tuyệt đối không nỡ lấy nó ra.
Cất xong nguyên khí quả, Hàn Ngọc Khiêm lấy xuyên vân thoa, nghiến răng móc một chủy thủ tạo hình cổ xưa trong ngực ra, chủy thủ này là sở thiên công của tiên đình chế tạo, tên là “Phá Giới”, đặc biệt dùng để mở ranh giới giữa nhân giới và tiên giới, là một trong những trang bị tất yếu của sở tuần kiểm.
Hàn Ngọc Khiêm ném Phá Giới lên giữa không, chỉ thấy một đạo sóng nước tinh mịn thoảng qua giữa không, ẩn ẩn có một khe hở đen ngòm theo sóng nước lưu động mà chậm rãi xuất hiện.
“Không tốt, là ranh giới chấn động.” Trên lầu các không xa, Sở Mặc đột nhiên đứng dậy, thân hình nháy một cái biến mất khỏi đó.
Khe nứt giữa không càng lúc càng lớn, Hàn Ngọc Khiêm cấp thiết ném xuyên vân thoa, rồi muốn bay vào trong khe nứt.
“Diệt qua!” Sở Mặc thoáng chốc xuất hiện, lạnh giọng nói. (*Qua: giáo, thương, mâu)
Khi chữ “qua” vừa nói xong, một đạo kiếm ảnh màu đen chọc trời xuất hiện trên tiểu viện, hung hăng chém xuống khe nứt.
“Ầm!”
Kiếm ảnh chẻ mở trận pháp, chém lên trên khe nứt, năng lượng to lớn bùng ra tán loạn, loạn lưu còn kèm theo tiếng rít gào, trực tiếp xông phá hai tầng trận pháp, đập vào tiểu viện cách vách.
Trong lúc bụi bay mù trời, mấy viện tử xung quanh đều bị nổ sụp, ở tiểu viện cách một bức tường kia, Tiêu Dật vừa đang định về nhân giới, lại bị cỗ loạn lưu này cắt ngang, buồn bực hừ một tiếng, không thể không dừng lại. Tiếp theo ngay một thoáng dao động không gian mỏng manh, y đã bị Sở Mặc bắt được, Sở Mặc hừ lạnh một tiếng, “Tàn sát!” Rồi lại một kiếm hung tợn chém về khe nứt trước đó, thân hình nhẹ lóe, một tay tóm lấy Tiêu Dật.
Tiêu Dật mê mang nhìn hắn, nhất thời còn chưa rõ đã xảy ra chuyện gì.
Hàn Ngọc Khiêm thấy Tiêu Dật bị Sở Mặc bắt được, trong lúc chưa làm rõ được tình huống, đã quyết tâm lại xuất ra Phá Giới. Hai khe nứt hư không chồng lên nhau, lực hút cực đại truyền ra, bóng dáng Tiêu Dật và Sở Mặc không thể khống chế bị khe nứt hút vào, kéo theo Hàn Ngọc Khiêm và xuyên vân thoa cũng biến mất trong khe nứt.
“Điện hạ!”
Trong hư không đột nhiên xuất hiện một nam tử toàn thân bọc trong hắc bào, nam tử kinh ngạc nhìn Sở Mặc bị hư không hút lấy, biến cố quá mức đột ngột, hắn thế nhưng không thể kịp thời bảo vệ Sở Mặc.
Mắt thấy khe nứt trong không trung sắp khép lại, trong tay người hắc bào hóa ra một thanh cự đao cháy bùng lửa đen, nặng nề đâm vào khe nứt, muốn khiến khe nứt lại mở ra.
Lúc này Lưu Chính vừa mới đuổi tới chấn động nhìn hành vi của người hắc bào, thất thanh nói: “Yêu đao Đoạn Lăng Phong.”
Người hắc bào không để ý tới Lưu Chính, chỉ một đao tiếp một đao đâm vào khe nứt, nhưng khe nứt vẫn dần khép lại.
Lưu Chính nhìn động tác của Đoạn Lăng Phong, đột nhiên ý thức được cái gì, lao qua, “Đại nhân đâu?” Trước đó hắn cách rất gần, bên ngoài lại có trận pháp bảo hộ, không biết nội tình xảy ra bên trong.
Mắt thấy khe nứt triệt để khép lại, Đoạn Lăng Phong vẻ mặt âm trầm, lạnh lùng nhìn Lưu Chính một cái, “Điện hạ bị cuốn vào Vô Vọng chi hải giữa hai giới, ngươi triệu tập kim ngư vệ, bắt Mặc Hương Các và Triệu Trưởng Tân.”
Lưu Chính quái dị nghe lời Đoạn Lăng Phong, nhất thời có chút không kịp phản ứng. Điện hạ là ai? Đoạn Lăng Phong không phải là yếu phạm tiên giới bắt giữ sao? Năm đó hắn bị đại nhân bắt được lưu đày tới Hư Vô hải, sao lại xuất hiện ở đây? Hắn nói triệu tập kim ngư vệ bắt Mặc Hương Các và Triệu Trưởng Tân, đây không phải là mệnh lệnh đại nhân đã ra sao?
Có gì đó xẹt qua đầu, Lưu Chính đột nhiên giật mình, đại nhân = điện hạ, đại nhân? Điện hạ?
Lưu Chính khó che giấu kinh ngạc, nhìn Đoạn Lăng Phong nói không nên lời.
Đoạn Lăng Phong thấp giọng hừ: “Còn không mau làm.”
“Ờ!”
Đả kích quá lớn, Lưu Chính định thần lại, lập tức quyết đoán phất tay, một đạo lệnh bài màu vàng bay lên trời, ở hai nơi khác tại Nhược Thủy châu, Mặc Hương Các và sở tuần kiểm, kim ngư vệ tiềm phục lập tức nhận được chỉ lệnh, ngay sau đó chiếu theo bố trí nhanh chóng hành động.
Lưu Chính sau khi nhận được phản hồi, rất nhanh nhìn Đoạn Lăng Phong, “Chúng ta đến sở tuần kiểm mượn dùng xuyên vân thoa, mở ranh giới hai giới tới Vô Vọng chi hải tìm đại nhân.”
Đoạn Lăng Phong mặt âm trầm, không nói gì, trước đó hắn đã nhìn rõ, Hàn Ngọc Khiêm ném ra hai thanh Phá Giới, hư không chồng lên nhau, Sở Mặc không biết sẽ bị loạn lưu cuốn đi đâu. Điều đáng may mắn là, trên người Sở Mặc có mang theo một chiếc xuyên vân thoa, an toàn có lẽ không có vấn đề, điều duy nhất cần phải lo lắng là, hắn liệu có bị mất phương hướng bên trong Vô Vọng chi hải không.
Lưu Chính thấy Đoạn Lăng Phong vẫn mãi không nói, nhịn không được lớn tiếng nói, “Chúng ta phải đi tìm đại nhân.”
Đoạn Lăng Phong lạnh lùng nhìn hắn, nếu không phải vì để không bị kim ngư vệ bên người Sở Mặc phát hiện sự tồn tại của mình, hắn làm sao lại để xảy ra sơ suất này, thế nhưng không thể bảo hộ điện hạ. Nghĩ tới đây, Đoạn Lăng Phong không chút khách khí mệnh lệnh: “Ta tự nhiên sẽ đi tìm điện hạ, ngươi lưu lại đây, nghĩ cách phong tỏa tất cả tin tức. Sau khi bắt được Mặc Hương Các và Triệu Trưởng Tân, trước nhốt ở tiên lao, còn về Lâm gia và Từ gia, ngươi phái người trông chừng trước, đừng tự tiện hành động.”
Lưu Chính nhíu mày, nghĩ muốn phản bác, Đoạn Lăng Phong đã không kiên nhẫn, “Ta đi nói với tiên đế.”
Đối phương đã đưa tiên đế bệ hạ ra, Lưu Chính chỉ đành không tình nguyện đáp ứng.
Lúc hai người phân ra hành động, trong loạn lưu hư không, Sở Mặc kéo Tiêu Dật xuyên qua loạn lưu rơi xuống phía dưới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.