Chương 106: Diễn kỹ
Lý Tùng Nho
10/12/2015
Bạch Vi trải qua tại tiên giới đặc biệt không tồi, có sự trợ giúp của tiên thuật, bất kể cô đưa ra ý kiến sáng tạo nào, đều có thể được triển hiện hoàn mỹ. Đối với việc này, Bạch Vi bất giác tiếc hận trong người mình không có linh căn, nếu không cô cũng có thể tu hành pháp thuật, thỏa mãn linh cảm thiết kế của mình.
Bạch Vi chỉ thuận miệng tiếc nuối, nhưng Tiêu Dật lại nghe lọt câu này. Bổn nguyên đan của ông ngoại đã sớm luyện thành, Tiêu Dật vẫn luôn để đó không dùng tới. Y vốn dự định tặng bổn nguyên đan cho Bạch Kỳ, hiện tại tặng cho Bạch Vi hay Bạch Kỳ đều không có gì khác biệt.
“Tiểu Dật…”
Bạch Vi tuy không mấy hiểu đối với chuyện tu tiên, nhưng cũng đoán được sự quý giá của bổn nguyên đan. Đặc biệt là tiểu hổ trong lòng sau khi nghe thấy ba chữ bổn nguyên đan lập tức hai mắt phát sáng, càng khiến cô thêm xác định suy đoán của mình, làm sao cũng không chịu nhận.
“Tiểu Dật, cái này quá quý giá.”
Bạch Kỳ và Bạch Vi thái độ thống nhất, cũng không đồng ý nhận. Tuy cậu hy vọng Bạch Vi có thể có linh căn tu hành, nhưng khác với Bạch Vi nửa hiểu nửa không, Bạch Kỳ dù sao cũng là người tu chân, bổn nguyên đan có thể nghịch tiên cải mạng như thế, nghĩ thôi cũng biết quý giá vô cùng, tiểu Dật lưu lại nói không chừng còn có chỗ dùng khác.
Hai người kiên trì khiến Tiêu Dật không biết làm sao, đành để Sở Mặc đứng ra.
“Tiểu Dật hiện tại buôn bán càng lúc càng lớn, thiếu người nghiêm trọng. Nếu các người có thể tới tiên giới giúp y, cũng có thể khiến tiểu Dật nhẹ nhõm không ít. Bổn nguyên đang tuy quý giá, nhưng cũng chỉ là vật chết, cứ coi như là thù lao mà Tiêu Dật trả trước, thế nào?”
Bạch Vi và Bạch Kỳ nhìn nhau một cái, không tiếp tục cự tuyệt hảo ý của Tiêu Dật. Tiêu Dật thở phào một hơi, len lén dùng ngón tay gãi gãi lòng bàn tay Sở Mặc, cười nhìn hắn.
Chuyện tuyển tú bắt đầu tiến hành dần từng bước, Bạch Vi nhanh chóng nhập vai. Có Bạch Vi và Bạch Kỳ giúp đỡ, Tiêu Dật lập tức nhẹ nhõm hơn nhiều. Khi chuyện làm ăn dần mở rộng, Tiêu Dật thật sự cảm thấy công việc càng lúc càng nhiều, ngay cả thời gian ở bên Sở Mặc cũng bị co lại rất nhiều. Từ lần trước sau khi Sở Mặc vội về gặp y một lần, hai người đã mấy ngày không gặp nhau. Khác với Tiêu Dật bận rộn chuyện tuyển tú, Sở Mặc bận rộn chuyện bố trí truyền tống trận.
Trục cuốn truyền tống mà lần trước Tiêu Dật mang từ ma pháp thế giới về sau khi trải qua cải thiện của sở thiên công, đã có thể sử dụng tại tiên giới. Ngay cả Sở Trầm Uyên cũng mở miệng khen ngợi trục cuốn truyền tống tới lui thật thuận tiện. Sở thiên công trên cơ sở trục cuốn truyền thống cỡ nhỏ đã đưa ra thiết tưởng thiết lập truyền tống trận cỡ lớn ở “cửu thiên thập nhị cảnh tam thập lục châu”, như thế các tiên nhân tới lui các nơi chỉ cần thông qua truyền tống trận là được, vô cùng tiết kiệm thời gian. Đáp ứng hiệu triệu đầu tiên là Hư Vô hải, Sở Trầm Uyên mở một mắt nhắm một mắt đáp ứng yêu cầu của Hư Vô hải, rồi dự định thiết lập một trạm truyền tống trận ở biển trong và biển ngoài Hư Vô hải để thực nghiệm xem kết quả. Như thế, chuyện này liền trút lên người Sở Mặc.
Chuyện tuyển tú có Bạch Kỳ và Bạch Vi gánh vác, Sở Mặc lại không ở bên cạnh, Tiêu Dật nhân cơ hội tranh thủ tới ma pháp thế giới một chuyến. Gần đây y vẫn bận rộn chuyện tiên giới, cũng không biết tiến triển bên ma pháp thế giới thế nào rồi?
Tiêu Dật ngạc nhiên khi không thấy Louis ở trong tháp ma pháp, y thử cảm ứng khí tức của Hạ Tông, đồng thời cũng không tìm được bóng dáng Hạ Tông.
“Lẽ nào cùng nhau đi quay phim rồi?” Tiêu Dật suy đoán, y đang định tìm người hỏi một chút, thì Luigid cảm ứng được dao động không gian vẻ mặt kích động chạy tới.
“Tiêu Dật tôn kính, được gặp lại ngài thật quá tốt!”
Thời gian này Luigid vẫn ở lại ma pháp thế giới, có Louis ở sau lưng ủng hộ, Luigid không còn cần lo lắng kẻ phán quyết của thần điện. Ông lập tức liên lạc với bạn bè trước kia, cùng cố gắng truyền bá tri thức khoa học tại ma pháp thế giới. Hiện tại tình hình những khu quản hạt của các chủ thần khác Tiêu Dật không biết, nhưng trong lãnh địa của Louis, khoa học và ma pháp không còn là hai phía đối lập, mà đã là tính ngưỡng có thể cùng tồn tại. Nghe nói có người thậm chí còn kiến nghị kết hợp khoa học và ma pháp, hình thành một hệ thống học hoàn toàn mới. Mấy lần trước Tiêu Dật tới đều không gặp Luigid, nghe Louis nói ông đang bận mở một trường học truyền thụ khoa học tự nhiên tại ma pháp thế giới.
Sự xuất hiện của Luigid rõ ràng khiến Tiêu Dật vô cùng bất ngờ, “Luigid?”
Luigid mang theo nụ cười mà Tiêu Dật quen thuộc, dùng cánh tay khỏe mạnh dẻo dai hoàn toàn không phù hợp độ tuổi nắm lấy Tiêu Dật, “Tiêu Dật tôn kính, ta đang có vài vấn đề muốn thỉnh giáo ngài.”
Tiêu Dật, “…”
Y biết ngay mà!
“… Đợi đã, ông biết Louis đi đâu không?” Tiêu Dật vẫn không quên chính sự.
“Louis đại nhân sao? Ngài ấy chắc đang ở tiền tuyến.” Luigid rất nhanh trả lời.
“Tiền tuyến? Ma pháp thế giới đang đánh trận?”
Luigid gật đầu, giải thích, “Không lâu trước Chúng Thần điện tổ chức thành liên quân, cùng thảo phạt Quang Minh thần Edel đã trụy lạc, Louis đại nhân là thống soái của liên quân, vẫn kiên thủ tại tiền tuyến.”
Tiêu Dật nhất thời không biết nên nói gì, y cho rằng bắt Edel chỉ cần mấy cao thủ bậc mười ra tay là được, không ngờ lại kéo tới cả chiến tranh.
Luigid nhìn ra được tâm trạng của Tiêu Dật, hàm ý sâu xa diễn đạt, lãnh địa của Quang Minh thần là khu vực phì nhiêu nhất ma pháp đại lục, chư thần cần phải có lý do chính đáng để phân chia nơi đó, mở rộng tín ngưỡng của các chư thần. Chẳng qua tất cả đều không cần Tiêu Dật lo lắng, chiến tranh giữa hai bên đã kéo dài vài ngày rồi, bên phía Edel chỉ có một mình, trong chư thần trừ Hỏa thần và Phong thần giữ thế trung lập, thì các thần khác đều đứng về phía Louis. Theo chiến báo mà ông thu được, Louis đại nhân đã thống lĩnh liên quân sắp đến được Quang Minh thần điện rồi, lập tức sẽ giành được thắng lợi.
Tiêu Dật không mấy hứng thú với chiến tranh của họ, nếu Louis đã không thể vắng mặt, vậy y liền đi tìm Hạ Tông.
~~~
“Ngừng!” Bên phía liên quân chư thần, Hạ Tông không chút khách khí bảo Richard ngừng động tác, “Anh rốt cuộc sao vậy? Bảo anh biểu hiện khủng bố, không phải bảo làm trò cười được không hả?”
Richard trừng mắt nhìn gương mặt nghiêm túc của Hạ Tông, hơi nghiêng đầu, nhìn Louis bên cạnh, “Hắn nói gì?”
Louis bất đắc sĩ thở dài, “Hắn nói hy vọng biểu hiện của ngươi khủng bố thêm một chút.”
“Khủng bố thêm một chút? Thế này sao?” Richard khoa trương mở rộng hai tay, nhe răng cười ken két.
Hạ Tông & Louis, “…”
Phim tài liệu của Hạ Tông sớm đã quay xong, chiến tranh giữa các chư thần cho hắn linh cảm mới. Nghĩ tới những bộ phim có danh hiệu cấp lịch sử ở nhân giới đi, có cái nào có thể chấn động lòng người bằng các chư thần đích thân ra diễn. Hạ Tông dùng một buổi tối để viết xong kịch bản, ngày hôm sau liền đi tìm Louis, bảo muốn đi theo quay một bộ phim điện ảnh.
Louis vẫn chưa kịp nói gì, Richard đã chủ động nhảy ra.
“Kha kha, vai chính là thần Vong Linh vĩ đại đúng không?”
Hạ Tông nhìn nhìn thần Vong Linh trong kịch bản tuy không có nhiều đất diễn nhưng lại là nhân vật phản diện lớn nhất, khẳng định gật đầu. Đáng thương Hạ Tông nghĩ rất đơn giản, từ sau khi quay lại gặp phải nan đề khó nhất. Bất kể là cảnh chiến tranh hay là tranh đấu giữa các chư thần đều không có bất cứ vấn đề nào, duy chỉ có kỹ năng diễn xuất của Richard là khiến hắn câm nín hoàn toàn. Theo như Hạ Tông đã nghĩ, thần Vong Linh do Richard diễn đúng ra nên là âm trầm, lãnh khốc, tâm ngoan thủ lạt. Trên thực tế, những thứ này cũng không cần diễn xuất gì, chỉ cần Richard cứ đứng một bên, mặt không biểu tình không nói chuyện là được. Nhưng Richard lại cố chấp muốn làm theo lý giải biểu diễn của hắn, và đã thành công uốn éo định nghĩa thần Vong Linh của Hạ Tông, xây dựng một vai hoàn toàn mới, đó chính là khôi hài và buồn cười.
Hạ Tông nghĩ tới lần trước trong lúc vô ý nhìn thấy Edel, bộ xương trắng màu ngọc trong sắc đêm ánh lên tia thanh lãnh, đôi cánh khung xương cực lớn triển khai sau lưng hắn, hai điểm u hỏa màu lục chớp nháy trong hõm mắt. Khi hắn đưa tay chỉ về hướng Louis, khúc xương bén nhọn như ẩn như hiện được che giấu trong mũ trùm màu đen, càng không cần phải nói tới cái đuôi sắc bén và thô to mỗi lần phất lên thì có thể đập nát một tòa núi nhỏ sau lưng hắn.
Edel gần như đã diễn được một cách hoàn mỹ cái gì là khí thế cường đại, khi hắn mở miệng nói chuyện, giọng nói thấp trầm mà khản đặc như cây sắt lạnh lẽo tựa hồ có thể siết chặt lấy tim người khác. Hạ Tông cảm thấy đó mới là hình tượng thần Vong Linh trong lòng hắn.
Sau khi lại thấy Richard cười ken két lần nữa, Hạ Tông lặng lẽ hạ quyết định. Hắn muốn xây dựng thêm một nhân vật nữa trong kịch bản, một bộ xương khô thân là vong linh nhưng lại vô cùng muốn hướng tới quang minh. Không cần bộ xương khô diễn xuất gì sất, chỉ cần phụ trách chọc cười là được. Còn về thần Vong Linh chân chính, cứ dựa vào Edel là xong. Dù sao trong kịch bản thần Vong Linh cũng chỉ cần lộ mặt, cuối cùng tới đại chiến một lần là có thể hạ màn.
Richard vẫn không biết vai diễn của mình đã từ vai phản diện sau màn biến thành bộ xương nhỏ phụ trách gây cười, vẫn ở đó biểu hiện dáng vẻ nhe răng theo hình tượng khủng bố của mình.
Tế ti của Hắc Ám thần điện cố sức vỗ tay cỗ vũ Richard, ai nấy đều biểu hiện vô cùng kinh sợ.
“Thần Vong Linh vĩ đại, Richard đại nhân ngài diễn thật sự quá đặc sắc.”
“Quá đáng sợ, Richard đại nhân ngài đã diễn được thành công cái gì gọi là khủng bố.”
Thậm chí một tế ti còn trực tiếp đảo mắt trắng ngất xỉu tại đó, vẻ như bị dọa ngất.
Hạ Tông cố nén cười giật giật khóe môi quay cho xong màn này, cho dù kẻ tâm lý mạnh mẽ như hắn, cũng không thể không thừa nhận Richard thật sự là một kỳ hoa.
Khi Tiêu Dật tìm tới tiền tuyến, Hạ Tông đang ngồi một mình trong lều cắt ghép những cảnh quay gần đây. Khi Edel và Richard đứng sóng vai trong không trung, nhìn thế nào thì Richard cũng giống như tiểu đệ của Edel.
Tiêu Dật đã biết chuyện Hạ Tông quay phim từ chỗ Louis, y hiếu kỳ nhìm chằm chằm cảnh tượng đó, chỉ Richard hỏi.
“Richard diễn là boss phản diện trong kịch bản của anh?”
Hạ Tông dứt khoát lắc đầu, chuyển ánh mắt lên người Edel, “Tên này mới là thần Vong Linh boss phe phản diện cuối cùng, Richard chỉ là tiểu đệ của hắn.”
Tiêu Dật, “… Cẩn thận Richard biết rồi, sẽ bắt anh nghe câu chuyện đáng sợ của hắn.”
Hạ Tông, “… Đó thật sự là khốc hình nha!”
Tối nay Tiêu Dật ở lại ma pháp thế giới, theo cách nói của Louis, chiến tranh giữa liên minh chư thần và Edel trên cơ bản đã tới hồi kết, bọn họ tùy thời có thể đột phá ải phòng hộ cuối cùng của tế ti Quang Minh thần điện, trực tiếp đối đầu với Edel. Nhưng chưa xác định được Edel có thể phát rồ chọn tự nổ lần nữa không, vì đảo bảm thần cách hoàn chỉnh, bọn họ hy vọng Tiêu Dật có thể ở lại đây.
Khi Tiêu Dật đợi đại chiến cuối cùng ở ma pháp thế giới, Lục Thiệp Xuyên ở Hư Vô hải nhận được tin tức tới từ Linh Hư cảnh Tiêu gia.
Bạch Vi chỉ thuận miệng tiếc nuối, nhưng Tiêu Dật lại nghe lọt câu này. Bổn nguyên đan của ông ngoại đã sớm luyện thành, Tiêu Dật vẫn luôn để đó không dùng tới. Y vốn dự định tặng bổn nguyên đan cho Bạch Kỳ, hiện tại tặng cho Bạch Vi hay Bạch Kỳ đều không có gì khác biệt.
“Tiểu Dật…”
Bạch Vi tuy không mấy hiểu đối với chuyện tu tiên, nhưng cũng đoán được sự quý giá của bổn nguyên đan. Đặc biệt là tiểu hổ trong lòng sau khi nghe thấy ba chữ bổn nguyên đan lập tức hai mắt phát sáng, càng khiến cô thêm xác định suy đoán của mình, làm sao cũng không chịu nhận.
“Tiểu Dật, cái này quá quý giá.”
Bạch Kỳ và Bạch Vi thái độ thống nhất, cũng không đồng ý nhận. Tuy cậu hy vọng Bạch Vi có thể có linh căn tu hành, nhưng khác với Bạch Vi nửa hiểu nửa không, Bạch Kỳ dù sao cũng là người tu chân, bổn nguyên đan có thể nghịch tiên cải mạng như thế, nghĩ thôi cũng biết quý giá vô cùng, tiểu Dật lưu lại nói không chừng còn có chỗ dùng khác.
Hai người kiên trì khiến Tiêu Dật không biết làm sao, đành để Sở Mặc đứng ra.
“Tiểu Dật hiện tại buôn bán càng lúc càng lớn, thiếu người nghiêm trọng. Nếu các người có thể tới tiên giới giúp y, cũng có thể khiến tiểu Dật nhẹ nhõm không ít. Bổn nguyên đang tuy quý giá, nhưng cũng chỉ là vật chết, cứ coi như là thù lao mà Tiêu Dật trả trước, thế nào?”
Bạch Vi và Bạch Kỳ nhìn nhau một cái, không tiếp tục cự tuyệt hảo ý của Tiêu Dật. Tiêu Dật thở phào một hơi, len lén dùng ngón tay gãi gãi lòng bàn tay Sở Mặc, cười nhìn hắn.
Chuyện tuyển tú bắt đầu tiến hành dần từng bước, Bạch Vi nhanh chóng nhập vai. Có Bạch Vi và Bạch Kỳ giúp đỡ, Tiêu Dật lập tức nhẹ nhõm hơn nhiều. Khi chuyện làm ăn dần mở rộng, Tiêu Dật thật sự cảm thấy công việc càng lúc càng nhiều, ngay cả thời gian ở bên Sở Mặc cũng bị co lại rất nhiều. Từ lần trước sau khi Sở Mặc vội về gặp y một lần, hai người đã mấy ngày không gặp nhau. Khác với Tiêu Dật bận rộn chuyện tuyển tú, Sở Mặc bận rộn chuyện bố trí truyền tống trận.
Trục cuốn truyền tống mà lần trước Tiêu Dật mang từ ma pháp thế giới về sau khi trải qua cải thiện của sở thiên công, đã có thể sử dụng tại tiên giới. Ngay cả Sở Trầm Uyên cũng mở miệng khen ngợi trục cuốn truyền tống tới lui thật thuận tiện. Sở thiên công trên cơ sở trục cuốn truyền thống cỡ nhỏ đã đưa ra thiết tưởng thiết lập truyền tống trận cỡ lớn ở “cửu thiên thập nhị cảnh tam thập lục châu”, như thế các tiên nhân tới lui các nơi chỉ cần thông qua truyền tống trận là được, vô cùng tiết kiệm thời gian. Đáp ứng hiệu triệu đầu tiên là Hư Vô hải, Sở Trầm Uyên mở một mắt nhắm một mắt đáp ứng yêu cầu của Hư Vô hải, rồi dự định thiết lập một trạm truyền tống trận ở biển trong và biển ngoài Hư Vô hải để thực nghiệm xem kết quả. Như thế, chuyện này liền trút lên người Sở Mặc.
Chuyện tuyển tú có Bạch Kỳ và Bạch Vi gánh vác, Sở Mặc lại không ở bên cạnh, Tiêu Dật nhân cơ hội tranh thủ tới ma pháp thế giới một chuyến. Gần đây y vẫn bận rộn chuyện tiên giới, cũng không biết tiến triển bên ma pháp thế giới thế nào rồi?
Tiêu Dật ngạc nhiên khi không thấy Louis ở trong tháp ma pháp, y thử cảm ứng khí tức của Hạ Tông, đồng thời cũng không tìm được bóng dáng Hạ Tông.
“Lẽ nào cùng nhau đi quay phim rồi?” Tiêu Dật suy đoán, y đang định tìm người hỏi một chút, thì Luigid cảm ứng được dao động không gian vẻ mặt kích động chạy tới.
“Tiêu Dật tôn kính, được gặp lại ngài thật quá tốt!”
Thời gian này Luigid vẫn ở lại ma pháp thế giới, có Louis ở sau lưng ủng hộ, Luigid không còn cần lo lắng kẻ phán quyết của thần điện. Ông lập tức liên lạc với bạn bè trước kia, cùng cố gắng truyền bá tri thức khoa học tại ma pháp thế giới. Hiện tại tình hình những khu quản hạt của các chủ thần khác Tiêu Dật không biết, nhưng trong lãnh địa của Louis, khoa học và ma pháp không còn là hai phía đối lập, mà đã là tính ngưỡng có thể cùng tồn tại. Nghe nói có người thậm chí còn kiến nghị kết hợp khoa học và ma pháp, hình thành một hệ thống học hoàn toàn mới. Mấy lần trước Tiêu Dật tới đều không gặp Luigid, nghe Louis nói ông đang bận mở một trường học truyền thụ khoa học tự nhiên tại ma pháp thế giới.
Sự xuất hiện của Luigid rõ ràng khiến Tiêu Dật vô cùng bất ngờ, “Luigid?”
Luigid mang theo nụ cười mà Tiêu Dật quen thuộc, dùng cánh tay khỏe mạnh dẻo dai hoàn toàn không phù hợp độ tuổi nắm lấy Tiêu Dật, “Tiêu Dật tôn kính, ta đang có vài vấn đề muốn thỉnh giáo ngài.”
Tiêu Dật, “…”
Y biết ngay mà!
“… Đợi đã, ông biết Louis đi đâu không?” Tiêu Dật vẫn không quên chính sự.
“Louis đại nhân sao? Ngài ấy chắc đang ở tiền tuyến.” Luigid rất nhanh trả lời.
“Tiền tuyến? Ma pháp thế giới đang đánh trận?”
Luigid gật đầu, giải thích, “Không lâu trước Chúng Thần điện tổ chức thành liên quân, cùng thảo phạt Quang Minh thần Edel đã trụy lạc, Louis đại nhân là thống soái của liên quân, vẫn kiên thủ tại tiền tuyến.”
Tiêu Dật nhất thời không biết nên nói gì, y cho rằng bắt Edel chỉ cần mấy cao thủ bậc mười ra tay là được, không ngờ lại kéo tới cả chiến tranh.
Luigid nhìn ra được tâm trạng của Tiêu Dật, hàm ý sâu xa diễn đạt, lãnh địa của Quang Minh thần là khu vực phì nhiêu nhất ma pháp đại lục, chư thần cần phải có lý do chính đáng để phân chia nơi đó, mở rộng tín ngưỡng của các chư thần. Chẳng qua tất cả đều không cần Tiêu Dật lo lắng, chiến tranh giữa hai bên đã kéo dài vài ngày rồi, bên phía Edel chỉ có một mình, trong chư thần trừ Hỏa thần và Phong thần giữ thế trung lập, thì các thần khác đều đứng về phía Louis. Theo chiến báo mà ông thu được, Louis đại nhân đã thống lĩnh liên quân sắp đến được Quang Minh thần điện rồi, lập tức sẽ giành được thắng lợi.
Tiêu Dật không mấy hứng thú với chiến tranh của họ, nếu Louis đã không thể vắng mặt, vậy y liền đi tìm Hạ Tông.
~~~
“Ngừng!” Bên phía liên quân chư thần, Hạ Tông không chút khách khí bảo Richard ngừng động tác, “Anh rốt cuộc sao vậy? Bảo anh biểu hiện khủng bố, không phải bảo làm trò cười được không hả?”
Richard trừng mắt nhìn gương mặt nghiêm túc của Hạ Tông, hơi nghiêng đầu, nhìn Louis bên cạnh, “Hắn nói gì?”
Louis bất đắc sĩ thở dài, “Hắn nói hy vọng biểu hiện của ngươi khủng bố thêm một chút.”
“Khủng bố thêm một chút? Thế này sao?” Richard khoa trương mở rộng hai tay, nhe răng cười ken két.
Hạ Tông & Louis, “…”
Phim tài liệu của Hạ Tông sớm đã quay xong, chiến tranh giữa các chư thần cho hắn linh cảm mới. Nghĩ tới những bộ phim có danh hiệu cấp lịch sử ở nhân giới đi, có cái nào có thể chấn động lòng người bằng các chư thần đích thân ra diễn. Hạ Tông dùng một buổi tối để viết xong kịch bản, ngày hôm sau liền đi tìm Louis, bảo muốn đi theo quay một bộ phim điện ảnh.
Louis vẫn chưa kịp nói gì, Richard đã chủ động nhảy ra.
“Kha kha, vai chính là thần Vong Linh vĩ đại đúng không?”
Hạ Tông nhìn nhìn thần Vong Linh trong kịch bản tuy không có nhiều đất diễn nhưng lại là nhân vật phản diện lớn nhất, khẳng định gật đầu. Đáng thương Hạ Tông nghĩ rất đơn giản, từ sau khi quay lại gặp phải nan đề khó nhất. Bất kể là cảnh chiến tranh hay là tranh đấu giữa các chư thần đều không có bất cứ vấn đề nào, duy chỉ có kỹ năng diễn xuất của Richard là khiến hắn câm nín hoàn toàn. Theo như Hạ Tông đã nghĩ, thần Vong Linh do Richard diễn đúng ra nên là âm trầm, lãnh khốc, tâm ngoan thủ lạt. Trên thực tế, những thứ này cũng không cần diễn xuất gì, chỉ cần Richard cứ đứng một bên, mặt không biểu tình không nói chuyện là được. Nhưng Richard lại cố chấp muốn làm theo lý giải biểu diễn của hắn, và đã thành công uốn éo định nghĩa thần Vong Linh của Hạ Tông, xây dựng một vai hoàn toàn mới, đó chính là khôi hài và buồn cười.
Hạ Tông nghĩ tới lần trước trong lúc vô ý nhìn thấy Edel, bộ xương trắng màu ngọc trong sắc đêm ánh lên tia thanh lãnh, đôi cánh khung xương cực lớn triển khai sau lưng hắn, hai điểm u hỏa màu lục chớp nháy trong hõm mắt. Khi hắn đưa tay chỉ về hướng Louis, khúc xương bén nhọn như ẩn như hiện được che giấu trong mũ trùm màu đen, càng không cần phải nói tới cái đuôi sắc bén và thô to mỗi lần phất lên thì có thể đập nát một tòa núi nhỏ sau lưng hắn.
Edel gần như đã diễn được một cách hoàn mỹ cái gì là khí thế cường đại, khi hắn mở miệng nói chuyện, giọng nói thấp trầm mà khản đặc như cây sắt lạnh lẽo tựa hồ có thể siết chặt lấy tim người khác. Hạ Tông cảm thấy đó mới là hình tượng thần Vong Linh trong lòng hắn.
Sau khi lại thấy Richard cười ken két lần nữa, Hạ Tông lặng lẽ hạ quyết định. Hắn muốn xây dựng thêm một nhân vật nữa trong kịch bản, một bộ xương khô thân là vong linh nhưng lại vô cùng muốn hướng tới quang minh. Không cần bộ xương khô diễn xuất gì sất, chỉ cần phụ trách chọc cười là được. Còn về thần Vong Linh chân chính, cứ dựa vào Edel là xong. Dù sao trong kịch bản thần Vong Linh cũng chỉ cần lộ mặt, cuối cùng tới đại chiến một lần là có thể hạ màn.
Richard vẫn không biết vai diễn của mình đã từ vai phản diện sau màn biến thành bộ xương nhỏ phụ trách gây cười, vẫn ở đó biểu hiện dáng vẻ nhe răng theo hình tượng khủng bố của mình.
Tế ti của Hắc Ám thần điện cố sức vỗ tay cỗ vũ Richard, ai nấy đều biểu hiện vô cùng kinh sợ.
“Thần Vong Linh vĩ đại, Richard đại nhân ngài diễn thật sự quá đặc sắc.”
“Quá đáng sợ, Richard đại nhân ngài đã diễn được thành công cái gì gọi là khủng bố.”
Thậm chí một tế ti còn trực tiếp đảo mắt trắng ngất xỉu tại đó, vẻ như bị dọa ngất.
Hạ Tông cố nén cười giật giật khóe môi quay cho xong màn này, cho dù kẻ tâm lý mạnh mẽ như hắn, cũng không thể không thừa nhận Richard thật sự là một kỳ hoa.
Khi Tiêu Dật tìm tới tiền tuyến, Hạ Tông đang ngồi một mình trong lều cắt ghép những cảnh quay gần đây. Khi Edel và Richard đứng sóng vai trong không trung, nhìn thế nào thì Richard cũng giống như tiểu đệ của Edel.
Tiêu Dật đã biết chuyện Hạ Tông quay phim từ chỗ Louis, y hiếu kỳ nhìm chằm chằm cảnh tượng đó, chỉ Richard hỏi.
“Richard diễn là boss phản diện trong kịch bản của anh?”
Hạ Tông dứt khoát lắc đầu, chuyển ánh mắt lên người Edel, “Tên này mới là thần Vong Linh boss phe phản diện cuối cùng, Richard chỉ là tiểu đệ của hắn.”
Tiêu Dật, “… Cẩn thận Richard biết rồi, sẽ bắt anh nghe câu chuyện đáng sợ của hắn.”
Hạ Tông, “… Đó thật sự là khốc hình nha!”
Tối nay Tiêu Dật ở lại ma pháp thế giới, theo cách nói của Louis, chiến tranh giữa liên minh chư thần và Edel trên cơ bản đã tới hồi kết, bọn họ tùy thời có thể đột phá ải phòng hộ cuối cùng của tế ti Quang Minh thần điện, trực tiếp đối đầu với Edel. Nhưng chưa xác định được Edel có thể phát rồ chọn tự nổ lần nữa không, vì đảo bảm thần cách hoàn chỉnh, bọn họ hy vọng Tiêu Dật có thể ở lại đây.
Khi Tiêu Dật đợi đại chiến cuối cùng ở ma pháp thế giới, Lục Thiệp Xuyên ở Hư Vô hải nhận được tin tức tới từ Linh Hư cảnh Tiêu gia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.