Chương 83: Giới chủ
Lý Tùng Nho
10/12/2015
Tại tiên giới, ngươi tùy tiện kéo một người hỏi hắn nơi hung hiểm nhất của tiên giới là đâu? Câu trả lời chín phần mười là Hư Vô hải.
Đối với Hư Vô hải, Tiêu Dật tuy chưa từng đi qua, nhưng mặt tâm lý thì không thấy xa lạ gì. Bất kể là Sở Mặc từ nhỏ sống tại Hư Vô hải, hay ông ngoại hiện tại đang ở Hư Vô hải, Tiêu Dật nghe tới Hư Vô hải luôn cảm thấy có một sự thân thiết khó nói. Cũng vì thế, khi Trì Mu nhắc tới chuyện có một mảnh vỡ thần cách nằm ở Hư Vô hải, bọn họ nên nhanh chóng tới đó, phản ứng đầu tiên của Tiêu Dật không phải là nơi đó rất nguy hiểm, mà là nhìn Sở Mặc, vẻ mặt hào hứng như đang nói chúng ta thuận đường đi thăm ông ngoại.
Sở Mặc giở khóc giở cười với phản ứng của Tiêu Dật, hắn không nhẹ nhõm như Tiêu Dật. Tiêu Dật không hiểu rõ Hư Vô hải, hắn từ nhỏ sống tại đó, lại biết Hư Vô hải trong miệng Trì Mu là chỉ biển trong Hư Vô hải, chứ không phải là biển ngoài Hư Vô hải mà họ sinh sống. Kỳ thật nếu nói về mặt ý nghĩa nghiêm ngặt, biển trong Hư Vô hải mới chân chính là Hư Vô hải, mà biển ngoài là địa giới vùng ven từ Hư Vô hải kéo dài ra. Tại Hư Vô hải, biển trong biển ngoài phân định rõ ràng, biển ngoài là phạm vi sinh sống của tội dân tiên triều, mà biển trong là thiên hạ của yêu thú. Theo lời đồn, yêu thú sinh sống ở biển trong phần nhiều là yêu thú bậc cao, thậm chí không chỉ có một con yêu thú bậc mười. Sở Mặc sinh sống nhiều năm tại Hư Vô hải, rất ít khi thấy có tiên nhân mạo hiểm đi sâu vào biển trong mà có thể sống sót trở ra, Lục Thiệp Xuyên chỉ sợ là người duy nhất trong mấy ngàn năm nay.
Vẻ mặt Sở Mặc khiến Tiêu Dật ý thức được gì đó, y cẩn thận hỏi, “Rất nguy hiểm sao?”
Sở Mặc khẽ gật đầu, kiên nhẫn giải thích sự khác biệt của biển trong và ngoài Hư Vô hải. Thấy Sở Mặc tựa hồ không muốn Tiêu Dật đi, Trì Mu gấp lên, cao giọng nói với Sở Mặc, “Chúng ta không phải đã nói trước rồi sao?”
Sở Mặc đảo mắt nhìn gương mặt hổ lông lá của Trì Mu, vì gấp gáp, con mắt màu vàng của Trì Mu trừng tròn vo, lông trên mặt hơi dựng lên, bày vẻ sao ngươi có thể phản tín bội nghĩa. Sở Mặc hừ lạnh, cố tình chần chờ cho Trì Mu lo lắng một phen, mới nghiêm túc nhìn Tiêu Dật nói, “Tuy có nguy hiểm, nhưng vì mảnh vỡ thần cách, chút nguy hiểm này vẫn phải chấp nhận. Huống hồ Trì Mu sinh trưởng tại đó, có nó dẫn đường cũng có thể tránh được không ít nguy hiểm.”
Tiêu Dật tin tưởng gật đầu, Sở Mặc nếu đã nói vậy, khẳng định sớm có chuẩn bị, cho dù có gì bất ngờ, cũng sẽ nằm trong phạm vi khống chế của Sở Mặc thôi.
Tiêu Dật nghĩ không sai, Sở Mặc quả thật đã biết chuyện trong Hư Vô hải có thần cách từ mấy hôm trước. Từ sau khi hỗn loạn tại hiện trường tuyển tú kết thúc, Sở Mặc vì an toàn của Tiêu Dật mà dẫn Trì Mu rời khỏi Tiêu Dật. So với Tiêu Dật cái gì cũng không hiểu, Sở Mặc có hiểu biết khá nhiều về Trì Mu, hắn biết tộc Trì Mu vẫn luôn sống sâu trong Hư Vô hải, rất ít khi rời khỏi Hư Vô hải ra ngoài. Con Trì Mu trước mắt này mấy tháng trước đột nhiên chạy ra khỏi Hư Vô hải, bị kim ngư vệ canh giữ gần Hư Vô hải bắt được, cho tới mấy ngày trước mới tình cờ thoát khỏi tiên lao.
Sở Mặc vô cùng bận tâm nguyên nhân Trì Mu đột nhiên rời khỏi Hư Vô hải, lại càng thêm để tâm chuyện Trì Mu vừa nhìn đã biết trong người Tiêu Dật có thần cách. Hắn hoài nghi nguyên nhân Trì Mu rời khỏi Hư Vô hải là vì Tiêu Dật, quả nhiên lời của Trì Mu cũng chứng thực điểm này. Nó rời khỏi Hư Vô hải là vì cảm ứng được có khí tức thần cách xuất hiện ở hướng Nhược Thủy châu. Mà lúc đó, chính là lần đầu tiên Tiêu Dật xuất hiện tại tiên giới.
Nghe lời Trì Mu nói, tộc Trì Mu không phải là yêu thú sinh trưởng tại tiên giới, mà là đời đời sinh sống tại thần giới, năm đó khi thần giới sụp đổ mới lưu lạc tới tiên giới. Mấy năm nay, tộc Trì Mu vì thề ước, vẫn luôn bị vây ở Hư Vô hải, nếu không phải lần này cảm ứng được khí tức thần cách, nó cũng sẽ không rời khỏi Hư Vô hải mà tới đây.
Đối với lời của Trì Mu, Sở Mặc không lập tức tin tưởng, mà mấy hôm nay dẫn theo Trì Mu đi tra tất cả tư liệu tại Lăng Tiêu thiên có liên quan tới thần cách, yêu thú và Hư Vô hải. Liên tục mấy hôm, Sở Mặc phát hiện một chỗ mà trước kia hắn chưa từng để ý qua, trong số thượng cổ dị thú mà sử ký lục của tiên giới ghi chép không hề có Trì Mu, mà ghi chép liên quan về Trì Mu, xuất hiện sớm nhất là gần mười vạn năm trước, lúc đó chính là khi thần giới vừa sụp đổ. Vì thế, Sở Mặc mới tin lời Trì Mu, cũng đáp ứng sẽ cùng nó về Hư Vô hải.
Sở Mặc không che giấu Tiêu Dật, mà kể lại những gì tra được trong mấy hôm nay cho Tiêu Dật.
Tiêu Dật ngạc nhiên nhìn Trì Mu, “Thần giới sụp đổ không phải tất cả mọi người đều chết rồi sao? Các ngươi làm sao sống sót được?”
Trì Mu thần sắc ngưng trọng, “Ngươi còn nhớ lời ta từng nói với ngươi chứ? Ta giúp ngươi tìm mảnh vỡ thần cách còn lại, mà ngươi phải lập thệ trả tự do cho tộc Trì Mu của ta.”
Tiêu Dật gật đầu.
Trì Mu nhìn Sở Mặc một cái, trầm giọng nói: “Thần giới và tiên giới khác nhau, không có thiên hạ cộng chủ, mà phân thành những địa giới khác nhau, mỗi giới sẽ do giới chủ quản lý. Quê hương của tộc Trì Mu là thần giới Tịnh Lưu giới. Tịnh Lưu giới tương liên với Vô Vọng chi hải, một nửa lãnh thổ trôi nổi trên Vô Vọng chi hải. Tộc Trì Mu của ta vì năng lực đặc thù, đời đời phụ trách trấn thủ nơi tiếp nối của Tịnh Lưu giới và Vô Vọng chi hải. Hôm đó khi thần giới sụp đổ, tổ tiên của tộc Trì Mu ta may mắn cùng một phần vỡ nát của Tịnh Lưu giới xuyên qua Vô Vọng chi hải, đến tiên giới, từ đó định cư tại Hư Vô hải.”
Tiêu Dật kinh ngạc nhìn Trì Mu, “Đợi đã, ý của mày là bên trong Hư Vô hải có mảnh vỡ đại lục thần giới?”
Trì Mu gật đầu, ánh mắt khó hiểu, “Nơi đó chính là đích đến của chúng ta, cũng là nơi ngươi cai quản sau này.”
“Hả?”
Trì Mu nghiêm mặt, “Lực chú ý của ngươi nên đặt ở nửa câu trước của ta, thần giới có giới chủ tồn tại.”
Tiêu Dật ẩn ẩn đoán được gì đó, vô thức sờ sờ ngực. Trì Mu nương theo động tác của Tiêu Dật nhìn ngực y, vẻ mặt vô cùng phức tạp, “Đúng như ngươi nghĩ, thần cách trong người ngươi không phải là thần cách của thần nhân bình thường, mà là thần cách của giới chủ Tịnh Lưu giới năm đó. Thần giới sụp đổ, thần nhân bình thường đều tan thành cát bụi, giới chủ năm đó không biết đã thi triển thủ thuật nào, tuy thần cách vỡ thành vô số mảnh, nhưng cũng được bảo lưu trong lúc thiên đạo hủy diệt. Chỉ là không biết tại sao, những thần cách này lại ở trong người ngươi, hơn nữa đã gần sắp hoàn chỉnh.”
Trì Mu nói tới đây, vẻ mặt trở nên cẩn trọng, “Đợi khi thần cách trong người ngươi hoàn toàn hoàn chỉnh, ngươi chính là giới chủ tiếp theo của Tịnh Lưu giới, cũng chính là chủ nhân mà tộc Trì Mu ta thờ phụng, ta hy vọng ngươi có thể nhớ chuyện ngươi đã đáp ứng ta, trả tự do cho tộc Trì Mu.”
Thần cách trong người Tiêu Dật không phải là thần cách bình thường, kỳ thật y và Sở Mặc đều đã có tâm lý chuẩn bị. Hôm đó khi Đoạn Lăng Phong gặp Tiêu Dật lần đầu, cũng từng hoài nghi năng lực qua lại các giới của Tiêu Dật tương tự với năng lực của giới chủ thần giới được ghi chép trong cổ tích. Sau đó Lục Thiệp Xuyên nhìn ra trong người Tiêu Dật là thần cách, liên hệ với suy đoán của Đoạn Lăng Phong, bọn họ đã nghĩ thêm rất nhiều. Chỉ là Tiêu Dật không ngờ chuyện lại trùng hợp như thế, thần cách trong người y lại chính là thần cách của giới chủ Tịnh Lưu giới trong miệng Trì Mu.
Còn về chuyện thả tự do cho tộc Trì Mu, thì Tiêu Dật không hiểu lắm, “Nếu giới chủ Tịnh Lưu giới đã chết rồi, thần giới cũng sụp đổ rồi, các ngươi còn chưa tính là tự do sao?”
Trì Mu khổ sở nhìn Tiêu Dật một cái, không muốn nói nhiều về chuyện này, thấp giọng nói, “Đợi ngươi tới Hư Vô hải nhìn thấy tộc Trì Mu của ta rồi sẽ biết.”
Hai ngày sau, Tiêu Dật và Sở Mặc đứng ở rìa Hư Vô hải, bên cạnh hai người là Trì Mu đã hồi phục nguyên hình.
Tiêu Dật hưng phấn kéo Sở Mặc, “Ông ngoại thật sự sẽ tới đón tôi sao?”
Sở Mặc buồn cười gật đầu. Lần này tới biển trong Hư Vô hải quá mức nguy hiểm, tuy có sự bảo chứng của Trì Mu, nhưng hắn vẫn không thể yên tâm. Trước khi tới hắn đã liên lạc với Bách lão, có hai cao thủ bậc mười là Bách lão và Lục Thiệp Xuyên, dù sao cũng có thể bảo vệ Tiêu Dật an toàn ra khỏi biển trong Hư Vô hải.
Sở Mặc khẳng định làm mắt Tiêu Dật sáng lên, ý cười tràn đầy trong đó. Y đã phải xa ông ngoại quá lâu rồi, thật sự rất nhớ ông ngoại. Tiêu Dật cảm kích nhìn Sở Mặc một cái, lén thò tay nắm tay Sở Mặc, nhẹ gãi gãi lòng bàn tay đối phương. Có bóng đèn công suất lớn là Trì Mu, đây đã là hành động chủ động nhất của Tiêu Dật rồi.
Sở Mặc rất nhanh nắm ngược trở lại, đồng dạng cũng gãi gãi lòng bàn tay Tiêu Dật, Tiêu Dật ngứa muốn rút tay ra, lại bị Sở Mặc nắm chặt, không cho y rút ra.
Động tác nhỏ của hai người đang lúc ngọt ngào, một tiếng chim hót thanh thúy vang lên không xa. Theo tiếng chim hót, hai bóng người nhanh chóng đi về phía này. Không bao lâu, Lục Thiệp Xuyên xuất hiện trước mặt Tiêu Dật.
“Ông ngoại.” Tiêu Dật cao hứng lên đón.
Lục Thiệp Xuyên kích động nhìn Tiêu Dật, cười vỗ vỗ vai Tiêu Dật, “Hai tháng không gặp, tiểu Dật trưởng thành rồi.”
Một câu nói hết sức bình thường, lại khiến Tiêu Dật cảm thấy vô cùng ấm áp. Y cười tươi rói nhìn Lục Thiệp Xuyên, ánh mắt đảo qua người lão giả mặc hắc y đứng cạnh Lục Thiệp Xuyên.
“Bách lão.” Sở Mặc đi lên một bước, kéo Tiêu Dật giới thiệu. Trước đó Tiêu Dật đã từng nghe qua tên Bách lão rất nhiều lần, đây là lần gặp đầu tiên.
Bách lão trông vô cùng hiền từ, hoàn toàn là một ông lão bình thường. Ông đặc biệt từ ái nhìn Tiêu Dật một cái, phất tay, tỏ vẻ mọi người vừa đi vừa nói. Bất kể là đại lục thần giới hay mảnh vỡ thần cách, đều hoàn toàn khơi lên hứng thú của Bách lão. Ông sống tại Hư Vô hải gần ba ngàn năm, nhưng lại không hề biết trong Hư Vô hải có một khối lục địa thần giới. Nếu sớm biết… Bách lão nghĩ tới đây, đột nhiên bật cười, quả thật hai chữ thần giới đã khiến ông cũng xém chút mất đi tâm bình thường.
Lục Thiệp Xuyên tuy cũng quan tâm đại lục thần giới, nhưng quan tâm hơn cả là mảnh vỡ thần cách. Ánh mắt ông đặt lên người Trì Mu đi bên cạnh họ, tỏ ý, “Là mi nói biết tung tích của mảnh vỡ thần cách?”
Trì Mu gật đầu.
Lục Thiệp Xuyên trầm ngâm, “Theo như mi nói, tộc Trì Mu sống ở sâu trong Hư Vô hải, nhưng ta từng lang thang mấy năm trong Hư Vô hải, tại sao chưa từng thấy qua một con Trì Mu?”
Lời của Lục Thiệp Xuyên khiến Trì Mu ngạc nhiên nhìn ông một cái, đang định mở miệng giải thích, đột nhiên Trì Mu tựa như nghe thấy cái gì, ngửa đầu hú dài.
Theo tiếng hú của Trì Mu, Hư Vô hải dưới chân bọn họ bắt đầu cuộn trào kịch liệt, mặt biển màu xám nâng lên thật cao, giống như sắp sửa từ dưới phun lên.
“Gào!”
Một tiếng gầm tức giận ngập trời vang lên, một cái đầu hổ thật lớn từ mặt biển chui ra. Tiêu Dật chấn động nhìn cái đầu hổ lớn như tòa nhà mười mấy tầng, không dám tưởng tượng nếu kết dính với thân thể, thì con Trì Mu dưới biển này rốt cuộc lớn cỡ nào. Theo cái đầu Trì Mu thò ra khỏi biển, lục tục lại có mười mấy cái đầu Trì Mu cũng cùng cỡ đó từ dưới biển thò lên. Mười mấy khí tức bậc mười trào lên ngập trời, làm cho yêu thú trong phạm vi trăm dặm quanh đó lập tức chạy trốn sạch sẽ. Thỉnh thoảng có tiên nhân cảm thụ được khí tức bên này, phản ứng đầu tiên chính là kinh hồn bất định nhanh chóng chạy xa.
Đứng chính giữa những khí tức này, Tiêu Dật chỉ cảm thấy khí huyết trong người đình trệ, vô cùng khó chịu. Bất kể là Lục Thiệp Xuyên hay là Bách lão, đều chưa từng nghĩ qua sẽ gặp nhiều yêu thú bậc mười đến thế, khí thế bậc mười trên người hai người đồng thời phóng ra, hình thành một vách ngăn, chắn trước người Tiêu Dật và Sở Mặc.
Theo mấy cái đầu Trì Mu thò ra khỏi biển, mặt biển màu xám cuộn trào cuối cùng chậm rãi lắng xuống. Những con Trì Mu này giống như tâm có tương thông, đều xẹt xẹt nhìn sang hướng Tiêu Dật. Mười mấy cặp mắt màu vàng lộ ra tia sáng băng lạnh, Tiêu Dật nhịn không được thò tay kéo Sở Mặc, y nhất định phải cố gắng liên tưởng mấy cái đầu hổ thật lớn này thành từng con hổ con, mới có thể khống chế mặt mình không lộ ra vẻ mất khống chế.
Từ khi những con Trì Mu này lộ ra khỏi mặt biển, biểu tình của Sở Mặc liền trở nên ngưng trọng, Lục Thiệp Xuyên và Bách lão quay nhìn nhau, đồng thời bước lên chặn trước mặt hai người.
Bầu không khí tại đó tựa hồ trở nên khẩn trương, Trì Mu vẫn luôn đứng bên cạnh Tiêu Dật tựa hồ muốn nói gì đó, hơi động miệng, cúi đầu nhìn mười mấy cái đầu Trì Mu trên mặt biển một cái, lời đã lên tới miệng lại nuốt về.
Trên mặt biển, con mắt màu vàng của Trì Mu dẫn đầu đảo đảo, thấp trầm mà uy nghiêm nói: “Ta cảm thấy có khí tức thần cách.”
“Không sai, quả thật là thần cách.” Trì Mu sau lưng nó lập tức khẳng định, giọng nói cũng thấp trầm và uy nghiêm.
Tiêu Dật lo lắng nhìn mặt biển, không biết bọn chúng có ý gì.
Một cái đầu Trì Mu có vẻ hơi nhỏ hơn chút đi lại giữa hai con vừa rồi, vui vẻ nói, “Chúng ta sắp tự do rồi phải không? Có phải sẽ không còn cần phải thồ Tịnh Lưu giới nữa?”
“Thồ cái gì? Chúng ta là trấn thủ, trấn thủ, hiểu không?” Trì Mu dẫn đầu bất mãn thấp giọng quở trách.
Sau lưng có thanh âm biếng nhác vang lên, “Vậy có gì khác biệt với thồ?”
Lại một giọng nói khác chen vào, “Ta vẫn luôn cảm thấy dùng trấn thủ để nói thì đại khí cao sang hơn thồ nhiều, các ngươi thấy có đúng không?”
“Nếu nói trấn thủ mà mỗi ngày có thể bớt đi mấy canh giờ thồ, ngươi bảo ta khắc chữ trấn thủ trên đầu cũng được.” Thanh âm biếng nhác trước đó lại vang lên lần nữa.
“Cút, ta đang nói với Nhị Thập Bát, liên can gì tới ngươi?” Trì Mu dẫn đầu tức giận nói.
“Ta không phải là Nhị Thập Bát, Ta là Nhị Thập Thất.”
“Vậy Nhị Thập Bát đâu? Tên khốn kiếp đó lại lười biếng hả!”
“Ta rất nghiêm túc, các ngươi thật sự không cảm thấy trấn thủ nghe đại khí cao sang hơn thồ sao?”
“Cút!”
Hai Trì Mu đồng thời quay đầu gầm lên, cái đuôi thật lớn vút lên, hung tợn quất lên người Trì Mu phía sau.
“Không cho phép ức hiếp Tam Thập Nhị ca của ta.”
Một con Trì Mu ở sau chót gầm lên, nửa thân thể vọt lên khỏi mặt biển, hung tợn cắn tới chỗ con Trì Mu đứng đầu.
“Khốn kiếp, ngươi cắn sai người rồi!”
Tựa hồ chỉ trong chớp mắt, mặt biển vốn bình lặng lại dấy lên từng cơn sóng, mười mấy con Trì Mu nhanh chóng quần lại, mặt biển màu xám dậy sóng ngập trời, giống như là nồi nước đang sôi.
Tiêu Dật, “…”
Hình như có gì đó không giống với y đã nghĩ!
Đối với Hư Vô hải, Tiêu Dật tuy chưa từng đi qua, nhưng mặt tâm lý thì không thấy xa lạ gì. Bất kể là Sở Mặc từ nhỏ sống tại Hư Vô hải, hay ông ngoại hiện tại đang ở Hư Vô hải, Tiêu Dật nghe tới Hư Vô hải luôn cảm thấy có một sự thân thiết khó nói. Cũng vì thế, khi Trì Mu nhắc tới chuyện có một mảnh vỡ thần cách nằm ở Hư Vô hải, bọn họ nên nhanh chóng tới đó, phản ứng đầu tiên của Tiêu Dật không phải là nơi đó rất nguy hiểm, mà là nhìn Sở Mặc, vẻ mặt hào hứng như đang nói chúng ta thuận đường đi thăm ông ngoại.
Sở Mặc giở khóc giở cười với phản ứng của Tiêu Dật, hắn không nhẹ nhõm như Tiêu Dật. Tiêu Dật không hiểu rõ Hư Vô hải, hắn từ nhỏ sống tại đó, lại biết Hư Vô hải trong miệng Trì Mu là chỉ biển trong Hư Vô hải, chứ không phải là biển ngoài Hư Vô hải mà họ sinh sống. Kỳ thật nếu nói về mặt ý nghĩa nghiêm ngặt, biển trong Hư Vô hải mới chân chính là Hư Vô hải, mà biển ngoài là địa giới vùng ven từ Hư Vô hải kéo dài ra. Tại Hư Vô hải, biển trong biển ngoài phân định rõ ràng, biển ngoài là phạm vi sinh sống của tội dân tiên triều, mà biển trong là thiên hạ của yêu thú. Theo lời đồn, yêu thú sinh sống ở biển trong phần nhiều là yêu thú bậc cao, thậm chí không chỉ có một con yêu thú bậc mười. Sở Mặc sinh sống nhiều năm tại Hư Vô hải, rất ít khi thấy có tiên nhân mạo hiểm đi sâu vào biển trong mà có thể sống sót trở ra, Lục Thiệp Xuyên chỉ sợ là người duy nhất trong mấy ngàn năm nay.
Vẻ mặt Sở Mặc khiến Tiêu Dật ý thức được gì đó, y cẩn thận hỏi, “Rất nguy hiểm sao?”
Sở Mặc khẽ gật đầu, kiên nhẫn giải thích sự khác biệt của biển trong và ngoài Hư Vô hải. Thấy Sở Mặc tựa hồ không muốn Tiêu Dật đi, Trì Mu gấp lên, cao giọng nói với Sở Mặc, “Chúng ta không phải đã nói trước rồi sao?”
Sở Mặc đảo mắt nhìn gương mặt hổ lông lá của Trì Mu, vì gấp gáp, con mắt màu vàng của Trì Mu trừng tròn vo, lông trên mặt hơi dựng lên, bày vẻ sao ngươi có thể phản tín bội nghĩa. Sở Mặc hừ lạnh, cố tình chần chờ cho Trì Mu lo lắng một phen, mới nghiêm túc nhìn Tiêu Dật nói, “Tuy có nguy hiểm, nhưng vì mảnh vỡ thần cách, chút nguy hiểm này vẫn phải chấp nhận. Huống hồ Trì Mu sinh trưởng tại đó, có nó dẫn đường cũng có thể tránh được không ít nguy hiểm.”
Tiêu Dật tin tưởng gật đầu, Sở Mặc nếu đã nói vậy, khẳng định sớm có chuẩn bị, cho dù có gì bất ngờ, cũng sẽ nằm trong phạm vi khống chế của Sở Mặc thôi.
Tiêu Dật nghĩ không sai, Sở Mặc quả thật đã biết chuyện trong Hư Vô hải có thần cách từ mấy hôm trước. Từ sau khi hỗn loạn tại hiện trường tuyển tú kết thúc, Sở Mặc vì an toàn của Tiêu Dật mà dẫn Trì Mu rời khỏi Tiêu Dật. So với Tiêu Dật cái gì cũng không hiểu, Sở Mặc có hiểu biết khá nhiều về Trì Mu, hắn biết tộc Trì Mu vẫn luôn sống sâu trong Hư Vô hải, rất ít khi rời khỏi Hư Vô hải ra ngoài. Con Trì Mu trước mắt này mấy tháng trước đột nhiên chạy ra khỏi Hư Vô hải, bị kim ngư vệ canh giữ gần Hư Vô hải bắt được, cho tới mấy ngày trước mới tình cờ thoát khỏi tiên lao.
Sở Mặc vô cùng bận tâm nguyên nhân Trì Mu đột nhiên rời khỏi Hư Vô hải, lại càng thêm để tâm chuyện Trì Mu vừa nhìn đã biết trong người Tiêu Dật có thần cách. Hắn hoài nghi nguyên nhân Trì Mu rời khỏi Hư Vô hải là vì Tiêu Dật, quả nhiên lời của Trì Mu cũng chứng thực điểm này. Nó rời khỏi Hư Vô hải là vì cảm ứng được có khí tức thần cách xuất hiện ở hướng Nhược Thủy châu. Mà lúc đó, chính là lần đầu tiên Tiêu Dật xuất hiện tại tiên giới.
Nghe lời Trì Mu nói, tộc Trì Mu không phải là yêu thú sinh trưởng tại tiên giới, mà là đời đời sinh sống tại thần giới, năm đó khi thần giới sụp đổ mới lưu lạc tới tiên giới. Mấy năm nay, tộc Trì Mu vì thề ước, vẫn luôn bị vây ở Hư Vô hải, nếu không phải lần này cảm ứng được khí tức thần cách, nó cũng sẽ không rời khỏi Hư Vô hải mà tới đây.
Đối với lời của Trì Mu, Sở Mặc không lập tức tin tưởng, mà mấy hôm nay dẫn theo Trì Mu đi tra tất cả tư liệu tại Lăng Tiêu thiên có liên quan tới thần cách, yêu thú và Hư Vô hải. Liên tục mấy hôm, Sở Mặc phát hiện một chỗ mà trước kia hắn chưa từng để ý qua, trong số thượng cổ dị thú mà sử ký lục của tiên giới ghi chép không hề có Trì Mu, mà ghi chép liên quan về Trì Mu, xuất hiện sớm nhất là gần mười vạn năm trước, lúc đó chính là khi thần giới vừa sụp đổ. Vì thế, Sở Mặc mới tin lời Trì Mu, cũng đáp ứng sẽ cùng nó về Hư Vô hải.
Sở Mặc không che giấu Tiêu Dật, mà kể lại những gì tra được trong mấy hôm nay cho Tiêu Dật.
Tiêu Dật ngạc nhiên nhìn Trì Mu, “Thần giới sụp đổ không phải tất cả mọi người đều chết rồi sao? Các ngươi làm sao sống sót được?”
Trì Mu thần sắc ngưng trọng, “Ngươi còn nhớ lời ta từng nói với ngươi chứ? Ta giúp ngươi tìm mảnh vỡ thần cách còn lại, mà ngươi phải lập thệ trả tự do cho tộc Trì Mu của ta.”
Tiêu Dật gật đầu.
Trì Mu nhìn Sở Mặc một cái, trầm giọng nói: “Thần giới và tiên giới khác nhau, không có thiên hạ cộng chủ, mà phân thành những địa giới khác nhau, mỗi giới sẽ do giới chủ quản lý. Quê hương của tộc Trì Mu là thần giới Tịnh Lưu giới. Tịnh Lưu giới tương liên với Vô Vọng chi hải, một nửa lãnh thổ trôi nổi trên Vô Vọng chi hải. Tộc Trì Mu của ta vì năng lực đặc thù, đời đời phụ trách trấn thủ nơi tiếp nối của Tịnh Lưu giới và Vô Vọng chi hải. Hôm đó khi thần giới sụp đổ, tổ tiên của tộc Trì Mu ta may mắn cùng một phần vỡ nát của Tịnh Lưu giới xuyên qua Vô Vọng chi hải, đến tiên giới, từ đó định cư tại Hư Vô hải.”
Tiêu Dật kinh ngạc nhìn Trì Mu, “Đợi đã, ý của mày là bên trong Hư Vô hải có mảnh vỡ đại lục thần giới?”
Trì Mu gật đầu, ánh mắt khó hiểu, “Nơi đó chính là đích đến của chúng ta, cũng là nơi ngươi cai quản sau này.”
“Hả?”
Trì Mu nghiêm mặt, “Lực chú ý của ngươi nên đặt ở nửa câu trước của ta, thần giới có giới chủ tồn tại.”
Tiêu Dật ẩn ẩn đoán được gì đó, vô thức sờ sờ ngực. Trì Mu nương theo động tác của Tiêu Dật nhìn ngực y, vẻ mặt vô cùng phức tạp, “Đúng như ngươi nghĩ, thần cách trong người ngươi không phải là thần cách của thần nhân bình thường, mà là thần cách của giới chủ Tịnh Lưu giới năm đó. Thần giới sụp đổ, thần nhân bình thường đều tan thành cát bụi, giới chủ năm đó không biết đã thi triển thủ thuật nào, tuy thần cách vỡ thành vô số mảnh, nhưng cũng được bảo lưu trong lúc thiên đạo hủy diệt. Chỉ là không biết tại sao, những thần cách này lại ở trong người ngươi, hơn nữa đã gần sắp hoàn chỉnh.”
Trì Mu nói tới đây, vẻ mặt trở nên cẩn trọng, “Đợi khi thần cách trong người ngươi hoàn toàn hoàn chỉnh, ngươi chính là giới chủ tiếp theo của Tịnh Lưu giới, cũng chính là chủ nhân mà tộc Trì Mu ta thờ phụng, ta hy vọng ngươi có thể nhớ chuyện ngươi đã đáp ứng ta, trả tự do cho tộc Trì Mu.”
Thần cách trong người Tiêu Dật không phải là thần cách bình thường, kỳ thật y và Sở Mặc đều đã có tâm lý chuẩn bị. Hôm đó khi Đoạn Lăng Phong gặp Tiêu Dật lần đầu, cũng từng hoài nghi năng lực qua lại các giới của Tiêu Dật tương tự với năng lực của giới chủ thần giới được ghi chép trong cổ tích. Sau đó Lục Thiệp Xuyên nhìn ra trong người Tiêu Dật là thần cách, liên hệ với suy đoán của Đoạn Lăng Phong, bọn họ đã nghĩ thêm rất nhiều. Chỉ là Tiêu Dật không ngờ chuyện lại trùng hợp như thế, thần cách trong người y lại chính là thần cách của giới chủ Tịnh Lưu giới trong miệng Trì Mu.
Còn về chuyện thả tự do cho tộc Trì Mu, thì Tiêu Dật không hiểu lắm, “Nếu giới chủ Tịnh Lưu giới đã chết rồi, thần giới cũng sụp đổ rồi, các ngươi còn chưa tính là tự do sao?”
Trì Mu khổ sở nhìn Tiêu Dật một cái, không muốn nói nhiều về chuyện này, thấp giọng nói, “Đợi ngươi tới Hư Vô hải nhìn thấy tộc Trì Mu của ta rồi sẽ biết.”
Hai ngày sau, Tiêu Dật và Sở Mặc đứng ở rìa Hư Vô hải, bên cạnh hai người là Trì Mu đã hồi phục nguyên hình.
Tiêu Dật hưng phấn kéo Sở Mặc, “Ông ngoại thật sự sẽ tới đón tôi sao?”
Sở Mặc buồn cười gật đầu. Lần này tới biển trong Hư Vô hải quá mức nguy hiểm, tuy có sự bảo chứng của Trì Mu, nhưng hắn vẫn không thể yên tâm. Trước khi tới hắn đã liên lạc với Bách lão, có hai cao thủ bậc mười là Bách lão và Lục Thiệp Xuyên, dù sao cũng có thể bảo vệ Tiêu Dật an toàn ra khỏi biển trong Hư Vô hải.
Sở Mặc khẳng định làm mắt Tiêu Dật sáng lên, ý cười tràn đầy trong đó. Y đã phải xa ông ngoại quá lâu rồi, thật sự rất nhớ ông ngoại. Tiêu Dật cảm kích nhìn Sở Mặc một cái, lén thò tay nắm tay Sở Mặc, nhẹ gãi gãi lòng bàn tay đối phương. Có bóng đèn công suất lớn là Trì Mu, đây đã là hành động chủ động nhất của Tiêu Dật rồi.
Sở Mặc rất nhanh nắm ngược trở lại, đồng dạng cũng gãi gãi lòng bàn tay Tiêu Dật, Tiêu Dật ngứa muốn rút tay ra, lại bị Sở Mặc nắm chặt, không cho y rút ra.
Động tác nhỏ của hai người đang lúc ngọt ngào, một tiếng chim hót thanh thúy vang lên không xa. Theo tiếng chim hót, hai bóng người nhanh chóng đi về phía này. Không bao lâu, Lục Thiệp Xuyên xuất hiện trước mặt Tiêu Dật.
“Ông ngoại.” Tiêu Dật cao hứng lên đón.
Lục Thiệp Xuyên kích động nhìn Tiêu Dật, cười vỗ vỗ vai Tiêu Dật, “Hai tháng không gặp, tiểu Dật trưởng thành rồi.”
Một câu nói hết sức bình thường, lại khiến Tiêu Dật cảm thấy vô cùng ấm áp. Y cười tươi rói nhìn Lục Thiệp Xuyên, ánh mắt đảo qua người lão giả mặc hắc y đứng cạnh Lục Thiệp Xuyên.
“Bách lão.” Sở Mặc đi lên một bước, kéo Tiêu Dật giới thiệu. Trước đó Tiêu Dật đã từng nghe qua tên Bách lão rất nhiều lần, đây là lần gặp đầu tiên.
Bách lão trông vô cùng hiền từ, hoàn toàn là một ông lão bình thường. Ông đặc biệt từ ái nhìn Tiêu Dật một cái, phất tay, tỏ vẻ mọi người vừa đi vừa nói. Bất kể là đại lục thần giới hay mảnh vỡ thần cách, đều hoàn toàn khơi lên hứng thú của Bách lão. Ông sống tại Hư Vô hải gần ba ngàn năm, nhưng lại không hề biết trong Hư Vô hải có một khối lục địa thần giới. Nếu sớm biết… Bách lão nghĩ tới đây, đột nhiên bật cười, quả thật hai chữ thần giới đã khiến ông cũng xém chút mất đi tâm bình thường.
Lục Thiệp Xuyên tuy cũng quan tâm đại lục thần giới, nhưng quan tâm hơn cả là mảnh vỡ thần cách. Ánh mắt ông đặt lên người Trì Mu đi bên cạnh họ, tỏ ý, “Là mi nói biết tung tích của mảnh vỡ thần cách?”
Trì Mu gật đầu.
Lục Thiệp Xuyên trầm ngâm, “Theo như mi nói, tộc Trì Mu sống ở sâu trong Hư Vô hải, nhưng ta từng lang thang mấy năm trong Hư Vô hải, tại sao chưa từng thấy qua một con Trì Mu?”
Lời của Lục Thiệp Xuyên khiến Trì Mu ngạc nhiên nhìn ông một cái, đang định mở miệng giải thích, đột nhiên Trì Mu tựa như nghe thấy cái gì, ngửa đầu hú dài.
Theo tiếng hú của Trì Mu, Hư Vô hải dưới chân bọn họ bắt đầu cuộn trào kịch liệt, mặt biển màu xám nâng lên thật cao, giống như sắp sửa từ dưới phun lên.
“Gào!”
Một tiếng gầm tức giận ngập trời vang lên, một cái đầu hổ thật lớn từ mặt biển chui ra. Tiêu Dật chấn động nhìn cái đầu hổ lớn như tòa nhà mười mấy tầng, không dám tưởng tượng nếu kết dính với thân thể, thì con Trì Mu dưới biển này rốt cuộc lớn cỡ nào. Theo cái đầu Trì Mu thò ra khỏi biển, lục tục lại có mười mấy cái đầu Trì Mu cũng cùng cỡ đó từ dưới biển thò lên. Mười mấy khí tức bậc mười trào lên ngập trời, làm cho yêu thú trong phạm vi trăm dặm quanh đó lập tức chạy trốn sạch sẽ. Thỉnh thoảng có tiên nhân cảm thụ được khí tức bên này, phản ứng đầu tiên chính là kinh hồn bất định nhanh chóng chạy xa.
Đứng chính giữa những khí tức này, Tiêu Dật chỉ cảm thấy khí huyết trong người đình trệ, vô cùng khó chịu. Bất kể là Lục Thiệp Xuyên hay là Bách lão, đều chưa từng nghĩ qua sẽ gặp nhiều yêu thú bậc mười đến thế, khí thế bậc mười trên người hai người đồng thời phóng ra, hình thành một vách ngăn, chắn trước người Tiêu Dật và Sở Mặc.
Theo mấy cái đầu Trì Mu thò ra khỏi biển, mặt biển màu xám cuộn trào cuối cùng chậm rãi lắng xuống. Những con Trì Mu này giống như tâm có tương thông, đều xẹt xẹt nhìn sang hướng Tiêu Dật. Mười mấy cặp mắt màu vàng lộ ra tia sáng băng lạnh, Tiêu Dật nhịn không được thò tay kéo Sở Mặc, y nhất định phải cố gắng liên tưởng mấy cái đầu hổ thật lớn này thành từng con hổ con, mới có thể khống chế mặt mình không lộ ra vẻ mất khống chế.
Từ khi những con Trì Mu này lộ ra khỏi mặt biển, biểu tình của Sở Mặc liền trở nên ngưng trọng, Lục Thiệp Xuyên và Bách lão quay nhìn nhau, đồng thời bước lên chặn trước mặt hai người.
Bầu không khí tại đó tựa hồ trở nên khẩn trương, Trì Mu vẫn luôn đứng bên cạnh Tiêu Dật tựa hồ muốn nói gì đó, hơi động miệng, cúi đầu nhìn mười mấy cái đầu Trì Mu trên mặt biển một cái, lời đã lên tới miệng lại nuốt về.
Trên mặt biển, con mắt màu vàng của Trì Mu dẫn đầu đảo đảo, thấp trầm mà uy nghiêm nói: “Ta cảm thấy có khí tức thần cách.”
“Không sai, quả thật là thần cách.” Trì Mu sau lưng nó lập tức khẳng định, giọng nói cũng thấp trầm và uy nghiêm.
Tiêu Dật lo lắng nhìn mặt biển, không biết bọn chúng có ý gì.
Một cái đầu Trì Mu có vẻ hơi nhỏ hơn chút đi lại giữa hai con vừa rồi, vui vẻ nói, “Chúng ta sắp tự do rồi phải không? Có phải sẽ không còn cần phải thồ Tịnh Lưu giới nữa?”
“Thồ cái gì? Chúng ta là trấn thủ, trấn thủ, hiểu không?” Trì Mu dẫn đầu bất mãn thấp giọng quở trách.
Sau lưng có thanh âm biếng nhác vang lên, “Vậy có gì khác biệt với thồ?”
Lại một giọng nói khác chen vào, “Ta vẫn luôn cảm thấy dùng trấn thủ để nói thì đại khí cao sang hơn thồ nhiều, các ngươi thấy có đúng không?”
“Nếu nói trấn thủ mà mỗi ngày có thể bớt đi mấy canh giờ thồ, ngươi bảo ta khắc chữ trấn thủ trên đầu cũng được.” Thanh âm biếng nhác trước đó lại vang lên lần nữa.
“Cút, ta đang nói với Nhị Thập Bát, liên can gì tới ngươi?” Trì Mu dẫn đầu tức giận nói.
“Ta không phải là Nhị Thập Bát, Ta là Nhị Thập Thất.”
“Vậy Nhị Thập Bát đâu? Tên khốn kiếp đó lại lười biếng hả!”
“Ta rất nghiêm túc, các ngươi thật sự không cảm thấy trấn thủ nghe đại khí cao sang hơn thồ sao?”
“Cút!”
Hai Trì Mu đồng thời quay đầu gầm lên, cái đuôi thật lớn vút lên, hung tợn quất lên người Trì Mu phía sau.
“Không cho phép ức hiếp Tam Thập Nhị ca của ta.”
Một con Trì Mu ở sau chót gầm lên, nửa thân thể vọt lên khỏi mặt biển, hung tợn cắn tới chỗ con Trì Mu đứng đầu.
“Khốn kiếp, ngươi cắn sai người rồi!”
Tựa hồ chỉ trong chớp mắt, mặt biển vốn bình lặng lại dấy lên từng cơn sóng, mười mấy con Trì Mu nhanh chóng quần lại, mặt biển màu xám dậy sóng ngập trời, giống như là nồi nước đang sôi.
Tiêu Dật, “…”
Hình như có gì đó không giống với y đã nghĩ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.