Chương 95: Vong Linh chi thần
Lý Tùng Nho
10/12/2015
Số 103 khu Water Mill cảng Heyun công quốc Leny, đây là địa chỉ viết trên hộp quà chứa Vượng Tài, cũng là nơi mà Tiêu Dật muốn đi.
Theo Luigid nói, địa chỉ này là một sản nghiệp ngầm của ông, là nơi ông chuẩn bị trốn tránh kẻ phán quyết của thần điện nếu thân phận bị bại lộ, người ngoài không biết. Cảng Heyun là hải cảng lớn nhất của công quốc Leny, cũng là hải cảng lớn nhất trong lãnh địa quản hạt của thần Trí Tuệ, mà khu Water Mill mà bọn họ muốn đi nằm ở xung quanh hải cảng. Tại đó, có gió biển mặn ẩm ướt, có hải âu thích thân cận với người, có đủ dạng người tới từ các quốc gia khác nhau, nhộn nhịp sầm uất, có hoàn cảnh thư thái nhất của ma pháp thế giới, là nơi tốt nhất để bọn họ hiện thân. Hơn nữa cảng Heyun có không ít người mắt đen tóc đen như Tiêu Dật, giúp y không quá nổi bật như những nơi khác.
Cho dù đoàn vệ sĩ Tiêu Dật mang theo có võ lực nghịch thiên, nhưng bọn họ là đi tìm mảnh vỡ thần cách, không phải đi chinh phục ma pháp thế giới, Luigid cho rằng, ban đầu bọn họ vẫn nên thấp điệu một chút tốt hơn.
Gió biển, hải âu, thuyền biển, hải sản, đây là cảnh sắc mà Luigid đã nói là bọn họ sẽ thấy sau khi ra khỏi bụng Vượng Tài, nhưng hiện tại, Tiêu Dật trầm mặc nhìn xung quanh, nhẹ thở ra một hơi. Trước mắt y không phải là cảnh biển gì, mà là một khu rừng thâm đen. Lúc này sắc trời đã gần hoàng hôn, gió bắc lạnh lẽo thổi qua, bóng cây trước mặt đổ xuống âm u, lộ ra cảm giác quái dị khó tả. Cảnh tượng trước mặt cực giống bối cảnh trong phim kinh dị, Tiêu Dật tuy không sợ, nhưng vẫn vô thức rùng mình.
Không biết bọn Sở Mặc hiện tại đang ở đâu? Tiêu Dật hiện lên chút lo lắng. Từ sau khi tỉnh lại y đã xuất hiện ở đây, bên cạnh không có một ai, không có Sở Mặc, không có Vượng Tài, cũng không có bất cứ yêu thú nào. Điều duy nhất đáng mừng là vết thái cực ở ngực không chìm vào ngủ say giống như lần trước ở thú nhân thế giới, mà chậm rãi chuyển động, hút lấy năng lượng của thế giới này. Có lẽ không bao lâu nữa, y đã có thể xuyên qua những giới khác nhau, nhưng bọn Sở Mặc rốt cuộc đang ở đâu?”
Cũng giống như nghi vấn của Tiêu Dật, tiểu Dật đang ở đâu? Đây là vấn đề đầu tiên Sở Mặc hỏi sau khi tỉnh dậy.
Tất cả yêu thú bị hỏi đều quay mặt nhìn nhau, sắc mặt Sở Mặc lập tức trở nên khó coi. Yêu thú tại đó cũng biểu tình không dễ nhìn, không ngờ bọn chúng lại lạc mất Tiêu Dật quan trọng nhất.
Không biết có phải nên nói Sở Mặc và Tiêu Dật xung khắc với Vô Vọng chi hải không, lần đầu tiên khi hai người lạc tới Vô Vọng chi hải thì gặp phải bão hư vô, lần này, hai người lại lần nữa gặp loại bão này. Khi bão nổi lên, mọi người ở trên ma năng hạm trải qua cuộc lữ trình dài đã sắp về tới ma pháp thế giới, ai cũng không ngờ được lúc này lại gặp phải bão hư vô. Vô số yêu thú đáy biển và ma năng hạm cùng trộn chung lại, mọi người liều mạng chạy.
Đối với mỗi người trên ma năng hạm, chỉ cần vào vách ngăn không gian của ma pháp thế giới, thì có thể trốn được lần tử thần kêu gọi này, nhưng tốc độ của bão quá nhanh, đang dần bức gần ma năng hạm.
Thời khắc mấu chốt, Vượng Tài thả mọi người ra. Bất kể là thành giảo hay văn dao, các yêu thú tại Hư Vô hải đều lấy tốc độ làm đầu. Sau một trận tháo chạy, mắt thấy đã sắp lại gần vách ngăn không gian của ma pháp thế giới, ai biết trên con đường trước mặt họ đột nhiên xuất hiện một khe nứt không gian. Mọi người hầu như hoàn toàn không có thời gian phản ứng, thoáng chốc bị cuốn vào khe nứt không gian, đợi khi họ tỉnh lại, tất cả mọi người đều có mặt, bao gồm Vượng Tài treo trên thắt lưng Sở Mặc, duy chỉ có Tiêu Dật là mất tích.
Trong lòng Sở Mặc thoáng hiện qua sự hãi to lớn, nhưng rất nhanh, hắn tự ép mình trấn định. Lần trước khi hắn và tiểu Dật bị cuốn vào khe nứt không gian, tu vi của tiểu Dật chỉ có bậc một mà vẫn an nhiên vô sự, hiện tại tiểu Dật đã có tu vi bậc năm, thì chắc sẽ không gặp chuyện gì. Tiểu Dật chỉ tạm thời tách khỏi hắn thôi, chỉ cần nhanh chóng tìm tiểu Dật là được.
Nghĩ thế, Sở Mặc nhìn sang Trì Mu, “Ngươi có thể cảm ứng được khí tức thần cách trong người tiểu Dật không?”
Từ sau khi tỉnh lại Trì Mu vẫn luôn cảm ứng vị trí của Tiêu Dật, sau khi nghe Sở Mặc hỏi, nó do dự lắc đầu, trong ánh mắt thất vọng của Sở Mặc, bổ sung: “Mảnh rừng này có điều cổ quái, hình như có thứ gì đó có thể ngăn cách khí tức của chúng ta.”
Sở Mặc cũng cảm thấy được mảnh rừng trước mắt bất thường, trên mặt kim ngư lệnh một phiến trắng xóa, hư điểm màu đỏ đại biểu cho tiên nhân không hề xuất hiện cái nào. Luigid tỉnh lại cuối cùng kinh ngạc hoài nghi đánh giá xung quanh, ánh mắt lộ ra lo sợ, “Nơi này là rừng Ma Ảnh, là cấm địa của ma pháp thế giới.”
Cũng như Hư Vô hải là cấm địa của tiên giới, rừng Ma Ảnh tại ma pháp thế giới cũng có địa vị như Hư Vô hải tại tiên giới. Đối với việc này mọi người không hề để ý, những người này trừ Du Trạch ra, đều sinh sống tại Hư Vô hải, không cảm thấy rừng Ma Ảnh giống Hư Vô hải có thể đáng sợ tới cỡ nào, bọn họ lo lắng là Tiêu Dật.
Sở Mặc quyết đoán mở miệng, “Chúng ta phải nhanh chóng tìm được Tiêu Dật, y và chúng ta cùng bị cuốn vào khe nứt không gian, chắc không thể cách quá xa. Lấy chỗ này làm trung tâm, mọi người chia ra đi các hướng tìm kiếm, một canh giờ sau trở lại hội họp. Du Trạch và ta đi chung.”
Sở Mặc có dự cảm, Tiêu Dật và bọn họ không cách nhau quá xa, tuy không rõ tại sao mọi người cùng bị cuốn vào khe nứt không gian, lại chỉ có Tiêu Dật mất tích, nhưng bọn họ chỉ cần cùng bị cuốn vào một khe nứt không gian, thì nhất định có thể tìm được Tiêu Dật. Nếu không thể, chỉ mong Tiêu Dật có thể chống đỡ vài ngày, đến lúc đó y có thể trở về nhân giới rồi, vậy sự an toàn của Tiêu Dật cũng có thể bảo đảm.
Lời của Sở Mặc không mang theo ý thương lượng, mọi người cũng đều không có ý kiến, chia nhau đi về từng hướng tìm kiếm.
Vượng Tài cẩn thận kéo vạt áo Sở Mặc, “Chúng ta sẽ tìm được Tiêu Dật chứ?”
Sở Mặc kiên định gật đầu, dịu dàng sờ Vượng Tài, “Chúng ta nhất định sẽ tìm được Tiểu Dật.”
Trong lúc bọn người Sở Mặc chia nhau tìm kiếm Tiêu Dật, Tiêu Dật đang ở trong khu rừng đối kháng với một bóng đen.
Bóng đen trước mặt toàn thân bọc trong hắc bào, ẩn mình trong bóng phủ của đại thụ. Từ góc độ của Tiêu Dật, đối phương mang máng giống một bóng người cao gầy, nhưng Tiêu Dật luôn cảm thấy có gì đó bất thường, đối phương thực sự quá gầy, hoàn toàn không giống thể hình của người bình thường.
Tiêu Dật có thể cảm giác được ánh mắt đánh giá y, y hơi nhíu mày, thăm dò hỏi lại một câu, “Xin hỏi nơi này là?”
Trước đó không lâu, bóng đen đột nhiên xuất hiện trước mặt Tiêu Dật, Tiêu Dật bị dọa giật nảy, sau đó lập tức trở nên cảnh giác. Y do dự hỏi bóng đen nơi này là đâu, nhưng bóng đen không nói gì cả, cứ đứng nhìn y như thế.
Cảm giác cổ quái trong lòng Tiêu Dật càng lúc càng đậm, y nghĩ nếu bóng đen còn không trả lời, y lập tức bỏ đi. Bóng đen đúng như dự liệu vẫn làm như không nghe câu hỏi của y, Tiêu Dật cảnh giác lùi lại một bước, quay người định đi, bóng đen đột nhiên mở miệng, giọng nói khàn khàn mà thấp trầm, giống như hai cục sắt mài vào nhau.
“Ngươi không phải là người của thế giới này?”
Tiêu Dật vô thức ngây người, theo bản năng muốn phủ nhận, bóng đen phát ra tiếng cười nhạo ngắn ngủi, ngắt lời Tiêu Dật.
“Khí tức trên người ngươi rất kỳ lạ, không phải ma pháp nguyên tố mà là một loại khí tức khác, là cái gì?”
Từ khi Tịnh Lưu giới thức tỉnh, Tiêu Dật từng hấp thu lượng lớn nguyên khí ở Tịnh Lưu giới. Ban đầu y không trau chuốt lại nguyên khí trong người, mà để tiên khí và nguyên khí trộn lẫn vào nhau, cho tới khi tới thú nhân thế giới bị Du Trạch vừa nhìn đã nhận ra. Từ đó về sau, Tiêu Dật đặc biệt trau chuốt lại nguyên khí trên người mình trong quá trình tới ma pháp thế giới. Y xác định mình đứng đây, dựa vào thần cách che giấu, tuyệt đối giống với người của ma pháp thế giới, đối phương rốt cuộc làm sao nhận ra được khí tức trên người y bất đồng?
Bóng đen hơi cúi đầu tựa hồ chìm vào trầm tư, Tiêu Dật nắm thời cơ quay người muốn chạy, giây tiếp theo, bóng đen dột nhiên xuất hiện bên cạnh y, nắm lấy Tiêu Dật.
“Này, nhóc con, ta còn chưa nghĩ ra, ngươi muốn chạy đi đâu?”
Khí thế trên người bóng đen rất mạnh, Tiêu Dật bị áp chế hoàn toàn không thể động, do hai người ở quá gần, Tiêu Dật cuối cùng cũng nhìn rõ được bộ dáng bóng đen. Y kinh ngạc trừng to mắt, thất thanh kêu, “Đầu lâu?”
Bóng đen bị gọi là đầu lâu cười âm trầm, “Đầu lâu, đó là cái gì? Là xưng hô mà công quốc Slavic các gọi dành cho ta sao?”
Công quốc Slavic đối với Tiêu Dật mà nói là một từ ngữ xa lạ, tuy y rất muốn thuận thế gật đầu, nhưng bóng đen rõ ràng vừa nhìn đã nhìn thấu tâm tư của Tiêu Dật, “Nhóc con, ngươi không biết ta?”
Khẩu khí của đối phương rõ ràng ra vẻ ai cũng đều biết hắn, Tiêu Dật nảy sinh nghi ngờ, trên mặt cũng lờ mờ lộ ra.
Bóng đen nghi ngờ đánh giá Tiêu Dật, “Sao ngươi lại không biết ta, ta là thần Vong Linh vĩ đại nhất của thế giới này, thống trị quốc gia tử vong của thế giới này, ngay cả lão khốn thần Quang Minh cũng đều phải run rẩy trước mặt ta, sao ngươi lại không biết sa? Lẽ nào lúc nhỏ ngươi chưa từng nghe qua truyền thuyết về ta?”
Tại ma pháp thế giới, dám tự xưng là thần đều là cao thủ trên bậc mười. Tiêu Dật tuy từng nghe Luigid kể qua về rất nhiều thần linh của ma pháp thế giới, nhưng dù sao đã cách rất lâu rồi, Luigid lại chỉ nhắc tới đại khái. Tiêu Dật chỉ nhớ trong đó quả thật có cái kẻ thần Vong Linh này, nhưng cụ thể thì y thật sự không biết.
Có lẽ là vẻ mặt Tiêu Dật quá mức hoang mang, bóng đen từ nghi vấn ban đầu biến thành phẫn nộ. Hắn tức giận hổn hển buông Tiêu Dật ra, bực bội xoay vòng, “Ngươi dám không biết ta, không biết thần Vong Linh vĩ đại. Đây là khinh thần, đây là khinh thần nghiêm trọng, ta phải trừng phạt ngươi, đúng, trừng phạt ngươi.”
Tiêu Dật câm nín nửa ngày khi nghe từ khinht hần, y cảnh giác đánh giá bóng đen, không biết trừng phạt đối phương nói là gì. Bậc mười đối với bậc năm, y khẳng định không phải đối thủ, nếu thực không được chỉ có thể để lộ khí tức thần giới, xem có thể thu hút sự chú ý của đối phương không.
Tiêu Dật còn đang nghĩ làm sao để thoát khỏi nguy hiểm, giây tiếp theo, bóng đen đột nhiên ngẩng đầu lên, “Có kẻ đáng ghét đang đuổi tới nơi này, nhóc con, xem ra là đồng bạn của ngươi, cũng mắt đen tóc đen giống ngươi.”
“Sở Mặc!” Tiêu Dật lập tức nghĩ tới Sở Mặc, nhưng vẻ kinh hỉ trên mặt còn chưa tan đi, bóng đen đột nhiên bắt lấy y, chậc chậc nói, “Ngươi cao hứng cái gì? Ta còn chưa trừng phạt ngươi, ngươi cho rằng đồng bạn của ngươi có thể tìm được ngươi?”
Khi bóng đen vừa nói xong, Tiêu Dật liền bị xách lên, bị bóng đen nhanh chóng mang vào sâu trong rừng.
Khi Tiêu Dật và bóng đen biến mất không lâu, Sở Mặc cùng Du Trạch đuổi tới đây. Du Trạch tỉ mỉ ngửi ngửi xung quanh, khẳng định nói, “Là khí tức của Tiêu Dật.”
Sở Mặc nhìn vào phía sâu trong rừng, trầm giọng nói: “Tiếp tục đuổi theo!”
Đã mấy tiếng, Tiêu Dật cũng không biết bóng đem mang y chạy vòng khu rừng bao nhiêu lần, cho tới khi ánh trăng treo cao, bóng đen mới mang y vòng tới trước một tòa tháp cao do mặc thạch tạo thành.
“Chủ nhân tôn kính, quân chủ của quốc gia vong linh vĩ đại, hạ nhân ti tiện của ngài đón chào ngài trở về.”
Kẻ nói chuyện không phải là người, mà là một sinh vật hoàn toàn do xương trắng ghép thành giống như chó, Tiêu Dật vừa rồi bị bóng đen dọa do quá bất ngờ, hiện tại nhìn con chó bằng xương đã hoàn toàn không cảm thấy có gì đáng sợ, ngược lại là hiếu kỳ.
Bóng đen không chú ý tới ánh mắt Tiêu Dật, cao ngạo gật đầu với con chó.
“Trong thời gian ta không ở đây, có tiểu trùng không mọc mắt nào tới quấy nhiễu ta không?”
Con chó phủ phục dưới đất, cung kính nói, “Có một phong thư tới từ đại nhân Edel của Chúng Thần điện Quang Minh thần, trước mắt hắn đang ở tiểu thành Cashin ở phía đông rừng Ma Ảnh, hy vọng có thể gặp mặt quân chủ vĩ đại ngài.”
“Lão khốn kiếp Edel đó!” Bóng đen không vui đạp con chó một đạp, “Nói với hắn, tâm tình ta không tốt, không gặp.”
Nói tới tâm tình không tốt, bóng đen âm trầm trừng Tiêu Dật một cái, nghĩ tới kẻ này chính là nguồn gốc khiến tâm tình hắn không tốt. Hắn vốn đang làm thực nghiệm cao hứng, ai biết thực nghiệm đột nhiên phát nổ, dẫn tới dao động vách ngăn không gian, hình thành một khe nứt không gian. Tình trạng này đối với hắc ảnh là vô cùng quen thuộc, những lúc này, thường xuyên sẽ có một vài quỷ xui xẻo từ Vô Vọng chi hải xuyên qua khe nứt không gian rớt vào rừng Ma Ảnh, những con quỷ xui xẻo này cũng không ai không trở thành vật thí nghiệm của hắn.
Ôm ý nghĩ cao hứng lại có vật thí nghiệm, bóng đen chạy tới chỗ khe nứt không gian. Không ngờ không tìm được vật thí nghiệm thì thôi, tên nhóc bắt được lại chưa từng nghe qua tên hắn. Đây thật sự là tội ác không thể tha thứ. Bóng đen hung ác nghĩ, hắn nên trừng phạt thằng nhóc này thế nào đây?
Một tiếng sau, Tiêu Dật ủ rũ nhìn bộ xương trước mặt. Trút bộ hắc bào bên ngoài xuống, xuất hiện trước mặt Tiêu Dật hoàn toàn là một bộ xương. Đối với Tiêu Dật, toàn thân trên dưới bộ xương này nơi giống người nhất cũng chỉ có một đôi mắt màu đen.
Đương nhiên, khiến Tiêu Dật ủ rũ không phải là bộ dáng chân thật của bóng đen, mà là trừng phạt mà bóng đen nói. Bất cứ ai nửa đêm đang buồn ngủ muốn chết, không chỉ không thể ngủ, còn phải cố chống đỡ tinh thần nghe câu chuyện đáng sợ về thần Vong Linh Richard suốt một tiếng, vẻ mặt tuyệt đối không thể tốt được.
Richard rõ ràng rất thỏa mãn với thái độ của Tiêu Dật, hắn đắc ý buông sách da dê trong tay xuống, đây là truyền ký mà thi nhân nổi tiếng nhất ma pháp thế giới viết về hắn, bên trong ghi chép cuộc đời vĩ đại của hắn. Quyển truyền ký này tại ma pháp thế giới bán chạy vô cùng, từng dọa vô số trẻ con không nghe lời phát khóc. Là thần Vong Linh Richard vĩ đại, cảnh hắn thích nhất chính là nhìn thấy tất cả mọi người nghe tới tên của mình đều bị dọa cho run rẩy.
“Nhóc con, thế nào? Ngươi cuối cùng cảm thấy sợ rồi chứ? Hiện tại ngươi biết thần Vong Linh vĩ đại cỡ nào chưa?”
Tiêu Dật cố gắng khống chế vẻ mặt mình không co giật quá mức lợi hại, là một trạch nam, phim kinh dị cũng là một trong những trang bị tất yếu để giết thời gian. Đối với Tiêu Dật, người trên cơ bản đã càn quét phim kinh dị toàn cầu mà nói, y thực sự không biết câu chuyện vụng về như thần thoại phương Tây này có gì đáng sợ? Nhưng đối mặt với Richard, Tiêu Dật thức thời gật đầu, cố gắng chứng minh y rất sợ hãi, y thật sự bị dọa.
Richard tâm tình vui vẻ, dùng khẩu khí ban ơn nói với Tiêu Dật, “Nhóc con, thần Vong Linh vĩ đại vô cùng thỏa mãn với ngươi, vì biểu dương sự nghe lời của ngươi, thần Vong Linh ban cho ngươi vinh quang tử vong, rất nhanh ngươi sẽ trở thành nô bộc thành kính nhất dưới tọa của thần Vong Linh.”
Tiêu Dật, “…”
Nói thật, câu nói này của Richard so với câu chuyện kinh dị kể mất một tiếng trước đó còn đáng sợ hơn nhiều!
Theo Luigid nói, địa chỉ này là một sản nghiệp ngầm của ông, là nơi ông chuẩn bị trốn tránh kẻ phán quyết của thần điện nếu thân phận bị bại lộ, người ngoài không biết. Cảng Heyun là hải cảng lớn nhất của công quốc Leny, cũng là hải cảng lớn nhất trong lãnh địa quản hạt của thần Trí Tuệ, mà khu Water Mill mà bọn họ muốn đi nằm ở xung quanh hải cảng. Tại đó, có gió biển mặn ẩm ướt, có hải âu thích thân cận với người, có đủ dạng người tới từ các quốc gia khác nhau, nhộn nhịp sầm uất, có hoàn cảnh thư thái nhất của ma pháp thế giới, là nơi tốt nhất để bọn họ hiện thân. Hơn nữa cảng Heyun có không ít người mắt đen tóc đen như Tiêu Dật, giúp y không quá nổi bật như những nơi khác.
Cho dù đoàn vệ sĩ Tiêu Dật mang theo có võ lực nghịch thiên, nhưng bọn họ là đi tìm mảnh vỡ thần cách, không phải đi chinh phục ma pháp thế giới, Luigid cho rằng, ban đầu bọn họ vẫn nên thấp điệu một chút tốt hơn.
Gió biển, hải âu, thuyền biển, hải sản, đây là cảnh sắc mà Luigid đã nói là bọn họ sẽ thấy sau khi ra khỏi bụng Vượng Tài, nhưng hiện tại, Tiêu Dật trầm mặc nhìn xung quanh, nhẹ thở ra một hơi. Trước mắt y không phải là cảnh biển gì, mà là một khu rừng thâm đen. Lúc này sắc trời đã gần hoàng hôn, gió bắc lạnh lẽo thổi qua, bóng cây trước mặt đổ xuống âm u, lộ ra cảm giác quái dị khó tả. Cảnh tượng trước mặt cực giống bối cảnh trong phim kinh dị, Tiêu Dật tuy không sợ, nhưng vẫn vô thức rùng mình.
Không biết bọn Sở Mặc hiện tại đang ở đâu? Tiêu Dật hiện lên chút lo lắng. Từ sau khi tỉnh lại y đã xuất hiện ở đây, bên cạnh không có một ai, không có Sở Mặc, không có Vượng Tài, cũng không có bất cứ yêu thú nào. Điều duy nhất đáng mừng là vết thái cực ở ngực không chìm vào ngủ say giống như lần trước ở thú nhân thế giới, mà chậm rãi chuyển động, hút lấy năng lượng của thế giới này. Có lẽ không bao lâu nữa, y đã có thể xuyên qua những giới khác nhau, nhưng bọn Sở Mặc rốt cuộc đang ở đâu?”
Cũng giống như nghi vấn của Tiêu Dật, tiểu Dật đang ở đâu? Đây là vấn đề đầu tiên Sở Mặc hỏi sau khi tỉnh dậy.
Tất cả yêu thú bị hỏi đều quay mặt nhìn nhau, sắc mặt Sở Mặc lập tức trở nên khó coi. Yêu thú tại đó cũng biểu tình không dễ nhìn, không ngờ bọn chúng lại lạc mất Tiêu Dật quan trọng nhất.
Không biết có phải nên nói Sở Mặc và Tiêu Dật xung khắc với Vô Vọng chi hải không, lần đầu tiên khi hai người lạc tới Vô Vọng chi hải thì gặp phải bão hư vô, lần này, hai người lại lần nữa gặp loại bão này. Khi bão nổi lên, mọi người ở trên ma năng hạm trải qua cuộc lữ trình dài đã sắp về tới ma pháp thế giới, ai cũng không ngờ được lúc này lại gặp phải bão hư vô. Vô số yêu thú đáy biển và ma năng hạm cùng trộn chung lại, mọi người liều mạng chạy.
Đối với mỗi người trên ma năng hạm, chỉ cần vào vách ngăn không gian của ma pháp thế giới, thì có thể trốn được lần tử thần kêu gọi này, nhưng tốc độ của bão quá nhanh, đang dần bức gần ma năng hạm.
Thời khắc mấu chốt, Vượng Tài thả mọi người ra. Bất kể là thành giảo hay văn dao, các yêu thú tại Hư Vô hải đều lấy tốc độ làm đầu. Sau một trận tháo chạy, mắt thấy đã sắp lại gần vách ngăn không gian của ma pháp thế giới, ai biết trên con đường trước mặt họ đột nhiên xuất hiện một khe nứt không gian. Mọi người hầu như hoàn toàn không có thời gian phản ứng, thoáng chốc bị cuốn vào khe nứt không gian, đợi khi họ tỉnh lại, tất cả mọi người đều có mặt, bao gồm Vượng Tài treo trên thắt lưng Sở Mặc, duy chỉ có Tiêu Dật là mất tích.
Trong lòng Sở Mặc thoáng hiện qua sự hãi to lớn, nhưng rất nhanh, hắn tự ép mình trấn định. Lần trước khi hắn và tiểu Dật bị cuốn vào khe nứt không gian, tu vi của tiểu Dật chỉ có bậc một mà vẫn an nhiên vô sự, hiện tại tiểu Dật đã có tu vi bậc năm, thì chắc sẽ không gặp chuyện gì. Tiểu Dật chỉ tạm thời tách khỏi hắn thôi, chỉ cần nhanh chóng tìm tiểu Dật là được.
Nghĩ thế, Sở Mặc nhìn sang Trì Mu, “Ngươi có thể cảm ứng được khí tức thần cách trong người tiểu Dật không?”
Từ sau khi tỉnh lại Trì Mu vẫn luôn cảm ứng vị trí của Tiêu Dật, sau khi nghe Sở Mặc hỏi, nó do dự lắc đầu, trong ánh mắt thất vọng của Sở Mặc, bổ sung: “Mảnh rừng này có điều cổ quái, hình như có thứ gì đó có thể ngăn cách khí tức của chúng ta.”
Sở Mặc cũng cảm thấy được mảnh rừng trước mắt bất thường, trên mặt kim ngư lệnh một phiến trắng xóa, hư điểm màu đỏ đại biểu cho tiên nhân không hề xuất hiện cái nào. Luigid tỉnh lại cuối cùng kinh ngạc hoài nghi đánh giá xung quanh, ánh mắt lộ ra lo sợ, “Nơi này là rừng Ma Ảnh, là cấm địa của ma pháp thế giới.”
Cũng như Hư Vô hải là cấm địa của tiên giới, rừng Ma Ảnh tại ma pháp thế giới cũng có địa vị như Hư Vô hải tại tiên giới. Đối với việc này mọi người không hề để ý, những người này trừ Du Trạch ra, đều sinh sống tại Hư Vô hải, không cảm thấy rừng Ma Ảnh giống Hư Vô hải có thể đáng sợ tới cỡ nào, bọn họ lo lắng là Tiêu Dật.
Sở Mặc quyết đoán mở miệng, “Chúng ta phải nhanh chóng tìm được Tiêu Dật, y và chúng ta cùng bị cuốn vào khe nứt không gian, chắc không thể cách quá xa. Lấy chỗ này làm trung tâm, mọi người chia ra đi các hướng tìm kiếm, một canh giờ sau trở lại hội họp. Du Trạch và ta đi chung.”
Sở Mặc có dự cảm, Tiêu Dật và bọn họ không cách nhau quá xa, tuy không rõ tại sao mọi người cùng bị cuốn vào khe nứt không gian, lại chỉ có Tiêu Dật mất tích, nhưng bọn họ chỉ cần cùng bị cuốn vào một khe nứt không gian, thì nhất định có thể tìm được Tiêu Dật. Nếu không thể, chỉ mong Tiêu Dật có thể chống đỡ vài ngày, đến lúc đó y có thể trở về nhân giới rồi, vậy sự an toàn của Tiêu Dật cũng có thể bảo đảm.
Lời của Sở Mặc không mang theo ý thương lượng, mọi người cũng đều không có ý kiến, chia nhau đi về từng hướng tìm kiếm.
Vượng Tài cẩn thận kéo vạt áo Sở Mặc, “Chúng ta sẽ tìm được Tiêu Dật chứ?”
Sở Mặc kiên định gật đầu, dịu dàng sờ Vượng Tài, “Chúng ta nhất định sẽ tìm được Tiểu Dật.”
Trong lúc bọn người Sở Mặc chia nhau tìm kiếm Tiêu Dật, Tiêu Dật đang ở trong khu rừng đối kháng với một bóng đen.
Bóng đen trước mặt toàn thân bọc trong hắc bào, ẩn mình trong bóng phủ của đại thụ. Từ góc độ của Tiêu Dật, đối phương mang máng giống một bóng người cao gầy, nhưng Tiêu Dật luôn cảm thấy có gì đó bất thường, đối phương thực sự quá gầy, hoàn toàn không giống thể hình của người bình thường.
Tiêu Dật có thể cảm giác được ánh mắt đánh giá y, y hơi nhíu mày, thăm dò hỏi lại một câu, “Xin hỏi nơi này là?”
Trước đó không lâu, bóng đen đột nhiên xuất hiện trước mặt Tiêu Dật, Tiêu Dật bị dọa giật nảy, sau đó lập tức trở nên cảnh giác. Y do dự hỏi bóng đen nơi này là đâu, nhưng bóng đen không nói gì cả, cứ đứng nhìn y như thế.
Cảm giác cổ quái trong lòng Tiêu Dật càng lúc càng đậm, y nghĩ nếu bóng đen còn không trả lời, y lập tức bỏ đi. Bóng đen đúng như dự liệu vẫn làm như không nghe câu hỏi của y, Tiêu Dật cảnh giác lùi lại một bước, quay người định đi, bóng đen đột nhiên mở miệng, giọng nói khàn khàn mà thấp trầm, giống như hai cục sắt mài vào nhau.
“Ngươi không phải là người của thế giới này?”
Tiêu Dật vô thức ngây người, theo bản năng muốn phủ nhận, bóng đen phát ra tiếng cười nhạo ngắn ngủi, ngắt lời Tiêu Dật.
“Khí tức trên người ngươi rất kỳ lạ, không phải ma pháp nguyên tố mà là một loại khí tức khác, là cái gì?”
Từ khi Tịnh Lưu giới thức tỉnh, Tiêu Dật từng hấp thu lượng lớn nguyên khí ở Tịnh Lưu giới. Ban đầu y không trau chuốt lại nguyên khí trong người, mà để tiên khí và nguyên khí trộn lẫn vào nhau, cho tới khi tới thú nhân thế giới bị Du Trạch vừa nhìn đã nhận ra. Từ đó về sau, Tiêu Dật đặc biệt trau chuốt lại nguyên khí trên người mình trong quá trình tới ma pháp thế giới. Y xác định mình đứng đây, dựa vào thần cách che giấu, tuyệt đối giống với người của ma pháp thế giới, đối phương rốt cuộc làm sao nhận ra được khí tức trên người y bất đồng?
Bóng đen hơi cúi đầu tựa hồ chìm vào trầm tư, Tiêu Dật nắm thời cơ quay người muốn chạy, giây tiếp theo, bóng đen dột nhiên xuất hiện bên cạnh y, nắm lấy Tiêu Dật.
“Này, nhóc con, ta còn chưa nghĩ ra, ngươi muốn chạy đi đâu?”
Khí thế trên người bóng đen rất mạnh, Tiêu Dật bị áp chế hoàn toàn không thể động, do hai người ở quá gần, Tiêu Dật cuối cùng cũng nhìn rõ được bộ dáng bóng đen. Y kinh ngạc trừng to mắt, thất thanh kêu, “Đầu lâu?”
Bóng đen bị gọi là đầu lâu cười âm trầm, “Đầu lâu, đó là cái gì? Là xưng hô mà công quốc Slavic các gọi dành cho ta sao?”
Công quốc Slavic đối với Tiêu Dật mà nói là một từ ngữ xa lạ, tuy y rất muốn thuận thế gật đầu, nhưng bóng đen rõ ràng vừa nhìn đã nhìn thấu tâm tư của Tiêu Dật, “Nhóc con, ngươi không biết ta?”
Khẩu khí của đối phương rõ ràng ra vẻ ai cũng đều biết hắn, Tiêu Dật nảy sinh nghi ngờ, trên mặt cũng lờ mờ lộ ra.
Bóng đen nghi ngờ đánh giá Tiêu Dật, “Sao ngươi lại không biết ta, ta là thần Vong Linh vĩ đại nhất của thế giới này, thống trị quốc gia tử vong của thế giới này, ngay cả lão khốn thần Quang Minh cũng đều phải run rẩy trước mặt ta, sao ngươi lại không biết sa? Lẽ nào lúc nhỏ ngươi chưa từng nghe qua truyền thuyết về ta?”
Tại ma pháp thế giới, dám tự xưng là thần đều là cao thủ trên bậc mười. Tiêu Dật tuy từng nghe Luigid kể qua về rất nhiều thần linh của ma pháp thế giới, nhưng dù sao đã cách rất lâu rồi, Luigid lại chỉ nhắc tới đại khái. Tiêu Dật chỉ nhớ trong đó quả thật có cái kẻ thần Vong Linh này, nhưng cụ thể thì y thật sự không biết.
Có lẽ là vẻ mặt Tiêu Dật quá mức hoang mang, bóng đen từ nghi vấn ban đầu biến thành phẫn nộ. Hắn tức giận hổn hển buông Tiêu Dật ra, bực bội xoay vòng, “Ngươi dám không biết ta, không biết thần Vong Linh vĩ đại. Đây là khinh thần, đây là khinh thần nghiêm trọng, ta phải trừng phạt ngươi, đúng, trừng phạt ngươi.”
Tiêu Dật câm nín nửa ngày khi nghe từ khinht hần, y cảnh giác đánh giá bóng đen, không biết trừng phạt đối phương nói là gì. Bậc mười đối với bậc năm, y khẳng định không phải đối thủ, nếu thực không được chỉ có thể để lộ khí tức thần giới, xem có thể thu hút sự chú ý của đối phương không.
Tiêu Dật còn đang nghĩ làm sao để thoát khỏi nguy hiểm, giây tiếp theo, bóng đen đột nhiên ngẩng đầu lên, “Có kẻ đáng ghét đang đuổi tới nơi này, nhóc con, xem ra là đồng bạn của ngươi, cũng mắt đen tóc đen giống ngươi.”
“Sở Mặc!” Tiêu Dật lập tức nghĩ tới Sở Mặc, nhưng vẻ kinh hỉ trên mặt còn chưa tan đi, bóng đen đột nhiên bắt lấy y, chậc chậc nói, “Ngươi cao hứng cái gì? Ta còn chưa trừng phạt ngươi, ngươi cho rằng đồng bạn của ngươi có thể tìm được ngươi?”
Khi bóng đen vừa nói xong, Tiêu Dật liền bị xách lên, bị bóng đen nhanh chóng mang vào sâu trong rừng.
Khi Tiêu Dật và bóng đen biến mất không lâu, Sở Mặc cùng Du Trạch đuổi tới đây. Du Trạch tỉ mỉ ngửi ngửi xung quanh, khẳng định nói, “Là khí tức của Tiêu Dật.”
Sở Mặc nhìn vào phía sâu trong rừng, trầm giọng nói: “Tiếp tục đuổi theo!”
Đã mấy tiếng, Tiêu Dật cũng không biết bóng đem mang y chạy vòng khu rừng bao nhiêu lần, cho tới khi ánh trăng treo cao, bóng đen mới mang y vòng tới trước một tòa tháp cao do mặc thạch tạo thành.
“Chủ nhân tôn kính, quân chủ của quốc gia vong linh vĩ đại, hạ nhân ti tiện của ngài đón chào ngài trở về.”
Kẻ nói chuyện không phải là người, mà là một sinh vật hoàn toàn do xương trắng ghép thành giống như chó, Tiêu Dật vừa rồi bị bóng đen dọa do quá bất ngờ, hiện tại nhìn con chó bằng xương đã hoàn toàn không cảm thấy có gì đáng sợ, ngược lại là hiếu kỳ.
Bóng đen không chú ý tới ánh mắt Tiêu Dật, cao ngạo gật đầu với con chó.
“Trong thời gian ta không ở đây, có tiểu trùng không mọc mắt nào tới quấy nhiễu ta không?”
Con chó phủ phục dưới đất, cung kính nói, “Có một phong thư tới từ đại nhân Edel của Chúng Thần điện Quang Minh thần, trước mắt hắn đang ở tiểu thành Cashin ở phía đông rừng Ma Ảnh, hy vọng có thể gặp mặt quân chủ vĩ đại ngài.”
“Lão khốn kiếp Edel đó!” Bóng đen không vui đạp con chó một đạp, “Nói với hắn, tâm tình ta không tốt, không gặp.”
Nói tới tâm tình không tốt, bóng đen âm trầm trừng Tiêu Dật một cái, nghĩ tới kẻ này chính là nguồn gốc khiến tâm tình hắn không tốt. Hắn vốn đang làm thực nghiệm cao hứng, ai biết thực nghiệm đột nhiên phát nổ, dẫn tới dao động vách ngăn không gian, hình thành một khe nứt không gian. Tình trạng này đối với hắc ảnh là vô cùng quen thuộc, những lúc này, thường xuyên sẽ có một vài quỷ xui xẻo từ Vô Vọng chi hải xuyên qua khe nứt không gian rớt vào rừng Ma Ảnh, những con quỷ xui xẻo này cũng không ai không trở thành vật thí nghiệm của hắn.
Ôm ý nghĩ cao hứng lại có vật thí nghiệm, bóng đen chạy tới chỗ khe nứt không gian. Không ngờ không tìm được vật thí nghiệm thì thôi, tên nhóc bắt được lại chưa từng nghe qua tên hắn. Đây thật sự là tội ác không thể tha thứ. Bóng đen hung ác nghĩ, hắn nên trừng phạt thằng nhóc này thế nào đây?
Một tiếng sau, Tiêu Dật ủ rũ nhìn bộ xương trước mặt. Trút bộ hắc bào bên ngoài xuống, xuất hiện trước mặt Tiêu Dật hoàn toàn là một bộ xương. Đối với Tiêu Dật, toàn thân trên dưới bộ xương này nơi giống người nhất cũng chỉ có một đôi mắt màu đen.
Đương nhiên, khiến Tiêu Dật ủ rũ không phải là bộ dáng chân thật của bóng đen, mà là trừng phạt mà bóng đen nói. Bất cứ ai nửa đêm đang buồn ngủ muốn chết, không chỉ không thể ngủ, còn phải cố chống đỡ tinh thần nghe câu chuyện đáng sợ về thần Vong Linh Richard suốt một tiếng, vẻ mặt tuyệt đối không thể tốt được.
Richard rõ ràng rất thỏa mãn với thái độ của Tiêu Dật, hắn đắc ý buông sách da dê trong tay xuống, đây là truyền ký mà thi nhân nổi tiếng nhất ma pháp thế giới viết về hắn, bên trong ghi chép cuộc đời vĩ đại của hắn. Quyển truyền ký này tại ma pháp thế giới bán chạy vô cùng, từng dọa vô số trẻ con không nghe lời phát khóc. Là thần Vong Linh Richard vĩ đại, cảnh hắn thích nhất chính là nhìn thấy tất cả mọi người nghe tới tên của mình đều bị dọa cho run rẩy.
“Nhóc con, thế nào? Ngươi cuối cùng cảm thấy sợ rồi chứ? Hiện tại ngươi biết thần Vong Linh vĩ đại cỡ nào chưa?”
Tiêu Dật cố gắng khống chế vẻ mặt mình không co giật quá mức lợi hại, là một trạch nam, phim kinh dị cũng là một trong những trang bị tất yếu để giết thời gian. Đối với Tiêu Dật, người trên cơ bản đã càn quét phim kinh dị toàn cầu mà nói, y thực sự không biết câu chuyện vụng về như thần thoại phương Tây này có gì đáng sợ? Nhưng đối mặt với Richard, Tiêu Dật thức thời gật đầu, cố gắng chứng minh y rất sợ hãi, y thật sự bị dọa.
Richard tâm tình vui vẻ, dùng khẩu khí ban ơn nói với Tiêu Dật, “Nhóc con, thần Vong Linh vĩ đại vô cùng thỏa mãn với ngươi, vì biểu dương sự nghe lời của ngươi, thần Vong Linh ban cho ngươi vinh quang tử vong, rất nhanh ngươi sẽ trở thành nô bộc thành kính nhất dưới tọa của thần Vong Linh.”
Tiêu Dật, “…”
Nói thật, câu nói này của Richard so với câu chuyện kinh dị kể mất một tiếng trước đó còn đáng sợ hơn nhiều!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.