Chương 458: Âm thanh của tự nhiên
Khoái Xan Điếm
23/09/2013
Bộ vị dưới thân mỹ nhân áo đen hiện ra một cái hao văn đuôi cá, đong đưa dẫn động dẫn động sóng lớn.
Nếu như Từ Huyền ở đây, nhất định sẽ nhận ra nữ tử Hắc Ngư dị tộc đúng là thánh cô áo đen.
Giờ phút này, thánh cô áo đen nhìn về phía trên, khí sắc không tốt, hô hấp hơi có vẻ dồn dập, nàng lẩm bẩm nói:
- Thi triển Hắc Thủy Tuyệt Độn mất cái giá thật không nhỏ, bất quá cũng may kịp thời chạy tới, ‘ Nhân Ngư Chi Lệ ’ có lẽ không có bị Yêu Ngư hoàng tộc đạt được. . .
Mắt thấy Nguyên Đan Kỳ Hắc Ngư dị tộc hàng lâm, sắc mặt Khô Lâu Vương càng thêm khó coi. Nếu là ở trạng thái toàn thịnh, hắn tự tin có thể cùng thánh cô áo đen ganh đua dài ngắn, có lẽ năng lực áp nửa phần, nhưng tiếc rằng trạng thái trạng thái tại nơi này của hắn căn bản không có cách nào địch nổi đối phương.
- Không được, ta phải trốn xa một chút.
Khô Lâu Vương hóa thành một đạo quang thúc màu xám hướng một chỗ hẻo lánh trong Di Lạc Cổ Thành bay đi, tận lực cùng thánh cô áo đen cùng đám người Từ Huyền kéo ra khoảng cách.
Cách nghĩ của hắn lần này không có thể nói là không cẩn thận.
Khô Lâu Vương vừa bay ra hơn mười dặm, lập tức tiến vào một vùng thủy vực nước chảy xiết.
- Ồ!
Khô Lâu Vương đột nhiên cảm thấy thấy lạnh cả người, hải thủy linh dịch bốn phía trở nên đục ngàu, sóng nước càng lúc càng lớn ẩn ẩn truyền đến âm thanh trầm thấp.
Ngay sau đó, một cỗ lực đạo mang theo sóng lớn kinh người thôi động mà đến, để cho hắn cơ hồ trở nên vô cùng bất an.
Rốt cuộc là cái gì?
Khô Lâu Vương triển khai thần thức quét qua, phát hiện một cái vòng xoáy cực lớn, hắn sợ hãi kêu lên một tiếng.
Oanh rống --
Tiếp theo trong nháy mắt, một tiếng rống to từ trong vùng nước xoáy truyền tới.
Ngay sau đó, một đầu cự kình còn to hơn ngân sa gấp mười lần mở cái miệng rộng thôn thiên phệ địa dẫn động nước nước xoáy hướng Khô Lâu Vương đánh tới.
- Không!!!
Khô Lâu Vương khó có thể chống cự hấp lực cực lớn này, thoáng cái bị cự kình khổng lồ đó nuốt mất, hắn chỉ còn kịp phát ra một thanh âm thê lương...
Chỉ chốc lát tấm thuỷ vực này trở nên an tĩnh lại, cự kình cổ thanh tiếp tục nhắm mắt chìm vào giấc ngủ, ngẫu nhiên khò khè một cái một cái sẽ hình thành cột nước cột nước trùng thiên kinh thế hãi tục.
Đồng thời tại một nơi khác....
Hai người hai người Từ Huyền tiến vào trong chỗ sâu của Di Lạc Cổ Thành ngầm trộm nghe đến một tiếng rống to kinh hồn.
- Đó là thanh âm gì?
Từ Huyền hơi có vẻ chần chờ nói, hắn không cho rằng đây là ảo giác, bởi vì tại vừa rồi trong sát na đó, khí huyết của hắn ẩn ẩn run lên.
- Thanh âm kia chỉ sợ đến từ ngoài trăm dặm, có thể tạo thành động tĩnh như thế. . . Chẳng lẽ là thủ hộ thú bên trong truyền thuyết của Yêu Ngư thành cổ.
Ánh mắt của Yêu Ngư công chúa chớp động kinh dị, nhưng cũng không dám xác định chắc chắn.
Từ Huyền cũng không qản nhiều, chỉ cần có thể đạt được Di Lạc Côi Bảo, hắn sẽ không quản chuyện dư thừa.
Hai người dắt tay nhau phi hành trong thủy quyển, sau lộ trình hơn mười dặm thì đột nhiên dừng lại.
- Hẳn là tại đây!
Trên gương mặt đẹp tuyệt mỹ của Yêu Ngư công chúa lập loè ánh sáng thánh khiết nghiêm túc và trang trọng, nàng ngẩng đầu ngưỡng mộ nhìn một tòa Thủy Tinh cung Thủy Tinh cung điện tinh lam mỹ lệ cách đó không xa.
Thủy Tinh cung điện không phải kiến trúc bình thường của nhân loại, mà có hình dạng của kình ngư, dài chừng hai mươi dặm, ở trong thủy quyển, toàn thủy tinh cung này như hạc gữa bầy gà, bao quát tất cả những cung điện trong thành cổ khác.
- Chủng tộc thời kỳ viễn cổ thậm chí có kết tinh trí tuệ kinh thiên động địa như thế sao?
Từ Huyền lộ ra một tia rung động, Thủy Tinh cung điện hình kình ngư toàn thân đều là lưu ly hơi mờ phát ra quang trạch như thủy ngân, mỹ lệ như tuyệt thế trân bảo.
Yêu Ngư công chúa lại cười nói:
- Yêu Ngư Tộc cũng không am hiểu kiến trúc cơ giới, cả tòa Yêu Ngư thành cổ kể cả Thủy Hồn Điện trước mắt này đều do Viễn Cổ Thiên Cơ tộc nhân xếp đặt thiết kế.
Thiên Cơ tộc?
Từ Huyền bỗng nhiên nhớ lại đủ loại tình huống ngày đó tiến vào Thiên Cơ thành cổ.
Di Lạc Cửu Thành thuộc về Thần Hoang đại địa, mà hết lần này tới lần khác Thiên Cơ thành cổ lại xuất hiện bên ngoài Cát Thiên Hà, trong Bát Hoang sa mạc Bát Hoang sa mạc.
Thậm chí ngay cả Yêu Ngư công chúa cũng đều xuất hiện từ Thiên Cơ thành cổ.
- Thiên Cơ tộc là chủng tộc trí tuệ lớn nhất trong đại tộc trong Viễn Cổ cửu đại tộc. Nghe nói nghe nói chín tòa Di Lạc Cổ Thành từng có đám người tham dự xếp đặt thiết kế. Đáng tiếc lần trước chủ nhân tại Thiên Cơ thành cổ, không có được Ngân Từ Nguyên Châu trong Di Lạc Côi Bảo. Nguyên nguyên châu chính là một kiện đặc thù nhất trong chín kiện Di Lạc Côi Bảo, uy năng cùng khống chế, đều vượt qua lẽ thường. Người có được nó sẽ có cơ hội vô địch Thần Hoang, thậm chí bễ nghễ một giới này.
Yêu Ngư công chúa hơi có vẻ tiếc nuối nói, về phần nàng tại sao lại ở bên trong, Thiên Cơ thành cổ thì chính mình cũng không rõ ràng lắm.
Từ Huyền cười khổ lắc đầu, ban đầu ở bên trong Thiên Cơ thành cổ, từng có Ngưng Đan hậu kỳ Địch Tam Thu áo bào xám xuất thủ, thậm chí thậm chí khiến cho Ám Minh thần lôi một trong bảy đại thần thông của Thần Hoang đều thất bại mà bỏ cuộc.
- Hi vọng lần này sẽ không thất bại.
Từ Huyền nghĩ thầm. Chính mình hai lần tiến vào Di Lạc Cổ Thành, đây là cơ duyên cùng vận khí như thế nào? Nếu như lại không chiếm được Di Lạc Côi Bảo, vậy không khỏi thật là làm cho người ta buồn bực.
Hai người cũng không chần chờ chậm rãi bay vào Thủy Hồn Điện hình kình ngư.
Thủy Hồn Điện có thể nói là đầu mối then chốt hạch tâm của cả Yêu Ngư thành cổ.
Thời điểm khi Từ Huyền cùng Tuyết Vi đi vào đã phát hiện tại đây, có một ít tu giả, nhưng chỉ như những con ruồi không đầu bay loạn.
Thủy Hồn Điện so với Tê Mộc Sào lúc trước thì lớn hơn gấp đôi, bên trong có rất nhiều trận pháp cùng cấm chế, đến nay vẫn còn kéo dài.
Trên đường đi, trải qua rất nhiều nhiều loại cung điện, sào huyệt, cầu hoặc là đá san hô các loại phong cảnh dưới nước.
Trong lúc cũng chứng kiến không ít địa phương cấm chế sơ hở sơ hở có khí tức bảo vật.
Nhưng mà Từ Huyền không muốn trì hoãn thời gian. Nếu không có Yêu Ngư công chúa xuất thủ, tất nhiên có thể được đến không ít bảo vật.
Né qua rất nhiều cấm chế trận pháp, hai người tới một tòa đại điện kỳ dị với thủy quang sáng long lanh.
Đại điện này không phải dùng tài liệu bình thường luyện chế, mà là một loại vật chất ở trạng thái dịch thể cấu thành, nó chuyển một tia ánh sáng màu lam nhu hòa.
Ở bên trong sóng nước, đại điện thủy dịch thậm chí còn chập chờn lay động, vô cùng thần kì.
Từ Huyền không khỏi hoài nghi lực phòng ngự của tòa cung điện này.
Yêu Ngư công chúa ngừng ở chỗ này, thấp giọng nói:
- Chính là nơi này?
Tới rồi sao?
Từ Huyền khẽ giật mình, cẩn thận dò xét đại điện trạng thái dịch thể này một chút, toàn thân đại điện hiện ra quang trạch lam oánh, có phạm vi chừng trăm trượng, tình hình bên trong không thể nhìn rõ, cảm giác như ẩn như hiện.
Nếu như Từ Huyền ở đây, nhất định sẽ nhận ra nữ tử Hắc Ngư dị tộc đúng là thánh cô áo đen.
Giờ phút này, thánh cô áo đen nhìn về phía trên, khí sắc không tốt, hô hấp hơi có vẻ dồn dập, nàng lẩm bẩm nói:
- Thi triển Hắc Thủy Tuyệt Độn mất cái giá thật không nhỏ, bất quá cũng may kịp thời chạy tới, ‘ Nhân Ngư Chi Lệ ’ có lẽ không có bị Yêu Ngư hoàng tộc đạt được. . .
Mắt thấy Nguyên Đan Kỳ Hắc Ngư dị tộc hàng lâm, sắc mặt Khô Lâu Vương càng thêm khó coi. Nếu là ở trạng thái toàn thịnh, hắn tự tin có thể cùng thánh cô áo đen ganh đua dài ngắn, có lẽ năng lực áp nửa phần, nhưng tiếc rằng trạng thái trạng thái tại nơi này của hắn căn bản không có cách nào địch nổi đối phương.
- Không được, ta phải trốn xa một chút.
Khô Lâu Vương hóa thành một đạo quang thúc màu xám hướng một chỗ hẻo lánh trong Di Lạc Cổ Thành bay đi, tận lực cùng thánh cô áo đen cùng đám người Từ Huyền kéo ra khoảng cách.
Cách nghĩ của hắn lần này không có thể nói là không cẩn thận.
Khô Lâu Vương vừa bay ra hơn mười dặm, lập tức tiến vào một vùng thủy vực nước chảy xiết.
- Ồ!
Khô Lâu Vương đột nhiên cảm thấy thấy lạnh cả người, hải thủy linh dịch bốn phía trở nên đục ngàu, sóng nước càng lúc càng lớn ẩn ẩn truyền đến âm thanh trầm thấp.
Ngay sau đó, một cỗ lực đạo mang theo sóng lớn kinh người thôi động mà đến, để cho hắn cơ hồ trở nên vô cùng bất an.
Rốt cuộc là cái gì?
Khô Lâu Vương triển khai thần thức quét qua, phát hiện một cái vòng xoáy cực lớn, hắn sợ hãi kêu lên một tiếng.
Oanh rống --
Tiếp theo trong nháy mắt, một tiếng rống to từ trong vùng nước xoáy truyền tới.
Ngay sau đó, một đầu cự kình còn to hơn ngân sa gấp mười lần mở cái miệng rộng thôn thiên phệ địa dẫn động nước nước xoáy hướng Khô Lâu Vương đánh tới.
- Không!!!
Khô Lâu Vương khó có thể chống cự hấp lực cực lớn này, thoáng cái bị cự kình khổng lồ đó nuốt mất, hắn chỉ còn kịp phát ra một thanh âm thê lương...
Chỉ chốc lát tấm thuỷ vực này trở nên an tĩnh lại, cự kình cổ thanh tiếp tục nhắm mắt chìm vào giấc ngủ, ngẫu nhiên khò khè một cái một cái sẽ hình thành cột nước cột nước trùng thiên kinh thế hãi tục.
Đồng thời tại một nơi khác....
Hai người hai người Từ Huyền tiến vào trong chỗ sâu của Di Lạc Cổ Thành ngầm trộm nghe đến một tiếng rống to kinh hồn.
- Đó là thanh âm gì?
Từ Huyền hơi có vẻ chần chờ nói, hắn không cho rằng đây là ảo giác, bởi vì tại vừa rồi trong sát na đó, khí huyết của hắn ẩn ẩn run lên.
- Thanh âm kia chỉ sợ đến từ ngoài trăm dặm, có thể tạo thành động tĩnh như thế. . . Chẳng lẽ là thủ hộ thú bên trong truyền thuyết của Yêu Ngư thành cổ.
Ánh mắt của Yêu Ngư công chúa chớp động kinh dị, nhưng cũng không dám xác định chắc chắn.
Từ Huyền cũng không qản nhiều, chỉ cần có thể đạt được Di Lạc Côi Bảo, hắn sẽ không quản chuyện dư thừa.
Hai người dắt tay nhau phi hành trong thủy quyển, sau lộ trình hơn mười dặm thì đột nhiên dừng lại.
- Hẳn là tại đây!
Trên gương mặt đẹp tuyệt mỹ của Yêu Ngư công chúa lập loè ánh sáng thánh khiết nghiêm túc và trang trọng, nàng ngẩng đầu ngưỡng mộ nhìn một tòa Thủy Tinh cung Thủy Tinh cung điện tinh lam mỹ lệ cách đó không xa.
Thủy Tinh cung điện không phải kiến trúc bình thường của nhân loại, mà có hình dạng của kình ngư, dài chừng hai mươi dặm, ở trong thủy quyển, toàn thủy tinh cung này như hạc gữa bầy gà, bao quát tất cả những cung điện trong thành cổ khác.
- Chủng tộc thời kỳ viễn cổ thậm chí có kết tinh trí tuệ kinh thiên động địa như thế sao?
Từ Huyền lộ ra một tia rung động, Thủy Tinh cung điện hình kình ngư toàn thân đều là lưu ly hơi mờ phát ra quang trạch như thủy ngân, mỹ lệ như tuyệt thế trân bảo.
Yêu Ngư công chúa lại cười nói:
- Yêu Ngư Tộc cũng không am hiểu kiến trúc cơ giới, cả tòa Yêu Ngư thành cổ kể cả Thủy Hồn Điện trước mắt này đều do Viễn Cổ Thiên Cơ tộc nhân xếp đặt thiết kế.
Thiên Cơ tộc?
Từ Huyền bỗng nhiên nhớ lại đủ loại tình huống ngày đó tiến vào Thiên Cơ thành cổ.
Di Lạc Cửu Thành thuộc về Thần Hoang đại địa, mà hết lần này tới lần khác Thiên Cơ thành cổ lại xuất hiện bên ngoài Cát Thiên Hà, trong Bát Hoang sa mạc Bát Hoang sa mạc.
Thậm chí ngay cả Yêu Ngư công chúa cũng đều xuất hiện từ Thiên Cơ thành cổ.
- Thiên Cơ tộc là chủng tộc trí tuệ lớn nhất trong đại tộc trong Viễn Cổ cửu đại tộc. Nghe nói nghe nói chín tòa Di Lạc Cổ Thành từng có đám người tham dự xếp đặt thiết kế. Đáng tiếc lần trước chủ nhân tại Thiên Cơ thành cổ, không có được Ngân Từ Nguyên Châu trong Di Lạc Côi Bảo. Nguyên nguyên châu chính là một kiện đặc thù nhất trong chín kiện Di Lạc Côi Bảo, uy năng cùng khống chế, đều vượt qua lẽ thường. Người có được nó sẽ có cơ hội vô địch Thần Hoang, thậm chí bễ nghễ một giới này.
Yêu Ngư công chúa hơi có vẻ tiếc nuối nói, về phần nàng tại sao lại ở bên trong, Thiên Cơ thành cổ thì chính mình cũng không rõ ràng lắm.
Từ Huyền cười khổ lắc đầu, ban đầu ở bên trong Thiên Cơ thành cổ, từng có Ngưng Đan hậu kỳ Địch Tam Thu áo bào xám xuất thủ, thậm chí thậm chí khiến cho Ám Minh thần lôi một trong bảy đại thần thông của Thần Hoang đều thất bại mà bỏ cuộc.
- Hi vọng lần này sẽ không thất bại.
Từ Huyền nghĩ thầm. Chính mình hai lần tiến vào Di Lạc Cổ Thành, đây là cơ duyên cùng vận khí như thế nào? Nếu như lại không chiếm được Di Lạc Côi Bảo, vậy không khỏi thật là làm cho người ta buồn bực.
Hai người cũng không chần chờ chậm rãi bay vào Thủy Hồn Điện hình kình ngư.
Thủy Hồn Điện có thể nói là đầu mối then chốt hạch tâm của cả Yêu Ngư thành cổ.
Thời điểm khi Từ Huyền cùng Tuyết Vi đi vào đã phát hiện tại đây, có một ít tu giả, nhưng chỉ như những con ruồi không đầu bay loạn.
Thủy Hồn Điện so với Tê Mộc Sào lúc trước thì lớn hơn gấp đôi, bên trong có rất nhiều trận pháp cùng cấm chế, đến nay vẫn còn kéo dài.
Trên đường đi, trải qua rất nhiều nhiều loại cung điện, sào huyệt, cầu hoặc là đá san hô các loại phong cảnh dưới nước.
Trong lúc cũng chứng kiến không ít địa phương cấm chế sơ hở sơ hở có khí tức bảo vật.
Nhưng mà Từ Huyền không muốn trì hoãn thời gian. Nếu không có Yêu Ngư công chúa xuất thủ, tất nhiên có thể được đến không ít bảo vật.
Né qua rất nhiều cấm chế trận pháp, hai người tới một tòa đại điện kỳ dị với thủy quang sáng long lanh.
Đại điện này không phải dùng tài liệu bình thường luyện chế, mà là một loại vật chất ở trạng thái dịch thể cấu thành, nó chuyển một tia ánh sáng màu lam nhu hòa.
Ở bên trong sóng nước, đại điện thủy dịch thậm chí còn chập chờn lay động, vô cùng thần kì.
Từ Huyền không khỏi hoài nghi lực phòng ngự của tòa cung điện này.
Yêu Ngư công chúa ngừng ở chỗ này, thấp giọng nói:
- Chính là nơi này?
Tới rồi sao?
Từ Huyền khẽ giật mình, cẩn thận dò xét đại điện trạng thái dịch thể này một chút, toàn thân đại điện hiện ra quang trạch lam oánh, có phạm vi chừng trăm trượng, tình hình bên trong không thể nhìn rõ, cảm giác như ẩn như hiện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.