Chương 617: Có đến mà không có về. (2)
Khoái Xan Điếm
23/09/2013
Chúng cao tầng của Tử Tiêu Quốc đều nhao nhao, cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Tử Tiêu Quốc Sư ngồi ở trên nhất trong mắt tinh quang tóe hiện:
- Tinh Phong quốc này quả nhiên không phải người lương thiện, tình huống cụ thể thế nào, địch quân bao nhiêu binh lực?
- Tinh Phong quốc xuất động một ngàn tinh nhuệ.
Tên tu giả trinh sát kia vẻ mặt cung kính nói.
- Một ngàn tinh nhuệ?
Trong điện các lần nữa xôn xao oanh động, tràn ngập các loại trào phúng và cười to.
- Ha ha ha... . . . Chẳng lẽ Tinh Phong quốc định dùng một ngàn tinh nhuệ này để đánh lén mười vạn đại quân bên ta sao?
- Chậc chậc, có lẽ Tinh Phong quốc là phái sứ giả tới đầu hàng cũng không chừng.
Sau một hồi huyên náo, Tử Tiêu Quốc Sư đưa tay, toàn trường an tĩnh lại.
- Lại đi dò xét, xem còn phục binh hay không?
Tử Tiêu quốc sư thản nhiên mà ngồi, lại tiếp tục hạ đạt mệnh lệnh:
- Toàn quân chuẩn bị chiến tranh!
Chỉ chốc lát, lại có trinh sát chạy vội tiến đến.
- Báo! Tinh Phong quốc một ngàn tinh nhuệ, tọa trấn bên ngoài năm trăm dặm, phụ cận không có bất kỳ người nào khác.
Tin tức này cũng đưa tới một hồi sóng to gió lớn.
- Tinh Phong quốc không phải tập kích? Chẳng lẽ muốn đánh chính diện.
- Ha ha, ta xem tám chín phần mười là muốn đến quy hàng rồi.
Chỉ có Tử Tiêu Quốc Sư, nhướng mày, nỉ non nói:
- Ta năm đó bái kiến Từ Huyền, còn có Đế Quốc đệ nhất tiên diễn sư Sở Đông, nếu thật muốn đầu hàng, từ mấy năm trước đã đáp ứng liên hôn rồi.
Nghe vậy, Vân Phỉ Nhi công chúa khuôn mặt bỗng dưng đỏ lên, trong nội tâm thầm than:
- Từ đại ca, trong lòng ngươi đến cùng muốn làm cái gì? Chẳng lẽ đợi đến khi Tử Tiêu đánh vào thủ đô, mới bằng lòng lấy ta sao?
Đúng lúc này, bên ngoài lần nữa truyền đến thanh âm:
- Báo! Tinh Phong quốc một ngàn tinh nhuệ, không thấy động tĩnh, nhưng có một gã cường giả, khí tức cực kỳ đáng sợ, có thể là cường giả Nguyên Đan đang chạy đến hướng này!
- Báo! Đã xác thực, người nọ chính Tinh Phong quốc hoàng tộc Đại trưởng lão --- Từ Huyền!
Lúc tin tức cuối cùng truyền đến, trong điện các lại lần nữa sôi trào.
- Từ Huyền? Chính là người được tu giả Tinh Phong quốc nhắc đến như Thần thoại kia sao?
Lão giả râu tóc bạc trắng trong tam đại nguyên đan hơi cười nhạo mà nói.
- Người này chính là minh chủ Trương Thiên Minh lúc trước, tục truyền dũng mãnh phi thường vô địch, từ lúc quật khởi đến nay, chưa từng thất bại.
Mỹ nhân áo đen trên mặt ngưng trọng nói.
Kế tiếp, một huyền nghi lớn nhất liền xuất hiện.
- Từ Huyền một mình một người, tới gần đại quân bên ta là có mục đích gì?
Không người dám chính thức cho rằng Từ Huyền dám bằng lực lượng một người, khiêu chiến hơn mười vạn đại quân tu giả cả.
Nhưng mà vào lúc này, trong hư không truyền đến một tiếng nổ lôi đình.
- Ah!
Một đạo tiếng kêu thảm thiết truyền đến.
- Báo! Một vị đan đạo cường giả bên ta bởi vì ra tay công kích Từ Huyền, bị đối phương một chiêu chém giết.
- Lẽ nào lại như vậy!
Trong điện các đằng đằng sát khí, không ít người trực tiếp lao ra.
- Hừ! Thức sự quá phận! Nếu như Từ Huyền này không cho ra một đáp án hợp lý, hôm nay cho dù phải trả một cái giá lớn, cũng phải lưu người này lại.
Tử Tiêu Quốc Sư hừ lạnh một tiếng, dẫn đầu mấy vị cao tầng bay ra bên ngoài.
Vân Phỉ nhi công chúa trên mặt lo lắng và sầu lo, trong lòng sâu kín thở dài:
- Từ đại ca, chẳng lẽ ngươi thực không để ý đến tình cảm ngày xưa, nhất định phải vạch mặt với Tử Tiêu Quốc sao?
Lúc này Từ Huyền lẳng lặng lơ lửng trên đám mây trên không tự nhiên linh hồ, ánh mắt bao quát nghiêng phía dưới, nơi đó là rậm rạp chằng chịt đại quân Tử Tiêu Quốc, kéo dài phạm vi hơn mười dặm, phân bố ngang dọc. Hắn khi thế lạnh lùng, đơn thương độc mã nhìn qua một đám cường giả đan đạo nổi giận đùng đùng hiện thân của Tử Tiêu Quốc.
Đương nhiên, vừa rồi sau khi lập tức chém giết một vị cường giả Ngưng Đan đỉnh phong thì cường giả Ngưng Đan bình thường cũng không dám đến gần nữa.
Sau đó, Từ Huyền thấy được tam đại Nguyên Đan xuất chinh của Tử Tiêu Quốc, bay vọt đến đám mây, khí tức cường đại bức bách đến trước mặt.
Đặc biệt là Tử Tiêu Quốc Sư kia sắc mặt âm trầm, trong con mắt ngưng hiện kỳ quang hai màu tím xanh, một cổ khí tức rét lạnh đông lạnh linh hồn khiến thân thể Từ Huyền một hồi lạnh cứng.
Ba Đại Nguyên đan, Từ Huyền có thể không để hai người khác vào mắt, nhưng vị Tử Tiêu Quốc Sư này chính là cường giả Nguyên Đan trung kỳ, thần thông tạo nghệ, siêu phàm thoát tục, ngay cả hắn cũng không nắm chắc có thể thủ thắng. Huống chi giờ phút này hiện thân chính là tam đại Nguyên đan, sau lưng càng có hơn mười vị Ngưng Đan, hơn mười vạn đại quân tu giả.
Từ Huyền mặt không biểu tình, chậm rãi trần thuật:
- Hôm nay, Từ mỗ tới đây là cho quý quốc một lời khuyên, nếu như Tử Tiêu lòng tham không đáy, mưu đồ Tinh Phong quốc, mười vạn đại quân, chắc chắn sẽ có đến mà không có về!
Mấy chữ cuối cùng, cơ hồ mỗi chữ phun ra đều làm cho vô số tu giả ở đây cảm thấy sát cơ hàn ý lạnh thấu xương.
Tử Tiêu Quốc Sư nhíu lông mày lại, trong lòng ẩn ẩn cảm thấy một tia bất an. Từ Huyền kia có thể nói lời ấy, tất có chỗ dựa vào.
- Buồn cười! Tiểu bối đừng vội càn rỡ!
Lão giả râu bạc trắng bên cạnh hắn, nghiêm nghị quát lên, khí tức trên người tăng vọt, muốn xông lên, lại bị Tử Tiêu Quốc Sư ngăn lại, thần thức truyền âm nói:
- Ngoại trừ bản đạo, các ngươi không có người nào là đối thủ của hắn.
- Từ đạo hữu, ngươi thật sự muốn chết dập đầu với Tử Tiêu đến cùng sao?
Vân Phỉ nhi công chúa, hơi cắn đôi môi, trong mắt hơi nước mông lung, khóe miệng nổi lên một tia đắng chát.
Từ Huyền ngưng mắt nhìn nàng sau nửa ngày, vẻ mặt thẳng thắn thành khẩn nói:
- Yên Mi, ngươi coi như là bằng hữu đã từng đồng sanh cộng tử, ta vẫn cho ngươi một lời khuyên như vậy, hiện giờ lui binh, còn kịp. Tử Tiêu Quốc tương lai hưng thịnh tồn vong, chỉ trong một ý niệm hiện giờ thôi.
Vân Phỉ nhi công chúa đối mặt với ánh mắt Từ Huyền, không cảm thấy Từ Huyền như đang nói đùa, trong lòng bỗng dưng máy động.
Nàng hiểu rất rõ Từ Huyền, còn hơn bất luận một người nào ở đây. Nếu hắn đã dám nói vậy, tất nhiên sẽ có thực lực tương ứng.
- Quốc sư.
Vân Phỉ nhi công chúa, ghé mắt nhìn về phía Tử Tiêu Quốc Sư bên cạnh, muốn khuyên hắn thận trọng nghĩ lại, rồi lại không biết phải mở miệng thế nào.
Nghĩ đến cũng đúng, Tử Tiêu Quốc to như vậy, huy động nhân lực, hơn mười vạn đại quân tiếp cận, há có thể bởi vì một câu của người nào đó mà lui quân được?
- Nói đến thế thôi, Từ mỗ rời khỏi khoảng cách năm trăm dặm, vẽ ra ở đó một giới hạn. Nếu như quý quốc còn ý đồ xâm lấn, đừng trách ta ra tay vô tình, không để ý đến Thiên Đạo nghiệp lực!
Từ Huyền dứt lời, chậm rãi lui lại phía sau.
- Quốc sư, chúng ta sao không ngăn hắn!
Lão giả râu bạc trắng vẻ mặt không cam lòng nói.
Tử Tiêu Quốc lại lâm vào trầm tư ngắn ngủi:
- Từ Huyền này đến cùng có cái gì dựa vào?
Sau một lát, Từ Huyền rời khỏi năm trăm dặm.
Tử Tiêu Quốc Sư ngồi ở trên nhất trong mắt tinh quang tóe hiện:
- Tinh Phong quốc này quả nhiên không phải người lương thiện, tình huống cụ thể thế nào, địch quân bao nhiêu binh lực?
- Tinh Phong quốc xuất động một ngàn tinh nhuệ.
Tên tu giả trinh sát kia vẻ mặt cung kính nói.
- Một ngàn tinh nhuệ?
Trong điện các lần nữa xôn xao oanh động, tràn ngập các loại trào phúng và cười to.
- Ha ha ha... . . . Chẳng lẽ Tinh Phong quốc định dùng một ngàn tinh nhuệ này để đánh lén mười vạn đại quân bên ta sao?
- Chậc chậc, có lẽ Tinh Phong quốc là phái sứ giả tới đầu hàng cũng không chừng.
Sau một hồi huyên náo, Tử Tiêu Quốc Sư đưa tay, toàn trường an tĩnh lại.
- Lại đi dò xét, xem còn phục binh hay không?
Tử Tiêu quốc sư thản nhiên mà ngồi, lại tiếp tục hạ đạt mệnh lệnh:
- Toàn quân chuẩn bị chiến tranh!
Chỉ chốc lát, lại có trinh sát chạy vội tiến đến.
- Báo! Tinh Phong quốc một ngàn tinh nhuệ, tọa trấn bên ngoài năm trăm dặm, phụ cận không có bất kỳ người nào khác.
Tin tức này cũng đưa tới một hồi sóng to gió lớn.
- Tinh Phong quốc không phải tập kích? Chẳng lẽ muốn đánh chính diện.
- Ha ha, ta xem tám chín phần mười là muốn đến quy hàng rồi.
Chỉ có Tử Tiêu Quốc Sư, nhướng mày, nỉ non nói:
- Ta năm đó bái kiến Từ Huyền, còn có Đế Quốc đệ nhất tiên diễn sư Sở Đông, nếu thật muốn đầu hàng, từ mấy năm trước đã đáp ứng liên hôn rồi.
Nghe vậy, Vân Phỉ Nhi công chúa khuôn mặt bỗng dưng đỏ lên, trong nội tâm thầm than:
- Từ đại ca, trong lòng ngươi đến cùng muốn làm cái gì? Chẳng lẽ đợi đến khi Tử Tiêu đánh vào thủ đô, mới bằng lòng lấy ta sao?
Đúng lúc này, bên ngoài lần nữa truyền đến thanh âm:
- Báo! Tinh Phong quốc một ngàn tinh nhuệ, không thấy động tĩnh, nhưng có một gã cường giả, khí tức cực kỳ đáng sợ, có thể là cường giả Nguyên Đan đang chạy đến hướng này!
- Báo! Đã xác thực, người nọ chính Tinh Phong quốc hoàng tộc Đại trưởng lão --- Từ Huyền!
Lúc tin tức cuối cùng truyền đến, trong điện các lại lần nữa sôi trào.
- Từ Huyền? Chính là người được tu giả Tinh Phong quốc nhắc đến như Thần thoại kia sao?
Lão giả râu tóc bạc trắng trong tam đại nguyên đan hơi cười nhạo mà nói.
- Người này chính là minh chủ Trương Thiên Minh lúc trước, tục truyền dũng mãnh phi thường vô địch, từ lúc quật khởi đến nay, chưa từng thất bại.
Mỹ nhân áo đen trên mặt ngưng trọng nói.
Kế tiếp, một huyền nghi lớn nhất liền xuất hiện.
- Từ Huyền một mình một người, tới gần đại quân bên ta là có mục đích gì?
Không người dám chính thức cho rằng Từ Huyền dám bằng lực lượng một người, khiêu chiến hơn mười vạn đại quân tu giả cả.
Nhưng mà vào lúc này, trong hư không truyền đến một tiếng nổ lôi đình.
- Ah!
Một đạo tiếng kêu thảm thiết truyền đến.
- Báo! Một vị đan đạo cường giả bên ta bởi vì ra tay công kích Từ Huyền, bị đối phương một chiêu chém giết.
- Lẽ nào lại như vậy!
Trong điện các đằng đằng sát khí, không ít người trực tiếp lao ra.
- Hừ! Thức sự quá phận! Nếu như Từ Huyền này không cho ra một đáp án hợp lý, hôm nay cho dù phải trả một cái giá lớn, cũng phải lưu người này lại.
Tử Tiêu Quốc Sư hừ lạnh một tiếng, dẫn đầu mấy vị cao tầng bay ra bên ngoài.
Vân Phỉ nhi công chúa trên mặt lo lắng và sầu lo, trong lòng sâu kín thở dài:
- Từ đại ca, chẳng lẽ ngươi thực không để ý đến tình cảm ngày xưa, nhất định phải vạch mặt với Tử Tiêu Quốc sao?
Lúc này Từ Huyền lẳng lặng lơ lửng trên đám mây trên không tự nhiên linh hồ, ánh mắt bao quát nghiêng phía dưới, nơi đó là rậm rạp chằng chịt đại quân Tử Tiêu Quốc, kéo dài phạm vi hơn mười dặm, phân bố ngang dọc. Hắn khi thế lạnh lùng, đơn thương độc mã nhìn qua một đám cường giả đan đạo nổi giận đùng đùng hiện thân của Tử Tiêu Quốc.
Đương nhiên, vừa rồi sau khi lập tức chém giết một vị cường giả Ngưng Đan đỉnh phong thì cường giả Ngưng Đan bình thường cũng không dám đến gần nữa.
Sau đó, Từ Huyền thấy được tam đại Nguyên Đan xuất chinh của Tử Tiêu Quốc, bay vọt đến đám mây, khí tức cường đại bức bách đến trước mặt.
Đặc biệt là Tử Tiêu Quốc Sư kia sắc mặt âm trầm, trong con mắt ngưng hiện kỳ quang hai màu tím xanh, một cổ khí tức rét lạnh đông lạnh linh hồn khiến thân thể Từ Huyền một hồi lạnh cứng.
Ba Đại Nguyên đan, Từ Huyền có thể không để hai người khác vào mắt, nhưng vị Tử Tiêu Quốc Sư này chính là cường giả Nguyên Đan trung kỳ, thần thông tạo nghệ, siêu phàm thoát tục, ngay cả hắn cũng không nắm chắc có thể thủ thắng. Huống chi giờ phút này hiện thân chính là tam đại Nguyên đan, sau lưng càng có hơn mười vị Ngưng Đan, hơn mười vạn đại quân tu giả.
Từ Huyền mặt không biểu tình, chậm rãi trần thuật:
- Hôm nay, Từ mỗ tới đây là cho quý quốc một lời khuyên, nếu như Tử Tiêu lòng tham không đáy, mưu đồ Tinh Phong quốc, mười vạn đại quân, chắc chắn sẽ có đến mà không có về!
Mấy chữ cuối cùng, cơ hồ mỗi chữ phun ra đều làm cho vô số tu giả ở đây cảm thấy sát cơ hàn ý lạnh thấu xương.
Tử Tiêu Quốc Sư nhíu lông mày lại, trong lòng ẩn ẩn cảm thấy một tia bất an. Từ Huyền kia có thể nói lời ấy, tất có chỗ dựa vào.
- Buồn cười! Tiểu bối đừng vội càn rỡ!
Lão giả râu bạc trắng bên cạnh hắn, nghiêm nghị quát lên, khí tức trên người tăng vọt, muốn xông lên, lại bị Tử Tiêu Quốc Sư ngăn lại, thần thức truyền âm nói:
- Ngoại trừ bản đạo, các ngươi không có người nào là đối thủ của hắn.
- Từ đạo hữu, ngươi thật sự muốn chết dập đầu với Tử Tiêu đến cùng sao?
Vân Phỉ nhi công chúa, hơi cắn đôi môi, trong mắt hơi nước mông lung, khóe miệng nổi lên một tia đắng chát.
Từ Huyền ngưng mắt nhìn nàng sau nửa ngày, vẻ mặt thẳng thắn thành khẩn nói:
- Yên Mi, ngươi coi như là bằng hữu đã từng đồng sanh cộng tử, ta vẫn cho ngươi một lời khuyên như vậy, hiện giờ lui binh, còn kịp. Tử Tiêu Quốc tương lai hưng thịnh tồn vong, chỉ trong một ý niệm hiện giờ thôi.
Vân Phỉ nhi công chúa đối mặt với ánh mắt Từ Huyền, không cảm thấy Từ Huyền như đang nói đùa, trong lòng bỗng dưng máy động.
Nàng hiểu rất rõ Từ Huyền, còn hơn bất luận một người nào ở đây. Nếu hắn đã dám nói vậy, tất nhiên sẽ có thực lực tương ứng.
- Quốc sư.
Vân Phỉ nhi công chúa, ghé mắt nhìn về phía Tử Tiêu Quốc Sư bên cạnh, muốn khuyên hắn thận trọng nghĩ lại, rồi lại không biết phải mở miệng thế nào.
Nghĩ đến cũng đúng, Tử Tiêu Quốc to như vậy, huy động nhân lực, hơn mười vạn đại quân tiếp cận, há có thể bởi vì một câu của người nào đó mà lui quân được?
- Nói đến thế thôi, Từ mỗ rời khỏi khoảng cách năm trăm dặm, vẽ ra ở đó một giới hạn. Nếu như quý quốc còn ý đồ xâm lấn, đừng trách ta ra tay vô tình, không để ý đến Thiên Đạo nghiệp lực!
Từ Huyền dứt lời, chậm rãi lui lại phía sau.
- Quốc sư, chúng ta sao không ngăn hắn!
Lão giả râu bạc trắng vẻ mặt không cam lòng nói.
Tử Tiêu Quốc lại lâm vào trầm tư ngắn ngủi:
- Từ Huyền này đến cùng có cái gì dựa vào?
Sau một lát, Từ Huyền rời khỏi năm trăm dặm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.