Chương 529: Con rối (khôi lỗi) hiển uy. (2)
Khoái Xan Điếm
23/09/2013
- Xèo... xèo! Lão lục quỷ phân người, ngươi có đồ chơi nào mới mẻ hơn không.
Con rối cạc cạc cười cười, ngân thuẫn như mặt kính trong tay bỗng dưng hóa lớn mấy trượng, chắn ngang trước mặt Từ Huyền và mình, đồng thời mãnh lực huy động lấy cái xẻng sắt loang lổ vể rỉ rét trong tay.
BA~ Tạch...!
Trong cái xẻng sắt kia ẩn chứa một cổ băng toái chi lực cương liệt đáng sợ, cùng loại với Cương tự quyết trong Tích Nhật Long Xà Cửu Biến của Từ Huyền lúc trước, nhưng áo nghĩa lực lượng càng mạnh hơn gấp trăm lần!
Chỉ một thoáng, một mảnh thảm lục quang diễm hùng hổ kia trực tiếp bị đánh thành mảnh nhỏ.
Ông XÍU... UU! Đồng thời mặt kính kia phản xạ ra một chùm thảm lục quang, bắn vào trong mây đen trên bầu trời, khiến Lục Bào lão quái NGAO NGAO gào rú.
Đợt công kích thứ hai này, khiến tu giả một phương Bắc Phong trọng thành đều phải lau mắt mà nhìn, con rối cơ giới này tuy rằng diện mạo xấu xí, buồn cười, nhưng thực lực lại không hề thua Nguyên Đan kỳ lão quái.
Trận doanh Đông Phương gia chúng cường giả thần sắc ngưng trọng, thế gian này thậm chí còn có khôi lỗi có thể đánh ngang tay với Nguyên Đan lão quái sao?
- Lên!
Từ Huyền hiện ra Kim Cương chi thể màu vàng, tách ra một tầng nhiệt quang óng ánh, hộ tống con rối cơ giới cùng nhau chém giết mây đen trên đỉnh đầu.
BA~ ken két...
Con rối liên tục huy động xẻng sắc trong tay, đánh nát bấy tầng mây đen pha tạp kia.
Từ Huyền lại xông đến trước mặt Lục Bào lão ma. Thổ tỳ trong cơ thể mãnh lực co rút lại, thổ nguyên tinh khí bắn ra, trong nháy mắt kia, tất cả sự vật trong một phiến hư không đều lộ ra vẻ trầm trọng.
Một chưởng này, trầm trọng như núi, bàng bạc hùng hồn, mang đến cho người một loại trọng áp song trọng về tâm lý và thân thể.
Lục Bào lão ma kinh quát một tiếng, một tay đẩy, một mảnh quang vân lục hắc đối chiến với một quyền của Từ Huyền, thân hình hai người đều nhoáng một cái, không chia trên dưới.
Từ Huyền lại lần nữa vung quyền đẩy chưởng, ngưng tụ ra thổ nguyên tinh khí trầm trọng, cho dù không cách nào làm Lục Bào lão ma bị thương nhưng lại gắt gao hạn chế áp bách hắn
Lúc này, con rối trong một hồi cười quái dị, huy động xẻng sắc pha tạp vết rỉ đánh qua bên cạnh Lục Bào lão ma.
Lục Bào lão ma cũng không phải không muốn chạy hoặc trốn tránh, nhưng cổ huyền ảo ẩn chứa trong chưởng lực quyền kinh của Từ Huyền, khiến sự vật trong một khu vực đều thừa nhận áp bách lớn lao, tốc độ hành động bị hạn chế rất lớn.
BA~ Tạch...! Phanh băng!
Con rối và Từ Huyền đồng loạt ra tay, quyền thứ hai từ trong lòng bàn tay bắn ra một cổ quang ba đỏ thẫm, dung hợp với thổ nguyên tinh khí, bộc phát ra như lũ quét ngang đê.
Lục Bào lão ma kêu rên một tiếng, bị đẩy lui vài chục trượng, trực tiếp bỏ chạy.
Từ Huyền sao lại cho hắn được như mong muốn, trong tay xuất hiện một thành trường kích trọng khí dữ tợn bá đạo màu vàng lợt, trên thận hiện lên một tia lam vân quỷ dị, tràn ngập một cổ khí tức bạo ngược hủy diệt.
Oanh!
Trong một tiếng hét lớn, Phương Thiên Họa Kích của Từ Huyền chém phá không, trong hư không lập tức sinh ra một đạo sấm sét giữa trời quang, trong tiếng nổ vang "Ầm ầm", vô số lôi hồ màu xanh da trời nổ vang toán loạn, bên trong chiếu rọi một đạo quang trảm xích kim sắc phá thiên triệt địa.
Một khắc này, khí tức cuồng bạo, viêm liệt, hủy diệt, trầm trọng dung quan trong một kích bá mãnh thần uy, chấn động toàn bộ chiến trường, xa xa nhìn lại, ở Thiên Hư phảng phất xuất hiện một đạo khe hở kim sắc, bốn phía lôi điện nổ vang, khiến những nơi đi qua tất cả sự vật đều nát bấy.
- Công kích thật đáng sợ
Thần gia Đại trưởng lão vẻ mặt hoảng sợ, liếc lão viện trưởng một cái, theo như cái này thì, Từ Huyền ngày đó có thể trọng thương Đông Phương Quý, cũng không phải là hoàn toàn bởi vì hắn thương thế chưa lành.
- Không tốt, Lục Bào gặp nguy hiểm rồi!
Trong một tòa đại điện trôi nổi trong trận doanh Đông Phương gia, thân ảnh đáng sợ màu tím đen đứng phắc dậy.
Lục Bào lão ma đang kiệt lực triệt thoái, bị một kích kia phong tỏa, cắn răng một cái mãnh liệt vận pháp lực, bên ngoài thân xuất hiện một kiện áo xám, bị một tầng khe hở tối tăm và tro khí bao phủ, hiển nhiên là một kiện phòng ngự Bảo Khí, vào thời khắc một kích đáng sợ kia hàng lâm, thân hình Lục Bào lão ma nhoáng một cái, nhổ ra một búng máu.
Đúng lúc này, trong hư không lại truyền đến một tiếng xé gió bén nhọn.
Chỉ thấy một thanh phi lao chớp động sấm sét màu tím từ trong tay con rối bắn ra như chớp, phá không trong tăng vọt đến mười trượng, một mảnh Kinh lôi thiểm điện kia nghiễm nhiên khắc chế ma đạo công pháp, ngay sau khi Từ Huyền công kích liền đâm trúng Lục Bào lão ma.
Phòng ngự bảo khí của Lục Bào lão ma bị đâm thủng, phần lưng lưu lại một vết máu, lực lượng của thanh phi lao kia khiến hắn chính thức bị thương nặng, một cổ lôi điện chi uy, khiến bên ngoài thân cháy đen một mảnh. Hắn cắn răng vận lực, ném phi lao màu tím kia ra, kiệt lực chạy về phía chỗ sâu trong trận doanh Đông Phương gia.
- Sát!
Từ Huyền tay cầm Phương Thiên Họa Kích, cùng con rối đuổi giết ở phía sau.
XÍU... UU! Vèo!
Thanh phi lao màu tím kia ảm đạm vô quang, quay về sau lưng con rối cơ giới, nó khẽ vươn tay lại nắm lên một thanh phi lao màu xanh lá, hóa thành một đạo lục sắc hư ảnh, như thiểm điện đâm về Lục Bào lão ma.
Ba thanh phi lao này, trong một lần chiến đấu, mỗi một thanh đều chỉ có thể sử dụng một lần, uy lực cường đại vô cùng, nếu thêm một lần nữa thì Lục Bào lão ma kia nguy rồi.
- Tiểu nhi vô tri, đừng vội càn rỡ!
Đúng lúc này, một đạo thân ảnh đáng sợ màu tím đen như thiểm điện lướt vào chiến trường, trong tay bắn ra một thanh trường đao màu tím đen, bộc phát ra tử hắc quang vân kinh thiên, "Đinh" một tiếng, chuẩn xác đánh vào phi lao màu xanh lá do con rối cơ giới ném ra, tóe lên một hồi hỏa tinh...
- Là Đông Phương Quân!
Khi thân ảnh màu tím kia gia nhập chiến đấu, bọn người lão viện trưởng trên Bắc Phong trọng thành cùng kêu lên biến sắc.
Đông Phương Quân chính là đương kim Côn Vân tu giới đan đạo đệ nhất nhân, chính thức sừng sững đứng ở đỉnh phong, phóng mắt khắp Côn Vân Quốc cũng không có ai có thể chính diện chống lại.
Từ Huyền tâm thần rùng mình, trong lòng dĩ nhiên cảm nhận được một cổ nguy cơ áp bách, đồng thời trong đầu cũng hiện lên thân ảnh tử hắc sức ngày xưa diệt sát Tống Ca.
Giờ phút này! Lão giả mặt áo sợi Tử hắc huyền tằm kia thần sắc đạm mạc, ánh mắt như đao phong, như Ma Thần giống như sừng sững giữa hư không, khiến người sợ.
Đông Phương Quân vừa mới hàng lâm liền ném ra một thanh trường đao tím đen, khiến phi lao màu xanh lá của con rối cơ giới bị sụp đổ, vầng sáng đột nhiên ảm đạm hơn phân nửa.
Đan đạo cường giả trong trận doanh Đông Phương gia không khỏi hơi buông lỏng một hơi, nếu như trận doanh đối phương vẫn lạc một vị Nguyên Đan lão quái, vậy thì ảnh hưởng đến chiến đấu sẽ vô cùng lớn.
Thế nhưng còn không đợi mọi người phục hồi lại, phi lao màu xanh lá kia lại "Bá XÍU... UU! " Một tiếng, chuyển biến phương hướng rất sống động, như thiểm điện lướt về phía Lục Bào lão ma.
Con rối cạc cạc cười cười, ngân thuẫn như mặt kính trong tay bỗng dưng hóa lớn mấy trượng, chắn ngang trước mặt Từ Huyền và mình, đồng thời mãnh lực huy động lấy cái xẻng sắt loang lổ vể rỉ rét trong tay.
BA~ Tạch...!
Trong cái xẻng sắt kia ẩn chứa một cổ băng toái chi lực cương liệt đáng sợ, cùng loại với Cương tự quyết trong Tích Nhật Long Xà Cửu Biến của Từ Huyền lúc trước, nhưng áo nghĩa lực lượng càng mạnh hơn gấp trăm lần!
Chỉ một thoáng, một mảnh thảm lục quang diễm hùng hổ kia trực tiếp bị đánh thành mảnh nhỏ.
Ông XÍU... UU! Đồng thời mặt kính kia phản xạ ra một chùm thảm lục quang, bắn vào trong mây đen trên bầu trời, khiến Lục Bào lão quái NGAO NGAO gào rú.
Đợt công kích thứ hai này, khiến tu giả một phương Bắc Phong trọng thành đều phải lau mắt mà nhìn, con rối cơ giới này tuy rằng diện mạo xấu xí, buồn cười, nhưng thực lực lại không hề thua Nguyên Đan kỳ lão quái.
Trận doanh Đông Phương gia chúng cường giả thần sắc ngưng trọng, thế gian này thậm chí còn có khôi lỗi có thể đánh ngang tay với Nguyên Đan lão quái sao?
- Lên!
Từ Huyền hiện ra Kim Cương chi thể màu vàng, tách ra một tầng nhiệt quang óng ánh, hộ tống con rối cơ giới cùng nhau chém giết mây đen trên đỉnh đầu.
BA~ ken két...
Con rối liên tục huy động xẻng sắc trong tay, đánh nát bấy tầng mây đen pha tạp kia.
Từ Huyền lại xông đến trước mặt Lục Bào lão ma. Thổ tỳ trong cơ thể mãnh lực co rút lại, thổ nguyên tinh khí bắn ra, trong nháy mắt kia, tất cả sự vật trong một phiến hư không đều lộ ra vẻ trầm trọng.
Một chưởng này, trầm trọng như núi, bàng bạc hùng hồn, mang đến cho người một loại trọng áp song trọng về tâm lý và thân thể.
Lục Bào lão ma kinh quát một tiếng, một tay đẩy, một mảnh quang vân lục hắc đối chiến với một quyền của Từ Huyền, thân hình hai người đều nhoáng một cái, không chia trên dưới.
Từ Huyền lại lần nữa vung quyền đẩy chưởng, ngưng tụ ra thổ nguyên tinh khí trầm trọng, cho dù không cách nào làm Lục Bào lão ma bị thương nhưng lại gắt gao hạn chế áp bách hắn
Lúc này, con rối trong một hồi cười quái dị, huy động xẻng sắc pha tạp vết rỉ đánh qua bên cạnh Lục Bào lão ma.
Lục Bào lão ma cũng không phải không muốn chạy hoặc trốn tránh, nhưng cổ huyền ảo ẩn chứa trong chưởng lực quyền kinh của Từ Huyền, khiến sự vật trong một khu vực đều thừa nhận áp bách lớn lao, tốc độ hành động bị hạn chế rất lớn.
BA~ Tạch...! Phanh băng!
Con rối và Từ Huyền đồng loạt ra tay, quyền thứ hai từ trong lòng bàn tay bắn ra một cổ quang ba đỏ thẫm, dung hợp với thổ nguyên tinh khí, bộc phát ra như lũ quét ngang đê.
Lục Bào lão ma kêu rên một tiếng, bị đẩy lui vài chục trượng, trực tiếp bỏ chạy.
Từ Huyền sao lại cho hắn được như mong muốn, trong tay xuất hiện một thành trường kích trọng khí dữ tợn bá đạo màu vàng lợt, trên thận hiện lên một tia lam vân quỷ dị, tràn ngập một cổ khí tức bạo ngược hủy diệt.
Oanh!
Trong một tiếng hét lớn, Phương Thiên Họa Kích của Từ Huyền chém phá không, trong hư không lập tức sinh ra một đạo sấm sét giữa trời quang, trong tiếng nổ vang "Ầm ầm", vô số lôi hồ màu xanh da trời nổ vang toán loạn, bên trong chiếu rọi một đạo quang trảm xích kim sắc phá thiên triệt địa.
Một khắc này, khí tức cuồng bạo, viêm liệt, hủy diệt, trầm trọng dung quan trong một kích bá mãnh thần uy, chấn động toàn bộ chiến trường, xa xa nhìn lại, ở Thiên Hư phảng phất xuất hiện một đạo khe hở kim sắc, bốn phía lôi điện nổ vang, khiến những nơi đi qua tất cả sự vật đều nát bấy.
- Công kích thật đáng sợ
Thần gia Đại trưởng lão vẻ mặt hoảng sợ, liếc lão viện trưởng một cái, theo như cái này thì, Từ Huyền ngày đó có thể trọng thương Đông Phương Quý, cũng không phải là hoàn toàn bởi vì hắn thương thế chưa lành.
- Không tốt, Lục Bào gặp nguy hiểm rồi!
Trong một tòa đại điện trôi nổi trong trận doanh Đông Phương gia, thân ảnh đáng sợ màu tím đen đứng phắc dậy.
Lục Bào lão ma đang kiệt lực triệt thoái, bị một kích kia phong tỏa, cắn răng một cái mãnh liệt vận pháp lực, bên ngoài thân xuất hiện một kiện áo xám, bị một tầng khe hở tối tăm và tro khí bao phủ, hiển nhiên là một kiện phòng ngự Bảo Khí, vào thời khắc một kích đáng sợ kia hàng lâm, thân hình Lục Bào lão ma nhoáng một cái, nhổ ra một búng máu.
Đúng lúc này, trong hư không lại truyền đến một tiếng xé gió bén nhọn.
Chỉ thấy một thanh phi lao chớp động sấm sét màu tím từ trong tay con rối bắn ra như chớp, phá không trong tăng vọt đến mười trượng, một mảnh Kinh lôi thiểm điện kia nghiễm nhiên khắc chế ma đạo công pháp, ngay sau khi Từ Huyền công kích liền đâm trúng Lục Bào lão ma.
Phòng ngự bảo khí của Lục Bào lão ma bị đâm thủng, phần lưng lưu lại một vết máu, lực lượng của thanh phi lao kia khiến hắn chính thức bị thương nặng, một cổ lôi điện chi uy, khiến bên ngoài thân cháy đen một mảnh. Hắn cắn răng vận lực, ném phi lao màu tím kia ra, kiệt lực chạy về phía chỗ sâu trong trận doanh Đông Phương gia.
- Sát!
Từ Huyền tay cầm Phương Thiên Họa Kích, cùng con rối đuổi giết ở phía sau.
XÍU... UU! Vèo!
Thanh phi lao màu tím kia ảm đạm vô quang, quay về sau lưng con rối cơ giới, nó khẽ vươn tay lại nắm lên một thanh phi lao màu xanh lá, hóa thành một đạo lục sắc hư ảnh, như thiểm điện đâm về Lục Bào lão ma.
Ba thanh phi lao này, trong một lần chiến đấu, mỗi một thanh đều chỉ có thể sử dụng một lần, uy lực cường đại vô cùng, nếu thêm một lần nữa thì Lục Bào lão ma kia nguy rồi.
- Tiểu nhi vô tri, đừng vội càn rỡ!
Đúng lúc này, một đạo thân ảnh đáng sợ màu tím đen như thiểm điện lướt vào chiến trường, trong tay bắn ra một thanh trường đao màu tím đen, bộc phát ra tử hắc quang vân kinh thiên, "Đinh" một tiếng, chuẩn xác đánh vào phi lao màu xanh lá do con rối cơ giới ném ra, tóe lên một hồi hỏa tinh...
- Là Đông Phương Quân!
Khi thân ảnh màu tím kia gia nhập chiến đấu, bọn người lão viện trưởng trên Bắc Phong trọng thành cùng kêu lên biến sắc.
Đông Phương Quân chính là đương kim Côn Vân tu giới đan đạo đệ nhất nhân, chính thức sừng sững đứng ở đỉnh phong, phóng mắt khắp Côn Vân Quốc cũng không có ai có thể chính diện chống lại.
Từ Huyền tâm thần rùng mình, trong lòng dĩ nhiên cảm nhận được một cổ nguy cơ áp bách, đồng thời trong đầu cũng hiện lên thân ảnh tử hắc sức ngày xưa diệt sát Tống Ca.
Giờ phút này! Lão giả mặt áo sợi Tử hắc huyền tằm kia thần sắc đạm mạc, ánh mắt như đao phong, như Ma Thần giống như sừng sững giữa hư không, khiến người sợ.
Đông Phương Quân vừa mới hàng lâm liền ném ra một thanh trường đao tím đen, khiến phi lao màu xanh lá của con rối cơ giới bị sụp đổ, vầng sáng đột nhiên ảm đạm hơn phân nửa.
Đan đạo cường giả trong trận doanh Đông Phương gia không khỏi hơi buông lỏng một hơi, nếu như trận doanh đối phương vẫn lạc một vị Nguyên Đan lão quái, vậy thì ảnh hưởng đến chiến đấu sẽ vô cùng lớn.
Thế nhưng còn không đợi mọi người phục hồi lại, phi lao màu xanh lá kia lại "Bá XÍU... UU! " Một tiếng, chuyển biến phương hướng rất sống động, như thiểm điện lướt về phía Lục Bào lão ma.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.