Chương 983: Dấu chân kiếp trước. (5)
Khoái Xan Điếm
06/03/2014
Dùng thực lực của Huyền Ngọc đan tông có Hóa Anh hậu kỳ trưởng lão không dưới mười vị, Nguyên Thần Đại Đạo có trăm ngàn, càng có nửa bước Anh Biến Quân Hoàng thực lực khủng bố.
Hơn nữa, Huyền Ngọc đan tông với tư cách một trong Tam đại Thánh tông Vạn Phương Thánh Cốc chỉ cần một tiếng hiệu lệnh, sẽ có vô số cường viện.
Tại loại cục diện này, trừ phi Từ Huyền tu luyện thành Bất Diệt Kim Thân nếu không tuyệt khó toàn thân trở ra.
Đương nhiên, Từ Huyền còn có thời gian mười nhịp thở.
Nửa bước Anh Biến Quân Hoàng, đại khái sẽ đuổi tới sau mười nhịp thở, đến lúc đó Từ Huyền còn gặp phải vô số Nguyên Thần Đại Đạo công kích.
Giờ phút này, Từ Huyền gặp phải một vị Hóa Anh hậu kỳ trưởng lão, cùng với Thiền Phức Nhi đằng sau sắp chạy tới. Về phần Nguyên Thần Đại Đạo hắn tạm thời không đáng kể.
Trước Từ Đường tổ thừa.
- Còn không thúc thủ chịu trói?
Mỹ phụ ngân thường một đầu tóc bạc như thác nước không gió mà bay, ánh mắt lạnh thấu xương, khí tức uy hiếp của Hóa Anh hậu kỳ cường đại trực tiếp đánh mạnh vào linh hồn, khóa chặt Từ Huyền.
Vèo Ba!
Một quang tia màu bạc vô ảnh vô hình như thiểm điện cuốn lấy hai chân của Từ Huyền.
Cái gì!
Sắc mặt Từ Huyền ngưng tụ, hai chân đau xót.
Hắn giờ này mới phát hiện, chính mình đã xem nhẹ đối thủ.
Mỹ phụ ngân thường với tư cách trưởng lão trấn thủ tổ thừa Từ Đường, tu vi của nàng còn mạnh hơn cả Hóa Anh hậu kỳ Thiên Đường Đảo Chủ, thậm chí tiếp cận Thị Huyết Hắc Thứ, Nhiên Ma tướng lãnh.
- Khai mở!
Từ Huyền quát một tiếng chói tai, ở bên trong Kim Phách Vương Thể bộc phát một cỗ thần lực quan thiên địa.
Trong sát na vận lực dung nhập bên trong huyết nhục xương cốt còn có một chút Áo Nghĩa của Bất Diệt Kim Thân cũng tùy theo bắn ra.
Băng ông ~
Quang tia màu bạc thánh khí Tam phẩm
Tiếp theo bên ngoài thân Từ Huyền hiển hiện một cái màn hào quang màu bạc màu bạc trong suốt từ quang thiểm động, kim duệ phong mang lưu chuyển.
Đinh đinh đinh. . .
Tất cả công kích phụ cận trên người Từ Huyền đều bị đều bị suy yếu phân hoá hóa thành ngàn vạn quang ảnh mảnh vỡ .
Chỉ có công kích của mỹ phụ ngân thường, quang tia màu bạc vô ảnh vô ảnh vô hình khó khăn lắm cận thân, lại bị Từ Huyền một chưởng ngăn lại.
Vù! Vù!
Một tay Từ Huyền vẽ một cái, hai cái khôi lỗi hình người cao lớn màu vàng lợt xuất hiện hai bên trái phải.
Thực lực của hai cái khôi lỗi hình người đều tiếp cận Hóa Anh hậu kỳ.
- Di Thiên Chưởng!
Lòng bàn tay Từ Huyền vừa nhấc, phụ cận thiên địa hư không bỗng dưng trầm xuống.
Một cái kim sắc thủ chưởng vàng tươi đại từ trên trời giáng xuống, áp bách đến trên người mỹ phụ ngân thường.
Dùng thần thông của mỹ phụ ngân thường dưới tình huống bình thường miễn cưỡng có thể chống cự, nhưng đồng thời phát động công kích còn có hai đại khôi lỗi hình người.
Khanh khanh bành. . .
Mỹ phụ ngân thường bị ba người liên thủ đánh bay ra ngoài, lúc này nhổ ra một búng máu, thân thụ thương nặng.
Đây là kết quả mà Từ Huyền hạ thủ lưu tình.
Chợt Từ Huyền mang theo hai đại khôi lỗi hình người, xông vào trong từ đường.
Trong đường có rất nhiều cấm chế, nhưng Từ Huyền liên hợp hai đại khôi lỗi hình người, thêm Ngân Từ Nguyên Châu vẫn một đường tiến vào.
Đến ở chỗ sâu trong tổ thừa Từ Đường, Từ Huyền chậm rãi nhắm lại con ngươi, thúc dục mộng hồi một ít tia cảm ứng kỳ dị vượt qua Luân Hồi càng ngày càng mãnh liệt.
- Hứa đạo hữu, ngươi khinh người quá đáng. . .
Sau lưng truyền đến âm thanh kinh sợ khẽ kêu của Thiền Phức Nhi.
Từ Huyền không có để ý tới nàng, hắn phân ra một cái ý niệm phân phó, để cho hai cái Khôi Lỗi, ngăn cản ở bên ngoài.
Leng keng phanh. . .
Thiền Phức Nhi bị hai đại Khôi Lỗi cuốn lấy, mà mỹ phụ ngân thường thân thụ thương nặng, chiến lực đại tổn, không dễ dàng tới gần Từ Huyền.
- Ha ha, ngay ở chỗ này.
Từ Huyền nhẹ nhàng cười cười, ánh mắt định dạng tại sau lưng phần đông linh bài tổ Từ Đường.
Trước mắt một tràng trống trơn chỉ lộ ra một nửa tấm bia đá cũ nát.
Trên tấm bia đá có mấy cái chữ, ẩn chứa Áo Nghĩa kỳ dị pha lấy bổn nguyên đại đạo thần bí.
Tiên hà văn!
Ánh mắt Từ Huyền sáng lên, mà tàn hồn kiếp trước lại nhận thức mấy cái chữ:
- Người rảnh rỗi chớ vào.
Phóng nhãn toàn bộ ngoại giới vực, người có thể nhận thức tiên hà văn rải rác không có mấy.
- Đây chính là dấu chân kiếp trước lưu lại.
Thanh âm của Tàn hồn kiếp trước nhẹ nhàng rung rung biểu thị vô cùng kích động.
Tấm bia đá hiển nhiên là cửa vào phủ đệ.
Từ Huyền nhắm lại con ngươi, càng nhiều nữa ký ức kiếp trước dung nhập trong óc, đồng thời nhanh chóng thúc dục mộng hồi.
Mộng hồi cho dù là kiếp trước, cũng có tu luyện, hơn nữa là trọng điểm tu luyện.
Rất nhanh.
Hai tay Từ Huyền tại hư không huy động pháp quyết, một tia mộng ảo vô hình hư quang, hóa thành thần bí quang vân, dung nhập trên tấm bia đá.
Ông oanh ~
Toàn bộ tổ Từ Đường, thậm chí Tổ Thừa Sơn to như vậy đều bị lắc lư rất nhỏ.
- Điều này... Làm sao có thể...
Cách nơi này hơn một ngàn dặm, một vị mỹ nhân ung dung cao quý mặc bạch y khiếp sợ vô cùng.
Bên ngoài mỹ nhân mặc áo trắng có vài phần giống Thiền Phức Nhi, trên người bắt đầu khởi động một cỗ thần lực thần lực thần lực Anh Biến cả kinh thiên địa quỷ thần.
Cùng lúc đó. Trước tấm bia đá chậm rãi lộ ra một loạt bậc thang Bạch Ngọc, lưu quang bốn phía, phát ra kinh thiên bảo khí cùng linh khí.
Thành công!
Mặt Từ Huyền lộ vẻ vui mừng, thân hình lóe lên, hướng ở bên trong bậc thang Bạch Ngọc Bạch Ngọc bay đi.
- Phức Nhi, mau ngăn cản hắn, bí mật cấm địa bổn tông quyết không thể để cho ngoại nhân mưu đoạt.
Ngân Thường trưởng lão dốc sức liều mạng thúc dục bổn mạng nguyên khí cuối cùng, một cỗ hư ảnh quang quyển lập lòe, đem hai đại Khôi Lỗi chấn khai, chính nàng ta lại tiếp tục thổ ra một búng máu.
- Trưởng lão bảo trọng!
Trong mắt Thiền Phức Nhi lộ ra hơi nước, răng trắng tinh khẽ cắn, dứt khoát tiến vào bên trong bậc thang Bạch Ngọc.
Hai người Từ Huyền vừa bước vào bậc thang Bạch Ngọc, quang mang trên tấm bia đá ảm đạm xuống.
Thông đạo rất nhanh biến mất.
Bịch!
Ngân Thường trưởng lão vô lực ngồi dưới đất, thấp giọng lẩm bẩm:
- Dùng thiên phú cùng trí thông minh của Phức Nhi có lẽ sẽ ngăn được người nọ.
Hưu...hưu.... . .
Cường giả khác của Huyền Ngọc đan tông nhao nhao chạy đến.
Mỹ nhân mặc áo trắng nửa bước Anh Biến cũng chạy tới.
- Bái kiến tông chủ!
Tu giả bên trên Tổ Thừa Sơn nhao nhao hành lễ .
- Người nọ đến cùng có lai lịch ra sao? Lại thông hiểu bí mật cấm địa của Tổ Thừa Sơn?
Mỹ nhân mặc áo trắng sắc mặt âm tình bất định.
- Tông chủ, Tổ Thừa Sơn này đến cùng có bí mật gì, thậm chí có một cái thông đạo thần bí.
Một vị trưởng lão dò hỏi.
- Chuyện này thì phải ngược dòng tìm hiểu đến tổ tiên, một đời tổ sư chấn hưng Huyền Ngọc tông ta. Mười vạn năm trước, Tổ tiên từng gặp được một vị quý nhân, từ đó về sau vận mệnh phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất. Từ một vị Kim Đan tiểu tu giả, vấn đỉnh (*mưu đồ đoạt quyền) Anh Biến Quân Hoàng, cuối cùng thậm chí trở thành Đế Tôn ngoại giới vực danh chấn nhất thời. Chỉ là về sau, tổ tiên cũng không biết tung tích, có lẽ là đi truy tầm tiên hà từ cổ chí kim rồi...
Trong mắt đẹp của Huyền Ngọc tông chủ lộ ra vô hạn chờ mong.
Hơn nữa, Huyền Ngọc đan tông với tư cách một trong Tam đại Thánh tông Vạn Phương Thánh Cốc chỉ cần một tiếng hiệu lệnh, sẽ có vô số cường viện.
Tại loại cục diện này, trừ phi Từ Huyền tu luyện thành Bất Diệt Kim Thân nếu không tuyệt khó toàn thân trở ra.
Đương nhiên, Từ Huyền còn có thời gian mười nhịp thở.
Nửa bước Anh Biến Quân Hoàng, đại khái sẽ đuổi tới sau mười nhịp thở, đến lúc đó Từ Huyền còn gặp phải vô số Nguyên Thần Đại Đạo công kích.
Giờ phút này, Từ Huyền gặp phải một vị Hóa Anh hậu kỳ trưởng lão, cùng với Thiền Phức Nhi đằng sau sắp chạy tới. Về phần Nguyên Thần Đại Đạo hắn tạm thời không đáng kể.
Trước Từ Đường tổ thừa.
- Còn không thúc thủ chịu trói?
Mỹ phụ ngân thường một đầu tóc bạc như thác nước không gió mà bay, ánh mắt lạnh thấu xương, khí tức uy hiếp của Hóa Anh hậu kỳ cường đại trực tiếp đánh mạnh vào linh hồn, khóa chặt Từ Huyền.
Vèo Ba!
Một quang tia màu bạc vô ảnh vô hình như thiểm điện cuốn lấy hai chân của Từ Huyền.
Cái gì!
Sắc mặt Từ Huyền ngưng tụ, hai chân đau xót.
Hắn giờ này mới phát hiện, chính mình đã xem nhẹ đối thủ.
Mỹ phụ ngân thường với tư cách trưởng lão trấn thủ tổ thừa Từ Đường, tu vi của nàng còn mạnh hơn cả Hóa Anh hậu kỳ Thiên Đường Đảo Chủ, thậm chí tiếp cận Thị Huyết Hắc Thứ, Nhiên Ma tướng lãnh.
- Khai mở!
Từ Huyền quát một tiếng chói tai, ở bên trong Kim Phách Vương Thể bộc phát một cỗ thần lực quan thiên địa.
Trong sát na vận lực dung nhập bên trong huyết nhục xương cốt còn có một chút Áo Nghĩa của Bất Diệt Kim Thân cũng tùy theo bắn ra.
Băng ông ~
Quang tia màu bạc thánh khí Tam phẩm
Tiếp theo bên ngoài thân Từ Huyền hiển hiện một cái màn hào quang màu bạc màu bạc trong suốt từ quang thiểm động, kim duệ phong mang lưu chuyển.
Đinh đinh đinh. . .
Tất cả công kích phụ cận trên người Từ Huyền đều bị đều bị suy yếu phân hoá hóa thành ngàn vạn quang ảnh mảnh vỡ .
Chỉ có công kích của mỹ phụ ngân thường, quang tia màu bạc vô ảnh vô ảnh vô hình khó khăn lắm cận thân, lại bị Từ Huyền một chưởng ngăn lại.
Vù! Vù!
Một tay Từ Huyền vẽ một cái, hai cái khôi lỗi hình người cao lớn màu vàng lợt xuất hiện hai bên trái phải.
Thực lực của hai cái khôi lỗi hình người đều tiếp cận Hóa Anh hậu kỳ.
- Di Thiên Chưởng!
Lòng bàn tay Từ Huyền vừa nhấc, phụ cận thiên địa hư không bỗng dưng trầm xuống.
Một cái kim sắc thủ chưởng vàng tươi đại từ trên trời giáng xuống, áp bách đến trên người mỹ phụ ngân thường.
Dùng thần thông của mỹ phụ ngân thường dưới tình huống bình thường miễn cưỡng có thể chống cự, nhưng đồng thời phát động công kích còn có hai đại khôi lỗi hình người.
Khanh khanh bành. . .
Mỹ phụ ngân thường bị ba người liên thủ đánh bay ra ngoài, lúc này nhổ ra một búng máu, thân thụ thương nặng.
Đây là kết quả mà Từ Huyền hạ thủ lưu tình.
Chợt Từ Huyền mang theo hai đại khôi lỗi hình người, xông vào trong từ đường.
Trong đường có rất nhiều cấm chế, nhưng Từ Huyền liên hợp hai đại khôi lỗi hình người, thêm Ngân Từ Nguyên Châu vẫn một đường tiến vào.
Đến ở chỗ sâu trong tổ thừa Từ Đường, Từ Huyền chậm rãi nhắm lại con ngươi, thúc dục mộng hồi một ít tia cảm ứng kỳ dị vượt qua Luân Hồi càng ngày càng mãnh liệt.
- Hứa đạo hữu, ngươi khinh người quá đáng. . .
Sau lưng truyền đến âm thanh kinh sợ khẽ kêu của Thiền Phức Nhi.
Từ Huyền không có để ý tới nàng, hắn phân ra một cái ý niệm phân phó, để cho hai cái Khôi Lỗi, ngăn cản ở bên ngoài.
Leng keng phanh. . .
Thiền Phức Nhi bị hai đại Khôi Lỗi cuốn lấy, mà mỹ phụ ngân thường thân thụ thương nặng, chiến lực đại tổn, không dễ dàng tới gần Từ Huyền.
- Ha ha, ngay ở chỗ này.
Từ Huyền nhẹ nhàng cười cười, ánh mắt định dạng tại sau lưng phần đông linh bài tổ Từ Đường.
Trước mắt một tràng trống trơn chỉ lộ ra một nửa tấm bia đá cũ nát.
Trên tấm bia đá có mấy cái chữ, ẩn chứa Áo Nghĩa kỳ dị pha lấy bổn nguyên đại đạo thần bí.
Tiên hà văn!
Ánh mắt Từ Huyền sáng lên, mà tàn hồn kiếp trước lại nhận thức mấy cái chữ:
- Người rảnh rỗi chớ vào.
Phóng nhãn toàn bộ ngoại giới vực, người có thể nhận thức tiên hà văn rải rác không có mấy.
- Đây chính là dấu chân kiếp trước lưu lại.
Thanh âm của Tàn hồn kiếp trước nhẹ nhàng rung rung biểu thị vô cùng kích động.
Tấm bia đá hiển nhiên là cửa vào phủ đệ.
Từ Huyền nhắm lại con ngươi, càng nhiều nữa ký ức kiếp trước dung nhập trong óc, đồng thời nhanh chóng thúc dục mộng hồi.
Mộng hồi cho dù là kiếp trước, cũng có tu luyện, hơn nữa là trọng điểm tu luyện.
Rất nhanh.
Hai tay Từ Huyền tại hư không huy động pháp quyết, một tia mộng ảo vô hình hư quang, hóa thành thần bí quang vân, dung nhập trên tấm bia đá.
Ông oanh ~
Toàn bộ tổ Từ Đường, thậm chí Tổ Thừa Sơn to như vậy đều bị lắc lư rất nhỏ.
- Điều này... Làm sao có thể...
Cách nơi này hơn một ngàn dặm, một vị mỹ nhân ung dung cao quý mặc bạch y khiếp sợ vô cùng.
Bên ngoài mỹ nhân mặc áo trắng có vài phần giống Thiền Phức Nhi, trên người bắt đầu khởi động một cỗ thần lực thần lực thần lực Anh Biến cả kinh thiên địa quỷ thần.
Cùng lúc đó. Trước tấm bia đá chậm rãi lộ ra một loạt bậc thang Bạch Ngọc, lưu quang bốn phía, phát ra kinh thiên bảo khí cùng linh khí.
Thành công!
Mặt Từ Huyền lộ vẻ vui mừng, thân hình lóe lên, hướng ở bên trong bậc thang Bạch Ngọc Bạch Ngọc bay đi.
- Phức Nhi, mau ngăn cản hắn, bí mật cấm địa bổn tông quyết không thể để cho ngoại nhân mưu đoạt.
Ngân Thường trưởng lão dốc sức liều mạng thúc dục bổn mạng nguyên khí cuối cùng, một cỗ hư ảnh quang quyển lập lòe, đem hai đại Khôi Lỗi chấn khai, chính nàng ta lại tiếp tục thổ ra một búng máu.
- Trưởng lão bảo trọng!
Trong mắt Thiền Phức Nhi lộ ra hơi nước, răng trắng tinh khẽ cắn, dứt khoát tiến vào bên trong bậc thang Bạch Ngọc.
Hai người Từ Huyền vừa bước vào bậc thang Bạch Ngọc, quang mang trên tấm bia đá ảm đạm xuống.
Thông đạo rất nhanh biến mất.
Bịch!
Ngân Thường trưởng lão vô lực ngồi dưới đất, thấp giọng lẩm bẩm:
- Dùng thiên phú cùng trí thông minh của Phức Nhi có lẽ sẽ ngăn được người nọ.
Hưu...hưu.... . .
Cường giả khác của Huyền Ngọc đan tông nhao nhao chạy đến.
Mỹ nhân mặc áo trắng nửa bước Anh Biến cũng chạy tới.
- Bái kiến tông chủ!
Tu giả bên trên Tổ Thừa Sơn nhao nhao hành lễ .
- Người nọ đến cùng có lai lịch ra sao? Lại thông hiểu bí mật cấm địa của Tổ Thừa Sơn?
Mỹ nhân mặc áo trắng sắc mặt âm tình bất định.
- Tông chủ, Tổ Thừa Sơn này đến cùng có bí mật gì, thậm chí có một cái thông đạo thần bí.
Một vị trưởng lão dò hỏi.
- Chuyện này thì phải ngược dòng tìm hiểu đến tổ tiên, một đời tổ sư chấn hưng Huyền Ngọc tông ta. Mười vạn năm trước, Tổ tiên từng gặp được một vị quý nhân, từ đó về sau vận mệnh phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất. Từ một vị Kim Đan tiểu tu giả, vấn đỉnh (*mưu đồ đoạt quyền) Anh Biến Quân Hoàng, cuối cùng thậm chí trở thành Đế Tôn ngoại giới vực danh chấn nhất thời. Chỉ là về sau, tổ tiên cũng không biết tung tích, có lẽ là đi truy tầm tiên hà từ cổ chí kim rồi...
Trong mắt đẹp của Huyền Ngọc tông chủ lộ ra vô hạn chờ mong.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.