Chương 125: Đột phá cửu trọng.
Khoái Xan Điếm
22/09/2013
Ở trong quá trình sinh linh tiến hóa, lực lượng bản năng nhân loại dần dần thoái hóa, nhưng mà những chủng tộc sinh tồn ở hoàn cảnh ác liệt kia, cũng có được khứu giác càng nhạy cảm.
Híz-khà-zzz ~
Ở bên trong một tòa huyệt động trong sơn lâm, bỗng nhiên nhảy ra một Cự Xà dài bảy tám mét, toàn thân lập loè hoa văn kim mang, trong mắt màu xanh lá lóe lên tinh mang, mở ra miệng lớn đỏ lòm cùng lưỡi rắn, phát ra huyết tinh chi khí. Sau lưng nó có mấy trăm độc xà lớn nhỏ, vốn ở bên trong phủ phục sợ run, chậm rãi khôi phục bình thường, thoát ly uy năng của Nhiếp tự quyết.
Bên ngoài phiến sâu lâm vài dặm, trong một nhà gỗ giản dị.
Ba gã đệ tử Kiếm Tông, ngồi xếp bằng trong tu luyện.
- Thanh âm gì, lại làm cho tâm thần ta bất an.
Trong đó một nữ tử lã lướt xinh đẹp, bỗng nhiên mở ra hai mắt linh hoạt kỳ ảo như Thu Vũ, nhìn về phía núi rừng kia.
- Vũ Mặc sư tỷ, chuyện gì xảy ra?
Thiếu niên bên cạnh nao nao hỏi.
- Chẳng lẽ các ngươi không có cảm nhận được dị thường?
Vũ Mặc nhẹ hít một hơi, hơi có vẻ thở hổn hển, dần dần vững vàng xuống.
- Đúng vậy, tim đập không hiểu nhanh hơn, có chút áp lực.
- Vừa rồi lông mi của ta cũng nhảy vô cùng nhanh.
Hai gã nam đệ tử Kiếm Tông đáp.
- Chúng ta đi bên kia nhìn xem, trong núi rừng này, kỳ ngộ và hung hiểm cùng tồn tại. Thường thường địa phương có thiên địa dị bảo, cũng tất nhiên có bầy đàn yêu hóa tồn tại. .
Đôi mắt dễ thương của Vũ Mặc nhìn về phía trung tâm núi rừng, trong nội tâm đã sinh ra vài phần hiếu kỳ.
. . .
. . .
Bên cạnh sâm lâm, Từ Huyền chậm rãi thở ra, thân hình buông lỏng, khôi phục tư thái bình thường.
Hắn bỗng nhiên quay người, phát hiện Du Cầm trên ngọn cây, khuôn mặt có chút trắng bệch, bộ dạng thập phần khó chịu.
- Du sư muội, ngươi làm sao vậy?
Từ Huyền hơi kinh hãi, vội vàng bay vọt đến trên ngọn cây, phát hiện Du Cầm hô hấp gấp gáp, khí huyết không thông, tâm thần bất định.
- Cái thanh âm kia, thật là khó chịu. . .
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Du Cầm tái nhợt, kinh ngạc nhìn qua Từ Huyền, có vài phần sợ hãi bất an, ánh mắt phức tạp.
Từ Huyền lập tức hiểu ra, lúc này khẳng định cùng tự nhiên thoát không khỏi liên quan, trước kia Du Cầm đối với mình không sẽ có bao nhiêu tâm lý sợ hãi.
- Vừa rồi đến cùng xảy ra chuyện gì?
Từ Huyền thấy nàng kinh hồn bất an, vội vàng bắt lấy bàn tay nhỏ bé của Du Cầm, vận chuyển Tĩnh tự quyết, một cổ khí tức mát lạnh thấm tâm, chậm rãi truyền tới.
Hơi qua một lát, cuối cùng Du Cầm cũng khôi phục bình thường, bị Từ Huyền nắm bàn tay nhỏ bé, hơi có vẻ bất an, khuôn mặt đỏ lên, rủ đầu nhỏ xuống:
- Vừa rồi ta nhắm mắt tu luyện, lại cảm giác sư huynh biến thành xà, cuối cùng lại biến thành Long, bay lượn ở trên bầu trời, giống như muốn bay đi, càng ngày càng xa, trong nội tâm của ta sợ hãi. . .
Từ Huyền phát giác dị thường của nàng, vội vàng buông tay ra, lại lâm vào trầm tư.
Hóa thân thành xà, cuối cùng lại biến thành Long, bay lượn trên bầu trời?
Du Cầm rõ ràng là nhắm mắt tu luyện, những cái này nhất định là ảo giác.
Nhưng mà nàng là người mang thượng phẩm linh căn, tư chất tuyệt hảo, cảm ứng đối với thiên địa linh khí, siêu việt thường nhân, việc này chính xác là có chỗ kỳ hoặc.
- Những cái kia nhất định là ảo giác, ngươi cứ an tâm tu luyện đi.
Từ Huyền cười an ủi.
Du Cầm cuối cùng tĩnh hạ tâm lai, pháp lực trên người chấn động, có chút biến hóa dị thường.
Từ Huyền phát hiện tu vi của Du Cầm, đã đạt tới Luyện Khí nhị trọng đỉnh phong, thậm chí nửa chân đạp đến Luyện Khí tam trọng.
Lúc này mới chỉ là ba ngày thời gian!
Quả nhiên, ở ngày hôm sau, pháp lực trong cơ thể Du Cầm tinh tiến một tầng, trên người bỗng nhiên phát ra một cổ linh áp nhu hòa thuần khiết, trên thân thể mềm mại quanh quẩn một tầng hào quang màu tím, dưới ánh mặt trời chiếu rọi, trông rực rỡ như dị sắc tinh nguyệt.
- Rất đẹp, rất rực rỡ tươi đẹp, có lẽ đây là chỗ mê người của tiên đạo.
Từ Huyền nhẹ nhàng cảm khái nói.
Nghĩ đến lúc này mình đã hoàn thành Long Xà Cửu Biến, bước vào Luyện Thể cửu trọng, cuối cùng đã gặp phải đại môn tu hành kia.
Dùng trí nhớ cảm ngộ của kiếp trước làm hậu thuẫn, hắn có thể nhẹ nhõm học tiên pháp, thậm chí đi đến võ tu.
Nhưng chẳng biết tại sao, một thanh âm quen thuộc, trong đầu lần lượt quanh quẩn:
- Luyện Thể thập trọng, bí quyết không buông bỏ.
Cái thanh âm này kéo dài không thôi, tựa như mộng ảo, phảng phất xuyên thấu thời không luân hồi, như số mệnh tạc ấn.
Nhưng mà, Long Xà Cửu Biến cho tới bây giờ, đã tu luyện hoàn thành, cái Luyện Thể thập trọng hư vô mờ mịt kia, phải chăng chính thức tồn tại?
- Thế gian muôn vàn vạn đạo, trên lý luận mỗi một đạo đều có thể đạt đến đỉnh phong, vĩnh viễn không dừng lại. Nhưng cái này cũng chỉ là lý luận.
Một thanh âm quen thuộc vang vọng trong óc.
- Ngươi. . . Ngươi rốt cục tỉnh lại rồi.
Từ Huyền cảm thấy đại hỉ.
- Chúc mừng ngươi bước vào Luyện Thể cửu trọng, tất cả con đường tu hành trên thế gian, đều đã rộng mở đại môn cho ngươi.
Trong thanh âm tàn hồn kiếp trước, lộ ra một loại tang thương nhớ lại.
- Luyện Thể cửu trọng. . . Nhân sinh của ta sẽ đi về phương nào?
Hai đấm Từ Huyền nắm chặt, trong đôi mắt lộ ra vô hạn hi vọng cùng chờ mong.
Luyện Thể cửu trọng, đây là căn cơ tu hành hiếm thấy, ngày sau mặc kệ đi con đường như thế nào, đều vững chắc hơn người khác.
- Ha ha, chúng ta gặp lại trong mộng.
Thanh âm tàn hồn kiếp trước im bặt.
Gặp trong mộng?
Từ Huyền hít sâu một hơi, nhẹ gật đầu.
Hắn phi thân đến trên chạc cây, nhìn qua Du Cầm tấn chức Luyện Khí tam trọng, trên mặt dào dạt hồn nhiên vui sướng, cũng cười chúc mừng nói:
- Du sư muội, chúc mừng tấn chức Luyện Khí tam trọng, ngươi cũng nên nhanh chóng củng cố tu vi đi.
- Ân.
Du Cầm gật đầu, thần sắc kiên định.
- Đúng rồi sư muội, ta có chuyện muốn tìm ngươi thương nghị. Buổi tối hôm nay, ta muốn hảo hảo ngủ một giấc. . . Ngươi có thể thay sư huynh ta hộ pháp hay không.
Tuy Từ Huyền cảm giác như vậy có chút vô sỉ, tiến vào Bí Cảnh này, rõ ràng mình mới là hộ pháp tùy tùng.
- Sư huynh hảo hảo ngủ đi, ta nhất định sẽ bảo hộ ngươi.
Du Cầm vốn là khẽ giật mình, dần dần lộ ra lúm đồng tiền như ánh bình minh.
Thời điểm đêm đến, Từ Huyền liền nằm trên tàng cây ngủ, Du Cầm ngồi ở bên cạnh tu luyện, củng cố tu vị, cũng thiết hạ cấm chế ở bốn phía.
Ngửi ngửi mùi thơm thanh tâm tinh khiết của thiếu nữ bên cạnh, Từ Huyền dần dần tiến vào mộng đẹp. . .
Ý thức lại tiến vào trong thế giới tinh không hoang vu ảm đạm kia.
Khu vực sáng ngời thuộc về Từ Huyền kia, khuếch trương đến phương viên năm mươi dặm, nhiều ra rất nhiều tinh sa, thậm chí kể cả hai tinh thần.
Thoáng cái nhiều ra hai vì tinh thần, này để cho Từ Huyền vô cùng kinh hỉ.
- Ngươi đã đến rồi, nhưng trí nhớ mới vừa tìm được này, không cần vội vã hấp thu.
Thân hình tàn hồn kiếp trước hiện ra, so với vài ngày trước còn muốn rõ ràng sáng ngời hơn một tí.
Híz-khà-zzz ~
Ở bên trong một tòa huyệt động trong sơn lâm, bỗng nhiên nhảy ra một Cự Xà dài bảy tám mét, toàn thân lập loè hoa văn kim mang, trong mắt màu xanh lá lóe lên tinh mang, mở ra miệng lớn đỏ lòm cùng lưỡi rắn, phát ra huyết tinh chi khí. Sau lưng nó có mấy trăm độc xà lớn nhỏ, vốn ở bên trong phủ phục sợ run, chậm rãi khôi phục bình thường, thoát ly uy năng của Nhiếp tự quyết.
Bên ngoài phiến sâu lâm vài dặm, trong một nhà gỗ giản dị.
Ba gã đệ tử Kiếm Tông, ngồi xếp bằng trong tu luyện.
- Thanh âm gì, lại làm cho tâm thần ta bất an.
Trong đó một nữ tử lã lướt xinh đẹp, bỗng nhiên mở ra hai mắt linh hoạt kỳ ảo như Thu Vũ, nhìn về phía núi rừng kia.
- Vũ Mặc sư tỷ, chuyện gì xảy ra?
Thiếu niên bên cạnh nao nao hỏi.
- Chẳng lẽ các ngươi không có cảm nhận được dị thường?
Vũ Mặc nhẹ hít một hơi, hơi có vẻ thở hổn hển, dần dần vững vàng xuống.
- Đúng vậy, tim đập không hiểu nhanh hơn, có chút áp lực.
- Vừa rồi lông mi của ta cũng nhảy vô cùng nhanh.
Hai gã nam đệ tử Kiếm Tông đáp.
- Chúng ta đi bên kia nhìn xem, trong núi rừng này, kỳ ngộ và hung hiểm cùng tồn tại. Thường thường địa phương có thiên địa dị bảo, cũng tất nhiên có bầy đàn yêu hóa tồn tại. .
Đôi mắt dễ thương của Vũ Mặc nhìn về phía trung tâm núi rừng, trong nội tâm đã sinh ra vài phần hiếu kỳ.
. . .
. . .
Bên cạnh sâm lâm, Từ Huyền chậm rãi thở ra, thân hình buông lỏng, khôi phục tư thái bình thường.
Hắn bỗng nhiên quay người, phát hiện Du Cầm trên ngọn cây, khuôn mặt có chút trắng bệch, bộ dạng thập phần khó chịu.
- Du sư muội, ngươi làm sao vậy?
Từ Huyền hơi kinh hãi, vội vàng bay vọt đến trên ngọn cây, phát hiện Du Cầm hô hấp gấp gáp, khí huyết không thông, tâm thần bất định.
- Cái thanh âm kia, thật là khó chịu. . .
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Du Cầm tái nhợt, kinh ngạc nhìn qua Từ Huyền, có vài phần sợ hãi bất an, ánh mắt phức tạp.
Từ Huyền lập tức hiểu ra, lúc này khẳng định cùng tự nhiên thoát không khỏi liên quan, trước kia Du Cầm đối với mình không sẽ có bao nhiêu tâm lý sợ hãi.
- Vừa rồi đến cùng xảy ra chuyện gì?
Từ Huyền thấy nàng kinh hồn bất an, vội vàng bắt lấy bàn tay nhỏ bé của Du Cầm, vận chuyển Tĩnh tự quyết, một cổ khí tức mát lạnh thấm tâm, chậm rãi truyền tới.
Hơi qua một lát, cuối cùng Du Cầm cũng khôi phục bình thường, bị Từ Huyền nắm bàn tay nhỏ bé, hơi có vẻ bất an, khuôn mặt đỏ lên, rủ đầu nhỏ xuống:
- Vừa rồi ta nhắm mắt tu luyện, lại cảm giác sư huynh biến thành xà, cuối cùng lại biến thành Long, bay lượn ở trên bầu trời, giống như muốn bay đi, càng ngày càng xa, trong nội tâm của ta sợ hãi. . .
Từ Huyền phát giác dị thường của nàng, vội vàng buông tay ra, lại lâm vào trầm tư.
Hóa thân thành xà, cuối cùng lại biến thành Long, bay lượn trên bầu trời?
Du Cầm rõ ràng là nhắm mắt tu luyện, những cái này nhất định là ảo giác.
Nhưng mà nàng là người mang thượng phẩm linh căn, tư chất tuyệt hảo, cảm ứng đối với thiên địa linh khí, siêu việt thường nhân, việc này chính xác là có chỗ kỳ hoặc.
- Những cái kia nhất định là ảo giác, ngươi cứ an tâm tu luyện đi.
Từ Huyền cười an ủi.
Du Cầm cuối cùng tĩnh hạ tâm lai, pháp lực trên người chấn động, có chút biến hóa dị thường.
Từ Huyền phát hiện tu vi của Du Cầm, đã đạt tới Luyện Khí nhị trọng đỉnh phong, thậm chí nửa chân đạp đến Luyện Khí tam trọng.
Lúc này mới chỉ là ba ngày thời gian!
Quả nhiên, ở ngày hôm sau, pháp lực trong cơ thể Du Cầm tinh tiến một tầng, trên người bỗng nhiên phát ra một cổ linh áp nhu hòa thuần khiết, trên thân thể mềm mại quanh quẩn một tầng hào quang màu tím, dưới ánh mặt trời chiếu rọi, trông rực rỡ như dị sắc tinh nguyệt.
- Rất đẹp, rất rực rỡ tươi đẹp, có lẽ đây là chỗ mê người của tiên đạo.
Từ Huyền nhẹ nhàng cảm khái nói.
Nghĩ đến lúc này mình đã hoàn thành Long Xà Cửu Biến, bước vào Luyện Thể cửu trọng, cuối cùng đã gặp phải đại môn tu hành kia.
Dùng trí nhớ cảm ngộ của kiếp trước làm hậu thuẫn, hắn có thể nhẹ nhõm học tiên pháp, thậm chí đi đến võ tu.
Nhưng chẳng biết tại sao, một thanh âm quen thuộc, trong đầu lần lượt quanh quẩn:
- Luyện Thể thập trọng, bí quyết không buông bỏ.
Cái thanh âm này kéo dài không thôi, tựa như mộng ảo, phảng phất xuyên thấu thời không luân hồi, như số mệnh tạc ấn.
Nhưng mà, Long Xà Cửu Biến cho tới bây giờ, đã tu luyện hoàn thành, cái Luyện Thể thập trọng hư vô mờ mịt kia, phải chăng chính thức tồn tại?
- Thế gian muôn vàn vạn đạo, trên lý luận mỗi một đạo đều có thể đạt đến đỉnh phong, vĩnh viễn không dừng lại. Nhưng cái này cũng chỉ là lý luận.
Một thanh âm quen thuộc vang vọng trong óc.
- Ngươi. . . Ngươi rốt cục tỉnh lại rồi.
Từ Huyền cảm thấy đại hỉ.
- Chúc mừng ngươi bước vào Luyện Thể cửu trọng, tất cả con đường tu hành trên thế gian, đều đã rộng mở đại môn cho ngươi.
Trong thanh âm tàn hồn kiếp trước, lộ ra một loại tang thương nhớ lại.
- Luyện Thể cửu trọng. . . Nhân sinh của ta sẽ đi về phương nào?
Hai đấm Từ Huyền nắm chặt, trong đôi mắt lộ ra vô hạn hi vọng cùng chờ mong.
Luyện Thể cửu trọng, đây là căn cơ tu hành hiếm thấy, ngày sau mặc kệ đi con đường như thế nào, đều vững chắc hơn người khác.
- Ha ha, chúng ta gặp lại trong mộng.
Thanh âm tàn hồn kiếp trước im bặt.
Gặp trong mộng?
Từ Huyền hít sâu một hơi, nhẹ gật đầu.
Hắn phi thân đến trên chạc cây, nhìn qua Du Cầm tấn chức Luyện Khí tam trọng, trên mặt dào dạt hồn nhiên vui sướng, cũng cười chúc mừng nói:
- Du sư muội, chúc mừng tấn chức Luyện Khí tam trọng, ngươi cũng nên nhanh chóng củng cố tu vi đi.
- Ân.
Du Cầm gật đầu, thần sắc kiên định.
- Đúng rồi sư muội, ta có chuyện muốn tìm ngươi thương nghị. Buổi tối hôm nay, ta muốn hảo hảo ngủ một giấc. . . Ngươi có thể thay sư huynh ta hộ pháp hay không.
Tuy Từ Huyền cảm giác như vậy có chút vô sỉ, tiến vào Bí Cảnh này, rõ ràng mình mới là hộ pháp tùy tùng.
- Sư huynh hảo hảo ngủ đi, ta nhất định sẽ bảo hộ ngươi.
Du Cầm vốn là khẽ giật mình, dần dần lộ ra lúm đồng tiền như ánh bình minh.
Thời điểm đêm đến, Từ Huyền liền nằm trên tàng cây ngủ, Du Cầm ngồi ở bên cạnh tu luyện, củng cố tu vị, cũng thiết hạ cấm chế ở bốn phía.
Ngửi ngửi mùi thơm thanh tâm tinh khiết của thiếu nữ bên cạnh, Từ Huyền dần dần tiến vào mộng đẹp. . .
Ý thức lại tiến vào trong thế giới tinh không hoang vu ảm đạm kia.
Khu vực sáng ngời thuộc về Từ Huyền kia, khuếch trương đến phương viên năm mươi dặm, nhiều ra rất nhiều tinh sa, thậm chí kể cả hai tinh thần.
Thoáng cái nhiều ra hai vì tinh thần, này để cho Từ Huyền vô cùng kinh hỉ.
- Ngươi đã đến rồi, nhưng trí nhớ mới vừa tìm được này, không cần vội vã hấp thu.
Thân hình tàn hồn kiếp trước hiện ra, so với vài ngày trước còn muốn rõ ràng sáng ngời hơn một tí.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.