Tiên Hà Phong Bạo

Chương 57: Đột phá ngũ trọng

Khoái Xan Điếm

21/09/2013

Đi tới chỗ thâm sơn, mây mù lượn lờ trên đỉnh núi lộ ra nửa đoạn linh tháp cao bảy tám tầng. Nghe ý tứ của đệ tử ngoại môn bên cạnh dường như còn muốn kiến tạo tới mười tám tầng.

Ánh mắt Từ Huyền nhạy cảm quan sát chỗ linh tháp này hẳn là trận cơ của sơn môn.

Dù cho bất kỳ thế lực tiên môn nào khi tranh đấu với nhau cũng đều không dám bảo đảm an nhàn, chính vì thế cho nên bên trong sơn môn nhất định phải có đại trận hộ phái. Trận cơ chỉ là bộ phận hộ phái có địa vị gần với trận tâm.

Nhiệm vụ của Từ Huyền chính là vận chuyển đá từ quáng địa cách đây hơn mười dặm tới đỉnh núi này.

Vận chuyển đá không giống như khoáng thạch bình thường tại quáng địa của Đại Từ gia, đây là một loại đá tên Hắc Cương nham ẩn chưa linh tính, có độ cứng cực cao.

Mỗi một khối Hắc Cương nham đều nặng hơn mười cân. Tùy tiện một khối đạt chừng một hai trăm cân.

Chấp sự phụ trách vận chuyển là một vị đệ tử họ Cổ trong ngoại môn, mặc thanh ngọc pháp bào, thân hình gầy gò, sắc mặt lạnh lùng nghiêm nghị.

- Mỗi lần mang tới một tải, một ngày phải mang ít nhất ba lần.

Cổ chấp sự lạnh lùng nói.

Ba lần?

Từ Huyền nghe vậy, dương như lượng công việc có vẻ rất thấp.

Thế nhưng khi tỉ mỉ tính toán lại, vị trí từ quáng địa đến linh tháp ước chừng hai mươi dặm, một lần đi qua lại chính là bốn mươi dặm.

Bốn mươi dặm này cũng không phải đường thường mà là đi bậc thang, dù người thường tay không đi một chuyến cũng đã chết khiếp.

Càng hà khắc hơn là mỗi lần phải mang một tải Hắc Cương nham.

Từ Huyền nâng thử một bao Hắc Cương nham lên, cả vai trầm xuống, dĩ nhiên một tải Hắc Cương nham có gần nghìn cân!

Lưng đeo gánh nặng nghìn cân, đi qua lại một chuyến bốn mươi dặm, ba chuyến chính là một trăm hai mươi dặm.

Đây căn bản không phải phàm sĩ bình thường có thể chịu đựng nổi.

Từ Huyền không khỏi hít sâu vào một ngụm khí lạnh, nếu như đổi lại hắn trước khi tu luyện Long Xà Cửu Biến, đừng nói là một chuyến, cho dù đi một dặm dường cũng đủ chết giấc.

- Vạn Phúc Sơn này vậy mà chèn ép ta như vậy.

Từ Huyền phát lạnh trong lòng, âm thầm vận chuyển Thổ Nạp quyết, nâng một tải Hắc Cương nham lên trên núi.

Luyện thể tứ trọng phàm sĩ, quả đấm có thể đánh ra lực lượng năm trăm cân, mà Từ Huyền so với các phàm sĩ cùng giai mạnh hơn một bậc.

Dù như vậy nhưng quá trình lên núi cả ngày khiến hắn cảm thấy rất cật lực, hai vai thay phiên nhau đỡ vẫn vô cùng đau nhức.



Cũng may trong quá trinh đi có Thổ Nạp quyết chi trợ, khí mạch Từ Huyền dài lại thêm tu luyện Long Xà Cửu Biến, tứ chi và thân thể hắn có độ mềm dẻo cực cao.

Vác một đám Hắc Cương nham lên trên đỉnh núi xong, toàn thân Từ Huyền nhẹ như bỗng, trong quá trình hạ sơn điều tiết khí huyết hô hấp, phần đau như nơi vai, eo dần dần tiêu tan.

Sau một hồi như vậy, Từ Huyền phát hiện thể lực cùng khí mạch có chút tăng trưởng.

- Thì ra thông qua phương thức này cũng có thể tăng cường tu vi của ta.

Từ Huyền mừng rỡ, tích cực hoàn thành một chuyến cuối cùng, lúc này mặt trời còn chưa xuống núi.

Chợt trong đầu truyền đến thanh âm của tàn hồn kiếp trước:

- Ngươi ở chỗ này rèn luyện Long Xà Cửu Biến trước đệ thất biến. Việc khổ cực như vậy rất có lợi đối với ngươi.

Đệ thất biến?

Từ Huyền khẽ rung động, vẻ chờ mong vô cùng, bởi vì bắt đầu từ Long Xà Cửu Biến đệ thất biến, sự mềm dẻo cà cương mãnh của chiêu thức sẽ phân ra rõ rệt. Đến lúc đó uy lực của chiêu thức luyện thể sẽ đề thăng lên một tầng thứ mới.

Hơn nữa, đạt được đệ thất biến xong cũng ý nghĩa tán chức luyện thể thất trọng, có thể tiến vào hàng ngũ đệ tử nội môn, tương đương với chuẩn tiên sĩ.

Bởi vì phương thức tu hành tiên tu coi trọng pháp lực linh khí, chỉ cần đạt được thất trọng sẽ có thể dẫn khí nhập thể, bước vào hàng ngũ Luyện Khí tiên sĩ.

- Nhanh như vậy đã hoàn thành?

Khi giao tiếp nhiệm vụ, vị Cổ chấp sự kia lộ ra một tia dị sắc trong mắt.

Theo hắn biết, dù là luyện thể phàm sĩ ngũ trọng cũng không có tốc độ hoàn thành nhanh chóng và nhẹ nhàng như Từ Huyền.

- Cổ chấp sự có điều không biết, trước khi ta tiến nhập vào tiên môn thì đi làm tại quáng địa. Ta rất có kinh nghiệm về việc này.

Từ Huyền không kiêu ngạo không siểm nịnh trả lời.

- A?

Cổ chấp sự lạnh lùng nhìn hắn một chút, rõ ràng có chút nghi vấn, hồi sau mới vô cảm nói:

- Nhiệm vụ ngày hôm nay của ngươi đã hoàn thành, có thể đi về nghỉ ngơi. Nếu như làm thêm, mỗi một chuyến sẽ được thêm bốn Linh nguyên tệ.

- Làm nhiều có thể có tiền công?

Con mắt Từ Huyền sáng ngời.



Cổ chấp sự ngẩn ra, thần sắc cổ quái gật đầu nói:

- Không sai, vượt qua nhiệm vụ quy định, môn phái sẽ trả tiền công cho ngươi.

Hắn thấp giọng trong lòng: sống gian khổ như vậy cũng không có đệ tử ngoại môn nào nguyện ý làm thêm.

- Đa tạ Cổ sư huynh chỉ điểm, ta đã hiểu.

Từ Huyền nói cảm tạ rồi rời đi, tuy rằng thái độ của vị Cổ chấp sự này lãnh đạm nhưng so với Vạn Phúc Sơn thì thuận mắt hơn rất nhiều.

Nhìn theo hắn ly khai, trên mặt Cổ chấp sư có chút tựa cười mà như không, nói nhỏ:

- Tiểu tử này có chút ý tứ, vừa vào núi đã bị phân công tới đây, hiển nhiên là đắc tội với Vạn mập mạp. Đáng tiếc quỷ kế lần này của hắn khả năng ngâm nước nóng rồi…

Trở về ngoại môn sau núi, Từ Huyền vừa lúc gặp phải Từ Nguyên, Triệu Lân Long cùng mấy người thiếu niên đồng môn cùng tiến nhập.

- A, ngươi nhanh như vậy đã xong rồi sao?

Triệu Lân Long đến từ Bình Hoa trấn rát có ngạo khí khó tin nói.

Trong mắt Từ Nguyên thoáng hiện một tia kinh nghi, nhiệm vụ Từ Huyền được phân công hắn rất rõ ràng. Trước đã hỏi thăm, làm công việc này ít nhất phải đến chạng vạng, thuộc về thể loại vô cùng mệt mỏi.

Thế nhưng nhìn dáng dấp của Từ Huyền lúc này hoàn toàn là khí định thần nhàn, dường như đã kết thúc xong công việc.

Trong ánh mắt kinh nghi bất định của mấy người, Từ Huyền đạm nhiên quay về nơi ở của chính mình.

Đầu tiên là đi tới đại sảnh để ăn, a, cư nhiên là linh lương… mặc dù chỉ là loại linh lương kém nhất.

Thức ăn của đệ tử ngoại môn so với trong tưởng tượng còn tốt hơn, một ngày có thể ăn linh lương hai lần.

Từ Huyền kinh hỉ, chỉ là sau hắn mới biết được. Tiên môn vô cùng to lớn, linh điền được trồng từng phiến một, đồng dạng cũng có đệ tử ngoại môn phụ trách trồng và thu hoạch.

Trong đó những linh lương phẩm chất tốt tự nhiên đưa lên cao tầng trong tông môn, đệ tử chân truyền ăn. Các linh lương bình thường cấp cho đệ tử nội môn ăn, còn loại linh lương kém cỏi nhất thì cấp cho những đệ tử ngoại môn như bọn họ.

Chỉ là so với dĩ vãng, Từ Huyền căn bản rất ít có cơ hội thưởng thức linh lương.

Ăn no xong, Từ Huyền tĩnh tu trong chốc lát, tu luyện Thổ Nạp quyết, sau đó lấy ra một lọ Linh dược phấn, ngâm mình trong chậu.

Ti ti…

Dưới tác dụng của Linh dược phấn, một trận bọt khí sôi trào quỷ dị, mơ hồ lóe ra quang mang.

Một lọ Linh dược phấn này trị giá hơn một nghìn Linh nguyên tệ, chỉ dùng để tăng cường gân cốt thân thể, thêm sức chịu đựng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tiên Hà Phong Bạo

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook