Chương 347: Đột phá tại chỗ. (2)
Khoái Xan Điếm
22/09/2013
Từ Huyền vừa đánh vừa lui, khóe miệng lại nổi lên một tia trào phúng.
Sử dụng cực phẩm công kích linh khí, chân nguyên Chu Ngọc sẽ càng tiêu hao kinh khủng hơn, lại công kích mãnh liệt như thế thì một khi không giết chết được Từ Huyền trong thời gian ngắn thì sẽ kiệt lực.
Cho đến khi Chu Ngọc bức lui Từ Huyền đến mặt đất, hai người bắt đầu giao thủ giữa rừng cây phức tạp.
Trong lúc trường thương màu vàng của Chu Ngọc quét ngang, một gốc cây bị bổ ngã, khói bụi nổi lên bốn phía.
Trong lúc hỗn loạn, Từ Huyền một tay một thương, hai khôi lỗi mai phục ở một bên.
Sau một phen luân phiên công kích, Chu Ngọc đã kiệt lực, đột nhiên cảm thấy được dị thường.
- XIU XIU!
Trong lúc khói bụi bay mù mịt, hai Tri chu cực lớn bắn ra hai tơ nhện màu bạc, thoáng cái cuốn lấy hai chân hắn.
Chu Ngọc chấn động, thực lực hai Tri Chu kia đều là Luyện thần thất trọng, tơ nhện màu bạc nhả ra vô cùng cứng cỏi, nắm chặt hai chân cùng huyết dịch của hắn.
- Thả ta ra!
Chu Ngọc giận tím mặt, dùng ưu thế huyết mạch của hắn, còn không để hai khôi lỗi Tri Chu vào mắt.
Nhưng hắn không ngờ tới, trải qua một phen công kích điên cuồng thì lúc này thực lực hắn đã suy yếu.
Còn không đợi hắn vận lực đánh đổ tơ nhện màu bạc thì Từ Huyền bỗng nhiên hấp khí, một cỗ khô nóng vô hình tràn ra.
Ngang ngược ngang ngược, ngang ngược ngang ngược! Tim đập quỷ dị, rung chuyển khí huyết trái tim hắn, một cỗ khí tức nóng bức sinh sôi trong lòng, cơ hồ muốn đốt cháy tâm mạch.
- Cứu ta!
Rốt cục Chu Ngọc cũng ý thức được nguy cơ, khí huyết toàn thân sôi trào, trái tim bành trướng khô nóng, cơ hồ muốn nổ tung.
Giữa khe hở, hai khôi lỗi Tri chu nhô ra tơ nhện màu bạc, trói nửa người dưới của hắn lại.
Nghe được tiếng kêu cứu của Chu Ngọc, Cam thúc đang chiến đấu với thanh niên Liệp Yêu Giả và phượng tước ấu điểu ở trong sào huyệt cũng chấn động.
Hắn vốn cho rằng với thực lực của Chu Ngọc thì diệt sát Từ Huyền, thậm chí bắt giữ Yên Mi cũng không phải là việc khó, ít nhất có thể ở thế bất bại.
Cam thúc đang độc chiến với phượng tước ấu điểu cùng thanh niên Liệp Yêu Giả, dùng thực lực luyện thần cửu trọng đỉnh phong của hắn thì có thể chiếm được ưu thế tuyệt đối, nhưng sợ giết nhầm phượng tước ấu điểu và trứng phượng tước trong tay thanh niên Liệp Yêu Giả nên hắn mới hơi có chút trì hoãn.
Nghe được tiếng cầu cứu của Chu Ngọc bên ngoài, hắn cũng chẳng quan tâm cái gì nữa, hét lớn một tiếng, một đoàn thanh sương lạnh như băng ngưng tụ trong lòng bàn tay, hung hăng nhấn một cái lên mặt đất.
- Phanh! Oanh!
Một đạo băng phong khí lãng khiến tất cả toàn bộ sôi trào, phượng tước ẩu điểu cùng Liệp yêu giả đều bị đánh bay, bị sương lạnh bao phủ, không thể động đậy, không biết sống chết.
Ngay sau đó, Cam thúc hét lớn một tiếng, từ trong tổ chim bay ra, thẳng hướng phía dưới.
Kế tiếp, trong chớp mắt, sắc mặt hắn đại biến, hét lớn:
- Dừng tay!
Thế nhưng đã trễ rồi.
Từ Huyền tự nhiên sẽ không để chính mình lâm vào tình huống hai mặt đều là địch.
Dùng thần thông huyết mạch ngăn chặn Chu Ngọc, thân hình Từ Huyền nhoáng một cái, bàn tay là một mảnh đỏ thẫm, tinh trạch lập lòe hung hăng chụp về tâm mạch hắn.
Chu Ngọc bị hai tơ nhện trói lại, chỉ biết kiệt lực vận chuyển chân lực, cực phẩm Linh giáp lại lần nữa hình thành khe hở màu vàng, nhưng so với lúc trước thì hơi ảm đạm.
- Kiêu!
Từ Huyền đánh tới, lực lượng cuồng bạo xuyên thấu qua khe hở màu vàng, khiến Chu Ngọc nhổ ra một búng máu, nhưng cũng chỉ bị nội thương một chút. Có thể thấy cực phẩm phòng ngự linh giáp kia mạnh mẽ như thế nào.
Nếu như muốn giết chết hắn thì chỉ sợ còn phải đánh ra hai ba chưởng nữa.
Mà giờ khắc này đúng là lúc Cam thúc bay từ bên trong sào huyệt phượng tước ra.
Trong mắt Từ Huyền lóe lên lệ quang, hít sâu một hơi, ngưng tụ hỏa chi tâm cùng hỏa nguyên tinh khí ẩn chứa trong đó mạnh hơn nữa, bổ một chưởng tới.
- Bá bá!
Đột nhiên hai bên Chu Ngọc xuất hiện hai thiết giáp thị vệ cao hơn ba trượng, cầm trong tay tấm chắn đồng đỏ và huyền thép cự kiếm.
Hai thanh cự kiếm vù vù chớp động, kiếm quang theo một chưởng kia của Từ Huyền trảm ngay ngắn lên người Chu Ngọc.
- Không!
Chu Ngọc cơ hồ tuyệt vọng đến cực điểm.
Dùng hai đại khôi lỗi cấp bậc luyện thần cửu trọng liên thủ công kích, sức bật này, coi như là cường giả Ngưng Đan đích thân tới đây thì chỉ sợ cũng phải động dung.
- Răng rắc phanh oanh.
Lúc ba cỗ lực lượng đáng sợ đánh lên người Chu Ngọc, thân thể hắn liền giống như mệt rã rời, sụp đổ xuống, chia năm xẻ bảy, tiếng kêu thảm thiết cũng im bặt lại.
Sau khi chém chết Chu Ngọc, Từ Huyền liền đạt túi trữ vật của hắn.
Thế nhưng lúc này, Cam thúc giận dữ lao tới.
- Người từ ngoài tới, ngươi giết chết Chu công tử, thần hoang chi đại này sẽ không có nơi nào cho ngươi sống yên ổn.
Trên người Cam thúc tuôn ra một cỗ thanh sương giống như khí tức chân lực, hàn khí băng phong lan tràn ra bốn phương tám hướng, cơ hồ có thể khiến tu giả bình thường đông thành băng sương. Một đạo hàn hà dài bảy tám trượng khiến mặt đất biến thành một cái hào rộng, vọt tới phụ cận Từ Huyền.
Từ Huyền cười lạnh một tiếng, ý niệm khẽ động, khống chế hai thiết giáp nghênh đón.
Chiến lực Cam thúc kinh người, trong lúc mơ hồ giống như còn hơn Đông Phương Gia Khuê, đẩy lui hai thiết giáp khôi lỗi kia.
Về phần tơ bạc khôi lỗi Tri Chu kia, chưa đến gần đã bị băng sương ngưng kết đứt gãy từng khúc.
Từ Huyền kinh ngạc không nhỏ, khôi lỗi cần lực lượng linh thạch, lực bền bỉ có thể không được.
Nghĩ tới đây, hắn lộ ra một tia tàn nhẫn, đột nhiên mở tay ra, trong lúc Viêm long chi tâm co rút lại thì một cỗ viêm hỏa tinh khí tinh thuần nối thẳng với tứ chi.
- Phốc! Oanh!
Toàn thân Từ Huyền chấn động, hỏa chi tâm càng hữu lực hơn, từng tia hỏa nguyên tinh hoa lưu chuyển, đột phá ẩn mạch thứ năm, dung hội ra hỏa nguyên chi hỏa càng mạnh hơn.
Trong lúc nhất thời, chỉ thấy hồng mang phun ra nuốt vào trên người Từ Huyền, khí tức viêm hỏa cuồng bạo nhiệt độ cao thông qua ẩn mạch, đánh vào thiên địa, dùng hắn làm trung tâm, tạo thành một màn gió cuốn màu đỏ nhạt.
Nhiệt độ bốn phía bỗng nhiên tăng lên, không khí sôi trào thiêu đốt, khí tức màu hồng dùng gió cuốn màu đỏ làm trung tâm, bắn khắp bát phương, đại thụ phụ cận lăng không tự chạy.
Cùng lúc đó, trong vòng mười trượng quanh thân Từ Huyền đều hóa thành biển lửa.
Ranh giới Luyện thần thất trọng khiến thực lực Từ Huyền có thể tăng vọt, loại tăng phúc này vượt quá tưởng tượng. Đây cũng là một trong những nguyên nhân lúc trước Từ Huyền không dám trùng kích quá nhanh.
- Làm sao có thể, tiểu tử kia vậy mà lại đột phá...
Cam thúc lộ vẻ mặt lo lắng, thở hổn hển.
Chưa từng gặp qua loại nói đột phá đã đột phá như thế này, trong chiến đấu tùy thời đều có khả năng đột phá, nhìn bên ngoài quả thực giống như là có dự mưu.
Thần thông ảnh hưởng thiên địa đáng sợ của viễn cổ thể tu trên người Từ Huyền cũng khiến Cam thúc kinh hãi lạnh mình.
Lúc này, cho dù là đơn đả độc đấu thì hắn cũng chưa chắc làm gì được đối phương, lại thêm những khôi lỗi này cùng với đủ loại quỷ dị trên người đối phương, hắn hoàn toàn không có phần thắng.
Sử dụng cực phẩm công kích linh khí, chân nguyên Chu Ngọc sẽ càng tiêu hao kinh khủng hơn, lại công kích mãnh liệt như thế thì một khi không giết chết được Từ Huyền trong thời gian ngắn thì sẽ kiệt lực.
Cho đến khi Chu Ngọc bức lui Từ Huyền đến mặt đất, hai người bắt đầu giao thủ giữa rừng cây phức tạp.
Trong lúc trường thương màu vàng của Chu Ngọc quét ngang, một gốc cây bị bổ ngã, khói bụi nổi lên bốn phía.
Trong lúc hỗn loạn, Từ Huyền một tay một thương, hai khôi lỗi mai phục ở một bên.
Sau một phen luân phiên công kích, Chu Ngọc đã kiệt lực, đột nhiên cảm thấy được dị thường.
- XIU XIU!
Trong lúc khói bụi bay mù mịt, hai Tri chu cực lớn bắn ra hai tơ nhện màu bạc, thoáng cái cuốn lấy hai chân hắn.
Chu Ngọc chấn động, thực lực hai Tri Chu kia đều là Luyện thần thất trọng, tơ nhện màu bạc nhả ra vô cùng cứng cỏi, nắm chặt hai chân cùng huyết dịch của hắn.
- Thả ta ra!
Chu Ngọc giận tím mặt, dùng ưu thế huyết mạch của hắn, còn không để hai khôi lỗi Tri Chu vào mắt.
Nhưng hắn không ngờ tới, trải qua một phen công kích điên cuồng thì lúc này thực lực hắn đã suy yếu.
Còn không đợi hắn vận lực đánh đổ tơ nhện màu bạc thì Từ Huyền bỗng nhiên hấp khí, một cỗ khô nóng vô hình tràn ra.
Ngang ngược ngang ngược, ngang ngược ngang ngược! Tim đập quỷ dị, rung chuyển khí huyết trái tim hắn, một cỗ khí tức nóng bức sinh sôi trong lòng, cơ hồ muốn đốt cháy tâm mạch.
- Cứu ta!
Rốt cục Chu Ngọc cũng ý thức được nguy cơ, khí huyết toàn thân sôi trào, trái tim bành trướng khô nóng, cơ hồ muốn nổ tung.
Giữa khe hở, hai khôi lỗi Tri chu nhô ra tơ nhện màu bạc, trói nửa người dưới của hắn lại.
Nghe được tiếng kêu cứu của Chu Ngọc, Cam thúc đang chiến đấu với thanh niên Liệp Yêu Giả và phượng tước ấu điểu ở trong sào huyệt cũng chấn động.
Hắn vốn cho rằng với thực lực của Chu Ngọc thì diệt sát Từ Huyền, thậm chí bắt giữ Yên Mi cũng không phải là việc khó, ít nhất có thể ở thế bất bại.
Cam thúc đang độc chiến với phượng tước ấu điểu cùng thanh niên Liệp Yêu Giả, dùng thực lực luyện thần cửu trọng đỉnh phong của hắn thì có thể chiếm được ưu thế tuyệt đối, nhưng sợ giết nhầm phượng tước ấu điểu và trứng phượng tước trong tay thanh niên Liệp Yêu Giả nên hắn mới hơi có chút trì hoãn.
Nghe được tiếng cầu cứu của Chu Ngọc bên ngoài, hắn cũng chẳng quan tâm cái gì nữa, hét lớn một tiếng, một đoàn thanh sương lạnh như băng ngưng tụ trong lòng bàn tay, hung hăng nhấn một cái lên mặt đất.
- Phanh! Oanh!
Một đạo băng phong khí lãng khiến tất cả toàn bộ sôi trào, phượng tước ẩu điểu cùng Liệp yêu giả đều bị đánh bay, bị sương lạnh bao phủ, không thể động đậy, không biết sống chết.
Ngay sau đó, Cam thúc hét lớn một tiếng, từ trong tổ chim bay ra, thẳng hướng phía dưới.
Kế tiếp, trong chớp mắt, sắc mặt hắn đại biến, hét lớn:
- Dừng tay!
Thế nhưng đã trễ rồi.
Từ Huyền tự nhiên sẽ không để chính mình lâm vào tình huống hai mặt đều là địch.
Dùng thần thông huyết mạch ngăn chặn Chu Ngọc, thân hình Từ Huyền nhoáng một cái, bàn tay là một mảnh đỏ thẫm, tinh trạch lập lòe hung hăng chụp về tâm mạch hắn.
Chu Ngọc bị hai tơ nhện trói lại, chỉ biết kiệt lực vận chuyển chân lực, cực phẩm Linh giáp lại lần nữa hình thành khe hở màu vàng, nhưng so với lúc trước thì hơi ảm đạm.
- Kiêu!
Từ Huyền đánh tới, lực lượng cuồng bạo xuyên thấu qua khe hở màu vàng, khiến Chu Ngọc nhổ ra một búng máu, nhưng cũng chỉ bị nội thương một chút. Có thể thấy cực phẩm phòng ngự linh giáp kia mạnh mẽ như thế nào.
Nếu như muốn giết chết hắn thì chỉ sợ còn phải đánh ra hai ba chưởng nữa.
Mà giờ khắc này đúng là lúc Cam thúc bay từ bên trong sào huyệt phượng tước ra.
Trong mắt Từ Huyền lóe lên lệ quang, hít sâu một hơi, ngưng tụ hỏa chi tâm cùng hỏa nguyên tinh khí ẩn chứa trong đó mạnh hơn nữa, bổ một chưởng tới.
- Bá bá!
Đột nhiên hai bên Chu Ngọc xuất hiện hai thiết giáp thị vệ cao hơn ba trượng, cầm trong tay tấm chắn đồng đỏ và huyền thép cự kiếm.
Hai thanh cự kiếm vù vù chớp động, kiếm quang theo một chưởng kia của Từ Huyền trảm ngay ngắn lên người Chu Ngọc.
- Không!
Chu Ngọc cơ hồ tuyệt vọng đến cực điểm.
Dùng hai đại khôi lỗi cấp bậc luyện thần cửu trọng liên thủ công kích, sức bật này, coi như là cường giả Ngưng Đan đích thân tới đây thì chỉ sợ cũng phải động dung.
- Răng rắc phanh oanh.
Lúc ba cỗ lực lượng đáng sợ đánh lên người Chu Ngọc, thân thể hắn liền giống như mệt rã rời, sụp đổ xuống, chia năm xẻ bảy, tiếng kêu thảm thiết cũng im bặt lại.
Sau khi chém chết Chu Ngọc, Từ Huyền liền đạt túi trữ vật của hắn.
Thế nhưng lúc này, Cam thúc giận dữ lao tới.
- Người từ ngoài tới, ngươi giết chết Chu công tử, thần hoang chi đại này sẽ không có nơi nào cho ngươi sống yên ổn.
Trên người Cam thúc tuôn ra một cỗ thanh sương giống như khí tức chân lực, hàn khí băng phong lan tràn ra bốn phương tám hướng, cơ hồ có thể khiến tu giả bình thường đông thành băng sương. Một đạo hàn hà dài bảy tám trượng khiến mặt đất biến thành một cái hào rộng, vọt tới phụ cận Từ Huyền.
Từ Huyền cười lạnh một tiếng, ý niệm khẽ động, khống chế hai thiết giáp nghênh đón.
Chiến lực Cam thúc kinh người, trong lúc mơ hồ giống như còn hơn Đông Phương Gia Khuê, đẩy lui hai thiết giáp khôi lỗi kia.
Về phần tơ bạc khôi lỗi Tri Chu kia, chưa đến gần đã bị băng sương ngưng kết đứt gãy từng khúc.
Từ Huyền kinh ngạc không nhỏ, khôi lỗi cần lực lượng linh thạch, lực bền bỉ có thể không được.
Nghĩ tới đây, hắn lộ ra một tia tàn nhẫn, đột nhiên mở tay ra, trong lúc Viêm long chi tâm co rút lại thì một cỗ viêm hỏa tinh khí tinh thuần nối thẳng với tứ chi.
- Phốc! Oanh!
Toàn thân Từ Huyền chấn động, hỏa chi tâm càng hữu lực hơn, từng tia hỏa nguyên tinh hoa lưu chuyển, đột phá ẩn mạch thứ năm, dung hội ra hỏa nguyên chi hỏa càng mạnh hơn.
Trong lúc nhất thời, chỉ thấy hồng mang phun ra nuốt vào trên người Từ Huyền, khí tức viêm hỏa cuồng bạo nhiệt độ cao thông qua ẩn mạch, đánh vào thiên địa, dùng hắn làm trung tâm, tạo thành một màn gió cuốn màu đỏ nhạt.
Nhiệt độ bốn phía bỗng nhiên tăng lên, không khí sôi trào thiêu đốt, khí tức màu hồng dùng gió cuốn màu đỏ làm trung tâm, bắn khắp bát phương, đại thụ phụ cận lăng không tự chạy.
Cùng lúc đó, trong vòng mười trượng quanh thân Từ Huyền đều hóa thành biển lửa.
Ranh giới Luyện thần thất trọng khiến thực lực Từ Huyền có thể tăng vọt, loại tăng phúc này vượt quá tưởng tượng. Đây cũng là một trong những nguyên nhân lúc trước Từ Huyền không dám trùng kích quá nhanh.
- Làm sao có thể, tiểu tử kia vậy mà lại đột phá...
Cam thúc lộ vẻ mặt lo lắng, thở hổn hển.
Chưa từng gặp qua loại nói đột phá đã đột phá như thế này, trong chiến đấu tùy thời đều có khả năng đột phá, nhìn bên ngoài quả thực giống như là có dự mưu.
Thần thông ảnh hưởng thiên địa đáng sợ của viễn cổ thể tu trên người Từ Huyền cũng khiến Cam thúc kinh hãi lạnh mình.
Lúc này, cho dù là đơn đả độc đấu thì hắn cũng chưa chắc làm gì được đối phương, lại thêm những khôi lỗi này cùng với đủ loại quỷ dị trên người đối phương, hắn hoàn toàn không có phần thắng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.