Chương 634: Gặp lại cừu địch. (2)
Khoái Xan Điếm
23/09/2013
Hắc y lão giả kia vẻ mặt đắng chát, ngẩng đầu nhìn về phía cổ bào trung niên, sầu thảm nói:
- thiên Cơ thành cổ có khả năng hiện thế vào thời khắc nào đó trong nửa năm gần đây, ở Bát Hoang Sa Mạc, nhưng đó cũng chỉ là có khả năng thôi. Trấn Tây Hầu, đồ thuộc về ngươi, trốn cũng không thoát. Di Lạc Côi Bảo, luôn luôn là người có duyên và ngươi tương thích mới có thể có được.
Nghe vậy, cổ bào trung niên kia đứng chắp tay, lâm vào trầm mặc.
Cùng lúc đó, sau lưng hơn mười người này một hai trăm dặm, trong cát vàng đứng lặng một lão giả sáu mươi mặc áo bào vải sạch sẽ, hai tay phụ lưng, khí tức ẩn giấu ở trong hoàn cảnh, giống như một khỏa mảnh
- Quả nhiên không đơn giản... Trấn Tây Hầu của Khai Nguyên vương triều, nhân vật cấp bậc Vương tọa trong truyền thuyết. May mắn lúc đưa thuyền giúp người có chỗ lưu ý đến trong Thần Hoang duy nhất một lần ra ngoài nhiều đan đạo cường giả như vậy, tất nhiên có dự mưu lớn. Bất quá ngược lại cũng kinh hỉ, mục tiêu của những người này đúng là Thiên Cơ cổ thành trong truyền thuyết.
Áo vải lục tuần lão giả, trên mặt kinh hỉ, nỉ non tự nói.
Nếu như Từ Huyền lúc này ở đây chắc chắn sẽ nhận ra, lão giả áo vải này đúng là Ngưng Đan lão giả họ Lục hai lần đưa mình qua sông lúc trước.
"Bản hầu kiên nhẫn có hạn, tối đa đợi thêm ba ngày nữa, nếu như không có bất kỳ dấu hiệu vậy thì sẽ bắt ngươi lại hỏi.
Cổ bào trung niên chậm rãi quay người, trong đôi đồng tử thâm thúy ám thanh sắc kia nổi lên một vòng hàn quang.
Chỉ một thoáng, ngoại trừ Thanh y kiếm tu và bà lão tóc bạc ra, đan đạo cường giả còn lại ở đây, linh hồn thân thể, không tự chủ được run lên.
Nhưng mà g vào lúc này, trong vô biên trong sa mạc này lại nổi lên dị biến.
Ông oanh --
Một hồi đại sa bạo xưa nay chưa từng có từ ngọn nguồn nào đó bộc phát, cơ hồ cuốn hơ phân nửa Bát Hoang Sa Mạc.
Cát bụi gào thét cuồng vũ, tiếng gió chấn rít gào, trong tầm mắt một mảnh khói vàng ngập trời, cơ hồ bằng được với một hồi đại tan nai của cấm kị tiên thuật.
- Trong sa mạc có biến khác thường, chỉ sợ có quan hệ đến di lạc cổ thành.
Lão bà tóc bạc hô nhỏ một tiếng.
Cổ bào trung niên mặt lộ vẻ kinh hỉ:
- Rất hay, xem ra kiện Di Lạc Côi Bảo tiếp thep chưa hẳn vô duyên với ta.
Trong lòng của hắn kích tình bành trướng, Di Lạc Côi Bảo, đó là đường tắt đơn giản nhất để vấn đỉnh bất hủ kim đan ở Thần Hoang đại địa, mấy ngàn năm, đều rất khó sinh ra đời một vị Bất Hủ Kim Đan.
- Xuất phát!
Cổ bào trung niên ra lệnh một tiếng, hơn mười người tạo thành tiểu đội đan đạo cường đại, bay về phía ngọn ngọn trận bão cát.
Vị trí ngọn nguồn kia, còn có một tia linh khí chấn động cùng nhiều loại Thiên địa dị động mãnh liệt, đan đạo cường giả trong phục cận mười vạn dặm đều có thể mơ hồ cảm ứng được.
Cùng lúc đó, ở vị trí phía bắc Bát Hoang Sa Mạc.
Ầm ầm!
Bùn cát sụp đổ, đại địa chấn động, xuất hiện một vùng lõm khủng bố.
Ở vị trí cát bụi sụp đổ, âm thanh chấn động âm không ngừng, dư âm cơ hồ tác động đến non nửa Bát Hoang Sa Mạc.
Ba thanh niên, một vị nữ tử váy trắng tuyệt sắc phiêu phù ở giữa không trung, ánh mắt hơi có vẻ hưng phấn, lẳng lặng xem kỹ khu vực không ngừng sụp đổ bên dưới.
- Xuất hiện...
Từ Huyền vẻ mặt vui mừng.
Chỉ thấy trong vòng xoáy cát bụi phía dưới mơ hồ hiển hiện một hình dáng đại thành khổng lồ.
Thành cổ, chỉ lộ ra một chút đã rung động thế nhân.
Hô ông ~
Bão cát gào thét chấn rống, thành cổ hùng vỹ đang chậm rãi nổ vang bay lên, tầng tầng cát đá, bóc lột rơi xuống, lộ ra thanh cổ pha tạp tuyên cổ.
Tường thành của di lạc cổ thành, toàn bộ là do một loại ngũ sắc ám thạch cấu thành, truyền đến một cổ linh thế áp bách kinh hồn động phách.
Cách một hai chục năm, một lần nữa nhìn thấy Thiên Cơ cổ t hành, Từ Huyền cảm khái ngàn vạn, ánh mắt liếc nhau với Tuyết Vi liếc nhau, hai người thần sắc đều vô cùng kiên định.
- Chủ nhân, ta nhất định sẽ giúp ngươi đạt được Ngân Từ Nguyên Châu.
Tuyết Vi thần thức truyền âm nói.
Không những nàng, một chuyến mấy người, đều muốn hiệp trợ Từ Huyền đạt được Di Lạc Côi Bảo, đây là mục tiêu cuối cùng của chuyến này.
So sánh với lần trước cổ thành xuất thế, động tĩnh lần này phải lớn hơn nhiều.
Thành cổ nổ vang chấn động, chậm rãi nổi lên, lộ ra thể tích càng khổng lồ, một cổ khí tức tang thương xa xưa từ trong di lạc cổ thành quất vào mặt mà đến, mơ hồ trong đó, bên tai nghe được nhạc khúc du dương thời kỳ Thượng Cổ Thần Hoang, khiến người say mê đặt mình trong lịch sử trường hả, cảm thụ nội tình của văn minh sáng chói ngày xưa
Sở Đông là lần đầu tiên chứng kiến di lạc cổ thành xuất hiện, hơn nữa còn là xem kỹ trong tình huống gần như vậy, trong mắt khó tránh khỏi lộ ra một tia rung động, nỉ non nói:
- Chủng tộc văn minh của Thượng Cổ Thần Hoang khiến cho người hướng tới, di lạc cửu thành, thế giới huyền mê, có thể không bị công bố trong thời đại chúng ta không?
Truyền thuyết, Thần Hoang thời kỳ thượng cổ có chín chủng tộc cổ xưa, bọn hắn sáng tạo ra văn minh truyền thừa đặc biệt sáng lạn, cũng có được vô số côi bảo. Cho đến ngày một hồi đại nạn chưa từng có cuốn khắp Thần Hoang, khiến chín đại chủng tộc, cơ hồ diệt sạch.
Chín đại chủng tộc tuy diệt vong, nhưng cổ thành lấy văn minh đỉnh phong và truyền thừa sáng tạo ra năm ấy lại không có biến mất, chúng bị mai phục ở các nơi hẻo lánh trong Thần Hoang
Thiên Cơ cổ thành hiển nhiên là một cái ngoài ý muốn, nó cũng không còn ở trong Thần Hoang bản thổ, mà ở vào vô biên sa mạc giữa Tam Dương Cảnh và Cửu thành Thần Hoang.
Viễn Cổ Thiên Cơ tộc, cũng là tồn tại thần bí cổ xưa nhất trong cừu đại tộc.
- Việc này không nên chậm trễ, chạy nhanh vào thành.
Từ Huyền trầm giọng nói.
Một chuyến mấy người, vì nắm chặt thời gian, đón ngọn nguồn phong bạo, bay vào trong cổ thành, hành động tối nghĩa mà chậm chạp.
Chính vào lúc này, ngoài di lạc cổ thành hơn trăm dặm truyền đến tiếng xé gió.
- Thiên Cơ cổ thành, thật tốt quá, rốt cục cũng bị bọn chúng ta đợi được.
Một lão giả áo xám đầu đội vũ rộng vành thanh âm run rẩy nói.
- Địch sư đệ, suy đoán của ngươi quả nhiên đúng vậy, căn cứ vào lời tiên đoán và phán đoán hướng đi của Lê đại sư lúc trước, cái này mấy năm qua vẫn một mực chờ đợi ở nơi này, rốt cục cũng chờ được rồi.
Bên cạnh lão giả áo xám, một vị thanh niên mặc Ám kim áo giáp sắc mặt hơi vui mừng nói.
Hai người đều có tu vị Nguyên Đan kỳ, tốc độ nhanh vô cùng, thành cổ trong tầm mắt càng ngày càng gần.
- Không tốt... có người nhanh hơn chúng ta một bước.
Thần thức của hai người, nhìn thấy bọn người Từ Huyền đang tiến vào cthanhf cổ.
- Là tiểu tử kia...
Lão giả ám xám chấn động, thần thức dừng lại trên người Từ Huyền, chợt nghiến răng nghiến lợi.
Lão giả áp xám này, vậy mà liếc mắt nhận ra Từ Huyền.
Cùng lúc đó, Từ Huyền đang tiến vào thành cổ như có cảm ứng quay đầu lại, chứng kiến lão giả kia liền chấn động:
- Là hắn! Địch Tam Thu!
- thiên Cơ thành cổ có khả năng hiện thế vào thời khắc nào đó trong nửa năm gần đây, ở Bát Hoang Sa Mạc, nhưng đó cũng chỉ là có khả năng thôi. Trấn Tây Hầu, đồ thuộc về ngươi, trốn cũng không thoát. Di Lạc Côi Bảo, luôn luôn là người có duyên và ngươi tương thích mới có thể có được.
Nghe vậy, cổ bào trung niên kia đứng chắp tay, lâm vào trầm mặc.
Cùng lúc đó, sau lưng hơn mười người này một hai trăm dặm, trong cát vàng đứng lặng một lão giả sáu mươi mặc áo bào vải sạch sẽ, hai tay phụ lưng, khí tức ẩn giấu ở trong hoàn cảnh, giống như một khỏa mảnh
- Quả nhiên không đơn giản... Trấn Tây Hầu của Khai Nguyên vương triều, nhân vật cấp bậc Vương tọa trong truyền thuyết. May mắn lúc đưa thuyền giúp người có chỗ lưu ý đến trong Thần Hoang duy nhất một lần ra ngoài nhiều đan đạo cường giả như vậy, tất nhiên có dự mưu lớn. Bất quá ngược lại cũng kinh hỉ, mục tiêu của những người này đúng là Thiên Cơ cổ thành trong truyền thuyết.
Áo vải lục tuần lão giả, trên mặt kinh hỉ, nỉ non tự nói.
Nếu như Từ Huyền lúc này ở đây chắc chắn sẽ nhận ra, lão giả áo vải này đúng là Ngưng Đan lão giả họ Lục hai lần đưa mình qua sông lúc trước.
"Bản hầu kiên nhẫn có hạn, tối đa đợi thêm ba ngày nữa, nếu như không có bất kỳ dấu hiệu vậy thì sẽ bắt ngươi lại hỏi.
Cổ bào trung niên chậm rãi quay người, trong đôi đồng tử thâm thúy ám thanh sắc kia nổi lên một vòng hàn quang.
Chỉ một thoáng, ngoại trừ Thanh y kiếm tu và bà lão tóc bạc ra, đan đạo cường giả còn lại ở đây, linh hồn thân thể, không tự chủ được run lên.
Nhưng mà g vào lúc này, trong vô biên trong sa mạc này lại nổi lên dị biến.
Ông oanh --
Một hồi đại sa bạo xưa nay chưa từng có từ ngọn nguồn nào đó bộc phát, cơ hồ cuốn hơ phân nửa Bát Hoang Sa Mạc.
Cát bụi gào thét cuồng vũ, tiếng gió chấn rít gào, trong tầm mắt một mảnh khói vàng ngập trời, cơ hồ bằng được với một hồi đại tan nai của cấm kị tiên thuật.
- Trong sa mạc có biến khác thường, chỉ sợ có quan hệ đến di lạc cổ thành.
Lão bà tóc bạc hô nhỏ một tiếng.
Cổ bào trung niên mặt lộ vẻ kinh hỉ:
- Rất hay, xem ra kiện Di Lạc Côi Bảo tiếp thep chưa hẳn vô duyên với ta.
Trong lòng của hắn kích tình bành trướng, Di Lạc Côi Bảo, đó là đường tắt đơn giản nhất để vấn đỉnh bất hủ kim đan ở Thần Hoang đại địa, mấy ngàn năm, đều rất khó sinh ra đời một vị Bất Hủ Kim Đan.
- Xuất phát!
Cổ bào trung niên ra lệnh một tiếng, hơn mười người tạo thành tiểu đội đan đạo cường đại, bay về phía ngọn ngọn trận bão cát.
Vị trí ngọn nguồn kia, còn có một tia linh khí chấn động cùng nhiều loại Thiên địa dị động mãnh liệt, đan đạo cường giả trong phục cận mười vạn dặm đều có thể mơ hồ cảm ứng được.
Cùng lúc đó, ở vị trí phía bắc Bát Hoang Sa Mạc.
Ầm ầm!
Bùn cát sụp đổ, đại địa chấn động, xuất hiện một vùng lõm khủng bố.
Ở vị trí cát bụi sụp đổ, âm thanh chấn động âm không ngừng, dư âm cơ hồ tác động đến non nửa Bát Hoang Sa Mạc.
Ba thanh niên, một vị nữ tử váy trắng tuyệt sắc phiêu phù ở giữa không trung, ánh mắt hơi có vẻ hưng phấn, lẳng lặng xem kỹ khu vực không ngừng sụp đổ bên dưới.
- Xuất hiện...
Từ Huyền vẻ mặt vui mừng.
Chỉ thấy trong vòng xoáy cát bụi phía dưới mơ hồ hiển hiện một hình dáng đại thành khổng lồ.
Thành cổ, chỉ lộ ra một chút đã rung động thế nhân.
Hô ông ~
Bão cát gào thét chấn rống, thành cổ hùng vỹ đang chậm rãi nổ vang bay lên, tầng tầng cát đá, bóc lột rơi xuống, lộ ra thanh cổ pha tạp tuyên cổ.
Tường thành của di lạc cổ thành, toàn bộ là do một loại ngũ sắc ám thạch cấu thành, truyền đến một cổ linh thế áp bách kinh hồn động phách.
Cách một hai chục năm, một lần nữa nhìn thấy Thiên Cơ cổ t hành, Từ Huyền cảm khái ngàn vạn, ánh mắt liếc nhau với Tuyết Vi liếc nhau, hai người thần sắc đều vô cùng kiên định.
- Chủ nhân, ta nhất định sẽ giúp ngươi đạt được Ngân Từ Nguyên Châu.
Tuyết Vi thần thức truyền âm nói.
Không những nàng, một chuyến mấy người, đều muốn hiệp trợ Từ Huyền đạt được Di Lạc Côi Bảo, đây là mục tiêu cuối cùng của chuyến này.
So sánh với lần trước cổ thành xuất thế, động tĩnh lần này phải lớn hơn nhiều.
Thành cổ nổ vang chấn động, chậm rãi nổi lên, lộ ra thể tích càng khổng lồ, một cổ khí tức tang thương xa xưa từ trong di lạc cổ thành quất vào mặt mà đến, mơ hồ trong đó, bên tai nghe được nhạc khúc du dương thời kỳ Thượng Cổ Thần Hoang, khiến người say mê đặt mình trong lịch sử trường hả, cảm thụ nội tình của văn minh sáng chói ngày xưa
Sở Đông là lần đầu tiên chứng kiến di lạc cổ thành xuất hiện, hơn nữa còn là xem kỹ trong tình huống gần như vậy, trong mắt khó tránh khỏi lộ ra một tia rung động, nỉ non nói:
- Chủng tộc văn minh của Thượng Cổ Thần Hoang khiến cho người hướng tới, di lạc cửu thành, thế giới huyền mê, có thể không bị công bố trong thời đại chúng ta không?
Truyền thuyết, Thần Hoang thời kỳ thượng cổ có chín chủng tộc cổ xưa, bọn hắn sáng tạo ra văn minh truyền thừa đặc biệt sáng lạn, cũng có được vô số côi bảo. Cho đến ngày một hồi đại nạn chưa từng có cuốn khắp Thần Hoang, khiến chín đại chủng tộc, cơ hồ diệt sạch.
Chín đại chủng tộc tuy diệt vong, nhưng cổ thành lấy văn minh đỉnh phong và truyền thừa sáng tạo ra năm ấy lại không có biến mất, chúng bị mai phục ở các nơi hẻo lánh trong Thần Hoang
Thiên Cơ cổ thành hiển nhiên là một cái ngoài ý muốn, nó cũng không còn ở trong Thần Hoang bản thổ, mà ở vào vô biên sa mạc giữa Tam Dương Cảnh và Cửu thành Thần Hoang.
Viễn Cổ Thiên Cơ tộc, cũng là tồn tại thần bí cổ xưa nhất trong cừu đại tộc.
- Việc này không nên chậm trễ, chạy nhanh vào thành.
Từ Huyền trầm giọng nói.
Một chuyến mấy người, vì nắm chặt thời gian, đón ngọn nguồn phong bạo, bay vào trong cổ thành, hành động tối nghĩa mà chậm chạp.
Chính vào lúc này, ngoài di lạc cổ thành hơn trăm dặm truyền đến tiếng xé gió.
- Thiên Cơ cổ thành, thật tốt quá, rốt cục cũng bị bọn chúng ta đợi được.
Một lão giả áo xám đầu đội vũ rộng vành thanh âm run rẩy nói.
- Địch sư đệ, suy đoán của ngươi quả nhiên đúng vậy, căn cứ vào lời tiên đoán và phán đoán hướng đi của Lê đại sư lúc trước, cái này mấy năm qua vẫn một mực chờ đợi ở nơi này, rốt cục cũng chờ được rồi.
Bên cạnh lão giả áo xám, một vị thanh niên mặc Ám kim áo giáp sắc mặt hơi vui mừng nói.
Hai người đều có tu vị Nguyên Đan kỳ, tốc độ nhanh vô cùng, thành cổ trong tầm mắt càng ngày càng gần.
- Không tốt... có người nhanh hơn chúng ta một bước.
Thần thức của hai người, nhìn thấy bọn người Từ Huyền đang tiến vào cthanhf cổ.
- Là tiểu tử kia...
Lão giả ám xám chấn động, thần thức dừng lại trên người Từ Huyền, chợt nghiến răng nghiến lợi.
Lão giả áp xám này, vậy mà liếc mắt nhận ra Từ Huyền.
Cùng lúc đó, Từ Huyền đang tiến vào thành cổ như có cảm ứng quay đầu lại, chứng kiến lão giả kia liền chấn động:
- Là hắn! Địch Tam Thu!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.