Tiên Hà Phong Bạo

Chương 668: Hôn lễ vương đô (1)

Khoái Xan Điếm

23/09/2013

Hôm nay tài nguyên khổng lồ, thậm chí còn có vận mệnh tác động, không cần phải đi đó đi đây, Từ Huyền tự nhiên muốn nhanh chóng dùng thời gian còn lại, tăng tu vi thực lực của mình lên cao hơn.

- Nơi này có một cỗ khôi lỗi, thực lực tiếp cận Nguyên Đan hậu kỳ, đưa cho Niếp huynh, có lẽ có chút ít tác dụng.

Từ Huyền lật một tay lên, lấy ra một con khôi lỗi hình người, cao chừng ba trượng, toàn thân mặc kim giáp nặng nề, cầm trong tay một tấm chắn lớn màu đen, nghiễm nhiên là khôi lỗi có tính phòng ngự.

Hiển nhiên Từ Huyền biết rõ, hoàn cảnh xấu của Niếp Hàn, cho nên cần khôi lỗi phụ trợ.

Trong Thiên Ky Cổ Thành, khôi lỗi đương nhiên cũng có nhiều.

Chính là đám khôi lỗi chung quanh bình đài, một khi rời khỏi Thiên Ky Cổ Thành, Từ Huyền khống chế chúng không được bao nhiêu phần, không nên mang ra.

Thực lực khôi lỗi hiện tại tiếp cận Nguyên Đan hậu kỳ, đã là mạnh nhất.

Niếp Hàn lại lắc đầu cự tuyệt:

- Thân là kiếm tu, truy cầu công kích cực đoan nhất, bất luận phòng ngự gì cũng biến thành vướng bận, thậm chí dao động quyết tâm suy xét sinh tử của bản thân.

Từ Huyền cũng không miễn cưỡng, hắn cũng tin tưởng, dùng tu vi hiện tại của Niếp Hàn, đoạt lại Thiên Hạt ma kiếm, không phải việc khó.

Ngày xưa tại Tứ Tượng thành, thời khắc sinh tử nghịch chuyển, Niếp Hàn dùng kiếm uy, vượt qua cấp độ không thể tưởng tượng nổi.

Trải qua Thiên Ky Cổ Thành, hắn đoạt được một nửa Thiên Hạt ma kiếm, áo nghĩa Đoán Kiếm Đồ Quyết, dung nhập vào trong kiếm ý của mình.

Niếp Hàn có được một nửa Thiên Hạt ma kiếm, kiếm đạo công kích cực đoan, cho dù là cường giả vương tọa truyền thuyết của thần hoang đích thân tới, cũng phải kiêng kỵ vài phần.

Trong lầu các bên hồ, Sở Đông mỉm cười không nói, bất động thanh sắc chỉ huy cả hôn lễ.

Trương Phong cùng Từ Huệ Lan đương nhiên điềm mật, ngọt ngào hạnh phúc, chuyện gì đều không cần lo lắng, hết thảy do Sở Đông xử lý, do Từ Huyền cùng Niếp Hàn làm hậu thuẫn.

Đúng lúc này, môi của Sở Đông khẽ nhúc nhích, đang dùng hình thức này trao đổi với thủ hạ.

Hoàn tất, ánh mắt của hắn nhìn thoáng qua Từ Huyền, giống như cười mà không phải cười nói:

- Từ huynh, có một người ở bên ngoài chờ, không biết ngươi có muốn gặp không.

Từ Huyền tinh tường, người bình thường cầu kiến, Sở Đông hơn phân nửa sẽ từ chối.

Như vậy thân phận người này, rất nhanh hô hào lên.

- Để cho nàng đi vào đây.

Từ Huyền nhẹ nhàng thở dài.



Chỉ chốc lát, bên bờ hồ đã xuất hiện một nữ tử phong hoa tuyệt đại, dung mạo phi phàm, sắc mặt hơi sầu lo, lúc nàng nhìn thấy Từ Huyền, đôi mắt sáng hồng nhuận phơn phớt, hơi nước mông lung, vẻ mặt kiều thương ủy khuất.

- Ngươi không cần phải nói, ta cũng biết ý ngươi tới đây.

Từ Huyền nói một câu, đánh gãy thiên ngôn vạn ngữ của Tử Tiêu công chúa muốn nói.

- Từ đại ca ngươi đã hiểu, vậy Phỉ Nhi cũng không nhiều lời. Hôm nay Tử Tiêu quốc cơ hồ toàn bộ rơi vào tay giặc chỉ còn lại có thủ đô, tràn đầy nguy cơ. Không qua thêm nửa năm, Tử Tiêu quốc sẽ vong quốc, chẳng lẽ Từ đại ca nhẫn tâm nhìn cảnh Phỉ Nhi chịu khổ, trở thành một vong quốc nô sao?

Tử Tiêu công chúa lê hoa đáy vũ, không còn cố kỵ gì nữa, nhào vào ngực của Tử Huyền.

Từ Huyền thò tay vỗ nhẹ vai nàng, trấn an một lát:

- Yên tâm, không ai có thể xúc phạm tới ngươi.

- Nói như vậy, Từ đại ca đã đáp ứng?

Tử Tiêu công chúa nín khóc mỉm cười.

- Không, ngươi chỉ cần đứng chân ở Tinh Phong quốc, đứng ở bên trong vương đô của chúng ta, tự nhiên không cần chịu khổ.

Từ Huyền cười nhạt một tiếng.

Với tư cách quan hệ tình nhân, hắn ra tay che chở Tử Tiêu công chúa, không gì đáng trách.

Nhưng nếu muốn vô duyên vô cớ, đi trợ giúp một nước đã từng xâm lấn quốc gia mình, đã thật sự xâm phạm nguyên tắc của Từ Huyền.

Tử Tiêu công chúa biến sắc, khóc ròng nói:

- Thế nhưng Phỉ Nhi làm sao có thể ngồi yên nhìn phụ hoàng và huynh đệ tỷ muội, chịu đủ tàn bạo của địch nhân, sau đó mới chết đi đây.

- Không, nếu như nguyện ý, ngươi có thể cho bọn họ đi tới Tinh Phong quốc tị nạn, nghĩ đến Hỏa Vân Quốc cùng Lam Phong quốc, còn không dám giết đến thủ đô Tinh Phong.

Từ Huyền không mặn không nhạt nói.

- Từ Huyền... Ngươi không ngờ là thế hệ tuyệt tình tuyệt nghĩa mà.

Tử Tiêu công chúa mắt phượng tức giận.

Thái độ của Từ Huyền, căn bản không có ý định đứng ra hòa giải cho Tử Tiêu quốc.

- Ha ha, công chúa, lời ấy sai rồi. Ngày xưa bổn quốc quy mô xâm lấn, không phải Hỏa Vân Quốc, cũng không phải Lam Phong quốc, mà là Tử Tiêu quốc các ngươi a. Tất cả chuyện cho tới nay, đều là quý quốc gieo gió gặt bảo. Tinh Phong quốc không có bất kỳ lý do nào, đi trợ giúp một quốc địch từng đi xâm phạm cố thổ. Đại trưởng lão chịu ra tay che chở các ngươi, đã là bao dung lớn lao rồi.

Sở Đông nhẹ nhàng cười cười, Thiên Cơ Phiến trong tay vỗ nhẹ.



Nghe nói lời ấy, Tử Tiêu công chúa á khẩu không trả lời được.

Sự thật cũng là như thế, Tử Tiêu quốc lòng muông dạ thú, ngày xưa mưu đồ Tinh Phong, cũng không phải chuyện ngày một ngày hai.

Từ Huyền hơi có vẻ bất đắc dĩ nói:

- Phỉ Nhi, thật xin lỗi, ta không phải là quốc quân của Tinh Phong quốc, càng không thể bởi vì tư dục của bản thân, đi trợ giúp một địch quốc.

Khóe mắt của Tử Tiêu công chúa hồng nhuận phơn phớt, trầm mặc sau nửa ngày, cuối cùng cũng mở miệng:

- Thỉnh quý quốc cho ra một bảng giá, cần điều kiện gì, mới bằng lòng xuất binh trợ Tử Tiêu đánh lui Hỏa Vân Quốc cùng Lam Phong quốc.

- Công chúa cuối cùng cũng tiến vào chính đề.

Sở Đông cười một tiếng, kế tiếp bắt đầu đàm phán với Tử Tiêu công chúa.

Ở trong lầu các giữa hồ, Từ Huyền, Niếp Hàn, Trương Phong, Từ Huệ Lan bốn người, đều trừng mắt, không nói được lời nào.

Sở Đông cùng Tử Tiêu công chúa đàm phán rất đơn giản.

- Muốn cho Tinh Phong quốc xuất binh, chỉ có một khả năng: chính là Tử Tiêu quốc, thành nước phụ thuộc chúng ta, hơn nữa tài nguyên trọng địa linh hồ giao ra, trả lại Quỷ Tinh Phong. Trừ chuyện đó ra, không còn chỗ để đàm phán nữa.

Ánh mắt của Sở Đông trầm tĩnh, trong giọng nói có một loại quyết tâm không quay đầu lại.

- Nước phụ thuộc? Chuyện này sao có thể được! Ta đường đường Tử Tiêu quốc, diện tích quốc thổ, so Tinh Phong các ngươi lớn gấp hai, há có thể trở thành phụ thuộc của tiểu quốc.

Tử Tiêu công chúa cắn răng nói.

- Quý quốc chỉ có một lựa chọn như vậy.

Sở Đông bất từ bất tật (*không chậm không nhanh).

- Các ngươi sẽ không sợ chúng ta quy hàng Hỏa Vân Quốc! Đến lúc đó, đợi Hỏa Vân Quốc chiếm đoạt Tử Tiêu, lại quy mô tiến công Tinh Phong, các ngươi không có ngày tốt lành.

Tử Tiêu công chúa vẻ mặt hận ý nói.

- Sai! Đợi cho Hỏa Vân Quốc chiếm đoạt Tử Tiêu, tất nhiên nguyên khí tổn hao nhiều. Đến lúc đó Tinh Phong quốc ta, thừa cơ xuất kích, tất nhiên có thể dễ như trở bàn tay, nhất cổ tác khí, quét ngang Tử Tiêu, Hỏa Vân, Lam Phong ba nước.

Sở Đông chém đinh chặt sắt nói.

Nghe lời này, Tử Tiêu công chúa không khỏi hút một hơi lạnh.

Bởi vì khẩu vị của Tinh Phong này, so với Tử Tiêu quốc ngày xưa còn lớn hơn vài phần.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tiên Hà Phong Bạo

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook