Tiên Hà Phong Bạo

Chương 21: Kinh hồn nhất dược

Khoái Xan Điếm

21/09/2013

Tròn ba ngày, Từ Huyền mới khó khăn học xong những chiêu thức rải rác này. Trong khi tu luyện, hắn thỉnh thoảng kiếm linh tài ở phụ cận.

Về phần chỗ sâu trong rừng, hiện giờ hắn còn không dám tiến vào, nếu như gặp phải dã thú hung ác độc địa, Từ Huyền không dám cam đoan có thể toàn thân trở ra.

Từ lúc học được động tác khó nhất của bí quyết chữ Phiêu, Từ Huyền liền bắt đầu quán thông toàn bộ động tác của đệ tam biến lại một chỗ.

Hắn đã có kinh nghiệm, mỗi một biến của Long Xà Cửu Biến đều có thể thi triển liền mạch, đối với thân thể sản sinh ra kích thích cực lớn.

Từ Huyền hết hai biến xong, hắn dễ dàng bước vào luyện thể nhị trọng, cảm giác thể chất và lực lượng đều tăng vọt, khí huyết so với trước đây mạnh hơn không ít.

Đồng thời, mỗi biến đều có tác động đến cơ thể khác nhau.

Đệ nhất biến tạo cho thân thể sự mềm dẻo, đệ nhị biến chữ Chiếu nhằm vào phát triển xương cốt.

Đệ tam biến là pháp quyết làm nhẹ thân thể, Từ Huyền cảm giác có chút giống như mô phỏng theo sinh thái của loài chim.

Trong quá trình tu luyện đệ tam biến, hắn cảm giác toàn thân nhẹ như yến, năng lực tăng lên rất nhiều. Gian phòng bình thường cao vài mét, hắn hoàn toàn có thể dễ dàng nhảy lên, võ nghệ cao cường trong truyền thuyết cũng không hơn gì cái này.

Phật! Phật! Phật!...

Trong rừng núi, thân hình và cước bộ Từ Huyền phiêu hốt bất định, khi thì nhoáng lên bay giữa không trung, thoạt nhìn vô cùng vui mắt.

Mà Từ Huyền cảm giác được một loại mãn ý tự nhiên.

Tới một khắc, hắn chợt thi triển mấy động tác cuối cùng của chữ Phiêu, thân hình mượn lực giữa không trung càng bay cao hơn.

Thân mình đón gió, hắn phảng phất như hóa thành một con chim to tự do bay lượn nơi chân trời, trong một khắc chợt lăng không mượn lực như cánh chim vọt tới bờ sông bên kia.

Động tác đệ tam biến chữ Phiêu dĩ nhiên hoàn thành liên tiếp không bị cách trở.

Sau một thoáng, một cỗ điện lưu mờ mịt dần dần lan tỏa khắp thân thể.

Từ Huyền cảm giác toàn bộ thân thể nhẹ bỗng, thân hình như bước trên mây, bồng bềnh trôi nhẹ.

Vào thời khắc này, hắn cảm giác khí huyết thần trong cơ thể như đều tụ hội lại thành sông, đột phá một gông cùm xiềng xích.

- Thành công rồi!

Từ Huyền vui mừng và kích động, chăm chú nhắm mắt lại, thể ngộ cảm giác điện lưu chạy khắp tứ chi, có bốn phần đau nhức, ba phần tê dại, ba phần cuối cùng cảm giác như đang phiêu dật trên mây…

Hắn hít sâu vào một hơi, bỗng nhiên đạp mạnh xuống mặt đất.

Ầm!

Chấn hưởng như đá nặng rơi xuống, trên cỏ lưu lại một vết ấn sâu cùng với một khe nứt dài ngoằng.

Một tiếng chấn hưởng kia cũng đủ để chim chóc phụ cận kinh hãi bay tứ tán.



- Đây là lực lượng luyện thể tam trọng?

Từ Huyền mở mắt, vẻ mặt kinh hỉ.

Luyện thể tam trọng có một tiêu chuẩn, đó là lực tay không có thể lên đến ba trăm cân.

Từ Huyền không cần thử cũng biết chính mình có lực lượng này.

Mà lực của đôi chân hắn càng vượt qua ba trăm cân.

Từ khi tấn chức luyện thể tam trọng xong, Từ Huyền không dừng lại, lập tức tiến vào trong thâm sơn.

Không bao lâu, phía trước xuất hiện một vách núi, xa khoảng sáu bảy thước.

Ánh mắt Từ Huyền lấp lánh hữu thần nhìn chằm chằm vào vách đá đối diện, một đóa hoa lam sắc cổ quái mọc trên đó.

Căn cứ vào ký ức kiếp trước, Từ Huyền có thể xác định tám phần mười đóa hoa lam sắc kia chính là Lam Tinh Duệ Liên vô cùng hiếm thấy trong Linh Phương phổ, có thể xếp vào hàng linh tài nhị phẩm.

Phải biết rằng, Tử Dương thảo mấy ngày trước chỉ là linh tài nhất phẩm đã bán được không ít Linh nguyên tệ.

Linh tài phẩm cấp cao hơn như vậy, dựa theo ký ức kiếp trước, khả năng giá trị sẽ gấp chục lần!

Chỉ là Lam Tinh Duệ Liên sinh trưởng nơi cứng rắn như ở trên vách núi đá, khoảng cách giữa nó và Từ Huyền là sáu, bảy thước liền.

Phía dưới vách núi, mây mờ lượn lờ, sâu không thấy đáy, nhìn xuống cảm giác sinh sợ hãi.

- Ta đã luyện thành đệ tam biến, ít nhất có bảy thành nắm chặt.

Từ Huyền hít sâu một hơi, nhìn chăm chú vào vách núi đá đối diện.

Dù có bảy thành nắm chặt, hắn vẫn khẩn trương trong lòng.

Bởi vì một khi thất bại thì sinh mệnh hắn sẽ bị nguy hiểm.

Vèo! Vù vù! Vèo!...

Hắn vận chuyển bí quyết thổ nạp, tâm thần thanh minh, khí huyết toàn thân chảy xuôi, sản sinh ra một cỗ cường lực cường đại.

Vào giờ khắc này, Từ Huyền biết rõ nếu mấy ngày tiếp tới đây sẽ nắm chắc hơn.

Nhưng khi trong lòng hắn sinh ra ý nghĩ thối lui thì chợt có chút cảm giác khác lạ trong đầu.

Tu hành chi đạo, thiên nan vạn hiểm, nếu như chút nguy hiểm ấy cũng khiến tâm sinh khiếp đản, vậy sau này dùng cái gì đẻ lên cảnh giới tiên sĩ?

Trong mắt hắn hiện lên một tia quyết đoán, lùi lại về sau mấy bước, khí huyết toàn thân vận chuyển ngưng tụ tới cực hạn, mạnh mẽ bay vọt về phía trước.

Lên … vèo!



Thân hình nhẹ như chim yến, Từ Huyền bay về phía vách núi đá.

Vào giờ khắc này, tâm thần hắn trong suốt, toan bộ thế giới dường như chỉ còn một mình hắn, hóa thân thành chim bay về cõi niết bàn.

Thậm chí hắn quên mất chính mình, quên mất thân phận nhân loại, phảng phất chính mình là phi yến.

Giống như hắn dùng thời gian cả một đời để lăng không đạp hai chân tới vách đá, nghiêng đầu… quay xuống phía dưới vực sâu!

Cảm giác phía trước phiêu nhiên lãnh tĩnh, dù đối mặt với vực sâu nhưng hắn không hề kinh hoảng chút nào.

Giống như cánh chim non bay lên bầu trời không sợ hãi gì.

Sau khi hai chân chạm xuống đất, thân thể hơi nghiêng về phía vực sâu, Từ Huyền nhanh chóng nắm lấy Lam Tinh Duệ Liên, cảm thụ được một cỗ ôn lạnh kỳ dị.

- Lên!

Thân hình mượn lực, bàn tay nắm lấy Lam Tinh Duệ Liên, Từ Huyền nhảy ra giữa không trung vách núi.

Do vì lại mượn lực thêm lần nữa, khi Từ Huyền bay được nửa đường thì thân hình liền muốn trụy xuống.

Nếu như ngã xuống phía dưới, cho dù là tiên sĩ Luyện Khí cũng sẽ phân thân toái cốt.

Trong lúc sinh tử, Từ Huyền không ngừng ngưng tụ ra một chút khí huyết trong cơ thể, ầm ầm bạo khai khuếch tán ra ngoài.

Hắn mượn lực từ hư không, một người lộn về phía trước bay vọt tới bên cạnh vách núi.

Từ Huyền hét lớn một tiếng vươn tay đánh ra một trảo.

- Phập!

Một tiếng vang lên, năm ngón tay cắm sâu vào vách núi.

Giờ khắc này, toàn bộ thân thể của hắn đều treo giữa không trung, chỉ dựa vào lực lượng của bàn tay mà cố định trên vách núi, bùn đất theo lòng bàn tay rơi rào rào xuống dưới.

Thịch! Thịch! Thịch! Thịch!

Từ Huyền chỉ cảm thấy tim mình đập nhanh đến cực hạn.

Nhìn lại Lam Tinh Duệ Liên trong tay vẫn hoàn hảo như ban đầu, ánh sáng mặt trời trên đỉnh đầu chiếu xuống tỏa ra ánh quang mê ly như ảo ảnh…

Tay nắm trên vách núi, Từ Huyền như muốn rơi xuống, tiếng tim đập vang lên thình thịch trong lòng.

Cảm giác kinh hoảng vừa rồi chợt tan biến theo hoàn cảnh, hắn quên mất mình, quên mất đi thân phận nhân loại, phảng phất như chân chính hóa thân thành phi điểu.

Cũng chỉ có tại hoàn cảnh như này thì hắn mới có thể mạo hiểm dùng phương thức hoàn mỹ đạt được Lam Tinh Duệ Liên trên vách đá.

- Cảnh giới vừa rồi thật khiến tâm động, lực lượng của nhân loại dĩ nhiên có thể đạt đến cao độ này. Ta còn mới chỉ đạt được đệ tam biến, nếu như đạt tới luyện thể thất trọng, thậm chí bát trọng cửu trọng thì sẽ như thế nào?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tiên Hà Phong Bạo

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook