Chương 419: Lăn. (1)
Khoái Xan Điếm
23/09/2013
Con Phượng Tước điểu bình thường kia, nhưng lại sợ run bay giữa không trung, trong mắt lộ ra cảm giác bất an. Thần thức của Từ Huyền vừa tiếp cận với chim non màu đen kia, liền cảm giác tâm thần run lên, linh hồn không hiểu lạnh cứng, rồi lại bị một cổ hỏa diễm đáng sợ bao phủ. Sở dĩ sẽ có cảm giác lạnh cứng, đó là bởi vì này như sắp tiếp cận với tử vong.
- Lại là dị thú loại linh hồn! Nó phun ra không phải Viêm Hỏa bình thường, mà là hồn hỏa đặc thù nào đó, ngàn vạn lần đừng dính vào.
Ngay cả tàn hồn kiếp trước trong trí nhớ Tinh Hải, sắc mặt cũng biến đổi, cảm thấy vài phần khó giải quyết.
- YAA.A.A.....
Phượng Tước điểu biến dị phát ra vài tia tiếng kêu kỳ dị, đoàn quang diễm tím nhạt trong suốt trong miệng kia, lúc này phun tới Phượng Tước điểu đối diện.
Không tốt!
Từ Huyền muốn ngăn trở đã là không kịp, quang diễm tím nhạt trong suốt kia, tốc độ quá nhanh, lập tức xông vào trong cơ thể Phượng Tước điểu bình thường.
Lập tức, một tiếng thét lên thê lương từ trong miệng Phượng Tước điểu phát ra.
Nhìn về phía trên, Phượng Tước điểu chỉ là giãy dụa, phảng phất không có tổn thương gì, nhưng thần thức của Từ Huyền lại rõ ràng thấy được một đoàn viêm lực trong suốt, từ linh hồn của Phượng Tước điểu bắt đầu thiêu đốt, chợt lan tràn thân thể.
Chỉ là một cái hô hấp, hồn phách Phượng Tước điểu tan vỡ.
Từ Huyền cùng Tuyết Vi không khỏi hít một hơi lãnh khí.
Đột nhiên, Phượng Tước điểu biến dị mắt lộ ra hàn quang, một đôi con ngươi tối tăm lạnh như băng, lại nhanh chóng định dạng ở trên người Từ Huyền cùng Tuyết Vi.
- Hồn hỏa của Phượng Tước điểu biến dị cấp độ rất cao, các ngươi tốt nhất không nên chính diện tiếp xúc...
Tàn hồn kiếp trước nhắc nhở.
Bổn mạng hỏa diễm của Phượng Tước điểu biến dị kia, là trực tiếp thiêu đốt linh hồn, pháp thuật thông thường cùng vật lý công kích, căn bản không cách nào hình thành trở ngại.
Chặn đánh Phượng Tước điểu biến dị, đối với đan đạo cường giả mà nói, cũng không khó, nhưng nếu muốn bắt giữ cùng hàng phục, lại thập phần khó giải quyết.
Hô PHỐC!
Phượng Tước điểu biến dị màu đen kia, đột nhiên phun ra một tia hồn hỏa tím xanh trong suốt, đồng thời lướt tới Từ Huyền cùng Tuyết Vi.
Đối mặt hai đại Ngưng Đan cấp, Phượng Tước điểu biến dị này vậy mà cũng dám ra tay công kích!
Từ Huyền chỉ cảm thấy một cổ hỏa diễm quỷ dị, trong chớp mắt tập kích gần cơ thể, cơ hồ là bỏ qua thân thể, cũng bỏ qua pháp lực thủ hộ của Tuyết Vi công chúa.
Trong linh hồn hai người, lại sinh ra một cổ hàn ý giống như chạm đến tử vong, đặc biệt là Tuyết Vi công chúa, linh hồn còn run rẩy thoáng một phát.
Nhưng mà, hai người cuối cùng là đan đạo cường giả, cao hơn Phượng Tước điểu biến dị một cấp độ.
Ở trước mắt nghìn cân treo sợi tóc, thân hình Từ Huyền hiện lên hình dạng long xà, phát ra một cổ đại thế vô hình không chất, bên ngoài thân bỗng nhiên hiển hiện một tầng Hỏa Ảnh hư vô, như một đầu Thượng Cổ Viêm Long giương nanh múa vuốt, bao quát đại địa, bễ nghễ bát hoang, ẩn ẩn truyền đến một cổ Long ngâm rung động.
Hồn hỏa tím xanh trong suốt tiếp cận thân thể Từ Huyền kia, thoáng chốc bị ngăn chặn, bị tầng Hỏa Ảnh hư vô kia trực tiếp đánh xơ xác.
Cho dù cấp độ Hồn hỏa cao, nhưng Từ Huyền dùng khí huyết Viễn Cổ thể tu cường đại ngưng tụ tinh thần uy hiếp, cũng là cường hoành bá đạo, âm tà khó xâm.
Cổ uy hiếp chi lực trên người Từ Huyền làm cho Phượng Tước điểu biến dị sinh ra vài phần kiêng kị.
Mà đổi thành Yêu Ngư công chúa Tuyết Vi ở một bên, chỉ là hóa giải bộ phận hồn lực công kích, còn có một tia hồn lực đáng sợ nhảy vào linh hồn.
Yêu Ngư công chúa quát một tiếng, ở chỗ sâu trong cơ thể truyền đến một cổ chấn động thần bí xa xưa, chỉ thấy đỉnh đầu nàng nhiều ra một vương miện Thủy Lam mỹ lệ thần bí, tách ra từng đạo ánh sáng trong suốt vô hình màu xanh da trời, hủy diệt một chút hồn hỏa xâm nhập trong cơ thể.
Vương miện thần bí kia, đúng là Thiên Mệnh vương miện trong ba mươi sáu kiện kỳ bảo Thần hoang. Cổ khí tức thần bí kia, cũng làm cho Phượng Tước điểu biến dị kiêng kị, sinh lòng thoái ý.
Liên tục phát động ba lượt hồn hỏa, khí tức trên người Phượng Tước điểu ảm đạm, đã vô lực tái chiến.
- Bản mệnh Hồn hỏa của Phượng tước điểu biến dị này, lại đáng sợ như thế, nếu là đan đạo cường giả không cẩn thận, linh hồn cũng sẽ bị thương.
Từ Huyền vẫn đang giật mình vì thực lực của Phượng Tước điểu biến dị.
Vừa rồi thời điểm chính diện ngăn cản, Yêu Ngư công chúa không cách nào hoàn toàn hóa giải, mượn nhờ Thiên Mệnh vương miện mới bình yên vô sự.
Mà Từ Huyền, cũng chưa dùng tới Nguyệt Quang bí châu trong cơ thể, bằng vào thực lực của mình, trực tiếp đánh hồn hỏa xơ xác.
- Chủ nhân, nó đã vô lực phát động hồn hỏa, để cho nô tỳ bắt giữ nó.
Tuyết Vi cười dịu dàng nói.
- Chậm!
Từ Huyền đột nhiên lên tiếng ngăn chặn, hắn phát hiện Phượng Tước điểu biến dị kia, trong con ngươi tối tăm lộ ra ý chí kiên quyết liều chết.
Khó có thể tưởng tượng, đây là một sinh linh mới sinh ra không lâu. Bất quá, ấu điểu này là vật biến dị, tự nhiên không thể theo lẽ thường cân nhắc.
- Ta có biện pháp.
Từ Huyền bình tĩnh trấn định nói:
- Thông qua loại phương pháp tiêu hao này, chỉ sợ không cách nào làm cho nó khuất phục, có khả năng sẽ để cho nó ngọc thạch câu phần. Chỉ có thể xuất ra thực lực tuyệt đối, khiến nó chính thức tâm phục khẩu phục, không hề có ý niệm phản kháng trong đầu.
- Chủ nhân là muốn...
Ngay thời khắc Tuyết Vi nghi hoặc.
Bành! Bành! Bành phanh...
Một cổ nhịp đập vô hình, mang theo viêm độ kinh tâm động phách, lan tràn ở trong động phủ.
Tâm thần Tuyết Vi công chúa không hiểu run lên, chỉ cảm thấy trái tim khô nóng, khí huyết trở nên cực không ổn định.
Mà Phượng Tước điểu biến dị kia, trong mắt thoáng hiện một tia hoảng sợ, từ giữa không trung rơi xuống, thống khổ lăn mình, phát ra một hồi tiếng kêu thảm thiết.
Từ Huyền lại chậm rãi giơ tay lên, sinh ra một loại áp lực nặng như Thái Sơn, Phượng Tước điểu biến dị ngay năng lực lây mình cũng không có.
Lúc này, trong ánh mắt nó nhìn về phía cường giả nhân loại kia, tràn ngập kính sợ thật sâu, còn có một tia ủy khuất.
Nhịp tim đập vô hình vô chất kia, làm cho Phượng Tước điểu biến dị sinh ra một loại cảm giác cộng minh cùng thân thiết ở huyết mạch, địch ý trên mặt toàn bộ tiêu tán.
Từ Huyền hơi lộ ra dị sắc, hắn cảm giác nhịp tim của Phượng Tước điểu cùng mình sinh ra một cảm giác vi dịu nào đó.
Hắn đột nhiên nhớ tới, thời điểm Phượng tước điểu biến dị chưa có sinh ra, mình từng sử dụng huyết mạch thần thông, rót vào trong trứng, từng cùng trái tim sinh linh bên trong, sinh ra tình huống cộng minh nào đó.
Từ Huyền thả tay xuống, vẻ trầm trọng như Thái Sơn áp bách kia biến mất, cũng thích hợp giảm bớt độ mạnh yếu huyết mạch tim đập.
Rất nhanh, ấu điểu hắc như Ô Nha kia, vẻ đau đớn trên mặt biến mất, trái tim trong cơ thể cũng trực nhảy, thân thiết vui sướng nhìn về phía Từ Huyền.
Thời điểm Từ Huyền để lực lượng tim đập suy yếu đến cực hạn, Phượng Tước điểu biến dị vuốt cánh, hưng phấn tung tăng như chim sẻ bay đến trên bờ vai Từ Huyền, dùng lông vũ quanh quẩn quang diễm, không ngừng cọ mặt Từ Huyền.
- Lại là dị thú loại linh hồn! Nó phun ra không phải Viêm Hỏa bình thường, mà là hồn hỏa đặc thù nào đó, ngàn vạn lần đừng dính vào.
Ngay cả tàn hồn kiếp trước trong trí nhớ Tinh Hải, sắc mặt cũng biến đổi, cảm thấy vài phần khó giải quyết.
- YAA.A.A.....
Phượng Tước điểu biến dị phát ra vài tia tiếng kêu kỳ dị, đoàn quang diễm tím nhạt trong suốt trong miệng kia, lúc này phun tới Phượng Tước điểu đối diện.
Không tốt!
Từ Huyền muốn ngăn trở đã là không kịp, quang diễm tím nhạt trong suốt kia, tốc độ quá nhanh, lập tức xông vào trong cơ thể Phượng Tước điểu bình thường.
Lập tức, một tiếng thét lên thê lương từ trong miệng Phượng Tước điểu phát ra.
Nhìn về phía trên, Phượng Tước điểu chỉ là giãy dụa, phảng phất không có tổn thương gì, nhưng thần thức của Từ Huyền lại rõ ràng thấy được một đoàn viêm lực trong suốt, từ linh hồn của Phượng Tước điểu bắt đầu thiêu đốt, chợt lan tràn thân thể.
Chỉ là một cái hô hấp, hồn phách Phượng Tước điểu tan vỡ.
Từ Huyền cùng Tuyết Vi không khỏi hít một hơi lãnh khí.
Đột nhiên, Phượng Tước điểu biến dị mắt lộ ra hàn quang, một đôi con ngươi tối tăm lạnh như băng, lại nhanh chóng định dạng ở trên người Từ Huyền cùng Tuyết Vi.
- Hồn hỏa của Phượng Tước điểu biến dị cấp độ rất cao, các ngươi tốt nhất không nên chính diện tiếp xúc...
Tàn hồn kiếp trước nhắc nhở.
Bổn mạng hỏa diễm của Phượng Tước điểu biến dị kia, là trực tiếp thiêu đốt linh hồn, pháp thuật thông thường cùng vật lý công kích, căn bản không cách nào hình thành trở ngại.
Chặn đánh Phượng Tước điểu biến dị, đối với đan đạo cường giả mà nói, cũng không khó, nhưng nếu muốn bắt giữ cùng hàng phục, lại thập phần khó giải quyết.
Hô PHỐC!
Phượng Tước điểu biến dị màu đen kia, đột nhiên phun ra một tia hồn hỏa tím xanh trong suốt, đồng thời lướt tới Từ Huyền cùng Tuyết Vi.
Đối mặt hai đại Ngưng Đan cấp, Phượng Tước điểu biến dị này vậy mà cũng dám ra tay công kích!
Từ Huyền chỉ cảm thấy một cổ hỏa diễm quỷ dị, trong chớp mắt tập kích gần cơ thể, cơ hồ là bỏ qua thân thể, cũng bỏ qua pháp lực thủ hộ của Tuyết Vi công chúa.
Trong linh hồn hai người, lại sinh ra một cổ hàn ý giống như chạm đến tử vong, đặc biệt là Tuyết Vi công chúa, linh hồn còn run rẩy thoáng một phát.
Nhưng mà, hai người cuối cùng là đan đạo cường giả, cao hơn Phượng Tước điểu biến dị một cấp độ.
Ở trước mắt nghìn cân treo sợi tóc, thân hình Từ Huyền hiện lên hình dạng long xà, phát ra một cổ đại thế vô hình không chất, bên ngoài thân bỗng nhiên hiển hiện một tầng Hỏa Ảnh hư vô, như một đầu Thượng Cổ Viêm Long giương nanh múa vuốt, bao quát đại địa, bễ nghễ bát hoang, ẩn ẩn truyền đến một cổ Long ngâm rung động.
Hồn hỏa tím xanh trong suốt tiếp cận thân thể Từ Huyền kia, thoáng chốc bị ngăn chặn, bị tầng Hỏa Ảnh hư vô kia trực tiếp đánh xơ xác.
Cho dù cấp độ Hồn hỏa cao, nhưng Từ Huyền dùng khí huyết Viễn Cổ thể tu cường đại ngưng tụ tinh thần uy hiếp, cũng là cường hoành bá đạo, âm tà khó xâm.
Cổ uy hiếp chi lực trên người Từ Huyền làm cho Phượng Tước điểu biến dị sinh ra vài phần kiêng kị.
Mà đổi thành Yêu Ngư công chúa Tuyết Vi ở một bên, chỉ là hóa giải bộ phận hồn lực công kích, còn có một tia hồn lực đáng sợ nhảy vào linh hồn.
Yêu Ngư công chúa quát một tiếng, ở chỗ sâu trong cơ thể truyền đến một cổ chấn động thần bí xa xưa, chỉ thấy đỉnh đầu nàng nhiều ra một vương miện Thủy Lam mỹ lệ thần bí, tách ra từng đạo ánh sáng trong suốt vô hình màu xanh da trời, hủy diệt một chút hồn hỏa xâm nhập trong cơ thể.
Vương miện thần bí kia, đúng là Thiên Mệnh vương miện trong ba mươi sáu kiện kỳ bảo Thần hoang. Cổ khí tức thần bí kia, cũng làm cho Phượng Tước điểu biến dị kiêng kị, sinh lòng thoái ý.
Liên tục phát động ba lượt hồn hỏa, khí tức trên người Phượng Tước điểu ảm đạm, đã vô lực tái chiến.
- Bản mệnh Hồn hỏa của Phượng tước điểu biến dị này, lại đáng sợ như thế, nếu là đan đạo cường giả không cẩn thận, linh hồn cũng sẽ bị thương.
Từ Huyền vẫn đang giật mình vì thực lực của Phượng Tước điểu biến dị.
Vừa rồi thời điểm chính diện ngăn cản, Yêu Ngư công chúa không cách nào hoàn toàn hóa giải, mượn nhờ Thiên Mệnh vương miện mới bình yên vô sự.
Mà Từ Huyền, cũng chưa dùng tới Nguyệt Quang bí châu trong cơ thể, bằng vào thực lực của mình, trực tiếp đánh hồn hỏa xơ xác.
- Chủ nhân, nó đã vô lực phát động hồn hỏa, để cho nô tỳ bắt giữ nó.
Tuyết Vi cười dịu dàng nói.
- Chậm!
Từ Huyền đột nhiên lên tiếng ngăn chặn, hắn phát hiện Phượng Tước điểu biến dị kia, trong con ngươi tối tăm lộ ra ý chí kiên quyết liều chết.
Khó có thể tưởng tượng, đây là một sinh linh mới sinh ra không lâu. Bất quá, ấu điểu này là vật biến dị, tự nhiên không thể theo lẽ thường cân nhắc.
- Ta có biện pháp.
Từ Huyền bình tĩnh trấn định nói:
- Thông qua loại phương pháp tiêu hao này, chỉ sợ không cách nào làm cho nó khuất phục, có khả năng sẽ để cho nó ngọc thạch câu phần. Chỉ có thể xuất ra thực lực tuyệt đối, khiến nó chính thức tâm phục khẩu phục, không hề có ý niệm phản kháng trong đầu.
- Chủ nhân là muốn...
Ngay thời khắc Tuyết Vi nghi hoặc.
Bành! Bành! Bành phanh...
Một cổ nhịp đập vô hình, mang theo viêm độ kinh tâm động phách, lan tràn ở trong động phủ.
Tâm thần Tuyết Vi công chúa không hiểu run lên, chỉ cảm thấy trái tim khô nóng, khí huyết trở nên cực không ổn định.
Mà Phượng Tước điểu biến dị kia, trong mắt thoáng hiện một tia hoảng sợ, từ giữa không trung rơi xuống, thống khổ lăn mình, phát ra một hồi tiếng kêu thảm thiết.
Từ Huyền lại chậm rãi giơ tay lên, sinh ra một loại áp lực nặng như Thái Sơn, Phượng Tước điểu biến dị ngay năng lực lây mình cũng không có.
Lúc này, trong ánh mắt nó nhìn về phía cường giả nhân loại kia, tràn ngập kính sợ thật sâu, còn có một tia ủy khuất.
Nhịp tim đập vô hình vô chất kia, làm cho Phượng Tước điểu biến dị sinh ra một loại cảm giác cộng minh cùng thân thiết ở huyết mạch, địch ý trên mặt toàn bộ tiêu tán.
Từ Huyền hơi lộ ra dị sắc, hắn cảm giác nhịp tim của Phượng Tước điểu cùng mình sinh ra một cảm giác vi dịu nào đó.
Hắn đột nhiên nhớ tới, thời điểm Phượng tước điểu biến dị chưa có sinh ra, mình từng sử dụng huyết mạch thần thông, rót vào trong trứng, từng cùng trái tim sinh linh bên trong, sinh ra tình huống cộng minh nào đó.
Từ Huyền thả tay xuống, vẻ trầm trọng như Thái Sơn áp bách kia biến mất, cũng thích hợp giảm bớt độ mạnh yếu huyết mạch tim đập.
Rất nhanh, ấu điểu hắc như Ô Nha kia, vẻ đau đớn trên mặt biến mất, trái tim trong cơ thể cũng trực nhảy, thân thiết vui sướng nhìn về phía Từ Huyền.
Thời điểm Từ Huyền để lực lượng tim đập suy yếu đến cực hạn, Phượng Tước điểu biến dị vuốt cánh, hưng phấn tung tăng như chim sẻ bay đến trên bờ vai Từ Huyền, dùng lông vũ quanh quẩn quang diễm, không ngừng cọ mặt Từ Huyền.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.