Chương 168: Lãnh tinh kiếm quyết. (2)
Khoái Xan Điếm
22/09/2013
Trong lòng Dương Tiểu Thiến giống như có bình ngũ vị vừa bị đánh đổ, không biết là đau đớn hụt hẫng, hay mơ màng hối hận, cuối cùng miễn cưỡng mỉm cười:
- Cảm ơn huynh đã trả lời thành thật, muội sẽ không cần băn khoăn mất phương hướng nữa.
Từ Huyền nhìn không thấu tâm lý Dương Tiểu Thiến, tâm tư nữ nhân quá phức tạp, hắn quyết định không nghĩ ngợi thêm, nhưng tóm lại vẫn cảm thấy có chút thương hại Lạc Phong.
Đúng lúc này, trận đấu trên Vọng Tiên Đài, lại phát sinh biến hóa.
Đinh bịch phịch...
Thân hình Nhiếp Hàn nhảy dựng lên, liên tục chém ra tám chín kiếm vào hư không, kiếm khí như lãnh điện hàn tinh, trong nháy mắt dệt ra một phiến phồn tinh quang điểm hàn lạnh, nhảy múa như hàn diễm, pháp thuật quang diễm trước người Lạc Phong, chỉ chịu được năm sáu kiếm, sau đó bị xé nát vô tình, giống như bị từng viên băng toản đánh trúng.
- Kiếm quyết này...không lẽ là "Lãnh tinh kiếm quyết" của Tinh Vẫn Kiếm Tông, cùng Tinh hỏa kiếm cương Tinh hỏa kiếm được liệt vào tam đại kiếm quyết mạnh nhất tông này, "Lãnh tinh kiếm quyết" còn là lạ nhất khó tu luyện nhất trong tam đại kiếm quyết, vậy mà Nhiếp Hàn lại luyện được nó?
Đại sư huynh Vân Viễn Hạng từ xa đi đến, khuôn mặt vốn dĩ lãnh ngạo, lộ ra vài phần kinh ngạc.
Lúc này, tám chín kiếm liên tục của Nhiếp Hàn, tạo thành một phiến hàn tinh sâm lãnh, khiến hoàn cảnh Lạc Phong trở nên cực kì nguy hiểm.
Phụt!
Lạc Phong đột nhiên kêu lên một tiếng, linh quang hộ thể quanh người bị xé vỡ, trước ngực lưu lại một vết máu.
Nhưng lúc này, công thế của "Lãnh tinh kiếm quyết", mới chỉ xuất ra bảy tám kiếm, vẫn còn hai đường lãnh điện hàn tinh cuối cùng, phá không đấm tới.
- A! Không ổn!
Chúng nhân giật mình, thân hình Lạc Phong, ngã xuống đất, sắc mặt tái nhợt.
Dương Tiểu Thiến hoa dung thất sắc, không đành lòng nói:
- Mau cứu huynh ấy.
Đại sư huynh Vân Viễn Hạng, từ xa đi đến, pháp lực trong người đột nhiên chấn động, nếu lúc này ra tay, sẽ có bốn năm phần hi vọng, nhưng đột nhiên nghĩ ra điều gì, pháp lực lại thu liễm, không ra tay nữa.
Xẹt xẹt ~
Hai đường lãnh điện hàn tinh, mang theo sức mạnh băng lãnh bá đạo, xẹt qua hư không, chụp xuống đầu Lạc Phong.
Khi kiếm quyết phát ra, cũng như kiếm khí phá không mà đi, đến bản thân Nhiếp Hàn, cũng khó có thể thu hồi, thần sắc vụt biến:
- Không ổn!
Dù sao kiếm quyết này, hắn cũng mới luyện thành chưa lâu, trong thời khắc nguy cơ, pháp kiếm trong tay Nhiếp Hàn đột nhiên rời tay, "đinh" một tiếng, đâm vỡ đường lãnh điện hàn tinh kia.
Nhưng đường hàn tinh còn lại, thế đi khó thu, căn bản không thể phản hồi.
Khoảng khắc điện quang thạch hỏa ấy.
Binh!
Một đường thân ảnh như đạn pháo, từ dưới Vọng Tiên Đài bay lên, trên người nhân ảnh đó phù hiện một tầng khí tức hồng sắc đáng sợ, giơ ra một cánh tay như đồng đúc tinh thiết, hung hăng đánh lên đường lãnh điện hàn tinh đó.
Keng xẹt...
Hàn tinh và viêm quang giao thoa, hỏa tinh văng khắp nơi, chiếu rọi màu sắc tương phản.
Kéo dài nửa tức thời gian.
- Phụt!
Hàn tinh vỡ tan, viêm quang biến mất, một thân ảnh thon gầy thẳng tắp, chặn trước người Lạc Phong.
Chúng nhân kinh nghi bất định, tất cả mọi ánh mắt, đều dừng lại trên người thiếu niên vừa hiện thân.
- Là hắn! Điều này sao có thể?
Đại sư huynh Vân Viễn Hạng sắc mặt hơi biến, nhưng trong lòng thì lại thở phào nhẹ nhõm, nếu lúc nãy hắn ra tay, cũng chỉ có bốn năm phần cơ hội, nhưng không ngờ thiếu niên dưới Vọng Tiên Đài kia, lại có thể thành công, không lẽ cái này chỉ vì hắn ở tương đối gần.
- Là ngươi!
Nhiếp Hàn biến sắc, đợi nhìn rõ thân phận người đến, không khỏi cảm thấy bất ngờ.
- Không đúng! Lúc nãy ngươi mới dùng tay...
Sắc mặt Nhiếp Hàn đột nhiên đại biến, phát hiện trên cánh tay Từ Huyền có một tia sáng bóng như đồng, nhanh chóng thu liễm rồi biến mất, hồi phục lại màu da thịt hồng phớt trắng trẻo ban đầu.
Bởi vì biến hóa quá nhanh, chúng nhân không nhìn rõ Từ Huyền ngăn cản công kích kiểu gì, nhưng Nhiếp Hàn thì nhìn rất rõ.
Uy lực "Lãnh tinh kiếm quyết", Nhiếp Hàn biết rất rõ, chưa từng có ai có thể đỡ được kiếm quyết này.
Cánh tay Từ Huyền cũng có chút đau nhức, tê dại, lúc nãy liều mình đỡ kiếm quyết, hắn đến nguyên lực cũng không dùng, kiếm đạo cường giả công kích, quả thực đáng sợ. Đây còn là hắn, nếu đổi thành võ tu đồng giai, đỡ công kích như vậy, e rằng sẽ bị thương không nhẹ.
Khi Nhiếp Hàn lên tiếng, mấy đệ tử quan chiến gần đó, hình như cũng nhìn ra chút manh mối, dùng ánh mắt khó tin nhìn chằm chằm cánh tay Từ Huyền.
- Nhiếp Hàn, ngươi ra tay nặng quá đấy.
Từ Huyền nhíu mày, lập tức chuyển chủ đề. Sở dĩ hắn ra tay, không chỉ vì Dương Tiểu Thiến thỉnh cầu, mà còn là vì Lạc sư huynh thường ngày cư xử hiền hòa, đối với Từ Huyền cũng không tệ, thậm chí đối với mỗi người xung quanh đều như vậy, bất luận là nội môn đệ tử, hay ngoại môn đệ tử.
- Xin lỗi, kiếm quyết này Nhiếp mỗ cũng là lần đầu thi triển sử dụng, hỏa hầu không đủ, vốn định lấy hắn làm đá mài dao, đáng tiếc đã đánh giá cao thực lực người này, cũng đánh giá thấp uy năng "Lãnh tinh kiếm quyết".
Nhiếp Hàn thần sắc lạnh nhạt, mang đến cho người ta cảm giác không hề có thành ý.
Có vẻ hắn thực sự coi đối thủ là đá mài dao, ma luyện kiếm quyết bản thân.
- Đáng ghét, chúng ta cùng lên, xử lý tên này.
Chúng đệ tử dưới Vọng Tiên Đài, giận tím mặt, hình như định cùng nhau xông lên.
- Mọi người dừng tay!
Lạc Phong đứng dậy, cay đắng mỉm cười:
- Ta thua tâm phục khẩu phục, mọi người đừng làm khí Nhiếp sư huynh, đây chỉ là một trận quyết đấu luận bàn, đừng vì nó mà tổn thương hòa khí hai phái.
Từ Huyền vẻ mặt cổ quái, tính khí Lạc Phong này cũng hình như hơi tốt quá thì phải, không, phải nói là không biết tức giận.
Đem ra so sánh, Nhiếp Hàn cường thế, bá đạo, lạnh lùng, hoàn toàn trái ngược.
- Từ sư đệ, cảm ơn.
Lach Phong quay sang Từ Huyền biểu đạt cảm tạ chi ý.
- Ngươi, xuống dưới.
Nhiếp Hàn chỉ chỉ pháp kiếm trong tay vao người Lạc Phong, hít một hơi thật sâu:
- Khởi động kết thúc, đối quyết thực sự bắt đầu.
Xuống dưới? Nhiếp Hàn đuổi mình xuống dưới?
Lạc Phong ngây người, phát hiện trên người Nhiếp Hàn đã dâng lên một luồng kiếm ý cường đại, nhìn thẳng vào thân ảnh còn lại trên Vọng Tiên Đài:
- Tiếp theo, đến phiên ngươi.
Từ Huyền suýt chút nữa lên tiếng chửi rủa, sao lại đến phiến mình?
Lạc Phong mỉm cười cay đắng, nhảy xuống khỏi Vọng Tiên Đài, lúc này trên đài chỉ còn lại Nhiếp Hàn và Từ Huyền.
Hai phái đệ tử Tinh Vũ Sơn, ánh mắt nhìn về phía Từ Huyền, phát sinh chuyển biến cực lớn, thần tình có thêm vài phần kính sợ.
Từ biểu hiện vừa rồi của hắn, thực lực Từ Huyền cho dù không bằng Nhiếp Hàn, chí ít cũng cùng một cấp độ với Lạc Phong, nếu không đã không nhận lời khiêu chiến của Nhiếp Hàn.
- Nhiếp sư huynh, huynh đừng nói giỡn nữa, sư đệ ta tu vi thấp kém, sao có thể là đối thủ của huynh? Được rồi, để đệ quay về khổ luyện một thời gian nữa...
Từ Huyền mỉm cười ngượng ngùng, quay người bỏ đi, định rời khỏi thạch đài.
Hắn không tôn trọng quyết đấu vô duyên vô cớ, cái này không phải là ăn no không có gì làm sao? Thể tu là một loại phương thức tu hành chất phác, thông qua tôi luyện gian khổ và kiên trì nhất, nâng cao tu vi, không giống như các loại võ tu.
- Cảm ơn huynh đã trả lời thành thật, muội sẽ không cần băn khoăn mất phương hướng nữa.
Từ Huyền nhìn không thấu tâm lý Dương Tiểu Thiến, tâm tư nữ nhân quá phức tạp, hắn quyết định không nghĩ ngợi thêm, nhưng tóm lại vẫn cảm thấy có chút thương hại Lạc Phong.
Đúng lúc này, trận đấu trên Vọng Tiên Đài, lại phát sinh biến hóa.
Đinh bịch phịch...
Thân hình Nhiếp Hàn nhảy dựng lên, liên tục chém ra tám chín kiếm vào hư không, kiếm khí như lãnh điện hàn tinh, trong nháy mắt dệt ra một phiến phồn tinh quang điểm hàn lạnh, nhảy múa như hàn diễm, pháp thuật quang diễm trước người Lạc Phong, chỉ chịu được năm sáu kiếm, sau đó bị xé nát vô tình, giống như bị từng viên băng toản đánh trúng.
- Kiếm quyết này...không lẽ là "Lãnh tinh kiếm quyết" của Tinh Vẫn Kiếm Tông, cùng Tinh hỏa kiếm cương Tinh hỏa kiếm được liệt vào tam đại kiếm quyết mạnh nhất tông này, "Lãnh tinh kiếm quyết" còn là lạ nhất khó tu luyện nhất trong tam đại kiếm quyết, vậy mà Nhiếp Hàn lại luyện được nó?
Đại sư huynh Vân Viễn Hạng từ xa đi đến, khuôn mặt vốn dĩ lãnh ngạo, lộ ra vài phần kinh ngạc.
Lúc này, tám chín kiếm liên tục của Nhiếp Hàn, tạo thành một phiến hàn tinh sâm lãnh, khiến hoàn cảnh Lạc Phong trở nên cực kì nguy hiểm.
Phụt!
Lạc Phong đột nhiên kêu lên một tiếng, linh quang hộ thể quanh người bị xé vỡ, trước ngực lưu lại một vết máu.
Nhưng lúc này, công thế của "Lãnh tinh kiếm quyết", mới chỉ xuất ra bảy tám kiếm, vẫn còn hai đường lãnh điện hàn tinh cuối cùng, phá không đấm tới.
- A! Không ổn!
Chúng nhân giật mình, thân hình Lạc Phong, ngã xuống đất, sắc mặt tái nhợt.
Dương Tiểu Thiến hoa dung thất sắc, không đành lòng nói:
- Mau cứu huynh ấy.
Đại sư huynh Vân Viễn Hạng, từ xa đi đến, pháp lực trong người đột nhiên chấn động, nếu lúc này ra tay, sẽ có bốn năm phần hi vọng, nhưng đột nhiên nghĩ ra điều gì, pháp lực lại thu liễm, không ra tay nữa.
Xẹt xẹt ~
Hai đường lãnh điện hàn tinh, mang theo sức mạnh băng lãnh bá đạo, xẹt qua hư không, chụp xuống đầu Lạc Phong.
Khi kiếm quyết phát ra, cũng như kiếm khí phá không mà đi, đến bản thân Nhiếp Hàn, cũng khó có thể thu hồi, thần sắc vụt biến:
- Không ổn!
Dù sao kiếm quyết này, hắn cũng mới luyện thành chưa lâu, trong thời khắc nguy cơ, pháp kiếm trong tay Nhiếp Hàn đột nhiên rời tay, "đinh" một tiếng, đâm vỡ đường lãnh điện hàn tinh kia.
Nhưng đường hàn tinh còn lại, thế đi khó thu, căn bản không thể phản hồi.
Khoảng khắc điện quang thạch hỏa ấy.
Binh!
Một đường thân ảnh như đạn pháo, từ dưới Vọng Tiên Đài bay lên, trên người nhân ảnh đó phù hiện một tầng khí tức hồng sắc đáng sợ, giơ ra một cánh tay như đồng đúc tinh thiết, hung hăng đánh lên đường lãnh điện hàn tinh đó.
Keng xẹt...
Hàn tinh và viêm quang giao thoa, hỏa tinh văng khắp nơi, chiếu rọi màu sắc tương phản.
Kéo dài nửa tức thời gian.
- Phụt!
Hàn tinh vỡ tan, viêm quang biến mất, một thân ảnh thon gầy thẳng tắp, chặn trước người Lạc Phong.
Chúng nhân kinh nghi bất định, tất cả mọi ánh mắt, đều dừng lại trên người thiếu niên vừa hiện thân.
- Là hắn! Điều này sao có thể?
Đại sư huynh Vân Viễn Hạng sắc mặt hơi biến, nhưng trong lòng thì lại thở phào nhẹ nhõm, nếu lúc nãy hắn ra tay, cũng chỉ có bốn năm phần cơ hội, nhưng không ngờ thiếu niên dưới Vọng Tiên Đài kia, lại có thể thành công, không lẽ cái này chỉ vì hắn ở tương đối gần.
- Là ngươi!
Nhiếp Hàn biến sắc, đợi nhìn rõ thân phận người đến, không khỏi cảm thấy bất ngờ.
- Không đúng! Lúc nãy ngươi mới dùng tay...
Sắc mặt Nhiếp Hàn đột nhiên đại biến, phát hiện trên cánh tay Từ Huyền có một tia sáng bóng như đồng, nhanh chóng thu liễm rồi biến mất, hồi phục lại màu da thịt hồng phớt trắng trẻo ban đầu.
Bởi vì biến hóa quá nhanh, chúng nhân không nhìn rõ Từ Huyền ngăn cản công kích kiểu gì, nhưng Nhiếp Hàn thì nhìn rất rõ.
Uy lực "Lãnh tinh kiếm quyết", Nhiếp Hàn biết rất rõ, chưa từng có ai có thể đỡ được kiếm quyết này.
Cánh tay Từ Huyền cũng có chút đau nhức, tê dại, lúc nãy liều mình đỡ kiếm quyết, hắn đến nguyên lực cũng không dùng, kiếm đạo cường giả công kích, quả thực đáng sợ. Đây còn là hắn, nếu đổi thành võ tu đồng giai, đỡ công kích như vậy, e rằng sẽ bị thương không nhẹ.
Khi Nhiếp Hàn lên tiếng, mấy đệ tử quan chiến gần đó, hình như cũng nhìn ra chút manh mối, dùng ánh mắt khó tin nhìn chằm chằm cánh tay Từ Huyền.
- Nhiếp Hàn, ngươi ra tay nặng quá đấy.
Từ Huyền nhíu mày, lập tức chuyển chủ đề. Sở dĩ hắn ra tay, không chỉ vì Dương Tiểu Thiến thỉnh cầu, mà còn là vì Lạc sư huynh thường ngày cư xử hiền hòa, đối với Từ Huyền cũng không tệ, thậm chí đối với mỗi người xung quanh đều như vậy, bất luận là nội môn đệ tử, hay ngoại môn đệ tử.
- Xin lỗi, kiếm quyết này Nhiếp mỗ cũng là lần đầu thi triển sử dụng, hỏa hầu không đủ, vốn định lấy hắn làm đá mài dao, đáng tiếc đã đánh giá cao thực lực người này, cũng đánh giá thấp uy năng "Lãnh tinh kiếm quyết".
Nhiếp Hàn thần sắc lạnh nhạt, mang đến cho người ta cảm giác không hề có thành ý.
Có vẻ hắn thực sự coi đối thủ là đá mài dao, ma luyện kiếm quyết bản thân.
- Đáng ghét, chúng ta cùng lên, xử lý tên này.
Chúng đệ tử dưới Vọng Tiên Đài, giận tím mặt, hình như định cùng nhau xông lên.
- Mọi người dừng tay!
Lạc Phong đứng dậy, cay đắng mỉm cười:
- Ta thua tâm phục khẩu phục, mọi người đừng làm khí Nhiếp sư huynh, đây chỉ là một trận quyết đấu luận bàn, đừng vì nó mà tổn thương hòa khí hai phái.
Từ Huyền vẻ mặt cổ quái, tính khí Lạc Phong này cũng hình như hơi tốt quá thì phải, không, phải nói là không biết tức giận.
Đem ra so sánh, Nhiếp Hàn cường thế, bá đạo, lạnh lùng, hoàn toàn trái ngược.
- Từ sư đệ, cảm ơn.
Lach Phong quay sang Từ Huyền biểu đạt cảm tạ chi ý.
- Ngươi, xuống dưới.
Nhiếp Hàn chỉ chỉ pháp kiếm trong tay vao người Lạc Phong, hít một hơi thật sâu:
- Khởi động kết thúc, đối quyết thực sự bắt đầu.
Xuống dưới? Nhiếp Hàn đuổi mình xuống dưới?
Lạc Phong ngây người, phát hiện trên người Nhiếp Hàn đã dâng lên một luồng kiếm ý cường đại, nhìn thẳng vào thân ảnh còn lại trên Vọng Tiên Đài:
- Tiếp theo, đến phiên ngươi.
Từ Huyền suýt chút nữa lên tiếng chửi rủa, sao lại đến phiến mình?
Lạc Phong mỉm cười cay đắng, nhảy xuống khỏi Vọng Tiên Đài, lúc này trên đài chỉ còn lại Nhiếp Hàn và Từ Huyền.
Hai phái đệ tử Tinh Vũ Sơn, ánh mắt nhìn về phía Từ Huyền, phát sinh chuyển biến cực lớn, thần tình có thêm vài phần kính sợ.
Từ biểu hiện vừa rồi của hắn, thực lực Từ Huyền cho dù không bằng Nhiếp Hàn, chí ít cũng cùng một cấp độ với Lạc Phong, nếu không đã không nhận lời khiêu chiến của Nhiếp Hàn.
- Nhiếp sư huynh, huynh đừng nói giỡn nữa, sư đệ ta tu vi thấp kém, sao có thể là đối thủ của huynh? Được rồi, để đệ quay về khổ luyện một thời gian nữa...
Từ Huyền mỉm cười ngượng ngùng, quay người bỏ đi, định rời khỏi thạch đài.
Hắn không tôn trọng quyết đấu vô duyên vô cớ, cái này không phải là ăn no không có gì làm sao? Thể tu là một loại phương thức tu hành chất phác, thông qua tôi luyện gian khổ và kiên trì nhất, nâng cao tu vi, không giống như các loại võ tu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.