Chương 526: Lục Bào lão ma. (1)
Khoái Xan Điếm
23/09/2013
- Niếp sư huynh.
Bên ngoài động phủ u tĩnh truyền đến một thanh âm mềm mại hơi e sợ của một nữ tử.
Nhiếp Hàn cảm thấy quen tai, trong tầm mắt đi vào một thiếu nữ thuần mỹ xinh đẹp, mặt như ánh bình minh, nụ cười như hoa, vẻ thanh thuần và nhu nhược động lòng người kia, đủ để cho bất luận một nam tử nào cũng phải sinh lòng che chở.
- Du sư muội!
Nhiếp Hàn cảm thấy ngoài ý muốn, không nghĩ tới Trương gia sẽ phái Du Cầm tới chiếu cố mình.
Nữ hài nhỏ nhắn xinh xắn ngày xưa hôm nay đã là thiếu nữ duyên dáng yêu kiều, xinh đẹp tuyệt trần rồi.
Chứng kiến bộ dáng muốn nói lại thôi của Du Cầm, Nhiếp Hàn nhịn không được cười lên:
- Ngươi là tìm ta hỏi nơi hạ lạc của Từ sư đệ sao?
- Ân.
Khuôn mặt Du Cầm ôn hồng như ngọc, cúi thấp con mắt, không khỏi thẹn thùng, thanh âm nhỏ yếu.
Nhiếp Hàn lắc đầu:
- Qua nhiều năm như vậy, ngươi ngoại trừ tu vị tiến triển rất nhanh ra, tất cả đều không hề thay đổi. Từ sư đệ đang bế quan khẩn cấp, mấy ngày nữa sẽ đến Bắc Phong trọng thành, hi vọng hắn đến lúc đó có thể mang đến cho ta kinh hỉ a.
Trong thời gian ngắn sau đó, thế công của Đông Phương gia hơi hòa hoãn lại, nhưng cũng không buông tha.
Sau khi Đông Phương Quý bị thua thì cũng mất đi sức chiến đấu.
Lấy thực lực của hai dại Nguyên đan kỳ là lão viện trưởng và Thần gia Đại trưởng lão, đủ để lực áp Đông Phương Quân rồi.
Nhưng tiền tuyến Bắc Phong trọng thành rất nhanh truyền đến tin tức, trận doanh Đông Phương gia lại có Nguyên Đan kỳ mới gia nhập, đó chính là Nguyên Đan lão quái đến từ Cửu Khung trọng thành.
Cửu Khung trọng thành cùng theo Đông Phương gia đánh Bắc Phong trọng thành, lệ thuộc vào thế lực trận doanh Đông Phương gia.
Trận chiến mấy ngày sau, Đông Phương lão tổ Đông Phương Quân trọng thương đại trưởng lão Thần gia Bắc Phong, khiến cho Bắc Phong trọng thành không thể không kiệt lực tử thủ, nhưng chỉ sợ cũng không chống được bao lâu nữa.
Cho dù song phương số lượng Nguyên Đan kỳ lão quái đều như nhau, nhưng Đông Phương Quân chính là tồn tại được xưng là Côn Vân tu giới đệ nhất đan đạo cường giả, Nguyên Đan sơ kỳ phổ thông không phải là đối thủ của hắn.
Bắc Phong trọng thành, vẫn bị đại quân Đông Phương gia áp chế, khó có thể thở dốc, tình thế tràn đầy nguy cơ.
Nếu không có viện binh cường đại, ngày phá thành nhiều nhất sẽ không vượt qua mười ngày nữa.
Khi đó đối với Trương gia, Phương Thiên học phủ, thậm chí Bắc Phong trọng chính là một hồi thảm bại chưa từng có.
Nhưng trận doanh Trương gia cũng không hề nhịt chính, tất cả mọi người đều chờ đợi một đại cường viện cuối cùng của Phương Thiên học phủ, cũng là cơ hội duy nhất có thể nghịch chuyển chiến cơ.
Ngay ngày thứ ba sau khi Nhiếp Hàn và Đông Phương Quý đánh xong một trận, địa môn mật thất nào đó trong Phương Thiên học phủ bỗng nhiên mở ra.
Sau lưng một thân ảnh cao ngất còn theo sau một cơ giới hình người lập loè quang mang kim loại lạnh như băng, hư không một khu vực không hiểu tràn ngập hàn ý, khiến người cảm giác bất an sâu sắc.
Từ Huyền đi đến trước mật điện, thở dài một hơi, thần sắc hơi có chút mỏi mệt.
Ở bên cạnh hắn có một khôi lỗi hình người, so với người bình thường còn thấp một đoạn, nhìn qua giống như là một tên hề bằng gỗ vậy.
Nhưng con rối này lại lộ ra quang mang kim loại sáng bóng, đỉnh đầu đeo một cái mũ dưa hấu, bộ mặt xấu xí mà lại buồn cười, tay trái cầm một tấm chắn màu bạc bóng loáng như gương, óng ánh sáng long lang, phải tay nắm lấy một cái xẻng, ngoài ra sau lưng còn mang theo ba cây lao, theo thứ tự là màu xanh da trời, màu xanh lá, màu xám, màu sắc của chúng nhìn qua khiến da đầu người phải run lên.
Bất kể là tạo hình bên ngoài hay là phân phối vũ khí, khôi lỗi này đều cực kỳ cổ quái buồn cười, khiến người cảm thấy rất buồn cười.
- Xèo... xèo, chủ nhân, ngươi muốn mang ta đi đâu thế?
Tinh thể trong mắt lục u u của đầu khôi lỗi này nhìn Từ Huyền ở bên cạnh từ trên xuống dưới.
Sắc mặt Từ Huyền hơi có vẻ kinh ngạc, lúc luyện đúc khôi lỗi hắn chỉ để ý đến uy lực và công dụng, ngược lại không để ý nhân tố phương diện bề ngoài.
Khôi lỗi tạo ra lúc này có thể nói là hiếm thấy, cũng không biết sức chiến đấu như thế nào.
- Đại nhân xuất quan rồi!
Từ Huyền mới đi ra, tu giả bên trong học phủ đã lập tức cung kính hành lễ với hắn.
- Ngươi cuối cùng cũng xuất quan, hiện giờ Bắc Phong trọng thành tình thế đang rất nguy cơ...
Cổ bào lão giả họ Dư biết được tin tức liền nhanh chóng chạy đến.
Bên ngoài động phủ u tĩnh truyền đến một thanh âm mềm mại hơi e sợ của một nữ tử.
Nhiếp Hàn cảm thấy quen tai, trong tầm mắt đi vào một thiếu nữ thuần mỹ xinh đẹp, mặt như ánh bình minh, nụ cười như hoa, vẻ thanh thuần và nhu nhược động lòng người kia, đủ để cho bất luận một nam tử nào cũng phải sinh lòng che chở.
- Du sư muội!
Nhiếp Hàn cảm thấy ngoài ý muốn, không nghĩ tới Trương gia sẽ phái Du Cầm tới chiếu cố mình.
Nữ hài nhỏ nhắn xinh xắn ngày xưa hôm nay đã là thiếu nữ duyên dáng yêu kiều, xinh đẹp tuyệt trần rồi.
Chứng kiến bộ dáng muốn nói lại thôi của Du Cầm, Nhiếp Hàn nhịn không được cười lên:
- Ngươi là tìm ta hỏi nơi hạ lạc của Từ sư đệ sao?
- Ân.
Khuôn mặt Du Cầm ôn hồng như ngọc, cúi thấp con mắt, không khỏi thẹn thùng, thanh âm nhỏ yếu.
Nhiếp Hàn lắc đầu:
- Qua nhiều năm như vậy, ngươi ngoại trừ tu vị tiến triển rất nhanh ra, tất cả đều không hề thay đổi. Từ sư đệ đang bế quan khẩn cấp, mấy ngày nữa sẽ đến Bắc Phong trọng thành, hi vọng hắn đến lúc đó có thể mang đến cho ta kinh hỉ a.
Trong thời gian ngắn sau đó, thế công của Đông Phương gia hơi hòa hoãn lại, nhưng cũng không buông tha.
Sau khi Đông Phương Quý bị thua thì cũng mất đi sức chiến đấu.
Lấy thực lực của hai dại Nguyên đan kỳ là lão viện trưởng và Thần gia Đại trưởng lão, đủ để lực áp Đông Phương Quân rồi.
Nhưng tiền tuyến Bắc Phong trọng thành rất nhanh truyền đến tin tức, trận doanh Đông Phương gia lại có Nguyên Đan kỳ mới gia nhập, đó chính là Nguyên Đan lão quái đến từ Cửu Khung trọng thành.
Cửu Khung trọng thành cùng theo Đông Phương gia đánh Bắc Phong trọng thành, lệ thuộc vào thế lực trận doanh Đông Phương gia.
Trận chiến mấy ngày sau, Đông Phương lão tổ Đông Phương Quân trọng thương đại trưởng lão Thần gia Bắc Phong, khiến cho Bắc Phong trọng thành không thể không kiệt lực tử thủ, nhưng chỉ sợ cũng không chống được bao lâu nữa.
Cho dù song phương số lượng Nguyên Đan kỳ lão quái đều như nhau, nhưng Đông Phương Quân chính là tồn tại được xưng là Côn Vân tu giới đệ nhất đan đạo cường giả, Nguyên Đan sơ kỳ phổ thông không phải là đối thủ của hắn.
Bắc Phong trọng thành, vẫn bị đại quân Đông Phương gia áp chế, khó có thể thở dốc, tình thế tràn đầy nguy cơ.
Nếu không có viện binh cường đại, ngày phá thành nhiều nhất sẽ không vượt qua mười ngày nữa.
Khi đó đối với Trương gia, Phương Thiên học phủ, thậm chí Bắc Phong trọng chính là một hồi thảm bại chưa từng có.
Nhưng trận doanh Trương gia cũng không hề nhịt chính, tất cả mọi người đều chờ đợi một đại cường viện cuối cùng của Phương Thiên học phủ, cũng là cơ hội duy nhất có thể nghịch chuyển chiến cơ.
Ngay ngày thứ ba sau khi Nhiếp Hàn và Đông Phương Quý đánh xong một trận, địa môn mật thất nào đó trong Phương Thiên học phủ bỗng nhiên mở ra.
Sau lưng một thân ảnh cao ngất còn theo sau một cơ giới hình người lập loè quang mang kim loại lạnh như băng, hư không một khu vực không hiểu tràn ngập hàn ý, khiến người cảm giác bất an sâu sắc.
Từ Huyền đi đến trước mật điện, thở dài một hơi, thần sắc hơi có chút mỏi mệt.
Ở bên cạnh hắn có một khôi lỗi hình người, so với người bình thường còn thấp một đoạn, nhìn qua giống như là một tên hề bằng gỗ vậy.
Nhưng con rối này lại lộ ra quang mang kim loại sáng bóng, đỉnh đầu đeo một cái mũ dưa hấu, bộ mặt xấu xí mà lại buồn cười, tay trái cầm một tấm chắn màu bạc bóng loáng như gương, óng ánh sáng long lang, phải tay nắm lấy một cái xẻng, ngoài ra sau lưng còn mang theo ba cây lao, theo thứ tự là màu xanh da trời, màu xanh lá, màu xám, màu sắc của chúng nhìn qua khiến da đầu người phải run lên.
Bất kể là tạo hình bên ngoài hay là phân phối vũ khí, khôi lỗi này đều cực kỳ cổ quái buồn cười, khiến người cảm thấy rất buồn cười.
- Xèo... xèo, chủ nhân, ngươi muốn mang ta đi đâu thế?
Tinh thể trong mắt lục u u của đầu khôi lỗi này nhìn Từ Huyền ở bên cạnh từ trên xuống dưới.
Sắc mặt Từ Huyền hơi có vẻ kinh ngạc, lúc luyện đúc khôi lỗi hắn chỉ để ý đến uy lực và công dụng, ngược lại không để ý nhân tố phương diện bề ngoài.
Khôi lỗi tạo ra lúc này có thể nói là hiếm thấy, cũng không biết sức chiến đấu như thế nào.
- Đại nhân xuất quan rồi!
Từ Huyền mới đi ra, tu giả bên trong học phủ đã lập tức cung kính hành lễ với hắn.
- Ngươi cuối cùng cũng xuất quan, hiện giờ Bắc Phong trọng thành tình thế đang rất nguy cơ...
Cổ bào lão giả họ Dư biết được tin tức liền nhanh chóng chạy đến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.