Chương 577: Nghịch chuyển Âm Dương. (2)
Khoái Xan Điếm
23/09/2013
Thất Linh Đồng Tước biến thành cấm kị lửa khói trùng kích, để lại một hố to đường kính mấy trăm trượng trong thành.
Quá trình Viêm khí dư âm còn lại trùng kích tổng cộng giết chết hơn một ngàn tu giả.
Trận pháp của Tứ Tượng thành bị triệt để phá hủy, dưới sự dẫn dắt của Thần gia Đại trưởng lão, Trương Thiên Minh đại quân, khí thế như cầu vồng, giết tiến vào trong linh thành.
Đông Phương gia vô luận là đan đạo cường giả cao tầng, hay là tu giả tầng chót, đều bị giết đến quăng mũ cởi giáp, chật vật không chịu nổi, toàn quân chạy thục mạng, tử thương vô số.
Thần Hỏa Kim Cương khí lực của Từ Huyền sừng sững không trung, bỗng dưng thu nhỏ lại hóa thành bình thường.
Lúc này, nguyên khí hắn hao tổn rất lớn, cũng vô lực tiếp tục đuổi giết Đông Phương Quân.
Đột nhiên nghĩ đến cái gì, ánh mắt Từ Huyền nhìn về phía một khu vực trong Tứ Tượng thành.
Một tầng thủy quang mông lung sáng ngời quanh quẩn phạm vi mười trượng, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy trong đó một thân ảnh xinh đẹp cùng với một nam tử vẫn nằm không nhúc nhích.
Bá XÍU... UU!!
Rồi đột nhiên! Một đạo quang ngấn màu bạc lóe lên ở khu vực phụ cận rồi biến mất, cơ hồ bỏ qua cấm chế, tiến vào trong thủy quang giới.
- Không xong!
Từ Huyền thầm nghĩ không tốt.
Người xuất thủ kia, đúng là Không Minh Kim Điện Vương có được không gian bí thuật trong Thất đại Điện Vương.
- Chậc chậc, người này đã chết, để ta cho hắn thêm một đao nữa.
Không Minh Kim Điện Vương như thiểm điện lướt về phía Nhiếp Hàn.
Xác thực mà nói, mục tiêu của hắn dừng lại ở Thiên Hạt Ma Kiếm trong tay Nhiếp Hàn thì đúng hơn.
Xuy xuy XÍU... UU! Hai đạo quang hồ màu bạc trong suốt, cơ hồ bỏ qua cách biệt thời không chém về phía Nhiếp Hàn và cổ họng Tuyết Vi, mà thân ảnh màu bạc kia bản thân nhanh chóng chộp về phía Thiên Hạt Ma Kiếm.
Trên người Tuyết Vi tràn đầy quang hoa xanh da trời nhu thuận, một đôi tay hết sức nhỏ như ngọc trắng khoác lên vai Nhiếp Hàn, vẫn đang chữa trị sinh cơ trong cơ thể hắn.
Không Minh Kim Điện Vương đột nhiên xuất hiện khiến trong mắt nàng hiện lên một tia bối rối, khuôn mặt phát lạnh, phân ra một bàn tay như ngọc trắng, trong nháy mắt lướt một cái.
PHỐC PHỐC bành, hai đạo thủy tiễn xanh bóng vô cùng chuẩn xác ngăn lại hai đạo quang hồ màu bạc.
Không Minh Kim Điện Vương hơi lộ ra dị sắc, thiếu lực nhìn như yếu đuối này, lại có được thực lực vượt ngoài tưởng tượng bản thân.
Nhưng mục đích chủ yếu của hắn cơ hồ sắp đạt được, lập tức sắp chộp lấy được Thiên Hạt Ma Kiếm kia.
Tuyết Vi xếp bằng ở trước người Nhiếp Hàn, căn bản không đứng dậy, miệng ngóc khẽ mở, trong đôi mắt sáng hiện lên một tia trào phúng.
Một sát na Tuyết Vi há mồm, thanh âm tự nhiên du viễn cổ lão từ trên trời giáng xuống, rót vào linh hồn.
Không Minh Kim Điện Vương thân ảnh cứng đờ, ngây người tại chỗ, lâm vào trạng thái say mê mất phương hướng nào đó, quên mất mình.
PHỐC!
Tuyết Vi há mồm phun ra một đạo quang cầu lam tinh trong suốt, đánh trúng nam tử tóc bạc kia nữa.
Phanh oanh!
Thân thể nam tử tóc bạc nam tử lập tức nổ thành nát bấy.
Tình hình như thế, khiến những Kim Điện Vương khác nấp ở phụ cận tâm kinh đảm hàn, vẻ mặt hoảng sợ:
- Bên người Từ Huyền thậm chí có nhân vật như thế, ngay cả Không Minh khống chế không gian bí thuật cũng không thể phản kháng bị giây sát. Thần thông thực lực của nàng này tuyệt không bọn người Từ Huyền, Nhiếp Hàn.
Trong quá trình đối phó Không Minh Kim Điện Vương, Tuyết Vi từ đầu đến cuối đều ngồi ngay ngắn ở bên cạnh Nhiếp Hàn, một tấc cũng không rời, giơ nhẹ tay, nhẹ hé miệng liền nhẹ nhàng giết chết Không Minh Kim Điện Vương bài danh thứ hai. Chỉ sợ coi đổi lại thành Đông Phương Quân và Từ Huyền cũng khó có thể nhẹ nhàng như vậy.
- Tuyết Vi, nhờ có ngươi rồi.
Từ Huyền lúc này mới bay vụt tới, tiến vào lam thủy quang giới.
- Chủ nhân, đây là nên làm.
Tuyết Vi yên nhiên xảo tiếu, dáng vẻ ngàn vạn, tiếp tục thúc dục lực lượng "Nhân Ngư Chi Lệ" chữa trị sinh cơ của Nhiếp Hàn, đồng thời, một loại khí tức đầu độc tâm linh từ trên người Nhiếp Hàn chấn động ra.
Bằng vào lực lượng hóa mục nát thành thần kỳ của Nhân Ngư Chi Lệ, chữa trị sinh cơ của Nhiếp Hàn điểm ấy cũng không khó.
Nhưng một điểm mấu chốt chính là linh hồn hắn cũng cần phải củng cố và chữa trị.
Quá trình thi triển phục sinh bí thuật thập phần chậm chạp, trên trán Tuyết Vi dần dần hiển hiện lên vết mồ hồi, hết sức chăm chú, Từ Huyền ở một bên hộ pháp.
Truyền thuyết, Nhân Ngư Chi Lệ trong Cửu đại Di Lạc Côi Bảo có được thần hiệu phụ trợ tuyệt thế vô song, thậm chí có thể nghịch chuyển số mệnh, phục hoạt tử nhân.
Nhưng truyền thuyết cuối cùng vẫn là truyền thuyết, chứng kiến bộ dáng hiện giờ của Tuyết Vi, trong lòng Từ Huyền tâm thần bất định.
Tứ Tượng linh thành, một hồi chiến tranh tu giới to lớn dần dần rơi xuống màn che.
Trương Thiên Minh cao thấp đông đảo tu giả hưng phấn kích động, sau đó dưới sự an bài của Sở Đông liền thanh lý chiến trường đâu vào đấy, công chiếm khống chế Tứ Tượng thành.
Một trận chiến này, Trương Thiên Minh dưới đủ loại nhân tô, đại thắng đại thắng, vượt qua bất luận một thời kỳ nào trước kia.
Trong trận chiến đấu này, số lượng tu giả Đông Phương gia tổn thương đạt tới bảy tám ngàn, vượt qua ba phần binh lực tham chiến, có thể nói là tổn thất thảm trọng.
Càng thêm oanh động kinh người là, một vị Nguyên Đan lão quái lại bị vẫn lạc trong chiến đấu.
Nguyên Đan cường giả, phóng mắt toàn bộ Côn Vân tu giới cũng có thể đếm được trên đầu ngón tay, tổn thất một vị, không phải chuyện đùa. Bởi vì thường thường trong vài thời kỳ, hơn mười trên trăm năm, chưa hẳn có thể sinh ra đời một vị Nguyên Đan cường giả mới.
Từ Huyền với tư cách chém giết Lục Bào lão ma, tự nhiên uy danh đại chấn.
Hơn nữa, dưới sự chứng kiên của thiên thiên vạn vạn tu giả Từ Huyền dùng Thất Linh Đồng Tước đuổi giết thất bại Côn Vân đệ nhất nhân, đây càng là huy hoàng Vô Thượng.
Dùng thân phận hậu bối tân tú, tu vị Ngưng Đan kỳ chiến thắng Nguyên Đan lão quái Côn Vân đệ nhất nhân, đây là chuyện trước đây chưa từng có trong lịch sử Côn Vân Quốc.
Cho dù rất nhiều người trong cuộc minh bạch, Từ Huyền có thể chiến thắng Đông Phương Quân là vì hắn ở đủ loại điều kiện bất lợi.
Nhưng Từ Huyền trước đó, còn tự tay chém giết qua một vị Nguyên Đan lão quái, rồi sau đó lại một lần hành động thất bại trọng thương Đông Phương Quân, chiến tích và thực lực như thế đủ để khiến hắn lên ngồi ngang hàng với Côn Vân đệ nhất nhân.
Đại thắng như thế, khiến Trương Thiên Minh cao thấp cuồng hoan chúc mừng.
Mà với tư cách nhân vật linh hồn trong trận chiến này, Từ Huyền lại không có nửa điểm vui sướng, hắn một mực yên lặng lặng yên chờ đợi bên cạnh Nhiếp Hàn.
Thậm chí từ đáy lòng Từ Huyền sinh ra một tia áy náy bất an.
Luận thực lực chân chánh, đơn đả độc đấu thì hắn trước mắt còn không cách nào chính diện chiến thắng Đông Phương Quân.
Huy hoàng của một trận chiến này, uy danh tạo thành chính là đặt trên cơ sở của Nhiếp Hàn.
Nhưng nếu không có sự hi sinh của Nhiếp Hàn, Trương Thiên Minh tuy rằng phần thắng vẫn lớn như trước, nhưng không cách nào có được thắng lợi đại khoái nhân tâm như thế được.
Quá trình Viêm khí dư âm còn lại trùng kích tổng cộng giết chết hơn một ngàn tu giả.
Trận pháp của Tứ Tượng thành bị triệt để phá hủy, dưới sự dẫn dắt của Thần gia Đại trưởng lão, Trương Thiên Minh đại quân, khí thế như cầu vồng, giết tiến vào trong linh thành.
Đông Phương gia vô luận là đan đạo cường giả cao tầng, hay là tu giả tầng chót, đều bị giết đến quăng mũ cởi giáp, chật vật không chịu nổi, toàn quân chạy thục mạng, tử thương vô số.
Thần Hỏa Kim Cương khí lực của Từ Huyền sừng sững không trung, bỗng dưng thu nhỏ lại hóa thành bình thường.
Lúc này, nguyên khí hắn hao tổn rất lớn, cũng vô lực tiếp tục đuổi giết Đông Phương Quân.
Đột nhiên nghĩ đến cái gì, ánh mắt Từ Huyền nhìn về phía một khu vực trong Tứ Tượng thành.
Một tầng thủy quang mông lung sáng ngời quanh quẩn phạm vi mười trượng, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy trong đó một thân ảnh xinh đẹp cùng với một nam tử vẫn nằm không nhúc nhích.
Bá XÍU... UU!!
Rồi đột nhiên! Một đạo quang ngấn màu bạc lóe lên ở khu vực phụ cận rồi biến mất, cơ hồ bỏ qua cấm chế, tiến vào trong thủy quang giới.
- Không xong!
Từ Huyền thầm nghĩ không tốt.
Người xuất thủ kia, đúng là Không Minh Kim Điện Vương có được không gian bí thuật trong Thất đại Điện Vương.
- Chậc chậc, người này đã chết, để ta cho hắn thêm một đao nữa.
Không Minh Kim Điện Vương như thiểm điện lướt về phía Nhiếp Hàn.
Xác thực mà nói, mục tiêu của hắn dừng lại ở Thiên Hạt Ma Kiếm trong tay Nhiếp Hàn thì đúng hơn.
Xuy xuy XÍU... UU! Hai đạo quang hồ màu bạc trong suốt, cơ hồ bỏ qua cách biệt thời không chém về phía Nhiếp Hàn và cổ họng Tuyết Vi, mà thân ảnh màu bạc kia bản thân nhanh chóng chộp về phía Thiên Hạt Ma Kiếm.
Trên người Tuyết Vi tràn đầy quang hoa xanh da trời nhu thuận, một đôi tay hết sức nhỏ như ngọc trắng khoác lên vai Nhiếp Hàn, vẫn đang chữa trị sinh cơ trong cơ thể hắn.
Không Minh Kim Điện Vương đột nhiên xuất hiện khiến trong mắt nàng hiện lên một tia bối rối, khuôn mặt phát lạnh, phân ra một bàn tay như ngọc trắng, trong nháy mắt lướt một cái.
PHỐC PHỐC bành, hai đạo thủy tiễn xanh bóng vô cùng chuẩn xác ngăn lại hai đạo quang hồ màu bạc.
Không Minh Kim Điện Vương hơi lộ ra dị sắc, thiếu lực nhìn như yếu đuối này, lại có được thực lực vượt ngoài tưởng tượng bản thân.
Nhưng mục đích chủ yếu của hắn cơ hồ sắp đạt được, lập tức sắp chộp lấy được Thiên Hạt Ma Kiếm kia.
Tuyết Vi xếp bằng ở trước người Nhiếp Hàn, căn bản không đứng dậy, miệng ngóc khẽ mở, trong đôi mắt sáng hiện lên một tia trào phúng.
Một sát na Tuyết Vi há mồm, thanh âm tự nhiên du viễn cổ lão từ trên trời giáng xuống, rót vào linh hồn.
Không Minh Kim Điện Vương thân ảnh cứng đờ, ngây người tại chỗ, lâm vào trạng thái say mê mất phương hướng nào đó, quên mất mình.
PHỐC!
Tuyết Vi há mồm phun ra một đạo quang cầu lam tinh trong suốt, đánh trúng nam tử tóc bạc kia nữa.
Phanh oanh!
Thân thể nam tử tóc bạc nam tử lập tức nổ thành nát bấy.
Tình hình như thế, khiến những Kim Điện Vương khác nấp ở phụ cận tâm kinh đảm hàn, vẻ mặt hoảng sợ:
- Bên người Từ Huyền thậm chí có nhân vật như thế, ngay cả Không Minh khống chế không gian bí thuật cũng không thể phản kháng bị giây sát. Thần thông thực lực của nàng này tuyệt không bọn người Từ Huyền, Nhiếp Hàn.
Trong quá trình đối phó Không Minh Kim Điện Vương, Tuyết Vi từ đầu đến cuối đều ngồi ngay ngắn ở bên cạnh Nhiếp Hàn, một tấc cũng không rời, giơ nhẹ tay, nhẹ hé miệng liền nhẹ nhàng giết chết Không Minh Kim Điện Vương bài danh thứ hai. Chỉ sợ coi đổi lại thành Đông Phương Quân và Từ Huyền cũng khó có thể nhẹ nhàng như vậy.
- Tuyết Vi, nhờ có ngươi rồi.
Từ Huyền lúc này mới bay vụt tới, tiến vào lam thủy quang giới.
- Chủ nhân, đây là nên làm.
Tuyết Vi yên nhiên xảo tiếu, dáng vẻ ngàn vạn, tiếp tục thúc dục lực lượng "Nhân Ngư Chi Lệ" chữa trị sinh cơ của Nhiếp Hàn, đồng thời, một loại khí tức đầu độc tâm linh từ trên người Nhiếp Hàn chấn động ra.
Bằng vào lực lượng hóa mục nát thành thần kỳ của Nhân Ngư Chi Lệ, chữa trị sinh cơ của Nhiếp Hàn điểm ấy cũng không khó.
Nhưng một điểm mấu chốt chính là linh hồn hắn cũng cần phải củng cố và chữa trị.
Quá trình thi triển phục sinh bí thuật thập phần chậm chạp, trên trán Tuyết Vi dần dần hiển hiện lên vết mồ hồi, hết sức chăm chú, Từ Huyền ở một bên hộ pháp.
Truyền thuyết, Nhân Ngư Chi Lệ trong Cửu đại Di Lạc Côi Bảo có được thần hiệu phụ trợ tuyệt thế vô song, thậm chí có thể nghịch chuyển số mệnh, phục hoạt tử nhân.
Nhưng truyền thuyết cuối cùng vẫn là truyền thuyết, chứng kiến bộ dáng hiện giờ của Tuyết Vi, trong lòng Từ Huyền tâm thần bất định.
Tứ Tượng linh thành, một hồi chiến tranh tu giới to lớn dần dần rơi xuống màn che.
Trương Thiên Minh cao thấp đông đảo tu giả hưng phấn kích động, sau đó dưới sự an bài của Sở Đông liền thanh lý chiến trường đâu vào đấy, công chiếm khống chế Tứ Tượng thành.
Một trận chiến này, Trương Thiên Minh dưới đủ loại nhân tô, đại thắng đại thắng, vượt qua bất luận một thời kỳ nào trước kia.
Trong trận chiến đấu này, số lượng tu giả Đông Phương gia tổn thương đạt tới bảy tám ngàn, vượt qua ba phần binh lực tham chiến, có thể nói là tổn thất thảm trọng.
Càng thêm oanh động kinh người là, một vị Nguyên Đan lão quái lại bị vẫn lạc trong chiến đấu.
Nguyên Đan cường giả, phóng mắt toàn bộ Côn Vân tu giới cũng có thể đếm được trên đầu ngón tay, tổn thất một vị, không phải chuyện đùa. Bởi vì thường thường trong vài thời kỳ, hơn mười trên trăm năm, chưa hẳn có thể sinh ra đời một vị Nguyên Đan cường giả mới.
Từ Huyền với tư cách chém giết Lục Bào lão ma, tự nhiên uy danh đại chấn.
Hơn nữa, dưới sự chứng kiên của thiên thiên vạn vạn tu giả Từ Huyền dùng Thất Linh Đồng Tước đuổi giết thất bại Côn Vân đệ nhất nhân, đây càng là huy hoàng Vô Thượng.
Dùng thân phận hậu bối tân tú, tu vị Ngưng Đan kỳ chiến thắng Nguyên Đan lão quái Côn Vân đệ nhất nhân, đây là chuyện trước đây chưa từng có trong lịch sử Côn Vân Quốc.
Cho dù rất nhiều người trong cuộc minh bạch, Từ Huyền có thể chiến thắng Đông Phương Quân là vì hắn ở đủ loại điều kiện bất lợi.
Nhưng Từ Huyền trước đó, còn tự tay chém giết qua một vị Nguyên Đan lão quái, rồi sau đó lại một lần hành động thất bại trọng thương Đông Phương Quân, chiến tích và thực lực như thế đủ để khiến hắn lên ngồi ngang hàng với Côn Vân đệ nhất nhân.
Đại thắng như thế, khiến Trương Thiên Minh cao thấp cuồng hoan chúc mừng.
Mà với tư cách nhân vật linh hồn trong trận chiến này, Từ Huyền lại không có nửa điểm vui sướng, hắn một mực yên lặng lặng yên chờ đợi bên cạnh Nhiếp Hàn.
Thậm chí từ đáy lòng Từ Huyền sinh ra một tia áy náy bất an.
Luận thực lực chân chánh, đơn đả độc đấu thì hắn trước mắt còn không cách nào chính diện chiến thắng Đông Phương Quân.
Huy hoàng của một trận chiến này, uy danh tạo thành chính là đặt trên cơ sở của Nhiếp Hàn.
Nhưng nếu không có sự hi sinh của Nhiếp Hàn, Trương Thiên Minh tuy rằng phần thắng vẫn lớn như trước, nhưng không cách nào có được thắng lợi đại khoái nhân tâm như thế được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.