Chương 245: Nhất phu đương quan 1
Khoái Xan Điếm
22/09/2013
Tại luyện thể thập trọng, liền có đồng chú sơ thành, tiểu thành, đại thành.
Lúc này Từ Huyền đồng chú đại thành, thực lực so với năm xưa luyện thể thập trọng không biết cường đại hơn bao nhiêu lần.
Hắn nếu là thoáng dùng sức, thân ở Địa Linh Hỏa Huyệt, đều phải mơ hồ rung động, hiểu ra độ cứng của nham thạch ở đây thế nhưng mạnh hơn tường đồng vách sắt.
Một thành quả này để Từ Huyền lòng tin tăng nhiều, càng thêm tu luyện gian khổ, trùng kích để vô số đê giai Tu Giả mong muốn không thể Luyện Thần Kỳ lập tức. Nếu dựa theo xu thế như vậy, Từ Huyền nhất định có thể trong vòng một năm đột phá Luyện Thần Kỳ, thậm chí trên thời gian còn dư dả.
Nhưng mà, Trương thị gia tộc chung quy có chút người không muốn trợn mắt trừng trừng nhìn hắn phi khoái đột phá.
Buổi tối một ngày này.
Mấy thân ảnh lén lút ẩn vào Xích Mộc Lâm nóng bức sâu thẳm, cũng chậm rãi đi về phía Địa Linh Hỏa Huyệt.
- Lâm Huy, kế hoạch này của ngươi, rốt cuộc được không, vạn nhất xuất hiện sai lầm, chúng ta sẽ xong đời.
Trọng Hoành tay cầm cự kiếm, hạ giọng nói.
- Hừ việc này ta đã mưu đồ tốn một hai tháng, tuyệt đối vạn vô nhất thất. Lâm mỗ hai tháng trước, đã nghĩ cách điều tiến trong đội tuần tra lịch lãm, ngày hôm nay vừa lúc ta là phó đội trưởng chấp pháp, chính là mấy bình liệt hổ tửu, đưa bọn họ điều đi. Ta bớt thời giờ đi ra phương diện, khe hở chừng nửa chén trà nhỏ. Dưới tình huống như vậy, ba người chúng ta đánh lén một tiểu tử đang bế quan tu luyện cũng dễ như trở bàn tay.
Lâm Huy bộ dáng nắm chắc thắng lợi.
- Hắc hắc yên tâm, ở đây không thể so với Thanh Sơn Lục Cư, trận pháp cấm chế trùng trùng, vả lại do gia tộc trọng điểm bảo hộ, người ở địa phương hoang vu như vậy, rất dễ hạ thủ. Lão phu phối chế Thất Độc Tán độc tính cực kỳ đáng sợ, dưới Luyện Thần Kỳ không ai có thể qua thập tức, dù cho tiểu tử này thể chất cực kỳ cường đại, trong độc không chết, cũng phải mất hơn phân nửa chiến lực, ba người chúng ta liên thủ tập kích, nào có không được để ý.
Hoàng Vạn Sự vẻ mặt âm hiểm cười, trước lấy ra giải dược, cho Lâm Huy và Trọng Hoành ăn vào.
Sau đó, ba người lặng lẽ lẻn vào cửa vào hỏa huyệt, Hoàng Vạn Độc kia cũng đủ cẩn thận, đem độc tán đặt ở một con tiểu trùng không chú ý, lẻn vào trong Địa Linh Hỏa Huyệt.
Kể từ đó, cho dù chạm đến trong cấm chế, cũng không quá dẫn chú ý của người khác.
Đang ở sâu trong hỏa huyệt khoanh chân tu luyện, Từ Huyền không hiểu sinh ra một loại cảm giác nguy cơ, Nguyệt Quang Bí Châu trong thân thể, hơi rung lên.
- Cũng tốt chính là thời gian đem những người này một lưới bắt hết, chỉ mong trong đó có Lâm Huy người này.
Trong mắt Từ Huyền lệ quang chợt lóe, bỗng nhiên ngửi được một tia khí tức cổ quái, khí huyết trong cơ thể đông cứng lại, sắc mặt khẽ biến:
- Độc? Hoàng Vạn Độc kia không tới sao?
Phác thông!
Trong Địa Linh Hỏa Huyệt đột nhiên truyền đến một đạo âm thanh quái dị.
- Khặc khặc, tiểu tử này dĩ nhiên duy trì liên tục thời gian mười phút mới bị trúng độc, thực không đơn giản a.
Hoàng Vạn Độc xung phong lên trước, dẫn theo ba người bước vào Địa Linh Hỏa Huyệt.
Dưỡi hỏa diễm nhàn nhạt, có thể thấy được thiếu niên nằm trên mặt đất, cả người run rẩy, bộ dáng hấp hối.
- Ha ha ha, tiểu tử này bị hạ độc được, Hoàng Tiên Sư. Thất Độc Tán này của ngài thật là dùng được.
Trọng Hoành nhe răng cười vài tiếng, tay cầm cự kiếm, chậm rãi tới gần Từ Huyền.
- Lời vô ích! Thân thể hắn có mạnh mẽ cũng là Tu Giả thoát phàm tam giai, không phải đồng chú thiết đả chân chính, không có trúng độc.
Hoàng Vạn Độc bộ dáng già lão lên mặt nói.
- Tiểu tử họ Từ ngươi hăng hái, dương danh Hoàng Long, có dự liệu được kết quả ngày hôm nay không? Dù cho ngươi từ nhân gian bốc hơi lên, Vũ Hàm tối đa thương tâm vài ngày, cuối cùng có thể lại rơi vào lòng ta ôm ấp.
Lâm Huy lạnh lùng nhìn chằm chằm thiếu niên nằm trên mặt đất run rẩy, âm thầm vận chuyển pháp lực.
- Ngươi... Các ngươi...
Từ Huyền cật lực nói, muốn đứng dậy lại ngã xuống đất.
- Từ sư đệ, tất cả cài này đều là ngươi gieo gió gặt bão. Dựa vào cái gì nữ nhân tốt nhất Hoàng Long Thành này đều ở bên cạnh ngươi? Chờ giết chết ngươi, ta có thể có được Du sư muội.
Trong mắt Trọng Hoành lóe ra cừu hận hỏa hoa, trong tay cự kiếm mạnh mẽ chém ra, khẩn cấp xuất thủ.
Một đạo kiếm quang lãnh lệ dài một trượng, ở trong Địa Linh Hỏa Huyệt vẽ qua, "khanh" một tiếng, chém lên mặt đất, lưu lại một vết tích thật dài.
Từ Huyền lăn lông lốc, miễn cưỡng tránh thoát một kiếm này.
- Di! Tiểu tử này dĩ nhiên còn có khí lực né tránh!
Hoàng Vạn Độc và Lâm Huy giật mình không nhỏ, vội vã thôi động tiên pháp, hoặc giả lấy ra pháp khí, đối với Từ Huyền tiến hành công kích.
Việc này không nên chậm trễ, tất cần trong khoảng thời gian ngắn chém giết Từ Huyền, sau đó hủy thi diệt tích, bằng không cho dù giết chết Từ Huyền, bọn họ cũng khó chạy thoát khỏi Trương gia xử phạt.
Đinh đinh phanh phanh ba người hầu như là đồng thời xuất thủ, lại bị Từ Huyền nhất nhất tránh thoát động tác như cá chạch, linh mẫn tự linh miêu, hữu kinh vô hiểm.
Dáng vẻ này nào giống một người bị hạ độc dược?
Hoàng Vạn Độc ý thức được không ổn, sắc mặt ngưng trọng, gia tăng tốc độ công kích, Từ Huyền này e là không phải trúng độc rất sâu như tưởng tượng, vận bảo tồn chiến lực nhất định.
Dưới thế tiến công rất mạnh của ba người, tuy là Từ Huyền vô cùng linh hoạt, làm ra một động tác không thể tưởng tượng, nhưng chung quy không thể hoàn toàn tránh né khỏi tất cả công kích.
Đinh xuy...
Pháp kiếm của Lâm Huy cách không đâm trúng lưng Từ Huyền, lại phát sinh thanh âm chói tai như kim thiết.
Mà bộ vị Từ Huyền bị đâm trúng, đúng là lông tóc thương, ngay cả một vết tích cũng không có.
Toàn thân da thịt của hắn hiện lên quang trạch thâm đồng, thoạt nhìn tựa như thật sự là đồng sắt rèn đúc mà thành.
Đồng chú đại thành, sau đó, lực phòng ngự thân thể Từ Huyền đề thăng tới một trình tự mới.
Cái gì!
Lúc này Từ Huyền đồng chú đại thành, thực lực so với năm xưa luyện thể thập trọng không biết cường đại hơn bao nhiêu lần.
Hắn nếu là thoáng dùng sức, thân ở Địa Linh Hỏa Huyệt, đều phải mơ hồ rung động, hiểu ra độ cứng của nham thạch ở đây thế nhưng mạnh hơn tường đồng vách sắt.
Một thành quả này để Từ Huyền lòng tin tăng nhiều, càng thêm tu luyện gian khổ, trùng kích để vô số đê giai Tu Giả mong muốn không thể Luyện Thần Kỳ lập tức. Nếu dựa theo xu thế như vậy, Từ Huyền nhất định có thể trong vòng một năm đột phá Luyện Thần Kỳ, thậm chí trên thời gian còn dư dả.
Nhưng mà, Trương thị gia tộc chung quy có chút người không muốn trợn mắt trừng trừng nhìn hắn phi khoái đột phá.
Buổi tối một ngày này.
Mấy thân ảnh lén lút ẩn vào Xích Mộc Lâm nóng bức sâu thẳm, cũng chậm rãi đi về phía Địa Linh Hỏa Huyệt.
- Lâm Huy, kế hoạch này của ngươi, rốt cuộc được không, vạn nhất xuất hiện sai lầm, chúng ta sẽ xong đời.
Trọng Hoành tay cầm cự kiếm, hạ giọng nói.
- Hừ việc này ta đã mưu đồ tốn một hai tháng, tuyệt đối vạn vô nhất thất. Lâm mỗ hai tháng trước, đã nghĩ cách điều tiến trong đội tuần tra lịch lãm, ngày hôm nay vừa lúc ta là phó đội trưởng chấp pháp, chính là mấy bình liệt hổ tửu, đưa bọn họ điều đi. Ta bớt thời giờ đi ra phương diện, khe hở chừng nửa chén trà nhỏ. Dưới tình huống như vậy, ba người chúng ta đánh lén một tiểu tử đang bế quan tu luyện cũng dễ như trở bàn tay.
Lâm Huy bộ dáng nắm chắc thắng lợi.
- Hắc hắc yên tâm, ở đây không thể so với Thanh Sơn Lục Cư, trận pháp cấm chế trùng trùng, vả lại do gia tộc trọng điểm bảo hộ, người ở địa phương hoang vu như vậy, rất dễ hạ thủ. Lão phu phối chế Thất Độc Tán độc tính cực kỳ đáng sợ, dưới Luyện Thần Kỳ không ai có thể qua thập tức, dù cho tiểu tử này thể chất cực kỳ cường đại, trong độc không chết, cũng phải mất hơn phân nửa chiến lực, ba người chúng ta liên thủ tập kích, nào có không được để ý.
Hoàng Vạn Sự vẻ mặt âm hiểm cười, trước lấy ra giải dược, cho Lâm Huy và Trọng Hoành ăn vào.
Sau đó, ba người lặng lẽ lẻn vào cửa vào hỏa huyệt, Hoàng Vạn Độc kia cũng đủ cẩn thận, đem độc tán đặt ở một con tiểu trùng không chú ý, lẻn vào trong Địa Linh Hỏa Huyệt.
Kể từ đó, cho dù chạm đến trong cấm chế, cũng không quá dẫn chú ý của người khác.
Đang ở sâu trong hỏa huyệt khoanh chân tu luyện, Từ Huyền không hiểu sinh ra một loại cảm giác nguy cơ, Nguyệt Quang Bí Châu trong thân thể, hơi rung lên.
- Cũng tốt chính là thời gian đem những người này một lưới bắt hết, chỉ mong trong đó có Lâm Huy người này.
Trong mắt Từ Huyền lệ quang chợt lóe, bỗng nhiên ngửi được một tia khí tức cổ quái, khí huyết trong cơ thể đông cứng lại, sắc mặt khẽ biến:
- Độc? Hoàng Vạn Độc kia không tới sao?
Phác thông!
Trong Địa Linh Hỏa Huyệt đột nhiên truyền đến một đạo âm thanh quái dị.
- Khặc khặc, tiểu tử này dĩ nhiên duy trì liên tục thời gian mười phút mới bị trúng độc, thực không đơn giản a.
Hoàng Vạn Độc xung phong lên trước, dẫn theo ba người bước vào Địa Linh Hỏa Huyệt.
Dưỡi hỏa diễm nhàn nhạt, có thể thấy được thiếu niên nằm trên mặt đất, cả người run rẩy, bộ dáng hấp hối.
- Ha ha ha, tiểu tử này bị hạ độc được, Hoàng Tiên Sư. Thất Độc Tán này của ngài thật là dùng được.
Trọng Hoành nhe răng cười vài tiếng, tay cầm cự kiếm, chậm rãi tới gần Từ Huyền.
- Lời vô ích! Thân thể hắn có mạnh mẽ cũng là Tu Giả thoát phàm tam giai, không phải đồng chú thiết đả chân chính, không có trúng độc.
Hoàng Vạn Độc bộ dáng già lão lên mặt nói.
- Tiểu tử họ Từ ngươi hăng hái, dương danh Hoàng Long, có dự liệu được kết quả ngày hôm nay không? Dù cho ngươi từ nhân gian bốc hơi lên, Vũ Hàm tối đa thương tâm vài ngày, cuối cùng có thể lại rơi vào lòng ta ôm ấp.
Lâm Huy lạnh lùng nhìn chằm chằm thiếu niên nằm trên mặt đất run rẩy, âm thầm vận chuyển pháp lực.
- Ngươi... Các ngươi...
Từ Huyền cật lực nói, muốn đứng dậy lại ngã xuống đất.
- Từ sư đệ, tất cả cài này đều là ngươi gieo gió gặt bão. Dựa vào cái gì nữ nhân tốt nhất Hoàng Long Thành này đều ở bên cạnh ngươi? Chờ giết chết ngươi, ta có thể có được Du sư muội.
Trong mắt Trọng Hoành lóe ra cừu hận hỏa hoa, trong tay cự kiếm mạnh mẽ chém ra, khẩn cấp xuất thủ.
Một đạo kiếm quang lãnh lệ dài một trượng, ở trong Địa Linh Hỏa Huyệt vẽ qua, "khanh" một tiếng, chém lên mặt đất, lưu lại một vết tích thật dài.
Từ Huyền lăn lông lốc, miễn cưỡng tránh thoát một kiếm này.
- Di! Tiểu tử này dĩ nhiên còn có khí lực né tránh!
Hoàng Vạn Độc và Lâm Huy giật mình không nhỏ, vội vã thôi động tiên pháp, hoặc giả lấy ra pháp khí, đối với Từ Huyền tiến hành công kích.
Việc này không nên chậm trễ, tất cần trong khoảng thời gian ngắn chém giết Từ Huyền, sau đó hủy thi diệt tích, bằng không cho dù giết chết Từ Huyền, bọn họ cũng khó chạy thoát khỏi Trương gia xử phạt.
Đinh đinh phanh phanh ba người hầu như là đồng thời xuất thủ, lại bị Từ Huyền nhất nhất tránh thoát động tác như cá chạch, linh mẫn tự linh miêu, hữu kinh vô hiểm.
Dáng vẻ này nào giống một người bị hạ độc dược?
Hoàng Vạn Độc ý thức được không ổn, sắc mặt ngưng trọng, gia tăng tốc độ công kích, Từ Huyền này e là không phải trúng độc rất sâu như tưởng tượng, vận bảo tồn chiến lực nhất định.
Dưới thế tiến công rất mạnh của ba người, tuy là Từ Huyền vô cùng linh hoạt, làm ra một động tác không thể tưởng tượng, nhưng chung quy không thể hoàn toàn tránh né khỏi tất cả công kích.
Đinh xuy...
Pháp kiếm của Lâm Huy cách không đâm trúng lưng Từ Huyền, lại phát sinh thanh âm chói tai như kim thiết.
Mà bộ vị Từ Huyền bị đâm trúng, đúng là lông tóc thương, ngay cả một vết tích cũng không có.
Toàn thân da thịt của hắn hiện lên quang trạch thâm đồng, thoạt nhìn tựa như thật sự là đồng sắt rèn đúc mà thành.
Đồng chú đại thành, sau đó, lực phòng ngự thân thể Từ Huyền đề thăng tới một trình tự mới.
Cái gì!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.