Chương 196: Quỳnh Ngọc Phi Các. (1)
Khoái Xan Điếm
22/09/2013
- Các ngươi làm thế nào thoát khỏi sự truy sát của võ tu Đông Phương gia kia?
Trọng Hồng mắt lộ kinh nghi, đặc biệt thấy Từ Huyền không chết, trong lòng thậm chí có chút thất vọng.
- Thoát?
Nhiếp Hàn cười lạnh một tiếng:
- Nếu không liều cá chết lưới rách, ngươi cho rằng chúng ta có thể thoát khỏi sự truy sát của luyện thần kì võ tu đó không?
Lời này nói ra, chúng nhân đều hít ngược một ngụm lãnh khí.
Nếu chạy thoát, với luyện khí kì tu vi của hai người, tốc độ thua kém luyện thần tiên sư kia quá lớn, căn bản không thể chạy thoát.
- Không lẽ... luyện thần kì võ tu đó, đã bị các ngươi chém chết?
Lạc Phong mắt lộ vẻ kinh ngạc.
Trong tuyệt cảnh đó, thời gian chính là mạng, phương phap sinh tồn duy nhất, chính là giết chết kẻ thù, thậm chí còn phải giết địch trong thời gian ngắn nhất.
Nhiếp Hàn và Từ Huyền im lặng không nói, chỉ nhìn nhau cười.
Với luyện khí ngũ trọng tu vi, liên thủ giết chết luyện thần kì võ tu, phóng nhãn cả Hoàng Long Thành, e rằng cũng chưa từng nghe qua.
Hai người Từ Huyền liên thủ giết chết luyện thần kì tiên sư phần vinh hạnh này, trở thành niềm vinh hạnh và tự hào duy nhất, đệ tử hai phái có được từ sau diệt môn. Hôm nay Tinh Vũ Sơn nhất mạch đang chôn vùi trong bóng đêm, nhưng sẽ rất nhanh nhìn thấy một tia sáng rạng đông.
Lúc này đang là thời khắc bình minh, cuối chân trời một vầng sáng hồng nhạt đang từ từ ló rạng, tựa hồ mang theo hi vọng mới.
- Ta kiến nghị, mọi người chia thành hai đường đào tẩu.
Ánh mắt Từ Huyền từ từ đảo qua đệ tử hai phái, cùng Nhiếp Hàn thương nghị.
Sau khi Vân sư huynh chết đi, Từ Huyền nghiễm nhiên trở thành người có quyền uy trong đệ tử Phong Vũ Môn, cho dù hắn không phải chân truyền đệ tử.
- Được, đệ tử hai phái chúng ta, phân thành hai đội.
Nhiếp Hàn gật đầu đáp ứng.
Lúc này, chúng nhân mặc dù đã thoát khỏi tuyệt cảnh, nhưng nếu vận khí không tốt, vẫn có thể bị luyện thần kì tiên sư truy sát gặp phải, chia nhau ra, tỷ lệ thoát sinh sẽ lớn hơn.
Nhiếp Hàn rất nhanh dẫn linh Trọng Hồng và Bạch Phan, chạy sang một hướng khác.
Trước khí đi, Trọng Hồng có chút bất cam quay đầu, nói với Du Cầm:
- Sư muội, ta nhất định sẽ đến tìm muội.
Đối diện với ánh mắt sáng quắc đó, Du Cầm có chút tức giận, quay đi không nhìn hắn, người này lúc còn ở trên núi, liên tục đeo bám nàng, thậm chí động chân động tay, khiến lương thiện đơn thuần nàng, cũng dần dần có chút khó chịu.
Ba người kiếm tông rời đi, năm người còn lại của Phong Vũ Tiên Môn, trừ Từ Huyền, Lạc Phong, Dương Tiểu Thiến, Du Cầm, còn có một nội môn đệ tử họ Ngụy, luyện khí tứ trọng tu vi, ấn tượng không sâu.
- Từ sư đệ, tông môn đã diệt, chúng ta bây giờ đi đâu?
Lạc Phong có chút mơ màng nói.
- Chúng ta chỉ có hai lựa chọn, một là rời khỏi Hoàng Long Thành, hai là gia nhập Trương Thị gia tộc.
Từ Huyền mắt lóe tinh quang.
Hoàng Long Thành là Đông Phương gia một bàn tay che nửa bầu trời, lưu lại rất khó sinh tồn, trừ phi gia nhập Trương Thị gia tộc - thế lực duy nhất có thể kháng cự Đông Phương gia.
- Trương Thị gia tộc và Đông Phương gia từ xưa đến nay luôn ở thế đối đầu, kẻ thù của kẻ thù chính là bằng hữu, điểm này không sai. Nhưng chỉ sợ với tu vi chúng ta, Trương Thị gia tộc chưa chắc đã để mắt đến.
Lạc Phong nhíu mày nói.
Rời khỏi Hoàng Long Thành, là gọn gàng nhất, nhưng nơi này dù sao cũng là quê hương mọi người, xét cho cùng vẫn có tình cảm thâm hậu.
Trương Thị gia tộc và Đông Phương gia đối lập, gia nhập Trương Thị gia tộc, có thể mượn nhờ thực lưc, tiêu diệt Đông Phương gia tộc.
- Trương Thị gia tộc thiếu chủ, ta vừa hay quen biết, gia nhập gia tộc này không khó, chỉ là...
Từ Huyền nói đến đây, thần sắc có chút ngập ngừng.
Trong lòng hắn vẫn còn một tia cạo ngạo rất lớn, mấy ngày trước, vừa mới cự tuyệt lời mời của Trương gia đại tiểu thư. Bây giờ tông môn bị diệt, lại chủ động gia nhập gia tộc đối phương, đúng là có chút khó xử.
- Không ngờ Từ sư đệ còn có tầng quan hệ này, nhưng đệ hình có còn có điều gì khó nói.
Lạc Phong kinh nghi nói.
- Yên tâm đi, Trương Thị gia tộc sẽ vui lòng thu nạp thêm mấy kẻ thù của Đông Phương gia.
Từ Huyền mỉm cười, có vẻ do dự nói:
- Về phần ta, có lẽ sẽ rời Hoàng Long Thành.
Cả đoàn năm người, chạy như bay, mắt thấy cách Tinh Vũ Sơn càng lúc càng xa, có lẽ cũng sắp thoát khỏi hiểm cảnh.
Nhưng, còn chưa đi được nửa cây hương, trong hư không phía trước, truyền đến một luồng linh khí chấn động.
Từ nơi sóng linh khí phát ra, xuất hiện một tòa lầu các lơ lửng, đang từ từ tiến về hướng Tinh Vũ Sơn.
Chúng nhân sắc mặt đại biến, đó rõ ràng là một món ngự khí phi hành đại hình, chí ít có luyện thần kì tiên sư tọa trấn, mới có thể điều khiển.
- Không lẽ là viện binh Đông Phương gia.
Bọn Dương Tiểu Thiến tâm thần chấn động, sắc mặt tái nhợt.
Sưu sưu
Đột nhiên, bên trong lầu các lơ lửng, đột nhiên bắn ra hai đường thân ảnh ngự vật phi hành, tốc độ cực nhanh, rõ ràng là hai luyện thần kì tiên sư, khí thế hừng hực, hướng thẳng về phía bọn họ, khiến chúng nhân giật mình, sắc mặt tái nhợt.
- Không ổn! Vận khí chúng ta tệ vậy sao, gặp phải viện binh Đông Phương gia.
Lạc Phong nghiến răng, đã đưa ra ý định ngọc thạch câu phân.
Từ Huyền trong lòng cũng giật mình, một lúc gặp hai đại luyện thần kì tiên sư, cho dù có Nhiếp Hàn ở đây, cũng không có cơ hội chiến thắng.
Chỉ vài nhịp thở công phu, hai đại luyện thần kì tiên sư, đã xuất hiện trước mặt bọn họ.
- Ha ha ha, đám ranh con này... rõ ràng là đào binh của Tinh Vũ Sơn nhất mạch.
Một vị tráng hán khôi ngô mặc áo choàng da thú, phát ra một tràng cười dài.
- Ồ!
Lão giả pháp bào còn lại, ánh mắt đột nhưng dừng lại trên người một thiếu niên trong Phong Vũ Môn, kêu lên một tiếng khe khẽ:
- Là hắn...
Từ Huyền cũng nhanh chóng nhận ra thân phận của lão giả pháp bào này, chính là lão giả họ Hồ trước đây từng hộ tống mình ra khỏi Hoàng Long Thành, đối phương là một chưởng sự của Trương Thiên linh lâu, ấn tượng rất sâu sắc.
- Liều!
Lạc Phong trên mặt một phiến khí thế thấy chết không sờn, vận chuyển pháp lực chuẩn bị động thủ.
Mấy người còn lại, cũng đã hạ quyết tâm ngọc thạch câu phần.
- Dừng tay!
Từ Huyền hô lên một tiếng, ngăn cản mấy người cùng chung mối thù, tiến lên phía trước ôm quyền nói:
- Thì ra là tiền bối.
- Ha ha Từ Huyền, ngươi còn sống thì tốt, thiếu chủ rất lo cho sự an nguy của ngươi, đến đại tiểu thư cũng phá lệ phái ra "Ngọc quỳnh phi các" của gia tộc.
Lão giả pháp bào mỉm cười hòa ái, đối với Từ Huyền thập phần khách khí.
Tình hình này, khiến mấy người Lạc Phong chẳng hiểu gì, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Nhưng bọn họ rất nhanh cũng nghĩ đến gì đó, Từ Huyền lúc nãy không phải nói qua quen biết Trương Thị gia tộc thiếu chủ sao?
- Đây là Trương Thị gia tộc Hồ lão tiền bối...
Từ Huyền cũng giới thiệu sơ lược.
- Từ Huyền, ngươi chính là Từ Huyền đó?
Tráng hán khôi ngô bên cạnh lão giả họ Hồ, trợn tròn mắt, quan sát Từ Huyền.
- Vị này là thiếu chủ tam thúc, Trương Thiên Khôi.
Lão giả họ Hồ khom người giới thiệu, ánh mắt lộ ra một tia kính sợ.
Trọng Hồng mắt lộ kinh nghi, đặc biệt thấy Từ Huyền không chết, trong lòng thậm chí có chút thất vọng.
- Thoát?
Nhiếp Hàn cười lạnh một tiếng:
- Nếu không liều cá chết lưới rách, ngươi cho rằng chúng ta có thể thoát khỏi sự truy sát của luyện thần kì võ tu đó không?
Lời này nói ra, chúng nhân đều hít ngược một ngụm lãnh khí.
Nếu chạy thoát, với luyện khí kì tu vi của hai người, tốc độ thua kém luyện thần tiên sư kia quá lớn, căn bản không thể chạy thoát.
- Không lẽ... luyện thần kì võ tu đó, đã bị các ngươi chém chết?
Lạc Phong mắt lộ vẻ kinh ngạc.
Trong tuyệt cảnh đó, thời gian chính là mạng, phương phap sinh tồn duy nhất, chính là giết chết kẻ thù, thậm chí còn phải giết địch trong thời gian ngắn nhất.
Nhiếp Hàn và Từ Huyền im lặng không nói, chỉ nhìn nhau cười.
Với luyện khí ngũ trọng tu vi, liên thủ giết chết luyện thần kì võ tu, phóng nhãn cả Hoàng Long Thành, e rằng cũng chưa từng nghe qua.
Hai người Từ Huyền liên thủ giết chết luyện thần kì tiên sư phần vinh hạnh này, trở thành niềm vinh hạnh và tự hào duy nhất, đệ tử hai phái có được từ sau diệt môn. Hôm nay Tinh Vũ Sơn nhất mạch đang chôn vùi trong bóng đêm, nhưng sẽ rất nhanh nhìn thấy một tia sáng rạng đông.
Lúc này đang là thời khắc bình minh, cuối chân trời một vầng sáng hồng nhạt đang từ từ ló rạng, tựa hồ mang theo hi vọng mới.
- Ta kiến nghị, mọi người chia thành hai đường đào tẩu.
Ánh mắt Từ Huyền từ từ đảo qua đệ tử hai phái, cùng Nhiếp Hàn thương nghị.
Sau khi Vân sư huynh chết đi, Từ Huyền nghiễm nhiên trở thành người có quyền uy trong đệ tử Phong Vũ Môn, cho dù hắn không phải chân truyền đệ tử.
- Được, đệ tử hai phái chúng ta, phân thành hai đội.
Nhiếp Hàn gật đầu đáp ứng.
Lúc này, chúng nhân mặc dù đã thoát khỏi tuyệt cảnh, nhưng nếu vận khí không tốt, vẫn có thể bị luyện thần kì tiên sư truy sát gặp phải, chia nhau ra, tỷ lệ thoát sinh sẽ lớn hơn.
Nhiếp Hàn rất nhanh dẫn linh Trọng Hồng và Bạch Phan, chạy sang một hướng khác.
Trước khí đi, Trọng Hồng có chút bất cam quay đầu, nói với Du Cầm:
- Sư muội, ta nhất định sẽ đến tìm muội.
Đối diện với ánh mắt sáng quắc đó, Du Cầm có chút tức giận, quay đi không nhìn hắn, người này lúc còn ở trên núi, liên tục đeo bám nàng, thậm chí động chân động tay, khiến lương thiện đơn thuần nàng, cũng dần dần có chút khó chịu.
Ba người kiếm tông rời đi, năm người còn lại của Phong Vũ Tiên Môn, trừ Từ Huyền, Lạc Phong, Dương Tiểu Thiến, Du Cầm, còn có một nội môn đệ tử họ Ngụy, luyện khí tứ trọng tu vi, ấn tượng không sâu.
- Từ sư đệ, tông môn đã diệt, chúng ta bây giờ đi đâu?
Lạc Phong có chút mơ màng nói.
- Chúng ta chỉ có hai lựa chọn, một là rời khỏi Hoàng Long Thành, hai là gia nhập Trương Thị gia tộc.
Từ Huyền mắt lóe tinh quang.
Hoàng Long Thành là Đông Phương gia một bàn tay che nửa bầu trời, lưu lại rất khó sinh tồn, trừ phi gia nhập Trương Thị gia tộc - thế lực duy nhất có thể kháng cự Đông Phương gia.
- Trương Thị gia tộc và Đông Phương gia từ xưa đến nay luôn ở thế đối đầu, kẻ thù của kẻ thù chính là bằng hữu, điểm này không sai. Nhưng chỉ sợ với tu vi chúng ta, Trương Thị gia tộc chưa chắc đã để mắt đến.
Lạc Phong nhíu mày nói.
Rời khỏi Hoàng Long Thành, là gọn gàng nhất, nhưng nơi này dù sao cũng là quê hương mọi người, xét cho cùng vẫn có tình cảm thâm hậu.
Trương Thị gia tộc và Đông Phương gia đối lập, gia nhập Trương Thị gia tộc, có thể mượn nhờ thực lưc, tiêu diệt Đông Phương gia tộc.
- Trương Thị gia tộc thiếu chủ, ta vừa hay quen biết, gia nhập gia tộc này không khó, chỉ là...
Từ Huyền nói đến đây, thần sắc có chút ngập ngừng.
Trong lòng hắn vẫn còn một tia cạo ngạo rất lớn, mấy ngày trước, vừa mới cự tuyệt lời mời của Trương gia đại tiểu thư. Bây giờ tông môn bị diệt, lại chủ động gia nhập gia tộc đối phương, đúng là có chút khó xử.
- Không ngờ Từ sư đệ còn có tầng quan hệ này, nhưng đệ hình có còn có điều gì khó nói.
Lạc Phong kinh nghi nói.
- Yên tâm đi, Trương Thị gia tộc sẽ vui lòng thu nạp thêm mấy kẻ thù của Đông Phương gia.
Từ Huyền mỉm cười, có vẻ do dự nói:
- Về phần ta, có lẽ sẽ rời Hoàng Long Thành.
Cả đoàn năm người, chạy như bay, mắt thấy cách Tinh Vũ Sơn càng lúc càng xa, có lẽ cũng sắp thoát khỏi hiểm cảnh.
Nhưng, còn chưa đi được nửa cây hương, trong hư không phía trước, truyền đến một luồng linh khí chấn động.
Từ nơi sóng linh khí phát ra, xuất hiện một tòa lầu các lơ lửng, đang từ từ tiến về hướng Tinh Vũ Sơn.
Chúng nhân sắc mặt đại biến, đó rõ ràng là một món ngự khí phi hành đại hình, chí ít có luyện thần kì tiên sư tọa trấn, mới có thể điều khiển.
- Không lẽ là viện binh Đông Phương gia.
Bọn Dương Tiểu Thiến tâm thần chấn động, sắc mặt tái nhợt.
Sưu sưu
Đột nhiên, bên trong lầu các lơ lửng, đột nhiên bắn ra hai đường thân ảnh ngự vật phi hành, tốc độ cực nhanh, rõ ràng là hai luyện thần kì tiên sư, khí thế hừng hực, hướng thẳng về phía bọn họ, khiến chúng nhân giật mình, sắc mặt tái nhợt.
- Không ổn! Vận khí chúng ta tệ vậy sao, gặp phải viện binh Đông Phương gia.
Lạc Phong nghiến răng, đã đưa ra ý định ngọc thạch câu phân.
Từ Huyền trong lòng cũng giật mình, một lúc gặp hai đại luyện thần kì tiên sư, cho dù có Nhiếp Hàn ở đây, cũng không có cơ hội chiến thắng.
Chỉ vài nhịp thở công phu, hai đại luyện thần kì tiên sư, đã xuất hiện trước mặt bọn họ.
- Ha ha ha, đám ranh con này... rõ ràng là đào binh của Tinh Vũ Sơn nhất mạch.
Một vị tráng hán khôi ngô mặc áo choàng da thú, phát ra một tràng cười dài.
- Ồ!
Lão giả pháp bào còn lại, ánh mắt đột nhưng dừng lại trên người một thiếu niên trong Phong Vũ Môn, kêu lên một tiếng khe khẽ:
- Là hắn...
Từ Huyền cũng nhanh chóng nhận ra thân phận của lão giả pháp bào này, chính là lão giả họ Hồ trước đây từng hộ tống mình ra khỏi Hoàng Long Thành, đối phương là một chưởng sự của Trương Thiên linh lâu, ấn tượng rất sâu sắc.
- Liều!
Lạc Phong trên mặt một phiến khí thế thấy chết không sờn, vận chuyển pháp lực chuẩn bị động thủ.
Mấy người còn lại, cũng đã hạ quyết tâm ngọc thạch câu phần.
- Dừng tay!
Từ Huyền hô lên một tiếng, ngăn cản mấy người cùng chung mối thù, tiến lên phía trước ôm quyền nói:
- Thì ra là tiền bối.
- Ha ha Từ Huyền, ngươi còn sống thì tốt, thiếu chủ rất lo cho sự an nguy của ngươi, đến đại tiểu thư cũng phá lệ phái ra "Ngọc quỳnh phi các" của gia tộc.
Lão giả pháp bào mỉm cười hòa ái, đối với Từ Huyền thập phần khách khí.
Tình hình này, khiến mấy người Lạc Phong chẳng hiểu gì, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Nhưng bọn họ rất nhanh cũng nghĩ đến gì đó, Từ Huyền lúc nãy không phải nói qua quen biết Trương Thị gia tộc thiếu chủ sao?
- Đây là Trương Thị gia tộc Hồ lão tiền bối...
Từ Huyền cũng giới thiệu sơ lược.
- Từ Huyền, ngươi chính là Từ Huyền đó?
Tráng hán khôi ngô bên cạnh lão giả họ Hồ, trợn tròn mắt, quan sát Từ Huyền.
- Vị này là thiếu chủ tam thúc, Trương Thiên Khôi.
Lão giả họ Hồ khom người giới thiệu, ánh mắt lộ ra một tia kính sợ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.